Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 4 - Chương 51: Tiết 51
Editor: Toujifuu
***
Đi ra khỏi khu sương mù, trước mắt không khỏi sáng ngời. Trời xám mênh mông khôi phục thành bộ dáng trời xanh mây trắng, đường hẹp quanh co xuyên qua rừng cây nhỏ chim hót hoa thơm, trong cây xanh thấp thoáng vài luồng khói bếp mang đến không ít sinh khí.
“Rốt cục đã tới.”
Ta cảm khái vô hạn, gia tăng cước bộ.
“Đinh —— Người chơi Lăng Thiên tìm được Phượng Lân Thôn thôn xóm yêu tộc, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 3/15.’”
“Đinh —— Người chơi Diệu Dương tìm được Hoàng Ki Thôn thôn xóm yêu tộc, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 4/15.”
Cơ hồ đồng thời vang lên hai gợi ý hệ thống, xem ra tất cả mọi người đều đang nỗ lực a. Ngẩng đầu nhìn, thôn trang nho nhỏ xa xa xuất hiện trong khe núi. Vài tòa tiểu viện ngói xanh, hoa đỏ cỏ xanh phân bố trong đó, dòng suối nhỏ trong suốt róc rách chảy qua từ bên thôn. Không nhìn thấy người, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người. (Hay là tiếng yêu?)
“Đinh —— Phát hiện Hoàng Ki Thôn thôn xóm yêu tộc, đạt được kinh nghiệm: 10000.”
Hoàng Ki Thôn? Đây không phải cái thôn mới xuất hiện trong gợi ý hệ thống vừa rồi sao?
“Du Nhiên, cậu cũng tới rồi.”
Nghe thấy thanh âm này ta kinh ngạc một chút, bỗng nhiên quay đầu lại, một kiếm sĩ vóc người thon dài đứng ở cửa thôn dưới tàng cây hoa mỉm cười với ta.
“Diệu..... Dương”
“Thực khéo, tôi còn đang suy nghĩ thế nào một người cũng không gặp được, thì cậu đã tới rồi.”
Diệu Dương đi đến bên người ta, chỉ vào thôn xóm phía trước nói:
“Bên trong còn chưa đi qua đúng không, muốn vào xem một chút không?”
“Được, được a.”
“A, cậu thế nào dường như rất khẩn trương?”
“Không có a, chỉ là địa phương này quá hung hiểm, tôi ban nãy tới thiếu chút nữa đã trở về thành miễn phí. Diệu Dương thành chủ trên đường tới nơi này hẳn cũng không phải thuận buồm xuôi gió.”
“Đúng là có gặp một ít quan ải, bất quá còn có thể ứng phó. Du Nhiên kêu tôi Diệu Dương là được rồi. Chúng ta hợp tác lâu như vậy, tôi đã sớm xem cậu là bằng hữu.”
Diệu Dương nhướng mày cười với ta, ta rũ đôi mắt xuống. Chuyển hướng chủ đề:
“Ban nãy khi tôi tới ở trên đường nhận ra một ít văn tự yêu tộc, hệ thống gợi ý mở ra hệ thống giao lưu ngôn ngữ văn tự. Về sau các anh lại tìm ra được ba thôn xóm, hiện tại tỉ suất hoàn thành nhiệm vụ là 4/15. Hẳn là còn có 11 nhiệm vụ, sau khi làm xong, có thể mở ra chủng tộc mới.”
“Cái nhìn của Du Nhiên vừa vặn tương đồng với tôi. Đúng rồi, may mắn cậu mở ra hệ thống giao lưu kia. Bằng không sợ rằng tôi hiện tại vẫn còn đang ở trên nửa đường không biết làm như thế nào cho phải đây.”
“Hửm?”
