Võng Du Chi Phi Thường Đạo
Quyển 2 - Chương 14
Giấc Mộng Nam Kha dựa vào thân hình thấp bé linh hoạt của mình, giữ chặt Thanh Lan ở trong đám đông luồn lách xuyên qua, cư nhiên tựa như cá gặp nước, thực thuận lợi tiếp cận đến bên người Ngạo Thị Thiên Hạ.
Thanh Lan một bên dùng đoản kiếm màu xanh biếc cầm trong tay ngăn trở địch nhân đang công kích Ngạo Thị Thiên Hạ, một bên lo lắng la to, “Hổ, mau lui về, hóa thú của ngươi sắp hết rồi.”
Ngạo Thị Thiên Hạ nghe như không nghe, vòng qua bên người Thanh Lan, tiến về phía trước địch nhân đánh tới.
“Hiện tại không phải là thời điểm phát cáu.” Thanh Lan nhanh tay lẹ mắt nắm lấy da cổ của Ngạo Thị Thiên Hạ đem y giữ chặt, tuy rằng Ngạo Thị Thiên Hạ bây giờ là thân hình mãnh hổ, nhưng mà trong mắt hắn, bất quá cũng chỉ là một tiểu miêu sinh hờn dỗi mà thôi.
“Grừ grừ (ta không quay về)...” Ngạo Thị Thiên Hạ nhất thời giãy không ra, bị bắt chẹt nơi yếu hại, phẫn nộ vung loạn tứ trảo, cao thấp giãy lên giãy xuống, đáng tiếc y bây giờ là thân thú, nói không ra tiếng người, kháng nghị của y đã bị Thanh Lan rất dễ dàng xem nhẹ.
Thanh Lan bị Ngạo Thị Thiên Hạ chọc giận, xuất ra tư thế võ tòng đả hổ vung nắm đấm về phía đầu Ngạo Thị Thiên Hạ đánh tới, nghĩ muốn đánh cho y hôn mê sau đó lôi đi, đáng tiếc lực lượng xà yêu thật sự không đủ, đánh vài cái, chỉ làm cho Ngạo Thị Thiên Hạ gào khóc kêu to mà thôi, trái lại nhảy nhót càng tích cực hơn.
Giấc Mộng Nam Kha nhìn thấy hai người một bộ dạng ngươi tới ta đi, bộ dáng không ai nhường ai, xem ra trong chốc lát gây sức ép không ra kết quả, thở dài, từ trong túi đồ lấy ra một chút đồ vật, ‘phù’ một cái, hướng về phía mặt Ngạo Thị Thiên Hạ thổi tới.
Ngạo Thị Thiên Hạ lập tức hai mắt trợn ngược, mềm nhũn ngã xuống.
“Haiz...” Thanh Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Ngươi dùng thứ gì thế?”
Giấc Mộng Nam Kha ngượng ngùng nói: “Ta xem ngươi quá cực khổ, cho nên đánh thuốc mê hắn. Ha ha...”
Thanh Lan bật cười, không nghĩ tới loại người như Tiểu Mộng so với hắn còn có bản lĩnh hơn, sờ sờ đầu Giấc Mộng Nam Kha, đón lấy đồng bạn Ngạo Thị Thiên Hạ đã ngủ say như chết khiêng đi, hắn và Tiểu Mộng “nhu nhược” như thế, làm sao khiêng được động vật to lớn này đây.
May mắn lúc này trận chiến đánh không sai biệt lắm, chung quanh cơ hồ đều là minh quân của bọn hắn, bằng không sắc mặt bọn họ sao lại nhàn nhã như vậy.
Quy Điệp bị ai kia làm cho “mất mặt” trước mọi người, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên trên người bọn đạo sĩ xui xẻo trước mặt, một phen kéo qua bạch hổ Tiểu Bạch, nhắm ngay lá chắn phòng hộ của bọn đạo sĩ Mao Sơn, dùng sức vỗ một cái lên cái đầu to của Tiểu Bạch, hô: “Tiểu Bạch, Loạn lưu phi nhận, công kích!”
Ô, đầu đau quá đi, nhưng mà đối mặt với lửa giận vạn trượng của chủ nhân, Tiểu Bạch đành phải mắt lệ lưng tròng mở ra miệng rộng, phun ra vô số khí nhận màu trắng hình bán nguyệt, hướng về tấm lá chắn trước mặt bọn người đạo sĩ Cấp Phong vọt tới.
