Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 61: Dương Cự Sâm (thượng)
Còn chưa tới hai tháng là đến hạn báo danh của giải Thiên Thanh.
Công ty của Lam Vũ Tình liên tiếp hối thúc sớm ra album của “Cây hạnh phúc“. Mục đích của bọn họ là thừa lúc độ nóng của phim truyền hình chưa xuống, kịp dự giải Thiên Thanh lần này. Cho dù đến cuối không đoạt giải chí ít cũng cho thấy Lam Vũ Tình bắt đầu phát triển sự nghiệp ca hát.
Cao Cần thấy bài song ca của Kiều Dĩ Hàng cùng Lam Vũ Tình có khả năng đoạt giải Bài hát song ca hay nhất liền đồng ý.
Nhưng lần này, trước khi Kiều Dĩ Hàng xuất phát, hắn gọi điện cho La Thiếu Thần.
“Việc lần trước ngươi biết chứ.“
La Thiếu Thần chậm rãi đáp: “Có lẽ. Nhưng không biết ngươi đang nói đến chuyện nào?“
Cao Cần không để ý hắn vòng vo, trực tiếp tấn công: “Nếu biết, mong có nhiều tiến triển.“
“Nên làm ta sẽ làm.“ La Thiếu Thần buông một câu có cũng như không.
Cao Cần thản nhiên: “Lấy hiểu biết của ta về NCC, album này chắc chắn có tên ngươi.“
La Thiếu Thần im lặng.
“Chỉ là ta không muốn thấy có ngày sẽ thấy tin La Thiếu Thần hết thời.“ Cao Cần thấy có chuyển biến tốt lập tức nói câu tạm biệt rồi dập máy.
Trợ lý thấy La Thiếu Thần cầm điện thoại không buông, nhịn không được hỏi: “Ai gọi vậy?“
La Thiếu Thần lạnh lùng dập máy: “Vợ ngươi.“
“… Ta còn chưa lấy mà.“
“Thế nên cô ấy gọi cho ta tuyên bố từ hôn.“
Trợ lý: “…“
La Thiếu Thần sắp xếp lại văn kiện trên bàn sau đó vờ như tình cờ hỏi thăm: “Trương phó tổng đi làm không?“
“Hừ. Hắn ba ngày chơi hai ngày phơi nắng, hôm nay là ngày thứ hai nên không đến.“ Nhắc tới Trương Tri, trợ lý không nén được khinh thường.
La Thiếu Thần quay số nội bộ, nói với thư ký: “Chờ Trầm Thận Nguyên đến để hắn đi vào gặp ta.“
“Vâng.“ Thư ký đáp, “La Thiếu, thư ký của Trương phó tổng nói hiện ngài ấy đang ở phòng làm việc, hỏi có cần họp hay không?“
La Thiếu Thần nhìn lên, khuôn mặt trợ lý trong nháy mắt tái nhợt thành màu gan heo: “Không cần, để hắn tự do làm việc.“
Điện thoại tắt.
Trợ lý ủy khuất than: “Hắn không thực hiện đúng quy luật.“
La Thiếu Thần đáp: “Ta sẽ chuyển lời trách cứ của ngươi tới hắn.“
Trợ lý: “…“
Trương Tri nằm ở sô pha phòng làm việc ngủ gật.
Hôm qua hắn ngủ muộn quá, sáng nay lại biết tin Kiều Dĩ Hàng tới công ty nên mới vội vã đi làm, vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thư ký đem cà phê đến thấy hắn vắt tay lên trán, hai chân gác lên thành ghế tựa như rất mệt mỏi, nhịn không được: “Phó tổng giám nếu mệt quá thì lên phòng VIP trên lầu nghỉ đi. Trên đó có giường có chăn.“
Hiện tại đừng nói là lên lầu, chỉ đi từ đầu này sang đầu kia phòng hắn cũng chẳng nhấc nổi chân: “Không cần, khi nào Kiều Dĩ Hàng đến thông báo cho ta một tiếng.“
Thư ký đáp: “Hắn tới rồi.“
Trương Tri lập tức bật dậy, tựa như bị đánh thuốc, sinh lực dồi dào.
