Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)
Chương 15
Hắn rốt cuộc ở đây làm gì.
Ninh Hòa chất vấn chính mình, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không trả lời được. Hắn hiện tại vẫn còn đối người kia ôm chờ mong, rõ ràng cũng đã quyết định buông xuống, nhưng đây quả thực không phải chuyện dễ dàng. Hắn nghĩ đến chính mình có thể quên, nhưng lại vì chút chuyện nhỏ mà nhớ lại.
Hắn nên làm cái gì bây giờ.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có chút ánh nắng, ngay cả Gia Cáp Lạc Tư Thành cũng thấu vào một tia ánh rạng đông.
Ninh Hòa nhìn cấp bậc cũng đã lên tới 42 cấp, cuối cùng vẫn là rời khỏi trò chơi, sau đó, buông ra chuột, vô lực tựa vào ghế trên.
Hắn rõ ràng biết, bát nước đã hắt đi không thể lấy trở lại, chuyện xưa cũng thế, những gì đã qua cũng không có cách vãn hồi. Thiên Nhai đã muốn rời hắn đi, bọn họ vốn dĩ cũng không có cơ hội gặp lại, cho nên, hắn căn bản là không nên ôm cái gì chờ mong.
Ninh Hòa cảm thấy có một chút phiền não, gãi gãi đầu, sờ soạng bao thuốc lá. Hộp còn, nhưng cũng chỉ còn lại có cái hộp, bên trong cũng đã trống rỗng. Có lẽ là lúc ban ngày đã dùng hết. Ninh Hòa vẫn là mặc áo khoác, xuống lầu đi đến cửa hàng tiện lợi, mua một gói thuốc lá, mượn thu ngân cái bật lửa, xong liền đứng ở bên ngoài cửa hàng. Lúc này, trên đường không có một bóng người, im lặng có chút đáng sợ. Ninh Hòa đã thật lâu không có dậy sớm như vậy.
Vận Mệnh, hắn chính là từ đại học bắt đầu ngoạn, tính ra đến bây giờ tổng cộng đã được ba năm. Hắn ở đại học ba năm bốn mùa vẫn là không có bạn gái, bởi hắn căn bản không thích nữ nhân.
Thời điểm phát hiện,Ninh Hòa có điểm không nhớ gì cả, có lẽ là bởi vì cha mẹ ly dị, khiến hắn cảm thấy trên đời này căn bản là không có gì gọi là tình yêu. Có lẽ vì đứa em họ Đào Nguyên cứ rống suốt ngày vào tai hắn là: “Phản đối dị tính luyến”, nên hắn mới có cảm giác yêu người khác giới là chuyện kì quái đi. Nhưng Ninh Hòa càng nguyện ý tin tưởng nó là điều đương nhiên.
Phụ thân đến nay vẫn độc thân, sau khi ly hôn, làm ăn nổi lên sinh ý, phát tài. Mẫu thân đã có gia đình mới, thỉnh thoảng cũng có đến thăm Ninh Hòa, nhưng đại đa số thời điểm, vẫn là cùng người nhà hiện tại sống, Ninh Hòa đối nàng mà nói chỉ là râu ria.
Ngay từ đầu Ninh Hòa còn có thể cảm thấy bản thân bị bỏ rơi mà ủy khuất, nhưng đó chẳng qua là chuyện lúc còn bé, đến khi trưởng thành mới phát hiện, bản thân mình lúc đấy cũng là thừa thãi.
Hắn hiện tại là ở một căn phòng, phòng này là sau khi trưởng thành, phụ thân cấp cho hắn. Người ở ngoài xem ra có lẽ cảm thấy lễ vật này đối một người tuổi còn trẻ cũng vẫn là quá nặng. Nhưng căn bản là Ninh Hòa không cần, chỉ là phòng ở mà thôi, sinh hoạt phí mà thôi, bọn họ nghĩ rằng những thứ này có thể bồi thường hắn, nhưng căn bản họ không biết cái Ninh Hòa cần chỉ là một gia đình mà thôi.
Lại nói, Ninh Hòa học là đại học trong vùng, tuy rằng có cách nội thành xa chút, bất quá đại học là tốt rồi. Môn khóa không nhiều lắm, mà mặc dù có khóa hắn cũng có thể trốn học, vì thế đại đa số thời điểm đều là ở nhà đánh trò chơi, cũng chính là đến năm tư bận một trận luận văn tốt nghiệp cùng bảo vệ, sau đó liền thuận lợi cầm bằng tốt nghiệp, hoàn toàn cáo biệt địa phương kia. Ngày nào đóđối Ninh Hòa thực đặc biệt có ý nghĩa, thoát ly thân phận học sinh, đối với hắn mà nói là một sự kiện quan trọng, hắn cũng khiến bản thân nhớ kĩ ngày này.