Ta nghi hoặc một trận. Diệu Dương giải thích nói:
“Trên đường tôi đến đây đã đi tới một mảnh sơn cốc phong bế, không tìm được đường đi tới nữa. Về sau gặp phải mấy yêu tộc, thế nhưng bọn họ nói tôi một câu cũng nghe không hiểu, càng đừng nói hỏi đường. Đang khi tôi cảm thấy vướng tay chân, hệ thống gợi ý nói mở ra hệ thống giao lưu, tôi lúc đó mới nghe hiểu lời mấy yêu tộc kia. Sau đó bọn họ yêu cầu tôi đi giết yêu thú, mới mang tôi đến nơi đây.”
Thì ra là thế. Nói như vậy bọn họ ngay từ đầu là nghe không hiểu lời nói của mấy yêu, nhưng ta vì sao có thể nghe hiểu lời nói của hai tiểu yêu tảng đá kia nhỉ? Trong lòng ta mơ hồ có chút hiểu rõ, nguyên lai thân phận Thần Ngữ Giả còn có chỗ tốt này. Bởi vậy, không phải không khác biệt bao nhiêu so với lúc ở rừng rậm tinh linh sao? Nói không chừng ta trong lúc vô ý đã chiếm được một tiện nghi lớn đây.
“Hiện tại vào thôn sao? Diệu Dương thành chủ vào thôn xem qua chưa?”
“Diệu Dương.”
“A?”
“Kêu tôi Diệu Dương được không?”
Ta nhìn nhìn cái tên lão đại cố chấp bên cạnh này, thầm than. Chiêu thức này của hắn ta lại không xa lạ. Trước đây khi mới quen biết hắn hắn cũng biểu hiện thân thiết lại không mất cường thế như thế này, đem tất cả mọi người nắm giữ ở trong lòng bàn tay. Hiện tại. Hắn lại dự định lung lạc Du Nhiên sao?
“Được rồi. Diệu Dương.”
“Lúc này mới đúng, giữa bằng hữu nào cần khách khí như vậy. Đi thôi. Chúng ta vào trong thôn nhìn xem. Tôi ban nãy đã đi vào dạo qua một vòng, không có phát hiện gì. Có lẽ Du Nhiên có thể chú ý tới địa phương tôi không thấy được.”
Diệu Dương làm một động tác mời, chúng ta sóng vai tiến vào thôn trang. Ngói xanh tường trắng trong thôn không có gì khác với thôn xóm bình thường, ngay cả đồng ruộng dọc ngang ngoài thôn cũng là ngay ngắn trật tự, chỉ là cây trồng trong đó ta hoàn toàn không nhận ra.
“Xin hỏi có người không?”
Dạo qua một vòng trong thôn, không nhìn thấy được nửa cái bóng yêu, bất đắc dĩ, chúng ta đi tới trước một hộ nhà gọi cửa. Trong nhà này ban nãy ta có nghe thấy tiếng ca truyền ra, đi đến nơi thanh âm càng thêm vang dội, nghe ca từ cũng rất thú vị, hát cái gì mà “Thôn tây có một Ngưu lão bá, giọng lớn lại thích ca hát” các loại. Sau khi ta gọi cửa tiếng ca trong phòng dừng lại, qua một hồi lâu mới có người đến coi cửa:
“Là ai đang gọi cửa?”
“Chào huynh, chúng tôi là tới tìm tộc trưởng nơi đây, xin hỏi vị tiên sinh này có thể chỉ điểm chỗ của tộc trưởng một chút hay không?”
Diệu Dương cao giọng trả lời, cửa két một tiếng mở ra một khe nhỏ, một cái đầu rất lớn duỗi ra. Nhìn hai nhánh sừng cong mọc trên cái đầu to cộc lốc kia, đây rõ ràng là yêu đầu ngưu. Ánh mắt như chuông đồng của ngưu yêu ngơ ngác mà nhìn chúng ta, sau một lúc lâu kêu to một tiếng:
“Người a!”
