Vọng Giang Nam
Quyển 2 - Chương 9: Cố nhân tới
Hiên Viên Phù phức tạp nhìn thư tín trên tay, lại lia mắt về phía đám phụ tá đang run như cầy sấy trong đại sảnh.
“Đã so với bút tích Vương Khiêm chưa?”
“Bẩm Vương gia, thư này dính nước, khó mà phân biệt được, nhưng xác thực là nét chữ của Vương Tương, không sai đâu ạ.”
Một viên lục sự khác ngoài Chu Kỳ tên Trần Nhân cũng đắn đo góp lời: “Vương gia, tuy rằng nét chữ này đúng là của Vương Tương, nhưng cũng có khả năng là người khác ngụy tạo thành. Hạ quan nghe nói ở Thiện Châu có một lão tiên sinh rất giỏi chép chữ, chi bằng…”
Năm ngón tay Hiên Viên Phù từ từ khép lại, trang thư lập tức nhàu nát trước mắt bao người.
Không ai dám lên tiếng, tờ giấy bị Hiên Viên Phù bóp chặt hằn rõ từng nếp từng nếp gấp nhăn nheo, trong đôi mắt gã cũng gợn từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn.
Trương Khuê đi tới, thầm nhỏ gì đó vào tai Hiên Viên Phù.
Ánh mắt gã chợt lóe lên, “Có một tin tức vô cùng tốt lành, chư vị có muốn đoán thử không?”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, có người lớn gan thử trước nhất, “Có khi nào là triều đình cấp bạc cho chúng ta?”
Hiên Viên Phù cười khẩy, “Mơ giữa ban ngày.”
Lại có người đoán: “Yến vương tạo phản?”
“Đột Quyết xuất binh?”
“Truất trí sứ qua đời?”
Hiên Viên Phù nâng tay lên, cả điện tức thì an tĩnh.
Khuôn mặt gã treo một nụ cười khó đoán, “Thái Tử của chúng ta, muốn tới Bắc cương.”
*
Thứ đang chôn trong cơ thể Chu Kỳ đột nhiên ngưng lại, có chút khó chịu, Chu Kỳ mờ mịt quay đầu lại nhìn Hiên Viên Phù.
“Có một tin tức, Bản vương nghĩ… có lẽ ngươi muốn biết.”
Chu Kỳ vừa chực mở miệng dò hỏi lại bị cái va chạm bất thình lình phá tan thần trí, chỉ đành ôm chặt gối che lấp đi tiếng rên rỉ.
Nước chảy thuyền đưa, nổi chìm cao thấp, sau đó ôm nhau ngủ.
Canh năm hôm sau, Hiên Viên Phù đứng dậy thay y phục, lại thấy góc áo bị Chu Kỳ níu giữ.
Viền mắt y thâm đen, rành một đêm không ngủ.
Khóe miệng gã nhếch lên, lại chẳng có ý muốn mở lời.
Chu Kỳ thở dài, thì thào nói: “Tin tức kia.”
Hiên Viên Phù vẫn im lặng như trước.
Chu Kỳ từ từ ngồi dậy, mền gấm trượt xuống, để lộ thân hình kín đặc những vết tích khó nói thành lời.
“Cầu Vương gia… nói cho ta biết.”
Hiên Viên Phù nhếch cười, gã khom người, rỉ vào tai y, “Chủ tử của ngươi muốn tới thăm ngươi, à đúng rồi, còn cả vị đồng hương thường xuyên viết thư cho ngươi kia nữa.”
Đôi mắt Chu Kỳ sáng lên, rồi lại lập tức ảm đạm.
“Không muốn gặp sao?”
Chu Kỳ chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn.
Hiên Viên Phù cười đến cay nghiệt, “Dù sao thì chỉ cần Bản vương gặp là được rồi, phải không?”
Gã đứng ngược sáng bên cửa, “Bản vương sẽ an bài cho ngươi gặp mặt vị đồng hương kia, về phần Thái tử… Bản vương cũng muốn gặp một lần, xem nó và phụ hoàng nó có gì khác nhau.”
