Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)
Chương 76
Ninh Hòa thật không biết tiếng xin lỗi này bao hàm những ý tứ gì, nếu vừa rồi màn hình hiển thị là Bán Thanh Minh có lẽ hắn sẽ không nhận cú điện thoại này. Nhưng giờ cũng không có ý nghĩa, xuất phát từ lễ độ, hắn vẫn hỏi một câu: “Ngươi ở đâu?”
Đáp án, Bán Thanh Minh có thể trả lời hoặc không, kỳ thật cũng không quan trọng. Hắn đi rồi, chuyện này Ninh Hòa đã biết, có lẽ Thanh Minh đã kiên trì không nổi nữa, cũng có thể dưới dự khuyên bảo hoặc uy hiếp của mẫu thân nên mới rời đi, nhưng bất luận là lý do gì, kết quả cũng đã có, thay đổi không được.
Bên điện thoại là một sự trầm mặc kéo dài, dài đến nỗi Ninh Hòa đã chuẩn bị cắt đứt điện thoại, bởi kiểu không khí trầm mặc như thế hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng bên điện thoại lại truyền đến một ít tạp âm, Đường Gia Nhạc tiếp nhận điện thoại. Ngữ khí ngưng trọng, hoàn toàn không giống với giọng điệu trêu chọc ngày thường.
Hắn nói: “Tống Thời, chúng ta ở bệnh viện.”
Bệnh viện? Bệnh viện gì? Vì cái gì lại đột ngột xuất hiện địa điểm này? Ninh Hòa không biết Đường Gia Nhạc lại chạy đến W thị mà Bán Thanh Minh cũng không phải cố ý nửa đêm chạy đến H thị xong lại một vòng đến bệnh viện, “Là ai… Đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Hòa hỏi thật cẩn thận, vì hắn cảm thấy chuyện khiến cho Bán Thanh Minh có thể kích động đến đột nhiên rời đi sẽ không phải chuyện nhỏ, mà Bán Thanh Minh cũng chỉ có nói 4 chữ kia mà mỏi mệt, cũng đã đủ chứng minh tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Là Trương thúc thúc……cũng chính là ba của Trương Kính có chuyện, bất quá ngươi không cần lo lắng, hiện tại đã không có vấn đề gì, chính là……Trương kính đại khái không thể trở về ngay được.”
Nguyên lai……là như thế này?
Ninh Hòa không biết vì sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, thở dàimột hơi, đứng lên cầm di động đi đến phòng của Bán Thanh Minh, thế này mới phát hiện thùng đồ dùng linh tinh cùng thùng máy tính của Bán Thanh Minh vẫn còn, tủ quần áo cũng rất là bừa bộn, hắn thời điểm tiến vào cũng chỉ xem xét qua loa nên không có phát hiện.
“Ta đã biết.” Ninh Hòa nói, “Trương thúc thúc hắn, sẽ không có việc gì đi?”
“Không có gì đại sự, chỉ là lúc lên lầu bị trượt nên bị thương ở chân, hiện tại chỉ cần bó thạch cao, thầy thuốc cũng đã kiểm tra, giờ chỉ cần về nhà dưỡng thương là được. Trương Kính vốn nói sẽ không trở về nhà ăn lễ mừng năm mới, bất quá hiện tại cũng vì chuyện kia mà trở lại.”
“Kia……Trương Kính hắn?”
“Đang ngủ.” Đường Gia Nhạc nói, “Đuổi chuyến tàu đêm, không nghỉ ngơi tốt, đến vừa rồi mới cùng a di về nhà” “…Ai nha, ngươi sao không ngủ thêm chút nữa a……” Đường Gia Nhạc thanh âm nhẹ đi xuống, điện thoại lại bị Bán Thanh Minh tiếp, hắn vẫn là chỉ có hai câu: “Tống Thời, thật có lỗi. Vốn không nên chưa nói gì đã rời đi.”
“Quên đi, trong nhà có chuyện cũng chẳng trách ngươi.” Ninh Hòa nói, hắn cũng không phải người keo kiệt. Hơn nữa, chuyện xuất hiện trở lại của Bán Thanh Minh không nằm trong dự đoán của hắn, tuy lúc biết đối phương rời đi hắn có chút thất vọng. Nhưng khi biết được chân tướng, hắn mới phát hiện sự việc không có giống như hắn tưởng. Lúc này còn sinh khí, thật không hợp tình hợp lý.
