Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân
Chương 11: Bà quản gia
Robinson và Sinbad hai người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lăng Viễn, làm sao cũng không nghĩ tới được đại cổ đông ẩn tàng lâu như vậy cư nhiên là vua hải tặc tiếng tăm lừng lẫy của hải vực Kim Cương, tuy trước đó Sinbad đã từng hoài nghi khoản tiền đó có mờ ám, nhưng chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng này.
“Cho nên, chúng ta bấy nay vẫn góp vốn cùng tặc? Không biết này có tính là rửa tiền đen không a,” Robinson lẩm bẩm, “Mớ tiền khốn nạn đó chắc có rất nhiều là cướp từ chỗ chúng ta đi.”
Lăng Viễn tìm cái ghế ngồi xuống, hít sâu một hơi, đem chuyện đang chở mía thì bị Tát Cổ Tư đánh cướp, năm trăm vàng hòa giải, cùng với chuyện sau đó từ đầu chí cuối nói một lần, chỉ giấu đi phần về Hải thanh thạch.
“Cậu vừa nói thế tôi ngược lại nghĩ tới,” Sinbad tỏ vẻ đang cố gắng nhớ lại, “Từ sau đại hội đấu giá, quả thật cả một đoạn thời gian dài không bị Ác mộng cướp lần nào.”
“Tuy nói vậy không sai, nhưng tớ thủy chung có loại cảm giác thông đồng làm bậy a.” Robinson nói tiếp.
“Anh xem, đây chỉ là trò chơi, không cần phải tính toán rõ ràng như vậy.” Lăng Viễn bình tĩnh phân tích, “Làm hải tặc cũng không nhất thiết là người xấu đúng không, nói không chừng Tát Cổ Tư trong hiện thực còn là cảnh sát đó.”
Lời này nói xong, trong đầu Lăng Viễn lập tức hiện ra hình tượng vị cảnh sát nào đó, nghĩ thầm, cảnh sát có người còn không bằng hải tặc đâu.
“Tát Cổ Tư người này tuy làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chuyện cướp bóc vốn chính là một trong những thiết lập của trò chơi, đơn thuần từ góc độ chơi game mà nhìn nhận, anh ta chơi rất thành công không phải sao?”
Hai người kia đều không thể phủ nhận, là một danh hải tặc, Tát Cổ Tư làm thật sự không thể xuất sắc hơn nữa.
“Anh ta thao tác tốt, cũng rất có tài lãnh đạo, càng hiếm thấy chính là dám làm dám chịu, nói được làm được. Lúc trước mọi người không hợp, chỉ là bởi vì thân ở lập trường bất đồng, thử nghĩ xem, nếu là bạn chiến đấu, còn ai có thể đáng tin cậy hơn anh ta?”
Lăng Viễn cũng không phải vì thuyết phục hai người bọn họ mà cố ý khuếch đại ưu điểm của Tát Cổ Tư, cậu nói đều là lời thật lòng, từ một khắc khi Tát Cổ Tư theo đúng ước định đem Hải thanh thạch giao cho cậu đó, Lăng Viễn liền một lòng nhận định đối phương là một người tốt.
Hai người không lên tiếng, nhưng kỳ thật đáy lòng đều tán thành lời Lăng Viễn.
“Bất quá dù sao tiệm vải là của mọi người, tôi tôn trọng ý kiến các anh, nếu các anh vẫn cường liệt phản đối, thì dù khoản tiền này mượn từ anh ta, nhưng về sau buôn bán có lời rồi trả lại anh ta là xong, tôi nghĩ anh ta sẽ không quá để ý đâu.”
Sinbad liếc mắt nhìn Robinson một cái, phát biểu quan điểm trước: “Tôi không có gì ý kiến, lại nói anh ta cũng có giá trị lợi dụng, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”
“Đừng có nói dung tục như vậy,” Robinson khinh bỉ Sinbad quá thẳng thừng, thò tay vỗ vỗ bả vai Lăng Viễn, “Phải nói thêm một người bạn thì thêm một con đường làm ăn, đúng không!”
Lăng Viễn thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một hơi, để lộ một nụ cười nhàn nhạt.
“Bất quá hợp tác thì hợp tác, trước đó phải ước pháp tam chương,” Sinbad đẩy kính, “Một là về sau Nightmare không thể cướp thương thuyền của chúng ta nữa.”
“Chuyện này tất nhiên, tôi sẽ nói lại với anh ta.”
“Thứ hai tôi hy vọng vật tư đối phương cướp được ưu tiên xử lý cho chúng ta.”
“Chuyện này khỏi phải nói, chiến lợi phẩm của Ác mộng vẫn do tôi xử lý thay.”
Hai người nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, Robinson không rõ nghĩa nhướng nhướng mi, không nghĩ tới quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức này.
“Thứ ba là chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, hiện tại Caribbean là bạn làm ăn lớn nhất của chúng ta, mà quan hệ giữa Caribbean và Nightmare mọi người đều rõ ràng, lỡ như sự tình lộ ra, rất khó nhìn mặt nhau.”
“Nhất trí.”
Robinson vỗ vỗ tay, “Nhiệt liệt chúc mừng đại hội cổ đông lần đầu tiên của Nhà tranh Tơ lụa viên mãn bế mạc, ba bên tại đại hội nhất trí đạt thành nhận thức chung, đặt nền tảng cho sự phát triển tốt đẹp quan hệ xã hội ngày sau.”
“Chỉ có hai bên tham dự có được không.” Lăng Viễn thực bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ cậu không thể đại diện toàn quyền cho bên thứ ba sao?” Robinson chế nhạo.
Lăng Viễn lắc đầu, không thảo luận vấn đề này nữa, tiếp tục mục đích tiếp theo cậu đi chuyến này, cậu muốn Sinbad đi tìm Saga, lấy việc cung cấp dịch vụ vận chuyển làm điều kiện tiên quyết, ký đơn đặt hàng vải bố cho xưởng đóng tàu trên mấy đảo nhỏ xung quanh.