“Còn ngươi, giá ngươi có thể trả cho tin tức vừa rồi là bao nhiêu?”
Nhìn theo bóng lưng đã rời xa, Chu Kỳ đổ người lại giường, nặng nề ngủ, cho tới khi mặt trời lên cao.
“Thiếu gia, thiếu gia.” – người đang gọi là Tố Huyền.
Chu Kỳ mở mắt, Tố Huyền thấy mắt y chằng chịt tơ máu, khuôn mặt cũng trắng nhợt như bệnh thì hoảng hốt, “Thiếu gia, sắc mặt người sao lại xấu thế này?”
Chu Kỳ không đáp, thật lâu sau mới thều thào nặn ra từng chữ.
“Ngươi bảo ta còn mặt mũi nào đi gặp họ đây?”
Mắt Tố Huyền đỏ hoe, “Thiếu gia, việc này cũng đâu phải do người có thể chọn lựa.”
Chu Kỳ cười, tiếng cười nghe như bể nát, “Nghe ngươi nói thì, tựa chừng ta đúng là hạng quân kỹ bị ép bán mình rồi.”
Tố Huyền sững người nhìn Chu Kỳ cứ thế khúc khích cười một mình, cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tay cũng vội vã đặt lên trán Chu Kỳ.
Nóng bỏng.
*
Thời điểm Trương Khuê chạy vọt vào tửu quán, Hiên Viên Phù đang chén qua chén lại với một tiểu bạch kiểm đến từ kinh thành.
“Vương gia, Chu lục sự tái phát phong hàn, sau cùng còn ho ra máu.”
Vẻ mặt Hiên Viên Phù không suy chuyển, song ngón tay đang giữ chén rượu lại run lên.
Làm như vô sự đứng dậy cáo từ, gã băng băng hồi phủ.
*
Hiên Viên Phù cởi áo choàng, tùy tiện hất ra sau, vừa đi vừa hỏi, “Sao lại thế này?”
Viên y quan nơm nớp bẩm báo, “Bẩm Vương gia, Chu công tử là bị ôn bệnh.”
Hiên Viên Phù nhíu mày, “Trước không phải đã chữa khỏi rồi sao? Sao giờ lại tái phát?”
“Chu công tử mạch đập không tốt lắm, có lẽ là do mùa đông năm ngoái nhiễm hàn khí, sau lại bị nắng nóng kích phát, bệnh tuy không nguy cấp nhưng tà nhiệt đã nhập vào tỳ vị. Lại thêm ngày thường Chu công tử hay suy nghĩ quá độ, chưa từng cẩn thận nghỉ ngơi, hôm nay mới bệnh tật triền miên, tổn hao dương khí.”
Hiên Viên Phù gật đầu, rảo bước vào bên trong.
Chu Kỳ dựa vào thành giường, trên đầu quấn một vòng vải trắng, trông như để tang. Khuôn mặt y nhợt nhạt lại vàng vọt, đôi môi khô khốc, trắng bệch, viền mắt cũng thâm đen, hai má gầy yếu hõm sâu vào.
Y đang dùng thuốc, thấy Hiên Viên Phù cũng chỉ gật đầu thật khẽ.
Hiên Viên Phù lẳng lặng nhìn y, rồi đột nhiên ngâm nga: “Năm trước vườn hoa từ biệt quân, hôm nay hoa nở đã năm ròng[1]. Tha hương có thể gặp gỡ cố trí, vốn là chuyện may mắn trên đời, sao ngươi lại sinh bệnh?”
Chu Kỳ nhẫn nhịn cơn váng đầu, cố gắng nuốt trôi ngụm dược khó uống, lãnh đạm đáp, “Nhân gian tụ tán tựa phù vân, có gì mà hỉ, lại có gì mà bi?”
Hiên Viên Phù ngồi xuống bên cạnh y, “Hỉ vì cố tri trùng phùng, bi thán tương phùng quá ngắn.”