Sau đó…hắn thật đúng là liền vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, bởi vì Thiên Nhai đi rồi.
Sau khi tốt nghiệp, bên người Ninh Hòalần lượt từng người rời đi, chính hắn ở trò chơi đều không có cái gì hi vọng, login hơn phân nửa chính là nhìn một cái xem bằng hữu có phải hay không có login, ngẫu nhiên tâm tình tốt thì lập đội đi hạ phụ bản. Chính là lâu ngày làm hắn thực phiền toái, về sau hắn bắt đầu lui trò chơi, bắt đầu hút thuốc, cứ dần dần từng thứ một.
Đào Nguyên từng tò mò hỏi qua hắn: Namnhân hút thuốc là vì cái gì?Ninh Hòa thực còn tự hỏi trong chốc lát, đối nàng nói:Là thói quen.
Kỳ thật ngay từ khi hắn còn đang ở trung học, vụng trộm cùng bạn hữu góp tiền đi mua một bao, mỗi người một hơi, tất cả đều bị nghẹn lợi hại, sau lại bị lão sư phát hiện, đã bị lệnh cưỡng chế cấm. Sau Ninh Hòa cũng không có lặp lại, bởi không tất yếu, hắn cũng không ham thích gì. Cũng là ở thời điểm sau khi Thiên Nhai rời khỏi, hắn lại hút thuốc, coi như cũng để giải tỏa. Kỳ thật hắn biết, hắn chính là muốn bản thân mất cảm giác mà thôi, lâu dần thành thói quen, không dứt được.
Thật giống như, không biết khi nào thì nảy sinh cái cảm tình gọi là thích, hắn muốn quên, cuối cùng cũng chỉ là phí công.
Ninh Hòa phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, trở về nhà.
Ngày đó hắn không có lên trò chơi, về nhà sau chính là nằm ở trên giường đem chính mình bắt đầu liều mạng đem mọi việc sắp xếp lại một lần nữa. Từ thời điểm gặp được huynh đệ cho đến khi những người đó rời đi, có cái nhớ có cái quên, dù hắn muốn quên cũng không thể quên được chuyện cũ, nhất nhất nhớ lại, cuối cùng, ở thời điểm hắn – Tống Thời Nguyệt tử vong một khắc im bặt mà chỉ thấy:không cam lòng. Đây chính là kết luận cuối cùng của Ninh Hòa.
Hắn không cam lòng, không cam lòng chính mình thành mây bay.
Không cam lòng hắn – Tống Thời Nguyệt như vậy đơn giản bị giết liền cắt bỏ hết duyên nợ.
Không cam lòng chính mình cố gắng 3 năm lại thành công dã tràng.
Có lẽ Thiên Nhai đã quên nhưng Ninh Hòa vẫn nhớ rõ, khi bọn hắn đều còn là tân thủ, vẫn hay nói giỡn muốn trong trò chơi này thành lập bang hội lớn nhất, sau đó xưng bá thiên hạ. Nhưng cuối cùng hai người vẫn là, một người tự ly khai còn một người là bị bắt ly khai, không có cơ hội đem lời nói kia thành sự thật.
Hắn không muốn. Uy Mãnh Tẩu Thiên Nhai mất đi, Tống Thời Nguyệt cũng đã không còn, nhưng là Ninh Hòa vẫn còn, cho dù không có Thiên Nhai, hắn cũng mong hoàn thành cái mộng kia. Này có lẽ là một cái lý do chân chính, có lẽ là một giấc mộng không có khả năng thành công, nhưng ít ra chắc chắn khi tái nhớ lại, hắn có thể nói cho chính mình lúc còn trẻ khi yêu say đắm đã làm cái gì, hắn không có gì để hối hận.
Đây đã là buổi tối thứ ba hắn không ngoạn trò chơi.
Hôm nay, Ninh Hòa lên diễn đàn tìm hiểu thêm về du hí công lược, đương nhiên là về pháp sư ngoạn pháp. Tuy rằng hắn bây giờ chưa có mãn cấp nhưng trò chơi này, cấp bậc chỉ là mây bay, với tốc độ hiện tại, ước chừng chưa đến 1 tuần liền có thể mãn cấp. Mà ở cùng thời điểm, Ninh Hòa thấy có một ít người chơi trên diễn đàn có lời hảo cảm về việc hệ thống có đổi mới trong mấy tháng gần đây, trong đó bao gồm các chức nghiệp kỹ năng sửa chữa, cùng với tin tức về ngày hội hoạt động, nhưng cũng chưa có tin tức rõ ràng. Bất quá trong đó, Ninh Hòa chú ý tới một cái tin tức về khóa phục thành chiến.
