Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
Chương 58: Lạc ninh, anh yêu em!
Editor: Jung Tiểu Kú
“Lạc Ninh…” Địch Vân nhẹ kêu tên Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh mở mắt ra, đáy mắt kín một tầng sương mù, cứ nhìn chằm chằm anh ta như vậy, một chút cũng không nhìn ra đây là một người say rượu.
Địch Vân cúi đầu hôn anh, vẫn luôn nhìn sâu vào anh, thắm thiết nhìn anh, giống như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt đó thấy linh hồn bên trong của anh. Tịch Lạc Ninh dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh ta, hoàn toàn khác với nụ hôn điên cuồng lúc nãy.
Địch Vân rốt cuộc hành động, tiếp tục làm công tác chuẩn bị cho tiểu Ninh Ninh. Ban nãy anh ta vẫn luôn giữ chặt không cho anh tiết ra, bây giờ động tác dần dần mau hơn.
Hô hấp Tịch Lạc Ninh dần dần nặng hơn.
Tiểu Ninh Ninh cứng thẳng lên. Địch Vân dùng cậu bé của mình đâm lại đâm vào cửa sau của Tịch Lạc Ninh. Cơ thể anh hơi cương lên rồi rất nhanh thì thả lỏng. Địch Vân cũng không phải rất muốn làm, chỉ là không thể dừng lại được. Mặc kệ là vấn đề sinh lí hay tâm lí cũng không thể dừng được.
Cảm thấy nhịp đập dồn dập của Tiểu Ninh Ninh trong lòng bàn tay, tay Địch Vân tăng thêm tiết tấu, nói: “Lạc Ninh, anh yêu em.”
Địch Vân vừa nói xong, Tịch Lạc Ninh cũng tiết ra, không khống chế được hét to một tiếng. Địch Vân cũng đem cậu bé của mình từ từ đẩy mạnh về phía trước, hoàn toàn không cho Tịch Lạc Ninh thời gian thích ứng, liền đâm thẳng vào. Tịch Lạc Ninh không nhịn được ưm ưm a a kêu to.
Từ tiếng kêu của Tịch Lạc Ninh, Địch Vân càng thêm kích động. Đầu óc cũng dần tr
ở nên trống rỗng, chỉ còn lại nhu cầu nguyên thủy nhất cùng tình cảm tràn đầy.
…
Cảm giác đầu tiên khi Tịch Lạc Ninh tỉnh lại là đau người, đau đầu, đau lưng, chỗ nào cũng đau, toàn thân đều đau.
Tịch Lạc Ninh bực bội lật người. Anh đang nghĩ đến vấn đề có thỏa hiệp hay không. Nhưng anh còn không nghĩ được, thật không thể nào nghĩ tự dâng mình được, ít nhất khi tỉnh táo sẽ không được.
Ngày hôm qua anh nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên có một chút xúc động, cứ thế rồi làm thôi. Thật sự sau đó làm luôn!
Anh lúc ấy cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng ý thức thật sự tỉnh táo!
Ngay cả làm như thế nào, Địch Vân giúp anh tắm rửa ra sao, anh đều nhớ rất rõ ràng.
Tịch Lạc Ninh vô cùng buồn bực. Anh tại sao lại thỏa hiệp vậy chứ? Tại sao lại thỏa hiệp vậy chứ? Cũng không phải Địch Vân khiến anh khó chấp nhận, chỉ là anh không thể nào tiếp thu được bản thân có thể thỏa hiệp cả tâm lý lẫn hành động, kia chẳng khác gì với cống hiến chính mình mà! Hơn nữa sau này cũng bởi vì làm quá thoải mái, còn bắn thêm lần nữa.
Đây chính là toàn tâm toàn ý cống hiến a!
Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa kìa!
Tịch Lạc Ninh tự nhận hiện tại tình cảm của mình với Địch Vân sâu sắc hơn tình cảm so với Địch Vân mười năm trước rất nhiều. Mười năm trước, anh đấu tranh đến cùng, hiện tại thế mà lại tự nguyện hiến thân a hiến thân!
Tịch Lạc Ninh muốn hộc máu mà!
“Giờ muốn rời giường sao?”
Tịch Lạc Ninh mở choàng mắt ra, mặt Địch Vân gần trong gang tấc. Phản ứng đầu tiên chính là nhấc chân đá Địch Vân.
Địch Vân bị Tịch Lạc Ninh đá thẳng xuống giường, thật sự ngã chổng vó trên đất. Một cú đá thật sự rất mạnh!
Tịch Lạc Ninh vừa rồi vẫn luôn chìm trong suy nghĩ của chính mình, căn bản không phát hiện Địch Vân ở bên cạnh. Đột nhiên nghe được tiếng nói của Địch Vân, lại đột nhiên thấy Địch Vân trước mặt. Cho nên, phản ứng đầu tiên của việc bị kinh sợ chính là như vậy cũng không phải quá quắt ha?
Địch Vân có chút không kịp phản ứng, nằm trên đất một lúc mới lồm cồm bò dậy, cau mày hỏi Tịch Lạc Ninh: “Cậu làm gì?”
Cả mặt Tịch Lạc Ninh đều nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là đánh anh rồi!” Vừa rồi cú đá kia anh dùng hết sức, cộng thêm phía sau thật sự rất đau, cùng sự đau buốt của cơn giận, bây giờ anh vừa tức vừa cáu. Chọc giận Địch Vân cũng chính là chọc giận chính mình. Bây giờ lửa giận của Tịch Lạc Ninh thật sự có thể đốt cháy cả quả đất!