***
Trong phim đóng vai người yêu, chỉ cần không ghét nhau thì ít nhiều cũng có chút giao tình huống chi Kiều Dĩ Hàng cùng Lam Vũ Tình có scandal, còn bị bầu lên vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng các cặp thần tượng xứng đôi nhất.
Vậy nên, hai người rất nhanh bắt chuyện với nhau.
Lam Vũ Tình nghe nói hắn sắp đóng phim của Liên Giác Tu không khỏi ước ao: “Nghe nói Liên đạo rất tốt. Nhiều diễn viên tham gia phim của ông ấy đều có lời không ít.“
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ta chỉ sợ hiện tại không đáp ứng được yêu cầu.“
“Sao có thể? Ông ấy chọn ngươi đã nói lên ngươi có tiềm lực rồi.“
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm nàng.
Lam Vũ Tình biết hắn không có ý với mình nhưng dưới ánh mắt nóng rực đó tim cũng không khỏi đập rộn lên: “Làm sao vậy?“
Kiều Dĩ Hàng mắt sáng rực: “Lúc trước ngươi diễn qua vai con riêng của đại phú hào rồi đúng không?“
Lam Vũ Tình gật đâu: “Tiểu thư Lọ Lem. Sao thế?“
“Ngươi có hiểu tâm lý của con ngoài giá thú không?“
Lam Vũ Tình chợt ngộ ra: “Vai lần này của ngươi là con riêng sao?“
“Đúng thế. Là loại từ nhỏ đến lớn không gặp mặt phụ thân một lần nào. Mãi đến lúc lớn mới nhận về.“
Lam Vũ Tình nói: “Ta diễn phim truyền hình nên diễn biến tâm lý đều do biên kịch cùng đạo diễn nói rõ cho ta. Tỷ như lúc đầu rất muốn có cha, rất khát khao tình thương của cha. Sau lại biết phụ thân vì tiền tài mà vứt bỏ mẹ con mình nên rất hận, muốn trả thù. Đến cuối thì biết được đấy chỉ là hiểu lầm nhưng phụ thân đã qua đời, hối hận đã muộn.“ Nàng thả lỏng tay, “Đương nhiên, điện ảnh thì cần cô đọng hơn nhiều.“
Kiều Dĩ Hàng như hiểu ra gì đó: “Vậy nên phim điện ảnh cần diễn viên tự luận ra diễn biến nội tâm?“
Lam Vũ Tình tựa hồ cũng bị chủ đề này hấp dẫn, rất chăm chú suy tư: “Ta nghĩ phim của Liên đạo cho diễn viên rất nhiều chỗ để thể hiện, trong phim thường chú ý đến các cử động nhỏ của diễn viên. Như trong “Nam nhân lệ“ ấy, cảnh Đại Thần bị phán tù chung thân rất dài. Ta vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Đại Thần lúc ấy… chết lặng nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, tượng như đè nén oán hận tới cực hạn. Ánh mắt đó không chỉ thể hiện sự thất vọng với phán quyết còn có nỗi tuyệt vọng với xã hội.“
Nàng nói xong thấy Kiều Dĩ Hàng nhìn mình chằm chằm, lúng túng: “Ta quá tập trung sao?“
“Không. Chỉ là ta nghĩ cảm giác của ta không giống thế.“ Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ một chút rồi nói, “Cảnh cuối kia ta lại thấy như tất cả đều nằm trong dự liệu của Đại Thần, hắn có thất vọng với xã hội nhưng không tuyệt vọng. Trên thực tế ta thấy, có thể cứu được Bạch Thụy hắn đã rất hài lòng.“
Lam Vũ Tình thốt lên: “Vì diễn Bạch Thụy chính là Tiểu Bạch sao?“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
Lam Vũ Tình vội vàng nói: “Thực ra ta không kỳ thị đồng tính luyến ái.“
Kiều Dĩ Hàng vô ý thức đáp: “Ta cũng không.“
…
Hai người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng cười rộ lên.
