Võng Du Chi Thủy Hỏa Giao Dung
Quyển 1 - Chương 45: Phiên ngoại (H)
Chuyện xưa phát sinh sau khi hai người đã thân mật ở chung.
Sáng sớm thứ bảy, thật vất vả Hàn Diệp mới có một hôm ngủ nướng lại bị nụ hôn tinh tế làm tỉnh. Anh mơ hồ mở mắt, Diệp Triều Thiên đang đè lên người anh, ôn nhu hôn cái lỗ tai anh, trước vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại một hơi ngậm vành tai anh nhẹ nhàng nhay nhay.
“Mới sáng sớm nháo cái gì.”
Hàn Diệp ngẩn người xong vội đẩy Diệp Triều Thiên ngồi xuống, một phen lấy áo sơ mi bên cạnh mặc vào.
Da thịt bánh mật bị che kín bởi những điểm hồng ngân, từ cổ kéo dài đến phần đùi bị chăn che khuất, theo động tác mặc quần áo của anh có thể nhìn thấy đầu nhữ trước ngực bị cắn đến hồng hồng.
Diệp Triều Thiên đầu sung huyết, hung hăng cắn môi Hàn Diệp: “Thêm một lần nữa đi…”
“Ngô… Đủ rồi…” Hàn Diệp dùng sức đẩy Diệp Triều Thiên ra lại bị gắt gao ngăn chặn, Diệp Triều Thiên đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng anh, làm anh bị liếm đến nỗi có lỗi giác bị phá hư.
Reng reng…
“Ngô… Điện thoại…”
“Không cần để ý…” Diệp Triều Thiên tay mơn trớn phiến tình ở hạ thân anh, làm anh thở gấp gáp.
Không ai bắt điện thoại tự động được chuyển tới mục để lời nhắn, thanh âm mẹ Hàn sang sảng từ phòng khách truyện tới: “Tiểu Diệp, như thế nào cuối tuần cũng không ở nhà…”
“A, là mẹ tôi…” Hàn Diệp một phen đẩy Diệp Triều Thiên ra vọt tới trước điện thoại.
“Mẹ, con đây, có chuyện gì vậy?”
“Ở nhà sao lại không nghe? Lớn như vậy còn làm mẹ lo.”
“Ách… Vừa nãy con còn ngủ, chưa kịp bắt máy.”
“Con đứa nhỏ này, từ nhỏ liền thích ngủ nướng, có nhớ rõ lúc ấy vì sợ con dậy muộn nên mẹ đến đánh …” Mẹ Hàn nói liên miên cằn nhằn từ chủ đề trước đây lớn lên, rồi lại chuyển qua cái chủ đề gì đó, Hàn Diệp vẫn kiên nhẫn nghe.
Vừa mới chạy qua bắt máy, ngay cả quần áo đều chưa kịp mặc, trên người chỉ khoác mỗi cái áo sơmi đen đơn bạc, hạ thân chỉ mặc mỗi cái quần lót, lộ ra cặp đùi thon dài rắn chắc, đầu xuân thời tiết vẫn còn mang theo hàn khí, Hàn Diệp nhẹ nhàng chà chà hai chân sưởi ấm.
Đột nhiên cảm thấy mặt sau thân thể ấm áp của ai đó áp lại người mình. Diệp Triều Thiên từ phía sau ôm lấy anh, đem cằm đặt trên vai vai cùng nhau nghe mẹ Hàn lải nhải.
Hàn Diệp nhịn không được nhích lại gần phía sau hấp thụ nhiệt lượng trên người Diệp Triều Thiên. Diệp Triều Thiên xấu xa giơ tay sờ lên bắp đùi anh.
Hàn Diệp hút một lượng khí, nháy mắt ly khai ngực hắn cảnh cáo theo dõi.
Diệp Triều Thiên lại nhìn anh làm nũng, khuôn mặt trắng nõn ẩn ẩn mang theo màu hồng cùng nhẫn nại thống khổ, Hàn Diệp mềm lòng để hắn tùy ý lại gần.
Hai thân thể dính sát vào nhau, Diệp Triều Thiên vội vàng ma xát anh, tay trái nắm lấy đầu nhũ, tay phải vói vào quần lót anh một phen cầm lấy bảo bối đang ngủ say.