Màu vàng cùng màu trắng hai loại hào quang va chạm vào nhau, phát ra âm thanh khi kim thiết va chạm, ánh lửa mãnh liệt tóe ra.
Nhìn đến Tiểu Bạch bắt đầu phát huy, vẫn quanh quẩn ở không trung công kích địch nhân – Tiểu Trư bị khơi dậy tranh cường háo thắng chi tâm, một tiếng kêu to cao vút, nó triển khai hai đôi cánh rộng lớn, tuy rằng còn là vị thành niên, nhưng mà cánh của nó đã gần như thành thục, mang theo kình phong mãnh liệt, trăm ngàn vạn cây “Kim vũ tiễn” như mưa to rơi xuống trên lá chắn (Tiểu Trư sẽ không vì kỹ năng chíp bông này mà biến thành Tiểu Trư trụi lủi trần truồng chứ? -_-||)
Có hai sủng vật phẩm chất cao cấp đi trước làm gương, các sủng vật trên trận chiến một người tiếp một người tung ra kỹ năng sở trường của mình. Mẫu tử Phi Phi phun ra Ba pháo một lớn một nhỏ, Diễm hỏa dực long của Gây Tê hưng phấn phun ra Hỏa diễm loạn tứ tung; Tiểu Lục gọi ra đằng điều lúc nhúc chen chúc trên mặt đất...
Các loại nhan sắc công kích loạn thất bát tao dừng ở trên lá chắn, dưới cuồng loạn oanh tạc, dù cho tấm chắn phòng ngự có chắc chắn cỡ nào đi nữa cũng chống đỡ không nổi, trong nháy mắt lá chắn bị phá, bảy vị đạo sĩ duy trì nó đồng loạt miệng phun ra máu tươi, bị pháp thuật trùng kích sinh ra dòng khí đụng phải đánh bay ra ngoài một khoảng xa, lập tức tắt thở, cho dù lúc bọn họ rơi xuống đất còn sống đi nữa, thì cũng sẽ bị đại đội đang đánh đến say sưa dầm cho thành thịt nát.
Ở trong nháy mắt lá chắn sắp bị công phá, Cấp Phong chỉ biết đại thế đã mất, gã rút ra chi phù thứ hai lắp lên cung, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung trên mấy người đạo sĩ bị đánh bay, mũi tên lặng lẽ xuất thủ.
Cho dù không ai chú ý, nhưng mà có một người, ánh mắt tuyệt đối sẽ không rời đi Tuyết Sinh.
Thiên Hồng thân thủ đem Tuyết Sinh ôm vào ngực, tay phải cầm đại đao vung lên tạo thành hình bán nguyệt chém ngang qua, một đạo hắc sắc, hỏa diễm cự long từ vết đao lao ra, ở giữa không trung chặn đứng Phù tiễn bắn về phía Tuyết Sinh. Pháp lực cao tới đâu mạnh mẽ tới đâu thì lá bùa cũng chống cự không được bị đốt trụi, huống chi ngọn lửa này gần giống như ngọn lửa nơi âm ty U Minh Hỏa.
Cấp Phong cùng lúc bắn ra một tiễn, liền nhìn cũng không nhìn một cái, liền dẫn theo bốn năm sư đệ bên người còn sót lại, triển khai Ngự phong thuật, sét đánh không kịp bưng tai nhắm về phía không trung, hóa thành thải quang hướng xa xa đào thoát.
Mọi người bị vứt lại ngây ra một lúc, đều la to mắng chửi....
“A—-”
“Chạy rồi chạy rồi...”
“Có gan đừng chạy!”
....
Đuổi theo một trận, mọi người đều biết đuổi không kịp, thời điểm thắng lợi trong tầm mắt cư nhiên bị người ta một đường bố trí, tuy rằng Cấp Phong chạy trốn, sau này Thiên Đạo Minh lòng người tán loạn, rất nhanh sẽ bỏ chạy trốn trốn hàng hàng, Yêu Tộc liên minh thuận lợi chấm dứt chiến đấu. Nhưng mà để cho đầu sỏ đào tẩu, cảm giác như đưa đám vẫn bao phủ trong lòng bọn người Tuyết Sinh, cơ hồ che dấu đi vui mừng khi thắng lợi.
