Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
Chương 19: Mối tình đầu của Tịch Lạc Ninh
Tịch Lạc Ninh là một người nổi tiếng khó trị.
Liễu Thiên vốn không ôm quá nhiều hi vọng, không nghĩ tới Tịch Lạc Ninh lại đồng ý. Quả thật là ngoài ý muốn.
Trong lúc ăn cơm, trên mặt Liễu Thiên không kìm được vui mừng khôn xiết.
Tịch Lạc Ninh từ chối lời mời tiếp tục tăng hai của Liễu Thiên, ăn cơm xong liền trực tiếp về nhà.
Đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Chu Cảnh Hiên.
Chu Cảnh Hiên không nói gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu, bên cạnh đó hỏi anh có tình nhân các loại hay không.
Tịch Lạc Ninh có chút không hiểu được, anh còn tưởng rằng Chu Cảnh Hiên đã cùng Liễu Thiên một chỗ. Dù sao thì Chu Cảnh Hiên chắc là song tính luyến, mà quả thật Liễu Thiên rất quyến rũ. Nhưng vừa rồi xem ra, Chu Cảnh Hiên không có ý với Liễu Thiên, mà thái độ của Liễu Thiên lại khá mập mờ, còn ám chỉ Chu Cảnh Hiên có ý với anh.
Tịch Lạc Ninh có chút nghi hoặc.
Lúc trước, khi bọn họ còn ở chung một chỗ, là Tịch Lạc Ninh coi trọng Chu Cảnh Hiên trước, sau đó chỉ mới hơi lộ ra bản thân có ý thì Chu Cảnh Hiên đã nhích tới gần.
Chu Cảnh Hiên chủ động đưa tới là muốn nhận được thứ mình cần, có cảm giác trao đổi.
Nếu nói Chu Cảnh Hiên yêu Tịch Lạc Ninh, anh quả thật không tin.
Hai người ở chung một chỗ hay khi đã tách ra vẫn luôn bình bình đạm đạm, hoàn toàn là kiểu có gặp nhau thì sẽ có chia tay. Ở chung một chỗ cũng không sinh tình cảm, sau khi tách ra ngược lại lại có tình cảm. Tịch Lạc Ninh không tin.
Nhưng những hành động gần đây của Chu Cảnh Hiên quả thật rất kì quái. Vì vậy Tịch Lạc Ninh lại càng không giải thích được.
Lưu Tuấn rất nhanh thì nhận được tin tức anh muốn tham gia tiết mục, điện thoại tới tìm.
Lưu Tuấn tỏ ra rất thương tâm. Với tư cách là người đại diện nhưng lại kém một bữa cơm của người khác.
Tịch Lạc Ninh lại hung hăng tổn hại Lưu Tuấn một lần nữa khiến y tức giận đến mức vội vàng mách với đại boss nào đó.
Điện thoại của Trình Tuyết Tùng gọi tới.
Tịch Lạc Ninh biết rõ gã ta muốn nói gì nên trực tiếp cắt đứt.
Đã ngắt liền ba cuộc điện thoại của Trình Tuyết Tùng khiến gã không có cách nào đành gọi điện đến số máy bàn.
“Không hổ là thái tử gia, thế mà cũng nghĩ ra cách ha.” Tịch Lạc Ninh nhận điện thoại, lời đầu tiên chính là châm chọc. Lần trước gã mắng anh, anh còn chưa tính toán đâu đó.
“Tịch thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân đi! Tôi đây không phải là sốt ruột thôi sao, nhất thời không biết giữ miệng mà!” Trình Tuyết Tùng biết rõ Tịch Lạc Ninh vẫn còn giận chuyện lần trước, thế nên trước xoa dịu tính tình của anh cái đã.
“Không hổ là Thái tử gia, một câu không biết giữ miệng liền muốn phắc cả nhà tôi. Thật may là tôi không còn cả nhà, bằng không không phải anh đã lãng phí quá nhiều tinh mà không được nữa à?”
“…” Trình Tuyết Tùng ho khan hai tiếng, “Không phải nhận lỗi với cậu rồi sao?”
“Ồ?” Tịch Lạc Ninh chọn mi.
Vừa nghe giọng điệu này của Tịch Lạc Ninh, Trình Tuyết Tùng liền chặn ngang họng, “Mặc cậu xử lí còn không được sao?”
