Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
Chương 5: Có một bảng xếp hạng gọi là tìm kiếm
Mở hệ thống của cậu ra, xem thiết lập, có một bảng xếp hạng tên là tìm kiếm.
Khi Tiểu Ngư mang tên NPC theo đuôi kia định qua bờ sông, đột nhiên nghe được hai tiếng “tích tích”. Trong chốc lát cậu mới tỉnh ngộ, hóa ra là âm thanh hệ thống. Xem xét một hồi, phát hiện là có hai người thêm hảo hữu, là ai đương nhiên không cần phải nói.
Đầu tiên là lão đại Phi Long Tại Thiên: “Nhóc thối, mày saothêm lão Nhị không thêm tao?”
“Lần này mày với lão Tam đổi tên, tao không nhớ rõ. Bất quá, lão Đại, mày vẫn ham thích món ăn hiếm lạ như thế.”
Nhớ rõ lần trước tên là Cà Ri Nồng Hương, tên hay nhất là Sườn Sụn Muối Tiêu. Lúc này cấp độ đặt tên rõ ràng đã cao hơn nhiều, nếu không phải hiểu biết rõ con người Đậu Trình Hưng, ai cũng sẽ không đem cái tên khí phách như vậy liên hệ tới chuyệnăn uống. Phi Long quả thực là mỹ vị trong truyền thuyết, nghe nói loài chim này 200 năm trước đã trở thành loài động vật quý hiếm được bảo hộ nhất thế giới. Chỉ có trong các tài liệu lịch sử mới có thể hình dung được sự mỹ vị của nó.
Phi Long Tại Thiên: “A dua nịnh hót vô ích. Mày có nói cho Phùng Tiếu tao đang chơi [Sơn Hà] không?”
“Ờ, quên. Bất quá chị í hôm nay cùng bác trai bác gái Phùng ra ngoài ăn, phỏng chừng là đi xem mắt.” Đối với lão Đại theo đuổi “tỷ tỷ” nhà mình, cậu luôn tỏ thái độ không thèm quan tâm.
Phi Long Tại Thiên: “Đệt! Nói ra chỉ làm bố thêm bực mình! Mày cứ từ từchơiđi!”
Tiểu Ngư nhún vai. Đối với loại giận chó đánh mèo này, cậu vẫn biểu hiện thập phần bình tĩnh. Đậu Trình Hưng theo đuổi Phùng Tiếu đã được 2 năm, huynh đệ ba người bọn họ huynh đệ, không ai làkhông bị “liên lụy”. Kế tiếp, bắt đầu ứng phó lão Tam.
Giải Giáp Quy Điền: “Lão Tứ, mày bao nhiêu cấp?”
Ngư Tiểu Ngư: “Sắp lên 7 cấp rồi ~ Rất nhanh đi!”
Giải Giáp Quy Điền: “||||||||| Nhanh em gái mày!”
Ngư Tiểu Ngư: “╮[╯▽╰]╭ Tao không có em gái, tao chỉ có một bà chị, mày muốn thử không?”
Giải Giáp Quy Điền: “Lăn qua một bên! Nói, lão Đại vừa mới nói chuyện với mày xong, mặt đen như than củi. Mày nói gì với nó?”
Ngư Tiểu Ngư: “Tao nói cho ổng biết Phùng Tiếu buổi tối hôm nay không chừng là đi xem mắt.”
Giải Giáp Quy Điền: “Tao nhổ vào! Tên khỉ mày có tật xấu à! Đoán mòcũng nói với nó, phải biết là đàn ôngtheo đuổi phụ nữ không được rất dễ lên cơn!”
Ngư Tiểu Ngư: “╮[╯▽╰]╭ Dù sao tao cũng cách nó rất xa.”
Giải Giáp Quy Điền: “Khốn! Thằng nhóc mày càng ngày càng thiếu đòn. Chủ nhật tới anh em ta tụ họp một bữa, gặp nhau ở nông trường Thủy Khê Loan. Mày rủ Phùng Tiếu theo, được chứ?”
Ngư Tiểu Ngư: “Được, có ăn ngon tao nhất định đi. Mà khoan, mày đừng nói cho lão đại biết Phùng Tiếu có đi nha, tao cũng không hứa chắc đâu.”
Giải Giáp Quy Điền: “Tao đâu có ngu! Được rồi, nhanh nhanh thăng cấp. Tiền với mấy thứ khác các ca ca đã gửi qua cho mày, ra tân thủ thôn vào chủ thành tìm Tín Sử là có thể lấy được.”