Lam Vũ Tình nói: “Chúng ta thảo luận về vai của ngươi đi. Ta nghĩ đa số con riêng tâm lý đều rất u ám.“
“U ám?“
“Đúng thế. Ai cũng có lòng đố kỵ. Từ nhỏ đến lớn thấy người khác có cha có mẹ nhưng bản thân lại chỉ có mẹ hoặc cha, sau lưng lại có người khác chỉ trỏ, nhất định sẽ thấy ấm ức.“
Kiều Dĩ Hàng nghĩ một chút: “Sẽ biến thái sao?“
“Rầm!“
Ngoài cửa vang lên tiếng vật đập vào tường.
Kiều Dĩ Hàng cùng Lam Vũ Tình nhìn nhau.
Lam Vũ Tình thấp giọng: “Có khi là chuyển đồ đập vào tường.“
“Ta đi xem.“ Kiều Dĩ Hàng đi tới cạnh cửa, ló đầu ra.
Hai phía hành lang im ắng, đừng nói người ngay cả bụi cũng không có.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực triêu Lam Vũ Tình nhún vai.
Tiếng bước chân dồn dập từ đầu hành lang truyền tới.
Hắn quay đầu lại chỉ thấy Tiểu Chu đang lao về hướng này.
“Tiểu…“ Kiều Dĩ Hàng đang định mở miệng gọi đã thấy nàng vọt qua cửa chạy đi.
“Chu.“ Âm còn lại mơ hồ thốt ra.
Tiểu Chu rất nhanh lộn lại: “Chạy… nhanh quá… Mau, đi… chọn bài hát.“
Kiều Dĩ Hàng giúp nàng vỗ lưng: “Tiếng đụng tường lúc nãy là ngươi sao?“
“Đụng tường?“ Tiểu Chu thở hổn hển, nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, “Nếu như ngươi… không đi ngay, ta sẽ lập tức đụng phải tường đó.“
“…“
Quá trình chọn bài hát không có Trương Tri nên diễn ra rất thuận lợi.
Kiều Dĩ Hàng nhìn trúng “Chỉ ôn nhu vì ngươi“ cùng “Tư vị“.
Lam Vũ Tình cũng thấy “Chỉ ôn nhu vì ngươi“ không tệ.
Vì thế Kiều Dĩ Hàng chọn hai bài đấy để song ca và đơn ca, chỉ chờ Trương Tri tới chủ trì.
Kiều Dĩ Hàng thấy nhân viên có vẻ bối rối mới nghĩ thầm: “Cốc cà phê này không thể thiếu được.“
Trương Tri dường như đã đợi rất lâu. Kiều Dĩ Hàng vừa lên hắn đã nhảy ra bắt chuyện. Nhìn tốc độ thì chắc hẳn đã viết sẵn rồi chỉ dán vào thôi.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: hôm nay gặp phải một kẻ biến thái.
Chiến Hồn Vô Cực: rõ ràng bản thân là biến thái còn đi kêu người khác biến thái.
Chiến Hồn Vô Cực: điểm khác biệt lớn nhất của con ngoài giá thú không phải hắn có biến thái hay không mà là cha hắn có biến thái hay không chứ!
Tiểu Thuyền: …
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng biết ai phát ra tiếng đó. Hắn cũng chợt nhớ ra Trương Tri là con riêng.
Tay hắn chần chờ hồi lâu trên bàn phím, chậm rãi đánh ra —
Tiểu Thuyền: ngươi muốn ta nói gì?
Chiến Hồn Vô Cực: không cần nói gì. Nghe là được.
Tiểu Thuyền: -_-||| Sao ngươi không lập một nick khác rồi nói với nó?
Chiến Hồn Vô Cực: như thế ngươi không nghe được.
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: xin lỗi. Ta không phải cố ý nói câu kia, ta chỉ đang suy nghĩ về tâm lý của dạng người này.
Tiểu Thuyền: đáng ra hôm nay ngươi nên ra mặt, như vậy ta có thể xin lỗi tận nơi.
Chiến Hồn Vô Cực: vì sao ngươi phải xin lỗi?
Chiến Hồn Vô Cực: biến thái cũng không phải ngươi, chỉ là muốn nói hết với ngươi thôi.