Vì không xác định Saga đối với mình là địch hay bạn, Lăng Viễn tạm thời còn chưa muốn chủ động chạm mặt đối phương.
Thật ngoài dự liệu, Saga rất sảng khoái đáp ứng điều kiện Sinbad đưa ra, ký đơn hàng lớn nhất từ sau khi bọn họ mua được Nhà tranh Tơ lụa, còn chủ động giảm giá cung ứng thuốc nhuộm cho họ.
Cách làm này của Saga ngược lại khiến Lăng Viễn cảm thấy bất an.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Chẳng có việc gì tự dưng ân cần, không phải tặc chính là trộm).” Sinbad thấp giọng nói với màn hình, quay đầu thấy Lăng Viễn nhìn mình, lại bổ sung, “Tuy hình dung như vậy không thích hợp lắm, bất quá về mặt ý tứ, cậu nhất định hiểu.”
Lăng Viễn xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng đối lời Sinbad không thể tán đồng hơn nữa.
Buổi tối Lăng Viễn cùng người bên Tơ Lụa ăn xong cơm tối mới về nhà, Lý Vân Đình kể từ cú điện thoại hồi sáng vẫn không gọi lại, điều này khiến Lăng Viễn nhẹ thở phào. Sau khi Lăng Viễn login, Lăng Lộ là người đầu tiên liên hệ cậu.
“Mau tới tiệm, có thứ tốt cho em.”
Khi Lăng Viễn đi vào Thanh Kỳ bán rượu Lăng Lộ đang nhàm chán ngồi tại bàn chơi bài nhỏ của cậu bài bạc, Lăng Lộ đối bài Texas hứng thú không lớn, thuần túy là giết thời gian trong lúc đợi người, thấy Lăng Viễn đến, lập tức quẳng bài không theo.
“Chơi với ai thế?” Lăng Viễn vừa hỏi vừa đi qua coi thông tin liên kết mạng.
“Một thanh niên 2B mà thôi.”
Quả nhiên Lăng Viễn phát hiện Jack trong vài người cùng bàn, ánh mắt đảo qua, cư nhiên thấy có cả Tát Cổ Tư.
Người đứng ngoài quan sát ván bài đều được ghi trong phần thông tin của bàn đánh bạc, Lăng Viễn vừa lộ mặt, Tát Cổ Tư quan sát tinh tế lập tức chú ý tới.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Đến rồi à.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Ừm.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Thật muộn.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Có việc?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Có thứ cho cậu.
Lăng Viễn bị Tát Cổ Tư đánh thức.
“Đồ tốt chị nói cho em, thứ gì đâu?”
Lăng Lộ lật tìm trong túi trữ nửa ngày, lấy ra một thứ như cuộn da dê đưa qua.
“Ờ, em nợ chị hai lần đó nha.”
Lăng Viễn mở ra vừa nhìn, cư nhiên là một tấm hải đồ, cậu dùng ánh mắt mang ý hỏi nhìn Lăng Lộ.
“Kiệt 13 hôm nay chủ động chạy đến chỗ chị hiến vật quý, không lấy thì phí, em không phải có bạn rất thích sao, cho em.”
“Nhưng em không rõ tấm này anh ta có chưa.”
“Yên tâm, đây là hải đồ Môn Liệt đảo mới ra, trước đây chưa có ai đánh ra, ít nhất tại hải vực chúng ta trước mắt vẫn là cái duy nhất.”
Lăng Viễn thật vui vẻ, “Em thay anh ta cảm ơn chị.”
“Không cần, hiếm thấy có người khiến thằng em thiên nhiên ngốc của chị để tâm như vậy, chị rất hiếu kỳ người đó là ai, Tiêu Trấn hình như không có sở thích này đi.”
“Ừm, không phải anh ấy, là…”
Lăng Viễn lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tào Tháo đến.
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Sao anh lại tới đây?
[ Cửa tiệm ] Tát Cổ Tư: Mật cậu không thấy trả lời, đoán cậu tám phần là ở đây.
Tát Cổ Tư phiêu mắt sang người thứ ba trong tiệm.
[ Cửa tiệm ] Tát Cổ Tư: Thì ra là đang hẹn hò, tôi quấy rầy hai người sao?
Lăng Lộ hiển nhiên đối với sự xuất hiện của đối phương ngoài ý muốn hơn Lăng Viễn nhiều.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Tôi hôm nay trên hải vực ồn ào với người ta nửa ngày, còn chém đinh chặt sắt nói Tát Kỳ gì đó đều là YY, quậy cả buổi hóa ra hai người thật cùng một chỗ?
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Anh ta là bạn em.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Thì ra em muốn cái đó là cho hắn? Sớm biết thế chị mới không thèm quan tâm em.
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Chị nghĩ nhiều rồi.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Mà thôi bỏ đi, chị lười quản em.
Lăng Lộ xoay người trừng mắt nhìn Tát Cổ Tư đang khoanh tay dựa tường xem vui một cái.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Cảnh cáo ông anh đừng có suy tính gì, Kỳ Kỳ là người đã có gia thất.
[ Cửa tiệm ] Tát Cổ Tư: Có gia thất? Với ai, cô sao?
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Với tôi cũng vẫn tốt hơn với ông, đi à.
Lăng Lộ nói xong liền rời đi như một trận gió.
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Nữ vương đại nhân đi thong thả......
Trong tiệm chỉ còn lại có Lăng Viễn và Tát Cổ Tư hai người.
“Lần sau trước khi đến nhớ báo.”
“Tôi có báo, cậu không trả lời.”
Lăng Viễn vừa rồi tâm tư đều đặt trên tấm hải đồ, giờ kéo kéo phần ghi chép trò chuyện lên, quả thật là cậu đã bỏ qua tin của Tát Cổ Tư.
