Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ
Chương 46: Pin dự phòng
Ông cụ Chu bình tĩnh vỗ vai con trai, vẻ mặt ta đây hiểu hết: “Tình yêu của người trẻ tuổi!”
Chu Viễn: “…” Ai đến nói cho tôi biết coi, tình yêu của người trẻ tuổi khi nào thì phải bị phạt đứng cùng một chỗ thế này?
Gương mặt đỏ hồng của Chu Tiếu Đông vì câu nói của ông cụ Chu mà đỏ bừng lên, ra vẻ trấn định lôi kéo Ngụy Vũ Thông ngồi xuống.
Ngụy Vũ Thông xấu xa sờ lòng bàn tay Chu Tiếu Đông.
Chu Tiếu Đông liếc trộm anh.
Ngụy Vũ Thông nhe răng cười, trong mắt đầy ắp nhu tình.
Chu Tiếu Đông nói nhỏ: “Mê mẩn nhìn em làm gì thế!”
Ngụy Vũ Thông nói: “Anh thích sắc em!”
* Chỗ này Chu Tiếu Đông nói anh sắc mê nhìn em làm gì, chỗ này nghĩa là mê mẩn, hay chính là vẻ mặt zâm zê nhìn em nó, còn từ sắc mà Ngụy Vũ Thông ám chỉ lại là *** =))
Chu Tiếu Đông: “…”
Bạch Văn lớn tiếng nói: “Ông ngoại, anh họ với anh rể họ đang liếc mắt đưa tình giữa ban ngày ban mặt kìa.”
Chu Viễn quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt tò mò, hỏi: “Liếc mắt đưa tình thế nào?”
Ngụy Vũ Thông cũng đỏ bừng cả mặt như Chu Tiếu Đông.
“…”
Ông cụ Chu ho một tiếng, giải vây thay hai người: “Văn Văn… e hèm, loại chuyện riêng tư này không thể nói ra được, chúng ta phải lén xem trộm hiểu không?”
Ngụy Vũ Thông đen mặt: “…” Đây là ông nội hung dữ sao?
Bạch Văn được mách nước gật đầu thật mạnh, dùng tay che mắt, sau đó hơi xòe các ngón tay ra, trắng trợn nhìn trộm từ kẽ tay.
Ông cụ Chu còn ở bên cạnh chỉ huy, giống như không biết rằng hành động này rất ấu trĩ.
Ngụy Vũ Thông: “…” Tại sao anh không rút ra được kinh nghiệm từ trên người hai anh em nhà kia chứ? Đây chính là gia đình bình thường sao?
Cuối cùng dạy Bạch Văn xong xuôi, ông cụ Chu mới bình tĩnh nhìn vợ chồng nhà Ngụy Vũ Thông đang đỏ mặt im lặng ngồi bên cạnh: “Hai đứa có thể tiếp tục.”
Ngụy Vũ Thông, Chu Tiếu Đông: “…”
Ông cụ Chu nói tiếp: “Không muốn à? Thế đi vào phòng rồi từ từ mà làm, đợi chút nữa mọi người sẽ bò lên cửa sổ.”
Chu Tiếu Đông khó chịu nói: “Ông nội.”
“Tai ông không có điếc!” Ông cụ Chu trừng mắt nhìn Chu Tiếu Đông, lại nói tiếp: “Mày muốn gì nào? Ông của mày phim đen gì mà chưa từng xem qua!”
Ngụy Vũ Thông: “…” Đây thật sự là ông cụ Chu, người đứng đầu nhà họ Chu sao? Nhất định là bị người xấu giả mạo đúng không! Vừa rồi mắt mù thế nào mà anh lại nhìn ra khí phách bất phàm của ông cụ chứ!
Chu Viễn thấy ông già nhà mình càng nói càng không bình thường, không nhịn được nói xen vào: “Các con mệt rồi, đi nghỉ trước đi, chút nữa còn ăn cơm.”
Chu Tiếu Đông cảm thấy ngồi ở chỗ này đúng là tự tìm tai vạ vào người, liền liếc Ngụy Vũ Thông một cái, nói với ông cụ Chu: “Ông nội, bọn con vào phòng trước.”
Ông cụ Chu tiếc hận phất tay.
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông co giật, đi theo sau lưng Chu Tiếu Đông lên tầng.
Giọng hả hê của Bạch Văn vẫn còn vang ở sau lưng: “Hai người đừng làm chuyện xấu nhá!”
Chu Tiếu Đông nổi giận đùng đùng chạy biến lên tầng, sau đó biến mất rất nhanh trong tầm mắt mọi người.
Bà Chu và mẹ Chu bưng hoa quả ra ngoài, phát hiện thấy thiếu hai người, bà Chu ngơ ngác nhìn chung quanh: “Đông Đông với Thông Thông đi đâu rồi?”
Ông cụ Chu và Chu Viễn – vẻ mặt nghiêm túc cùng nhìn ra ngoài cửa.
Bạch Văn sờ cằm ậm ờ: “Chắc ở trong phòng ạ.”
“Hai đứa nó không ăn trái cây hả?” Bà Chu đặt hoa quả trước mặt Bạch Văn, giọng điệu vô cùng bình thường, một chút cũng không phát hiện có chỗ nào đó không đúng ở đây.