“Đây là chính anh nói đó.” Tịch Lạc Ninh cười rộ lên.
Khóe miệng Trình Tuyết Tùng co lại, hắng giọng nói: “Cậu thực sự đồng ý tham gia tiết mục ‘Điều tra cá nhân’ của Liễu Thiên sao?”
“Có vấn đề gì?”
Khóe miệng Trình Tuyết Tùng không nhịn được lại co rút, chủ yếu là giọng điệu này của Tịch Lạc Ninh giống như đang nói: Anh có tìm ra vấn đề gì ở đây chứ?
Trình Tuyết Tùng biết Tịch Lạc Ninh đã nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào thẩm thấu được tính tình của anh. Cũng không phải tính tình Tịch Lạc Ninh thật sự quá kém. Trên thực tế, Tịch Lạc Ninh là một người biết nói đạo lý, chẳng qua là giọng điệu cùng thái độ nói chuyện có vấn đề mà thôi.
Cho dù là hỏi thăm, nghe kiểu gì cũng giống như đang chất vấn, hoàn toàn không để ai vào mắt, khiến người ta có cảm giác anh vô cùng ngạo mạn.
Trình Tuyết Tùng mặc niệm trong lòng: Mình không cần so đo với cậu ta, không cần so đo với cậu ta…
“Chẳng qua có chút tò mò tại sao cậu lại trở nên hòa nhã như vậy thôi.”
“Hòa nhã?” Tịch Lạc Ninh dừng lại một chút, vô cùng đau xót nói: “Trình Tuyết Tùng, đã sớm nói anh cứ chơi trò thầm mến mãi thì tâm lí sẽ không bình thường mà. Anh còn chưa tin sao? Hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì này?”
Trình Tuyết Tùng thật sự không rõ gã chơi trò thầm mến tại sao lại có liên quan tới chuyện này. Nhưng gã đã quen bị cay độc, nên cũng không có cảm giác gì lớn lao, hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, “Tôi nhớ cậu là đồng tính luyến ái bẩm sinh, từ lúc nào có hứng thú với con gái thế?”
“Anh từ chỗ nào nhìn ra tôi có hứng thú với con gái vậy?” Tịch Lạc Ninh hỏi, chỉ kém nói rõ ánh mắt Trình Tuyết Tùng có vấn đề nữa thôi.
“Ha ha, thế nhưng tôi nhớ là Liễu Thiên từng tỏ tình với cậu. Còn nhớ rõ chuyện xấu lúc đó nữa kìa… chậc chậc…”
“Anh nói tất cả là chuyện xấu.”
“…” Trình Tuyết Tùng l
ại đổi giọng, “Cậu không phải vẫn đang nghỉ phép sao, tại sao lại đồng ý yêu cầu của Liễu Thiên chứ? Không phải vì cô ấy, vậy chính là vì người bên cạnh cô ấy sao?”
Tịch Lạc Ninh im lặng, “Giọng điệu anh đây thật sự là nhặt được một trăm tiền, tên ăn mày âm thầm đắc ý.”
“… Tên ăn mày nhặt được một trăm tiền, không phải nên vui vẻ tuyên bố với toàn thể giới sao?” Trình Tuyết Tùng nghi hoặc.
Tịch Lạc Ninh khen ngợi nói: “Không hổ là anh, có thể hiểu chính xác những suy nghĩ này của bọn họ.”
Gã lúc nào thì hiểu chính xác chứ? Trình Tuyết Tùng vẫn nghi hoặc như cũ.
Những lời này luẩn quẩn trong đầu Trình Tuyết Tùng đến lần thứ ba, gã mới kịp phản ứng Tịch Lạc Ninh là đang nói mình chuẩn làm một tên ăn mày… Trình Tuyết Tùng hít sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như không phải anh của cậu, tôi thực sự đã muốn giết chết cậu.”
“Thực là tiếng gào thét cuối cùng của kẻ thất bại.”
“Tịch.Lạc.Ninh.”
“Thái tử gia, tôi đây.”
“…” Trình Tuyết Tùng kéo chủ đề về: “Nghe nói quan hệ giữa Chu Cảnh Hiên cùng Liễu Thiên rất tốt.”