Binh —— Cửa bị dùng sức đóng sập đến chặt cứng, có thể nghe thấy trong phòng rõ ràng truyền đến một trận thanh âm đồ vật rơi rớt cùng tiếng chạy vội, nghe ra rất là hoảng loạn.
“Cái kia, thông thường mà nói không phải nên là người sợ yêu quái sao? Vì sao hắn sẽ sợ người sợ đến mức thành như vậy?”
Ta vô cùng kinh ngạc, những yêu quái gặp được dọc theo đường đi thực sự kém quá xa với trong tưởng tượng của ta.
“Vị Ngưu huynh đệ này, chúng tôi không có ác ý, huynh không cần sợ hãi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút tộc trưởng của các huynh ở nơi nào thôi.”
Diệu Dương thoạt nhìn cũng rất bất đắc dĩ, ngưu yêu trong phòng tựa như hạ quyết tâm không ra cửa, mặc hắn nói như thế nào cũng không để ý.
“Tiểu Bạch, con ngưu kia hình như rất sợ chúng ta. Nếu không nhóc đi nói với hắn xem? Các nhóc hẳn là tương đối dễ giao tiếp.”
“Em cũng không phải yêu quái.”
Tiểu Bạch lật cái bạch nhãn cho ta.
“Em đi thử xem, không bảo chứng thành công.”
Tiểu Bạch từ cửa sổ để mở chui vào. Rất nhanh, ta liền nghe thấy bên trong phát ra một tiếng kêu to, đông một tiếng, tựa hồ có cái gì đó đụng lên trên tường. Yên lặng một hồi, cửa mở một khe nhỏ, Tiểu Bạch nhảy ra, quay đầu lại nhìn về phía trong cửa, nói:
“Không sao đâu, anh ra đi.”
Ngưu yêu bên trong do dự một chút, mài mài cọ cọ mở cửa đi ra. Hắn cảnh giác mà nhìn chằm chằm chúng ta, nhìn nhìn Diệu Dương, nhìn nhìn lại ta, cẩn cẩn dực dực mà nói:
“Các ngươi, là người?”
“Đúng.”
Ngưu yêu khẩn trương một chút.
“Các ngươi, các ngươi tìm tộc trưởng làm gì?”
“Nhân giới cùng yêu giới tách biệt đã lâu, chúng tôi trong lúc vô tình đến được nơi đây, xuất phát từ lễ độ, muốn bái phỏng tộc trưởng nơi đây một chút.”
Diệu Dương đương nhiên sẽ không nói thật với con ngưu yêu nhát gan này, chỉ nói là bái phỏng. Ngưu yêu cũng không hoài nghi, thấy chúng ta hình như đích xác không có ác ý, lá gan lớn hơn chút, nói:
“Tộc trưởng đã phân phó qua, không thể tùy tiện nói cho người khác ông ở nơi nào, ta không thể nói cho các ngươi, bất quá các ngươi có thể tự mình đi tìm, ông ấy ngay trong thôn.”
Nghĩ nghĩ, ngưu yêu lại nhỏ tiếng bổ sung một câu:
“Tộc trưởng không quá thích để ý người, các ngươi tốt nhất có thể lấy chút thủy thảo tươi ngon qua, ông ấy sẽ tương đối cao hứng. Bằng không, ông ấy sẽ nằm không chịu đi ra.”
Nói xong, ngưu yêu nhanh chóng vọt vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa.
“Tộc trưởng các huynh là loại nào?”
Ta vội vàng truy vấn. Vốn muốn hỏi kêu là gì, nghĩ lại còn không bằng hỏi là chủng loại gì tương đối tốt hơn. Ngưu yêu chớp chớp mắt, đưa tay chỉ chỉ đầu thôn:
“Đầu thôn có viết a, tự mình đi xem.”
Binh, cửa lớn đóng lại, lưu lại ta cùng Diệu Dương hai mặt nhìn nhau.
“Đi thôi, đi đầu thôn nhìn xem.”
Diệu Dương lắc đầu, chúng ta lại quay lại đường cũ.