Bạch Văn nói: “Chút nữa bọn họ sẽ ăn.”
Mẹ Chu kéo bà Chu ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu hỏi thăm về Ngụy Vũ Thông, mặc dù đã hỏi rồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi nhiều thêm chút nữa.
Bạch Văn cứ được hỏi thì sẽ trả lời, cực kì kiên nhẫn, sau khi giải thích mọi nghi ngờ của bọn họ, Bạch Văn bưng một mâm hoa quả lên nói: “Con mang lên cho hai anh.”
Ánh mắt của ông cụ Chu và Chu Viễn xoẹt ngang như điện.
Bạch Văn nhét một miếng bí đỏ vào miệng, căn bản chẳng để ý ánh mắt cảnh cáo của hai vị trưởng bối, ngọt ngào chào tạm biệt, nhảy chân sáo lên tầng.
Ông cụ Chu và Chu Viễn liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương bất đắc dĩ và vui vẻ.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng đập cửa vang lên không ngừng.
Gương mặt đang đỏ bừng của Chu Tiếu Đông nháy mắt trắng bệch, kéo mạnh ngón tay của vị nào đó đang tiến dần vào quần mình ra, trừng mắt liếc Ngụy Vũ Thông đang nằm đè lên người mình.
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông khẽ nhếch lên, đặt ngón tay vừa sờ qua tiểu Tiếu Đông lên mũi, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tất cả đều là hương vị của cục cưng Tiểu Đông Tử.”
“…” Chu Tiếu Đông cúi đầu nghiêm túc sửa sang lại quần áo, mặt từ từ đỏ lên.
Ngụy Vũ Thông thở dài một tiếng: “Nhà em có di truyền chứng xấu hổ hả? Bạch Văn cũng thế!”
Tiếng đập cửa đáng ghét vẫn vang lên, Chu Tiếu Đông trừng mắt nhìn anh: “Bớt nói nhảm đi, còn không mau ra mở cửa.”
Ngụy Vũ Thông nhún vai, cười thoải mái: “Ngoại trừ Bạch Văn, anh không nghĩ đến ai khác nữa đâu.”
Chu Tiếu Đông hừ một tiếng, cậu đã chỉnh quần áo chỉnh tề rồi, quay người mở cửa, Ngụy Vũ Thông khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt nhìn.
Bạch Văn cười xấu xa đứng ngoài cửa, thấy cửa phòng mở, mắt đảo quanh hai người một vòng, cuối cùng dừng trên người Ngụy Vũ Thông, cố ý nói: “Anh rể họ, bây giờ là thời gian ăn trái cây.” Cậu giơ đĩa đựng hoa quả lên.
Ngụy Vũ Thông lùi sang bên cạnh, hất cằm rồi ngoắc tay.
“…” Bạch Văn bưng hoa quả đi vào, đặt ở vị trí Ngụy Vũ Thông chỉ, nhưng sau đó xoay người ngồi luôn xuống giường.
Ngụy Vũ Thông nhướn ***g mày nói: “Quấy rầy sự yên tĩnh của người khác, sẽ bị thiên lôi đánh chết đó.”
Bạch Văn sụt sịt, ngẩng đầu đáng thương nhìn Ngụy Vũ Thông, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Anh rể họ…”
“Đừng gọi như khóc tang thế.” Ngụy Vũ Thông cau mày nói.
Bạch Văn nằm thẳng trên giường, chân tay dang ra thành hình chữ đại, lớn tiếng thở dài: “Haizzz, con dâu gả vào cửa rồi, bà mối bị ném qua tường…”
Chu Tiếu Đông giận dữ quát: “Em lại nói linh tinh gì thế?”
Ngụy Vũ Thông nghĩ đến sức ảnh hưởng của Bạch Văn ở trong nhà, thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn vì bị quấy rầy, bày ra bộ dạng một người anh rể tốt, giọng điệu dịu dàng mà quan tâm hỏi: “Lộ Nam Minh vẫn chưa trả lời tin nhắn của em hả?”
“…Vâng.” Bạch Văn trả lời một tiếng, bộ dạng rất đáng thương.
Vẻ mặt Ngụy Vũ Thông rất lo lắng, nhưng trong lòng lại cực thoải mái.
Chu Tiếu Đông lại không phải là Ngụy Vũ Thông chưa được thỏa mãn dục vọng, đảo mắt liền quên Bạch Văn vừa rồi mới phá đám mình, rất đau lòng vì Bạch Văn mà giận dữ: “Cậu ta có ý gì chứ! Lúc nóng lúc lạnh, định chơi nhau à?”
Ngụy Vũ Thông cảm thấy vợ mình thật sự là một người thiện lương, trong lòng anh khẽ thở dài, chấp nhận số phận lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Nam Minh.
Bạch Văn đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai mắt lóe sáng nhìn Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông im lặng nhếch môi.
Chốc lát sau, Ngụy Vũ Thông thấy thông báo điện thoại bị tự động ngắt, mới chuyển hướng gọi cho Khang Phi, nghe nói hai người này cùng nhau về nhà.
Khang Phi bắt máy rất nhanh, giọng nói cực kì vui vẻ: “Ông đến nhà vợ ra mắt, sao còn có thời gian gọi cho tôi?”
