Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
Chương 60
“Các ngươi bây giờ có rãnh không?” Kiêu Ngạo hỏi.
“… Là về chuyện của Lily tư sao?” An Nặc không chút nào kinh ngạc nhìn Kiêu Ngạo đi tới.
“Không phải …”
“Ta muốn đi làm, không rãnh,” An Nặc rất thẳng thắn cự tuyệt.
“A, La Lan đâu?” Kiêu Ngạo quay đầu nhìn về phía Tử La Lan.
Bằng vào động tác này, Tử La Lan chỉ biết Kiêu Ngạo đã hiểu mình không phải sủng vật hệ thống.
Sau khi thu được ánh mắt uy hiếp của An Nặc, Tử La Lan sợ hãi nói: “Ta … ta cũng không rãnh, xin lỗi.”
“Được rồi,” Kiêu Ngạo thất vọng nói, “như thế, tạm biệt, lần sau gặp.” Vừa nói xong, hình tượng của hắn chậm rãi biến trong, hắn đã log out.
Vào thời điểm hắn log out, Tử La Lan lại thấy được dáng tươi cười của Kiêu Ngạo — thật giống dáng tươi cười của Kỵ Sĩ Chi Huyết.
“Ta có chút bị làm cho hồ đồ …” Tử La Lan thì thào nói, “hắn rốt cuộc là có ý gì?”
“Đừng động hắn,” An Nặc sờ đầu Tử La Lan, “buổi sáng ăn cái gì?”
“Đi phòng ăn …” Tử La Lan nói.
“Ăn xong đến phòng làm việc của ta,” An Nặc tiếp tục nói.
“Ân …” Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí không có hỏi làm cái gì.
Lúc Tử La Lan đến văn phòng của An Nặc thì đã gần trưa, hắn có chút chột dạ đẩy cửa ra, lại thấy An Nặc đang nằm trên ghế sô pha.
Giống như đang ngủ a.
Hắn có chút lưỡng lự có nên đánh thức y hay không, chỉ vì tối qua xông vào trạm cuối đích thật là mệt chết đi. Hắn vừa nghĩ vừa kéo cửa, chậm rãi đi từ từ đến ghế sô pha.
Tuy sô pha sát bên cửa, nhưng vẫn có ánh nắng rơi xuống mặt An Nặc.
Mái tóc kim sắc kia giống như ánh dương quang hóa thành thực thể, Tử La Lan ngồi dưới thảm cạnh sô pha, nhìn khuôn mặt say ngủ của An Nặc.
Lông mi An Nặc rất dài, khuôn mặt lập thể lại rất đẹp, nhưng lúc nào cũng khiến người ta không thể tiếp cận, chỉ là … khi y lộ ra ôn nhu hiếm có thì khiến kẻ khác … tâm động.
Tử La Lan ghé sát vào sô pha, vươn tay định chạm vào mặt y, lúc này An Nặc bỗng mở mắt, cùng lúc nắm cổ tay hắn.
Một loạt động tác này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tử La Lan chỉ có thể kinh ngạc nhìn đối phương, mà cặp mắt lam sắc của đối phương mơ màng, giống như chưa nhận ra người trước mặt là ai.
“…La Lan?” An Nặc có chút mơ màng hỏi.
La Lan vô tội gật đầu, đồng thời giãy dụa muốn rút cổ tay ra, muốn nhắc An Nặc cổ ta của mình bị nắm rất đau.
An Nặc cần chút thời gian mới tỉnh lại, nhẹ nhàng buông cổ tay Tử La Lan ra.
Tử La Lan nhìn dấu vết hồng nhạt trên cổ tay mảnh khảnh của mình, bẹp miệng ủy khuất mếu máo.
“Xin lỗi,” An Nặc từ trên ghế sô pha đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng, “ta không biết là ngươi đã đến.”
“Ngươi không cảm thấy là ngươi quá khẩn trương sao?” Tử La Lan nhu nhu cổ tay mình nhìn An Nặc.
An Nặc ngồi ở trên ghế sô pha, móc gói thuốc từ trong túi áo ra, không lên tiếng châm lửa.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi,” An Nặc bỗng nói.
Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu, lập tức hỏi lại: “Công việc của ngươi có sao không? Chủ tịch không phải là bề bộ nhiều việc sao?”
“Không có gì vội,” An Nặc đem Tử La Lan ngồi dưới đất kéo lên, “Thương Chi Lan Môn đã sớm là một cái thùng rỗng.”
“A? Có ý gì?” Tử La Lan kinh ngạc đuổi theo bước chân An Nặc, “ta không rõ ý của ngươi … Chính là nhiều người đều cho rằng Dã Vọng ol thu được rất nhiều tiền …”
“Dã Vọng ol đích xác thu được rất nhiều, nhưng còn chưa đủ khiến cho Thương Chi Lan Môn phát triển đến mức này,” An Nặc nhẹ nhàng nói, mở cửa cho Tử La Lan.
Tử La Lan có chút hoang mang đi ra ngoài, hắn không quá xác định ý của An Nặc. Mọi người đều nghĩ Thương Chi Lan Môn đang cực kì hưng thịnh, cổ phiếu của bọn họ cũng liên tục tăng lên, nhưng nghe khẩu khí của An Nặc, tựa hồ là không đúng.
An Nặc lái xe, cùng Tử La Lan đến 1 nhà hàng ở Tây NY, bên trong chủ yếu là hải sản, ánh dương quang sau giờ ngọ ôn nhu chiếu sáng.
Khi 2 người đang chuẩn bị ăn, thì cái ghế bên cạnh Tử La Lan bị người giật lại, theo sau là một cái thanh âm quen thuộc truyền đến: “A, ta thích ăn hải sản.”
Tử La Lan vừa vén tóc thì thấy Kiêu Ngạo.
Hắn cùng trong trò chơi giống nhau, tóc ngắn ám hồng sắc cùng con mắt hồng ngọc, da có chút tái nhợt, nhưng dáng tươi cười vẫn sáng lạn.
“Này, La Lan, không nghĩ tới ngươi trong hiện thực lại xinh đẹp như thế,” Kiêu Ngạo nói từ trong thâm tâm, thuận tiện ngồi bên cạnh Tử La Lan.
Khi An Nặc cùng Tử La Lan trầm mặc xuống, hắn đối với bồi bàn nói: “Thỉnh lấy thêm một bộ đồ ăn.”
Đối diện với biểu tình nghi hoặc của Tử La Lan cùng An Nặc, Kiêu Ngạo đẩy đẩy con mắt, hít sâu một hơi rồi nói: “Trên thế giới, quả nhiên là tràn đầy sự ngẫu nhiên.”
“Ngươi trình diễn xong chưa?” An Nặc lạnh lùng nói, cũng hướng về phía Tử La Lan vẫy tay. Tử La Lan ngoan ngoãn từ bên cạnh Kiêu Ngạo đến ngồi bên cạnh An Nặc.
Kiêu Ngạo cười cười, không thể không thừa nhận, dáng cười của hắn đặc biệt có sức quyến rũ, hắn có thể làm cho người khác thấy hắn rất nguy hiểm, có thể rất thành khẩn.
“Ta tới tìm ngươi hợp tác, An Nặc,” hắn nhẹ nhàng nói, “ngươi xem, chúng ta phải đem trò chơi này kết thúc, đây là vì Phổ Lộ Ngang Đức, cũng vì Thương Chi Lan Môn.”
“Ta không rõ ý của ngươi.” An Nặc nói.
“Chúng ta nói đơn giản một chút,” Kiêu Ngạo mỉm cười khi bồi bàn đưa tới bộ đồ ăn, “còn phải tìm được người có năng lực địa mà, như thế mới có thể thông quan.”
An Nặc cùng Tử La Lan rất ăn ý nhìn thoáng qua, bọn họ biết người có năng lực địa là ai, hiển nhiên Kiêu Ngạo không biết.
Nhưng còn hơn lượng thông tin mà mình có, chính là tin tức của bọn họ tuyệt đối không thể tiết lộ.
“Ta có thể hỏi một vấn đề không?” An Nặc đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Kiêu Ngạo cười cười.