“A…” Ngọn lửa *** được châm ngòi, Hàn Diệp nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nghĩ đến mẹ mình còn đang nói trong điện thoại, anh vội giơ tay gắt gao che miệng lại.
“Làm sao vậy, Tiểu Diệp?”
“Không, không có… Con… A ——” Thân thể anh bị ngón tay Diệp Triều Thiên làm cường ngạnh, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn.
“Tiểu Diệp? Xảy ra chuyện gì?” Mẹ Hàn thanh âm có vẻ lo lắng
“Bác gái, con là Tiểu Thiên. Vừa rồi là con đang làm mát xa cho Hàn đại ca.” Diệp Triều Thiên một tay chống Hàn Diệp, một tay lấy điện thoại trên tay anh, “Bác gái à, bọn con treo máy nga, mát xa xong liền gọi cho bác.”
“Nga, được được, Tiểu Thiên thật là có tâm.”
Điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, “Treo, chúng ta có thể hảo hảo hưởng thụ …” Diệp Triều Thiên liếm liếm cổ anh.
“Hưởng… hưởng thụ cái rắm, tôi còn chưa ăn sáng… A ——” đột nhiên bị áp trên ghế sa lon, hai chân mở lớn, Diệp Triều Thiên dục vọng cứ như vậy thẳng tắp xông tới.
Bị cưỡng chế luật động, Hàn Diệp cảm thấy phía sau bị lấp đầy đến nứt ra rồi.
So với ôn nhu đùa giỡn vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Diệp Triều Thiên tiến vao thân thể anh đâm lung tung, giống như muốn đỉnh anh đến ngất thì thôi. Hắn giống như mãnh thú hung hăng cắn Hàn Diệp, môi cổ ngực đùi, từng địa phương đều lạc hạ ấn ký của mình, đánh dấu quyền sở hữu. Hai tay càng không ngừng xoa nắn ***g ngực anh, hận không thể đem Hàn Diệp toàn bộ tiến nhập thân thể của chính mình.
Hàn Diệp bị làm đến ánh mắt đều mê ly, trong đầu một mảnh hỗn độn, miệng tràn ra tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Khi nào thì anh lại cùng người này dây dưa không rõ, là lần đầu tiên cứu hắn trong trò chơi hay là thời điểm hắn thình lình muốn kết hôn, hay vì lúc anh cùng người khác đánh nhau, vẫn là thời điểm hắn người thật việc thật cưỡi xe đạp trước mặt anh…
Hàn Diệp nhịn không được giơ tay ôm thắt lưng Diệp Triều Thiên, anh nhớ cái người này xoát vô số loa, bắn vô số pháo hoa chỉ vì muốn cưới anh, làm anh không chịu nổi hắn đeo bám đành đồng ý, cách máy tính cũng có thể cảm nhận được hắn rất cao hứng. Hắn còn làm trò trước mặt toàn bộ người ta, nói: Thủy Tích là bà xã của ta, về sau ai dám khi dễ ta giết người đó đến sánh cùng thiên địa. Rõ ràng đều là nam nhân, anh vẫn là nhịn không được vì hắn yêu thương mà lòng tràn đầy mềm mại. Cho nên khi Diệp Triều Thiên ý loạn tình mê nằm úp sấp trên người anh, ghé vào lỗ tai anh nói “em yêu anh”, Hàn Diệp môi nhẹ nhàng mấp máy hô: “Lão công…”
Hạ thân một trận co rút, Diệp Triều Thiên bắn. Hắn cúi đầu chôn trước ngực Hàn Diệp, run rẩy không ngừng kêu lão bà, lão bà…
Vốn là thời khắc nhu tình mật ý như thế, Hàn Diệp lại một cước đá văng hắn ra, “Bảo cậu không được bắn bên trong —— “
Diệp Triều Thiên ngồi trên sàn nhà, trên mặt vẫn không tắt ý cười, nhìn Hàn Diệp bởi vì đá hắn mà trong đùi chậm rãi chảy xuống chất lỏng bạch trọc, đó là của hắn nha… Máu mũi không thể khống chế mà chảy ra.
