Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà
Chương 13: Pn3
Gu: Vì bộ này là toàn về thế giới trong game, nên không có H, nhưng vì các reader của chị Tg muốn có xôi thịt để ăn và một phần vì bả muốn cho ông Vưu Bán Tà có ít phúc lợi nên viết cái PN này, với lại bả cũng muốn có cảnh H =))))
Tác Giả: Phiên ngoại 3 là thế giới song song…. thịt, BE, OOC…. 〒▽〒
Ta không nói cho các ngươi là ta cũng không muốn viết “thịt” a~
Bất quá thực sự đạo hạnh đã đủ, thỉnh các cô nương tự chuẩn bị titanium thuốc bổ mắt!
***
Thời điểm Vưu Bán Tà tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong căn phòng xa lạ. Từ bài trí cho đến thanh âm bên ngoài, hắn phỏng đoán mình đang ở khách ***.
Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Mơ hồ nhớ lại hắn đang tranh đấu cùng Lục Vô Thi ở thành Dương Châu, là nguyên nhân ngày hôm trước hắn bị thương đến thê thảm, xem ra là Lục Vô Thi sơ suất?
Không, không có khả năng, Lục Vô Thi luôn luôn cẩn thận, lại thù địch với hắn nhiều năm, tuyệt không có khả năng chỉ vì sơ suất mà khiến chính mình thua.
Vưu Bán Tà nghĩ tới đây tạm thời đình chỉ suy nghĩ, bởi vì hắn nghe có tiếng bước chân dần dần tới gần.
Lục Vô Thi mặc quần áo bố y bình thường, chỉ là mái tóc vẫn theo thói quen của đệ tử Vạn Hoa Cốc không buộc lên, trên tay bưng một chén thuốc, mặt lạnh tiến vào. Nếu không có vũ khí bên hông, nhìn qua chẳng khác gì mọi lang y khác.
“Ngươi đã tỉnh.” Lục Vô Thi cầm chén thuốc mang tới đặt lên bàn, từ từ ngồi xuống giường, hơi cúi thấp đầu nhìn hắn.
Vưu Bán Tà vẫn chưa cảm thấy có gì lạ, Lục Vô Thi xuất hiện nằm trong dự liệu của hắn.
“Ừm, đây là gì?” Vưu Bán Tà chậm rãi nhổm dậy, nhìn thẳng Lục Vô Thi.
“Ở khách *** trấn trên, tâm mạch ngươi bị ta đả thương cư nhiên không chết, quả nhiên mạng lớn.”
Lục Vô Thi nói xong khóe miệng hơi hơi cong lên, đúng là đang cười, tựa hồ không giết chết Vưu Bán Tà làm y cao hứng.
“Đa tạ ngươi chừa lại cho ta chút hơi thở, ngươi nếu dùng hết mười phần nội lực, ta hiện tại đã ở Diêm La điện.” Vưu Bán Tà cũng cười một tiếng, không cẩn thận động tới vết thương trước ngực, nhất thời nhíu mày.
Lục Vô Thi đứng lên, đưa chén thuốc cho Vưu Bán Tà: “Ngươi nói sai rồi, không phải ta chừa ngươi con đường sống, mà là khí lực ta kém.”
Vưu Bán Tà tiếp nhận chén thuốc một hơi uống sạch, cười nói: “Ta ngược lại đã quên, đệ tử Vạn Hoa tinh thông y thuật, ngươi thông tuệ như vậy thì muốn thay đổi đạo học cũng không sai.”
Lục Vô Thi nhướn nhướn mày, tựa hồ đối với thừa nhận như vậy cực kì hưởng thụ.
“Ngươi vì sao không giết ta.” Vưu Bán Tà hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình. Hắn cùng với Lục Vô Thi mấy năm nay đánh đánh giết giết vô số lần, đều có rất nhiều lần bị thương, ngày ấy cơ hội tốt như thế tại sao y lại cứu mình, hiện tại Vưu Bán Tà nghĩ không ra.
“Lúc ở Nam Chiêu, ngươi vì sao cứu ta?” Lục Vô Thi quay đầu, không nhìn đến Vưu Bán Tà, hỏi.
“Tại Nam Chiêu, ngươi với ta đều là người Trung Nguyên, ta cứu ngươi, cũng là đang cứu lấy ta.” Vưu Bán Tà nghĩ một lát mới nói.
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
Lục Vô Thi cười lạnh, xoay người nhìn chằm chằm Vưu Bán Tà, trầm giọng nói. “Ngươi không dám nói, thì ta sẽ nói.”
Vưu Bán Tà ngơ ngác nhìn Lục Vô Thi, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.
“Tà và ngươi đã từng gặp mặt một lần, thời gian mặc dù ngắn, nhưng là nhớ hoài không thể quên. Rồi vài năm sau đó chiến tranh, tuy có tiếc nuối, nhưng kỳ phùng địch thủ, không cần nói cũng đã hiểu nhau. Không lâu trước đó, ngươi chia tay ta ở Nam Chiêu, cứu ta khỏi nguy hiểm, ngày đó chưa nói hôm nay ta thật cảm kích. Mà này, ta là đả thương người vì khi đó là phải trả ơn cốc chủ, ta cứu ngươi vì ta đối với ngươi hữu tình.”