Tịch Lạc Ninh bĩu môi, cũng biết rõ mục đích lần này của gã, “Thái tử gia, ngài cũng nghĩ nhiều rồi, tôi cùng cậu ta không có quan hệ gì cả. Có thời gian nghĩ ngợi lung tung còn không bằng đi tìm Tiểu Tuấn nhà anh đi.”
“…” Trình Tuyết Tùng nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, lặng đi luôn.
Tịch Lạc Ninh xoay người kêu trợ lí tìm băng ghi hình cũ về tiết mục kia của Liễu Thiên.
Chuyện trong giới giải trí, Tịch Lạc Ninh không có thời gian nghe ngóng, nhưng trợ lí vẫn luôn lưu ý giúp anh. Tịch Lạc Ninh muốn biết gì trực tiếp hỏi. Cũng như thế, những tiết mục liên quan đến giới giải trí, trợ lí đều sao một bản, sắp xếp theo thời gian.
Không đầy một lát, trợ lí đã đem toàn bộ băng ghi hình của tiết mục kia ra, thuận tiện còn nói về bối cảnh cùng lịch sử phát triển của nó, phong cách và sức ảnh hưởng khác nhau giữa các quản lí chương trình, vân vân …
Sau khi hiểu rõ những điều này, Tịch Lạc Ninh mới bắt đầu xem video.
Đại thể mà nói, đây thực sự là một tiết mục có sức ảnh hưởng, nhưng bởi vì bối cảnh không quá vững vàng, rất khó mời những bàn tay to của giới giải trí.
Tịch Lạc Ninh rốt cuộc biết mục đích của Liễu Thiên, chỉ cần anh tham gia tiết mục này, về sau muốn mời bàn tay to nào đó trong giới giải trí cũng đơn giản hơn. Anh là một lão làng trong ngành giải trí, khi anh đã tham gia tiết mục này rồi, đã có thể nâng nó nhảy lên mấy cấp.
Lần sau muốn mời người nào tham gia tiết mục liền đơn giản rất nhiều. Đối phương không đi cũng sẽ bị nói thành trêu chọc đại thần. Giới giải trí từ trước đến nay vẫn thích những xì căng đan linh tinh. Cho nên Tịch Lạc Ninh đi, đối với tiết mục này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, hoàn toàn bù đắp được ảnh hưởng không quá vững vàng của bối cảnh phía sau nó.
Tịch Lạc Ninh xem băng ghi hình cả đêm, ngày hôm sau tinh thần không được tốt lắm.
Bò lên trò chơi, Công Tử Phong Lưu vẫn không online như trước. Vũ Trụ Thần Thoại cũng chưa trở về. Mà bang chủ Thản Nhiên Tiêu Sái vừa trở về lại đi rồi.
Lúc này, người trong bang lại đang thảo luận vấn đề tồn vong của bang phái một cách vô cùng náo nhiệt.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: May là trong bang gần đây không có việc lớn nào, người ngoài hành tinh cũng không tìm đến gây phiền phức. Rắn mất đầu quân vô tướng, hổ vô đầu a rắn mất đầu quân vô tướng, hổ vô đầu a.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nghe nói bang chủ bang Ngạo Thị đang bận rộn theo đuổi MM, không có thời gian gây chuyện.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Người nào bất hạnh như vậy?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chúng ta nên đi cứu vớt nhân sinh của các MM.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Trước tiên đem vấn đề tồn vong của bang phái giải quyết trước đi!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chớ có buồn lo vô cớ, công tác quan trọng hơn.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vẻ mặt đẫm máu trừng cậu. Đại thần cùng Phong Lưu bận công việc sao?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Có lẽ … vậy!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Phải không? Vẫn nghĩ Phong Lưu là học sinh. Mỗi lần online đều thấy cậu ta mà.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cậu ta toàn login vào ban ngày. Chắc không phải người đi làm.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Học sinh trong bang rất nhiều nhỉ?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Học sinh +1
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Học sinh +2
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Học sinh +3
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Có thể nói ai không phải học sinh không? Tui là dân đi làm.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiêu Sái, Vũ Trụ, Phong Lưu, Tiếu Tiếu còn có tôi.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đều là học sinh, Cà Phê kịp thời lên tiếng cân bằng con số.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê, cậu làm gì thế? Ngày nào cũng chơi trò chơi, thoải mái như vậy?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Bí mật!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cà Phê, khinh bỉ cậu!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúng bây cứ từ từ mà ghen tị đi.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: –!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Không phải đang thảo luận vần đề nguy cơ bang phái không có người dẫn đầu sao?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bọn họ rồi sẽ trở lại.