***
Đi ra khỏi khu sương mù, trước mắt không khỏi sáng ngời. Trời xám mênh mông khôi phục thành bộ dáng trời xanh mây trắng, đường hẹp quanh co xuyên qua rừng cây nhỏ chim hót hoa thơm, trong cây xanh thấp thoáng vài luồng khói bếp mang đến không ít sinh khí.
“Rốt cục đã tới.”
Ta cảm khái vô hạn, gia tăng cước bộ.
“Đinh —— Người chơi Lăng Thiên tìm được Phượng Lân Thôn thôn xóm yêu tộc, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 3/15.’”
“Đinh —— Người chơi Diệu Dương tìm được Hoàng Ki Thôn thôn xóm yêu tộc, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 4/15.”
Cơ hồ đồng thời vang lên hai gợi ý hệ thống, xem ra tất cả mọi người đều đang nỗ lực a. Ngẩng đầu nhìn, thôn trang nho nhỏ xa xa xuất hiện trong khe núi. Vài tòa tiểu viện ngói xanh, hoa đỏ cỏ xanh phân bố trong đó, dòng suối nhỏ trong suốt róc rách chảy qua từ bên thôn. Không nhìn thấy người, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người. (Hay là tiếng yêu?)
“Đinh —— Phát hiện Hoàng Ki Thôn thôn xóm yêu tộc, đạt được kinh nghiệm: 10000.”
Hoàng Ki Thôn? Đây không phải cái thôn mới xuất hiện trong gợi ý hệ thống vừa rồi sao?
“Du Nhiên, cậu cũng tới rồi.”
Nghe thấy thanh âm này ta kinh ngạc một chút, bỗng nhiên quay đầu lại, một kiếm sĩ vóc người thon dài đứng ở cửa thôn dưới tàng cây hoa mỉm cười với ta.
“Diệu..... Dương”
“Thực khéo, tôi còn đang suy nghĩ thế nào một người cũng không gặp được, thì cậu đã tới rồi.”
Diệu Dương đi đến bên người ta, chỉ vào thôn xóm phía trước nói:
“Bên trong còn chưa đi qua đúng không, muốn vào xem một chút không?”
“Được, được a.”
“A, cậu thế nào dường như rất khẩn trương?”
“Không có a, chỉ là địa phương này quá hung hiểm, tôi ban nãy tới thiếu chút nữa đã trở về thành miễn phí. Diệu Dương thành chủ trên đường tới nơi này hẳn cũng không phải thuận buồm xuôi gió.”
“Đúng là có gặp một ít quan ải, bất quá còn có thể ứng phó. Du Nhiên kêu tôi Diệu Dương là được rồi. Chúng ta hợp tác lâu như vậy, tôi đã sớm xem cậu là bằng hữu.”
Diệu Dương nhướng mày cười với ta, ta rũ đôi mắt xuống. Chuyển hướng chủ đề:
“Ban nãy khi tôi tới ở trên đường nhận ra một ít văn tự yêu tộc, hệ thống gợi ý mở ra hệ thống giao lưu ngôn ngữ văn tự. Về sau các anh lại tìm ra được ba thôn xóm, hiện tại tỉ suất hoàn thành nhiệm vụ là 4/15. Hẳn là còn có 11 nhiệm vụ, sau khi làm xong, có thể mở ra chủng tộc mới.”
“Cái nhìn của Du Nhiên vừa vặn tương đồng với tôi. Đúng rồi, may mắn cậu mở ra hệ thống giao lưu kia. Bằng không sợ rằng tôi hiện tại vẫn còn đang ở trên nửa đường không biết làm như thế nào cho phải đây.”
“Hửm?”