Ngụy Vũ Thông không để ý lời Khang Phi trêu chọc, hỏi thẳng: “Lộ Nam Minh đâu rồi?”
“… Bọn này sớm tách ra rồi, hiện tại cậu ta chắc đang ở nhà, sao thế?”
“Làm sao để liên lạc được với cậu ta?”
Khang Phi dừng lại vài giây, nghe có vẻ hả hê: “Cậu ta bị cô em họ quấn lấy không tha, tối nay chắc sẽ chủ động gọi cho Bạch Văn.” Tự nhiên gã đoán được mục đích cuối cùng Ngụy Vũ Thông gọi điện hỏi Lộ Nam Minh.
“Ừ… Bây giờ ông đang làm gì thế?” Vốn Ngụy Vũ Thông không định nhiều chuyện, nhưng nghe những tiếng động đinh tai nhức óc kia, anh vô thức hỏi ra miệng. Khang Phi sau khi trở về trường học, rốt cục không ra ngoài lêu lỏng nữa, làm Ngụy Vũ Thông có chút không hiểu được, huống chi dù Khang Phi có cố gắng che dấu thế nào đi nữa, anh vẫng nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của gã.
Có lẽ cảm thấy hai người có điểm tương tự nhau, cho nên không tự giác lắm chuyện mà quan tâm một chút.
Khang Phi dừng một chút, cười rộ lên: “Đương nhiên là thoải mái! Ông không nghe ra bây giờ tôi đang ở Địch Bar hả?”
Khang Phi nói rõ ràng như thế, có nghĩa là gã chẳng quan tâm cái gì cả, thậm chí còn có chút phản cảm. Biết rõ chính mình giẫm phải mìn rồi, Ngụy Vũ Thông không biết nói tiếp thế nào nữa, nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “… Vậy ông chú ý dùng biện pháp an toàn.”
Khang Phi bị dập máy cái bụp có chút không nói được gì, gã cũng có phải động vật chỉ hoạt động thân dưới thôi đâu, gã chỉ ra ngoài chơi chơi thôi mà.
Ngụy Vũ Thông giải thích cho Bạch Văn xong.
Bạch Văn bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường, vừa rên rỉ linh tinh, vừa dùng cách này để giải tỏa buồn bực trong lòng.
Chu Tiếu Đông đã từng gặp qua em họ Lộ Nam Minh, nghĩ đến chuyện cậu ta lúc ở trường thì nhiệt tình với Bạch Văn, lúc tách ra lại lãnh đạm như thế, cậu cực kì tức giận cùng bất bình, cảm giác Lộ Nam Minh chính là điển hình của loại đàn ông trăng hoa.
Ngụy Vũ Thông không muốn để ý đến Bạch Văn, nhưng vợ nhà mình lại không thể không được, anh ôm Chu Tiếu Đông đi ra ngoài, hỏi: “Phòng của Bạch Văn ở đâu?” Bạch Văn không đi ra ngoài, vậy anh sẽ chiếm phòng của thằng nhóc này.
Chu Tiếu Đông giãy dụa trong ngực Ngụy Vũ Thông, cũng không nghĩ nhiều về nguyên nhân anh hỏi phòng Bạch Văn, thành thật trả lời: “Phòng thứ hai ở tầng ba.”
“Ồ.” Ngụy Vũ Thông khẽ dùng sức, ôm cậu đi lên tầng.
Lúc này cậu mới phát hiện Ngụy Vũ Thông không có ý tốt, lại không dám nói quá to, sợ làm người nhà chú ý, chỉ có thể liều mạng giãy dụa.
Sức của Chu Tiếu Đông nhỏ hơn của Ngụy Vũ Thông một chút, nhưng thế nào cũng là người đàn ông đã trưởng thành, cậu dùng toàn lực giãy ra, Ngụy Vũ Thông cũng chẳng ôm được, đành phải buông cậu ra, dùng cách khác.
Bạch Văn tỉnh táo lại, trước tiên chạy ra ngoài đuổi theo hai người kia, cậu không chấp nhận được ngoài chồng mình ra thì còn ai được lăn lộn trên giường trong phòng mình nữa, chờ cậu đuổi theo mới phát hiện anh họ nhà mình chẳng có tiền đồ đang bị anh rể họ hôn cho tối tăm mặt mũi.
Ngụy Vũ Thông phát hiện có người rình coi trước, anh ôm eo Chu Tiếu Đông lại, “Em đi ra đi, anh chẳng muốn trèo lên tầng nữa.”
Bạch Văn nhìn trời, anh rể họ nhà mình phúc hắc quá.
Bạch Văn bị đẩy ra khỏi phòng lại nghĩ đến Lộ Nam Minh, không nhịn được bắt đầu đau lòng.
Bạch Văn đau lòng thì sẽ không ngồi yên một chỗ, lần này cậu chẳng làm gì nữa mà tiếp tục đi quấy rối ông ngoại nhà mình.
Bởi vì xây biệt thư xong, để cho tiện, trong nhà cũng lắp một đường dây mạng tử tế, sinh nhật ông cụ Chu lần đó, mặc kệ lớn nhỏ, tất cả mọi người đều ở lì trong nhà nghịch máy tính, đọc báo, chơi game, lượn diễn đàn… khiến cho công việc cứ chất đống ở đó, đến tận lúc ăn cơm, nhiều người còn không ra ngoài ăn, làm ông cụ Chu cực kì tức giận.