NPC đồng chí thật bình tĩnh nhìn quyển sách nhỏ của Ngư Tiểu Ngư, xem ra là có người mật ngữ. Trong mắt người lạ, Hư Nghĩ Chưởng Cơ của người khác chính là một quyển sách dạng buộc chỉ [1] trống không. Vị lão huynh này hiện tại cảm thấy mặt trên trống rỗng khiến y có chút khó chịu. Xem ra Tiểu Ngư có người quen trong trò chơi, chỉ sợ khó tránh khỏi một trận “ẩu đả”.
Ừm, không quan hệ, có ăn ngon là được rồi.
Mọi người đoán được phải không nào? Kỳ thật người bị Tiểu Ngư cho là NPC này căn bản không phải là NPC, mà là một người chơi mãn cấp nhàn rỗi xuất hiện tại tân thủ thôn thuận tay “vơ vét tài sản” Ngư Tiểu Ngư.
Bạn hỏi anh ta làm vậy là có ý gì? Do nhàn rỗi thôi. Phó bản cuối tuần đều hạ xong rồi, làm gì bây giờ? Tất nhiên là tìm kiếm các loại ăn uống trong trò chơi.
Đúng vậy, không sai, anh ta là một tên ăn hàng, nhưng ở trình độ khủng khiếp.
Không nói tên ăn hàngkia, chúng ta đang nói tới chuyện sau khi Ngư Tiểu Ngư cùng các anh em liên lạc cảm tình, chuyện thứ nhất chính là nhanh chóng đi tìm kỹ năng bó củi. Cậu nhớ rõ trong rừng cây có một ít cành cây khô rơi xuống, không biết có thể dùng để châm lửa không. Dù gì thì cậu không có tiền, không có khả năng mua củi lửa, than lại càng là hi vọng hão huyền. “Nè, nhánh cây trong rừng có thể đốt không?” Theo sau NPC, Tiểu Ngư hỏi hỏi một chút.
NPC đồng chí gật đầu: “Có thể. Trong trò chơi, sinh hoạt kỹ năng còn có chặt cây, làm vũ khí, phòng cụ, vật phẩm trang sức, nấu nướng cùng với một ít nhiệm vụ cần củi gỗ. Cấp bậc càng cao, vật liệu gỗ cấp bậc lại càng cao. Củi lửa là vật phẩm rớt kèm theo khi chặt cây. Giá cả thị trường tương đối tiện nghi.”
Chậc chậc chậc chậc! Thật nhiều chi tiết! Có NPC tùy thân thật tốt nha! “Vậy ngài hỗ trợ nhặt nhánh cây đi, bằng không không có cách nào đốt lửa để nướng cá.” Không biết có thể làm phiền NPC đại gia này một chút không.
Vị đại gia này ngược lại đồng ý ngay: “Tốt. Củi lửa tôi phụ trách, cậu trước hết thu thập cá đi. Đúng rồi, sau khi cậu đạt 15 cấp ra khỏi tân thủ thôn, đến chủ thành khu kỹ năng học nấu nướng mới có thể chế tác món ăn trong sách dạy nấu ăn. Món ăn có thể buff thêm giá trị đói khát. Không học kỹ năng nấu nướng mà tự làm đồ ăn, bất kể có bao nhiêu kinh nghiệm kỹ năng thì cũng không có buff, nhưng cũng có thể gia tăng một chút giá trị đói khát.”
Tiểu Ngư đối với loại chuyện này cảm thấy thật hứng thú: “Vậy nếu làm món ăn không có trong sách dạy nấu ăn vẫn có thể kiếm tiền sao?”
“Đương nhiên có thể. Trong trò chơi, chế tác ăn uống không có thời gian bảo đảm chất lượng, có thể tùy thân mang theo, có vài người mua một lần là vài tổ. Hơn nữa tự nghĩ ra đồ ăn có thể gia tăng giá trị đói khát thì khác biệt, càng cao càng đắt, đương nhiên khẩu vị tốt cũng rất đắt. Dù sao tại trò chơi, ăn cái gì cũng không béo, nhưng do giá trị ngũ cảm cao, cảm nhận ăn uống đều giống trong hiện thực, cho nên không hề thiếu người đều nguyện ý tiến vào trò chơi chỉ để ăn. Không hề thiếu ngoạn gia là đầu bếp, vào trò chơi để làm ăn kiếm tiền. Tuy rằng quy định tiền tệ trong trò chơi không thể chuyển sang nhân dân tệ, nhưng không quản được làm ăn ngầm phía sau.”
“Ngài biết thật nhiều.” Tiểu Ngư cảm khái, xem ra chính mình ngày sau kiếm tiền hẳn là không thành vấn đề. Nghĩ vậy cậu có chút hí hửng vui mừng.