Sắc mặt Địch Vân khẽ đổi, má trái vẫn đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một dấu 5 ngón tay trên đó. Nhưng tiếc là Tịch Lạc Ninh đang trong cơn giận nên không hề phát hiện, anh quát: “Không muốn chết thì cút cho tôi, ngay bây giờ! Lập tức! Cút cho tôi!”
Địch Vân cau mày ngồi bên giường, Tịch Lạc Ninh nhấc chân lại muốn đá thêm lần nữa. Địch Vân kịp thời đè lại chân anh, nói: “Ngoan, đừng nghịch. Chờ cơ thể cậu tốt hơn, đá tiếp cũng được.” Giọng nói, ánh mắt đều dịu dàng đến chảy ra nước.
Tịch Lạc Ninh há hốc mồm, cuối cùng cái gì cũng không nói rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh biết rõ chuyện này không thể trách Địch Vân. Anh chỉ không thể chịu được, mới ồn ào như vậy. Kết quả thái độ của Địch Vân lại là bị đánh má trái còn lập tức giơ má phải ra. Nếu người này là một người nào đó ở cạnh anh thôi thì Tịch Lạc Ninh cũng chẳng quan tâm làm gì. Nhưng đối phương lại là Địch Vân có tính tình còn thúi hơn anh nữa nên anh rất ngạc nhiên, ngạc nhiên còn lớn hơn cả cơn giận không thể phát ra kia.
Đương nhiên, Địch Vân dịu dàng như vậy rất hợp ý anh nên trong lòng có chút đắc ý.
“Eo khó chịu không?” Địch Vân hỏi.
Tịch Lạc Ninh chợt phản ứng, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cứ nói thử xem!”
Địch Vân nói: “Cậu đừng động đậy. Tôi giúp cậu xoa xoa.” Nói xong, liền vạch chăn ra, ở trên lưng Tịch Lạc Ninh xoa xoa bóp bóp.
Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới Địch Vân thật sự sẽ tự mình ra tay, kinh ngạc nói: “Anh thật sự là Địch Vân?”
Địch Vân dừng động tác, nói: “Cậu cho rằng là ai?”
Tịch Lạc Ninh biết vấn đề này có chút vớ vỉn, vùi đầu vào giữa hai chân, không nói chuyện, trong lòng đang đoán nguyên nhân Địch Vân đột nhiên không còn không được tự nhiên nữa. Chẳng lẽ chỉ vì bản thân hiến thân sao? Trước kia cũng không phải chưa từng bị Địch Vân làm, cũng chưa thấy Địch Vân dịu dàng như vậy bao giờ.
“Sau này không được … về sau ít uống rượu đi.” Địch Vân vốn muốn nói là không được phép uống rượu nữa, cuối cùng lại sửa miệng.
Tịch Lạc Ninh không trả lời anh ta, chỉ nói: “Xoa lên chút, ừ, đúng, chính là ở đó, không sai không sai, vai cũng xoa đi… cả thái dương cũng muốn… nhẹ nhẹ chút…”
Địch Vân dựa theo yêu cầu của Tịch Lạc Ninh mà xoa bóp, cuối cùng mát xa toàn thân luôn.
Thái độ của Địch Vân vô cùng tốt. Cơn giận trong lòng Tịch Lạc Ninh không hiểu sao biến mất, anh trêu chọc nói: “Mát xa không tệ nha. Ngày nào đó không muốn viết văn nữa, tôi thuê anh là thợ mát xa cá nhân nha.”
Địch Vân nhéo bờ mông anh, “Thợ đấm bóp cá nhân luôn theo bên người sao?”
Tịch Lạc Ninh quay đầu trừng anh ta: “Không được sờ ngực tôi!” Không biết có phải bởi vì ánh mắt Địch Vân nhìn anh quá dịu dàng hay không, mà rõ ràng lời nói hầm hừ lại khiến anh có ảo giác bản thân đang làm nũng.
Địch Vân buông tay ra, không xoa bóp cho anh nữa, nói: “Rời giường chuẩn bị ăn cơm.”
Tịch Lạc Ninh nằm im, ra lệnh: “Tiếp tục xoa bóp.”
Địch Vân nói: “Không được ham ngủ, nhanh lên một chút.”
Tịch Lạc Ninh xoay người nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng nói: “Anh xin lỗi tôi liền dậy.” Thế mà thời gian dài vậy nhưng lại không thèm gọi điện cho anh, nghĩ tới vẫn còn bực đây này.
“Xin lỗi?” Địch Vân nhíu mày. Anh ta có làm sai cũng chẳng nói xin lỗi, nhiều lắm cũng chỉ hơi hơi có ý xin lỗi thôi. Tịch Lạc Ninh với anh ta là cùng một loại người, không thể nào không biết.
Tịch Lạc Ninh nói: “Đúng, nói xin lỗi.”
Địch Vân trầm mặc nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Vì sao?” Kiểu gì cũng phải có một lí do chứ?
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, không gọi điện thoại cho anh… Lí do này cũng quá quái dị, có đánh chết anh cũng không nói ra miệng được.
Địch Vân ngược lại vô cùng bình tĩnh, vô cùng thẳng thắn yêu cầu: “Sau này nếu ra ngoài thì phải nói với tôi. Cũng không phải trẻ con nữa, đừng hở cái là bỏ nhà ra đi. Đi rồi một cú điện thoại cũng không gọi về. Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Càng về sau anh càng tức giận, nhớ tới loại cảm giác buồn bực do không tìm thấy Tịch Lạc Ninh ở bất cứ đâu, anh ta càng giận hơn.