Từ đó về sau nhà bị ngắt mạng, ngay cả máy tính cũng bị vứt đi toàn bộ, đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc về nhà không có mạng.
Mà hiện tại Bạch Văn muốn đi thuyết phục ông cụ Chu nối lại đường mạng, không có Lộ Nam Minh cũng chẳng có trò chơi, cậu phải sống sao đây?
Lộ Nam Minh vừa về nhà, ngay cả ghế còn chưa kịp ngồi, đã bị cô em họ kéo đi làm hộ hoa sứ giả, bị giày vò đến tận 12h đêm mới được về nhà.
Lộ Nam Minh vừa về đến nhà việc đầu tiên hắn làm là lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Gần ba mươi tin nhắn chưa đọc, và một cuộc gọi nhỡ từ Ngụy Vũ Thông.
Lộ Nam Minh bất đắc dĩ, từ sau khi bảo Bạch Văn không được gọi điện thoại đến nữa, cậu ấy thật sự không chủ động gọi điện thoại qua. Hắn không biết nên nói Bạch Văn nghe lời hay ngốc nghếch nữa đây.
Lộ Nam Minh không đọc tin nhắn, gọi thẳng qua cho Bạch Văn.
Điện thoại vừa đổ chuông thì được kết nối luôn, giống như chỉ chằm chằm chờ điện thoại của hắn đến thì phải, Lộ Nam Minh vô cùng ngạc nhiên.
“A Minh Minh… A Minh Minh?” Bạch Văn hỏi dồn.
Lộ Nam Minh hoàn hồn, nói: “Tôi đây.” Bước nhanh về phía bàn lấy điều khiển bật điều hòa rồi cởi áo khoác.
“A Minh Minh, anh không trả lời tin nhắn của em.” Bạch Văn lên án nói.
Động tác treo áo của Lộ Nam Minh khựng lại, biết rõ Bạch Văn đang giả vờ đáng thương nhưng nghĩ đến việc cậu đợi thật lâu mà không nhận được tin nhắn trả lời, trong lòng hắn cũng có chút ít áy náy.
“Xin lỗi, tôi không mang điện thoại theo.” Hắn bị em họ sống chết kéo ra ngoài, vì tâm trạng không tốt, cho nên không chú ý đã để quên điện thoại trong nhà, mãi đến khi thấy em họ nhận điện thoại, hắn mới phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì hắn không nhận được tin nhắn của Bạch Văn, sờ vào túi mới biết mình đã quên mang điện thoại theo.
Bạch Văn rất độ lượng nói không sao cả, sau đó đi về phía cửa sổ nói chuyện với Lộ Nam Minh, mãi đến khi hắn bảo cậu đi ngủ mới thôi.
Cúp điện thoại, Lộ Nam Minh mới bắt đầu đọc tin nhắn, toàn bộ đều đến từ một người.
Ngu ngốc: A Minh Minh, em phải đi về rồi, anh lên xe chưa?
Ngu ngốc: /(tot)/~~ Nhà ga thiệt nhiều người, cơ thể nhỏ bé đáng thương của em!
Ngu ngốc: Rốt cuộc lách được lên tàu rồi.
Ngu ngốc: Tàu phải lên đường.
Ngu ngốc: *khóc lớn* thời gian đau khổ bắt đầu, phải đứng về tận nhà, chân ngắn nhỏ bé đáng thương của em!
Ngu ngốc: A Minh Minh, anh về nhà lâu chưa?
Ngu ngốc: Chán ghê!
Ngu ngốc: A Minh Minh chúng ta nói chuyện phiếm đi?
Ngu ngốc: /(tot)/~~ Anh họ với anh rể họ đều là người xấu, chỉ lo yêu đương của mình thôi.
Ngu ngốc: A Minh Minh, lúc nào thì chúng ta cũng sến súa như bọn họ, hâm mộ chết bọn họ đi!
Ngu ngốc: Cạnh em có một con vịt đực đang rống, thật khó nghe!
…
Trên đường đi tin nhắn không ngừng, giống hệt như lúc bình thường, Lộ Nam Minh đã quen.
Lộ Nam Minh nghĩ nghĩ rồi gửi một tin nhắn qua.
Chồng yêu: Gửi tin nhắn tốn pin lắm, sau này gửi ít thôi. Không đến lúc tôi muốn tìm cậu lại không tìm được.
Ngu ngốc: ~(@^_^@)~ Không lo, em có nhiều pin dự phòng lắm.
Chồng yêu: ….
Ngu ngốc: A Minh Minh, anh có thể gọi điện thoại thường xuyên cho em.
Chồng yêu: … Tôi không có pin dự phòng.
Ngu ngốc: Lần sau em cho anh.
Chồng yêu: Không cần, cảm ơn!
Lộ Nam Minh có chút cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
==============================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Pin của tớ cũng sắp hết điện rồi. /(tot)/~~
Editor có điều muốn nói: Tớ bị mất điện thoại + sạc pin luôn /(tot)/~~ /(tot)/~~ giờ toàn phải đi mượn của anh trai dùng tạm /(tot)/~~ /(tot)/~~/(tot)/~~ /(tot)/~~/(tot)/~~ /(tot)/~~
Chu Viễn: “…” Ai đến nói cho tôi biết coi, tình yêu của người trẻ tuổi khi nào thì phải bị phạt đứng cùng một chỗ thế này?
