Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 36: Đại đạo diễn (hạ)
Xác định xong vai của Kiều Dĩ Hàng, Liên Giác Tu cùng Nhan Túc Ngang liền rời đi.
Nhị vị tôn phật đi khỏi, cả trường quay như được rẽ mây thấy mặt trời, ánh sáng đã trở lại với mặt đất. Tất cả mọi người không kìm nén được nữa mà vui vẻ ra mặt như được mùa đến nơi. Các cảnh quay tiếp theo càng thêm mượt mà ngoài ý muốn, ngay cả các cảnh NG cũng không cản được sự sung sướng ấy. Nguyên bản vốn định quay đến mười giờ nhưng hơn tám giờ đã xong.
Kiều Dĩ Hàng ra khỏi trường quay, đang chờ xe đến đón thì bị đèn flash làm cho chói mắt.
Một ký giả liều mạng lao lên hét lớn: “Đại Kiều! Tay ngươi vì đóng phim mà bị gãy đúng không?“
“…“
Ai nói gãy tay? Kiều Dĩ Hàng cố kìm nén cơn tức.
“Đại Kiều! Có phải vì ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Lam Vũ Tình nên tay ngươi mới bị thương?“
“…“
Ngươi không nên làm ký giả, nên đổi nghề làm tác gia đi. Chuyện kịch như vậy cũng nghĩ ra. Kiều Dĩ Hàng thở dài.
“Đại Kiều. Nghe nói đạo diễn cho thêm cảnh đánh võ vào nên ngươi mới bị thương? Vậy sau này ngươi có định làm võ sư không?“
“…“
Cái gì mà võ sư? Nếu thực cũng phải làm đệ tử phái Vũ Đương.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục oán thầm trong bụng.
Sự im lặng của hắn càng khiến các phóng viên kích động, không ngừng lao lên. Kiều Dĩ Hàng cũng bị xô phải lui về sau mấy bước, chỉ có thể liều mạng dùng tay trái bảo vệ tay phải bị thương nhưng dù lui thế nào cũng không tránh được mấy cú huých vai.
“Úc.“ Hắn kêu lên đau đớn, đầu cúi xuống, cố gắng không kêu nhưng vẫn không nhịn được.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế, xe rút cuộc cũng tới. Tiểu Chu chui ra, linh hoạt xuyên qua đám ký giả sau đó cùng hai người trợ thủ lấy hết sức bình sinh đẩy ký giả ra, hộ tống Kiều Dĩ Hàng lên xe.
“Kiều Dĩ Hàng, ít nhất cũng phải nói một câu chứ!“ Ký giả nổi giận.
Hắn giận, Kiều Dĩ Hàng còn giận hơn. Ngươi sủa cái gì, không thấy được hắn là người tàn tật sao? Không quan tâm còn chưa tính lại còn đang tâm hãm hại! Kiều Dĩ Hàng bỗng quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm vào ký giả, từng lời rít ra từ kẽ răng: “Ta.Yêu.Ngươi!“
“…“
Quả nhiên làm hết thảy mọi người đông cứng.
Ngay cả tài xế cũng quên lái xe, chỉ ngây ra nhìn hắn qua kính chiếu hậu.
Nói xong, tâm tình Kiều Dĩ Hàng tốt hơn rất nhiều, đối với mọi người đang kinh hoàng tột độ, trấn định nói: “Xuất phát thôi.“
Tài xế như bừng tỉnh từ trong mộng, trước sự công kích điên cuồng của ký giả, nhấn chân ga vọt đi.
Sự thực chứng minh, quan hệ của Cao Cần trong làng giải trí không chỗ nào không có.
Kiều Dĩ Hàng vừa “tuyên bố tình yêu“ được hai phút, “lời hỏi thăm ân cần“ của Cao Cần đã truy tới.
“Lúc nào cho ta ăn bánh kẹo đây?“ – lời dạo đầu hết sức hòa ái dễ gần.