Tịch Lạc Ninh cũng buồn bực, tôi còn chưa cáu anh cáu cái gì chứ, giận dữ nói: “Anh cũng không phải ông lớn của tôi, vì sao tôi phải báo cáo với anh chứ?”
Địch Vân vừa tức giận, vừa buồn thương nhìn anh, cuối cùng giọng nói mềm xuống, ôm Tịch Lạc Ninh, hôn anh một cái, nói: “Lạc Ninh, anh rất nhớ em.”
Tịch Lạc Ninh gào thét trong lòng. Mới bao lâu không gặp, Địch Vân người sao Hỏa lại có thể làm trò dịu dàng như vậy sao? Vấn đề là bổn vương ta đây không thể nào chịu được sự quyến rũ đó a! Tịch Lạc Ninh cố gắng tỏ ra bản thân nhìn thật nghiêm túc, vẻ mặt cứng đơ, thầm nói: “… Nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết. Vẻ mặt không thay đổi như vậy là vẻ mặt của kẻ nhớ người khác sao!”
Tịch Lạc Ninh nói rất khẽ. Vấn đề là Địch Vân lại ở rất gần anh, tất nhiên sẽ nghe được rõ ràng. Địch Vân cười tít cả mắt, vui vẻ nói: “Vợ ơi. Em đang trách anh không tìm em, không gọi điện thoại cho em phải không? Vợ, em cũng nhớ anh!” Câu sau kia chính là một câu khẳng định nhưng ngữ khí lại vô cùng đắc ý. Tịch Lạc Ninh nghe xong muốn hộc máu!
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, trầm mặc.
Địch Vân sau đó lại nhăn mặt, buồn bực nói: “Tiêu Duyệt quả nhiên chỉ biết đưa ra mấy ý kiến vớ vẩn.” Rõ ràng anh ta đã muốn đi tìm, cũng đã đến trước cửa nhà Tịch Lạc Ninh rồi, Tiêu Duyệt lại ngăn lại, lôi về nhà.
Sớm biết Tịch Lạc Ninh đã hết giận, vẫn chờ anh đi tìm thì lúc đó đã trực tiếp xông vào rồi.
Tịch Lạc Ninh liếc nhìn Địch Vân, nghĩ thầm, tình yêu của anh chỉ dừng ở đó thôi hả. Không có Tiêu Duyệt thì anh sẽ chết à! Chỉ là Tiêu Duyệt thế mà lại không để Địch Vân đến tìm anh, hừ hừ. Mặc kệ vì lí do gì, khoản này nhất định anh sẽ nhớ kĩ.
Tịch Lạc Ninh ho khan hai cái, vô cùng độ lượng nói, “Không xin lỗi cũng được, chỉ cần anh diễn vai nam chính thứ hai trong “Thần Thám” là được. Những chuyện trước đây tôi sẽ tha thứ hết.”
Địch Vân im lặng một lát, nói: “Đây mới là mục đích của cậu không phải?”
“Có đồng ý hay không thì cũng nói một câu đi!”
“Không đồng ý.” Đột nhiên lại bảo anh ta đi đóng phim, chính là ép người quá đáng mà.
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh nói: “Không đồng ý vậy xin lỗi đi!”
Địch Vân cau mày, có chút khó chịu nói: “Đừng cố tình gây sự vậy.” Địch Vân nói chung vẫn là người có tình tình kém, dù thế nào cũng không thể một sớm một chiều mà biến thành một người dịu dàng biết chăm sóc người khác được. Chỉ là anh ta yêu thương Tịch Lạc Ninh, không thể nhìn một Tịch Lạc Ninh yếu ớt, muốn Tịch Lạc Ninh tốt mới cố đè lại tính tình của mình.
“Hừ! Không giả vờ nữa hả?” Tịch Lạc Ninh giễu cợt nói xong, trong lòng cũng biết rất khó cho Địch Vân, nhưng anh đọc kịch bản rồi, cũng đọc qua nguyên tác rồi, nhân vật Tạ Khánh Văn trong đó đích xác là hóa thân của Địch Vân, trừ anh ta ra, Tịch Lạc Ninh không thể nghĩ đến một người khác có thể nhận vai này. Lúc này mới ra hạ sách, không thể dễ dàng buông tha được.
Địch Vân trầm mặt đắp chăn cho Tịch Lạc Ninh, mặc quần áo vào rồi đóng sập cửa ra ngoài, trong suốt quá trình, vẫn luôn không liếc mắt nhìn Tịch Lạc Ninh một cái.
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà xa hoa xuất thần, nhớ lại sắc mặt Địch Vân ban nãy, nghĩ thầm, bản thân quả này làm có chút quá, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy thất vọng đôi chút.
Anh đã thỏa hiệp, thản nhiên tiếp nhận việc bản thân mình hiến thân, tất nhiên cũng hi vọng Địch Vân có thể thỏa hiệp một lần. Mặc dù quả thật khiến Địch Vân thỏa hiệp vô cùng khó chịu.
Địch Vân lại để Khương Tá đưa cơm cho Tịch Lạc Ninh, sau đó cũng chẳng qua nhìn anh lấy một lần nào nữa.
Khương Tá có chút muốn hộc máu. Hắn ở cạnh Địch Vân cũng đã vài năm, tất nhiên biết rõ tính xấu cùng kiểu không được tự nhiên của anh ta, nhưng cũng đâu thể không được tự nhiên đến mức độ đó chứ? Ngày hôm qua không
phải còn rất dịu dàng chăm sóc, coi Tịch Lạc Ninh như bảo bối sao? Kết quả hôm nay lại biến thành nguyên dạng mất rồi.