[Bang] [Lam Mộng Điệp]: Có việc gọi điện thoại không được sao?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Quả nhiên là Lam MM, Tiếu Tiếu không phải có số của bang chủ sao?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: –! Hình như tui cũng có.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: A…
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Một đám rảnh đến mốc người rồi. Hóa thành chim mà tản ra đi (╰╯)#
Tịch Lạc Ninh cùng bọn Tiếu Nhi Bất Ngữ cày 3h chiến trường. Vốn muốn đi chuẩn bị trang bị nhưng thất bại liên tục khiến tâm trạng anh không được tốt. Dứt khoát logout luôn.
Làm cho Shin – chan khóc lóc kêu cô đơn.
Ai bảo ba người đầu đàn đều có chuyện bận chứ?
Tịch Lạc Ninh tham gia tiết mục ngày đó, Lưu Tuấn mang xe công ty đến đón anh, cố ý ngồi ở vị trí cách xa Tịch Lạc Ninh nhất có thể, bày tỏ mình bất mãn nhường nào.
Tịch Lạc Ninh đến nơi, sau khi xuống xe mới chậm rì rì mở miệng nói chuyện với lái xe: “Người đại diện họ Lưu nào đó chưa thỏa mãn dục vọng sao?”
Lái xe nghi hoặc nhìn anh.
Tịch Lạc Ninh nhếch khóe miệng, lái xe theo phản xạ có điều kiện gật đầu.
Lưu Tuấn trừng trừng nghiến răng nghiến lợi với … cái ót của anh.
Tịch Lạc Ninh bước đi thong thả.
Tịch Lạc Ninh đi đến hậu trường của chương trình, Liễu Thiên đã trang điểm xong, mang người chờ ở đó.
Nói chuyện linh tinh một hồi với Tịch Lạc Ninh, cũng nói những điểm cần chú ý, cũng nói câu hỏi cuối cùng sẽ phỏng vấn một chuyện bí mật, Liễu Thiên còn lén tiết lộ có liên quan đến tình cảm.
“Điều tra cá nhân” là tiết mục trực tiếp. Vấn đề cuối cùng kia là điểm nhấn, không nghĩ tới Liễu Thiên lại ám chỉ rõ ràng như vậy.
Tịch Lạc Ninh thế nhưng không quá để ý, từ khi debut đến nay, vấn đề tình cảm của anh cũng được hỏi khá nhiều, trước đây còn luôn bị anh xem nhẹ mà.
Chương trình giống như một buổi nói chuyện phiếm.
Tịch Lạc Ninh là bạn lâu năm, phối hợp vô cùng tốt, khiến không khí tiết mục vô cùng nóng.
Đến khi Liễu Thiên hỏi mối tình đầu của Tịch Lạc Ninh, anh dù đã sớm có chuẩn bị nhưng cũng không khỏi sửng sốt.
Phần lớn người trong giới giải trí đều đã từng biết anh có xì căng đan, mọi người cũng vui vẻ mà xem như giải trí, Tịch Lạc Ninh cũng vui vẻ phối hợp. Thật sự chưa từng có ai hỏi mối tình đầu của anh.
Liễu Thiên thấy Tịch Lạc Ninh sững sờ, trong mắt lóe lên tia vui mừng, thầm nghĩ, có chuyện vui rồi!
“Mối tình đầu của tôi …” Tịch Lạc Ninh kéo dài âm cuối, lại lộ ra nụ cười mê người: “vô cùng đặc biệt.”
“Có thể làm anh nghĩ là người đặc biệt, đến tột cùng là người như thế nào vậy?” Liễu Thiên hơi giảo hoạt nhìn Tịch Lạc Ninh, nói: “Tin tưởng người xem trước TV hay những khan giả ở đây đều rất muốn biết, anh chắc sẽ không để mọi người thất vọng chứ!”
“Đó là đương nhiên.” Nụ cười của Tịch Lạc Ninh có vẻ sâu hơn, bình thường anh sẽ tùy tiện che giấu, nhưng mối tình đầu là một đoạn tình cảm khắc sâu. Bảo anh lừa dối đoạn tình cảm này… Tịch Lạc Ninh cảm thấy thật thà sẽ tốt hơn.