♣Hết Phần 1D♣
Sáng sớm thứ bảy, thật vất vả Hàn Diệp mới có một hôm ngủ nướng lại bị nụ hôn tinh tế làm tỉnh. Anh mơ hồ mở mắt, Diệp Triều Thiên đang đè lên người anh, ôn nhu hôn cái lỗ tai anh, trước vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại một hơi ngậm vành tai anh nhẹ nhàng nhay nhay.
“Mới sáng sớm nháo cái gì.”
Hàn Diệp ngẩn người xong vội đẩy Diệp Triều Thiên ngồi xuống, một phen lấy áo sơ mi bên cạnh mặc vào.
Da thịt bánh mật bị che kín bởi những điểm hồng ngân, từ cổ kéo dài đến phần đùi bị chăn che khuất, theo động tác mặc quần áo của anh có thể nhìn thấy đầu nhữ trước ngực bị cắn đến hồng hồng.
Diệp Triều Thiên đầu sung huyết, hung hăng cắn môi Hàn Diệp: “Thêm một lần nữa đi…”
“Ngô… Đủ rồi…” Hàn Diệp dùng sức đẩy Diệp Triều Thiên ra lại bị gắt gao ngăn chặn, Diệp Triều Thiên đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng anh, làm anh bị liếm đến nỗi có lỗi giác bị phá hư.
Reng reng…
“Ngô… Điện thoại…”
“Không cần để ý…” Diệp Triều Thiên tay mơn trớn phiến tình ở hạ thân anh, làm anh thở gấp gáp.
Không ai bắt điện thoại tự động được chuyển tới mục để lời nhắn, thanh âm mẹ Hàn sang sảng từ phòng khách truyện tới: “Tiểu Diệp, như thế nào cuối tuần cũng không ở nhà…”
“A, là mẹ tôi…” Hàn Diệp một phen đẩy Diệp Triều Thiên ra vọt tới trước điện thoại.
“Mẹ, con đây, có chuyện gì vậy?”
“Ở nhà sao lại không nghe? Lớn như vậy còn làm mẹ lo.”
“Ách… Vừa nãy con còn ngủ, chưa kịp bắt máy.”
“Con đứa nhỏ này, từ nhỏ liền thích ngủ nướng, có nhớ rõ lúc ấy vì sợ con dậy muộn nên mẹ đến đánh …” Mẹ Hàn nói liên miên cằn nhằn từ chủ đề trước đây lớn lên, rồi lại chuyển qua cái chủ đề gì đó, Hàn Diệp vẫn kiên nhẫn nghe.
Vừa mới chạy qua bắt máy, ngay cả quần áo đều chưa kịp mặc, trên người chỉ khoác mỗi cái áo sơmi đen đơn bạc, hạ thân chỉ mặc mỗi cái quần lót, lộ ra cặp đùi thon dài rắn chắc, đầu xuân thời tiết vẫn còn mang theo hàn khí, Hàn Diệp nhẹ nhàng chà chà hai chân sưởi ấm.
Đột nhiên cảm thấy mặt sau thân thể ấm áp của ai đó áp lại người mình. Diệp Triều Thiên từ phía sau ôm lấy anh, đem cằm đặt trên vai vai cùng nhau nghe mẹ Hàn lải nhải.
Hàn Diệp nhịn không được nhích lại gần phía sau hấp thụ nhiệt lượng trên người Diệp Triều Thiên. Diệp Triều Thiên xấu xa giơ tay sờ lên bắp đùi anh.
Hàn Diệp hút một lượng khí, nháy mắt ly khai ngực hắn cảnh cáo theo dõi.
Diệp Triều Thiên lại nhìn anh làm nũng, khuôn mặt trắng nõn ẩn ẩn mang theo màu hồng cùng nhẫn nại thống khổ, Hàn Diệp mềm lòng để hắn tùy ý lại gần.
Hai thân thể dính sát vào nhau, Diệp Triều Thiên vội vàng ma xát anh, tay trái nắm lấy đầu nhũ, tay phải vói vào quần lót anh một phen cầm lấy bảo bối đang ngủ say.