“Xin lỗi là tôi sơ sót.”
“Hình như cậu rất để ý chuyện người khác biết tôi và cậu quen biết.
Lăng Viễn nghệch đầu nghĩ nghĩ, “Hình như cũng không phải đặc biệt để ý.”
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Lăng Viễn thoải mái hơn, trong hiện thực cậu còn không để ý ánh mắt của người khác, huống chi là trong trò chơi.
Đây cũng là điểm mà Lý Vân Đình tán thưởng ở Thanh Kỳ, mới đầu anh chẳng qua rảnh rỗi nhàm chán muốn đùa giỡn thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng này một chút, nghiền ngẫm biểu tình bất đắc dĩ thậm chí có chút tức giận của đối phương khi bị mình khiêu khích, bất quá dần dần anh phát hiện rất nhiều phẩm chất riêng rất ưu tú từ đối phương, ví dụ như trong sáng chân thật và ngay thẳng.
Cậu ấy không giống những người bị mình cướp khác hễ một ngụm cắn trúng là đôi bên từ đó về sau thành cừu địch không đội trời chung, cũng không vì thân phận vua hải tặc mà đùa cợt nịnh nọt mình. Cậu ấy sẽ thoải mái nhận ân huệ của mình, cũng sẽ nghĩ mọi cách báo đáp.
Cậu ấy sẽ ngay trước mắt công chúng tiện tay kéo mình, cũng không cảm thấy làm bạn cùng mình là chuyện gì đáng mất mặt hay kiêu ngạo, cậu ấy không biết cách che đậy, lại càng không giả nhân giả nghĩa, sau khi Lý Vân Đình thật lòng có hảo cảm với thiếu niên này xong, ngôn từ ngược lại càng thêm trang trọng.
“Nga đúng rồi, cái này cho anh.” Lăng Viễn đem hải đồ mới có được từ Lăng Lộ giao dịch cho Tát Cổ Tư.
“Môn Liệt đảo?” Tát Cổ Tư hơi kinh ngạc nhíu mày.
“Hy vọng anh còn chưa có.”
“Thứ này mới ra một ngày, theo tôi được biết chỉ có Caribbean đánh được một tấm.”
Lăng Viễn cười cười, không nói.
“Cậu ngược lại rất thích lấy bên nhà đông bổ sung nhà tây nhỉ.” Tát Cổ Tư một câu hai nghĩa nói.
Lăng Viễn có điểm ngượng ngùng, “Anh thấy rồi?”
“Nếu không muốn để tôi thấy, cũng đừng làm đến cao giọng vậy. Chiếc thuyền đó quá mức bắt mắt, muốn không chú ý đến cũng khó.”
Lăng Viễn đột nhiên có hơi xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào, loại chuyện như đem thứ có được từ chỗ A dùng chế tạo thuyền cho B là đối thủ một mất một còn của A này, thật sự khó mà giải thích thông được.
Tát Cổ Tư nhìn ra cậu không được tự nhiên, “Cậu không cần áy náy, khối đá đó là của cậu, cậu thích xử trí thế nào là chuyện của cậu, không cần cảm thấy có lỗi với tôi.”
Lăng Viễn thấy đối phương trái lại trấn an mình, nội tâm như có dòng nước ấm.
“Cần tiền sao? Vừa rồi thấy anh thua rất nhiều.”
“Ha ha, bộ dáng mất mặt như vậy bị cậu thấy rồi, thôi được, lấy một chút đi.”
Tát Cổ Tư nhận tiền xong lại nghĩ tới một chuyện, “Lần trước trong phó bản tôi đánh ra được tiêu bản Bắc Hải uyên ngư, cậu thu rồi phải không?”
“Ừm, cái đó rất hiếm nên tôi giữ lại không bán, thế nào?”
“Yul mới làm cái thuyền, chuẩn bị cho cậu ta chút đồ bày biện bên trong.”
“Thuyền màu gì?”
“Hình như là màu đỏ sẫm?”
Lăng Viễn quen tay hay việc mở ra một ngăn tủ, lấy ra hai tiêu bản hình cá thật to, tại trong một ngăn khác lấy một rương châu báu phủ vải màu vàng, cuối cùng lại xách ra hai chậu san hô.
“Tôi nhớ chỉ đánh ra có một con.”
“Tiêu bản cá này là một đôi, một là Uyên ngư, một là Ương ngư, lúc hai con đặt cùng nhau sẽ có hiệu ứng đặc biệt.”
Lăng Viễn đem hai tiêu bản miệng đối miệng treo trên tường, quả nhiên một lát sau giữa hai con cá chậm rãi dâng lên một cái bong bóng nước hình quả tim, bay tới giữa không trung lại tách một tiếng vỡ tan, bắn ra vô số giọt nước li ti.
“Có ý tứ.”
“Mấy hôm trước có người bán ương ngư tại sàn giao dịch, tôi thấy anh đã đánh được một con liền tự chủ trương mua, vừa lúc hợp thành một đôi.” Lăng Viễn lại chỉ chỉ cái hộp và chậu hoa trên tay, “Hai loại này phối với màu đỏ sẫm đều rất hợp.”
Cậu mở tấm phủ rương, chỉ thấy dưới cùng là hơn mười cái đầu lâu nhỏ, rương tọa lạc trên một đống xương khô, thân rương tạo bằng vàng ròng, nắp nửa mở, bên trong lộ ra vô số vàng bạc châu báu, xung quanh rương cũng phân tán rất nhiều tiền vàng.
Tát Cổ Tư huýt sáo một cái, “Đủ khí phái.”
Lăng Viễn tại chỗ bất động cả một hồi, lại chạy vào kho, một lát sau, ôm một chú cừu bảo bảo ra.
