Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)
Chương 7
Gia Cáp Lạc Tư Thành với Ninh Hòa mà nói không tính là quen thuộc, nhưng cũng không phải xa lạ. Dù sao nơi này vẫn là một trong năm thành lớn nhất, hắn cũng từng thường xuyên cùng các huynh đệ gặp ở đây.
Ninh Hòa nhất thời có rất nhiều cảm xúc đan xen, giống như một ngày nào đó hai năm trước đây. Bởi hắn không hẳn là người mới đến Gia Cáp Lạc Tư Thành, đối với từng vị trí trên bản đồ, cửa hàng hay đến ở đâu, thông thường NPC vị trí nào, mặc dù không nhớ rõ nhưng vẫn còn chút ấn tượng
Một thân rách tung tóe trang bị, Ninh Hòa nhìn qua chính mình, bao thời gian tệ…còn chưa đủ để Ninh Hòa ngoạn một ngày. Tuy rằng rất muốn đem đổi trang bị trên người, nhưng hắn vẫn quyết định trước đi tìm dịch sở làm đăng kí hộ khẩu, sau đi làm nhiệm vụ của thôn trưởng.
Cái gọi là đăng ký hộ khẩu, kỳ thật cũng chính là lưu lại số thông tin của ngoạn gia tại thành chủ, bởi thành thị là đầu mối tung tâm của các nhiệm vụ. Nếu ngoạn gia không có dữ liệu sẽ không nhận được nhiệm vụ tương đương, bất quá chỉ có thể nhận một ít phân tuyến nhiệm vụ, giá trị tương đương không cao.
Ninh Hòa tuy rằng đã không còn nhớ chính mình hồi trước đã làm nhiệm vụ nào, nhưng là một ngoạn gia kì cựu, đối với nhưng việc như tiếp nhận chức vụ, làm nhiệm vụ vẫn là rất quen thuộc. Vì thế, Ninh Hòa cứ an an ổn ổn mà trôi qua hết một ngày.
Trong lúc này, sư phụ Dĩ Phụ Chi Danh không có xuất hiện, về phần Bán Thanh Minh cũng như thế mà mất hút. Ninh Hòa cũng biết hai người không có thêm bạn tốt, mà Ninh Hòa cũng thử gửi yêu cầu, nhưng được hệ thống thông báo đối phương đã khóa chức năng này.
Trời vừa tối, bụng của Ninh Hòa cũng thầm thì kêu lên, hắn mới nhớ ra chính mình chẳng những chưa ăn điểm tâm, ngay cả cơm trưa cũng không có ăn liền trực tiếp qua đến giờ cơm chiều. Cuối cùng vẫn là lấy điện thoại di động gọi món ăn.
Bên kia điện thoại lại rung lên, Ninh Hòa đem tầm mắt thấy là Đào Nguyên gọi. Vốn dĩ hắn tính tạm thời không quan tâm đến cô em này, nhưng hôm nay được Bán Thanh Minh giúp cứu lại một cái mạng, trong lòng lúc này tâm tình cũng là không tệ lắm, liền tiếp máy.
Đào Nguyên đầu tiên ân cần thăm hỏi trong chốc lát, như là
– “Biểu ca ăn cơm không?”
–“Biểu ca hôm qua ngủ ngon sao?”
–“Biểu ca sao không qua nhà ta ăn cơm?”
Nghe được, Ninh Hòa một trận mắt trợn trắng, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Có chuyện gì nói luôn đi.”
“Nga, là như vậy, biểu ca ngươi hẳn là thấy được, hôm qua ta ở trò chơi đã bái sư, hẹn hôm nay buổi chiều đi ra làm nhiệm vụ, bất quá…….”
Bất quá kỳ thật ngươi hoàn toàn đem sự tình phủi sạch sẽ, bằng không cũng không chờ đến giờ mới nói chuyện này cho hắn.
Ninh Hòa lại nhìn qua bảng hảo hữu, tên Dĩ Phụ Chi Danh vẫn là không có sáng lên, suốt một ngày, hắn chỉ login cùng mình có một chút.
Đây không phải là một vị sư phụ tốt đi.
Ninh Hòa liền nói: “Sau đó…”
“Ách, sau đó…….”
“Ngươi muốn hỏi ta hiện tại là đã chết hay vẫn là sống, nếu sống liền đưa lại nick cho ngươi cùng sư phụ đi hẹn hò?”
“Biểu ca, ngươi thật là hiểu ta. Ách…không đúng không đúng…không phải hẹn hò, chính là cùng sư phụ gặp rồi nói chuyện một chút, ngươi xem ta hôm nay không phải vẫn chưa xuất hiện sao, thất hẹn là không tốt đúng không?”
Ninh Hòa bắt đầu thấy hối hận khi tiếp điện của Đào Nguyên, cô em này đúng là muốn làm hắn tức chết mà, Ninh Hòa thở dài một hơi liền nói: “Ngươi nên từ bỏ đi, tình cảm trong game là không có tương lai. Cứ vậy đi, bye…”
……Đô đô đô.