Liễu Thiên vốn không ôm quá nhiều hi vọng, không nghĩ tới Tịch Lạc Ninh lại đồng ý. Quả thật là ngoài ý muốn.
Trong lúc ăn cơm, trên mặt Liễu Thiên không kìm được vui mừng khôn xiết.
Tịch Lạc Ninh từ chối lời mời tiếp tục tăng hai của Liễu Thiên, ăn cơm xong liền trực tiếp về nhà.
Đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Chu Cảnh Hiên.
Chu Cảnh Hiên không nói gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu, bên cạnh đó hỏi anh có tình nhân các loại hay không.
Tịch Lạc Ninh có chút không hiểu được, anh còn tưởng rằng Chu Cảnh Hiên đã cùng Liễu Thiên một chỗ. Dù sao thì Chu Cảnh Hiên chắc là song tính luyến, mà quả thật Liễu Thiên rất quyến rũ. Nhưng vừa rồi xem ra, Chu Cảnh Hiên không có ý với Liễu Thiên, mà thái độ của Liễu Thiên lại khá mập mờ, còn ám chỉ Chu Cảnh Hiên có ý với anh.
Tịch Lạc Ninh có chút nghi hoặc.
Lúc trước, khi bọn họ còn ở chung một chỗ, là Tịch Lạc Ninh coi trọng Chu Cảnh Hiên trước, sau đó chỉ mới hơi lộ ra bản thân có ý thì Chu Cảnh Hiên đã nhích tới gần.
Chu Cảnh Hiên chủ động đưa tới là muốn nhận được thứ mình cần, có cảm giác trao đổi.
Nếu nói Chu Cảnh Hiên yêu Tịch Lạc Ninh, anh quả thật không tin.
Hai người ở chung một chỗ hay khi đã tách ra vẫn luôn bình bình đạm đạm, hoàn toàn là kiểu có gặp nhau thì sẽ có chia tay. Ở chung một chỗ cũng không sinh tình cảm, sau khi tách ra ngược lại lại có tình cảm. Tịch Lạc Ninh không tin.
Nhưng những hành động gần đây của Chu Cảnh Hiên quả thật rất kì quái. Vì vậy Tịch Lạc Ninh lại càng không giải thích được.
Lưu Tuấn rất nhanh thì nhận được tin tức anh muốn tham gia tiết mục, điện thoại tới tìm.
Lưu Tuấn tỏ ra rất thương tâm. Với tư cách là người đại diện nhưng lại kém một bữa cơm của người khác.
Tịch Lạc Ninh lại hung hăng tổn hại Lưu Tuấn một lần nữa khiến y tức giận đến mức vội vàng mách với đại boss nào đó.
Điện thoại của Trình Tuyết Tùng gọi tới.
Tịch Lạc Ninh biết rõ gã ta muốn nói gì nên trực tiếp cắt đứt.
Đã ngắt liền ba cuộc điện thoại của Trình Tuyết Tùng khiến gã không có cách nào đành gọi điện đến số máy bàn.
“Không hổ là thái tử gia, thế mà cũng nghĩ ra cách ha.” Tịch Lạc Ninh nhận điện thoại, lời đầu tiên chính là châm chọc. Lần trước gã mắng anh, anh còn chưa tính toán đâu đó.
“Tịch thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân đi! Tôi đây không phải là sốt ruột thôi sao, nhất thời không biết giữ miệng mà!” Trình Tuyết Tùng biết rõ Tịch Lạc Ninh vẫn còn giận chuyện lần trước, thế nên trước xoa dịu tính tình của anh cái đã.
“Không hổ là Thái tử gia, một câu không biết giữ miệng liền muốn phắc cả nhà tôi. Thật may là tôi không còn cả nhà, bằng không không phải anh đã lãng phí quá nhiều tinh mà không được nữa à?”
“…” Trình Tuyết Tùng ho khan hai tiếng, “Không phải nhận lỗi với cậu rồi sao?”
“Ồ?” Tịch Lạc Ninh chọn mi.
Vừa nghe giọng điệu này của Tịch Lạc Ninh, Trình Tuyết Tùng liền chặn ngang họng, “Mặc cậu xử lí còn không được sao?”
“Đây là chính anh nói đó.” Tịch Lạc Ninh cười rộ lên.