Đạt được công phu như lúc này, Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo lại, “Ta không có phát hỏa.“
“Đúng vậy. Ngươi phát điện.“
Kiều Dĩ Hàng nghe ra Cao Cần tựa hồ cũng không mất hứng, thả lỏng thân thể đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Chí ít ta đâu có chửi bới linh tinh.“
“Chỉ là không biết giữ mồm.“ Cao Cần chẳng cần phải có mặt cũng biết khi nói ba chữ này khuôn mặt Kiều Dĩ Hàng tuyệt đối đang hiện ra ba chữ khác.
Kiều Dĩ Hàng nói: “Cho nên?“
“Cho nên ngươi định giải thích với giới truyền thông thế nào về chuyện tình lần này?“ Cao Cần dừng một chút rồi bổ sung, “Theo ta biết thì ký giả kia đích thực là ngực phẳng.“
…
Kiều Dĩ Hàng có thể tưởng tượng được, trong tương lai, danh hiệu “Người thích ngực phẳng“ sẽ không ngừng xuất hiện trong cuộc đời hắn, thậm chí có khi còn được khắc trên bia mộ. Nếu Cao Cần còn tiếp tục nhớ.
“Đại Kiều!“
Đầu kia đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to át cả giọng của Cao Cần.
“Liên đạo?“ Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, ngay sau đó di động của Cao Cần bị cướp mất, “Ta lấy thân phận đạo diễn sắp hợp tác với ngươi nói với ngươi ba chữ…“
Sẽ không là “Ta yêu ngươi“ chứ?
Kiều Dĩ Hàng nhất thời lo lắng. Hắn nghe nói hình như, Liên đạo diễn là đồng tính.
“Làm tốt lắm!“ Liên Giác Tu nhanh chóng tiêu trừ sự lo lắng của hắn.
Khóe miệng Kiều Dĩ Hàng bất giác cong lên thành một nụ cười yếu ớt. Xem ra Liên Giác Tu cũng không có ấn tượng tốt đẹp mấy với ký giả trong nước.
Liên Giác Tu nói tiếp: “Thích nam nhân cũng chẳng có gì đáng thẹn, nói ra cũng không sao cả.“
“…“ Tư tưởng của bọn họ đúng là không có điểm thành kiến? Kiều Dĩ Hàng im lặng.
Điện thoại lập tức trở lại tay Cao Cần, “Được rồi, có một việc ngươi phải nhớ kỹ.“
“Chuyện gì?“ Kiều Dĩ Hàng nghe ngữ khí thận trọng của hắn cũng hơi cuống.
“Trong thông tin cá nhân của ngươi ghi…“
Kiều Dĩ Hàng cố gắng nhớ xem phần thông tin cá nhân của hắn có ghi gì.
“Ngươi thích ngực to.”
“…”
Sau khi bận rộn suốt một ngày, có thể đánh quái thật sự là chuyện tình thích ý.
Bất quá Kiều Dĩ Hàng nhớ rõ cái cớ lúc rời đi buổi sáng vậy nên vừa tắm vừa nghĩ kỹ nguyên nhân sự việc.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: (⊙_⊙) ta đã trở về.
Tiểu Thuyền: giám đốc thực sự đã bi kịch hóa quá đáng. ╮(╯_╰)╭
Tiểu Thuyền: bạn gái hắn vẫn thích người bạn thanh mai trúc mã, đáng tiếc là người kia đã xuất ngoại. Lần này nghe nói nàng kết hôn nên tức tốc trở về.
Tiểu Thuyền: sau đó hai người bỏ trốn. Giám đốc tức muốn chết.
Tiểu Thuyền: tất cả đều phát tiết lên chúng ta. /(T o T)/~~
Tiểu Thuyền: người đâu rồi?
…
Tên Chiến Hồn Vô Cực vẫn sáng nhưng không thấy trả lời.
Hắn đánh chữ bẳng một tay, đánh dài như vậy cũng mất mười phút, dù có đi WC cũng phải về rồi chứ. Chẳng nhẽ là hắn dựng chuyện quá đáng nên bị phát hiện?
