Võng Du Chi Thúc Đẩy JQ
Chương 29: Tiến dần từng bước
Lúc Đoạn Đồng đến đây không có lái xe, thuận tiện cùng Thanh Tiêu đi bộ về nhà.
Mặc dù nhà hai người hướng có thể nói là hoàn toàn trái ngược.
Thanh Tiêu vốn tưởng rằng máy tính Đoạn Đồng đã sửa xong, Đoạn Đồng sẽ vui vẻ hơn một chút, ai ngờ trên đường đi Đoạn Đồng đều… tỏa ra khí lạnh.
“Máy tính anh đã sửa xong chưa?” Thanh Tiêu hỏi.
“Ừm.” Đoạn Đồng mắt nhìn thẳng mà bước đi, giọng điệu trả lời không hề lên xuống.
“Đàn anh đăng lên bang rồi hả?” Thanh Tiêu lại hỏi.
“Không.” Đoạn Đồng tiếp tục mắt nhìn thẳng mà bước đi, giọng điệu trả lời không hề lên xuống.
Sau một đoạn đường, bất luận Thanh Tiêu hỏi cái gì, Đoạn Đồng đều chỉ trả lời một chữ “Ừ” “Không” “Có” “Đúng”, mọi việc đều như vậy, hơn nữa mắt còn nhìn thẳng mà bước đi.
Thanh Tiêu mơ hồ cảm thấy Đoạn Đồng đang tức giận, nhưng lại không biết Đoạn Đồng đang giận chuyện gì.
“Đồng nghiệp của em rất thích làm mai mối cho người khác?” Đoạn Đồng kìm nén rất lâu, mới mở miệng, giọng nói không tốt.
“Anh nói giáo viên Uông.” Thanh Tiêu thấy Đoạn Đồng không nhìn anh, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về đèn đường bên cạnh, suy nghĩ một chút, nói “Kỳ thực giáo viên Uông là người rất tốt, cũng rất nhiệt tình nhiệt tình.”
Nhìn ra, trong lòng Đoạn Đồng suy nghĩ
Người có thể đem một đóa hoa cúc thô bạo như vậy treo ở trước ngực, nhất định không phải hạng tầm thường! Đây là đánh giá của Đoạn Lục Khí với Uông Thái Vi.
“Không nghĩ tới cô ấy sẽ giới thiệu cháu gái cho em.” Thanh Tiêu lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng truyền tới tai Đoạn Đồng, lại giống như là có chút tiếc nuối.
“Em hình như đang tiếc nuối.” Đoạn Đồng liếc Thanh Tiêu, trong lòng lại không khỏi mềm nhũn.
Thanh Tiêu ngũ quan nhu hòa nhiễm thêm ánh sáng đèn đường, ánh mắt nhìn về Đoạn Đồng thật dịu dàng.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thanh Tiêu, khiến Đoạn Đồng thực không cách nào cao hứng trở lại được.
“Em ấy thật ra là một cô bé tốt.”
Em ấy, là chỉ Uông Thái Cúc.
Tuy rằng xử sự không đủ êm dịu, nhưng thắng ở chân thực.
Nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn bộc trực, cho dù có chút lỗ mãng.
Tính cách như vậy ngược lại làm cho Thanh Tiêu hâm mộ.
Đoạn Đồng đương nhiên nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt Thanh Tiêu, nhưng không biết Uông Thái Cúc có cái gì tốt để Thanh Tiêu hâm mộ.
Ở trong mắt Đoạn Đồng, Uông Thái Cúc dáng dấp tầm thường tên cũng tầm thường, hành vi càng vô lý, lại ấu trĩ, có chỗ nào so được với Thanh Tiêu, chỗ nào xứng với Thanh Tiêu.
Chẳng lẽ… Đoạn Đồng hiện lên trong đầu một ý nghĩ kinh hãi: Thanh Tiêu là đang hâm mộ Uông Thái Vi!
Chờ đến cửa nhà Thanh Tiêu, Đoạn Đồng vẫn không có ý tứ tạm biệt.
“Anh không về nhà hả?” Thanh Tiêu hỏi.