Lục Vô Thi ngữ khí rất chậm, âm thanh cũng rất nhẹ, nếu không phải bởi vì hiện tại là nửa đêm, bên ngoài an tĩnh, sợ là Vưu Bán Tà cũng không nghe rõ.
“Ngươi…khụ..khụ….” Vưu Bán Tà bỗng nhiên ho khan kịch liệt, lại làm miệng vết thương trước ngực nứt ra, lông mày nhíu lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Lục Vô Thi đợi Vưu Bán Tà bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: “Ngươi hà cớ phải kích động, ta nói những lời này chẳng lẽ cũng không phải là trùng với suy nghĩ của ngươi sao.”
“Trách… hô hô, không nghĩ tới ngươi mà cũng chủ động làm rõ sự tình này trắng trợn đến thế.”
“Kế tiếp ta đây muốn làm cái gì, ngươi lại càng không thể tưởng tượng được.” Lục Vô Thi bỗng nhiên cúi người, khẽ vuốt mặt Vưu Bán Tà. Vưu Bán Tà quả nhiên có chút kinh hoảng, nhưng thân thể lại không động được, chỉ có thể tùy ý Lục Vô Thi động chạm.
Biểu tình của Lục Vô Thi thật bình tĩnh, chỉ là tay vuốt từ trán hắn xuống cằm, trên đó vẫn còn râu ria, mò mẫn lại không thoải mái. Hầu kết Vưu Bán Tà giật giật, ngón tay Lục Vô Thi lạnh lẽo tựa như khối băng làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái. Lục Vô Thu khẽ cười: “Sợ hãi? Không bằng ngươi van cầu ta, có lẽ ta sẽ buông tha ngươi.”
Vừa nói, ngón tay lại trượt xuống dừng lại vị trí cổ áo. “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, đừng nói lúc này ta không thể cử động, mặc dù nếu có thể cử động, hà cớ nào ta lại có thể bỏ chạy được.” Vưu Bán Tà nói xong, thởi dài một cái. “Theo ý ngươi đi.” Vưu Bán Tà thanh âm vừa mới nói ra, Lục Vô Thi liền cởi áo lót hắn lộ ra khuôn ngực rộng lớn, nhưng lại được che kín bởi rất nhiều vết thương, trừ bỏ vết thương mới nhất đang rỉ máu, còn có một vét sẹo lớn từ vai trái kéo xuống đến eo.
Lục Vô Thi liền vuốt lên, khẽ nói: “Cái này không phải là ta làm ngươi bị thương.” Vưu Bán Tà hô hấp có chút dồn dập, ngực nhấp nhô lên xuống: “Đây là bị thương ở đại chiến Côn Luân.” “Lần đó ta vẫn chưa tham gia, đáng tiếc.” Lục Vô Thi nói xong cúi đầu, hôn mút lên viên bi trước ngực trái của Vưu Bán Tà, nhẹ nhàng mà gặm cắn, cảm giác nó ở trong miệng mình bắt đầu se cứng lại mới ngẩn đầu thỏa mãn cười.
Vưu Bán Tà cắn chặt răng không muốn đem sự sung sướng thốt ra rên rỉ, thở dốc nói: “Ngươi, từ đâu học được cái này, chẳng lẽ….. Ngươi đã từng đến Hoa Lầu ngoạn chơi.?” Lời này nghe qua lại có chút dấm chua. Ngón tay Lục Vô Thi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn dưới bụng Vưu Bán Tà, đôi mắt khép hờ, làm như cực kỳ hưởng thụ, hàm hồ nói: “Đừng nói ngươi chưa từng đến đó.”
Vưu Bán Tà bị Lục Vô Thi khiêu khích dậy lên dục hỏa, dục vọng dưới thân đứng lên, Lục Vô Thi lại chỉ dừng tại thắt lưng hắn trêu đùa, làm cho Vưu Bán Tà hận không thể xoay ngươi đè y xuống hung hăng xỏ xuyên, nhưng hiện tại chính mình lại bị người ta chế trụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trái lại hắn có chút hoài nghi có phải Lục Vô Thi muốn hành hạ mình hay không. Lục Vô Thi hình như đoán được suy nghĩ của Vưu Bán Tà, ngón tay dần dần di chuyển xuống phía dưới, cách một lớp khố hạ bắt lấy nam căn của Vưu Bán Tà nhẹ nhàng xoa bóp, nhẹ nhàng an ủi. Vưu Bán Tà bị khoái cám lớn xâm nhập, con ngươi khép hờ, hô hấp dồn dập, sung sướng phát tình, Lục Vô Thi cảm giác được vật trong tay có xu thế trướng lên cực đại, liền lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Vưu Bán Tà hô hô cười, thở hổn hển nói: “Ngươi sợ là đúng rồi.” Lục Vô Thi trong mắt hơi híp lại, ngón tay hơi dùng lực, Vưu Bán Tà kêu thảm một tiếng, giận nói: “Ngươi nói cái gì!” Lục Vô Thi cảm giác Vưu Bán Tà như một món đồ chơi, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi hiện tại như cá trên thớt, đắc ý cái gì.” Bất quá cuối cùng lại không dám dùng lực, rất nhanh thả lỏng lực đạo, xuất ra tất cả mánh khóe để an ủi thứ đang nằm trong tay y của Vưu Bán Tà.