Thanh Lan một bên dùng đoản kiếm màu xanh biếc cầm trong tay ngăn trở địch nhân đang công kích Ngạo Thị Thiên Hạ, một bên lo lắng la to, “Hổ, mau lui về, hóa thú của ngươi sắp hết rồi.”
Ngạo Thị Thiên Hạ nghe như không nghe, vòng qua bên người Thanh Lan, tiến về phía trước địch nhân đánh tới.
“Hiện tại không phải là thời điểm phát cáu.” Thanh Lan nhanh tay lẹ mắt nắm lấy da cổ của Ngạo Thị Thiên Hạ đem y giữ chặt, tuy rằng Ngạo Thị Thiên Hạ bây giờ là thân hình mãnh hổ, nhưng mà trong mắt hắn, bất quá cũng chỉ là một tiểu miêu sinh hờn dỗi mà thôi.
“Grừ grừ (ta không quay về)...” Ngạo Thị Thiên Hạ nhất thời giãy không ra, bị bắt chẹt nơi yếu hại, phẫn nộ vung loạn tứ trảo, cao thấp giãy lên giãy xuống, đáng tiếc y bây giờ là thân thú, nói không ra tiếng người, kháng nghị của y đã bị Thanh Lan rất dễ dàng xem nhẹ.
Thanh Lan bị Ngạo Thị Thiên Hạ chọc giận, xuất ra tư thế võ tòng đả hổ vung nắm đấm về phía đầu Ngạo Thị Thiên Hạ đánh tới, nghĩ muốn đánh cho y hôn mê sau đó lôi đi, đáng tiếc lực lượng xà yêu thật sự không đủ, đánh vài cái, chỉ làm cho Ngạo Thị Thiên Hạ gào khóc kêu to mà thôi, trái lại nhảy nhót càng tích cực hơn.
Giấc Mộng Nam Kha nhìn thấy hai người một bộ dạng ngươi tới ta đi, bộ dáng không ai nhường ai, xem ra trong chốc lát gây sức ép không ra kết quả, thở dài, từ trong túi đồ lấy ra một chút đồ vật, ‘phù’ một cái, hướng về phía mặt Ngạo Thị Thiên Hạ thổi tới.
Ngạo Thị Thiên Hạ lập tức hai mắt trợn ngược, mềm nhũn ngã xuống.
“Haiz...” Thanh Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Ngươi dùng thứ gì thế?”
Giấc Mộng Nam Kha ngượng ngùng nói: “Ta xem ngươi quá cực khổ, cho nên đánh thuốc mê hắn. Ha ha...”
Thanh Lan bật cười, không nghĩ tới loại người như Tiểu Mộng so với hắn còn có bản lĩnh hơn, sờ sờ đầu Giấc Mộng Nam Kha, đón lấy đồng bạn Ngạo Thị Thiên Hạ đã ngủ say như chết khiêng đi, hắn và Tiểu Mộng “nhu nhược” như thế, làm sao khiêng được động vật to lớn này đây.
May mắn lúc này trận chiến đánh không sai biệt lắm, chung quanh cơ hồ đều là minh quân của bọn hắn, bằng không sắc mặt bọn họ sao lại nhàn nhã như vậy.
Quy Điệp bị ai kia làm cho “mất mặt” trước mọi người, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên trên người bọn đạo sĩ xui xẻo trước mặt, một phen kéo qua bạch hổ Tiểu Bạch, nhắm ngay lá chắn phòng hộ của bọn đạo sĩ Mao Sơn, dùng sức vỗ một cái lên cái đầu to của Tiểu Bạch, hô: “Tiểu Bạch, Loạn lưu phi nhận, công kích!”
Ô, đầu đau quá đi, nhưng mà đối mặt với lửa giận vạn trượng của chủ nhân, Tiểu Bạch đành phải mắt lệ lưng tròng mở ra miệng rộng, phun ra vô số khí nhận màu trắng hình bán nguyệt, hướng về tấm lá chắn trước mặt bọn người đạo sĩ Cấp Phong vọt tới.