Tiểu Thuyền: …
Kiều Dĩ Hàng nhìn đoạn nói chuyện vừa rồi sau đó khẳng định: “Trong bọn họ nhất định có một biến thái nhưng chắc chắn mình không phải kẻ đó!“
Công ty của Lam Vũ Tình liên tiếp hối thúc sớm ra album của “Cây hạnh phúc“. Mục đích của bọn họ là thừa lúc độ nóng của phim truyền hình chưa xuống, kịp dự giải Thiên Thanh lần này. Cho dù đến cuối không đoạt giải chí ít cũng cho thấy Lam Vũ Tình bắt đầu phát triển sự nghiệp ca hát.
Cao Cần thấy bài song ca của Kiều Dĩ Hàng cùng Lam Vũ Tình có khả năng đoạt giải Bài hát song ca hay nhất liền đồng ý.
Nhưng lần này, trước khi Kiều Dĩ Hàng xuất phát, hắn gọi điện cho La Thiếu Thần.
“Việc lần trước ngươi biết chứ.“
La Thiếu Thần chậm rãi đáp: “Có lẽ. Nhưng không biết ngươi đang nói đến chuyện nào?“
Cao Cần không để ý hắn vòng vo, trực tiếp tấn công: “Nếu biết, mong có nhiều tiến triển.“
“Nên làm ta sẽ làm.“ La Thiếu Thần buông một câu có cũng như không.
Cao Cần thản nhiên: “Lấy hiểu biết của ta về NCC, album này chắc chắn có tên ngươi.“
La Thiếu Thần im lặng.
“Chỉ là ta không muốn thấy có ngày sẽ thấy tin La Thiếu Thần hết thời.“ Cao Cần thấy có chuyển biến tốt lập tức nói câu tạm biệt rồi dập máy.
Trợ lý thấy La Thiếu Thần cầm điện thoại không buông, nhịn không được hỏi: “Ai gọi vậy?“
La Thiếu Thần lạnh lùng dập máy: “Vợ ngươi.“
“… Ta còn chưa lấy mà.“
“Thế nên cô ấy gọi cho ta tuyên bố từ hôn.“
Trợ lý: “…“
La Thiếu Thần sắp xếp lại văn kiện trên bàn sau đó vờ như tình cờ hỏi thăm: “Trương phó tổng đi làm không?“
“Hừ. Hắn ba ngày chơi hai ngày phơi nắng, hôm nay là ngày thứ hai nên không đến.“ Nhắc tới Trương Tri, trợ lý không nén được khinh thường.
La Thiếu Thần quay số nội bộ, nói với thư ký: “Chờ Trầm Thận Nguyên đến để hắn đi vào gặp ta.“
“Vâng.“ Thư ký đáp, “La Thiếu, thư ký của Trương phó tổng nói hiện ngài ấy đang ở phòng làm việc, hỏi có cần họp hay không?“
La Thiếu Thần nhìn lên, khuôn mặt trợ lý trong nháy mắt tái nhợt thành màu gan heo: “Không cần, để hắn tự do làm việc.“
Điện thoại tắt.
Trợ lý ủy khuất than: “Hắn không thực hiện đúng quy luật.“
La Thiếu Thần đáp: “Ta sẽ chuyển lời trách cứ của ngươi tới hắn.“
Trợ lý: “…“
Trương Tri nằm ở sô pha phòng làm việc ngủ gật.
Hôm qua hắn ngủ muộn quá, sáng nay lại biết tin Kiều Dĩ Hàng tới công ty nên mới vội vã đi làm, vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thư ký đem cà phê đến thấy hắn vắt tay lên trán, hai chân gác lên thành ghế tựa như rất mệt mỏi, nhịn không được: “Phó tổng giám nếu mệt quá thì lên phòng VIP trên lầu nghỉ đi. Trên đó có giường có chăn.“
Hiện tại đừng nói là lên lầu, chỉ đi từ đầu này sang đầu kia phòng hắn cũng chẳng nhấc nổi chân: “Không cần, khi nào Kiều Dĩ Hàng đến thông báo cho ta một tiếng.“
Thư ký đáp: “Hắn tới rồi.“
Trương Tri lập tức bật dậy, tựa như bị đánh thuốc, sinh lực dồi dào.