“Nhà anh mấy ngày nay đang sửa lại, cho nên muốn mượn nhà của em ở một thời gian ngắn.” Đoạn Đồng đoán chừng lúc này Đoạn Lục Khí đã mang hành lý của y và laptop đã sửa xong để ở cửa nhà Thanh Tiêu rồi.
Thanh Tiêu kinh ngạc, sững sờ nói “Sao em không biết?”
Đoạn Đồng trừng anh “Ngày hôm qua anh có gửi tin nhắn cho em rồi, anh thấy em không trả lời, nghĩ là em đã đồng ý rồi.”
Thanh Tiêu vội vàng mở tin nhắn điện thoại di động, nhưng không tìm được tin nhắn của Đoạn Đồng tối hôm qua.
Đoạn Đồng ở bên cạnh nhìn một loạt động tác của Thanh Tiêu, vẻ mặt âm trầm.
“Không nhận được….. Hẳn là điện thoại di động có vấn đề.” Thanh Tiêu khóa màn hình điện thoại di động, thấy Đoạn Đồng vẻ mặt mất hứng, cho là anh ấy hiểu lầm “Đàn anh, có thể là điện thoại di động của em có vấn đề, không nhận được tin nhắn.”
“Ở nhờ?” Khuôn mặt Đoạn Đồng vẫn lạnh nhạt, một bộ biểu tình “Nên làm như vậy, chính em nhìn mà xử lý”.
“Đàn anh cứ ở đi, chỉ là nhà của em cách công ty đàn anh khá xa, đàn anh nên đi sớm một chút.”
Thanh Tiêu đáp ứng, khiến cho trên mặt Đoạn Đồng ấm lên.
Đoạn Đồng dường như nghĩ tới điều gì, nói “Vậy em phải dậy sớm làm điểm tâm.”
Thanh Tiêu theo thói quen “Ừ” Một tiếng, lập tức kinh ngạc.
Đoạn Đồng có ý tứ là…
Lúc nào ở nhà anh, còn bao điểm tâm?
Tác giả có lời muốn nói: Tiến dần từng bước, tựa đề trần trụi, nội tâm các em gái có hiểu hay không ~
Mặc dù nhà hai người hướng có thể nói là hoàn toàn trái ngược.
Thanh Tiêu vốn tưởng rằng máy tính Đoạn Đồng đã sửa xong, Đoạn Đồng sẽ vui vẻ hơn một chút, ai ngờ trên đường đi Đoạn Đồng đều… tỏa ra khí lạnh.
“Máy tính anh đã sửa xong chưa?” Thanh Tiêu hỏi.
“Ừm.” Đoạn Đồng mắt nhìn thẳng mà bước đi, giọng điệu trả lời không hề lên xuống.
“Đàn anh đăng lên bang rồi hả?” Thanh Tiêu lại hỏi.
“Không.” Đoạn Đồng tiếp tục mắt nhìn thẳng mà bước đi, giọng điệu trả lời không hề lên xuống.
Sau một đoạn đường, bất luận Thanh Tiêu hỏi cái gì, Đoạn Đồng đều chỉ trả lời một chữ “Ừ” “Không” “Có” “Đúng”, mọi việc đều như vậy, hơn nữa mắt còn nhìn thẳng mà bước đi.
Thanh Tiêu mơ hồ cảm thấy Đoạn Đồng đang tức giận, nhưng lại không biết Đoạn Đồng đang giận chuyện gì.
“Đồng nghiệp của em rất thích làm mai mối cho người khác?” Đoạn Đồng kìm nén rất lâu, mới mở miệng, giọng nói không tốt.
“Anh nói giáo viên Uông.” Thanh Tiêu thấy Đoạn Đồng không nhìn anh, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về đèn đường bên cạnh, suy nghĩ một chút, nói “Kỳ thực giáo viên Uông là người rất tốt, cũng rất nhiệt tình nhiệt tình.”
Nhìn ra, trong lòng Đoạn Đồng suy nghĩ
Người có thể đem một đóa hoa cúc thô bạo như vậy treo ở trước ngực, nhất định không phải hạng tầm thường! Đây là đánh giá của Đoạn Lục Khí với Uông Thái Vi.