Vị NPC nhe răng bật cười: “Đương nhiên. Từ khi trò chơi bắt đầu mở, tôi đã ở đây rồi, tất nhiên là biết nhiều.” Y không có nói sai. Người ta là người đầu tiên có mũ giáp từ lúc Closed Beta đó.
Bất quá Tiểu Ngư đồng học rõ ràng hiểu lầm ý tứ của NPC đồng chí. “Sinh hoạt mỗi ngày ở đây có lẽ rất tốt hở?”
NPC đồng chí như cũ cười hì hì: “Đúng vậy, sinh hoạt ở đây đích thực không tồi. Thời gian trong trò chơi so với ở bên ngoài là 1/24. Chỉ làbên trong 1 ngày, bên ngoài chỉ mới 1 giờ trôi qua. Cho nên thọ mệnh trong trò chơi rất dài nha ~ ”
Vì muốn thí nghiệm nấu nướng trong trò chơi có khác gì với nấu nướng ở thế giới thực không, nhiệm vụ “nướng cá” này Tiểu Ngư làm rất cẩn thận. Chuyện này có quan hệ rất lớn đến việc kiếm tiền sau này, cậu nghĩ nếu cá nướng thành công, cậu trước khi rời tân thủ thôn sẽ làm thêm một mớ, sau đó vào chủ thành đem bán, bao nhiêu tiền chứ ~ Sau này mua trang bị, mua tài liệu có cái nào mà không phải xài tiền đâu!
Kiếm gỗ đào của tân thủ công năng rất ít, trừ bỏ có thể đâm cá ngay cả đánh vẩy cá cũng không được. Tiểu Ngư rơi vào đường cùng, đành phải mở ra bao công cụ của tân thủ. Trong một đống lớn công cụ phải chọn 2 loại, NPC đồng chí nói lấy một hộp quẹt, đoản đao để có phương tiện trong việc xử lý cá cùng các nguyên liệu nấu ăn khác. Kỳ thật cậu cũng có hứng thú với những thứ khác, nhưng chỉ có thể lấy hai cái, vậy lấy cái mình hay thường dùng. Một đầu bếp, như thế nào có thể không có dao vừa tay. Nhưng là một đầu bếp, cậu tại saochỉ có mộtthanh chứ!! Trò chơi này rất thích gạt người có phải không, vì sao không cho không nguyên một bộ làm bếp!!
Tại bờ sông đánh vảy, bỏ một vài thứ vụn vặt trong bụng cá, Tiểu Ngư một chút cũng không để ý “du ngư” trong sông có thể chứng kiến hình ảnh huyết tinh tàn bạo này. Cậu tin tưởng, loại tiểu quái này chắc là không có trí năng, mà cho dù có cậu cũng không thể leo lên cây làm cá đi?
Xử lý tốt 4 con cá, Tiểu Ngư tới một bên cây ngắt vài diệp tử (lá cây) to to, tẩy trong nước sạch sẽ một hồi rồi bỏ lên mặt đất. Trong đó hai phiến để cá, hai phiến đựng đồ gia vị. Phải biết một lần lấy bao nhiêu đều phải tính một lần, lấy một ít không nhiều lắm là thiếu tâm nhãn! Bất quá bao gia vị mỗi một ô lớn nhỏ cố định, cho nên có thể một lần lấy ra không quá nhiều. Tiểu Ngư thử một lần, đổ không được, một lần hơn nửa bao, không ít đâu. Ai nấu ăn lại cần nhiều muối đến như vậy chứ!
Cắtgừng thành mảnh nhỏ, tính cả muối lẫn đường, còn có hạt tiêu, hỗn hợp cùng một chỗ quét lên cá. Sau đó, Tiểu Ngư thử dùng lá cây baođồ gia vị lại bỏ vào trong bọc, phát hiện có thể làm như vậy được! Lập tức nhếch miệng nở nụ cười đắc ý. Cậu cảm thấy, bao gia vị này mình có thể sử dụng được vài tháng! Rất tiết kiệm!
Ngài NPC chặt cây xong trở về nhìn thấy, ngửa đầu lên trời, nội tâm cảm thán: “Má ơi.Đây kỳ thật là BUG đi! ! !”
Không có khay nướng vàxiên cá nướng chuyên dụng, làm sao đây? Đành phải tước nhánh cây để thay thế. Trong rừng cây có không ít cây đào, dùng cành đào nướng cá có thể tiệnmột ít hương đào. Tiểu Ngư không chán ghét hương vị này, thiên nhiên nha. Độ chân thật trong trò chơi này thật tốt.