Khóe miệng Trình Tuyết Tùng co lại, hắng giọng nói: “Cậu thực sự đồng ý tham gia tiết mục ‘Điều tra cá nhân’ của Liễu Thiên sao?”
“Có vấn đề gì?”
Khóe miệng Trình Tuyết Tùng không nhịn được lại co rút, chủ yếu là giọng điệu này của Tịch Lạc Ninh giống như đang nói: Anh có tìm ra vấn đề gì ở đây chứ?
Trình Tuyết Tùng biết Tịch Lạc Ninh đã nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào thẩm thấu được tính tình của anh. Cũng không phải tính tình Tịch Lạc Ninh thật sự quá kém. Trên thực tế, Tịch Lạc Ninh là một người biết nói đạo lý, chẳng qua là giọng điệu cùng thái độ nói chuyện có vấn đề mà thôi.
Cho dù là hỏi thăm, nghe kiểu gì cũng giống như đang chất vấn, hoàn toàn không để ai vào mắt, khiến người ta có cảm giác anh vô cùng ngạo mạn.
Trình Tuyết Tùng mặc niệm trong lòng: Mình không cần so đo với cậu ta, không cần so đo với cậu ta…
“Chẳng qua có chút tò mò tại sao cậu lại trở nên hòa nhã như vậy thôi.”
“Hòa nhã?” Tịch Lạc Ninh dừng lại một chút, vô cùng đau xót nói: “Trình Tuyết Tùng, đã sớm nói anh cứ chơi trò thầm mến mãi thì tâm lí sẽ không bình thường mà. Anh còn chưa tin sao? Hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì này?”
Trình Tuyết Tùng thật sự không rõ gã chơi trò thầm mến tại sao lại có liên quan tới chuyện này. Nhưng gã đã quen bị cay độc, nên cũng không có cảm giác gì lớn lao, hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, “Tôi nhớ cậu là đồng tính luyến ái bẩm sinh, từ lúc nào có hứng thú với con gái thế?”
“Anh từ chỗ nào nhìn ra tôi có hứng thú với con gái vậy?” Tịch Lạc Ninh hỏi, chỉ kém nói rõ ánh mắt Trình Tuyết Tùng có vấn đề nữa thôi.
“Ha ha, thế nhưng tôi nhớ là Liễu Thiên từng tỏ tình với cậu. Còn nhớ rõ chuyện xấu lúc đó nữa kìa… chậc chậc…”
“Anh nói tất cả là chuyện xấu.”
“…” Trình Tuyết Tùng l
ại đổi giọng, “Cậu không phải vẫn đang nghỉ phép sao, tại sao lại đồng ý yêu cầu của Liễu Thiên chứ? Không phải vì cô ấy, vậy chính là vì người bên cạnh cô ấy sao?”
Tịch Lạc Ninh im lặng, “Giọng điệu anh đây thật sự là nhặt được một trăm tiền, tên ăn mày âm thầm đắc ý.”
“… Tên ăn mày nhặt được một trăm tiền, không phải nên vui vẻ tuyên bố với toàn thể giới sao?” Trình Tuyết Tùng nghi hoặc.
Tịch Lạc Ninh khen ngợi nói: “Không hổ là anh, có thể hiểu chính xác những suy nghĩ này của bọn họ.”
Gã lúc nào thì hiểu chính xác chứ? Trình Tuyết Tùng vẫn nghi hoặc như cũ.
Những lời này luẩn quẩn trong đầu Trình Tuyết Tùng đến lần thứ ba, gã mới kịp phản ứng Tịch Lạc Ninh là đang nói mình chuẩn làm một tên ăn mày… Trình Tuyết Tùng hít sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như không phải anh của cậu, tôi thực sự đã muốn giết chết cậu.”
“Thực là tiếng gào thét cuối cùng của kẻ thất bại.”
“Tịch.Lạc.Ninh.”
“Thái tử gia, tôi đây.”
“…” Trình Tuyết Tùng kéo chủ đề về: “Nghe nói quan hệ giữa Chu Cảnh Hiên cùng Liễu Thiên rất tốt.”
Tịch Lạc Ninh bĩu môi, cũng biết rõ mục đích lần này của gã, “Thái tử gia, ngài cũng nghĩ nhiều rồi, tôi cùng cậu ta không có quan hệ gì cả. Có thời gian nghĩ ngợi lung tung còn không bằng đi tìm Tiểu Tuấn nhà anh đi.”