“Phổ Lộ Ngang Đức rốt cuộc là cái gì?”
“Phổ Lộ Ngang Đức a …” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “như ngươi biết, nó chính là 1 nghiệp đoàn trong trò chơi a.”
“Không có ta, các ngươi cũng vô phương thông quan,” An Nặc nhìn hắn nói, “cho nên, ta hẳn là có quyền được biết chút tình hình đi, tỷ như Lily tư ở nơi nào.”
“Đây kỳ thực là cùng 1 việc,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói, “ta đã từng nghe Lily tư nói qua, sau khi nàng ly khai, ngươi nhất định sẽ từ Luân Đôn trở về tiếp nhận Thương Chi Lan Môn, mà cho dù ngươi đang ở Luân Đôn, ngươi cũng có thể kiếm được tiền lời hằng năm từ Thương Chi Lan Môn, nhưng kỳ thực cũng chính là một cái thùng rỗng.”
“Ngươi sao lại biết rõ như thế?” An Nặc nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo, ánh mắt kia lộ ra một loại lạnh lẽo. Tuy rằng Tử La Lan thấy ngày thường An Nặc đã đủ lãnh khốc, nhưng hiện tại còn khiến người ta sợ hơn.
“Bởi vì ta cũng là viên chức của Thương Chi Lan Môn a,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai nói, “Thương Chi Lan Môn rốt cuộc là cái gì, có lẽ ngài chưa rõ lắm, phần lớn người sẽ cho rằng chỉ là 1 công ty trò chơi, thế nhưng trên thực tế, chúng ta đều biết, kỳ thực không phải.
Kinh tế thế giới thật ra có 2 mặt, một mặt được chính phủ công nhân, được nhân dân thấy, mà một mặt khác thì có quy tắc ngầm cùng tính không công bằng. Lily tư nói cho ta biết, ngài chính là lúc còn trẻ không tiếp thu được cái thế giới kia nên mới ly khai Thương Chi Lan Môn.”
Kiêu Ngạo nói đến đây thì dừng lại nhìn An Nặc, giống như đang đợi An Nặc trả lời hắn, nhưng An Nặc chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Kiêu Ngạo uống nước trái cây rồi tiếp tục nói: “Giới kinh tế tồn tại một mặt khác, Thương Chi Lan Môn khống chế được chủ quyền, nhưng loại tiền này, không được để chính phủ xen vào, để khiến nó hợp pháp, mới có Dã Vọng ol, có thể ngài đã biết chuyện này.
Rất nhiều người sẽ đem hành động này gọi là rửa tiền, nhưng bởi vì ảnh hưởng của Dã Vọng ol xác thực cũng rất lớn, cho nên đã bị chính phủ theo dõi.
Trước khi bọn họ tìm được chứng cứ xác thực, chúng ta phải sớm bức ra, mà phương pháp tốt nhất chính là kết thúc trò chơi này. Ta nói như vậy, ngài đã hiểu chưa?”
“Cho nên Lily tư cũng không phải thật sự mất tích, chỉ là trốn đi xử lý chuyện này?” An Nặc cau cau mày.
“Đương nhiên, người chính phủ đã theo dõi nàng,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “cho nên đành phải biến mất 1 thời gian, hiện tại chính phủ chuyển sang chú ý kế mẫu ngài.”
“Nàng … cũng là do Lily tư an bài?” An Nặc hỏi.
“Không, nàng là — người do phụ thân ngài an bài,” Kiêu Ngạo một bộ dạng nói chuyện riêng tư của người khác, nhẹ giọng nói, “ngài sẽ không thực sự cho rằng, lão chủ tịch đã đi tới cái loại tình trạng này rồi đi?”
“Anna … nàng chỉ là con cờ của phụ thân?”
“Hơn nữa còn là một người hoàn toàn không biết mình là con cờ của con cờ,” Kiêu Ngạo không sao cả nói, “nếu như tận lực an bài rất có thể khiến chính phủ nhìn ra kẽ hở, Anna sẽ cảm thấy mình rất thông minh, mà những hành động này đủ khiến chính phủ chú ý.”
