Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà
Chương 270: Lâm vs Mắt Ưng (3)
Hai đạo trảm kích giằng co nhau trong mấy hơi thở, dường như là cân sức ngang tài, nhưng thực chất bản thân Lâm biết được, trảm kích của hắn vẫn yếu hơn Mắt Ưng một chút.
Đây đã là trảm kích mà hắn toàn lực phát ra rồi, mà hắn còn không dám chắc Mắt Ưng có toàn lực hay chưa, nhưng Lâm cảm giác người này vẫn chưa toàn lực phát ra trảm kích đâu.
Hắn không tin trảm kích của Mắt Ưng chỉ có nhiêu đó, hắn không biết người này đang có suy tính gì, mà còn không toàn lực, nhưng không ngại thần sắc của Lâm càng thêm trịnh trọng.
Hắn biết trận chiến này có thể là trận chiến khó khăn nhất của hắn từ trước tới nay rồi, cũng may có vẻ như trước đó Lâm đoán không sai.
Mắt Ưng quả nhiên muốn dấu dốt chút thực lực, như vậy thì cơ hội của Lâm tới, hắn chỉ cần cố gắng không thua là được.
Hai đạo trảm kích giằng co, sau đó từ từ triệt tiêu lẫn nhau, dù chỉ mới một lần đầu tiên va chạm, nhưng lực phá hoại của hai người tạo ra vẫn hết sức to lớn.
Hầu như xung quanh hai người, mặt đất không chỗ nào là không có vết nứt hiện ra, may mắn trung tâm hòn đảo này được cấu tạo bằng rất nhiều tảng đá lớn rắn chắc.
Tiếp đó Lâm cùng Mắt Ưng không có đình chỉ, người người liên tục cách không bộc phát ra trảm kích, nhưng Lâm trong âm thầm bắt đầu vận dụng chiêu thức vào trảm kích rồi.
Hắn cần phải tiếp tục gia tăng uy lực thì mới có thể tiếp tục thế cục cân bằng được, mặc dù Lâm cảm giác Mắt Ưng có ý định dấu dốt một chút chiến lực.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ phát huy rất yếu, ngược lại trảm kích của Mắt Ưng càng lúc càng mạnh, kích thước của trảm kích càng ngày càng nhỏ, nhưng theo đó càng ngày càng cô đọng.
Kéo theo uy lực của trảm kích càng lúc càng lớn, Lâm thì hoàn toàn ngược lại, trảm kích của hắn lại càng lúc càng lớn, mà không phải thu nhỏ giống Mắt Ưng.
Cũng bởi vì phát trảm kích ban đầu, thì đó đã là Lâm có thể làm toàn lực rồi, hắn không thể cô đọng nhỏ hơn nữa, còn hiện tại trảm kích càng lúc càng lớn.
Cũng bởi vì Lâm gia nhập thêm chiêu thức vô trảm kích, hắn gia tăng Điệp Kiếm vào trảm kích, từ hai lần điệp gia, tới ba lần, bốn lần, nhưng vẫn chỉ làm được cân sức ngang tài cùng Mắt Ưng thôi.
Ầm … Ầm … ầm … ầm
Từng tiếng nổ kinh thiên vang vọng, bán kính xung quanh hòn đảo từng đợt đại cường phong nổi lên, vô số tiểu trảm kích có hai màu đen cùng xanh lục bay tán loạn khắp nơi.
Bởi vì trảm kích của Lâm cùng Mắt Ưng có độ cô đọng rất cao, cho nên khi những trảm kích này va chạm với nhau, sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ hơn mà không lập tức tiêu tán.
Cho nên lúc này những người quan chiến ở xa, bọn hắn thấy cảnh tượng trên đảo rất hoành tráng, trên bầu trời thì mây đen càng lúc càng nhiều.
Sấm chớp liên tục vang lên, hòa vào những tiếng kinh thiên va chạm của hai cường giả bên dưới, làm cho những thanh âm này càng lúc càng lớn.
Không khí càng lúc càng nặng nề, mưa lớn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, phía trên không hòn đảo thì cuồng phong bay loạn.
Hòn đảo bị chia làm hai nửa, một nửa có màu đen u ám, một nửa khác thì có màu xanh lục cùng chia địa bàn, bọn hắn chỉ cần căn cứ hai màu sắc lập tức biết đó là ai.
Xung quanh phạm vi vòng ngoài, thì bụi mù đất đá bay đầy trời, hai màu tiểu trảm kích bay loạn tàn phá hoàn cảnh xung quanh.