Kiều Dĩ Hàng xem lại đoạn trò chuyện vừa rồi, cố phát hiện xem có chỗ nào thất thố không.
Hay là bỏ trốn nghe quá giả?
Hắn vuốt cằm.
Rõ ràng rất nhiều phim truyền hình luôn có cảnh này mà. Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, bỏ trốn trong đời thực hẳn là rất bình thường thôi.
Khi hắn đang miên man suy nghĩ thì Chiến Hồn Vô Cực trả lời.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: vừa có việc.
Tiểu Thuyền: làm phụ bản sao? (⊙o⊙) Ta không quấy rầy ngươi chứ?
Chiến Hồn Vô Cực: không có. Có mấy người muốn ra bang để gia nhập Mộ Dung thế gia, vừa PK cùng bọn họ xong.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ai thế?
Kiều Dĩ Hàng một bên hỏi một bên xem lại danh sách bang.
Kỳ thực hắn chỉ nhớ vài người trong bang, xem danh sách hoàn toàn là vô ý thức nhưng rất nhanh bị chấn kinh. Mấy người hắn đặc biệt quan tâm đã biến mất.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: hươu trướng đạo gia, mãnh nam ABC, đao chi tử, si tâm nam nhân
Chiến Hồn Vô Cực: còn có người ngươi đã từng muốn theo luyện cấp Lạc & Thanh Ảnh.
…
Không nghĩ hắn lại nhớ rõ thế. Kiều Dĩ Hàng cảm thấy rất kinh ngạc.
Lúc hắn mới gia nhập Thiên Đạo Hữu Thường, ngày ngày đều ngồi rình rập xem bọn họ có lên không, có nói gì ở kênh bang hội không…. Tuy không nghĩ ra phương pháp trả thù cụ thể nhưng cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị; vậy nên, mỗi ngày hắn đều chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng thời gian trôi qua, càng ngày hắn càng ít nhớ tới bọn họ. Nỗi khiếp sợ lúc bị lộ thân phận đã trở thành quá khứ, ngay cả nhớ lại cũng cần thời gian nói chi đến quyết tâm trả thù. Hiên tại quan trọng nhất là bảo vệ thân phận của Tiểu Thuyền, tiếp tục chơi.
Trương Tri thấy nàng im lặng, trong đầu mơ hồ hiện lên điều gì đó.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi là fan của Kiều Dĩ Hàng chắc cũng biết Kiều Dĩ Hàng là bị mấy người đó cướp trang bị cùng tiết lộ thân phận.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)
Chiến Hồn Vô Cực: lúc xảy ra chuyện lão đại đi vắng nên không xử lý ngay. Sau khi lão đại về đã nói chuyện với bọn họ nhưng xem chừng không tốt lắm.
Tiểu Thuyền: vậy sao bọn họ lại có xích mích với Lạc Tuyết Vô Âm?
Chiến Hồn Vô Cực: đoạt quái.
Kỳ thực Trương Tri cũng không nói hết.
Bọn họ nơi nơi làm xấu mặt Thiên Đạo Hữu Thường nên chuyện với Lạc Tuyết Vô Âm lần này cũng chỉ là mượn cớ.
[tiểu kèn đồng] hươu trướng đạo gia: Lạc Tuyết nữ biểu tử, ngươi TMD làm ầm lên gì chứ! Xem bản đạo gia có đem ngươi đánh đến vãi nước tiểu ra quần giờ.
Tiểu kèn đồng vừa ra, chiến trường liền chuyển từ thực chiến sang đấu võ mồm.
[tiểu kèn đồng] Đào sắc hương hương: vừa rồi là ai sợ đến vãi ra quần phải chạy trốn chứ? Rốt cuộc có ra nước không?
[tiểu kèn đồng] hươu trướng đạo gia: chó nhà Lạc Tuyết đừng sủa bừa…
[tiểu kèn đồng] Lạc Tuyết Vô Âm: ngươi có thể không tôn trọng ta nhưng thỉnh tôn trọng tiếng Trung!
