Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
Chương 70
Môi An Nặc rơi vào trên môi của Tử La Lan, đồng thời còn tiến vào thâm nhập khoang miệng của hắn.
Hắn nghe y khe khẽ nỉ non: “Ngươi cái gì cũng không nói, dù ngươi đáp ứng hay cự tuyệt.”
Tử La Lan nhắm mắt lại, không có kháng cự, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn không phải là người nắm giữ vận mệnh của chính mình. Hắn không mạnh cũng không cường, hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tương lai phải sinh hoạt thành cái dạng gì.
Với hắn mà nói, quá khứ cùng hiện tại không có gì khác nhau, mà sau này cùng hiện tại không có bất luận cái gì bất đồng, tương lai của hắn vẫn luôn nằm trong tay của người khác.
Không giống với người khác, Tử La Lan không có cơ hội để phản kháng, hắn chỉ phục tùng, tuy hắn không hiểu rõ ý tứ phục tùng là gì.
Cho dù ngươi không muốn làm, kết quả cuối cùng ngươi vẫn muốn phải đi làm, như vậy ý kiến của ngươi còn có ích lợi gì.
Tử La Lan ngoan ngoãn để An Nặc hôn, cảm thụ nhiệt độ trên thân người càng ngày càng cao. Cái loại cảm giác ấm áp này khiến Tử La Lan rất thích, không có máy móc băng lạnh cùng phương trình tính toán vô tận.
Hắn nghĩ, có đúng hay không khi mặt trời chiếu xuống phòng mình, còn tên kia thì cùng làm bạn với mình.
Hắn nhớ người có mái tóc tử sắc, con mắt tử sắc, dáng tươi cười của hắn ôn nhu mà an tĩnh, hắn tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ hảo hảo ở cùng một chỗ, thế nhưng, cuối cùng chỉ còn lại mình Ôn Bá cô độc thủ trước mộ bia lạnh giá.
Hắn không muốn An Nặc trở nên giống với Ôn Bá, nhưng ái tình cùng công thức không giống nhau, đây là một người, chứ không phải đại lượng, vô phương dùng bất cứ công thức gì tính toán.
Cái hôn của An Nặc vẫn tiếp tục thâm nhập, còn có ác ý cắn môi hắn một chút, An Nặc không thích Tử La Lan lúc nào cũng một bộ dạng suy nghĩ.
Tử La Lan ủy khuất nháy mắt mấy cái. Trên thế giới có rất nhiều chuyện biến hóa, tỷ như lúc hắn tiến vào trò chơi biến thành thiên sứ thỏ, hoặc là thấy được vong linh đang nỗ lực tách ra khỏi hệ thống, cùng với thu hoạch ngoài ý muốn tình yêu của An Nặc —- mặc dù lúc hắn còn đang là thiên sứ thỏ, hắn đối với biểu hiện tình yêu của An Nặc vô cùng hoài nghi, thế nhưng hắn hiện tại thật tin tưởng.
Tình huống hiện tại không cho phép hắn do dự, hoặc là phối hợp hoặc là đẩy ra.
Tử La Lan vươn tay, chạm vào ngực An Nặc, hắn có thể cảm giác trái tim đập.
Ngươi có thể vĩnh viễn cùng ta ở cùng một chỗ hay không, có thực sự khoan dung cho cái quá khứ u ám của ta …
Tử La Lan vươn tay ôm cổ An Nặc, đó là một loại ám chỉ, bất kể An Nặc có thể minh bạch ám chỉ của Tử La Lan hay không.
Trong mắt An Nặc là ôn nhu, tuy rằng thật lâu sau này, Tử La Lan oán giận là không còn thấy được ôn nhu như vậy lần nữa.
Đúng vậy, bởi vì y lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ và không thèm đếm xỉa, cho nên ôn nhu như thế khiến kẻ khác tâm động.