Thế nhưng cũng có chút không đúng. Lẽ ra lúc này nên gọi hắn qua hỏi thăm tình huống của Tịch Lạc Ninh bây giờ chứ?
Tịch Lạc Ninh rời giường lên trò chơi. Địch Vân còn bảo mang một cái lót đệm qua cho anh. Nhưng phòng làm việc của hai người chỉ cách nhau một bức tường, tự mình qua nhìn xem sẽ chết à? Khương Tá cảm thấy một người có thể không được tự nhiên thành như vậy, quả cũng thần kì.
Lúc Khương Tá đưa cơm tối cho Tịch Lạc Ninh, không nhịn được nói: “Boss tự mình bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”
Tịch Lạc Ninh thấy là Khương Tá đưa cơm tới, trong lòng đã hiểu rõ. Những thức ăn kia cũng rất thanh đạm, hơn nữa đều là món anh thích. Địch Vân mặc dù tức giận nhưng vẫn yêu thương anh. Tịch Lạc Ninh biết bản thân làm vậy có chút giống cố tình gây sự nhưng bảo anh buông tha cho thì có chút khó khăn.
Lúc nghe Chương Tiết nói không tìm được diễn viên thích hợp, trong lòng anh chỉ nghĩ đến một người duy nhất đó là Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh rốt cuộc chờ được lúc Địch Vân lên trò chơi, anh trực tiếp mật qua.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: /(ㄒoㄒ)/
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: …
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Muốn đi câu cá không
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: … Được
Tịch Lạc Ninh không khỏi cảm thán, mạng thật kì diệu. Rõ ràng giận dỗi đó, ngay cả ở cách vách cũng không muốn gặp mặt, thế nhưng lên trên mạng lại rất dễ dàng nói chuyện với nhau.
Tịch Lạc Ninh chạy đến Đông Hồ, Địch Vân đã ngồi ở kia.
Lần đầu tiên Tịch Lạc Ninh chủ động phát lời mời tổ đội.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Địch Vân có chút ngạc nhiên.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đừng cười xảo trá như vậy
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh nghĩ thế nào rồi?
Địch Vân thật lâu sau mới có phản ứng.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lạc Ninh, đừng đùa
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi rất chân thành đó. Mời nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của tôi!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi không biết đóng phim
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi dạy anh. Tự mình dạy anh!
Địch Vân không phản ứng nữa nhưng cũng không trực tiếp nghỉ chơi, cũng không thoát đội, vậy chắc chắn sáng nay anh ta cũng không giận dữ như vẻ bề ngoài nhỉ?
Tịch Lạc Ninh rất kiên nhẫn chờ. Nếu bây giờ Địch Vân thực sự không muốn, anh cũng không còn cách nào phải nghĩ biện pháp khác.
Vì điều này ảnh hướng đến tình cảm của hai người thật sự rất không đáng. Thăm dò từ hành động của Địch Vân có thể thấy anh ta thương anh, nguyện vì anh mà thu liễm tính tình, chỉ cần Địch Vân thu liễm chút, mình lại lí trí chút, muốn sống lâu dài bên nhau tuyệt đối không thành vấn đề.
Tối hôm qua ở quán bar, anh say đến bất tỉnh nhân sự nhưng sau khi nôn ra thì lí trí dần dần tỉnh táo. Địch Vân làm hết thảy mọi việc, anh đều biết. Nếu đổi lại là anh, Địch Vân nếu đã dám bỏ nhà đi còn ra ngoài uống rượu say khướt, đã thế còn nôn ra cả người mình, anh tuyệt đối sẽ ném Địch Vân ở ven đường.
Đối với phần quan tâm này của Địch Vân, Tịch Lạc Ninh cảm thấy ầm ĩ chút chút thì được chứ thật sự cãi nhau hoàn toàn không cần thiết.
Sự nghiệp cùng tình cảm đều quan trọng như nhau, không nhất thiết vì sự nghiệp mà hủy hoại tình cảm.
Ước chừng qua nửa giờ, Địch Vân tới tìm Tịch Lạc Ninh, sắc mặt khó coi, nhưng không mắng chửi người.
Địch Vân đứng ở cửa ra vào, không hiểu lắm nhìn anh: “Cậu muốn tôi đóng phim?”
“Muốn.” Tịch Lạc Ninh kiên quyết gật đầu, mừng thầm trong lòng. Xem Địch Vân vừa rồi chắc là rất nghiêm túc suy nghĩ.
Chân mày Địch Vân nhíu chặt hơn, đi tới hỏi: “Vì sao?”
“Vì anh thích hợp.” Tịch Lạc Ninh bật thốt ra.
Địch Vân thay đổi sắc mặt, Tịch Lạc Ninh còn tưởng anh ta sẽ tức giận. Thế nhưng anh ta chỉ đến bên cạnh anh, tắt máy tính đi, nói: “Đi về nghỉ.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Anh đồng ý?”
Địch Vân cau mày ra lệnh: “Đi về nghỉ!”
Tịch Lạc Ninh không nhịn được nhếch khóe miệng, Địch Vân không trả lời trực tiếp, rõ ràng anh ta đang do dự. Một khi do dự có nghĩa là sẽ suy nghĩ, suy nghĩ thì có thể có hi vọng.
Mặc kệ câu trả lời là thế nào, Địch Vân nguyện ý vì anh mà nghiêm túc suy nghĩ, Tịch Lạc Ninh đã rất vui vẻ.