Vưu Bán Tà trầm luân trong khoái cảm, hé mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Vô Thi, ánh mắt khép hờ, khẽ nhếch môi, miệng hắn dường như đã khô khốc, dưới bụng dục hỏa lại không ngừng tăng lên. Lục Vô Thi bỗng dừng động tác. Vưu Bán Tà khó chịu ngẩng đầu, nhìn thứ trướng lớn giữa hai chân đang chỉ thiên, nói: “Ngươi không phải muốn để ta như thế mãi chứ….”
Lục Vô Thi bỗng nhiên đứng dậy dạng chân bước qua bên hông Vưu Bán Tà, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tha ngươi như vậy sao?”
Vưu Bán Tà cười khổ: “Ngươi là dao, cá là ta, bất quá…”
“Bất quá cái gì?”
“Bất quá, kỳ thật ngươi không cần phải thừa dịp ta không thể cử động, nếu như ta biết ngươi có ý đó thì vài năm trước sớm làm cho ngươi dục tiên dục tử….” Vưu Bán Tà cười quỷ dị, vươn tay ra nắm lấy cằm Lục Vô Thi, bỗng nhiên phát lực kéo y xuống, cũng không quan tâm tới miệng vết thương, liền hôn đến.
Lục Vô Thi bất ngờ không có phòng bị, bổ nhào lên người Vưu Bán Tà, lại nhớ ra hắn đang bị thương, cố hắng nghiêng thân, nháy mắt khiến cho Vưu Bán Tà cứ thế mà hôn, liếm láp, gặm cắn, âm thanh hôn môi “chậc chậc” về đêm có vẻ cự kỳ *** mị. “Ngươi đứng lên.”
Vứu Bán Tà buông Lục Vô Thi, liếm liếm môi nói.
Lục Vô Thi hừ nhẹ một tiếng không nói gì, đứng thẳng thân thể, cởi bỏ Bố Y trên người, động tác cự kỳ sống động. Vưu Bán Bà hốt hoảng, Lục Vô Thi trên người liền nửa trần trụi.
Vưu Bán Tà thở dài: “Kông ai dạy ngươi cởi quần áo nên chậm lại một chút hay sao, đây gọi là tình thú.”
Lục Vô Thi trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên giơ tay đem tiết khố Vưu Bán Tà cởi ra, nam căn giữa đùi hắn đã thẳng tắp dựng lên, thiếu chút nữa đã đụng tới mặt Lục Vô Thi. Lục Vô Thi mặt ửng hồng, liếc mắt qua, y hôm nay có chút điên rồi, kì thực đối với chuyện nam nữ không hề thông thạo, huống hồ đây là lần đầu cùng với nam nhân Vưu Bán Tà này. Vưu Bán Tà lại không chút nào e ngại, vẫn là một bộ khí phách kiêu ngạo, nhìn thấy khuôn mặt Lục Vô Thi ửng đỏ, cảm thấy thật đắc ý, cười nói: “Ta xem ngươi thật sự không thể, không bằng đến lượt ta đi, ngươi cứ nằm đó hưởng thụ là được rồi.”
Lòng tự tôn của Lục Vô Thi cực cao, nghe hắn nói như thể không đặt mình vào trong mắt, lại cười lạnh một phen, đem bản thân cũng thoát trần trụi, chỉ là da mặt mỏng, hơi cúi đầu không nhìn Vưu Bán Tà. Hai ngươi hạ thể lại cùng một chỗ, lập tức nổi lên sảng khoái khẽ than một tiếng, Vưu Bán Tà lầm bầm nói: “Mấy năm trước kia thực sự đều là lãng phí…”
Lục Vô Thi không muốn nghĩ nhiều, với qua y phục cởi ra lúc trước, lấy ra một chiếc bình nhỏ, hơi do dự một chút, dùng răng nanh cắn nắp bình, nhất thời một mùi thơm lạ lùng lan đến: “Đó là cái gì?” Vưu Bán Tà ngạc nhiên nói.
Lục Vô Thi không đáp cũng không nhìn hắn, chỉ là dùng ngón tay lấy ra một ít mỡ trơn, nâng cái mông lên, cắn răng đưa ngón tay đến hậu huyệt. Vưu Bán Tà nhìn đến hầu kết liên tục nhấp nhô không ngừng nuốc nước miếng, hận không thể lập tức đem Lục Vô Thi áp đảo dưới thân mà chà đạp, ăn tới tận xương cốt mới thôi.
Lục Vô Thi cau mày, chịu đựng cảm giác kia đem dược từ từ tiến vào, có lẽ là do dược hiệu quả tôt nên cơ thể cũng không có sự bài xích quá lớn. Chỉ là làm động tác *** đãng như thế thôi đã tiêu hao hết khí lực của y, lúc này lại hơi thở hổn hển, không biết nên tiếp tục như thế nào. Vưu Bán Tà thấy thế liền tức giận, dục vọng dưới thân tựa hồ muốn trướng vỡ ra, nhịn không được nói: “Ngươi đưa đây, để ta làm.”
Lục Vô Thi nhìn hắn, nghĩ động tác kia cực kỳ *** đãng, y thực sự là không thể tiếp tục làm lại lần nữa, tâm tức giận, tiện thể đứng dậy đỡ Vưu Bán Tà ngồi dậy, nghĩ muốn cứ như thế đi vào. Chỉ là chỗ kia của Vưu Bán Tà cực lớn, nơi đó của Lục Vô Thi không được khuyếch trương, muốn vào cũng không được, Lục Vô Thi đầu đầy mồ hôi, Vưu Bán Tà không chịu nổi, trong lòng thống mạ thân thể bản thân ngàn lần.