Nếu là phụ thân hay mẫu thân xảy ra chuyện, dù là ở ngàn dặm xa xôi hắn cũng sẽ chạy trở về, nhưng là nhiều năm đã qua, hắn ngay cả cơ hội biết được cuộc sống của bọn họ như thế nào cũng không có.
“Còn về An Lạc, ta có nghe nói.” Bán Thanh Minh nói, về phần nghe ai nói, Ninh Hòa trong lòng cũng đoán ra, đơn giản chính là Đường Gia Nhạc đi, tên này cũng đã vào được Thiên Thu Nguyêt, đáng tiếc mới gia nhập không bao lâu lại trở lại làm người tự do, quả thật cũng là chuyện rất đáng phun tào a.
Bất quá chuyện của An Lạc cũng có liên quan đến Chùy Tử mà Thanh Minh cùng Chùy Tử lại là bạn tốt, nên chuyện này Thanh Minh không muốn biết cũng khó. Tuy hôm nay Ninh Hòa đối với Chùy Tử cũng không có hòa nhã, nhưng thật ra chuyện này cũng không hẳn do lỗi của Chùy Tử: Trong chuyện tình cảm khó có thể nói ai đúng ai sai, cũng không thể vì đối phương thích mình mà mình phải phối hợp lại.
Ý thức được buổi chiều mình có chút quá phận, Ninh Hòa cũng thuận miệng hỏi một câu: “Chùy Tử, hắn thế nào?”
“Không biết.” Bán Thanh Minh nói, “Gọi điện thoại không tiếp, ta cũng không có thời gian thượng du viễn đi tìm hắn, Quân Lâm thử ở trò chơi liên hệ hắn, bất quá tư tín cũng không có hồi đáp.”
Thật không khác lắm so với An Lạc. Hai người này thật đúng là oan gia. Thôi thì, có nhiều chuyện người ngoài khó có thể xen vào, cũng chỉ đành chờ hai người họ tự nhận ra thôi.
Bán Thanh Minh còn nhớ đến vấn đề bang hội của Thiên Thu Nguyệt, “Bang của các ngươi đã tan, tiếp theo định làm thế nào? Định sát nhập cùng với Bán Thành Yên Sasao? Hay là gia nhập Không Đảo đi, đá một vài tiểu hào là có thể nhận thêm thành viên bên bang hội các ngươi.”
Rõ ràng bản thân đang có chuyện lớn quấn thân, Thanh Minh còn nhàn nhã giúp hắn nghiên cứu đối sách cho bang hội, nhưng 2 cách hắn nói cũng không được tính là biện pháp.
Gia nhập Bán Thành Yên Sa, đây vốn là chuyện trong dự tính nhưng sau vì thành chiến kéo dài, xong lại vì chuyện của bang chủ mà trì hoãn, giờ lại diễn biến thành thế này.
Còn gia nhập Không Đảo, cũng là có vấn đề, nhất là khi 2 bên bang hội vốn từ xưa đã kết ân oán, giờ chuyện trong bang cũng một phần là do Chùy Tử, cho nên mọi người có lẽ sẽ không đồng ý.
Nhưng vô luận là bên nào, Ninh Hòa cũng đều không nghĩ tới. Dù sao mọi người trong bang hội cũng nhờ thời gian mà đã để lại một cái dấu ấn tình cảm khó phai. Cho nên hắn cự tuyệt hảo ý của Bán Thanh Minh, “Không sao, chuyện bang hội ta có thể giải quyết.”
“Tống Thời……đừng cậy mạnh.”
Kikyou cũng từng nói những lời này với hắn, như thế nào người khác lại xem ra đây là chuyện cậy mạnh? Ninh Hòa tựa vào trên tường, nhớ tới quá khứ, có chút khó nói, hắn nghĩ đến sẽ không cùng ai nhắc tới, nhưng lúc này, coi như là để chứng minh đi, hắn nói: “Đây không phải cậy mạnh, đây chính là nguyện vọng của ta. Nơi cũ ngươi cũng đã trở về xem qua, bang hội chúng ta đã sớm biến mất, thậm chí không còn ai nhớ rõ về nó. Có lẽ ngươi đã sớm quên, thời điểm lập bang hội ta đã có nói, về sau chẳng sợ chỉ có một người ở trò chơi, cũng sẽ không để bang hội tan, nhưng là ta không có bảo vệ tốt, cho nên……”
Cho nên ít nhất lúc này đây, hắn muốn lưu lại Thiên Thu Nguyệt.