Chu Kỳ buông bát, “Thiên nam địa bắc, có ngày gặp lại, không có gì là hỉ, là bi cả.”
Hiên Viên Phù nâng cằm y, nhìn vào đôi mắt đen như mực của y, “Vậy lấy sắc hoặc nhân, thư phục nhân hạ thì sao?”
Chu Kỳ nhắm mắt, không nhìn gã.
Ngón tay Hiên Viên Phù nhẹ nhành vuốt ve trên môi y, “Bản vương vẫn luôn nghĩ, nếu ngươi ngu hơn một chút, hay thông minh thêm một chút, xấu xí hơn một phân hay lộng lẫy thêm một phân, thuần lương hơn một phần, hay gian xảo thêm một phần, có lẽ Bản vương đã chẳng dây dưa với ngươi tới nhường này.”
Cuống họng Chu Kỳ khẽ giật, lại chẳng nói một lời.
Hiên Viên Phù như đang một mình than thở.
“Nhưng lại vẫn cứ là ngươi.”
*
Người phải tới cũng đã tới.
Sau cùng, Hiên Viên Phù chọn đại doanh bên ngoài ngoại ô để thiết đãi đoàn người.
Thái Tử và phụ tá trung cận của hắn được mời vào một căn chủ trướng, sau đó thì bị bỏ lại ở đó, không ai đoái hoài.
Chu Kỳ đứng nhìn từ xa, chỉ thấy Thái Tử hếch cằm như cười như không, cả người biếng ngác mười phần, ánh mắt chưa từng rời sa bàn nửa tấc, mà Cố Bình thì ngồi bên cạnh hắn, thi thoảng ứng đáp mấy lời.
Không biết Thái Tử nói gì mà Cố Bính bật cười khúc khích, khuôn mặt, khóe mắt đuôi mày chất phác mang dáng vẻ thiếu niên thường ngày đều linh động hẳn ra.
Chu Kỳ mỉm cười, hít thật sâu một hơi, vững bước tiến lên, giơ tay vén rèm.
“Đã so với bút tích Vương Khiêm chưa?”
“Bẩm Vương gia, thư này dính nước, khó mà phân biệt được, nhưng xác thực là nét chữ của Vương Tương, không sai đâu ạ.”
Một viên lục sự khác ngoài Chu Kỳ tên Trần Nhân cũng đắn đo góp lời: “Vương gia, tuy rằng nét chữ này đúng là của Vương Tương, nhưng cũng có khả năng là người khác ngụy tạo thành. Hạ quan nghe nói ở Thiện Châu có một lão tiên sinh rất giỏi chép chữ, chi bằng…”
Năm ngón tay Hiên Viên Phù từ từ khép lại, trang thư lập tức nhàu nát trước mắt bao người.
Không ai dám lên tiếng, tờ giấy bị Hiên Viên Phù bóp chặt hằn rõ từng nếp từng nếp gấp nhăn nheo, trong đôi mắt gã cũng gợn từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn.
Trương Khuê đi tới, thầm nhỏ gì đó vào tai Hiên Viên Phù.
Ánh mắt gã chợt lóe lên, “Có một tin tức vô cùng tốt lành, chư vị có muốn đoán thử không?”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, có người lớn gan thử trước nhất, “Có khi nào là triều đình cấp bạc cho chúng ta?”
Hiên Viên Phù cười khẩy, “Mơ giữa ban ngày.”
Lại có người đoán: “Yến vương tạo phản?”
“Đột Quyết xuất binh?”
“Truất trí sứ qua đời?”
Hiên Viên Phù nâng tay lên, cả điện tức thì an tĩnh.
Khuôn mặt gã treo một nụ cười khó đoán, “Thái Tử của chúng ta, muốn tới Bắc cương.”
*
Thứ đang chôn trong cơ thể Chu Kỳ đột nhiên ngưng lại, có chút khó chịu, Chu Kỳ mờ mịt quay đầu lại nhìn Hiên Viên Phù.