Sau cùng Lục Vô Thi quyết định không để ý đến đau đớn, nhất quyết ngồi xuống. Chỉ là không nghĩ tới cái sự thống khổ kia so với bị chém một đao còn muốn lợi hại hơn, dù là y thần kinh có vững cũng không thể nhịn được mà rên rỉ một tiếng. “A…ngươi. Thả lỏng….”
Vưu Bán Tà cũng chịu không nổi, bên trong thật chặt, kẹp hắn chặt đến mức phát đau, may mắn bên trong cực kỳ mềm mại, lại có dược nên cũng giảm bớt phần nào đau đớn. Hai người cũng không dám cử động, để như thế từ từ thích ứng. Lục Vô Thi nhắm mắt thở dốc, cố gắng thả lỏng thân thể, rốt cục đau đớn lúc đầu trôi qua mới cảm giác được tốt hơn một chút.
Vưu Bán Tà đã rộn rạo, chỉ là sợ Lục Vô Thi chịu không nổi nên vẫn nhẫn nại. Lục Vô Thi biết suy nghĩ của hắn, bắt đầu hơi chuyển động, Vưu Bán Tà bỗng nhiên cảm nhận rõ hơn nên bắt đầu theo nhịp chuyển động của Lục Vô Thi, so với Lục Vô Thi lại có phần dùng lực, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Dược lúc trước được Lục Vô Thi đưa vào liền phát sinh hiệu quả, bộ vị kết hợp của hai người dần chở nên trắng mịn, chất lỏng men theo nam căn của Vưu Bán Tà chảy xuống, phản chiếu qua ánh nến cực kỳ *** mĩ. Vưu Bán Tà nhịn không được liền ra sức thúc lên theo nhịp chuyển động của Lục Vô Thi, mãnh liệt lên xuống làm hai người run lên, tính khí của Lục Vô Thi vừa nãy do đau đớn hạ xuống liền đứng lên. Vưu Bán Tà dần dần cảm thấy sảng khoái hơn trước rất nhiều, ra sức động thân.
Lục Vô Thi từ chủ động biến thành bị động, thân thể theo động tác của Vưu Bán Tà dần dần lên xuống, động tác xâm nhập rút ra cắm vào liên tiếp làm khoái cảm đánh tới liên tục, xương sống tê dại như có dòng điện chạy qua, tiếng thở dốc kịch liệt, tiếng rên rỉ trong căn phòng yên tĩnh lơ đang nghe qua cực kỳ rõ ràng làm cho người ta mặt đỏ. “Ưm…a…. Vưu Bán Tà …..chậm một chút….”
Sau mấy chục lần rút ra cắm vào liên tiếp, động tác càng ngày càng kịch liệt làm cho Lục Vô Thi có chút không chịu nổi, không còn cố kỵ lễ nghĩa, rên to thành tiếng. Vưu Bán Tà nghe được tên của mình từ miệng Lục Vô Thi lại càng kích động, âm thanh xì xì rút ra cắm vào không dứt bên tai. Lục Vô Thi thở dốc lại càng tăng thêm vài phần *** mị. Khoái cảm quá mức kịch liệt làm cho Lục Vô Thi có phần không chịu nổi, khóe mắt cũng bắt đầu chảy nước mắt, toàn phân hỏa nhiệt như muốn nổ tung. Dục vọng phía trước nhảy dựng, hậu huyệt càng bị kéo căng.
Nhận thấy Lục Vô Thi sắp đến cao trào, Vưu Bán Tà lại dùng chiêu cũ, đem Lục Vô Thi kéo xuống hôn môi, đồng thời động tác ra vào nhanh hơn, lên xuống liên tục, thân thể Lục Vô Thi bỗng nhiên hư nhuyễn liền bắn ra. Vưu Bán Tà cũng thừa dịp hậu huyệt có rút lại, không ngừng rút ra cắm vào vài lần, cũng theo đó bắn vào bên trong.
Vưu Bán Tà bị thương nặng lại dùng nhiều sức, lại thêm việc bắn tinh, trước mắt liền tối sầm ngất đi, mơ hồ cảm thấy bên tai Lục Vô Thi đang nói: “Lần trước ngươi cứu ta, lần này ta cứu ngươi, mấy ngày trước ta đã ly khai Ác Nhân Cốc, chúng ta liền không nợ nhau, bảo trọng.”
Vưu Bán Tà cố sức muốn mở to mắt, nhưng lại tốn công vô ích, vẫn là hôm mê.
Ngày thứ hai Vưu Bán Tà tỉnh lại khi đó bên ngoài nắng đã chiếu rực rỡ. Hắn lo lắng muốn đi tìm Lục Vô Thi, lại thật sự không thể cử động. Miệng vết thương lại bị rách, máu chảy không ngừng.
May mắn không lâu sau đó, Vưu Bán Tà nghe thấy thanh âm có người đến đây.
“Lục Vô….” Nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng rực của Vưu Bán Tà liền tắt hẳn.
Bộ dáng người nọ đứng trước của không có gì lạ, đâu phải bộ dạng tuấn tú, lạnh nhạt nhưng lại ôn hòa của Lục Vô Thi?