Xiên xong 4 con cá, thả xuống vài miếng gừng, Tiểu Ngư bắt đầu nhóm lửa. Mặc dù cơ hội thao tác ở dã ngoại không nhiều lắm, nhưng bạn nhỏ Tiểu Ngư tốt xấu gì cũng là bếp phó, tiệm cơm gia đình của cậu có vài món đặc sắc đều dùng củi lửa làm, cho nên việc nhóm lửa nhìn chung rất đơn giản. Nhưng hộp quẹt trong trò chơi cũng không giống với bật lửa ở hiện thực. Sau ba bốn lần thử, mới bắt lửa được, củi bập bùng cháy. Nhìn độ bền của hộp quẹt giảm 4, Tiểu Ngư có chút đau lòng. Bất quá bây giờ đã có kinh nghiệm, lần sau chỉ cần một lần là được.
Lửa quá to thì không thể nướng. Trong khi đang chờ đợi lửa nhỏ lại, Tiểu Ngư cân nhắc nên dùng măng như thế nào. Kỳ thật cậu rất thích ăn măng phiến, không lấy thịt, cứ để vậy mà xào chay. Hoặc rửa sạch làm rau trộn cũng là một lựa chọn không tồi. Măng nướng cậu đã thử làm rồi, nhưng lúc đó là sử dụng lò nướng, xét thấy nguyên liệu nấu ăn trong trò chơi được giữ tươi vô thời hạn, cậu quyết định không làm. Chính mình căn bản cũng không đáp ứng làm măng cho NPC ăn. Chính y nói muốn ăn nhưng mình không có nhận nhiệm vụ này nha!
Quyết định không động vào măng, Tiểu Ngư xem xét mức độ lửa cháy rồi bắt đầu nướng cá. Hương vị cá và mùi hương củi đốt bốc lên, cậu mị mị mắt, vừa lòng hít vào một hơi. Bờ sông ngoài rừng, gió nhẹ phất phơ, tiếng chim hót, mùi của hoa cỏ, ở dã ngoại chính mình tự tay “trát” cá, nguyên vật liệu nấu ăn không tốn một phân tiền, thực thích!
NPC đồng chí tự nhận chính mình tay nghề cũng không tệ lắm, bình thường ở nhà ngẫu nhiên có làm một vài lần, được bạn bè người thân nhất trí khen ngợi. Cho nên y tự nhận mình khá sành ăn, thế cơ mà hôm nay chỉ mới ngửi được hương vị cá nướng y đã cảm thấy nước miếng không ngừng trào ra. Người bán cá chép trong trò chơi đặc biệt nhiều, có đôi khi làm nhiệm vụ nhàm chán, y cũng sẽ tự mình trảo hai con cá đến nướng ăn. Đầu tiên có thể gia tăng giá trị đói khát, thứ hai đây cũng là một loại sinh hoạt khi nhàn rỗi, ba là y thích ăn, đối với mỹ thực phi thường chấp nhất. “Tiểu Ngư Nhi [chú ý Ngư Nhi là uốn lưỡi âm cuối, thỉnh không cần đọc thành ba chữ] cậu nướng cá thực thơm a!”
“Tất nhiên! Tốt xấu gì tôi cũng là đầu bếp, một con cá còn làm không được thì không phải bị sư phụ gõ rớt răng cửa sao!” Tiểu Ngư đối với việc này rất tự tin.
Kết quả hai người ở trong trò chơi bắt đầu thân thiết trao đổi về vấn đề trù nghệ.
Cá nướng tốt lắm. NPC đồng chí ăn thật vui vẻ thật hí hửng, Tiểu Ngư cậu ăn chưa xong một con thì y đã quất xong hai con cá. Tiểu Ngư suy tính một lúc, mình còn bánh bao của Bao Nhị, liền đem ba con còn lại tặng cho đối phương. Đương nhiên cậu còn không quên nói một câu: “Ngài ăn ba con cá nướng của tôi đã vượt mức rồi. Phần thưởng nhiệm vụ nhất định phải nhiều hơn!”
Ngài NPC cắn một ngụm cá, cười hì hì nói: “Phần thưởng nhiệm vụ tôi không có, nhưng có thể nói cho cậu biết một vài thường thức căn bản trong trò chơi.”
Tiểu Ngư nghi vấn: “Thường thức gì?”