“Có một tin tức, Bản vương nghĩ… có lẽ ngươi muốn biết.”
Chu Kỳ vừa chực mở miệng dò hỏi lại bị cái va chạm bất thình lình phá tan thần trí, chỉ đành ôm chặt gối che lấp đi tiếng rên rỉ.
Nước chảy thuyền đưa, nổi chìm cao thấp, sau đó ôm nhau ngủ.
Canh năm hôm sau, Hiên Viên Phù đứng dậy thay y phục, lại thấy góc áo bị Chu Kỳ níu giữ.
Viền mắt y thâm đen, rành một đêm không ngủ.
Khóe miệng gã nhếch lên, lại chẳng có ý muốn mở lời.
Chu Kỳ thở dài, thì thào nói: “Tin tức kia.”
Hiên Viên Phù vẫn im lặng như trước.
Chu Kỳ từ từ ngồi dậy, mền gấm trượt xuống, để lộ thân hình kín đặc những vết tích khó nói thành lời.
“Cầu Vương gia… nói cho ta biết.”
Hiên Viên Phù nhếch cười, gã khom người, rỉ vào tai y, “Chủ tử của ngươi muốn tới thăm ngươi, à đúng rồi, còn cả vị đồng hương thường xuyên viết thư cho ngươi kia nữa.”
Đôi mắt Chu Kỳ sáng lên, rồi lại lập tức ảm đạm.
“Không muốn gặp sao?”
Chu Kỳ chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn.
Hiên Viên Phù cười đến cay nghiệt, “Dù sao thì chỉ cần Bản vương gặp là được rồi, phải không?”
Gã đứng ngược sáng bên cửa, “Bản vương sẽ an bài cho ngươi gặp mặt vị đồng hương kia, về phần Thái tử… Bản vương cũng muốn gặp một lần, xem nó và phụ hoàng nó có gì khác nhau.”
“Còn ngươi, giá ngươi có thể trả cho tin tức vừa rồi là bao nhiêu?”
Nhìn theo bóng lưng đã rời xa, Chu Kỳ đổ người lại giường, nặng nề ngủ, cho tới khi mặt trời lên cao.
“Thiếu gia, thiếu gia.” – người đang gọi là Tố Huyền.
Chu Kỳ mở mắt, Tố Huyền thấy mắt y chằng chịt tơ máu, khuôn mặt cũng trắng nhợt như bệnh thì hoảng hốt, “Thiếu gia, sắc mặt người sao lại xấu thế này?”
Chu Kỳ không đáp, thật lâu sau mới thều thào nặn ra từng chữ.
“Ngươi bảo ta còn mặt mũi nào đi gặp họ đây?”
Mắt Tố Huyền đỏ hoe, “Thiếu gia, việc này cũng đâu phải do người có thể chọn lựa.”
Chu Kỳ cười, tiếng cười nghe như bể nát, “Nghe ngươi nói thì, tựa chừng ta đúng là hạng quân kỹ bị ép bán mình rồi.”
Tố Huyền sững người nhìn Chu Kỳ cứ thế khúc khích cười một mình, cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tay cũng vội vã đặt lên trán Chu Kỳ.
Nóng bỏng.
*
Thời điểm Trương Khuê chạy vọt vào tửu quán, Hiên Viên Phù đang chén qua chén lại với một tiểu bạch kiểm đến từ kinh thành.
“Vương gia, Chu lục sự tái phát phong hàn, sau cùng còn ho ra máu.”
Vẻ mặt Hiên Viên Phù không suy chuyển, song ngón tay đang giữ chén rượu lại run lên.
Làm như vô sự đứng dậy cáo từ, gã băng băng hồi phủ.
*
Hiên Viên Phù cởi áo choàng, tùy tiện hất ra sau, vừa đi vừa hỏi, “Sao lại thế này?”
Viên y quan nơm nớp bẩm báo, “Bẩm Vương gia, Chu công tử là bị ôn bệnh.”