“Lạc Ninh…” Địch Vân nhẹ kêu tên Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh mở mắt ra, đáy mắt kín một tầng sương mù, cứ nhìn chằm chằm anh ta như vậy, một chút cũng không nhìn ra đây là một người say rượu.
Địch Vân cúi đầu hôn anh, vẫn luôn nhìn sâu vào anh, thắm thiết nhìn anh, giống như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt đó thấy linh hồn bên trong của anh. Tịch Lạc Ninh dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh ta, hoàn toàn khác với nụ hôn điên cuồng lúc nãy.
Địch Vân rốt cuộc hành động, tiếp tục làm công tác chuẩn bị cho tiểu Ninh Ninh. Ban nãy anh ta vẫn luôn giữ chặt không cho anh tiết ra, bây giờ động tác dần dần mau hơn.
Hô hấp Tịch Lạc Ninh dần dần nặng hơn.
Tiểu Ninh Ninh cứng thẳng lên. Địch Vân dùng cậu bé của mình đâm lại đâm vào cửa sau của Tịch Lạc Ninh. Cơ thể anh hơi cương lên rồi rất nhanh thì thả lỏng. Địch Vân cũng không phải rất muốn làm, chỉ là không thể dừng lại được. Mặc kệ là vấn đề sinh lí hay tâm lí cũng không thể dừng được.
Cảm thấy nhịp đập dồn dập của Tiểu Ninh Ninh trong lòng bàn tay, tay Địch Vân tăng thêm tiết tấu, nói: “Lạc Ninh, anh yêu em.”
Địch Vân vừa nói xong, Tịch Lạc Ninh cũng tiết ra, không khống chế được hét to một tiếng. Địch Vân cũng đem cậu bé của mình từ từ đẩy mạnh về phía trước, hoàn toàn không cho Tịch Lạc Ninh thời gian thích ứng, liền đâm thẳng vào. Tịch Lạc Ninh không nhịn được ưm ưm a a kêu to.
Từ tiếng kêu của Tịch Lạc Ninh, Địch Vân càng thêm kích động. Đầu óc cũng dần tr
ở nên trống rỗng, chỉ còn lại nhu cầu nguyên thủy nhất cùng tình cảm tràn đầy.
…
Cảm giác đầu tiên khi Tịch Lạc Ninh tỉnh lại là đau người, đau đầu, đau lưng, chỗ nào cũng đau, toàn thân đều đau.
Tịch Lạc Ninh bực bội lật người. Anh đang nghĩ đến vấn đề có thỏa hiệp hay không. Nhưng anh còn không nghĩ được, thật không thể nào nghĩ tự dâng mình được, ít nhất khi tỉnh táo sẽ không được.
Ngày hôm qua anh nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên có một chút xúc động, cứ thế rồi làm thôi. Thật sự sau đó làm luôn!
Anh lúc ấy cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng ý thức thật sự tỉnh táo!
Ngay cả làm như thế nào, Địch Vân giúp anh tắm rửa ra sao, anh đều nhớ rất rõ ràng.
Tịch Lạc Ninh vô cùng buồn bực. Anh tại sao lại thỏa hiệp vậy chứ? Tại sao lại thỏa hiệp vậy chứ? Cũng không phải Địch Vân khiến anh khó chấp nhận, chỉ là anh không thể nào tiếp thu được bản thân có thể thỏa hiệp cả tâm lý lẫn hành động, kia chẳng khác gì với cống hiến chính mình mà! Hơn nữa sau này cũng bởi vì làm quá thoải mái, còn bắn thêm lần nữa.
Đây chính là toàn tâm toàn ý cống hiến a!
Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa kìa!
Tịch Lạc Ninh tự nhận hiện tại tình cảm của mình với Địch Vân sâu sắc hơn tình cảm so với Địch Vân mười năm trước rất nhiều. Mười năm trước, anh đấu tranh đến cùng, hiện tại thế mà lại tự nguyện hiến thân a hiến thân!
Tịch Lạc Ninh muốn hộc máu mà!
“Giờ muốn rời giường sao?”
Tịch Lạc Ninh mở choàng mắt ra, mặt Địch Vân gần trong gang tấc. Phản ứng đầu tiên chính là nhấc chân đá Địch Vân.
Địch Vân bị Tịch Lạc Ninh đá thẳng xuống giường, thật sự ngã chổng vó trên đất. Một cú đá thật sự rất mạnh!
Tịch Lạc Ninh vừa rồi vẫn luôn chìm trong suy nghĩ của chính mình, căn bản không phát hiện Địch Vân ở bên cạnh. Đột nhiên nghe được tiếng nói của Địch Vân, lại đột nhiên thấy Địch Vân trước mặt. Cho nên, phản ứng đầu tiên của việc bị kinh sợ chính là như vậy cũng không phải quá quắt ha?
Địch Vân có chút không kịp phản ứng, nằm trên đất một lúc mới lồm cồm bò dậy, cau mày hỏi Tịch Lạc Ninh: “Cậu làm gì?”
Cả mặt Tịch Lạc Ninh đều nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là đánh anh rồi!” Vừa rồi cú đá kia anh dùng hết sức, cộng thêm phía sau thật sự rất đau, cùng sự đau buốt của cơn giận, bây giờ anh vừa tức vừa cáu. Chọc giận Địch Vân cũng chính là chọc giận chính mình. Bây giờ lửa giận của Tịch Lạc Ninh thật sự có thể đốt cháy cả quả đất!