Thành chiến, trò chơi sau khi duy trì được một năm cũng đã mở ra, bang hội của Ninh Hòa cũng tham gia, tuy có nghĩ đến việc chiếm lĩnh thành trì nhưng cuối cùng vẫn là rất mong manh. Ninh Hòa vẫn thấy rất đáng tiếc, nếu họ có thể thắng một lần thì lời nói đùa lúc trước giữa 2 người cũng có thể coi như thành sự thực.
Mà về khóa phục thành chiến, tự nhiên sớm đã có ngoạn gia đề xuất qua, bởi vì trò chơi này hoạt động phát triển đơn giản theo xu thế nên từ bản phục cho đến khóa phục, giống như thi đấu thể thao, nguyên bản cũng chỉ là bản phục thi đấu thể thao, sau lại phát triển đến khóa phục thi đấu thể thao. Chính là nhiều cái hoạt động đều đã khóa, hơn nữa tin tức về khóa phục thành chiến cũng rất chậm chạp.
Ninh Hòa là không biết tin này có độ tin cậy bao nhiêu, nhưng là hắn trong lòng cũng là có chút mong đợi, mong cho khóa phục thành chiến sớm hay muộn cũng được phục hồi. Hắn nếu đã muốn trở lại trò chơi, như vậy hắn còn có đủ thời gian để chờ đợi. Hắn đã muốn đợi một năm, không quan tâm lại chờ thêm một năm, hơn nữa hắn cũng cần đủ thời gian để chuẩn bị quật khởi.
Hắn muốn cho Thiên Nhai biết, lúc trước cái kia tuy là nói vui đùa, nhưng cũng có thể trở thành sự thật. Mà hắn cũng nguyện ý tin tưởng, Thiên Nhai vẫn còn tại trò chơi này.
Chỉ cần người đó còn tại trò chơi, chỉ cần còn có khả năng sẽ thấy được người đó, hắn sẽ cố gắng hết sức.
Ninh Hòa chất vấn chính mình, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không trả lời được. Hắn hiện tại vẫn còn đối người kia ôm chờ mong, rõ ràng cũng đã quyết định buông xuống, nhưng đây quả thực không phải chuyện dễ dàng. Hắn nghĩ đến chính mình có thể quên, nhưng lại vì chút chuyện nhỏ mà nhớ lại.
Hắn nên làm cái gì bây giờ.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có chút ánh nắng, ngay cả Gia Cáp Lạc Tư Thành cũng thấu vào một tia ánh rạng đông.
Ninh Hòa nhìn cấp bậc cũng đã lên tới 42 cấp, cuối cùng vẫn là rời khỏi trò chơi, sau đó, buông ra chuột, vô lực tựa vào ghế trên.
Hắn rõ ràng biết, bát nước đã hắt đi không thể lấy trở lại, chuyện xưa cũng thế, những gì đã qua cũng không có cách vãn hồi. Thiên Nhai đã muốn rời hắn đi, bọn họ vốn dĩ cũng không có cơ hội gặp lại, cho nên, hắn căn bản là không nên ôm cái gì chờ mong.
Ninh Hòa cảm thấy có một chút phiền não, gãi gãi đầu, sờ soạng bao thuốc lá. Hộp còn, nhưng cũng chỉ còn lại có cái hộp, bên trong cũng đã trống rỗng. Có lẽ là lúc ban ngày đã dùng hết. Ninh Hòa vẫn là mặc áo khoác, xuống lầu đi đến cửa hàng tiện lợi, mua một gói thuốc lá, mượn thu ngân cái bật lửa, xong liền đứng ở bên ngoài cửa hàng. Lúc này, trên đường không có một bóng người, im lặng có chút đáng sợ. Ninh Hòa đã thật lâu không có dậy sớm như vậy.
Vận Mệnh, hắn chính là từ đại học bắt đầu ngoạn, tính ra đến bây giờ tổng cộng đã được ba năm. Hắn ở đại học ba năm bốn mùa vẫn là không có bạn gái, bởi hắn căn bản không thích nữ nhân.