【 phiên ngoại tam hoàn 】
*Toàn văn hoàn*
Tác Giả: Phiên ngoại 3 là thế giới song song…. thịt, BE, OOC…. 〒▽〒
Ta không nói cho các ngươi là ta cũng không muốn viết “thịt” a~
Bất quá thực sự đạo hạnh đã đủ, thỉnh các cô nương tự chuẩn bị titanium thuốc bổ mắt!
***
Thời điểm Vưu Bán Tà tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong căn phòng xa lạ. Từ bài trí cho đến thanh âm bên ngoài, hắn phỏng đoán mình đang ở khách ***.
Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Mơ hồ nhớ lại hắn đang tranh đấu cùng Lục Vô Thi ở thành Dương Châu, là nguyên nhân ngày hôm trước hắn bị thương đến thê thảm, xem ra là Lục Vô Thi sơ suất?
Không, không có khả năng, Lục Vô Thi luôn luôn cẩn thận, lại thù địch với hắn nhiều năm, tuyệt không có khả năng chỉ vì sơ suất mà khiến chính mình thua.
Vưu Bán Tà nghĩ tới đây tạm thời đình chỉ suy nghĩ, bởi vì hắn nghe có tiếng bước chân dần dần tới gần.
Lục Vô Thi mặc quần áo bố y bình thường, chỉ là mái tóc vẫn theo thói quen của đệ tử Vạn Hoa Cốc không buộc lên, trên tay bưng một chén thuốc, mặt lạnh tiến vào. Nếu không có vũ khí bên hông, nhìn qua chẳng khác gì mọi lang y khác.
“Ngươi đã tỉnh.” Lục Vô Thi cầm chén thuốc mang tới đặt lên bàn, từ từ ngồi xuống giường, hơi cúi thấp đầu nhìn hắn.
Vưu Bán Tà vẫn chưa cảm thấy có gì lạ, Lục Vô Thi xuất hiện nằm trong dự liệu của hắn.
“Ừm, đây là gì?” Vưu Bán Tà chậm rãi nhổm dậy, nhìn thẳng Lục Vô Thi.
“Ở khách *** trấn trên, tâm mạch ngươi bị ta đả thương cư nhiên không chết, quả nhiên mạng lớn.”
Lục Vô Thi nói xong khóe miệng hơi hơi cong lên, đúng là đang cười, tựa hồ không giết chết Vưu Bán Tà làm y cao hứng.
“Đa tạ ngươi chừa lại cho ta chút hơi thở, ngươi nếu dùng hết mười phần nội lực, ta hiện tại đã ở Diêm La điện.” Vưu Bán Tà cũng cười một tiếng, không cẩn thận động tới vết thương trước ngực, nhất thời nhíu mày.
Lục Vô Thi đứng lên, đưa chén thuốc cho Vưu Bán Tà: “Ngươi nói sai rồi, không phải ta chừa ngươi con đường sống, mà là khí lực ta kém.”
Vưu Bán Tà tiếp nhận chén thuốc một hơi uống sạch, cười nói: “Ta ngược lại đã quên, đệ tử Vạn Hoa tinh thông y thuật, ngươi thông tuệ như vậy thì muốn thay đổi đạo học cũng không sai.”
Lục Vô Thi nhướn nhướn mày, tựa hồ đối với thừa nhận như vậy cực kì hưởng thụ.
“Ngươi vì sao không giết ta.” Vưu Bán Tà hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình. Hắn cùng với Lục Vô Thi mấy năm nay đánh đánh giết giết vô số lần, đều có rất nhiều lần bị thương, ngày ấy cơ hội tốt như thế tại sao y lại cứu mình, hiện tại Vưu Bán Tà nghĩ không ra.
“Lúc ở Nam Chiêu, ngươi vì sao cứu ta?” Lục Vô Thi quay đầu, không nhìn đến Vưu Bán Tà, hỏi.
“Tại Nam Chiêu, ngươi với ta đều là người Trung Nguyên, ta cứu ngươi, cũng là đang cứu lấy ta.” Vưu Bán Tà nghĩ một lát mới nói.
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
Lục Vô Thi cười lạnh, xoay người nhìn chằm chằm Vưu Bán Tà, trầm giọng nói. “Ngươi không dám nói, thì ta sẽ nói.”
Vưu Bán Tà ngơ ngác nhìn Lục Vô Thi, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.
“Tà và ngươi đã từng gặp mặt một lần, thời gian mặc dù ngắn, nhưng là nhớ hoài không thể quên. Rồi vài năm sau đó chiến tranh, tuy có tiếc nuối, nhưng kỳ phùng địch thủ, không cần nói cũng đã hiểu nhau. Không lâu trước đó, ngươi chia tay ta ở Nam Chiêu, cứu ta khỏi nguy hiểm, ngày đó chưa nói hôm nay ta thật cảm kích. Mà này, ta là đả thương người vì khi đó là phải trả ơn cốc chủ, ta cứu ngươi vì ta đối với ngươi hữu tình.”
Lục Vô Thi ngữ khí rất chậm, âm thanh cũng rất nhẹ, nếu không phải bởi vì hiện tại là nửa đêm, bên ngoài an tĩnh, sợ là Vưu Bán Tà cũng không nghe rõ.