Đối với bang hội bọn hắn, điểm kết thúc cũng chính là điểm bắt đầu.
Đáp án, Bán Thanh Minh có thể trả lời hoặc không, kỳ thật cũng không quan trọng. Hắn đi rồi, chuyện này Ninh Hòa đã biết, có lẽ Thanh Minh đã kiên trì không nổi nữa, cũng có thể dưới dự khuyên bảo hoặc uy hiếp của mẫu thân nên mới rời đi, nhưng bất luận là lý do gì, kết quả cũng đã có, thay đổi không được.
Bên điện thoại là một sự trầm mặc kéo dài, dài đến nỗi Ninh Hòa đã chuẩn bị cắt đứt điện thoại, bởi kiểu không khí trầm mặc như thế hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng bên điện thoại lại truyền đến một ít tạp âm, Đường Gia Nhạc tiếp nhận điện thoại. Ngữ khí ngưng trọng, hoàn toàn không giống với giọng điệu trêu chọc ngày thường.
Hắn nói: “Tống Thời, chúng ta ở bệnh viện.”
Bệnh viện? Bệnh viện gì? Vì cái gì lại đột ngột xuất hiện địa điểm này? Ninh Hòa không biết Đường Gia Nhạc lại chạy đến W thị mà Bán Thanh Minh cũng không phải cố ý nửa đêm chạy đến H thị xong lại một vòng đến bệnh viện, “Là ai… Đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Hòa hỏi thật cẩn thận, vì hắn cảm thấy chuyện khiến cho Bán Thanh Minh có thể kích động đến đột nhiên rời đi sẽ không phải chuyện nhỏ, mà Bán Thanh Minh cũng chỉ có nói 4 chữ kia mà mỏi mệt, cũng đã đủ chứng minh tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Là Trương thúc thúc……cũng chính là ba của Trương Kính có chuyện, bất quá ngươi không cần lo lắng, hiện tại đã không có vấn đề gì, chính là……Trương kính đại khái không thể trở về ngay được.”
Nguyên lai……là như thế này?
Ninh Hòa không biết vì sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, thở dàimột hơi, đứng lên cầm di động đi đến phòng của Bán Thanh Minh, thế này mới phát hiện thùng đồ dùng linh tinh cùng thùng máy tính của Bán Thanh Minh vẫn còn, tủ quần áo cũng rất là bừa bộn, hắn thời điểm tiến vào cũng chỉ xem xét qua loa nên không có phát hiện.
“Ta đã biết.” Ninh Hòa nói, “Trương thúc thúc hắn, sẽ không có việc gì đi?”
“Không có gì đại sự, chỉ là lúc lên lầu bị trượt nên bị thương ở chân, hiện tại chỉ cần bó thạch cao, thầy thuốc cũng đã kiểm tra, giờ chỉ cần về nhà dưỡng thương là được. Trương Kính vốn nói sẽ không trở về nhà ăn lễ mừng năm mới, bất quá hiện tại cũng vì chuyện kia mà trở lại.”
“Kia……Trương Kính hắn?”
“Đang ngủ.” Đường Gia Nhạc nói, “Đuổi chuyến tàu đêm, không nghỉ ngơi tốt, đến vừa rồi mới cùng a di về nhà” “…Ai nha, ngươi sao không ngủ thêm chút nữa a……” Đường Gia Nhạc thanh âm nhẹ đi xuống, điện thoại lại bị Bán Thanh Minh tiếp, hắn vẫn là chỉ có hai câu: “Tống Thời, thật có lỗi. Vốn không nên chưa nói gì đã rời đi.”
“Quên đi, trong nhà có chuyện cũng chẳng trách ngươi.” Ninh Hòa nói, hắn cũng không phải người keo kiệt. Hơn nữa, chuyện xuất hiện trở lại của Bán Thanh Minh không nằm trong dự đoán của hắn, tuy lúc biết đối phương rời đi hắn có chút thất vọng. Nhưng khi biết được chân tướng, hắn mới phát hiện sự việc không có giống như hắn tưởng. Lúc này còn sinh khí, thật không hợp tình hợp lý.
Nếu là phụ thân hay mẫu thân xảy ra chuyện, dù là ở ngàn dặm xa xôi hắn cũng sẽ chạy trở về, nhưng là nhiều năm đã qua, hắn ngay cả cơ hội biết được cuộc sống của bọn họ như thế nào cũng không có.