“Như vậy, phụ thân ta … chỉ là giống như sinh bệnh?”
“Hành động của hắn luôn tốt như vậy.” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “hắn đã sớm an bài hết thảy, nhưng vẫn mắc sai lầm.”
“Sai lầm gì?” An Nặc hỏi, tay y run run, giống như không có nghe được tiếng chuông điện thoại, trừng mắt nhìn Kiêu Ngạo. Y cần phải biết rõ nhiều chuyện.
“Điện thoại ngươi vang,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói.
“Nói cho ta biết, là sai lầm gì?” An Nặc không để ý tới tiếng chuông kia.
“Một sai lầm rất nghiêm trọng,” Kiêu Ngạo rất chăm chú nhìn An Nặc, “làm không tốt, chúng ta đều bị thiệt hại ở bên trong.”
An Nặc trầm mặc một hồi, lấy điện thoại ra, sau đó nghe máy.
Không nghe An Nặc nói lời nào, cuối cùng chỉ nói “hảo”, rồi nhẹ nhàng cúp điện thoại.
“Làm sao vậy …?” Tử La Lan thấy khuôn mặt An Nặc vẫn bình tĩnh, dè dặt hỏi.
“… là điện thoại của Ôn Bá.”
“A? Hắn nói cái gì?” Tử La Lan thoáng cái vui vẻ lên, còn hơn lời đối thoại vừa rồi của An Nặc cùng Kiêu Ngạo, hắn càng muốn nghe được tin tức.
“Ôn Bá hỏi thăm sức khỏe của ngươi,” An Nặc sờ sờ đầu Tử La Lan rồi nói, “nếu như chúng ta rãnh thì đi thăm hắn.”
“Có đúng không, hắn thế nào, phẫu thuật thành công không?” Tử La Lan hỏi.
“…phẫu thuật thất bại, chưa xong đã chết,” An Nặc nhẹ nhàng nói.
Không chỉ Tử La Lan, ngay cả Kiêu Ngạo cũng thất thần, thoáng cái cứng đờ, giống như đang xem một vở kịch hoang đường.
“… Là về chuyện của Lily tư sao?” An Nặc không chút nào kinh ngạc nhìn Kiêu Ngạo đi tới.
“Không phải …”
“Ta muốn đi làm, không rãnh,” An Nặc rất thẳng thắn cự tuyệt.
“A, La Lan đâu?” Kiêu Ngạo quay đầu nhìn về phía Tử La Lan.
Bằng vào động tác này, Tử La Lan chỉ biết Kiêu Ngạo đã hiểu mình không phải sủng vật hệ thống.
Sau khi thu được ánh mắt uy hiếp của An Nặc, Tử La Lan sợ hãi nói: “Ta … ta cũng không rãnh, xin lỗi.”
“Được rồi,” Kiêu Ngạo thất vọng nói, “như thế, tạm biệt, lần sau gặp.” Vừa nói xong, hình tượng của hắn chậm rãi biến trong, hắn đã log out.
Vào thời điểm hắn log out, Tử La Lan lại thấy được dáng tươi cười của Kiêu Ngạo — thật giống dáng tươi cười của Kỵ Sĩ Chi Huyết.
“Ta có chút bị làm cho hồ đồ …” Tử La Lan thì thào nói, “hắn rốt cuộc là có ý gì?”
“Đừng động hắn,” An Nặc sờ đầu Tử La Lan, “buổi sáng ăn cái gì?”
“Đi phòng ăn …” Tử La Lan nói.
“Ăn xong đến phòng làm việc của ta,” An Nặc tiếp tục nói.
“Ân …” Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí không có hỏi làm cái gì.
Lúc Tử La Lan đến văn phòng của An Nặc thì đã gần trưa, hắn có chút chột dạ đẩy cửa ra, lại thấy An Nặc đang nằm trên ghế sô pha.
Giống như đang ngủ a.
Hắn có chút lưỡng lự có nên đánh thức y hay không, chỉ vì tối qua xông vào trạm cuối đích thật là mệt chết đi. Hắn vừa nghĩ vừa kéo cửa, chậm rãi đi từ từ đến ghế sô pha.