Sắc mặt Địch Vân khẽ đổi, má trái vẫn đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một dấu 5 ngón tay trên đó. Nhưng tiếc là Tịch Lạc Ninh đang trong cơn giận nên không hề phát hiện, anh quát: “Không muốn chết thì cút cho tôi, ngay bây giờ! Lập tức! Cút cho tôi!”
Địch Vân cau mày ngồi bên giường, Tịch Lạc Ninh nhấc chân lại muốn đá thêm lần nữa. Địch Vân kịp thời đè lại chân anh, nói: “Ngoan, đừng nghịch. Chờ cơ thể cậu tốt hơn, đá tiếp cũng được.” Giọng nói, ánh mắt đều dịu dàng đến chảy ra nước.
Tịch Lạc Ninh há hốc mồm, cuối cùng cái gì cũng không nói rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh biết rõ chuyện này không thể trách Địch Vân. Anh chỉ không thể chịu được, mới ồn ào như vậy. Kết quả thái độ của Địch Vân lại là bị đánh má trái còn lập tức giơ má phải ra. Nếu người này là một người nào đó ở cạnh anh thôi thì Tịch Lạc Ninh cũng chẳng quan tâm làm gì. Nhưng đối phương lại là Địch Vân có tính tình còn thúi hơn anh nữa nên anh rất ngạc nhiên, ngạc nhiên còn lớn hơn cả cơn giận không thể phát ra kia.
Đương nhiên, Địch Vân dịu dàng như vậy rất hợp ý anh nên trong lòng có chút đắc ý.
“Eo khó chịu không?” Địch Vân hỏi.
Tịch Lạc Ninh chợt phản ứng, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cứ nói thử xem!”
Địch Vân nói: “Cậu đừng động đậy. Tôi giúp cậu xoa xoa.” Nói xong, liền vạch chăn ra, ở trên lưng Tịch Lạc Ninh xoa xoa bóp bóp.
Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới Địch Vân thật sự sẽ tự mình ra tay, kinh ngạc nói: “Anh thật sự là Địch Vân?”
Địch Vân dừng động tác, nói: “Cậu cho rằng là ai?”
Tịch Lạc Ninh biết vấn đề này có chút vớ vỉn, vùi đầu vào giữa hai chân, không nói chuyện, trong lòng đang đoán nguyên nhân Địch Vân đột nhiên không còn không được tự nhiên nữa. Chẳng lẽ chỉ vì bản thân hiến thân sao? Trước kia cũng không phải chưa từng bị Địch Vân làm, cũng chưa thấy Địch Vân dịu dàng như vậy bao giờ.
“Sau này không được … về sau ít uống rượu đi.” Địch Vân vốn muốn nói là không được phép uống rượu nữa, cuối cùng lại sửa miệng.
Tịch Lạc Ninh không trả lời anh ta, chỉ nói: “Xoa lên chút, ừ, đúng, chính là ở đó, không sai không sai, vai cũng xoa đi… cả thái dương cũng muốn… nhẹ nhẹ chút…”
Địch Vân dựa theo yêu cầu của Tịch Lạc Ninh mà xoa bóp, cuối cùng mát xa toàn thân luôn.
Thái độ của Địch Vân vô cùng tốt. Cơn giận trong lòng Tịch Lạc Ninh không hiểu sao biến mất, anh trêu chọc nói: “Mát xa không tệ nha. Ngày nào đó không muốn viết văn nữa, tôi thuê anh là thợ mát xa cá nhân nha.”
Địch Vân nhéo bờ mông anh, “Thợ đấm bóp cá nhân luôn theo bên người sao?”
Tịch Lạc Ninh quay đầu trừng anh ta: “Không được sờ ngực tôi!” Không biết có phải bởi vì ánh mắt Địch Vân nhìn anh quá dịu dàng hay không, mà rõ ràng lời nói hầm hừ lại khiến anh có ảo giác bản thân đang làm nũng.
Địch Vân buông tay ra, không xoa bóp cho anh nữa, nói: “Rời giường chuẩn bị ăn cơm.”
Tịch Lạc Ninh nằm im, ra lệnh: “Tiếp tục xoa bóp.”
Địch Vân nói: “Không được ham ngủ, nhanh lên một chút.”
Tịch Lạc Ninh xoay người nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng nói: “Anh xin lỗi tôi liền dậy.” Thế mà thời gian dài vậy nhưng lại không thèm gọi điện cho anh, nghĩ tới vẫn còn bực đây này.
“Xin lỗi?” Địch Vân nhíu mày. Anh ta có làm sai cũng chẳng nói xin lỗi, nhiều lắm cũng chỉ hơi hơi có ý xin lỗi thôi. Tịch Lạc Ninh với anh ta là cùng một loại người, không thể nào không biết.
Tịch Lạc Ninh nói: “Đúng, nói xin lỗi.”
Địch Vân trầm mặc nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Vì sao?” Kiểu gì cũng phải có một lí do chứ?
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, không gọi điện thoại cho anh… Lí do này cũng quá quái dị, có đánh chết anh cũng không nói ra miệng được.
Địch Vân ngược lại vô cùng bình tĩnh, vô cùng thẳng thắn yêu cầu: “Sau này nếu ra ngoài thì phải nói với tôi. Cũng không phải trẻ con nữa, đừng hở cái là bỏ nhà ra đi. Đi rồi một cú điện thoại cũng không gọi về. Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Càng về sau anh càng tức giận, nhớ tới loại cảm giác buồn bực do không tìm thấy Tịch Lạc Ninh ở bất cứ đâu, anh ta càng giận hơn.