“Mở hệ thống của cậu ra, xem thiết lập, có một bảng xếp hạng tên là tìm kiếm. Bên trong cậu có thể xem được thông tin, tính danh xưng hô của NPC cùng với tính danh cấp bậc của người chơi.”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người kỳ thật đã sớm đoán được. Đây thực ra là công a ! ! Rống rống……
[1] Sách buộc chỉ: loại sách chuyên dùng ngày xưa (theo tớ hiểu)
Khi Tiểu Ngư mang tên NPC theo đuôi kia định qua bờ sông, đột nhiên nghe được hai tiếng “tích tích”. Trong chốc lát cậu mới tỉnh ngộ, hóa ra là âm thanh hệ thống. Xem xét một hồi, phát hiện là có hai người thêm hảo hữu, là ai đương nhiên không cần phải nói.
Đầu tiên là lão đại Phi Long Tại Thiên: “Nhóc thối, mày saothêm lão Nhị không thêm tao?”
“Lần này mày với lão Tam đổi tên, tao không nhớ rõ. Bất quá, lão Đại, mày vẫn ham thích món ăn hiếm lạ như thế.”
Nhớ rõ lần trước tên là Cà Ri Nồng Hương, tên hay nhất là Sườn Sụn Muối Tiêu. Lúc này cấp độ đặt tên rõ ràng đã cao hơn nhiều, nếu không phải hiểu biết rõ con người Đậu Trình Hưng, ai cũng sẽ không đem cái tên khí phách như vậy liên hệ tới chuyệnăn uống. Phi Long quả thực là mỹ vị trong truyền thuyết, nghe nói loài chim này 200 năm trước đã trở thành loài động vật quý hiếm được bảo hộ nhất thế giới. Chỉ có trong các tài liệu lịch sử mới có thể hình dung được sự mỹ vị của nó.
Phi Long Tại Thiên: “A dua nịnh hót vô ích. Mày có nói cho Phùng Tiếu tao đang chơi [Sơn Hà] không?”
“Ờ, quên. Bất quá chị í hôm nay cùng bác trai bác gái Phùng ra ngoài ăn, phỏng chừng là đi xem mắt.” Đối với lão Đại theo đuổi “tỷ tỷ” nhà mình, cậu luôn tỏ thái độ không thèm quan tâm.
Phi Long Tại Thiên: “Đệt! Nói ra chỉ làm bố thêm bực mình! Mày cứ từ từchơiđi!”
Tiểu Ngư nhún vai. Đối với loại giận chó đánh mèo này, cậu vẫn biểu hiện thập phần bình tĩnh. Đậu Trình Hưng theo đuổi Phùng Tiếu đã được 2 năm, huynh đệ ba người bọn họ huynh đệ, không ai làkhông bị “liên lụy”. Kế tiếp, bắt đầu ứng phó lão Tam.
Giải Giáp Quy Điền: “Lão Tứ, mày bao nhiêu cấp?”
Ngư Tiểu Ngư: “Sắp lên 7 cấp rồi ~ Rất nhanh đi!”
Giải Giáp Quy Điền: “||||||||| Nhanh em gái mày!”
Ngư Tiểu Ngư: “╮[╯▽╰]╭ Tao không có em gái, tao chỉ có một bà chị, mày muốn thử không?”
Giải Giáp Quy Điền: “Lăn qua một bên! Nói, lão Đại vừa mới nói chuyện với mày xong, mặt đen như than củi. Mày nói gì với nó?”
Ngư Tiểu Ngư: “Tao nói cho ổng biết Phùng Tiếu buổi tối hôm nay không chừng là đi xem mắt.”
Giải Giáp Quy Điền: “Tao nhổ vào! Tên khỉ mày có tật xấu à! Đoán mòcũng nói với nó, phải biết là đàn ôngtheo đuổi phụ nữ không được rất dễ lên cơn!”
Ngư Tiểu Ngư: “╮[╯▽╰]╭ Dù sao tao cũng cách nó rất xa.”
Giải Giáp Quy Điền: “Khốn! Thằng nhóc mày càng ngày càng thiếu đòn. Chủ nhật tới anh em ta tụ họp một bữa, gặp nhau ở nông trường Thủy Khê Loan. Mày rủ Phùng Tiếu theo, được chứ?”
Ngư Tiểu Ngư: “Được, có ăn ngon tao nhất định đi. Mà khoan, mày đừng nói cho lão đại biết Phùng Tiếu có đi nha, tao cũng không hứa chắc đâu.”
Giải Giáp Quy Điền: “Tao đâu có ngu! Được rồi, nhanh nhanh thăng cấp. Tiền với mấy thứ khác các ca ca đã gửi qua cho mày, ra tân thủ thôn vào chủ thành tìm Tín Sử là có thể lấy được.”