Thời điểm phát hiện,Ninh Hòa có điểm không nhớ gì cả, có lẽ là bởi vì cha mẹ ly dị, khiến hắn cảm thấy trên đời này căn bản là không có gì gọi là tình yêu. Có lẽ vì đứa em họ Đào Nguyên cứ rống suốt ngày vào tai hắn là: “Phản đối dị tính luyến”, nên hắn mới có cảm giác yêu người khác giới là chuyện kì quái đi. Nhưng Ninh Hòa càng nguyện ý tin tưởng nó là điều đương nhiên.
Phụ thân đến nay vẫn độc thân, sau khi ly hôn, làm ăn nổi lên sinh ý, phát tài. Mẫu thân đã có gia đình mới, thỉnh thoảng cũng có đến thăm Ninh Hòa, nhưng đại đa số thời điểm, vẫn là cùng người nhà hiện tại sống, Ninh Hòa đối nàng mà nói chỉ là râu ria.
Ngay từ đầu Ninh Hòa còn có thể cảm thấy bản thân bị bỏ rơi mà ủy khuất, nhưng đó chẳng qua là chuyện lúc còn bé, đến khi trưởng thành mới phát hiện, bản thân mình lúc đấy cũng là thừa thãi.
Hắn hiện tại là ở một căn phòng, phòng này là sau khi trưởng thành, phụ thân cấp cho hắn. Người ở ngoài xem ra có lẽ cảm thấy lễ vật này đối một người tuổi còn trẻ cũng vẫn là quá nặng. Nhưng căn bản là Ninh Hòa không cần, chỉ là phòng ở mà thôi, sinh hoạt phí mà thôi, bọn họ nghĩ rằng những thứ này có thể bồi thường hắn, nhưng căn bản họ không biết cái Ninh Hòa cần chỉ là một gia đình mà thôi.
Lại nói, Ninh Hòa học là đại học trong vùng, tuy rằng có cách nội thành xa chút, bất quá đại học là tốt rồi. Môn khóa không nhiều lắm, mà mặc dù có khóa hắn cũng có thể trốn học, vì thế đại đa số thời điểm đều là ở nhà đánh trò chơi, cũng chính là đến năm tư bận một trận luận văn tốt nghiệp cùng bảo vệ, sau đó liền thuận lợi cầm bằng tốt nghiệp, hoàn toàn cáo biệt địa phương kia. Ngày nào đóđối Ninh Hòa thực đặc biệt có ý nghĩa, thoát ly thân phận học sinh, đối với hắn mà nói là một sự kiện quan trọng, hắn cũng khiến bản thân nhớ kĩ ngày này.
Sau đó…hắn thật đúng là liền vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, bởi vì Thiên Nhai đi rồi.
Sau khi tốt nghiệp, bên người Ninh Hòalần lượt từng người rời đi, chính hắn ở trò chơi đều không có cái gì hi vọng, login hơn phân nửa chính là nhìn một cái xem bằng hữu có phải hay không có login, ngẫu nhiên tâm tình tốt thì lập đội đi hạ phụ bản. Chính là lâu ngày làm hắn thực phiền toái, về sau hắn bắt đầu lui trò chơi, bắt đầu hút thuốc, cứ dần dần từng thứ một.
Đào Nguyên từng tò mò hỏi qua hắn: Namnhân hút thuốc là vì cái gì?Ninh Hòa thực còn tự hỏi trong chốc lát, đối nàng nói:Là thói quen.
Kỳ thật ngay từ khi hắn còn đang ở trung học, vụng trộm cùng bạn hữu góp tiền đi mua một bao, mỗi người một hơi, tất cả đều bị nghẹn lợi hại, sau lại bị lão sư phát hiện, đã bị lệnh cưỡng chế cấm. Sau Ninh Hòa cũng không có lặp lại, bởi không tất yếu, hắn cũng không ham thích gì. Cũng là ở thời điểm sau khi Thiên Nhai rời khỏi, hắn lại hút thuốc, coi như cũng để giải tỏa. Kỳ thật hắn biết, hắn chính là muốn bản thân mất cảm giác mà thôi, lâu dần thành thói quen, không dứt được.
Thật giống như, không biết khi nào thì nảy sinh cái cảm tình gọi là thích, hắn muốn quên, cuối cùng cũng chỉ là phí công.
Ninh Hòa phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, trở về nhà.
Ngày đó hắn không có lên trò chơi, về nhà sau chính là nằm ở trên giường đem chính mình bắt đầu liều mạng đem mọi việc sắp xếp lại một lần nữa. Từ thời điểm gặp được huynh đệ cho đến khi những người đó rời đi, có cái nhớ có cái quên, dù hắn muốn quên cũng không thể quên được chuyện cũ, nhất nhất nhớ lại, cuối cùng, ở thời điểm hắn – Tống Thời Nguyệt tử vong một khắc im bặt mà chỉ thấy:không cam lòng. Đây chính là kết luận cuối cùng của Ninh Hòa.