Ta nghi hoặc một trận. Diệu Dương giải thích nói:
“Trên đường tôi đến đây đã đi tới một mảnh sơn cốc phong bế, không tìm được đường đi tới nữa. Về sau gặp phải mấy yêu tộc, thế nhưng bọn họ nói tôi một câu cũng nghe không hiểu, càng đừng nói hỏi đường. Đang khi tôi cảm thấy vướng tay chân, hệ thống gợi ý nói mở ra hệ thống giao lưu, tôi lúc đó mới nghe hiểu lời mấy yêu tộc kia. Sau đó bọn họ yêu cầu tôi đi giết yêu thú, mới mang tôi đến nơi đây.”
Thì ra là thế. Nói như vậy bọn họ ngay từ đầu là nghe không hiểu lời nói của mấy yêu, nhưng ta vì sao có thể nghe hiểu lời nói của hai tiểu yêu tảng đá kia nhỉ? Trong lòng ta mơ hồ có chút hiểu rõ, nguyên lai thân phận Thần Ngữ Giả còn có chỗ tốt này. Bởi vậy, không phải không khác biệt bao nhiêu so với lúc ở rừng rậm tinh linh sao? Nói không chừng ta trong lúc vô ý đã chiếm được một tiện nghi lớn đây.
“Hiện tại vào thôn sao? Diệu Dương thành chủ vào thôn xem qua chưa?”
“Diệu Dương.”
“A?”
“Kêu tôi Diệu Dương được không?”
Ta nhìn nhìn cái tên lão đại cố chấp bên cạnh này, thầm than. Chiêu thức này của hắn ta lại không xa lạ. Trước đây khi mới quen biết hắn hắn cũng biểu hiện thân thiết lại không mất cường thế như thế này, đem tất cả mọi người nắm giữ ở trong lòng bàn tay. Hiện tại. Hắn lại dự định lung lạc Du Nhiên sao?
“Được rồi. Diệu Dương.”
“Lúc này mới đúng, giữa bằng hữu nào cần khách khí như vậy. Đi thôi. Chúng ta vào trong thôn nhìn xem. Tôi ban nãy đã đi vào dạo qua một vòng, không có phát hiện gì. Có lẽ Du Nhiên có thể chú ý tới địa phương tôi không thấy được.”
Diệu Dương làm một động tác mời, chúng ta sóng vai tiến vào thôn trang. Ngói xanh tường trắng trong thôn không có gì khác với thôn xóm bình thường, ngay cả đồng ruộng dọc ngang ngoài thôn cũng là ngay ngắn trật tự, chỉ là cây trồng trong đó ta hoàn toàn không nhận ra.
“Xin hỏi có người không?”
Dạo qua một vòng trong thôn, không nhìn thấy được nửa cái bóng yêu, bất đắc dĩ, chúng ta đi tới trước một hộ nhà gọi cửa. Trong nhà này ban nãy ta có nghe thấy tiếng ca truyền ra, đi đến nơi thanh âm càng thêm vang dội, nghe ca từ cũng rất thú vị, hát cái gì mà “Thôn tây có một Ngưu lão bá, giọng lớn lại thích ca hát” các loại. Sau khi ta gọi cửa tiếng ca trong phòng dừng lại, qua một hồi lâu mới có người đến coi cửa:
“Là ai đang gọi cửa?”
“Chào huynh, chúng tôi là tới tìm tộc trưởng nơi đây, xin hỏi vị tiên sinh này có thể chỉ điểm chỗ của tộc trưởng một chút hay không?”
Diệu Dương cao giọng trả lời, cửa két một tiếng mở ra một khe nhỏ, một cái đầu rất lớn duỗi ra. Nhìn hai nhánh sừng cong mọc trên cái đầu to cộc lốc kia, đây rõ ràng là yêu đầu ngưu. Ánh mắt như chuông đồng của ngưu yêu ngơ ngác mà nhìn chúng ta, sau một lúc lâu kêu to một tiếng:
“Người a!”
Binh —— Cửa bị dùng sức đóng sập đến chặt cứng, có thể nghe thấy trong phòng rõ ràng truyền đến một trận thanh âm đồ vật rơi rớt cùng tiếng chạy vội, nghe ra rất là hoảng loạn.