Tuy sô pha sát bên cửa, nhưng vẫn có ánh nắng rơi xuống mặt An Nặc.
Mái tóc kim sắc kia giống như ánh dương quang hóa thành thực thể, Tử La Lan ngồi dưới thảm cạnh sô pha, nhìn khuôn mặt say ngủ của An Nặc.
Lông mi An Nặc rất dài, khuôn mặt lập thể lại rất đẹp, nhưng lúc nào cũng khiến người ta không thể tiếp cận, chỉ là … khi y lộ ra ôn nhu hiếm có thì khiến kẻ khác … tâm động.
Tử La Lan ghé sát vào sô pha, vươn tay định chạm vào mặt y, lúc này An Nặc bỗng mở mắt, cùng lúc nắm cổ tay hắn.
Một loạt động tác này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tử La Lan chỉ có thể kinh ngạc nhìn đối phương, mà cặp mắt lam sắc của đối phương mơ màng, giống như chưa nhận ra người trước mặt là ai.
“…La Lan?” An Nặc có chút mơ màng hỏi.
La Lan vô tội gật đầu, đồng thời giãy dụa muốn rút cổ tay ra, muốn nhắc An Nặc cổ ta của mình bị nắm rất đau.
An Nặc cần chút thời gian mới tỉnh lại, nhẹ nhàng buông cổ tay Tử La Lan ra.
Tử La Lan nhìn dấu vết hồng nhạt trên cổ tay mảnh khảnh của mình, bẹp miệng ủy khuất mếu máo.
“Xin lỗi,” An Nặc từ trên ghế sô pha đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng, “ta không biết là ngươi đã đến.”
“Ngươi không cảm thấy là ngươi quá khẩn trương sao?” Tử La Lan nhu nhu cổ tay mình nhìn An Nặc.
An Nặc ngồi ở trên ghế sô pha, móc gói thuốc từ trong túi áo ra, không lên tiếng châm lửa.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi,” An Nặc bỗng nói.
Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu, lập tức hỏi lại: “Công việc của ngươi có sao không? Chủ tịch không phải là bề bộ nhiều việc sao?”
“Không có gì vội,” An Nặc đem Tử La Lan ngồi dưới đất kéo lên, “Thương Chi Lan Môn đã sớm là một cái thùng rỗng.”
“A? Có ý gì?” Tử La Lan kinh ngạc đuổi theo bước chân An Nặc, “ta không rõ ý của ngươi … Chính là nhiều người đều cho rằng Dã Vọng ol thu được rất nhiều tiền …”
“Dã Vọng ol đích xác thu được rất nhiều, nhưng còn chưa đủ khiến cho Thương Chi Lan Môn phát triển đến mức này,” An Nặc nhẹ nhàng nói, mở cửa cho Tử La Lan.
Tử La Lan có chút hoang mang đi ra ngoài, hắn không quá xác định ý của An Nặc. Mọi người đều nghĩ Thương Chi Lan Môn đang cực kì hưng thịnh, cổ phiếu của bọn họ cũng liên tục tăng lên, nhưng nghe khẩu khí của An Nặc, tựa hồ là không đúng.
An Nặc lái xe, cùng Tử La Lan đến 1 nhà hàng ở Tây NY, bên trong chủ yếu là hải sản, ánh dương quang sau giờ ngọ ôn nhu chiếu sáng.
Khi 2 người đang chuẩn bị ăn, thì cái ghế bên cạnh Tử La Lan bị người giật lại, theo sau là một cái thanh âm quen thuộc truyền đến: “A, ta thích ăn hải sản.”
Tử La Lan vừa vén tóc thì thấy Kiêu Ngạo.
Hắn cùng trong trò chơi giống nhau, tóc ngắn ám hồng sắc cùng con mắt hồng ngọc, da có chút tái nhợt, nhưng dáng tươi cười vẫn sáng lạn.
“Này, La Lan, không nghĩ tới ngươi trong hiện thực lại xinh đẹp như thế,” Kiêu Ngạo nói từ trong thâm tâm, thuận tiện ngồi bên cạnh Tử La Lan.