Hắn không cam lòng, không cam lòng chính mình thành mây bay.
Không cam lòng hắn – Tống Thời Nguyệt như vậy đơn giản bị giết liền cắt bỏ hết duyên nợ.
Không cam lòng chính mình cố gắng 3 năm lại thành công dã tràng.
Có lẽ Thiên Nhai đã quên nhưng Ninh Hòa vẫn nhớ rõ, khi bọn hắn đều còn là tân thủ, vẫn hay nói giỡn muốn trong trò chơi này thành lập bang hội lớn nhất, sau đó xưng bá thiên hạ. Nhưng cuối cùng hai người vẫn là, một người tự ly khai còn một người là bị bắt ly khai, không có cơ hội đem lời nói kia thành sự thật.
Hắn không muốn. Uy Mãnh Tẩu Thiên Nhai mất đi, Tống Thời Nguyệt cũng đã không còn, nhưng là Ninh Hòa vẫn còn, cho dù không có Thiên Nhai, hắn cũng mong hoàn thành cái mộng kia. Này có lẽ là một cái lý do chân chính, có lẽ là một giấc mộng không có khả năng thành công, nhưng ít ra chắc chắn khi tái nhớ lại, hắn có thể nói cho chính mình lúc còn trẻ khi yêu say đắm đã làm cái gì, hắn không có gì để hối hận.
Đây đã là buổi tối thứ ba hắn không ngoạn trò chơi.
Hôm nay, Ninh Hòa lên diễn đàn tìm hiểu thêm về du hí công lược, đương nhiên là về pháp sư ngoạn pháp. Tuy rằng hắn bây giờ chưa có mãn cấp nhưng trò chơi này, cấp bậc chỉ là mây bay, với tốc độ hiện tại, ước chừng chưa đến 1 tuần liền có thể mãn cấp. Mà ở cùng thời điểm, Ninh Hòa thấy có một ít người chơi trên diễn đàn có lời hảo cảm về việc hệ thống có đổi mới trong mấy tháng gần đây, trong đó bao gồm các chức nghiệp kỹ năng sửa chữa, cùng với tin tức về ngày hội hoạt động, nhưng cũng chưa có tin tức rõ ràng. Bất quá trong đó, Ninh Hòa chú ý tới một cái tin tức về khóa phục thành chiến.
Thành chiến, trò chơi sau khi duy trì được một năm cũng đã mở ra, bang hội của Ninh Hòa cũng tham gia, tuy có nghĩ đến việc chiếm lĩnh thành trì nhưng cuối cùng vẫn là rất mong manh. Ninh Hòa vẫn thấy rất đáng tiếc, nếu họ có thể thắng một lần thì lời nói đùa lúc trước giữa 2 người cũng có thể coi như thành sự thực.
Mà về khóa phục thành chiến, tự nhiên sớm đã có ngoạn gia đề xuất qua, bởi vì trò chơi này hoạt động phát triển đơn giản theo xu thế nên từ bản phục cho đến khóa phục, giống như thi đấu thể thao, nguyên bản cũng chỉ là bản phục thi đấu thể thao, sau lại phát triển đến khóa phục thi đấu thể thao. Chính là nhiều cái hoạt động đều đã khóa, hơn nữa tin tức về khóa phục thành chiến cũng rất chậm chạp.
Ninh Hòa là không biết tin này có độ tin cậy bao nhiêu, nhưng là hắn trong lòng cũng là có chút mong đợi, mong cho khóa phục thành chiến sớm hay muộn cũng được phục hồi. Hắn nếu đã muốn trở lại trò chơi, như vậy hắn còn có đủ thời gian để chờ đợi. Hắn đã muốn đợi một năm, không quan tâm lại chờ thêm một năm, hơn nữa hắn cũng cần đủ thời gian để chuẩn bị quật khởi.
Hắn muốn cho Thiên Nhai biết, lúc trước cái kia tuy là nói vui đùa, nhưng cũng có thể trở thành sự thật. Mà hắn cũng nguyện ý tin tưởng, Thiên Nhai vẫn còn tại trò chơi này.
Chỉ cần người đó còn tại trò chơi, chỉ cần còn có khả năng sẽ thấy được người đó, hắn sẽ cố gắng hết sức.
Tác giả :
Vô Danh Tiểu Thậ