“Cái kia, thông thường mà nói không phải nên là người sợ yêu quái sao? Vì sao hắn sẽ sợ người sợ đến mức thành như vậy?”
Ta vô cùng kinh ngạc, những yêu quái gặp được dọc theo đường đi thực sự kém quá xa với trong tưởng tượng của ta.
“Vị Ngưu huynh đệ này, chúng tôi không có ác ý, huynh không cần sợ hãi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút tộc trưởng của các huynh ở nơi nào thôi.”
Diệu Dương thoạt nhìn cũng rất bất đắc dĩ, ngưu yêu trong phòng tựa như hạ quyết tâm không ra cửa, mặc hắn nói như thế nào cũng không để ý.
“Tiểu Bạch, con ngưu kia hình như rất sợ chúng ta. Nếu không nhóc đi nói với hắn xem? Các nhóc hẳn là tương đối dễ giao tiếp.”
“Em cũng không phải yêu quái.”
Tiểu Bạch lật cái bạch nhãn cho ta.
“Em đi thử xem, không bảo chứng thành công.”
Tiểu Bạch từ cửa sổ để mở chui vào. Rất nhanh, ta liền nghe thấy bên trong phát ra một tiếng kêu to, đông một tiếng, tựa hồ có cái gì đó đụng lên trên tường. Yên lặng một hồi, cửa mở một khe nhỏ, Tiểu Bạch nhảy ra, quay đầu lại nhìn về phía trong cửa, nói:
“Không sao đâu, anh ra đi.”
Ngưu yêu bên trong do dự một chút, mài mài cọ cọ mở cửa đi ra. Hắn cảnh giác mà nhìn chằm chằm chúng ta, nhìn nhìn Diệu Dương, nhìn nhìn lại ta, cẩn cẩn dực dực mà nói:
“Các ngươi, là người?”
“Đúng.”
Ngưu yêu khẩn trương một chút.
“Các ngươi, các ngươi tìm tộc trưởng làm gì?”
“Nhân giới cùng yêu giới tách biệt đã lâu, chúng tôi trong lúc vô tình đến được nơi đây, xuất phát từ lễ độ, muốn bái phỏng tộc trưởng nơi đây một chút.”
Diệu Dương đương nhiên sẽ không nói thật với con ngưu yêu nhát gan này, chỉ nói là bái phỏng. Ngưu yêu cũng không hoài nghi, thấy chúng ta hình như đích xác không có ác ý, lá gan lớn hơn chút, nói:
“Tộc trưởng đã phân phó qua, không thể tùy tiện nói cho người khác ông ở nơi nào, ta không thể nói cho các ngươi, bất quá các ngươi có thể tự mình đi tìm, ông ấy ngay trong thôn.”
Nghĩ nghĩ, ngưu yêu lại nhỏ tiếng bổ sung một câu:
“Tộc trưởng không quá thích để ý người, các ngươi tốt nhất có thể lấy chút thủy thảo tươi ngon qua, ông ấy sẽ tương đối cao hứng. Bằng không, ông ấy sẽ nằm không chịu đi ra.”
Nói xong, ngưu yêu nhanh chóng vọt vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa.
“Tộc trưởng các huynh là loại nào?”
Ta vội vàng truy vấn. Vốn muốn hỏi kêu là gì, nghĩ lại còn không bằng hỏi là chủng loại gì tương đối tốt hơn. Ngưu yêu chớp chớp mắt, đưa tay chỉ chỉ đầu thôn:
“Đầu thôn có viết a, tự mình đi xem.”
Binh, cửa lớn đóng lại, lưu lại ta cùng Diệu Dương hai mặt nhìn nhau.
“Đi thôi, đi đầu thôn nhìn xem.”
Diệu Dương lắc đầu, chúng ta lại quay lại đường cũ.
Tác giả :
Thanh Ca