Gương mặt đỏ hồng của Chu Tiếu Đông vì câu nói của ông cụ Chu mà đỏ bừng lên, ra vẻ trấn định lôi kéo Ngụy Vũ Thông ngồi xuống.
Ngụy Vũ Thông xấu xa sờ lòng bàn tay Chu Tiếu Đông.
Chu Tiếu Đông liếc trộm anh.
Ngụy Vũ Thông nhe răng cười, trong mắt đầy ắp nhu tình.
Chu Tiếu Đông nói nhỏ: “Mê mẩn nhìn em làm gì thế!”
Ngụy Vũ Thông nói: “Anh thích sắc em!”
* Chỗ này Chu Tiếu Đông nói anh sắc mê nhìn em làm gì, chỗ này nghĩa là mê mẩn, hay chính là vẻ mặt zâm zê nhìn em nó, còn từ sắc mà Ngụy Vũ Thông ám chỉ lại là *** =))
Chu Tiếu Đông: “…”
Bạch Văn lớn tiếng nói: “Ông ngoại, anh họ với anh rể họ đang liếc mắt đưa tình giữa ban ngày ban mặt kìa.”
Chu Viễn quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt tò mò, hỏi: “Liếc mắt đưa tình thế nào?”
Ngụy Vũ Thông cũng đỏ bừng cả mặt như Chu Tiếu Đông.
“…”
Ông cụ Chu ho một tiếng, giải vây thay hai người: “Văn Văn… e hèm, loại chuyện riêng tư này không thể nói ra được, chúng ta phải lén xem trộm hiểu không?”
Ngụy Vũ Thông đen mặt: “…” Đây là ông nội hung dữ sao?
Bạch Văn được mách nước gật đầu thật mạnh, dùng tay che mắt, sau đó hơi xòe các ngón tay ra, trắng trợn nhìn trộm từ kẽ tay.
Ông cụ Chu còn ở bên cạnh chỉ huy, giống như không biết rằng hành động này rất ấu trĩ.
Ngụy Vũ Thông: “…” Tại sao anh không rút ra được kinh nghiệm từ trên người hai anh em nhà kia chứ? Đây chính là gia đình bình thường sao?
Cuối cùng dạy Bạch Văn xong xuôi, ông cụ Chu mới bình tĩnh nhìn vợ chồng nhà Ngụy Vũ Thông đang đỏ mặt im lặng ngồi bên cạnh: “Hai đứa có thể tiếp tục.”
Ngụy Vũ Thông, Chu Tiếu Đông: “…”
Ông cụ Chu nói tiếp: “Không muốn à? Thế đi vào phòng rồi từ từ mà làm, đợi chút nữa mọi người sẽ bò lên cửa sổ.”
Chu Tiếu Đông khó chịu nói: “Ông nội.”
“Tai ông không có điếc!” Ông cụ Chu trừng mắt nhìn Chu Tiếu Đông, lại nói tiếp: “Mày muốn gì nào? Ông của mày phim đen gì mà chưa từng xem qua!”
Ngụy Vũ Thông: “…” Đây thật sự là ông cụ Chu, người đứng đầu nhà họ Chu sao? Nhất định là bị người xấu giả mạo đúng không! Vừa rồi mắt mù thế nào mà anh lại nhìn ra khí phách bất phàm của ông cụ chứ!
Chu Viễn thấy ông già nhà mình càng nói càng không bình thường, không nhịn được nói xen vào: “Các con mệt rồi, đi nghỉ trước đi, chút nữa còn ăn cơm.”
Chu Tiếu Đông cảm thấy ngồi ở chỗ này đúng là tự tìm tai vạ vào người, liền liếc Ngụy Vũ Thông một cái, nói với ông cụ Chu: “Ông nội, bọn con vào phòng trước.”
Ông cụ Chu tiếc hận phất tay.
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông co giật, đi theo sau lưng Chu Tiếu Đông lên tầng.
Giọng hả hê của Bạch Văn vẫn còn vang ở sau lưng: “Hai người đừng làm chuyện xấu nhá!”
Chu Tiếu Đông nổi giận đùng đùng chạy biến lên tầng, sau đó biến mất rất nhanh trong tầm mắt mọi người.
Bà Chu và mẹ Chu bưng hoa quả ra ngoài, phát hiện thấy thiếu hai người, bà Chu ngơ ngác nhìn chung quanh: “Đông Đông với Thông Thông đi đâu rồi?”
Ông cụ Chu và Chu Viễn – vẻ mặt nghiêm túc cùng nhìn ra ngoài cửa.
Bạch Văn sờ cằm ậm ờ: “Chắc ở trong phòng ạ.”
“Hai đứa nó không ăn trái cây hả?” Bà Chu đặt hoa quả trước mặt Bạch Văn, giọng điệu vô cùng bình thường, một chút cũng không phát hiện có chỗ nào đó không đúng ở đây.
Bạch Văn nói: “Chút nữa bọn họ sẽ ăn.”