Tịch Lạc Ninh cũng buồn bực, tôi còn chưa cáu anh cáu cái gì chứ, giận dữ nói: “Anh cũng không phải ông lớn của tôi, vì sao tôi phải báo cáo với anh chứ?”
Địch Vân vừa tức giận, vừa buồn thương nhìn anh, cuối cùng giọng nói mềm xuống, ôm Tịch Lạc Ninh, hôn anh một cái, nói: “Lạc Ninh, anh rất nhớ em.”
Tịch Lạc Ninh gào thét trong lòng. Mới bao lâu không gặp, Địch Vân người sao Hỏa lại có thể làm trò dịu dàng như vậy sao? Vấn đề là bổn vương ta đây không thể nào chịu được sự quyến rũ đó a! Tịch Lạc Ninh cố gắng tỏ ra bản thân nhìn thật nghiêm túc, vẻ mặt cứng đơ, thầm nói: “… Nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết. Vẻ mặt không thay đổi như vậy là vẻ mặt của kẻ nhớ người khác sao!”
Tịch Lạc Ninh nói rất khẽ. Vấn đề là Địch Vân lại ở rất gần anh, tất nhiên sẽ nghe được rõ ràng. Địch Vân cười tít cả mắt, vui vẻ nói: “Vợ ơi. Em đang trách anh không tìm em, không gọi điện thoại cho em phải không? Vợ, em cũng nhớ anh!” Câu sau kia chính là một câu khẳng định nhưng ngữ khí lại vô cùng đắc ý. Tịch Lạc Ninh nghe xong muốn hộc máu!
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, trầm mặc.
Địch Vân sau đó lại nhăn mặt, buồn bực nói: “Tiêu Duyệt quả nhiên chỉ biết đưa ra mấy ý kiến vớ vẩn.” Rõ ràng anh ta đã muốn đi tìm, cũng đã đến trước cửa nhà Tịch Lạc Ninh rồi, Tiêu Duyệt lại ngăn lại, lôi về nhà.
Sớm biết Tịch Lạc Ninh đã hết giận, vẫn chờ anh đi tìm thì lúc đó đã trực tiếp xông vào rồi.
Tịch Lạc Ninh liếc nhìn Địch Vân, nghĩ thầm, tình yêu của anh chỉ dừng ở đó thôi hả. Không có Tiêu Duyệt thì anh sẽ chết à! Chỉ là Tiêu Duyệt thế mà lại không để Địch Vân đến tìm anh, hừ hừ. Mặc kệ vì lí do gì, khoản này nhất định anh sẽ nhớ kĩ.
Tịch Lạc Ninh ho khan hai cái, vô cùng độ lượng nói, “Không xin lỗi cũng được, chỉ cần anh diễn vai nam chính thứ hai trong “Thần Thám” là được. Những chuyện trước đây tôi sẽ tha thứ hết.”
Địch Vân im lặng một lát, nói: “Đây mới là mục đích của cậu không phải?”
“Có đồng ý hay không thì cũng nói một câu đi!”
“Không đồng ý.” Đột nhiên lại bảo anh ta đi đóng phim, chính là ép người quá đáng mà.
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh nói: “Không đồng ý vậy xin lỗi đi!”
Địch Vân cau mày, có chút khó chịu nói: “Đừng cố tình gây sự vậy.” Địch Vân nói chung vẫn là người có tình tình kém, dù thế nào cũng không thể một sớm một chiều mà biến thành một người dịu dàng biết chăm sóc người khác được. Chỉ là anh ta yêu thương Tịch Lạc Ninh, không thể nhìn một Tịch Lạc Ninh yếu ớt, muốn Tịch Lạc Ninh tốt mới cố đè lại tính tình của mình.
“Hừ! Không giả vờ nữa hả?” Tịch Lạc Ninh giễu cợt nói xong, trong lòng cũng biết rất khó cho Địch Vân, nhưng anh đọc kịch bản rồi, cũng đọc qua nguyên tác rồi, nhân vật Tạ Khánh Văn trong đó đích xác là hóa thân của Địch Vân, trừ anh ta ra, Tịch Lạc Ninh không thể nghĩ đến một người khác có thể nhận vai này. Lúc này mới ra hạ sách, không thể dễ dàng buông tha được.
Địch Vân trầm mặt đắp chăn cho Tịch Lạc Ninh, mặc quần áo vào rồi đóng sập cửa ra ngoài, trong suốt quá trình, vẫn luôn không liếc mắt nhìn Tịch Lạc Ninh một cái.
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà xa hoa xuất thần, nhớ lại sắc mặt Địch Vân ban nãy, nghĩ thầm, bản thân quả này làm có chút quá, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy thất vọng đôi chút.
Anh đã thỏa hiệp, thản nhiên tiếp nhận việc bản thân mình hiến thân, tất nhiên cũng hi vọng Địch Vân có thể thỏa hiệp một lần. Mặc dù quả thật khiến Địch Vân thỏa hiệp vô cùng khó chịu.
Địch Vân lại để Khương Tá đưa cơm cho Tịch Lạc Ninh, sau đó cũng chẳng qua nhìn anh lấy một lần nào nữa.
Khương Tá có chút muốn hộc máu. Hắn ở cạnh Địch Vân cũng đã vài năm, tất nhiên biết rõ tính xấu cùng kiểu không được tự nhiên của anh ta, nhưng cũng đâu thể không được tự nhiên đến mức độ đó chứ? Ngày hôm qua không
phải còn rất dịu dàng chăm sóc, coi Tịch Lạc Ninh như bảo bối sao? Kết quả hôm nay lại biến thành nguyên dạng mất rồi.