“A…” Ngọn lửa *** được châm ngòi, Hàn Diệp nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nghĩ đến mẹ mình còn đang nói trong điện thoại, anh vội giơ tay gắt gao che miệng lại.
“Làm sao vậy, Tiểu Diệp?”
“Không, không có… Con… A ——” Thân thể anh bị ngón tay Diệp Triều Thiên làm cường ngạnh, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn.
“Tiểu Diệp? Xảy ra chuyện gì?” Mẹ Hàn thanh âm có vẻ lo lắng
“Bác gái, con là Tiểu Thiên. Vừa rồi là con đang làm mát xa cho Hàn đại ca.” Diệp Triều Thiên một tay chống Hàn Diệp, một tay lấy điện thoại trên tay anh, “Bác gái à, bọn con treo máy nga, mát xa xong liền gọi cho bác.”
“Nga, được được, Tiểu Thiên thật là có tâm.”
Điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, “Treo, chúng ta có thể hảo hảo hưởng thụ …” Diệp Triều Thiên liếm liếm cổ anh.
“Hưởng… hưởng thụ cái rắm, tôi còn chưa ăn sáng… A ——” đột nhiên bị áp trên ghế sa lon, hai chân mở lớn, Diệp Triều Thiên dục vọng cứ như vậy thẳng tắp xông tới.
Bị cưỡng chế luật động, Hàn Diệp cảm thấy phía sau bị lấp đầy đến nứt ra rồi.
So với ôn nhu đùa giỡn vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Diệp Triều Thiên tiến vao thân thể anh đâm lung tung, giống như muốn đỉnh anh đến ngất thì thôi. Hắn giống như mãnh thú hung hăng cắn Hàn Diệp, môi cổ ngực đùi, từng địa phương đều lạc hạ ấn ký của mình, đánh dấu quyền sở hữu. Hai tay càng không ngừng xoa nắn ***g ngực anh, hận không thể đem Hàn Diệp toàn bộ tiến nhập thân thể của chính mình.
Hàn Diệp bị làm đến ánh mắt đều mê ly, trong đầu một mảnh hỗn độn, miệng tràn ra tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Khi nào thì anh lại cùng người này dây dưa không rõ, là lần đầu tiên cứu hắn trong trò chơi hay là thời điểm hắn thình lình muốn kết hôn, hay vì lúc anh cùng người khác đánh nhau, vẫn là thời điểm hắn người thật việc thật cưỡi xe đạp trước mặt anh…
Hàn Diệp nhịn không được giơ tay ôm thắt lưng Diệp Triều Thiên, anh nhớ cái người này xoát vô số loa, bắn vô số pháo hoa chỉ vì muốn cưới anh, làm anh không chịu nổi hắn đeo bám đành đồng ý, cách máy tính cũng có thể cảm nhận được hắn rất cao hứng. Hắn còn làm trò trước mặt toàn bộ người ta, nói: Thủy Tích là bà xã của ta, về sau ai dám khi dễ ta giết người đó đến sánh cùng thiên địa. Rõ ràng đều là nam nhân, anh vẫn là nhịn không được vì hắn yêu thương mà lòng tràn đầy mềm mại. Cho nên khi Diệp Triều Thiên ý loạn tình mê nằm úp sấp trên người anh, ghé vào lỗ tai anh nói “em yêu anh”, Hàn Diệp môi nhẹ nhàng mấp máy hô: “Lão công…”
Hạ thân một trận co rút, Diệp Triều Thiên bắn. Hắn cúi đầu chôn trước ngực Hàn Diệp, run rẩy không ngừng kêu lão bà, lão bà…
Vốn là thời khắc nhu tình mật ý như thế, Hàn Diệp lại một cước đá văng hắn ra, “Bảo cậu không được bắn bên trong —— “
Diệp Triều Thiên ngồi trên sàn nhà, trên mặt vẫn không tắt ý cười, nhìn Hàn Diệp bởi vì đá hắn mà trong đùi chậm rãi chảy xuống chất lỏng bạch trọc, đó là của hắn nha… Máu mũi không thể khống chế mà chảy ra.
♣Hết Phần 1D♣
Tác giả :
Tiên Nữ Hạ Phàm Ưng Sát