Mẹ Chu kéo bà Chu ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu hỏi thăm về Ngụy Vũ Thông, mặc dù đã hỏi rồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi nhiều thêm chút nữa.
Bạch Văn cứ được hỏi thì sẽ trả lời, cực kì kiên nhẫn, sau khi giải thích mọi nghi ngờ của bọn họ, Bạch Văn bưng một mâm hoa quả lên nói: “Con mang lên cho hai anh.”
Ánh mắt của ông cụ Chu và Chu Viễn xoẹt ngang như điện.
Bạch Văn nhét một miếng bí đỏ vào miệng, căn bản chẳng để ý ánh mắt cảnh cáo của hai vị trưởng bối, ngọt ngào chào tạm biệt, nhảy chân sáo lên tầng.
Ông cụ Chu và Chu Viễn liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương bất đắc dĩ và vui vẻ.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng đập cửa vang lên không ngừng.
Gương mặt đang đỏ bừng của Chu Tiếu Đông nháy mắt trắng bệch, kéo mạnh ngón tay của vị nào đó đang tiến dần vào quần mình ra, trừng mắt liếc Ngụy Vũ Thông đang nằm đè lên người mình.
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông khẽ nhếch lên, đặt ngón tay vừa sờ qua tiểu Tiếu Đông lên mũi, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tất cả đều là hương vị của cục cưng Tiểu Đông Tử.”
“…” Chu Tiếu Đông cúi đầu nghiêm túc sửa sang lại quần áo, mặt từ từ đỏ lên.
Ngụy Vũ Thông thở dài một tiếng: “Nhà em có di truyền chứng xấu hổ hả? Bạch Văn cũng thế!”
Tiếng đập cửa đáng ghét vẫn vang lên, Chu Tiếu Đông trừng mắt nhìn anh: “Bớt nói nhảm đi, còn không mau ra mở cửa.”
Ngụy Vũ Thông nhún vai, cười thoải mái: “Ngoại trừ Bạch Văn, anh không nghĩ đến ai khác nữa đâu.”
Chu Tiếu Đông hừ một tiếng, cậu đã chỉnh quần áo chỉnh tề rồi, quay người mở cửa, Ngụy Vũ Thông khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt nhìn.
Bạch Văn cười xấu xa đứng ngoài cửa, thấy cửa phòng mở, mắt đảo quanh hai người một vòng, cuối cùng dừng trên người Ngụy Vũ Thông, cố ý nói: “Anh rể họ, bây giờ là thời gian ăn trái cây.” Cậu giơ đĩa đựng hoa quả lên.
Ngụy Vũ Thông lùi sang bên cạnh, hất cằm rồi ngoắc tay.
“…” Bạch Văn bưng hoa quả đi vào, đặt ở vị trí Ngụy Vũ Thông chỉ, nhưng sau đó xoay người ngồi luôn xuống giường.
Ngụy Vũ Thông nhướn ***g mày nói: “Quấy rầy sự yên tĩnh của người khác, sẽ bị thiên lôi đánh chết đó.”
Bạch Văn sụt sịt, ngẩng đầu đáng thương nhìn Ngụy Vũ Thông, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Anh rể họ…”
“Đừng gọi như khóc tang thế.” Ngụy Vũ Thông cau mày nói.
Bạch Văn nằm thẳng trên giường, chân tay dang ra thành hình chữ đại, lớn tiếng thở dài: “Haizzz, con dâu gả vào cửa rồi, bà mối bị ném qua tường…”
Chu Tiếu Đông giận dữ quát: “Em lại nói linh tinh gì thế?”
Ngụy Vũ Thông nghĩ đến sức ảnh hưởng của Bạch Văn ở trong nhà, thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn vì bị quấy rầy, bày ra bộ dạng một người anh rể tốt, giọng điệu dịu dàng mà quan tâm hỏi: “Lộ Nam Minh vẫn chưa trả lời tin nhắn của em hả?”
“…Vâng.” Bạch Văn trả lời một tiếng, bộ dạng rất đáng thương.
Vẻ mặt Ngụy Vũ Thông rất lo lắng, nhưng trong lòng lại cực thoải mái.
Chu Tiếu Đông lại không phải là Ngụy Vũ Thông chưa được thỏa mãn dục vọng, đảo mắt liền quên Bạch Văn vừa rồi mới phá đám mình, rất đau lòng vì Bạch Văn mà giận dữ: “Cậu ta có ý gì chứ! Lúc nóng lúc lạnh, định chơi nhau à?”
Ngụy Vũ Thông cảm thấy vợ mình thật sự là một người thiện lương, trong lòng anh khẽ thở dài, chấp nhận số phận lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Nam Minh.
Bạch Văn đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai mắt lóe sáng nhìn Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông im lặng nhếch môi.
Chốc lát sau, Ngụy Vũ Thông thấy thông báo điện thoại bị tự động ngắt, mới chuyển hướng gọi cho Khang Phi, nghe nói hai người này cùng nhau về nhà.
Khang Phi bắt máy rất nhanh, giọng nói cực kì vui vẻ: “Ông đến nhà vợ ra mắt, sao còn có thời gian gọi cho tôi?”
Ngụy Vũ Thông không để ý lời Khang Phi trêu chọc, hỏi thẳng: “Lộ Nam Minh đâu rồi?”