“…” Trình Tuyết Tùng nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, lặng đi luôn.
Tịch Lạc Ninh xoay người kêu trợ lí tìm băng ghi hình cũ về tiết mục kia của Liễu Thiên.
Chuyện trong giới giải trí, Tịch Lạc Ninh không có thời gian nghe ngóng, nhưng trợ lí vẫn luôn lưu ý giúp anh. Tịch Lạc Ninh muốn biết gì trực tiếp hỏi. Cũng như thế, những tiết mục liên quan đến giới giải trí, trợ lí đều sao một bản, sắp xếp theo thời gian.
Không đầy một lát, trợ lí đã đem toàn bộ băng ghi hình của tiết mục kia ra, thuận tiện còn nói về bối cảnh cùng lịch sử phát triển của nó, phong cách và sức ảnh hưởng khác nhau giữa các quản lí chương trình, vân vân …
Sau khi hiểu rõ những điều này, Tịch Lạc Ninh mới bắt đầu xem video.
Đại thể mà nói, đây thực sự là một tiết mục có sức ảnh hưởng, nhưng bởi vì bối cảnh không quá vững vàng, rất khó mời những bàn tay to của giới giải trí.
Tịch Lạc Ninh rốt cuộc biết mục đích của Liễu Thiên, chỉ cần anh tham gia tiết mục này, về sau muốn mời bàn tay to nào đó trong giới giải trí cũng đơn giản hơn. Anh là một lão làng trong ngành giải trí, khi anh đã tham gia tiết mục này rồi, đã có thể nâng nó nhảy lên mấy cấp.
Lần sau muốn mời người nào tham gia tiết mục liền đơn giản rất nhiều. Đối phương không đi cũng sẽ bị nói thành trêu chọc đại thần. Giới giải trí từ trước đến nay vẫn thích những xì căng đan linh tinh. Cho nên Tịch Lạc Ninh đi, đối với tiết mục này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, hoàn toàn bù đắp được ảnh hưởng không quá vững vàng của bối cảnh phía sau nó.
Tịch Lạc Ninh xem băng ghi hình cả đêm, ngày hôm sau tinh thần không được tốt lắm.
Bò lên trò chơi, Công Tử Phong Lưu vẫn không online như trước. Vũ Trụ Thần Thoại cũng chưa trở về. Mà bang chủ Thản Nhiên Tiêu Sái vừa trở về lại đi rồi.
Lúc này, người trong bang lại đang thảo luận vấn đề tồn vong của bang phái một cách vô cùng náo nhiệt.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: May là trong bang gần đây không có việc lớn nào, người ngoài hành tinh cũng không tìm đến gây phiền phức. Rắn mất đầu quân vô tướng, hổ vô đầu a rắn mất đầu quân vô tướng, hổ vô đầu a.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nghe nói bang chủ bang Ngạo Thị đang bận rộn theo đuổi MM, không có thời gian gây chuyện.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Người nào bất hạnh như vậy?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chúng ta nên đi cứu vớt nhân sinh của các MM.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Trước tiên đem vấn đề tồn vong của bang phái giải quyết trước đi!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chớ có buồn lo vô cớ, công tác quan trọng hơn.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vẻ mặt đẫm máu trừng cậu. Đại thần cùng Phong Lưu bận công việc sao?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Có lẽ … vậy!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Phải không? Vẫn nghĩ Phong Lưu là học sinh. Mỗi lần online đều thấy cậu ta mà.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cậu ta toàn login vào ban ngày. Chắc không phải người đi làm.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Học sinh trong bang rất nhiều nhỉ?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Học sinh +1
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Học sinh +2
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Học sinh +3
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Có thể nói ai không phải học sinh không? Tui là dân đi làm.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiêu Sái, Vũ Trụ, Phong Lưu, Tiếu Tiếu còn có tôi.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đều là học sinh, Cà Phê kịp thời lên tiếng cân bằng con số.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê, cậu làm gì thế? Ngày nào cũng chơi trò chơi, thoải mái như vậy?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Bí mật!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cà Phê, khinh bỉ cậu!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúng bây cứ từ từ mà ghen tị đi.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: –!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Không phải đang thảo luận vần đề nguy cơ bang phái không có người dẫn đầu sao?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bọn họ rồi sẽ trở lại.