Đào Nguyên nghi hoặc nhìn điện thoại, không biết biểu ca vì sao phản ứng lớn như vậy, bất quá chỉ là trò chơi thôi, rõ ràng trước kia hắn cũng đã từng kể nhiều chuyện về Vận Mệnh, lúc đó dù cho Đào Nguyên đỏ mắt bao lâu Ninh Hòa cũng không chịu cho mượn tài khoản, thật vất vả mãi, giờ lại không cho mượn nữa.
Nàng không hiểu, biểu ca đối với trò chơi hắn từng quý trọng mà nhượng nàng tài khoản là rất đáng nghi, giờ lại về như cũ, hẳn là trong game có người khiến cho hắn quyết tâm như vậy.
Đúng, nhất định là như thế.
Đào Nguyên tự nhiên không biết Ninh Hòa quý trọng trò chơi này là vì bằng hữu, tuy rằng những người này sớm đã ly khai trò chơi, phỏng chừng đời này cũng không có cơ hội tái gặp lại. Vô luận là ai, đối với cái mình trân trọng mà bị phá hỏng thì không thể không tức giận đi. Ví như khi Ninh Hòa nếu dám để lại dấu vết trên truyện tranh của Đào Nguyên, nha đầu kia khẳng định sẽ trực tiếp đem hắn đi chôn.
Tâm lý ai cũng như nhau mà thôi, vì tránh cho thảm kịch phát sinh, Ninh Hòa cảm thấy trò chơi này tài khoản vẫn là chính mình bảo quản tốt hơn. Hơn nữa, ly khai khu vực cũ để đi vào tân khu bắt đầu lại, hắn thật ra cũng mong mình có thể tìm lại niềm vui khi ngoạn trò chơi.
Bỏ qua điện thoại, hắn làm thêm vài cái nhiệm vụ, đem cấp bậc lên 30, hơn nữa còn thay mới trang bị. Tuy rằng chỉ là lam trang bị nhưng đối với tân thủ thế là đã đủ.
Tới cấp 30, hệ thống tự động cấp sư phụ phát đi một cái tin chúc mừng, đại ý chính là đồ đệ đã muốn tới 30 cấp, sư phụ có thể đi trước lĩnh một phần đại lễ, chúc ngoạn gia tiếp tục cố gắng, vân vân nội dung.
Ninh Hòa trong lòng cảm thấy làm sư phụ cũng thật dễ dàng.
Cùng lúc chuông cửa vang lên, Ninh Hòa liền lấy chút tiền lẻ chạy ra cửa. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là phải uy cho tốt cái bụng của mình đã.
Ninh Hòa nhất thời có rất nhiều cảm xúc đan xen, giống như một ngày nào đó hai năm trước đây. Bởi hắn không hẳn là người mới đến Gia Cáp Lạc Tư Thành, đối với từng vị trí trên bản đồ, cửa hàng hay đến ở đâu, thông thường NPC vị trí nào, mặc dù không nhớ rõ nhưng vẫn còn chút ấn tượng
Một thân rách tung tóe trang bị, Ninh Hòa nhìn qua chính mình, bao thời gian tệ…còn chưa đủ để Ninh Hòa ngoạn một ngày. Tuy rằng rất muốn đem đổi trang bị trên người, nhưng hắn vẫn quyết định trước đi tìm dịch sở làm đăng kí hộ khẩu, sau đi làm nhiệm vụ của thôn trưởng.
Cái gọi là đăng ký hộ khẩu, kỳ thật cũng chính là lưu lại số thông tin của ngoạn gia tại thành chủ, bởi thành thị là đầu mối tung tâm của các nhiệm vụ. Nếu ngoạn gia không có dữ liệu sẽ không nhận được nhiệm vụ tương đương, bất quá chỉ có thể nhận một ít phân tuyến nhiệm vụ, giá trị tương đương không cao.
Ninh Hòa tuy rằng đã không còn nhớ chính mình hồi trước đã làm nhiệm vụ nào, nhưng là một ngoạn gia kì cựu, đối với nhưng việc như tiếp nhận chức vụ, làm nhiệm vụ vẫn là rất quen thuộc. Vì thế, Ninh Hòa cứ an an ổn ổn mà trôi qua hết một ngày.
Trong lúc này, sư phụ Dĩ Phụ Chi Danh không có xuất hiện, về phần Bán Thanh Minh cũng như thế mà mất hút. Ninh Hòa cũng biết hai người không có thêm bạn tốt, mà Ninh Hòa cũng thử gửi yêu cầu, nhưng được hệ thống thông báo đối phương đã khóa chức năng này.
Trời vừa tối, bụng của Ninh Hòa cũng thầm thì kêu lên, hắn mới nhớ ra chính mình chẳng những chưa ăn điểm tâm, ngay cả cơm trưa cũng không có ăn liền trực tiếp qua đến giờ cơm chiều. Cuối cùng vẫn là lấy điện thoại di động gọi món ăn.