Tử La Lan có chút do dự hôn lên môi An Nặc, hô hấp của hắn rất dồn dập, Tử La Lan thầm mắng chính mình vô dụng, nhưng không cách nào ức chế rung động, con mắt hắc sắc nhìn An Nặc trong bóng đêm.
Ngón tay An Nặc nhẹ nhàng xoa tóc hắn, sợi tóc mềm mại mang theo một loại băng lãnh của mặt trăng. Đương nhiên, An Nặc vốn không phải là một người nhiệt tình, hiện tại lại muốn dùng thân thể có nhiệt độ không cao cảm nhận cái ấm áp của người dưới thân.
“Ta chưa từng nói với người khác những lời này, bởi vì ta không phải là người quá am hiểu cách bày tỏ …” An Nặc ở bên tai Tử La Lan nói khẽ, “thế nhưng … nếu như ta nói, thì đó là lời hứa của cả đời,” y ôn nhu nói, “ta sẽ bảo hộ ngươi suốt đời, yêu ngươi, tuy ta không muốn biểu hiện độc tài một chút nào, nhưng ta còn phải nhắc nhở ngươi, ngươi là của ta.”
Y nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai Tử La Lan rồi nói, “Nếu như ngươi không có ý kiến gì khác, ta sẽ tiếp tục …”
Y trong bóng đêm nhẫn nại, đây là y cho Tử La Lan cơ hội cuối cùng, hoặc là thẳng thắn cự tuyệt y, hoặc là ngoan ngoãn theo y, y biết Tử La Lan sẽ chọn cái sau.
Nếu Tử La Lan chọn cự tuyệt y, y không thể xác định mình có phong độ từ trên thân thể hắn ly khai hay không, dù sao trước loại chuyện này loại kiêu ngạo tự chủ không có ích …
Tử La Lan trong bóng tối cũng không có nói gì, nhắm mắt an tĩnh, hắn không cách nào cự tuyệt An Nặc, hắn lựa chọn tiếp nhận.
An Nặc dùng một loại khẩu khí thở dài một hơi rồi nói: “Như vậy, ta có thể tiếp tục?”
Tử La Lan khe khẽ gật đầu, hắn biết An Nặc thấy được. Nếu như hắn hiện tại cự tuyệt, Tử La Lan có thể tưởng tượng ra được chuyện gì sẽ xảy ra..
An Nặc cúi đầu hôn lên gáy hắn, đầu ngón tay cởi khuy áo Tử La Lan, tách vật cản ra khỏi thân thể hắn.
Tiếp đó y hôn lên nhũ tiêm trên thân thể thanh nhã tinh tế của Tử La Lan, do chưa từng kinh lịch qua làm cho hắn khe khẽ run.
Đầu ngón tay An Nặc nhẹ nhàng từ trên thân thể Tử La Lan trượt xuống, dùng chân tách 2 chân của Tử La Lan ra.
Tử La Lan cắn môi, thân thể căng thẳng do dị vật xâm nhập vào, bên trong khô sáp, nương theo một loại cảm giác đau đớn kỳ quái.
Hắn cảm thấy tay y chỉ ở trong thân thể nhẹ nhàng thăm dò, đồng thời nhẹ nhàng chuyển động, loại đau đớn kia vẫn như cũ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn ủy khuất nắm lấy ra giường, cắn môi nhẫn nại, nếu như kêu lên thì nhất định thê thảm, 90% khả năng sẽ đem An Nặc dọa sợ.
Khi ngón tay của An Nặc lui ra ngoài, Tử La Lan khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên người hắn đã che kín 1 tầng mồ hôi, 2 chân run rẩy một chút.
Ngay sau đó là 1 thứ thật lớn xâm nhập cùng đau đớn, Tử La Lan ủy khuất oán thầm, làm thế nào lại đau như vậy, thân thể giống như bị xé rách, hắn buộc phải nghĩ đến một số chuyện khác để phân tán lực chú ý của mình tỷ như đồ ăn vặt ở phố người Hoa , hoặc là như Kiêu Ngạo nói ở đâu có thể ngoạn trò chơi hảo ….