***
Trong phim đóng vai người yêu, chỉ cần không ghét nhau thì ít nhiều cũng có chút giao tình huống chi Kiều Dĩ Hàng cùng Lam Vũ Tình có scandal, còn bị bầu lên vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng các cặp thần tượng xứng đôi nhất.
Vậy nên, hai người rất nhanh bắt chuyện với nhau.
Lam Vũ Tình nghe nói hắn sắp đóng phim của Liên Giác Tu không khỏi ước ao: “Nghe nói Liên đạo rất tốt. Nhiều diễn viên tham gia phim của ông ấy đều có lời không ít.“
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ta chỉ sợ hiện tại không đáp ứng được yêu cầu.“
“Sao có thể? Ông ấy chọn ngươi đã nói lên ngươi có tiềm lực rồi.“
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm nàng.
Lam Vũ Tình biết hắn không có ý với mình nhưng dưới ánh mắt nóng rực đó tim cũng không khỏi đập rộn lên: “Làm sao vậy?“
Kiều Dĩ Hàng mắt sáng rực: “Lúc trước ngươi diễn qua vai con riêng của đại phú hào rồi đúng không?“
Lam Vũ Tình gật đâu: “Tiểu thư Lọ Lem. Sao thế?“
“Ngươi có hiểu tâm lý của con ngoài giá thú không?“
Lam Vũ Tình chợt ngộ ra: “Vai lần này của ngươi là con riêng sao?“
“Đúng thế. Là loại từ nhỏ đến lớn không gặp mặt phụ thân một lần nào. Mãi đến lúc lớn mới nhận về.“
Lam Vũ Tình nói: “Ta diễn phim truyền hình nên diễn biến tâm lý đều do biên kịch cùng đạo diễn nói rõ cho ta. Tỷ như lúc đầu rất muốn có cha, rất khát khao tình thương của cha. Sau lại biết phụ thân vì tiền tài mà vứt bỏ mẹ con mình nên rất hận, muốn trả thù. Đến cuối thì biết được đấy chỉ là hiểu lầm nhưng phụ thân đã qua đời, hối hận đã muộn.“ Nàng thả lỏng tay, “Đương nhiên, điện ảnh thì cần cô đọng hơn nhiều.“
Kiều Dĩ Hàng như hiểu ra gì đó: “Vậy nên phim điện ảnh cần diễn viên tự luận ra diễn biến nội tâm?“
Lam Vũ Tình tựa hồ cũng bị chủ đề này hấp dẫn, rất chăm chú suy tư: “Ta nghĩ phim của Liên đạo cho diễn viên rất nhiều chỗ để thể hiện, trong phim thường chú ý đến các cử động nhỏ của diễn viên. Như trong “Nam nhân lệ“ ấy, cảnh Đại Thần bị phán tù chung thân rất dài. Ta vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Đại Thần lúc ấy… chết lặng nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, tượng như đè nén oán hận tới cực hạn. Ánh mắt đó không chỉ thể hiện sự thất vọng với phán quyết còn có nỗi tuyệt vọng với xã hội.“
Nàng nói xong thấy Kiều Dĩ Hàng nhìn mình chằm chằm, lúng túng: “Ta quá tập trung sao?“
“Không. Chỉ là ta nghĩ cảm giác của ta không giống thế.“ Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ một chút rồi nói, “Cảnh cuối kia ta lại thấy như tất cả đều nằm trong dự liệu của Đại Thần, hắn có thất vọng với xã hội nhưng không tuyệt vọng. Trên thực tế ta thấy, có thể cứu được Bạch Thụy hắn đã rất hài lòng.“
Lam Vũ Tình thốt lên: “Vì diễn Bạch Thụy chính là Tiểu Bạch sao?“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
Lam Vũ Tình vội vàng nói: “Thực ra ta không kỳ thị đồng tính luyến ái.“
Kiều Dĩ Hàng vô ý thức đáp: “Ta cũng không.“
…
Hai người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng cười rộ lên.
Lam Vũ Tình nói: “Chúng ta thảo luận về vai của ngươi đi. Ta nghĩ đa số con riêng tâm lý đều rất u ám.“
“U ám?“
“Đúng thế. Ai cũng có lòng đố kỵ. Từ nhỏ đến lớn thấy người khác có cha có mẹ nhưng bản thân lại chỉ có mẹ hoặc cha, sau lưng lại có người khác chỉ trỏ, nhất định sẽ thấy ấm ức.“
Kiều Dĩ Hàng nghĩ một chút: “Sẽ biến thái sao?“
“Rầm!“
Ngoài cửa vang lên tiếng vật đập vào tường.