Bên kia điện thoại lại rung lên, Ninh Hòa đem tầm mắt thấy là Đào Nguyên gọi. Vốn dĩ hắn tính tạm thời không quan tâm đến cô em này, nhưng hôm nay được Bán Thanh Minh giúp cứu lại một cái mạng, trong lòng lúc này tâm tình cũng là không tệ lắm, liền tiếp máy.
Đào Nguyên đầu tiên ân cần thăm hỏi trong chốc lát, như là
– “Biểu ca ăn cơm không?”
–“Biểu ca hôm qua ngủ ngon sao?”
–“Biểu ca sao không qua nhà ta ăn cơm?”
Nghe được, Ninh Hòa một trận mắt trợn trắng, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Có chuyện gì nói luôn đi.”
“Nga, là như vậy, biểu ca ngươi hẳn là thấy được, hôm qua ta ở trò chơi đã bái sư, hẹn hôm nay buổi chiều đi ra làm nhiệm vụ, bất quá…….”
Bất quá kỳ thật ngươi hoàn toàn đem sự tình phủi sạch sẽ, bằng không cũng không chờ đến giờ mới nói chuyện này cho hắn.
Ninh Hòa lại nhìn qua bảng hảo hữu, tên Dĩ Phụ Chi Danh vẫn là không có sáng lên, suốt một ngày, hắn chỉ login cùng mình có một chút.
Đây không phải là một vị sư phụ tốt đi.
Ninh Hòa liền nói: “Sau đó…”
“Ách, sau đó…….”
“Ngươi muốn hỏi ta hiện tại là đã chết hay vẫn là sống, nếu sống liền đưa lại nick cho ngươi cùng sư phụ đi hẹn hò?”
“Biểu ca, ngươi thật là hiểu ta. Ách…không đúng không đúng…không phải hẹn hò, chính là cùng sư phụ gặp rồi nói chuyện một chút, ngươi xem ta hôm nay không phải vẫn chưa xuất hiện sao, thất hẹn là không tốt đúng không?”
Ninh Hòa bắt đầu thấy hối hận khi tiếp điện của Đào Nguyên, cô em này đúng là muốn làm hắn tức chết mà, Ninh Hòa thở dài một hơi liền nói: “Ngươi nên từ bỏ đi, tình cảm trong game là không có tương lai. Cứ vậy đi, bye…”
……Đô đô đô.
Đào Nguyên nghi hoặc nhìn điện thoại, không biết biểu ca vì sao phản ứng lớn như vậy, bất quá chỉ là trò chơi thôi, rõ ràng trước kia hắn cũng đã từng kể nhiều chuyện về Vận Mệnh, lúc đó dù cho Đào Nguyên đỏ mắt bao lâu Ninh Hòa cũng không chịu cho mượn tài khoản, thật vất vả mãi, giờ lại không cho mượn nữa.
Nàng không hiểu, biểu ca đối với trò chơi hắn từng quý trọng mà nhượng nàng tài khoản là rất đáng nghi, giờ lại về như cũ, hẳn là trong game có người khiến cho hắn quyết tâm như vậy.
Đúng, nhất định là như thế.
Đào Nguyên tự nhiên không biết Ninh Hòa quý trọng trò chơi này là vì bằng hữu, tuy rằng những người này sớm đã ly khai trò chơi, phỏng chừng đời này cũng không có cơ hội tái gặp lại. Vô luận là ai, đối với cái mình trân trọng mà bị phá hỏng thì không thể không tức giận đi. Ví như khi Ninh Hòa nếu dám để lại dấu vết trên truyện tranh của Đào Nguyên, nha đầu kia khẳng định sẽ trực tiếp đem hắn đi chôn.
Tâm lý ai cũng như nhau mà thôi, vì tránh cho thảm kịch phát sinh, Ninh Hòa cảm thấy trò chơi này tài khoản vẫn là chính mình bảo quản tốt hơn. Hơn nữa, ly khai khu vực cũ để đi vào tân khu bắt đầu lại, hắn thật ra cũng mong mình có thể tìm lại niềm vui khi ngoạn trò chơi.
Bỏ qua điện thoại, hắn làm thêm vài cái nhiệm vụ, đem cấp bậc lên 30, hơn nữa còn thay mới trang bị. Tuy rằng chỉ là lam trang bị nhưng đối với tân thủ thế là đã đủ.
Tới cấp 30, hệ thống tự động cấp sư phụ phát đi một cái tin chúc mừng, đại ý chính là đồ đệ đã muốn tới 30 cấp, sư phụ có thể đi trước lĩnh một phần đại lễ, chúc ngoạn gia tiếp tục cố gắng, vân vân nội dung.
Ninh Hòa trong lòng cảm thấy làm sư phụ cũng thật dễ dàng.
Cùng lúc chuông cửa vang lên, Ninh Hòa liền lấy chút tiền lẻ chạy ra cửa. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là phải uy cho tốt cái bụng của mình đã.
Tác giả :
Vô Danh Tiểu Thậ