NPC đồng chí thật bình tĩnh nhìn quyển sách nhỏ của Ngư Tiểu Ngư, xem ra là có người mật ngữ. Trong mắt người lạ, Hư Nghĩ Chưởng Cơ của người khác chính là một quyển sách dạng buộc chỉ [1] trống không. Vị lão huynh này hiện tại cảm thấy mặt trên trống rỗng khiến y có chút khó chịu. Xem ra Tiểu Ngư có người quen trong trò chơi, chỉ sợ khó tránh khỏi một trận “ẩu đả”.
Ừm, không quan hệ, có ăn ngon là được rồi.
Mọi người đoán được phải không nào? Kỳ thật người bị Tiểu Ngư cho là NPC này căn bản không phải là NPC, mà là một người chơi mãn cấp nhàn rỗi xuất hiện tại tân thủ thôn thuận tay “vơ vét tài sản” Ngư Tiểu Ngư.
Bạn hỏi anh ta làm vậy là có ý gì? Do nhàn rỗi thôi. Phó bản cuối tuần đều hạ xong rồi, làm gì bây giờ? Tất nhiên là tìm kiếm các loại ăn uống trong trò chơi.
Đúng vậy, không sai, anh ta là một tên ăn hàng, nhưng ở trình độ khủng khiếp.
Không nói tên ăn hàngkia, chúng ta đang nói tới chuyện sau khi Ngư Tiểu Ngư cùng các anh em liên lạc cảm tình, chuyện thứ nhất chính là nhanh chóng đi tìm kỹ năng bó củi. Cậu nhớ rõ trong rừng cây có một ít cành cây khô rơi xuống, không biết có thể dùng để châm lửa không. Dù gì thì cậu không có tiền, không có khả năng mua củi lửa, than lại càng là hi vọng hão huyền. “Nè, nhánh cây trong rừng có thể đốt không?” Theo sau NPC, Tiểu Ngư hỏi hỏi một chút.
NPC đồng chí gật đầu: “Có thể. Trong trò chơi, sinh hoạt kỹ năng còn có chặt cây, làm vũ khí, phòng cụ, vật phẩm trang sức, nấu nướng cùng với một ít nhiệm vụ cần củi gỗ. Cấp bậc càng cao, vật liệu gỗ cấp bậc lại càng cao. Củi lửa là vật phẩm rớt kèm theo khi chặt cây. Giá cả thị trường tương đối tiện nghi.”
Chậc chậc chậc chậc! Thật nhiều chi tiết! Có NPC tùy thân thật tốt nha! “Vậy ngài hỗ trợ nhặt nhánh cây đi, bằng không không có cách nào đốt lửa để nướng cá.” Không biết có thể làm phiền NPC đại gia này một chút không.
Vị đại gia này ngược lại đồng ý ngay: “Tốt. Củi lửa tôi phụ trách, cậu trước hết thu thập cá đi. Đúng rồi, sau khi cậu đạt 15 cấp ra khỏi tân thủ thôn, đến chủ thành khu kỹ năng học nấu nướng mới có thể chế tác món ăn trong sách dạy nấu ăn. Món ăn có thể buff thêm giá trị đói khát. Không học kỹ năng nấu nướng mà tự làm đồ ăn, bất kể có bao nhiêu kinh nghiệm kỹ năng thì cũng không có buff, nhưng cũng có thể gia tăng một chút giá trị đói khát.”
Tiểu Ngư đối với loại chuyện này cảm thấy thật hứng thú: “Vậy nếu làm món ăn không có trong sách dạy nấu ăn vẫn có thể kiếm tiền sao?”
“Đương nhiên có thể. Trong trò chơi, chế tác ăn uống không có thời gian bảo đảm chất lượng, có thể tùy thân mang theo, có vài người mua một lần là vài tổ. Hơn nữa tự nghĩ ra đồ ăn có thể gia tăng giá trị đói khát thì khác biệt, càng cao càng đắt, đương nhiên khẩu vị tốt cũng rất đắt. Dù sao tại trò chơi, ăn cái gì cũng không béo, nhưng do giá trị ngũ cảm cao, cảm nhận ăn uống đều giống trong hiện thực, cho nên không hề thiếu người đều nguyện ý tiến vào trò chơi chỉ để ăn. Không hề thiếu ngoạn gia là đầu bếp, vào trò chơi để làm ăn kiếm tiền. Tuy rằng quy định tiền tệ trong trò chơi không thể chuyển sang nhân dân tệ, nhưng không quản được làm ăn ngầm phía sau.”
“Ngài biết thật nhiều.” Tiểu Ngư cảm khái, xem ra chính mình ngày sau kiếm tiền hẳn là không thành vấn đề. Nghĩ vậy cậu có chút hí hửng vui mừng.