“Còn về An Lạc, ta có nghe nói.” Bán Thanh Minh nói, về phần nghe ai nói, Ninh Hòa trong lòng cũng đoán ra, đơn giản chính là Đường Gia Nhạc đi, tên này cũng đã vào được Thiên Thu Nguyêt, đáng tiếc mới gia nhập không bao lâu lại trở lại làm người tự do, quả thật cũng là chuyện rất đáng phun tào a.
Bất quá chuyện của An Lạc cũng có liên quan đến Chùy Tử mà Thanh Minh cùng Chùy Tử lại là bạn tốt, nên chuyện này Thanh Minh không muốn biết cũng khó. Tuy hôm nay Ninh Hòa đối với Chùy Tử cũng không có hòa nhã, nhưng thật ra chuyện này cũng không hẳn do lỗi của Chùy Tử: Trong chuyện tình cảm khó có thể nói ai đúng ai sai, cũng không thể vì đối phương thích mình mà mình phải phối hợp lại.
Ý thức được buổi chiều mình có chút quá phận, Ninh Hòa cũng thuận miệng hỏi một câu: “Chùy Tử, hắn thế nào?”
“Không biết.” Bán Thanh Minh nói, “Gọi điện thoại không tiếp, ta cũng không có thời gian thượng du viễn đi tìm hắn, Quân Lâm thử ở trò chơi liên hệ hắn, bất quá tư tín cũng không có hồi đáp.”
Thật không khác lắm so với An Lạc. Hai người này thật đúng là oan gia. Thôi thì, có nhiều chuyện người ngoài khó có thể xen vào, cũng chỉ đành chờ hai người họ tự nhận ra thôi.
Bán Thanh Minh còn nhớ đến vấn đề bang hội của Thiên Thu Nguyệt, “Bang của các ngươi đã tan, tiếp theo định làm thế nào? Định sát nhập cùng với Bán Thành Yên Sasao? Hay là gia nhập Không Đảo đi, đá một vài tiểu hào là có thể nhận thêm thành viên bên bang hội các ngươi.”
Rõ ràng bản thân đang có chuyện lớn quấn thân, Thanh Minh còn nhàn nhã giúp hắn nghiên cứu đối sách cho bang hội, nhưng 2 cách hắn nói cũng không được tính là biện pháp.
Gia nhập Bán Thành Yên Sa, đây vốn là chuyện trong dự tính nhưng sau vì thành chiến kéo dài, xong lại vì chuyện của bang chủ mà trì hoãn, giờ lại diễn biến thành thế này.
Còn gia nhập Không Đảo, cũng là có vấn đề, nhất là khi 2 bên bang hội vốn từ xưa đã kết ân oán, giờ chuyện trong bang cũng một phần là do Chùy Tử, cho nên mọi người có lẽ sẽ không đồng ý.
Nhưng vô luận là bên nào, Ninh Hòa cũng đều không nghĩ tới. Dù sao mọi người trong bang hội cũng nhờ thời gian mà đã để lại một cái dấu ấn tình cảm khó phai. Cho nên hắn cự tuyệt hảo ý của Bán Thanh Minh, “Không sao, chuyện bang hội ta có thể giải quyết.”
“Tống Thời……đừng cậy mạnh.”
Kikyou cũng từng nói những lời này với hắn, như thế nào người khác lại xem ra đây là chuyện cậy mạnh? Ninh Hòa tựa vào trên tường, nhớ tới quá khứ, có chút khó nói, hắn nghĩ đến sẽ không cùng ai nhắc tới, nhưng lúc này, coi như là để chứng minh đi, hắn nói: “Đây không phải cậy mạnh, đây chính là nguyện vọng của ta. Nơi cũ ngươi cũng đã trở về xem qua, bang hội chúng ta đã sớm biến mất, thậm chí không còn ai nhớ rõ về nó. Có lẽ ngươi đã sớm quên, thời điểm lập bang hội ta đã có nói, về sau chẳng sợ chỉ có một người ở trò chơi, cũng sẽ không để bang hội tan, nhưng là ta không có bảo vệ tốt, cho nên……”
Cho nên ít nhất lúc này đây, hắn muốn lưu lại Thiên Thu Nguyệt.
Đối với bang hội bọn hắn, điểm kết thúc cũng chính là điểm bắt đầu.
Tác giả :
Vô Danh Tiểu Thậ