[Bang] [Lam Mộng Điệp]: Có việc gọi điện thoại không được sao?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Quả nhiên là Lam MM, Tiếu Tiếu không phải có số của bang chủ sao?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: –! Hình như tui cũng có.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: A…
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Một đám rảnh đến mốc người rồi. Hóa thành chim mà tản ra đi (╰╯)#
Tịch Lạc Ninh cùng bọn Tiếu Nhi Bất Ngữ cày 3h chiến trường. Vốn muốn đi chuẩn bị trang bị nhưng thất bại liên tục khiến tâm trạng anh không được tốt. Dứt khoát logout luôn.
Làm cho Shin – chan khóc lóc kêu cô đơn.
Ai bảo ba người đầu đàn đều có chuyện bận chứ?
Tịch Lạc Ninh tham gia tiết mục ngày đó, Lưu Tuấn mang xe công ty đến đón anh, cố ý ngồi ở vị trí cách xa Tịch Lạc Ninh nhất có thể, bày tỏ mình bất mãn nhường nào.
Tịch Lạc Ninh đến nơi, sau khi xuống xe mới chậm rì rì mở miệng nói chuyện với lái xe: “Người đại diện họ Lưu nào đó chưa thỏa mãn dục vọng sao?”
Lái xe nghi hoặc nhìn anh.
Tịch Lạc Ninh nhếch khóe miệng, lái xe theo phản xạ có điều kiện gật đầu.
Lưu Tuấn trừng trừng nghiến răng nghiến lợi với … cái ót của anh.
Tịch Lạc Ninh bước đi thong thả.
Tịch Lạc Ninh đi đến hậu trường của chương trình, Liễu Thiên đã trang điểm xong, mang người chờ ở đó.
Nói chuyện linh tinh một hồi với Tịch Lạc Ninh, cũng nói những điểm cần chú ý, cũng nói câu hỏi cuối cùng sẽ phỏng vấn một chuyện bí mật, Liễu Thiên còn lén tiết lộ có liên quan đến tình cảm.
“Điều tra cá nhân” là tiết mục trực tiếp. Vấn đề cuối cùng kia là điểm nhấn, không nghĩ tới Liễu Thiên lại ám chỉ rõ ràng như vậy.
Tịch Lạc Ninh thế nhưng không quá để ý, từ khi debut đến nay, vấn đề tình cảm của anh cũng được hỏi khá nhiều, trước đây còn luôn bị anh xem nhẹ mà.
Chương trình giống như một buổi nói chuyện phiếm.
Tịch Lạc Ninh là bạn lâu năm, phối hợp vô cùng tốt, khiến không khí tiết mục vô cùng nóng.
Đến khi Liễu Thiên hỏi mối tình đầu của Tịch Lạc Ninh, anh dù đã sớm có chuẩn bị nhưng cũng không khỏi sửng sốt.
Phần lớn người trong giới giải trí đều đã từng biết anh có xì căng đan, mọi người cũng vui vẻ mà xem như giải trí, Tịch Lạc Ninh cũng vui vẻ phối hợp. Thật sự chưa từng có ai hỏi mối tình đầu của anh.
Liễu Thiên thấy Tịch Lạc Ninh sững sờ, trong mắt lóe lên tia vui mừng, thầm nghĩ, có chuyện vui rồi!
“Mối tình đầu của tôi …” Tịch Lạc Ninh kéo dài âm cuối, lại lộ ra nụ cười mê người: “vô cùng đặc biệt.”
“Có thể làm anh nghĩ là người đặc biệt, đến tột cùng là người như thế nào vậy?” Liễu Thiên hơi giảo hoạt nhìn Tịch Lạc Ninh, nói: “Tin tưởng người xem trước TV hay những khan giả ở đây đều rất muốn biết, anh chắc sẽ không để mọi người thất vọng chứ!”
“Đó là đương nhiên.” Nụ cười của Tịch Lạc Ninh có vẻ sâu hơn, bình thường anh sẽ tùy tiện che giấu, nhưng mối tình đầu là một đoạn tình cảm khắc sâu. Bảo anh lừa dối đoạn tình cảm này… Tịch Lạc Ninh cảm thấy thật thà sẽ tốt hơn.
Tác giả :
Băng Hạ Tuyết