Tuy sinh hoạt Tử La Lan trước đây khá nhấp nhô, thế nhưng đều là ….
Đương nhiên, lần đầu tiên kết hợp với thân thể nam nhân sẽ tương đối đau, dù sao thân thể nam nhân cũng không dùng để làm việc này. Loại kếp hợp này phần lớn là một loại dung hợp tinh thân.
Tử La Lan an ủi mình như thế, có lẽ An Nặc gây thống khổ cho mình khiến mình có thể cảm nhận được tình yêu của y … Bất quá, Tử La Lan dần dần không thể nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể ủy khuất trừng mắt nhìn An Nặc, cảm thụ đau đớn y mang đến.
An Nặc không muốn thương tổn hắn một chút nào, thế nhưng đối phương vẫn ngoan ngoãn cùng phối hợp, dưới tình huống như vậy, nếu An Nặc dừng lại quả thật rất không có nhân đạo.
2 người trong bóng tối thở dốc. Có lẽ đối với Tử La Lan mà nói, ái tình là như thế này, vừa đau vừa khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
**********
Tác giả nói gia suy nghĩ của mình: H của hôm nay (được rồi, ta thừa nhận lúc đầu không tính làm H), bị một nam đồng nghiệp thấy được, sau đó hắn nói — không nghĩ tới ngươi là người như thế. ta còn chưa kịp hỏi loại người nào, thì hắn xoay người chạy mất
Trời biết ta trong sáng biết bao nhiêu ….
Sau đó, trong phòng làm việc bình tĩnh chẳng được mà viết, về nhà viết, kết quả thu được đoản ngắn…
Ta hết chỗ nói…
Nói về H … Ta sau này sẽ bổ sung trong ngoại truyện đi ~
Cuối cùng ta muốn nhắc các ngươi là ta không có năng lực viết H, bất quá ta sẽ cố gắng …
Các ngươi đừng đạp ta a~ ta cũng không muốn kết thúc như vậy ~ủy khuất~
Hắn nghe y khe khẽ nỉ non: “Ngươi cái gì cũng không nói, dù ngươi đáp ứng hay cự tuyệt.”
Tử La Lan nhắm mắt lại, không có kháng cự, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn không phải là người nắm giữ vận mệnh của chính mình. Hắn không mạnh cũng không cường, hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tương lai phải sinh hoạt thành cái dạng gì.
Với hắn mà nói, quá khứ cùng hiện tại không có gì khác nhau, mà sau này cùng hiện tại không có bất luận cái gì bất đồng, tương lai của hắn vẫn luôn nằm trong tay của người khác.
Không giống với người khác, Tử La Lan không có cơ hội để phản kháng, hắn chỉ phục tùng, tuy hắn không hiểu rõ ý tứ phục tùng là gì.
Cho dù ngươi không muốn làm, kết quả cuối cùng ngươi vẫn muốn phải đi làm, như vậy ý kiến của ngươi còn có ích lợi gì.
Tử La Lan ngoan ngoãn để An Nặc hôn, cảm thụ nhiệt độ trên thân người càng ngày càng cao. Cái loại cảm giác ấm áp này khiến Tử La Lan rất thích, không có máy móc băng lạnh cùng phương trình tính toán vô tận.
Hắn nghĩ, có đúng hay không khi mặt trời chiếu xuống phòng mình, còn tên kia thì cùng làm bạn với mình.
Hắn nhớ người có mái tóc tử sắc, con mắt tử sắc, dáng tươi cười của hắn ôn nhu mà an tĩnh, hắn tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ hảo hảo ở cùng một chỗ, thế nhưng, cuối cùng chỉ còn lại mình Ôn Bá cô độc thủ trước mộ bia lạnh giá.
Hắn không muốn An Nặc trở nên giống với Ôn Bá, nhưng ái tình cùng công thức không giống nhau, đây là một người, chứ không phải đại lượng, vô phương dùng bất cứ công thức gì tính toán.