Vị NPC nhe răng bật cười: “Đương nhiên. Từ khi trò chơi bắt đầu mở, tôi đã ở đây rồi, tất nhiên là biết nhiều.” Y không có nói sai. Người ta là người đầu tiên có mũ giáp từ lúc Closed Beta đó.
Bất quá Tiểu Ngư đồng học rõ ràng hiểu lầm ý tứ của NPC đồng chí. “Sinh hoạt mỗi ngày ở đây có lẽ rất tốt hở?”
NPC đồng chí như cũ cười hì hì: “Đúng vậy, sinh hoạt ở đây đích thực không tồi. Thời gian trong trò chơi so với ở bên ngoài là 1/24. Chỉ làbên trong 1 ngày, bên ngoài chỉ mới 1 giờ trôi qua. Cho nên thọ mệnh trong trò chơi rất dài nha ~ ”
Vì muốn thí nghiệm nấu nướng trong trò chơi có khác gì với nấu nướng ở thế giới thực không, nhiệm vụ “nướng cá” này Tiểu Ngư làm rất cẩn thận. Chuyện này có quan hệ rất lớn đến việc kiếm tiền sau này, cậu nghĩ nếu cá nướng thành công, cậu trước khi rời tân thủ thôn sẽ làm thêm một mớ, sau đó vào chủ thành đem bán, bao nhiêu tiền chứ ~ Sau này mua trang bị, mua tài liệu có cái nào mà không phải xài tiền đâu!
Kiếm gỗ đào của tân thủ công năng rất ít, trừ bỏ có thể đâm cá ngay cả đánh vẩy cá cũng không được. Tiểu Ngư rơi vào đường cùng, đành phải mở ra bao công cụ của tân thủ. Trong một đống lớn công cụ phải chọn 2 loại, NPC đồng chí nói lấy một hộp quẹt, đoản đao để có phương tiện trong việc xử lý cá cùng các nguyên liệu nấu ăn khác. Kỳ thật cậu cũng có hứng thú với những thứ khác, nhưng chỉ có thể lấy hai cái, vậy lấy cái mình hay thường dùng. Một đầu bếp, như thế nào có thể không có dao vừa tay. Nhưng là một đầu bếp, cậu tại saochỉ có mộtthanh chứ!! Trò chơi này rất thích gạt người có phải không, vì sao không cho không nguyên một bộ làm bếp!!
Tại bờ sông đánh vảy, bỏ một vài thứ vụn vặt trong bụng cá, Tiểu Ngư một chút cũng không để ý “du ngư” trong sông có thể chứng kiến hình ảnh huyết tinh tàn bạo này. Cậu tin tưởng, loại tiểu quái này chắc là không có trí năng, mà cho dù có cậu cũng không thể leo lên cây làm cá đi?
Xử lý tốt 4 con cá, Tiểu Ngư tới một bên cây ngắt vài diệp tử (lá cây) to to, tẩy trong nước sạch sẽ một hồi rồi bỏ lên mặt đất. Trong đó hai phiến để cá, hai phiến đựng đồ gia vị. Phải biết một lần lấy bao nhiêu đều phải tính một lần, lấy một ít không nhiều lắm là thiếu tâm nhãn! Bất quá bao gia vị mỗi một ô lớn nhỏ cố định, cho nên có thể một lần lấy ra không quá nhiều. Tiểu Ngư thử một lần, đổ không được, một lần hơn nửa bao, không ít đâu. Ai nấu ăn lại cần nhiều muối đến như vậy chứ!
Cắtgừng thành mảnh nhỏ, tính cả muối lẫn đường, còn có hạt tiêu, hỗn hợp cùng một chỗ quét lên cá. Sau đó, Tiểu Ngư thử dùng lá cây baođồ gia vị lại bỏ vào trong bọc, phát hiện có thể làm như vậy được! Lập tức nhếch miệng nở nụ cười đắc ý. Cậu cảm thấy, bao gia vị này mình có thể sử dụng được vài tháng! Rất tiết kiệm!
Ngài NPC chặt cây xong trở về nhìn thấy, ngửa đầu lên trời, nội tâm cảm thán: “Má ơi.Đây kỳ thật là BUG đi! ! !”
Không có khay nướng vàxiên cá nướng chuyên dụng, làm sao đây? Đành phải tước nhánh cây để thay thế. Trong rừng cây có không ít cây đào, dùng cành đào nướng cá có thể tiệnmột ít hương đào. Tiểu Ngư không chán ghét hương vị này, thiên nhiên nha. Độ chân thật trong trò chơi này thật tốt.