“Không nghĩ tới cô ấy sẽ giới thiệu cháu gái cho em.” Thanh Tiêu lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng truyền tới tai Đoạn Đồng, lại giống như là có chút tiếc nuối.
“Em hình như đang tiếc nuối.” Đoạn Đồng liếc Thanh Tiêu, trong lòng lại không khỏi mềm nhũn.
Thanh Tiêu ngũ quan nhu hòa nhiễm thêm ánh sáng đèn đường, ánh mắt nhìn về Đoạn Đồng thật dịu dàng.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thanh Tiêu, khiến Đoạn Đồng thực không cách nào cao hứng trở lại được.
“Em ấy thật ra là một cô bé tốt.”
Em ấy, là chỉ Uông Thái Cúc.
Tuy rằng xử sự không đủ êm dịu, nhưng thắng ở chân thực.
Nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn bộc trực, cho dù có chút lỗ mãng.
Tính cách như vậy ngược lại làm cho Thanh Tiêu hâm mộ.
Đoạn Đồng đương nhiên nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt Thanh Tiêu, nhưng không biết Uông Thái Cúc có cái gì tốt để Thanh Tiêu hâm mộ.
Ở trong mắt Đoạn Đồng, Uông Thái Cúc dáng dấp tầm thường tên cũng tầm thường, hành vi càng vô lý, lại ấu trĩ, có chỗ nào so được với Thanh Tiêu, chỗ nào xứng với Thanh Tiêu.
Chẳng lẽ… Đoạn Đồng hiện lên trong đầu một ý nghĩ kinh hãi: Thanh Tiêu là đang hâm mộ Uông Thái Vi!
Chờ đến cửa nhà Thanh Tiêu, Đoạn Đồng vẫn không có ý tứ tạm biệt.
“Anh không về nhà hả?” Thanh Tiêu hỏi.
“Nhà anh mấy ngày nay đang sửa lại, cho nên muốn mượn nhà của em ở một thời gian ngắn.” Đoạn Đồng đoán chừng lúc này Đoạn Lục Khí đã mang hành lý của y và laptop đã sửa xong để ở cửa nhà Thanh Tiêu rồi.
Thanh Tiêu kinh ngạc, sững sờ nói “Sao em không biết?”
Đoạn Đồng trừng anh “Ngày hôm qua anh có gửi tin nhắn cho em rồi, anh thấy em không trả lời, nghĩ là em đã đồng ý rồi.”
Thanh Tiêu vội vàng mở tin nhắn điện thoại di động, nhưng không tìm được tin nhắn của Đoạn Đồng tối hôm qua.
Đoạn Đồng ở bên cạnh nhìn một loạt động tác của Thanh Tiêu, vẻ mặt âm trầm.
“Không nhận được….. Hẳn là điện thoại di động có vấn đề.” Thanh Tiêu khóa màn hình điện thoại di động, thấy Đoạn Đồng vẻ mặt mất hứng, cho là anh ấy hiểu lầm “Đàn anh, có thể là điện thoại di động của em có vấn đề, không nhận được tin nhắn.”
“Ở nhờ?” Khuôn mặt Đoạn Đồng vẫn lạnh nhạt, một bộ biểu tình “Nên làm như vậy, chính em nhìn mà xử lý”.
“Đàn anh cứ ở đi, chỉ là nhà của em cách công ty đàn anh khá xa, đàn anh nên đi sớm một chút.”
Thanh Tiêu đáp ứng, khiến cho trên mặt Đoạn Đồng ấm lên.
Đoạn Đồng dường như nghĩ tới điều gì, nói “Vậy em phải dậy sớm làm điểm tâm.”
Thanh Tiêu theo thói quen “Ừ” Một tiếng, lập tức kinh ngạc.
Đoạn Đồng có ý tứ là…
Lúc nào ở nhà anh, còn bao điểm tâm?
Tác giả có lời muốn nói: Tiến dần từng bước, tựa đề trần trụi, nội tâm các em gái có hiểu hay không ~
Tác giả :
Động Sinh Điện Động Thế