Nước biển thì bị chấn động xuất hiện những cơn sóng cao vượt qua bốn năm mét cao, quả thật là đất rung núi chuyển.
Làm cho những hải tặc chưa thấy sự đời sắc mặt tái nhợt, trong lòng thì dời sông lấp biển, bọn hắn không thể tin được sức người còn có thể tạo nên thiên uy như vậy.
Quả thật giống như một cơn thiên tai cỡ nhỏ không khác rồi, sau đó bọn hắn nghĩ tới những cường giả nổi danh nhất.
Lập tức sắc mặt càng thêm tái nhợt, bọn hắn trước đây quả nhiên rất vô tri a, trước đây bọn hắn như là ếch ngồi đáy giếng.
Trong lòng bóng ma càng lúc càng lớn, thậm chí có một chút ban đầu còn có chiến ý cùng dã tâm, một số đã hoàn toàn dập tắt chiến ý cùng dã tâm của mình rồi.
Chỉ còn một số rất ít còn dấy lên chút dã tâm lập lòe chưa chịu từ bỏ thôi, một vị thuyền trưởng hải tặc có treo thưởng trên 100 triệu beri lẩm bẩm cảm khái nói nhỏ.
“ Tân Thế Giới quả nhiên là thế giới của những quái vật a, quả nhiên ta không vào Tân Thế Giới là đúng rồi, lỗ mãng xông vào thì chết thế nào cũng không biết, nơi đó chính là quái vật nhạc viên a!”
Hắn cảm khái mấy năm trước lực bài chúng nghị làm rất đúng, lúc đó hắn lấy ra thuyền trưởng uy nghi bài nghị mọi người tiến quân Tân Thế Giới.
Bởi vì hắn may mắn một lần nhìn thấy một Thất Vũ Hải chiến đấu, cho nên hắn biết bản thân còn rất yếu, cho nên hắn không dám sớm xông vào Tân Thế Giới.
Hiện tại hắn nhìn thấy cảnh Lâm và Mắt Ưng đại chiến, cảm khái mấy năm trước quyết định của hắn vẫn rất anh minh thần võ, những cán bộ xung quanh hắn thần sắc cũng hiện lên vẻ may mắn.
May mà mấy năm trước lão đại của bọn hắn không vào Tân Thế Giới, nếu không bọn hắn rất có thể đã chết từ lâu rồi.
Đây đã là trảm kích mà hắn toàn lực phát ra rồi, mà hắn còn không dám chắc Mắt Ưng có toàn lực hay chưa, nhưng Lâm cảm giác người này vẫn chưa toàn lực phát ra trảm kích đâu.
Hắn không tin trảm kích của Mắt Ưng chỉ có nhiêu đó, hắn không biết người này đang có suy tính gì, mà còn không toàn lực, nhưng không ngại thần sắc của Lâm càng thêm trịnh trọng.
Hắn biết trận chiến này có thể là trận chiến khó khăn nhất của hắn từ trước tới nay rồi, cũng may có vẻ như trước đó Lâm đoán không sai.
Mắt Ưng quả nhiên muốn dấu dốt chút thực lực, như vậy thì cơ hội của Lâm tới, hắn chỉ cần cố gắng không thua là được.
Hai đạo trảm kích giằng co, sau đó từ từ triệt tiêu lẫn nhau, dù chỉ mới một lần đầu tiên va chạm, nhưng lực phá hoại của hai người tạo ra vẫn hết sức to lớn.
Hầu như xung quanh hai người, mặt đất không chỗ nào là không có vết nứt hiện ra, may mắn trung tâm hòn đảo này được cấu tạo bằng rất nhiều tảng đá lớn rắn chắc.
Tiếp đó Lâm cùng Mắt Ưng không có đình chỉ, người người liên tục cách không bộc phát ra trảm kích, nhưng Lâm trong âm thầm bắt đầu vận dụng chiêu thức vào trảm kích rồi.
Hắn cần phải tiếp tục gia tăng uy lực thì mới có thể tiếp tục thế cục cân bằng được, mặc dù Lâm cảm giác Mắt Ưng có ý định dấu dốt một chút chiến lực.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ phát huy rất yếu, ngược lại trảm kích của Mắt Ưng càng lúc càng mạnh, kích thước của trảm kích càng ngày càng nhỏ, nhưng theo đó càng ngày càng cô đọng.