Cái hôn của An Nặc vẫn tiếp tục thâm nhập, còn có ác ý cắn môi hắn một chút, An Nặc không thích Tử La Lan lúc nào cũng một bộ dạng suy nghĩ.
Tử La Lan ủy khuất nháy mắt mấy cái. Trên thế giới có rất nhiều chuyện biến hóa, tỷ như lúc hắn tiến vào trò chơi biến thành thiên sứ thỏ, hoặc là thấy được vong linh đang nỗ lực tách ra khỏi hệ thống, cùng với thu hoạch ngoài ý muốn tình yêu của An Nặc —- mặc dù lúc hắn còn đang là thiên sứ thỏ, hắn đối với biểu hiện tình yêu của An Nặc vô cùng hoài nghi, thế nhưng hắn hiện tại thật tin tưởng.
Tình huống hiện tại không cho phép hắn do dự, hoặc là phối hợp hoặc là đẩy ra.
Tử La Lan vươn tay, chạm vào ngực An Nặc, hắn có thể cảm giác trái tim đập.
Ngươi có thể vĩnh viễn cùng ta ở cùng một chỗ hay không, có thực sự khoan dung cho cái quá khứ u ám của ta …
Tử La Lan vươn tay ôm cổ An Nặc, đó là một loại ám chỉ, bất kể An Nặc có thể minh bạch ám chỉ của Tử La Lan hay không.
Trong mắt An Nặc là ôn nhu, tuy rằng thật lâu sau này, Tử La Lan oán giận là không còn thấy được ôn nhu như vậy lần nữa.
Đúng vậy, bởi vì y lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ và không thèm đếm xỉa, cho nên ôn nhu như thế khiến kẻ khác tâm động.
Tử La Lan có chút do dự hôn lên môi An Nặc, hô hấp của hắn rất dồn dập, Tử La Lan thầm mắng chính mình vô dụng, nhưng không cách nào ức chế rung động, con mắt hắc sắc nhìn An Nặc trong bóng đêm.
Ngón tay An Nặc nhẹ nhàng xoa tóc hắn, sợi tóc mềm mại mang theo một loại băng lãnh của mặt trăng. Đương nhiên, An Nặc vốn không phải là một người nhiệt tình, hiện tại lại muốn dùng thân thể có nhiệt độ không cao cảm nhận cái ấm áp của người dưới thân.
“Ta chưa từng nói với người khác những lời này, bởi vì ta không phải là người quá am hiểu cách bày tỏ …” An Nặc ở bên tai Tử La Lan nói khẽ, “thế nhưng … nếu như ta nói, thì đó là lời hứa của cả đời,” y ôn nhu nói, “ta sẽ bảo hộ ngươi suốt đời, yêu ngươi, tuy ta không muốn biểu hiện độc tài một chút nào, nhưng ta còn phải nhắc nhở ngươi, ngươi là của ta.”
Y nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai Tử La Lan rồi nói, “Nếu như ngươi không có ý kiến gì khác, ta sẽ tiếp tục …”
Y trong bóng đêm nhẫn nại, đây là y cho Tử La Lan cơ hội cuối cùng, hoặc là thẳng thắn cự tuyệt y, hoặc là ngoan ngoãn theo y, y biết Tử La Lan sẽ chọn cái sau.
Nếu Tử La Lan chọn cự tuyệt y, y không thể xác định mình có phong độ từ trên thân thể hắn ly khai hay không, dù sao trước loại chuyện này loại kiêu ngạo tự chủ không có ích …
Tử La Lan trong bóng tối cũng không có nói gì, nhắm mắt an tĩnh, hắn không cách nào cự tuyệt An Nặc, hắn lựa chọn tiếp nhận.
An Nặc dùng một loại khẩu khí thở dài một hơi rồi nói: “Như vậy, ta có thể tiếp tục?”