“Cậu đây là tính nuôi dê trong khoang thuyền cậu ta sao?”
“Cừu bình thường mặt đều màu da, con này là cừu bảo bảo biến dị, lông trắng mặt đen, rất ít gặp, rất nhiều cô gái đều thích.”
“…Nếu tôi nhớ không lầm, Yul là một thằng đờn ông thực thụ.”
Lăng Viễn nói, “Anh xem hải vực.”
Vì thế Tát Cổ Tư mở kênh hải vực ra.
[ Hải vực ] Lộ Lộ: Vô công bất thụ lộc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ ~~~
[ Hải vực ] Vô công bất thụ lộc: Cám ơn Lộ Lộ muội tử, đến ‘mua’ một cái ~
“Tôi nhớ MM này thuộc đội thuyền của anh.”
Lý Vân Đình đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật Tiểu Điền, sinh nhật cô em này chỉ sau mình một ngày, mấy năm qua đều bị đồng sự gộp chung chúc mừng, cuối tuần trước một đám người vừa ăn vừa uống vừa ca, Tiểu Điền tặng anh một mô hình, anh một đại nam nhân tự nhiên là lười đi chọn quà, trực tiếp thanh toán hóa đơn coi như làm quà.
“Cậu cũng thật đủ chu đáo, đối ai cũng vậy sao?”
Lăng Viễn nghĩ nghĩ, “Nếu anh muốn nghe tôi nói tôi chỉ đối với mình anh như vậy, tôi không ngại cùng anh diễn trò thỏa mãn lòng tự kỷ của anh.”
“Kỳ Kỳ, cậu càng ngày càng có tự giác làm bà quản gia cho tôi.” Tát Cổ Tư vừa mới thu liễm được một lúc, nhịn không được lại bộc lộ bản tính lưu manh.
“Tôi không ngại làm quản gia, nhưng chữ ‘bà’ thì miễn đi.” Lăng Viễn thưởng cho đối phương cái liếc trắng mắt, “Tôi quên mất nói chuyện đứng đắn với anh luôn đây này.”
“Hai ta trước giờ cũng chưa từng nói chuyện gì không đứng đắn mà.”
“Tôi hôm nay đã thẳng thắn thân phận của anh với người bên Tơ lụa, tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì mà không thể gặp người.”
Tát Cổ Tư mỉm cười, vừa thấy bất ngờ lại vừa thấy không ngoài ý muốn chút nào.
“Sau đó họ cũng tiếp nhận, điều kiện đưa ra chính là về sau anh không thể cướp thuyền hàng của họ nữa.”
“Cướp của người mình rồi lại bán cho người mình sao? Tôi không có nhàm chán vậy.”
Lăng Viễn gật gật đầu, thật cao hứng đối phương dùng loại từ ‘người mình’, “Còn nữa tuy chúng ta không ngại người khác nhìn thế nào, nhưng dù sao quan hệ cùng Caribbean vẫn có điểm phức tạp, cho nên chuyện này tạm thời đừng công khai ra ngoài.”
“Không thành vấn đề, cậu nói sao thì làm vậy.”
“Vậy không còn chuyện gì nữa.”
“Yêu cầu các cậu đưa ra tôi đều tiếp nhận, có phải tôi cũng có thể đưa ra yêu cầu không?”
Lăng Viễn sửng sốt, “Anh có yêu cầu gì?”
Tát Cổ Tư hướng Lăng Viễn xin giao dịch, “Đến, mang cái này lên.”
“Đây là cái gì?” Lăng Viễn nhìn thứ Tát Cổ Tư cho mình, cảm thấy có chút ghê tởm.
“Ngoan, mang lên nhìn coi.”
Lăng Viễn động động con chuột, gia hỏa ghê tởm trong tay tiêu thất, một lát sau, chỉ cảm thấy trên cổ một mảnh mịn màng, nghiêng đầu nhìn lại, một con bạch tuộc băng lãnh dính dấp màu tím xuất hiện tại đầu vai mình, một trong số những xúc tu của nó vừa vặn duỗi qua quấn lấy cổ cậu.
“…Cái thứ buồn nôn gì đây?”
“Xúc tu hệ, rất hợp cậu.” Tát Cổ Tư híp mắt cười hì hì nói.
Lăng Viễn nhíu nhíu mày, “Tôi nhất thiết phải mang con này?”
“Ừm, không được tôi cho phép thì không cho tháo xuống, đây chính là điều kiện của tôi.”
“Vì sao?”
“Tuyên cáo quyền sở hữu.”
“......”
Lăng Viễn rốt cuộc cũng không nghĩ ra Tát Cổ Tư có ý gì, mấy ngày kế tiếp, mỗi một người nhìn thấy Lăng Viễn đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, nhìn đến mức cậu nổi cả da gà da vịt.
“Trên mặt tôi có cái gì sao?” Lăng Viễn rốt cục không thể nhịn được nữa nói với Robinson và Sinbad đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Không có, ha ha, con bạch tuộc này rất hợp với cậu.” Robinson vội vàng dời tầm mắt đi.
Sinbad nói: “Thanh Kỳ, tôi rất thưởng thức sự thẳng thắn của cậu.”
Lăng Viễn ngốc ra, đổi chủ đề cái xoạch vầy là sao đây?
Tiêu Trấn cũng thấy, sắc mặt hắn rất khó coi.
“Tiểu Viễn, em còn vì chuyện xem phim mà cáu với anh? Nếu em là cố ý chọc giận anh, vậy chúc mừng em thành công rồi.”
Nói xong xoay người liền đi, không cho Lăng Viễn cơ hội hỏi thêm gì.
Cuối cùng vẫn là Lăng Lộ cho cậu đáp án.