“… Bọn này sớm tách ra rồi, hiện tại cậu ta chắc đang ở nhà, sao thế?”
“Làm sao để liên lạc được với cậu ta?”
Khang Phi dừng lại vài giây, nghe có vẻ hả hê: “Cậu ta bị cô em họ quấn lấy không tha, tối nay chắc sẽ chủ động gọi cho Bạch Văn.” Tự nhiên gã đoán được mục đích cuối cùng Ngụy Vũ Thông gọi điện hỏi Lộ Nam Minh.
“Ừ… Bây giờ ông đang làm gì thế?” Vốn Ngụy Vũ Thông không định nhiều chuyện, nhưng nghe những tiếng động đinh tai nhức óc kia, anh vô thức hỏi ra miệng. Khang Phi sau khi trở về trường học, rốt cục không ra ngoài lêu lỏng nữa, làm Ngụy Vũ Thông có chút không hiểu được, huống chi dù Khang Phi có cố gắng che dấu thế nào đi nữa, anh vẫng nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của gã.
Có lẽ cảm thấy hai người có điểm tương tự nhau, cho nên không tự giác lắm chuyện mà quan tâm một chút.
Khang Phi dừng một chút, cười rộ lên: “Đương nhiên là thoải mái! Ông không nghe ra bây giờ tôi đang ở Địch Bar hả?”
Khang Phi nói rõ ràng như thế, có nghĩa là gã chẳng quan tâm cái gì cả, thậm chí còn có chút phản cảm. Biết rõ chính mình giẫm phải mìn rồi, Ngụy Vũ Thông không biết nói tiếp thế nào nữa, nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “… Vậy ông chú ý dùng biện pháp an toàn.”
Khang Phi bị dập máy cái bụp có chút không nói được gì, gã cũng có phải động vật chỉ hoạt động thân dưới thôi đâu, gã chỉ ra ngoài chơi chơi thôi mà.
Ngụy Vũ Thông giải thích cho Bạch Văn xong.
Bạch Văn bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường, vừa rên rỉ linh tinh, vừa dùng cách này để giải tỏa buồn bực trong lòng.
Chu Tiếu Đông đã từng gặp qua em họ Lộ Nam Minh, nghĩ đến chuyện cậu ta lúc ở trường thì nhiệt tình với Bạch Văn, lúc tách ra lại lãnh đạm như thế, cậu cực kì tức giận cùng bất bình, cảm giác Lộ Nam Minh chính là điển hình của loại đàn ông trăng hoa.
Ngụy Vũ Thông không muốn để ý đến Bạch Văn, nhưng vợ nhà mình lại không thể không được, anh ôm Chu Tiếu Đông đi ra ngoài, hỏi: “Phòng của Bạch Văn ở đâu?” Bạch Văn không đi ra ngoài, vậy anh sẽ chiếm phòng của thằng nhóc này.
Chu Tiếu Đông giãy dụa trong ngực Ngụy Vũ Thông, cũng không nghĩ nhiều về nguyên nhân anh hỏi phòng Bạch Văn, thành thật trả lời: “Phòng thứ hai ở tầng ba.”
“Ồ.” Ngụy Vũ Thông khẽ dùng sức, ôm cậu đi lên tầng.
Lúc này cậu mới phát hiện Ngụy Vũ Thông không có ý tốt, lại không dám nói quá to, sợ làm người nhà chú ý, chỉ có thể liều mạng giãy dụa.
Sức của Chu Tiếu Đông nhỏ hơn của Ngụy Vũ Thông một chút, nhưng thế nào cũng là người đàn ông đã trưởng thành, cậu dùng toàn lực giãy ra, Ngụy Vũ Thông cũng chẳng ôm được, đành phải buông cậu ra, dùng cách khác.
Bạch Văn tỉnh táo lại, trước tiên chạy ra ngoài đuổi theo hai người kia, cậu không chấp nhận được ngoài chồng mình ra thì còn ai được lăn lộn trên giường trong phòng mình nữa, chờ cậu đuổi theo mới phát hiện anh họ nhà mình chẳng có tiền đồ đang bị anh rể họ hôn cho tối tăm mặt mũi.
Ngụy Vũ Thông phát hiện có người rình coi trước, anh ôm eo Chu Tiếu Đông lại, “Em đi ra đi, anh chẳng muốn trèo lên tầng nữa.”
Bạch Văn nhìn trời, anh rể họ nhà mình phúc hắc quá.
Bạch Văn bị đẩy ra khỏi phòng lại nghĩ đến Lộ Nam Minh, không nhịn được bắt đầu đau lòng.
Bạch Văn đau lòng thì sẽ không ngồi yên một chỗ, lần này cậu chẳng làm gì nữa mà tiếp tục đi quấy rối ông ngoại nhà mình.
Bởi vì xây biệt thư xong, để cho tiện, trong nhà cũng lắp một đường dây mạng tử tế, sinh nhật ông cụ Chu lần đó, mặc kệ lớn nhỏ, tất cả mọi người đều ở lì trong nhà nghịch máy tính, đọc báo, chơi game, lượn diễn đàn… khiến cho công việc cứ chất đống ở đó, đến tận lúc ăn cơm, nhiều người còn không ra ngoài ăn, làm ông cụ Chu cực kì tức giận.