“Ngươi…khụ..khụ….” Vưu Bán Tà bỗng nhiên ho khan kịch liệt, lại làm miệng vết thương trước ngực nứt ra, lông mày nhíu lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Lục Vô Thi đợi Vưu Bán Tà bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: “Ngươi hà cớ phải kích động, ta nói những lời này chẳng lẽ cũng không phải là trùng với suy nghĩ của ngươi sao.”
“Trách… hô hô, không nghĩ tới ngươi mà cũng chủ động làm rõ sự tình này trắng trợn đến thế.”
“Kế tiếp ta đây muốn làm cái gì, ngươi lại càng không thể tưởng tượng được.” Lục Vô Thi bỗng nhiên cúi người, khẽ vuốt mặt Vưu Bán Tà. Vưu Bán Tà quả nhiên có chút kinh hoảng, nhưng thân thể lại không động được, chỉ có thể tùy ý Lục Vô Thi động chạm.
Biểu tình của Lục Vô Thi thật bình tĩnh, chỉ là tay vuốt từ trán hắn xuống cằm, trên đó vẫn còn râu ria, mò mẫn lại không thoải mái. Hầu kết Vưu Bán Tà giật giật, ngón tay Lục Vô Thi lạnh lẽo tựa như khối băng làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái. Lục Vô Thu khẽ cười: “Sợ hãi? Không bằng ngươi van cầu ta, có lẽ ta sẽ buông tha ngươi.”
Vừa nói, ngón tay lại trượt xuống dừng lại vị trí cổ áo. “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, đừng nói lúc này ta không thể cử động, mặc dù nếu có thể cử động, hà cớ nào ta lại có thể bỏ chạy được.” Vưu Bán Tà nói xong, thởi dài một cái. “Theo ý ngươi đi.” Vưu Bán Tà thanh âm vừa mới nói ra, Lục Vô Thi liền cởi áo lót hắn lộ ra khuôn ngực rộng lớn, nhưng lại được che kín bởi rất nhiều vết thương, trừ bỏ vết thương mới nhất đang rỉ máu, còn có một vét sẹo lớn từ vai trái kéo xuống đến eo.
Lục Vô Thi liền vuốt lên, khẽ nói: “Cái này không phải là ta làm ngươi bị thương.” Vưu Bán Tà hô hấp có chút dồn dập, ngực nhấp nhô lên xuống: “Đây là bị thương ở đại chiến Côn Luân.” “Lần đó ta vẫn chưa tham gia, đáng tiếc.” Lục Vô Thi nói xong cúi đầu, hôn mút lên viên bi trước ngực trái của Vưu Bán Tà, nhẹ nhàng mà gặm cắn, cảm giác nó ở trong miệng mình bắt đầu se cứng lại mới ngẩn đầu thỏa mãn cười.
Vưu Bán Tà cắn chặt răng không muốn đem sự sung sướng thốt ra rên rỉ, thở dốc nói: “Ngươi, từ đâu học được cái này, chẳng lẽ….. Ngươi đã từng đến Hoa Lầu ngoạn chơi.?” Lời này nghe qua lại có chút dấm chua. Ngón tay Lục Vô Thi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn dưới bụng Vưu Bán Tà, đôi mắt khép hờ, làm như cực kỳ hưởng thụ, hàm hồ nói: “Đừng nói ngươi chưa từng đến đó.”
Vưu Bán Tà bị Lục Vô Thi khiêu khích dậy lên dục hỏa, dục vọng dưới thân đứng lên, Lục Vô Thi lại chỉ dừng tại thắt lưng hắn trêu đùa, làm cho Vưu Bán Tà hận không thể xoay ngươi đè y xuống hung hăng xỏ xuyên, nhưng hiện tại chính mình lại bị người ta chế trụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trái lại hắn có chút hoài nghi có phải Lục Vô Thi muốn hành hạ mình hay không. Lục Vô Thi hình như đoán được suy nghĩ của Vưu Bán Tà, ngón tay dần dần di chuyển xuống phía dưới, cách một lớp khố hạ bắt lấy nam căn của Vưu Bán Tà nhẹ nhàng xoa bóp, nhẹ nhàng an ủi. Vưu Bán Tà bị khoái cám lớn xâm nhập, con ngươi khép hờ, hô hấp dồn dập, sung sướng phát tình, Lục Vô Thi cảm giác được vật trong tay có xu thế trướng lên cực đại, liền lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Vưu Bán Tà hô hô cười, thở hổn hển nói: “Ngươi sợ là đúng rồi.” Lục Vô Thi trong mắt hơi híp lại, ngón tay hơi dùng lực, Vưu Bán Tà kêu thảm một tiếng, giận nói: “Ngươi nói cái gì!” Lục Vô Thi cảm giác Vưu Bán Tà như một món đồ chơi, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi hiện tại như cá trên thớt, đắc ý cái gì.” Bất quá cuối cùng lại không dám dùng lực, rất nhanh thả lỏng lực đạo, xuất ra tất cả mánh khóe để an ủi thứ đang nằm trong tay y của Vưu Bán Tà.
Vưu Bán Tà trầm luân trong khoái cảm, hé mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Vô Thi, ánh mắt khép hờ, khẽ nhếch môi, miệng hắn dường như đã khô khốc, dưới bụng dục hỏa lại không ngừng tăng lên. Lục Vô Thi bỗng dừng động tác. Vưu Bán Tà khó chịu ngẩng đầu, nhìn thứ trướng lớn giữa hai chân đang chỉ thiên, nói: “Ngươi không phải muốn để ta như thế mãi chứ….”