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Mợ nó em còn nói không cùng 19 trộn chung một chỗ? Con bạch tuộc này là phần thưởng cho người xuất sắc tại đại hội đấu kiếm toàn game, cả server chỉ có một con như vậy, hệ thống phát thông báo, tất cả mọi người đều biết đây là của Tát Cổ Tư!
“Cho nên, chúng ta bấy nay vẫn góp vốn cùng tặc? Không biết này có tính là rửa tiền đen không a,” Robinson lẩm bẩm, “Mớ tiền khốn nạn đó chắc có rất nhiều là cướp từ chỗ chúng ta đi.”
Lăng Viễn tìm cái ghế ngồi xuống, hít sâu một hơi, đem chuyện đang chở mía thì bị Tát Cổ Tư đánh cướp, năm trăm vàng hòa giải, cùng với chuyện sau đó từ đầu chí cuối nói một lần, chỉ giấu đi phần về Hải thanh thạch.
“Cậu vừa nói thế tôi ngược lại nghĩ tới,” Sinbad tỏ vẻ đang cố gắng nhớ lại, “Từ sau đại hội đấu giá, quả thật cả một đoạn thời gian dài không bị Ác mộng cướp lần nào.”
“Tuy nói vậy không sai, nhưng tớ thủy chung có loại cảm giác thông đồng làm bậy a.” Robinson nói tiếp.
“Anh xem, đây chỉ là trò chơi, không cần phải tính toán rõ ràng như vậy.” Lăng Viễn bình tĩnh phân tích, “Làm hải tặc cũng không nhất thiết là người xấu đúng không, nói không chừng Tát Cổ Tư trong hiện thực còn là cảnh sát đó.”
Lời này nói xong, trong đầu Lăng Viễn lập tức hiện ra hình tượng vị cảnh sát nào đó, nghĩ thầm, cảnh sát có người còn không bằng hải tặc đâu.
“Tát Cổ Tư người này tuy làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chuyện cướp bóc vốn chính là một trong những thiết lập của trò chơi, đơn thuần từ góc độ chơi game mà nhìn nhận, anh ta chơi rất thành công không phải sao?”
Hai người kia đều không thể phủ nhận, là một danh hải tặc, Tát Cổ Tư làm thật sự không thể xuất sắc hơn nữa.
“Anh ta thao tác tốt, cũng rất có tài lãnh đạo, càng hiếm thấy chính là dám làm dám chịu, nói được làm được. Lúc trước mọi người không hợp, chỉ là bởi vì thân ở lập trường bất đồng, thử nghĩ xem, nếu là bạn chiến đấu, còn ai có thể đáng tin cậy hơn anh ta?”
Lăng Viễn cũng không phải vì thuyết phục hai người bọn họ mà cố ý khuếch đại ưu điểm của Tát Cổ Tư, cậu nói đều là lời thật lòng, từ một khắc khi Tát Cổ Tư theo đúng ước định đem Hải thanh thạch giao cho cậu đó, Lăng Viễn liền một lòng nhận định đối phương là một người tốt.
Hai người không lên tiếng, nhưng kỳ thật đáy lòng đều tán thành lời Lăng Viễn.
“Bất quá dù sao tiệm vải là của mọi người, tôi tôn trọng ý kiến các anh, nếu các anh vẫn cường liệt phản đối, thì dù khoản tiền này mượn từ anh ta, nhưng về sau buôn bán có lời rồi trả lại anh ta là xong, tôi nghĩ anh ta sẽ không quá để ý đâu.”
Sinbad liếc mắt nhìn Robinson một cái, phát biểu quan điểm trước: “Tôi không có gì ý kiến, lại nói anh ta cũng có giá trị lợi dụng, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”
“Đừng có nói dung tục như vậy,” Robinson khinh bỉ Sinbad quá thẳng thừng, thò tay vỗ vỗ bả vai Lăng Viễn, “Phải nói thêm một người bạn thì thêm một con đường làm ăn, đúng không!”
Lăng Viễn thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một hơi, để lộ một nụ cười nhàn nhạt.
“Bất quá hợp tác thì hợp tác, trước đó phải ước pháp tam chương,” Sinbad đẩy kính, “Một là về sau Nightmare không thể cướp thương thuyền của chúng ta nữa.”
“Chuyện này tất nhiên, tôi sẽ nói lại với anh ta.”
“Thứ hai tôi hy vọng vật tư đối phương cướp được ưu tiên xử lý cho chúng ta.”
“Chuyện này khỏi phải nói, chiến lợi phẩm của Ác mộng vẫn do tôi xử lý thay.”
Hai người nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, Robinson không rõ nghĩa nhướng nhướng mi, không nghĩ tới quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức này.
“Thứ ba là chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, hiện tại Caribbean là bạn làm ăn lớn nhất của chúng ta, mà quan hệ giữa Caribbean và Nightmare mọi người đều rõ ràng, lỡ như sự tình lộ ra, rất khó nhìn mặt nhau.”
“Nhất trí.”
Robinson vỗ vỗ tay, “Nhiệt liệt chúc mừng đại hội cổ đông lần đầu tiên của Nhà tranh Tơ lụa viên mãn bế mạc, ba bên tại đại hội nhất trí đạt thành nhận thức chung, đặt nền tảng cho sự phát triển tốt đẹp quan hệ xã hội ngày sau.”
“Chỉ có hai bên tham dự có được không.” Lăng Viễn thực bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ cậu không thể đại diện toàn quyền cho bên thứ ba sao?” Robinson chế nhạo.
Lăng Viễn lắc đầu, không thảo luận vấn đề này nữa, tiếp tục mục đích tiếp theo cậu đi chuyến này, cậu muốn Sinbad đi tìm Saga, lấy việc cung cấp dịch vụ vận chuyển làm điều kiện tiên quyết, ký đơn đặt hàng vải bố cho xưởng đóng tàu trên mấy đảo nhỏ xung quanh.
Vì không xác định Saga đối với mình là địch hay bạn, Lăng Viễn tạm thời còn chưa muốn chủ động chạm mặt đối phương.