Kiều Dĩ Hàng cùng Lam Vũ Tình nhìn nhau.
Lam Vũ Tình thấp giọng: “Có khi là chuyển đồ đập vào tường.“
“Ta đi xem.“ Kiều Dĩ Hàng đi tới cạnh cửa, ló đầu ra.
Hai phía hành lang im ắng, đừng nói người ngay cả bụi cũng không có.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực triêu Lam Vũ Tình nhún vai.
Tiếng bước chân dồn dập từ đầu hành lang truyền tới.
Hắn quay đầu lại chỉ thấy Tiểu Chu đang lao về hướng này.
“Tiểu…“ Kiều Dĩ Hàng đang định mở miệng gọi đã thấy nàng vọt qua cửa chạy đi.
“Chu.“ Âm còn lại mơ hồ thốt ra.
Tiểu Chu rất nhanh lộn lại: “Chạy… nhanh quá… Mau, đi… chọn bài hát.“
Kiều Dĩ Hàng giúp nàng vỗ lưng: “Tiếng đụng tường lúc nãy là ngươi sao?“
“Đụng tường?“ Tiểu Chu thở hổn hển, nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, “Nếu như ngươi… không đi ngay, ta sẽ lập tức đụng phải tường đó.“
“…“
Quá trình chọn bài hát không có Trương Tri nên diễn ra rất thuận lợi.
Kiều Dĩ Hàng nhìn trúng “Chỉ ôn nhu vì ngươi“ cùng “Tư vị“.
Lam Vũ Tình cũng thấy “Chỉ ôn nhu vì ngươi“ không tệ.
Vì thế Kiều Dĩ Hàng chọn hai bài đấy để song ca và đơn ca, chỉ chờ Trương Tri tới chủ trì.
Kiều Dĩ Hàng thấy nhân viên có vẻ bối rối mới nghĩ thầm: “Cốc cà phê này không thể thiếu được.“
Trương Tri dường như đã đợi rất lâu. Kiều Dĩ Hàng vừa lên hắn đã nhảy ra bắt chuyện. Nhìn tốc độ thì chắc hẳn đã viết sẵn rồi chỉ dán vào thôi.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: hôm nay gặp phải một kẻ biến thái.
Chiến Hồn Vô Cực: rõ ràng bản thân là biến thái còn đi kêu người khác biến thái.
Chiến Hồn Vô Cực: điểm khác biệt lớn nhất của con ngoài giá thú không phải hắn có biến thái hay không mà là cha hắn có biến thái hay không chứ!
Tiểu Thuyền: …
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng biết ai phát ra tiếng đó. Hắn cũng chợt nhớ ra Trương Tri là con riêng.
Tay hắn chần chờ hồi lâu trên bàn phím, chậm rãi đánh ra —
Tiểu Thuyền: ngươi muốn ta nói gì?
Chiến Hồn Vô Cực: không cần nói gì. Nghe là được.
Tiểu Thuyền: -_-||| Sao ngươi không lập một nick khác rồi nói với nó?
Chiến Hồn Vô Cực: như thế ngươi không nghe được.
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: xin lỗi. Ta không phải cố ý nói câu kia, ta chỉ đang suy nghĩ về tâm lý của dạng người này.
Tiểu Thuyền: đáng ra hôm nay ngươi nên ra mặt, như vậy ta có thể xin lỗi tận nơi.
Chiến Hồn Vô Cực: vì sao ngươi phải xin lỗi?
Chiến Hồn Vô Cực: biến thái cũng không phải ngươi, chỉ là muốn nói hết với ngươi thôi.
Tiểu Thuyền: …
Kiều Dĩ Hàng nhìn đoạn nói chuyện vừa rồi sau đó khẳng định: “Trong bọn họ nhất định có một biến thái nhưng chắc chắn mình không phải kẻ đó!“
Tác giả :
Tô Du Bính