Lục Vô Thi bỗng nhiên đứng dậy dạng chân bước qua bên hông Vưu Bán Tà, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tha ngươi như vậy sao?”
Vưu Bán Tà cười khổ: “Ngươi là dao, cá là ta, bất quá…”
“Bất quá cái gì?”
“Bất quá, kỳ thật ngươi không cần phải thừa dịp ta không thể cử động, nếu như ta biết ngươi có ý đó thì vài năm trước sớm làm cho ngươi dục tiên dục tử….” Vưu Bán Tà cười quỷ dị, vươn tay ra nắm lấy cằm Lục Vô Thi, bỗng nhiên phát lực kéo y xuống, cũng không quan tâm tới miệng vết thương, liền hôn đến.
Lục Vô Thi bất ngờ không có phòng bị, bổ nhào lên người Vưu Bán Tà, lại nhớ ra hắn đang bị thương, cố hắng nghiêng thân, nháy mắt khiến cho Vưu Bán Tà cứ thế mà hôn, liếm láp, gặm cắn, âm thanh hôn môi “chậc chậc” về đêm có vẻ cự kỳ *** mị. “Ngươi đứng lên.”
Vứu Bán Tà buông Lục Vô Thi, liếm liếm môi nói.
Lục Vô Thi hừ nhẹ một tiếng không nói gì, đứng thẳng thân thể, cởi bỏ Bố Y trên người, động tác cự kỳ sống động. Vưu Bán Bà hốt hoảng, Lục Vô Thi trên người liền nửa trần trụi.
Vưu Bán Tà thở dài: “Kông ai dạy ngươi cởi quần áo nên chậm lại một chút hay sao, đây gọi là tình thú.”
Lục Vô Thi trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên giơ tay đem tiết khố Vưu Bán Tà cởi ra, nam căn giữa đùi hắn đã thẳng tắp dựng lên, thiếu chút nữa đã đụng tới mặt Lục Vô Thi. Lục Vô Thi mặt ửng hồng, liếc mắt qua, y hôm nay có chút điên rồi, kì thực đối với chuyện nam nữ không hề thông thạo, huống hồ đây là lần đầu cùng với nam nhân Vưu Bán Tà này. Vưu Bán Tà lại không chút nào e ngại, vẫn là một bộ khí phách kiêu ngạo, nhìn thấy khuôn mặt Lục Vô Thi ửng đỏ, cảm thấy thật đắc ý, cười nói: “Ta xem ngươi thật sự không thể, không bằng đến lượt ta đi, ngươi cứ nằm đó hưởng thụ là được rồi.”
Lòng tự tôn của Lục Vô Thi cực cao, nghe hắn nói như thể không đặt mình vào trong mắt, lại cười lạnh một phen, đem bản thân cũng thoát trần trụi, chỉ là da mặt mỏng, hơi cúi đầu không nhìn Vưu Bán Tà. Hai ngươi hạ thể lại cùng một chỗ, lập tức nổi lên sảng khoái khẽ than một tiếng, Vưu Bán Tà lầm bầm nói: “Mấy năm trước kia thực sự đều là lãng phí…”
Lục Vô Thi không muốn nghĩ nhiều, với qua y phục cởi ra lúc trước, lấy ra một chiếc bình nhỏ, hơi do dự một chút, dùng răng nanh cắn nắp bình, nhất thời một mùi thơm lạ lùng lan đến: “Đó là cái gì?” Vưu Bán Tà ngạc nhiên nói.
Lục Vô Thi không đáp cũng không nhìn hắn, chỉ là dùng ngón tay lấy ra một ít mỡ trơn, nâng cái mông lên, cắn răng đưa ngón tay đến hậu huyệt. Vưu Bán Tà nhìn đến hầu kết liên tục nhấp nhô không ngừng nuốc nước miếng, hận không thể lập tức đem Lục Vô Thi áp đảo dưới thân mà chà đạp, ăn tới tận xương cốt mới thôi.
Lục Vô Thi cau mày, chịu đựng cảm giác kia đem dược từ từ tiến vào, có lẽ là do dược hiệu quả tôt nên cơ thể cũng không có sự bài xích quá lớn. Chỉ là làm động tác *** đãng như thế thôi đã tiêu hao hết khí lực của y, lúc này lại hơi thở hổn hển, không biết nên tiếp tục như thế nào. Vưu Bán Tà thấy thế liền tức giận, dục vọng dưới thân tựa hồ muốn trướng vỡ ra, nhịn không được nói: “Ngươi đưa đây, để ta làm.”
Lục Vô Thi nhìn hắn, nghĩ động tác kia cực kỳ *** đãng, y thực sự là không thể tiếp tục làm lại lần nữa, tâm tức giận, tiện thể đứng dậy đỡ Vưu Bán Tà ngồi dậy, nghĩ muốn cứ như thế đi vào. Chỉ là chỗ kia của Vưu Bán Tà cực lớn, nơi đó của Lục Vô Thi không được khuyếch trương, muốn vào cũng không được, Lục Vô Thi đầu đầy mồ hôi, Vưu Bán Tà không chịu nổi, trong lòng thống mạ thân thể bản thân ngàn lần.