Thật ngoài dự liệu, Saga rất sảng khoái đáp ứng điều kiện Sinbad đưa ra, ký đơn hàng lớn nhất từ sau khi bọn họ mua được Nhà tranh Tơ lụa, còn chủ động giảm giá cung ứng thuốc nhuộm cho họ.
Cách làm này của Saga ngược lại khiến Lăng Viễn cảm thấy bất an.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Chẳng có việc gì tự dưng ân cần, không phải tặc chính là trộm).” Sinbad thấp giọng nói với màn hình, quay đầu thấy Lăng Viễn nhìn mình, lại bổ sung, “Tuy hình dung như vậy không thích hợp lắm, bất quá về mặt ý tứ, cậu nhất định hiểu.”
Lăng Viễn xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng đối lời Sinbad không thể tán đồng hơn nữa.
Buổi tối Lăng Viễn cùng người bên Tơ Lụa ăn xong cơm tối mới về nhà, Lý Vân Đình kể từ cú điện thoại hồi sáng vẫn không gọi lại, điều này khiến Lăng Viễn nhẹ thở phào. Sau khi Lăng Viễn login, Lăng Lộ là người đầu tiên liên hệ cậu.
“Mau tới tiệm, có thứ tốt cho em.”
Khi Lăng Viễn đi vào Thanh Kỳ bán rượu Lăng Lộ đang nhàm chán ngồi tại bàn chơi bài nhỏ của cậu bài bạc, Lăng Lộ đối bài Texas hứng thú không lớn, thuần túy là giết thời gian trong lúc đợi người, thấy Lăng Viễn đến, lập tức quẳng bài không theo.
“Chơi với ai thế?” Lăng Viễn vừa hỏi vừa đi qua coi thông tin liên kết mạng.
“Một thanh niên 2B mà thôi.”
Quả nhiên Lăng Viễn phát hiện Jack trong vài người cùng bàn, ánh mắt đảo qua, cư nhiên thấy có cả Tát Cổ Tư.
Người đứng ngoài quan sát ván bài đều được ghi trong phần thông tin của bàn đánh bạc, Lăng Viễn vừa lộ mặt, Tát Cổ Tư quan sát tinh tế lập tức chú ý tới.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Đến rồi à.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Ừm.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Thật muộn.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Có việc?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Có thứ cho cậu.
Lăng Viễn bị Tát Cổ Tư đánh thức.
“Đồ tốt chị nói cho em, thứ gì đâu?”
Lăng Lộ lật tìm trong túi trữ nửa ngày, lấy ra một thứ như cuộn da dê đưa qua.
“Ờ, em nợ chị hai lần đó nha.”
Lăng Viễn mở ra vừa nhìn, cư nhiên là một tấm hải đồ, cậu dùng ánh mắt mang ý hỏi nhìn Lăng Lộ.
“Kiệt 13 hôm nay chủ động chạy đến chỗ chị hiến vật quý, không lấy thì phí, em không phải có bạn rất thích sao, cho em.”
“Nhưng em không rõ tấm này anh ta có chưa.”
“Yên tâm, đây là hải đồ Môn Liệt đảo mới ra, trước đây chưa có ai đánh ra, ít nhất tại hải vực chúng ta trước mắt vẫn là cái duy nhất.”
Lăng Viễn thật vui vẻ, “Em thay anh ta cảm ơn chị.”
“Không cần, hiếm thấy có người khiến thằng em thiên nhiên ngốc của chị để tâm như vậy, chị rất hiếu kỳ người đó là ai, Tiêu Trấn hình như không có sở thích này đi.”
“Ừm, không phải anh ấy, là…”
Lăng Viễn lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tào Tháo đến.
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Sao anh lại tới đây?
[ Cửa tiệm ] Tát Cổ Tư: Mật cậu không thấy trả lời, đoán cậu tám phần là ở đây.
Tát Cổ Tư phiêu mắt sang người thứ ba trong tiệm.
[ Cửa tiệm ] Tát Cổ Tư: Thì ra là đang hẹn hò, tôi quấy rầy hai người sao?
Lăng Lộ hiển nhiên đối với sự xuất hiện của đối phương ngoài ý muốn hơn Lăng Viễn nhiều.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Tôi hôm nay trên hải vực ồn ào với người ta nửa ngày, còn chém đinh chặt sắt nói Tát Kỳ gì đó đều là YY, quậy cả buổi hóa ra hai người thật cùng một chỗ?
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Anh ta là bạn em.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Thì ra em muốn cái đó là cho hắn? Sớm biết thế chị mới không thèm quan tâm em.
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Chị nghĩ nhiều rồi.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Mà thôi bỏ đi, chị lười quản em.
Lăng Lộ xoay người trừng mắt nhìn Tát Cổ Tư đang khoanh tay dựa tường xem vui một cái.
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Cảnh cáo ông anh đừng có suy tính gì, Kỳ Kỳ là người đã có gia thất.
[ Cửa tiệm ] Tát Cổ Tư: Có gia thất? Với ai, cô sao?
[ Cửa tiệm ] Naga nữ vương: Với tôi cũng vẫn tốt hơn với ông, đi à.
Lăng Lộ nói xong liền rời đi như một trận gió.
[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Nữ vương đại nhân đi thong thả......
Trong tiệm chỉ còn lại có Lăng Viễn và Tát Cổ Tư hai người.
“Lần sau trước khi đến nhớ báo.”
“Tôi có báo, cậu không trả lời.”
Lăng Viễn vừa rồi tâm tư đều đặt trên tấm hải đồ, giờ kéo kéo phần ghi chép trò chuyện lên, quả thật là cậu đã bỏ qua tin của Tát Cổ Tư.
“Xin lỗi là tôi sơ sót.”