Khi An Nặc cùng Tử La Lan trầm mặc xuống, hắn đối với bồi bàn nói: “Thỉnh lấy thêm một bộ đồ ăn.”
Đối diện với biểu tình nghi hoặc của Tử La Lan cùng An Nặc, Kiêu Ngạo đẩy đẩy con mắt, hít sâu một hơi rồi nói: “Trên thế giới, quả nhiên là tràn đầy sự ngẫu nhiên.”
“Ngươi trình diễn xong chưa?” An Nặc lạnh lùng nói, cũng hướng về phía Tử La Lan vẫy tay. Tử La Lan ngoan ngoãn từ bên cạnh Kiêu Ngạo đến ngồi bên cạnh An Nặc.
Kiêu Ngạo cười cười, không thể không thừa nhận, dáng cười của hắn đặc biệt có sức quyến rũ, hắn có thể làm cho người khác thấy hắn rất nguy hiểm, có thể rất thành khẩn.
“Ta tới tìm ngươi hợp tác, An Nặc,” hắn nhẹ nhàng nói, “ngươi xem, chúng ta phải đem trò chơi này kết thúc, đây là vì Phổ Lộ Ngang Đức, cũng vì Thương Chi Lan Môn.”
“Ta không rõ ý của ngươi.” An Nặc nói.
“Chúng ta nói đơn giản một chút,” Kiêu Ngạo mỉm cười khi bồi bàn đưa tới bộ đồ ăn, “còn phải tìm được người có năng lực địa mà, như thế mới có thể thông quan.”
An Nặc cùng Tử La Lan rất ăn ý nhìn thoáng qua, bọn họ biết người có năng lực địa là ai, hiển nhiên Kiêu Ngạo không biết.
Nhưng còn hơn lượng thông tin mà mình có, chính là tin tức của bọn họ tuyệt đối không thể tiết lộ.
“Ta có thể hỏi một vấn đề không?” An Nặc đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Kiêu Ngạo cười cười.
“Phổ Lộ Ngang Đức rốt cuộc là cái gì?”
“Phổ Lộ Ngang Đức a …” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “như ngươi biết, nó chính là 1 nghiệp đoàn trong trò chơi a.”
“Không có ta, các ngươi cũng vô phương thông quan,” An Nặc nhìn hắn nói, “cho nên, ta hẳn là có quyền được biết chút tình hình đi, tỷ như Lily tư ở nơi nào.”
“Đây kỳ thực là cùng 1 việc,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói, “ta đã từng nghe Lily tư nói qua, sau khi nàng ly khai, ngươi nhất định sẽ từ Luân Đôn trở về tiếp nhận Thương Chi Lan Môn, mà cho dù ngươi đang ở Luân Đôn, ngươi cũng có thể kiếm được tiền lời hằng năm từ Thương Chi Lan Môn, nhưng kỳ thực cũng chính là một cái thùng rỗng.”
“Ngươi sao lại biết rõ như thế?” An Nặc nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo, ánh mắt kia lộ ra một loại lạnh lẽo. Tuy rằng Tử La Lan thấy ngày thường An Nặc đã đủ lãnh khốc, nhưng hiện tại còn khiến người ta sợ hơn.
“Bởi vì ta cũng là viên chức của Thương Chi Lan Môn a,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai nói, “Thương Chi Lan Môn rốt cuộc là cái gì, có lẽ ngài chưa rõ lắm, phần lớn người sẽ cho rằng chỉ là 1 công ty trò chơi, thế nhưng trên thực tế, chúng ta đều biết, kỳ thực không phải.
Kinh tế thế giới thật ra có 2 mặt, một mặt được chính phủ công nhân, được nhân dân thấy, mà một mặt khác thì có quy tắc ngầm cùng tính không công bằng. Lily tư nói cho ta biết, ngài chính là lúc còn trẻ không tiếp thu được cái thế giới kia nên mới ly khai Thương Chi Lan Môn.”