Xiên xong 4 con cá, thả xuống vài miếng gừng, Tiểu Ngư bắt đầu nhóm lửa. Mặc dù cơ hội thao tác ở dã ngoại không nhiều lắm, nhưng bạn nhỏ Tiểu Ngư tốt xấu gì cũng là bếp phó, tiệm cơm gia đình của cậu có vài món đặc sắc đều dùng củi lửa làm, cho nên việc nhóm lửa nhìn chung rất đơn giản. Nhưng hộp quẹt trong trò chơi cũng không giống với bật lửa ở hiện thực. Sau ba bốn lần thử, mới bắt lửa được, củi bập bùng cháy. Nhìn độ bền của hộp quẹt giảm 4, Tiểu Ngư có chút đau lòng. Bất quá bây giờ đã có kinh nghiệm, lần sau chỉ cần một lần là được.
Lửa quá to thì không thể nướng. Trong khi đang chờ đợi lửa nhỏ lại, Tiểu Ngư cân nhắc nên dùng măng như thế nào. Kỳ thật cậu rất thích ăn măng phiến, không lấy thịt, cứ để vậy mà xào chay. Hoặc rửa sạch làm rau trộn cũng là một lựa chọn không tồi. Măng nướng cậu đã thử làm rồi, nhưng lúc đó là sử dụng lò nướng, xét thấy nguyên liệu nấu ăn trong trò chơi được giữ tươi vô thời hạn, cậu quyết định không làm. Chính mình căn bản cũng không đáp ứng làm măng cho NPC ăn. Chính y nói muốn ăn nhưng mình không có nhận nhiệm vụ này nha!
Quyết định không động vào măng, Tiểu Ngư xem xét mức độ lửa cháy rồi bắt đầu nướng cá. Hương vị cá và mùi hương củi đốt bốc lên, cậu mị mị mắt, vừa lòng hít vào một hơi. Bờ sông ngoài rừng, gió nhẹ phất phơ, tiếng chim hót, mùi của hoa cỏ, ở dã ngoại chính mình tự tay “trát” cá, nguyên vật liệu nấu ăn không tốn một phân tiền, thực thích!
NPC đồng chí tự nhận chính mình tay nghề cũng không tệ lắm, bình thường ở nhà ngẫu nhiên có làm một vài lần, được bạn bè người thân nhất trí khen ngợi. Cho nên y tự nhận mình khá sành ăn, thế cơ mà hôm nay chỉ mới ngửi được hương vị cá nướng y đã cảm thấy nước miếng không ngừng trào ra. Người bán cá chép trong trò chơi đặc biệt nhiều, có đôi khi làm nhiệm vụ nhàm chán, y cũng sẽ tự mình trảo hai con cá đến nướng ăn. Đầu tiên có thể gia tăng giá trị đói khát, thứ hai đây cũng là một loại sinh hoạt khi nhàn rỗi, ba là y thích ăn, đối với mỹ thực phi thường chấp nhất. “Tiểu Ngư Nhi [chú ý Ngư Nhi là uốn lưỡi âm cuối, thỉnh không cần đọc thành ba chữ] cậu nướng cá thực thơm a!”
“Tất nhiên! Tốt xấu gì tôi cũng là đầu bếp, một con cá còn làm không được thì không phải bị sư phụ gõ rớt răng cửa sao!” Tiểu Ngư đối với việc này rất tự tin.
Kết quả hai người ở trong trò chơi bắt đầu thân thiết trao đổi về vấn đề trù nghệ.
Cá nướng tốt lắm. NPC đồng chí ăn thật vui vẻ thật hí hửng, Tiểu Ngư cậu ăn chưa xong một con thì y đã quất xong hai con cá. Tiểu Ngư suy tính một lúc, mình còn bánh bao của Bao Nhị, liền đem ba con còn lại tặng cho đối phương. Đương nhiên cậu còn không quên nói một câu: “Ngài ăn ba con cá nướng của tôi đã vượt mức rồi. Phần thưởng nhiệm vụ nhất định phải nhiều hơn!”
Ngài NPC cắn một ngụm cá, cười hì hì nói: “Phần thưởng nhiệm vụ tôi không có, nhưng có thể nói cho cậu biết một vài thường thức căn bản trong trò chơi.”
Tiểu Ngư nghi vấn: “Thường thức gì?”
“Mở hệ thống của cậu ra, xem thiết lập, có một bảng xếp hạng tên là tìm kiếm. Bên trong cậu có thể xem được thông tin, tính danh xưng hô của NPC cùng với tính danh cấp bậc của người chơi.”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người kỳ thật đã sớm đoán được. Đây thực ra là công a ! ! Rống rống……
[1] Sách buộc chỉ: loại sách chuyên dùng ngày xưa (theo tớ hiểu)
Tác giả :
Huyền