“Hình như cậu rất để ý chuyện người khác biết tôi và cậu quen biết.
Lăng Viễn nghệch đầu nghĩ nghĩ, “Hình như cũng không phải đặc biệt để ý.”
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Lăng Viễn thoải mái hơn, trong hiện thực cậu còn không để ý ánh mắt của người khác, huống chi là trong trò chơi.
Đây cũng là điểm mà Lý Vân Đình tán thưởng ở Thanh Kỳ, mới đầu anh chẳng qua rảnh rỗi nhàm chán muốn đùa giỡn thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng này một chút, nghiền ngẫm biểu tình bất đắc dĩ thậm chí có chút tức giận của đối phương khi bị mình khiêu khích, bất quá dần dần anh phát hiện rất nhiều phẩm chất riêng rất ưu tú từ đối phương, ví dụ như trong sáng chân thật và ngay thẳng.
Cậu ấy không giống những người bị mình cướp khác hễ một ngụm cắn trúng là đôi bên từ đó về sau thành cừu địch không đội trời chung, cũng không vì thân phận vua hải tặc mà đùa cợt nịnh nọt mình. Cậu ấy sẽ thoải mái nhận ân huệ của mình, cũng sẽ nghĩ mọi cách báo đáp.
Cậu ấy sẽ ngay trước mắt công chúng tiện tay kéo mình, cũng không cảm thấy làm bạn cùng mình là chuyện gì đáng mất mặt hay kiêu ngạo, cậu ấy không biết cách che đậy, lại càng không giả nhân giả nghĩa, sau khi Lý Vân Đình thật lòng có hảo cảm với thiếu niên này xong, ngôn từ ngược lại càng thêm trang trọng.
“Nga đúng rồi, cái này cho anh.” Lăng Viễn đem hải đồ mới có được từ Lăng Lộ giao dịch cho Tát Cổ Tư.
“Môn Liệt đảo?” Tát Cổ Tư hơi kinh ngạc nhíu mày.
“Hy vọng anh còn chưa có.”
“Thứ này mới ra một ngày, theo tôi được biết chỉ có Caribbean đánh được một tấm.”
Lăng Viễn cười cười, không nói.
“Cậu ngược lại rất thích lấy bên nhà đông bổ sung nhà tây nhỉ.” Tát Cổ Tư một câu hai nghĩa nói.
Lăng Viễn có điểm ngượng ngùng, “Anh thấy rồi?”
“Nếu không muốn để tôi thấy, cũng đừng làm đến cao giọng vậy. Chiếc thuyền đó quá mức bắt mắt, muốn không chú ý đến cũng khó.”
Lăng Viễn đột nhiên có hơi xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào, loại chuyện như đem thứ có được từ chỗ A dùng chế tạo thuyền cho B là đối thủ một mất một còn của A này, thật sự khó mà giải thích thông được.
Tát Cổ Tư nhìn ra cậu không được tự nhiên, “Cậu không cần áy náy, khối đá đó là của cậu, cậu thích xử trí thế nào là chuyện của cậu, không cần cảm thấy có lỗi với tôi.”
Lăng Viễn thấy đối phương trái lại trấn an mình, nội tâm như có dòng nước ấm.
“Cần tiền sao? Vừa rồi thấy anh thua rất nhiều.”
“Ha ha, bộ dáng mất mặt như vậy bị cậu thấy rồi, thôi được, lấy một chút đi.”
Tát Cổ Tư nhận tiền xong lại nghĩ tới một chuyện, “Lần trước trong phó bản tôi đánh ra được tiêu bản Bắc Hải uyên ngư, cậu thu rồi phải không?”
“Ừm, cái đó rất hiếm nên tôi giữ lại không bán, thế nào?”
“Yul mới làm cái thuyền, chuẩn bị cho cậu ta chút đồ bày biện bên trong.”
“Thuyền màu gì?”
“Hình như là màu đỏ sẫm?”
Lăng Viễn quen tay hay việc mở ra một ngăn tủ, lấy ra hai tiêu bản hình cá thật to, tại trong một ngăn khác lấy một rương châu báu phủ vải màu vàng, cuối cùng lại xách ra hai chậu san hô.
“Tôi nhớ chỉ đánh ra có một con.”
“Tiêu bản cá này là một đôi, một là Uyên ngư, một là Ương ngư, lúc hai con đặt cùng nhau sẽ có hiệu ứng đặc biệt.”
Lăng Viễn đem hai tiêu bản miệng đối miệng treo trên tường, quả nhiên một lát sau giữa hai con cá chậm rãi dâng lên một cái bong bóng nước hình quả tim, bay tới giữa không trung lại tách một tiếng vỡ tan, bắn ra vô số giọt nước li ti.
“Có ý tứ.”
“Mấy hôm trước có người bán ương ngư tại sàn giao dịch, tôi thấy anh đã đánh được một con liền tự chủ trương mua, vừa lúc hợp thành một đôi.” Lăng Viễn lại chỉ chỉ cái hộp và chậu hoa trên tay, “Hai loại này phối với màu đỏ sẫm đều rất hợp.”
Cậu mở tấm phủ rương, chỉ thấy dưới cùng là hơn mười cái đầu lâu nhỏ, rương tọa lạc trên một đống xương khô, thân rương tạo bằng vàng ròng, nắp nửa mở, bên trong lộ ra vô số vàng bạc châu báu, xung quanh rương cũng phân tán rất nhiều tiền vàng.
Tát Cổ Tư huýt sáo một cái, “Đủ khí phái.”
Lăng Viễn tại chỗ bất động cả một hồi, lại chạy vào kho, một lát sau, ôm một chú cừu bảo bảo ra.
“Cậu đây là tính nuôi dê trong khoang thuyền cậu ta sao?”
“Cừu bình thường mặt đều màu da, con này là cừu bảo bảo biến dị, lông trắng mặt đen, rất ít gặp, rất nhiều cô gái đều thích.”