Kiêu Ngạo nói đến đây thì dừng lại nhìn An Nặc, giống như đang đợi An Nặc trả lời hắn, nhưng An Nặc chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Kiêu Ngạo uống nước trái cây rồi tiếp tục nói: “Giới kinh tế tồn tại một mặt khác, Thương Chi Lan Môn khống chế được chủ quyền, nhưng loại tiền này, không được để chính phủ xen vào, để khiến nó hợp pháp, mới có Dã Vọng ol, có thể ngài đã biết chuyện này.
Rất nhiều người sẽ đem hành động này gọi là rửa tiền, nhưng bởi vì ảnh hưởng của Dã Vọng ol xác thực cũng rất lớn, cho nên đã bị chính phủ theo dõi.
Trước khi bọn họ tìm được chứng cứ xác thực, chúng ta phải sớm bức ra, mà phương pháp tốt nhất chính là kết thúc trò chơi này. Ta nói như vậy, ngài đã hiểu chưa?”
“Cho nên Lily tư cũng không phải thật sự mất tích, chỉ là trốn đi xử lý chuyện này?” An Nặc cau cau mày.
“Đương nhiên, người chính phủ đã theo dõi nàng,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “cho nên đành phải biến mất 1 thời gian, hiện tại chính phủ chuyển sang chú ý kế mẫu ngài.”
“Nàng … cũng là do Lily tư an bài?” An Nặc hỏi.
“Không, nàng là — người do phụ thân ngài an bài,” Kiêu Ngạo một bộ dạng nói chuyện riêng tư của người khác, nhẹ giọng nói, “ngài sẽ không thực sự cho rằng, lão chủ tịch đã đi tới cái loại tình trạng này rồi đi?”
“Anna … nàng chỉ là con cờ của phụ thân?”
“Hơn nữa còn là một người hoàn toàn không biết mình là con cờ của con cờ,” Kiêu Ngạo không sao cả nói, “nếu như tận lực an bài rất có thể khiến chính phủ nhìn ra kẽ hở, Anna sẽ cảm thấy mình rất thông minh, mà những hành động này đủ khiến chính phủ chú ý.”
“Như vậy, phụ thân ta … chỉ là giống như sinh bệnh?”
“Hành động của hắn luôn tốt như vậy.” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “hắn đã sớm an bài hết thảy, nhưng vẫn mắc sai lầm.”
“Sai lầm gì?” An Nặc hỏi, tay y run run, giống như không có nghe được tiếng chuông điện thoại, trừng mắt nhìn Kiêu Ngạo. Y cần phải biết rõ nhiều chuyện.
“Điện thoại ngươi vang,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói.
“Nói cho ta biết, là sai lầm gì?” An Nặc không để ý tới tiếng chuông kia.
“Một sai lầm rất nghiêm trọng,” Kiêu Ngạo rất chăm chú nhìn An Nặc, “làm không tốt, chúng ta đều bị thiệt hại ở bên trong.”
An Nặc trầm mặc một hồi, lấy điện thoại ra, sau đó nghe máy.
Không nghe An Nặc nói lời nào, cuối cùng chỉ nói “hảo”, rồi nhẹ nhàng cúp điện thoại.
“Làm sao vậy …?” Tử La Lan thấy khuôn mặt An Nặc vẫn bình tĩnh, dè dặt hỏi.
“… là điện thoại của Ôn Bá.”
“A? Hắn nói cái gì?” Tử La Lan thoáng cái vui vẻ lên, còn hơn lời đối thoại vừa rồi của An Nặc cùng Kiêu Ngạo, hắn càng muốn nghe được tin tức.
“Ôn Bá hỏi thăm sức khỏe của ngươi,” An Nặc sờ sờ đầu Tử La Lan rồi nói, “nếu như chúng ta rãnh thì đi thăm hắn.”
“Có đúng không, hắn thế nào, phẫu thuật thành công không?” Tử La Lan hỏi.
“…phẫu thuật thất bại, chưa xong đã chết,” An Nặc nhẹ nhàng nói.
Không chỉ Tử La Lan, ngay cả Kiêu Ngạo cũng thất thần, thoáng cái cứng đờ, giống như đang xem một vở kịch hoang đường.
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