Thế nhưng cũng có chút không đúng. Lẽ ra lúc này nên gọi hắn qua hỏi thăm tình huống của Tịch Lạc Ninh bây giờ chứ?
Tịch Lạc Ninh rời giường lên trò chơi. Địch Vân còn bảo mang một cái lót đệm qua cho anh. Nhưng phòng làm việc của hai người chỉ cách nhau một bức tường, tự mình qua nhìn xem sẽ chết à? Khương Tá cảm thấy một người có thể không được tự nhiên thành như vậy, quả cũng thần kì.
Lúc Khương Tá đưa cơm tối cho Tịch Lạc Ninh, không nhịn được nói: “Boss tự mình bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”
Tịch Lạc Ninh thấy là Khương Tá đưa cơm tới, trong lòng đã hiểu rõ. Những thức ăn kia cũng rất thanh đạm, hơn nữa đều là món anh thích. Địch Vân mặc dù tức giận nhưng vẫn yêu thương anh. Tịch Lạc Ninh biết bản thân làm vậy có chút giống cố tình gây sự nhưng bảo anh buông tha cho thì có chút khó khăn.
Lúc nghe Chương Tiết nói không tìm được diễn viên thích hợp, trong lòng anh chỉ nghĩ đến một người duy nhất đó là Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh rốt cuộc chờ được lúc Địch Vân lên trò chơi, anh trực tiếp mật qua.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: /(ㄒoㄒ)/
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: …
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Muốn đi câu cá không
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: … Được
Tịch Lạc Ninh không khỏi cảm thán, mạng thật kì diệu. Rõ ràng giận dỗi đó, ngay cả ở cách vách cũng không muốn gặp mặt, thế nhưng lên trên mạng lại rất dễ dàng nói chuyện với nhau.
Tịch Lạc Ninh chạy đến Đông Hồ, Địch Vân đã ngồi ở kia.
Lần đầu tiên Tịch Lạc Ninh chủ động phát lời mời tổ đội.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Địch Vân có chút ngạc nhiên.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đừng cười xảo trá như vậy
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh nghĩ thế nào rồi?
Địch Vân thật lâu sau mới có phản ứng.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lạc Ninh, đừng đùa
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi rất chân thành đó. Mời nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của tôi!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi không biết đóng phim
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi dạy anh. Tự mình dạy anh!
Địch Vân không phản ứng nữa nhưng cũng không trực tiếp nghỉ chơi, cũng không thoát đội, vậy chắc chắn sáng nay anh ta cũng không giận dữ như vẻ bề ngoài nhỉ?
Tịch Lạc Ninh rất kiên nhẫn chờ. Nếu bây giờ Địch Vân thực sự không muốn, anh cũng không còn cách nào phải nghĩ biện pháp khác.
Vì điều này ảnh hướng đến tình cảm của hai người thật sự rất không đáng. Thăm dò từ hành động của Địch Vân có thể thấy anh ta thương anh, nguyện vì anh mà thu liễm tính tình, chỉ cần Địch Vân thu liễm chút, mình lại lí trí chút, muốn sống lâu dài bên nhau tuyệt đối không thành vấn đề.
Tối hôm qua ở quán bar, anh say đến bất tỉnh nhân sự nhưng sau khi nôn ra thì lí trí dần dần tỉnh táo. Địch Vân làm hết thảy mọi việc, anh đều biết. Nếu đổi lại là anh, Địch Vân nếu đã dám bỏ nhà đi còn ra ngoài uống rượu say khướt, đã thế còn nôn ra cả người mình, anh tuyệt đối sẽ ném Địch Vân ở ven đường.
Đối với phần quan tâm này của Địch Vân, Tịch Lạc Ninh cảm thấy ầm ĩ chút chút thì được chứ thật sự cãi nhau hoàn toàn không cần thiết.
Sự nghiệp cùng tình cảm đều quan trọng như nhau, không nhất thiết vì sự nghiệp mà hủy hoại tình cảm.
Ước chừng qua nửa giờ, Địch Vân tới tìm Tịch Lạc Ninh, sắc mặt khó coi, nhưng không mắng chửi người.
Địch Vân đứng ở cửa ra vào, không hiểu lắm nhìn anh: “Cậu muốn tôi đóng phim?”
“Muốn.” Tịch Lạc Ninh kiên quyết gật đầu, mừng thầm trong lòng. Xem Địch Vân vừa rồi chắc là rất nghiêm túc suy nghĩ.
Chân mày Địch Vân nhíu chặt hơn, đi tới hỏi: “Vì sao?”
“Vì anh thích hợp.” Tịch Lạc Ninh bật thốt ra.
Địch Vân thay đổi sắc mặt, Tịch Lạc Ninh còn tưởng anh ta sẽ tức giận. Thế nhưng anh ta chỉ đến bên cạnh anh, tắt máy tính đi, nói: “Đi về nghỉ.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Anh đồng ý?”
Địch Vân cau mày ra lệnh: “Đi về nghỉ!”
Tịch Lạc Ninh không nhịn được nhếch khóe miệng, Địch Vân không trả lời trực tiếp, rõ ràng anh ta đang do dự. Một khi do dự có nghĩa là sẽ suy nghĩ, suy nghĩ thì có thể có hi vọng.
Mặc kệ câu trả lời là thế nào, Địch Vân nguyện ý vì anh mà nghiêm túc suy nghĩ, Tịch Lạc Ninh đã rất vui vẻ.
Tác giả :
Băng Hạ Tuyết