“…Nếu tôi nhớ không lầm, Yul là một thằng đờn ông thực thụ.”
Lăng Viễn nói, “Anh xem hải vực.”
Vì thế Tát Cổ Tư mở kênh hải vực ra.
[ Hải vực ] Lộ Lộ: Vô công bất thụ lộc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ ~~~
[ Hải vực ] Vô công bất thụ lộc: Cám ơn Lộ Lộ muội tử, đến ‘mua’ một cái ~
“Tôi nhớ MM này thuộc đội thuyền của anh.”
Lý Vân Đình đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật Tiểu Điền, sinh nhật cô em này chỉ sau mình một ngày, mấy năm qua đều bị đồng sự gộp chung chúc mừng, cuối tuần trước một đám người vừa ăn vừa uống vừa ca, Tiểu Điền tặng anh một mô hình, anh một đại nam nhân tự nhiên là lười đi chọn quà, trực tiếp thanh toán hóa đơn coi như làm quà.
“Cậu cũng thật đủ chu đáo, đối ai cũng vậy sao?”
Lăng Viễn nghĩ nghĩ, “Nếu anh muốn nghe tôi nói tôi chỉ đối với mình anh như vậy, tôi không ngại cùng anh diễn trò thỏa mãn lòng tự kỷ của anh.”
“Kỳ Kỳ, cậu càng ngày càng có tự giác làm bà quản gia cho tôi.” Tát Cổ Tư vừa mới thu liễm được một lúc, nhịn không được lại bộc lộ bản tính lưu manh.
“Tôi không ngại làm quản gia, nhưng chữ ‘bà’ thì miễn đi.” Lăng Viễn thưởng cho đối phương cái liếc trắng mắt, “Tôi quên mất nói chuyện đứng đắn với anh luôn đây này.”
“Hai ta trước giờ cũng chưa từng nói chuyện gì không đứng đắn mà.”
“Tôi hôm nay đã thẳng thắn thân phận của anh với người bên Tơ lụa, tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì mà không thể gặp người.”
Tát Cổ Tư mỉm cười, vừa thấy bất ngờ lại vừa thấy không ngoài ý muốn chút nào.
“Sau đó họ cũng tiếp nhận, điều kiện đưa ra chính là về sau anh không thể cướp thuyền hàng của họ nữa.”
“Cướp của người mình rồi lại bán cho người mình sao? Tôi không có nhàm chán vậy.”
Lăng Viễn gật gật đầu, thật cao hứng đối phương dùng loại từ ‘người mình’, “Còn nữa tuy chúng ta không ngại người khác nhìn thế nào, nhưng dù sao quan hệ cùng Caribbean vẫn có điểm phức tạp, cho nên chuyện này tạm thời đừng công khai ra ngoài.”
“Không thành vấn đề, cậu nói sao thì làm vậy.”
“Vậy không còn chuyện gì nữa.”
“Yêu cầu các cậu đưa ra tôi đều tiếp nhận, có phải tôi cũng có thể đưa ra yêu cầu không?”
Lăng Viễn sửng sốt, “Anh có yêu cầu gì?”
Tát Cổ Tư hướng Lăng Viễn xin giao dịch, “Đến, mang cái này lên.”
“Đây là cái gì?” Lăng Viễn nhìn thứ Tát Cổ Tư cho mình, cảm thấy có chút ghê tởm.
“Ngoan, mang lên nhìn coi.”
Lăng Viễn động động con chuột, gia hỏa ghê tởm trong tay tiêu thất, một lát sau, chỉ cảm thấy trên cổ một mảnh mịn màng, nghiêng đầu nhìn lại, một con bạch tuộc băng lãnh dính dấp màu tím xuất hiện tại đầu vai mình, một trong số những xúc tu của nó vừa vặn duỗi qua quấn lấy cổ cậu.
“…Cái thứ buồn nôn gì đây?”
“Xúc tu hệ, rất hợp cậu.” Tát Cổ Tư híp mắt cười hì hì nói.
Lăng Viễn nhíu nhíu mày, “Tôi nhất thiết phải mang con này?”
“Ừm, không được tôi cho phép thì không cho tháo xuống, đây chính là điều kiện của tôi.”
“Vì sao?”
“Tuyên cáo quyền sở hữu.”
“......”
Lăng Viễn rốt cuộc cũng không nghĩ ra Tát Cổ Tư có ý gì, mấy ngày kế tiếp, mỗi một người nhìn thấy Lăng Viễn đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, nhìn đến mức cậu nổi cả da gà da vịt.
“Trên mặt tôi có cái gì sao?” Lăng Viễn rốt cục không thể nhịn được nữa nói với Robinson và Sinbad đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Không có, ha ha, con bạch tuộc này rất hợp với cậu.” Robinson vội vàng dời tầm mắt đi.
Sinbad nói: “Thanh Kỳ, tôi rất thưởng thức sự thẳng thắn của cậu.”
Lăng Viễn ngốc ra, đổi chủ đề cái xoạch vầy là sao đây?
Tiêu Trấn cũng thấy, sắc mặt hắn rất khó coi.
“Tiểu Viễn, em còn vì chuyện xem phim mà cáu với anh? Nếu em là cố ý chọc giận anh, vậy chúc mừng em thành công rồi.”
Nói xong xoay người liền đi, không cho Lăng Viễn cơ hội hỏi thêm gì.
Cuối cùng vẫn là Lăng Lộ cho cậu đáp án.
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Mợ nó em còn nói không cùng 19 trộn chung một chỗ? Con bạch tuộc này là phần thưởng cho người xuất sắc tại đại hội đấu kiếm toàn game, cả server chỉ có một con như vậy, hệ thống phát thông báo, tất cả mọi người đều biết đây là của Tát Cổ Tư!
Tác giả :
Dịch Tu La