Sau cùng Lục Vô Thi quyết định không để ý đến đau đớn, nhất quyết ngồi xuống. Chỉ là không nghĩ tới cái sự thống khổ kia so với bị chém một đao còn muốn lợi hại hơn, dù là y thần kinh có vững cũng không thể nhịn được mà rên rỉ một tiếng. “A…ngươi. Thả lỏng….”
Vưu Bán Tà cũng chịu không nổi, bên trong thật chặt, kẹp hắn chặt đến mức phát đau, may mắn bên trong cực kỳ mềm mại, lại có dược nên cũng giảm bớt phần nào đau đớn. Hai người cũng không dám cử động, để như thế từ từ thích ứng. Lục Vô Thi nhắm mắt thở dốc, cố gắng thả lỏng thân thể, rốt cục đau đớn lúc đầu trôi qua mới cảm giác được tốt hơn một chút.
Vưu Bán Tà đã rộn rạo, chỉ là sợ Lục Vô Thi chịu không nổi nên vẫn nhẫn nại. Lục Vô Thi biết suy nghĩ của hắn, bắt đầu hơi chuyển động, Vưu Bán Tà bỗng nhiên cảm nhận rõ hơn nên bắt đầu theo nhịp chuyển động của Lục Vô Thi, so với Lục Vô Thi lại có phần dùng lực, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Dược lúc trước được Lục Vô Thi đưa vào liền phát sinh hiệu quả, bộ vị kết hợp của hai người dần chở nên trắng mịn, chất lỏng men theo nam căn của Vưu Bán Tà chảy xuống, phản chiếu qua ánh nến cực kỳ *** mĩ. Vưu Bán Tà nhịn không được liền ra sức thúc lên theo nhịp chuyển động của Lục Vô Thi, mãnh liệt lên xuống làm hai người run lên, tính khí của Lục Vô Thi vừa nãy do đau đớn hạ xuống liền đứng lên. Vưu Bán Tà dần dần cảm thấy sảng khoái hơn trước rất nhiều, ra sức động thân.
Lục Vô Thi từ chủ động biến thành bị động, thân thể theo động tác của Vưu Bán Tà dần dần lên xuống, động tác xâm nhập rút ra cắm vào liên tiếp làm khoái cảm đánh tới liên tục, xương sống tê dại như có dòng điện chạy qua, tiếng thở dốc kịch liệt, tiếng rên rỉ trong căn phòng yên tĩnh lơ đang nghe qua cực kỳ rõ ràng làm cho người ta mặt đỏ. “Ưm…a…. Vưu Bán Tà …..chậm một chút….”
Sau mấy chục lần rút ra cắm vào liên tiếp, động tác càng ngày càng kịch liệt làm cho Lục Vô Thi có chút không chịu nổi, không còn cố kỵ lễ nghĩa, rên to thành tiếng. Vưu Bán Tà nghe được tên của mình từ miệng Lục Vô Thi lại càng kích động, âm thanh xì xì rút ra cắm vào không dứt bên tai. Lục Vô Thi thở dốc lại càng tăng thêm vài phần *** mị. Khoái cảm quá mức kịch liệt làm cho Lục Vô Thi có phần không chịu nổi, khóe mắt cũng bắt đầu chảy nước mắt, toàn phân hỏa nhiệt như muốn nổ tung. Dục vọng phía trước nhảy dựng, hậu huyệt càng bị kéo căng.
Nhận thấy Lục Vô Thi sắp đến cao trào, Vưu Bán Tà lại dùng chiêu cũ, đem Lục Vô Thi kéo xuống hôn môi, đồng thời động tác ra vào nhanh hơn, lên xuống liên tục, thân thể Lục Vô Thi bỗng nhiên hư nhuyễn liền bắn ra. Vưu Bán Tà cũng thừa dịp hậu huyệt có rút lại, không ngừng rút ra cắm vào vài lần, cũng theo đó bắn vào bên trong.
Vưu Bán Tà bị thương nặng lại dùng nhiều sức, lại thêm việc bắn tinh, trước mắt liền tối sầm ngất đi, mơ hồ cảm thấy bên tai Lục Vô Thi đang nói: “Lần trước ngươi cứu ta, lần này ta cứu ngươi, mấy ngày trước ta đã ly khai Ác Nhân Cốc, chúng ta liền không nợ nhau, bảo trọng.”
Vưu Bán Tà cố sức muốn mở to mắt, nhưng lại tốn công vô ích, vẫn là hôm mê.
Ngày thứ hai Vưu Bán Tà tỉnh lại khi đó bên ngoài nắng đã chiếu rực rỡ. Hắn lo lắng muốn đi tìm Lục Vô Thi, lại thật sự không thể cử động. Miệng vết thương lại bị rách, máu chảy không ngừng.
May mắn không lâu sau đó, Vưu Bán Tà nghe thấy thanh âm có người đến đây.
“Lục Vô….” Nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng rực của Vưu Bán Tà liền tắt hẳn.
Bộ dáng người nọ đứng trước của không có gì lạ, đâu phải bộ dạng tuấn tú, lạnh nhạt nhưng lại ôn hòa của Lục Vô Thi?
【 phiên ngoại tam hoàn 】
*Toàn văn hoàn*
Tác giả :
Bùi Nguyên