Màu vàng cùng màu trắng hai loại hào quang va chạm vào nhau, phát ra âm thanh khi kim thiết va chạm, ánh lửa mãnh liệt tóe ra.
Nhìn đến Tiểu Bạch bắt đầu phát huy, vẫn quanh quẩn ở không trung công kích địch nhân – Tiểu Trư bị khơi dậy tranh cường háo thắng chi tâm, một tiếng kêu to cao vút, nó triển khai hai đôi cánh rộng lớn, tuy rằng còn là vị thành niên, nhưng mà cánh của nó đã gần như thành thục, mang theo kình phong mãnh liệt, trăm ngàn vạn cây “Kim vũ tiễn” như mưa to rơi xuống trên lá chắn (Tiểu Trư sẽ không vì kỹ năng chíp bông này mà biến thành Tiểu Trư trụi lủi trần truồng chứ? -_-||)
Có hai sủng vật phẩm chất cao cấp đi trước làm gương, các sủng vật trên trận chiến một người tiếp một người tung ra kỹ năng sở trường của mình. Mẫu tử Phi Phi phun ra Ba pháo một lớn một nhỏ, Diễm hỏa dực long của Gây Tê hưng phấn phun ra Hỏa diễm loạn tứ tung; Tiểu Lục gọi ra đằng điều lúc nhúc chen chúc trên mặt đất...
Các loại nhan sắc công kích loạn thất bát tao dừng ở trên lá chắn, dưới cuồng loạn oanh tạc, dù cho tấm chắn phòng ngự có chắc chắn cỡ nào đi nữa cũng chống đỡ không nổi, trong nháy mắt lá chắn bị phá, bảy vị đạo sĩ duy trì nó đồng loạt miệng phun ra máu tươi, bị pháp thuật trùng kích sinh ra dòng khí đụng phải đánh bay ra ngoài một khoảng xa, lập tức tắt thở, cho dù lúc bọn họ rơi xuống đất còn sống đi nữa, thì cũng sẽ bị đại đội đang đánh đến say sưa dầm cho thành thịt nát.
Ở trong nháy mắt lá chắn sắp bị công phá, Cấp Phong chỉ biết đại thế đã mất, gã rút ra chi phù thứ hai lắp lên cung, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung trên mấy người đạo sĩ bị đánh bay, mũi tên lặng lẽ xuất thủ.
Cho dù không ai chú ý, nhưng mà có một người, ánh mắt tuyệt đối sẽ không rời đi Tuyết Sinh.
Thiên Hồng thân thủ đem Tuyết Sinh ôm vào ngực, tay phải cầm đại đao vung lên tạo thành hình bán nguyệt chém ngang qua, một đạo hắc sắc, hỏa diễm cự long từ vết đao lao ra, ở giữa không trung chặn đứng Phù tiễn bắn về phía Tuyết Sinh. Pháp lực cao tới đâu mạnh mẽ tới đâu thì lá bùa cũng chống cự không được bị đốt trụi, huống chi ngọn lửa này gần giống như ngọn lửa nơi âm ty U Minh Hỏa.
Cấp Phong cùng lúc bắn ra một tiễn, liền nhìn cũng không nhìn một cái, liền dẫn theo bốn năm sư đệ bên người còn sót lại, triển khai Ngự phong thuật, sét đánh không kịp bưng tai nhắm về phía không trung, hóa thành thải quang hướng xa xa đào thoát.
Mọi người bị vứt lại ngây ra một lúc, đều la to mắng chửi....
“A—-”
“Chạy rồi chạy rồi...”
“Có gan đừng chạy!”
....
Đuổi theo một trận, mọi người đều biết đuổi không kịp, thời điểm thắng lợi trong tầm mắt cư nhiên bị người ta một đường bố trí, tuy rằng Cấp Phong chạy trốn, sau này Thiên Đạo Minh lòng người tán loạn, rất nhanh sẽ bỏ chạy trốn trốn hàng hàng, Yêu Tộc liên minh thuận lợi chấm dứt chiến đấu. Nhưng mà để cho đầu sỏ đào tẩu, cảm giác như đưa đám vẫn bao phủ trong lòng bọn người Tuyết Sinh, cơ hồ che dấu đi vui mừng khi thắng lợi.
Tác giả :
黄月