Hiên Viên Phù nhíu mày, “Trước không phải đã chữa khỏi rồi sao? Sao giờ lại tái phát?”
“Chu công tử mạch đập không tốt lắm, có lẽ là do mùa đông năm ngoái nhiễm hàn khí, sau lại bị nắng nóng kích phát, bệnh tuy không nguy cấp nhưng tà nhiệt đã nhập vào tỳ vị. Lại thêm ngày thường Chu công tử hay suy nghĩ quá độ, chưa từng cẩn thận nghỉ ngơi, hôm nay mới bệnh tật triền miên, tổn hao dương khí.”
Hiên Viên Phù gật đầu, rảo bước vào bên trong.
Chu Kỳ dựa vào thành giường, trên đầu quấn một vòng vải trắng, trông như để tang. Khuôn mặt y nhợt nhạt lại vàng vọt, đôi môi khô khốc, trắng bệch, viền mắt cũng thâm đen, hai má gầy yếu hõm sâu vào.
Y đang dùng thuốc, thấy Hiên Viên Phù cũng chỉ gật đầu thật khẽ.
Hiên Viên Phù lẳng lặng nhìn y, rồi đột nhiên ngâm nga: “Năm trước vườn hoa từ biệt quân, hôm nay hoa nở đã năm ròng[1]. Tha hương có thể gặp gỡ cố trí, vốn là chuyện may mắn trên đời, sao ngươi lại sinh bệnh?”
Chu Kỳ nhẫn nhịn cơn váng đầu, cố gắng nuốt trôi ngụm dược khó uống, lãnh đạm đáp, “Nhân gian tụ tán tựa phù vân, có gì mà hỉ, lại có gì mà bi?”
Hiên Viên Phù ngồi xuống bên cạnh y, “Hỉ vì cố tri trùng phùng, bi thán tương phùng quá ngắn.”
Chu Kỳ buông bát, “Thiên nam địa bắc, có ngày gặp lại, không có gì là hỉ, là bi cả.”
Hiên Viên Phù nâng cằm y, nhìn vào đôi mắt đen như mực của y, “Vậy lấy sắc hoặc nhân, thư phục nhân hạ thì sao?”
Chu Kỳ nhắm mắt, không nhìn gã.
Ngón tay Hiên Viên Phù nhẹ nhành vuốt ve trên môi y, “Bản vương vẫn luôn nghĩ, nếu ngươi ngu hơn một chút, hay thông minh thêm một chút, xấu xí hơn một phân hay lộng lẫy thêm một phân, thuần lương hơn một phần, hay gian xảo thêm một phần, có lẽ Bản vương đã chẳng dây dưa với ngươi tới nhường này.”
Cuống họng Chu Kỳ khẽ giật, lại chẳng nói một lời.
Hiên Viên Phù như đang một mình than thở.
“Nhưng lại vẫn cứ là ngươi.”
*
Người phải tới cũng đã tới.
Sau cùng, Hiên Viên Phù chọn đại doanh bên ngoài ngoại ô để thiết đãi đoàn người.
Thái Tử và phụ tá trung cận của hắn được mời vào một căn chủ trướng, sau đó thì bị bỏ lại ở đó, không ai đoái hoài.
Chu Kỳ đứng nhìn từ xa, chỉ thấy Thái Tử hếch cằm như cười như không, cả người biếng ngác mười phần, ánh mắt chưa từng rời sa bàn nửa tấc, mà Cố Bình thì ngồi bên cạnh hắn, thi thoảng ứng đáp mấy lời.
Không biết Thái Tử nói gì mà Cố Bính bật cười khúc khích, khuôn mặt, khóe mắt đuôi mày chất phác mang dáng vẻ thiếu niên thường ngày đều linh động hẳn ra.
Chu Kỳ mỉm cười, hít thật sâu một hơi, vững bước tiến lên, giơ tay vén rèm.
Tác giả :
Trúc Hạ Tự Trung Nhất Lão Ông