Từ đó về sau nhà bị ngắt mạng, ngay cả máy tính cũng bị vứt đi toàn bộ, đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc về nhà không có mạng.
Mà hiện tại Bạch Văn muốn đi thuyết phục ông cụ Chu nối lại đường mạng, không có Lộ Nam Minh cũng chẳng có trò chơi, cậu phải sống sao đây?
Lộ Nam Minh vừa về nhà, ngay cả ghế còn chưa kịp ngồi, đã bị cô em họ kéo đi làm hộ hoa sứ giả, bị giày vò đến tận 12h đêm mới được về nhà.
Lộ Nam Minh vừa về đến nhà việc đầu tiên hắn làm là lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Gần ba mươi tin nhắn chưa đọc, và một cuộc gọi nhỡ từ Ngụy Vũ Thông.
Lộ Nam Minh bất đắc dĩ, từ sau khi bảo Bạch Văn không được gọi điện thoại đến nữa, cậu ấy thật sự không chủ động gọi điện thoại qua. Hắn không biết nên nói Bạch Văn nghe lời hay ngốc nghếch nữa đây.
Lộ Nam Minh không đọc tin nhắn, gọi thẳng qua cho Bạch Văn.
Điện thoại vừa đổ chuông thì được kết nối luôn, giống như chỉ chằm chằm chờ điện thoại của hắn đến thì phải, Lộ Nam Minh vô cùng ngạc nhiên.
“A Minh Minh… A Minh Minh?” Bạch Văn hỏi dồn.
Lộ Nam Minh hoàn hồn, nói: “Tôi đây.” Bước nhanh về phía bàn lấy điều khiển bật điều hòa rồi cởi áo khoác.
“A Minh Minh, anh không trả lời tin nhắn của em.” Bạch Văn lên án nói.
Động tác treo áo của Lộ Nam Minh khựng lại, biết rõ Bạch Văn đang giả vờ đáng thương nhưng nghĩ đến việc cậu đợi thật lâu mà không nhận được tin nhắn trả lời, trong lòng hắn cũng có chút ít áy náy.
“Xin lỗi, tôi không mang điện thoại theo.” Hắn bị em họ sống chết kéo ra ngoài, vì tâm trạng không tốt, cho nên không chú ý đã để quên điện thoại trong nhà, mãi đến khi thấy em họ nhận điện thoại, hắn mới phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì hắn không nhận được tin nhắn của Bạch Văn, sờ vào túi mới biết mình đã quên mang điện thoại theo.
Bạch Văn rất độ lượng nói không sao cả, sau đó đi về phía cửa sổ nói chuyện với Lộ Nam Minh, mãi đến khi hắn bảo cậu đi ngủ mới thôi.
Cúp điện thoại, Lộ Nam Minh mới bắt đầu đọc tin nhắn, toàn bộ đều đến từ một người.
Ngu ngốc: A Minh Minh, em phải đi về rồi, anh lên xe chưa?
Ngu ngốc: /(tot)/~~ Nhà ga thiệt nhiều người, cơ thể nhỏ bé đáng thương của em!
Ngu ngốc: Rốt cuộc lách được lên tàu rồi.
Ngu ngốc: Tàu phải lên đường.
Ngu ngốc: *khóc lớn* thời gian đau khổ bắt đầu, phải đứng về tận nhà, chân ngắn nhỏ bé đáng thương của em!
Ngu ngốc: A Minh Minh, anh về nhà lâu chưa?
Ngu ngốc: Chán ghê!
Ngu ngốc: A Minh Minh chúng ta nói chuyện phiếm đi?
Ngu ngốc: /(tot)/~~ Anh họ với anh rể họ đều là người xấu, chỉ lo yêu đương của mình thôi.
Ngu ngốc: A Minh Minh, lúc nào thì chúng ta cũng sến súa như bọn họ, hâm mộ chết bọn họ đi!
Ngu ngốc: Cạnh em có một con vịt đực đang rống, thật khó nghe!
…
Trên đường đi tin nhắn không ngừng, giống hệt như lúc bình thường, Lộ Nam Minh đã quen.
Lộ Nam Minh nghĩ nghĩ rồi gửi một tin nhắn qua.
Chồng yêu: Gửi tin nhắn tốn pin lắm, sau này gửi ít thôi. Không đến lúc tôi muốn tìm cậu lại không tìm được.
Ngu ngốc: ~(@^_^@)~ Không lo, em có nhiều pin dự phòng lắm.
Chồng yêu: ….
Ngu ngốc: A Minh Minh, anh có thể gọi điện thoại thường xuyên cho em.
Chồng yêu: … Tôi không có pin dự phòng.
Ngu ngốc: Lần sau em cho anh.
Chồng yêu: Không cần, cảm ơn!
Lộ Nam Minh có chút cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
==============================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Pin của tớ cũng sắp hết điện rồi. /(tot)/~~
Editor có điều muốn nói: Tớ bị mất điện thoại + sạc pin luôn /(tot)/~~ /(tot)/~~ giờ toàn phải đi mượn của anh trai dùng tạm /(tot)/~~ /(tot)/~~/(tot)/~~ /(tot)/~~/(tot)/~~ /(tot)/~~
Tác giả :
Băng Hạ Tuyết