Kéo theo uy lực của trảm kích càng lúc càng lớn, Lâm thì hoàn toàn ngược lại, trảm kích của hắn lại càng lúc càng lớn, mà không phải thu nhỏ giống Mắt Ưng.
Cũng bởi vì phát trảm kích ban đầu, thì đó đã là Lâm có thể làm toàn lực rồi, hắn không thể cô đọng nhỏ hơn nữa, còn hiện tại trảm kích càng lúc càng lớn.
Cũng bởi vì Lâm gia nhập thêm chiêu thức vô trảm kích, hắn gia tăng Điệp Kiếm vào trảm kích, từ hai lần điệp gia, tới ba lần, bốn lần, nhưng vẫn chỉ làm được cân sức ngang tài cùng Mắt Ưng thôi.
Ầm … Ầm … ầm … ầm
Từng tiếng nổ kinh thiên vang vọng, bán kính xung quanh hòn đảo từng đợt đại cường phong nổi lên, vô số tiểu trảm kích có hai màu đen cùng xanh lục bay tán loạn khắp nơi.
Bởi vì trảm kích của Lâm cùng Mắt Ưng có độ cô đọng rất cao, cho nên khi những trảm kích này va chạm với nhau, sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ hơn mà không lập tức tiêu tán.
Cho nên lúc này những người quan chiến ở xa, bọn hắn thấy cảnh tượng trên đảo rất hoành tráng, trên bầu trời thì mây đen càng lúc càng nhiều.
Sấm chớp liên tục vang lên, hòa vào những tiếng kinh thiên va chạm của hai cường giả bên dưới, làm cho những thanh âm này càng lúc càng lớn.
Không khí càng lúc càng nặng nề, mưa lớn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, phía trên không hòn đảo thì cuồng phong bay loạn.
Hòn đảo bị chia làm hai nửa, một nửa có màu đen u ám, một nửa khác thì có màu xanh lục cùng chia địa bàn, bọn hắn chỉ cần căn cứ hai màu sắc lập tức biết đó là ai.
Xung quanh phạm vi vòng ngoài, thì bụi mù đất đá bay đầy trời, hai màu tiểu trảm kích bay loạn tàn phá hoàn cảnh xung quanh.
Nước biển thì bị chấn động xuất hiện những cơn sóng cao vượt qua bốn năm mét cao, quả thật là đất rung núi chuyển.
Làm cho những hải tặc chưa thấy sự đời sắc mặt tái nhợt, trong lòng thì dời sông lấp biển, bọn hắn không thể tin được sức người còn có thể tạo nên thiên uy như vậy.
Quả thật giống như một cơn thiên tai cỡ nhỏ không khác rồi, sau đó bọn hắn nghĩ tới những cường giả nổi danh nhất.
Lập tức sắc mặt càng thêm tái nhợt, bọn hắn trước đây quả nhiên rất vô tri a, trước đây bọn hắn như là ếch ngồi đáy giếng.
Trong lòng bóng ma càng lúc càng lớn, thậm chí có một chút ban đầu còn có chiến ý cùng dã tâm, một số đã hoàn toàn dập tắt chiến ý cùng dã tâm của mình rồi.
Chỉ còn một số rất ít còn dấy lên chút dã tâm lập lòe chưa chịu từ bỏ thôi, một vị thuyền trưởng hải tặc có treo thưởng trên 100 triệu beri lẩm bẩm cảm khái nói nhỏ.
“ Tân Thế Giới quả nhiên là thế giới của những quái vật a, quả nhiên ta không vào Tân Thế Giới là đúng rồi, lỗ mãng xông vào thì chết thế nào cũng không biết, nơi đó chính là quái vật nhạc viên a!”
Hắn cảm khái mấy năm trước lực bài chúng nghị làm rất đúng, lúc đó hắn lấy ra thuyền trưởng uy nghi bài nghị mọi người tiến quân Tân Thế Giới.
Bởi vì hắn may mắn một lần nhìn thấy một Thất Vũ Hải chiến đấu, cho nên hắn biết bản thân còn rất yếu, cho nên hắn không dám sớm xông vào Tân Thế Giới.
Hiện tại hắn nhìn thấy cảnh Lâm và Mắt Ưng đại chiến, cảm khái mấy năm trước quyết định của hắn vẫn rất anh minh thần võ, những cán bộ xung quanh hắn thần sắc cũng hiện lên vẻ may mắn.
May mà mấy năm trước lão đại của bọn hắn không vào Tân Thế Giới, nếu không bọn hắn rất có thể đã chết từ lâu rồi.
Tác giả :
LamPhuc Lct