Tử La Lan khe khẽ gật đầu, hắn biết An Nặc thấy được. Nếu như hắn hiện tại cự tuyệt, Tử La Lan có thể tưởng tượng ra được chuyện gì sẽ xảy ra..
An Nặc cúi đầu hôn lên gáy hắn, đầu ngón tay cởi khuy áo Tử La Lan, tách vật cản ra khỏi thân thể hắn.
Tiếp đó y hôn lên nhũ tiêm trên thân thể thanh nhã tinh tế của Tử La Lan, do chưa từng kinh lịch qua làm cho hắn khe khẽ run.
Đầu ngón tay An Nặc nhẹ nhàng từ trên thân thể Tử La Lan trượt xuống, dùng chân tách 2 chân của Tử La Lan ra.
Tử La Lan cắn môi, thân thể căng thẳng do dị vật xâm nhập vào, bên trong khô sáp, nương theo một loại cảm giác đau đớn kỳ quái.
Hắn cảm thấy tay y chỉ ở trong thân thể nhẹ nhàng thăm dò, đồng thời nhẹ nhàng chuyển động, loại đau đớn kia vẫn như cũ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn ủy khuất nắm lấy ra giường, cắn môi nhẫn nại, nếu như kêu lên thì nhất định thê thảm, 90% khả năng sẽ đem An Nặc dọa sợ.
Khi ngón tay của An Nặc lui ra ngoài, Tử La Lan khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên người hắn đã che kín 1 tầng mồ hôi, 2 chân run rẩy một chút.
Ngay sau đó là 1 thứ thật lớn xâm nhập cùng đau đớn, Tử La Lan ủy khuất oán thầm, làm thế nào lại đau như vậy, thân thể giống như bị xé rách, hắn buộc phải nghĩ đến một số chuyện khác để phân tán lực chú ý của mình tỷ như đồ ăn vặt ở phố người Hoa , hoặc là như Kiêu Ngạo nói ở đâu có thể ngoạn trò chơi hảo ….
Tuy sinh hoạt Tử La Lan trước đây khá nhấp nhô, thế nhưng đều là ….
Đương nhiên, lần đầu tiên kết hợp với thân thể nam nhân sẽ tương đối đau, dù sao thân thể nam nhân cũng không dùng để làm việc này. Loại kếp hợp này phần lớn là một loại dung hợp tinh thân.
Tử La Lan an ủi mình như thế, có lẽ An Nặc gây thống khổ cho mình khiến mình có thể cảm nhận được tình yêu của y … Bất quá, Tử La Lan dần dần không thể nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể ủy khuất trừng mắt nhìn An Nặc, cảm thụ đau đớn y mang đến.
An Nặc không muốn thương tổn hắn một chút nào, thế nhưng đối phương vẫn ngoan ngoãn cùng phối hợp, dưới tình huống như vậy, nếu An Nặc dừng lại quả thật rất không có nhân đạo.
2 người trong bóng tối thở dốc. Có lẽ đối với Tử La Lan mà nói, ái tình là như thế này, vừa đau vừa khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
**********
Tác giả nói gia suy nghĩ của mình: H của hôm nay (được rồi, ta thừa nhận lúc đầu không tính làm H), bị một nam đồng nghiệp thấy được, sau đó hắn nói — không nghĩ tới ngươi là người như thế. ta còn chưa kịp hỏi loại người nào, thì hắn xoay người chạy mất
Trời biết ta trong sáng biết bao nhiêu ….
Sau đó, trong phòng làm việc bình tĩnh chẳng được mà viết, về nhà viết, kết quả thu được đoản ngắn…
Ta hết chỗ nói…
Nói về H … Ta sau này sẽ bổ sung trong ngoại truyện đi ~
Cuối cùng ta muốn nhắc các ngươi là ta không có năng lực viết H, bất quá ta sẽ cố gắng …
Các ngươi đừng đạp ta a~ ta cũng không muốn kết thúc như vậy ~ủy khuất~
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