[tiểu kèn đồng] đao chi tử: Lạc Tuyết Vô Âm, là các ngươi bắt đầu trước. Đừng có diễn như một đám trinh nữ liệt phụ mà lên mặt.
[tiểu kèn đồng] Thiên Đấu: ăn nói cẩn thận!
…
Tiểu kèn đồng bị hai bên liên tục nhảy vào, Kiều Dĩ Hàng xem hoa cả mắt. Tuy ấn tượng của hắn với Lạc Tuyết Vô Âm không tốt nhưng lúc này hận không thể khiến hỏa lực của nàng mạnh thêm nữa.
Xem được một lúc, ánh mắt hắn đột nhiên liếc về phía Chiến Hồn Vô Cực đang cùng hắn tổ đội đánh quái.
Nếu hắn nhớ không lầm thì khi Lạc Tuyết Vô Âm xích mích cùng Hàng Thiên Các, không phải Chiến Hồn Vô Cực là người xông ra đầu tiên sao? Khi đó đối phương vẫn còn chưa nói khó nghe đến mức này.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi không đi hỗ trợ sao? (⊙o⊙)
Chiến Hồn Vô Cực: phải ai thì tự quản lão bà của người đó.
Tiểu Thuyền: …
Nhị vị tôn phật đi khỏi, cả trường quay như được rẽ mây thấy mặt trời, ánh sáng đã trở lại với mặt đất. Tất cả mọi người không kìm nén được nữa mà vui vẻ ra mặt như được mùa đến nơi. Các cảnh quay tiếp theo càng thêm mượt mà ngoài ý muốn, ngay cả các cảnh NG cũng không cản được sự sung sướng ấy. Nguyên bản vốn định quay đến mười giờ nhưng hơn tám giờ đã xong.
Kiều Dĩ Hàng ra khỏi trường quay, đang chờ xe đến đón thì bị đèn flash làm cho chói mắt.
Một ký giả liều mạng lao lên hét lớn: “Đại Kiều! Tay ngươi vì đóng phim mà bị gãy đúng không?“
“…“
Ai nói gãy tay? Kiều Dĩ Hàng cố kìm nén cơn tức.
“Đại Kiều! Có phải vì ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Lam Vũ Tình nên tay ngươi mới bị thương?“
“…“
Ngươi không nên làm ký giả, nên đổi nghề làm tác gia đi. Chuyện kịch như vậy cũng nghĩ ra. Kiều Dĩ Hàng thở dài.
“Đại Kiều. Nghe nói đạo diễn cho thêm cảnh đánh võ vào nên ngươi mới bị thương? Vậy sau này ngươi có định làm võ sư không?“
“…“
Cái gì mà võ sư? Nếu thực cũng phải làm đệ tử phái Vũ Đương.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục oán thầm trong bụng.
Sự im lặng của hắn càng khiến các phóng viên kích động, không ngừng lao lên. Kiều Dĩ Hàng cũng bị xô phải lui về sau mấy bước, chỉ có thể liều mạng dùng tay trái bảo vệ tay phải bị thương nhưng dù lui thế nào cũng không tránh được mấy cú huých vai.
“Úc.“ Hắn kêu lên đau đớn, đầu cúi xuống, cố gắng không kêu nhưng vẫn không nhịn được.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế, xe rút cuộc cũng tới. Tiểu Chu chui ra, linh hoạt xuyên qua đám ký giả sau đó cùng hai người trợ thủ lấy hết sức bình sinh đẩy ký giả ra, hộ tống Kiều Dĩ Hàng lên xe.
“Kiều Dĩ Hàng, ít nhất cũng phải nói một câu chứ!“ Ký giả nổi giận.
Hắn giận, Kiều Dĩ Hàng còn giận hơn. Ngươi sủa cái gì, không thấy được hắn là người tàn tật sao? Không quan tâm còn chưa tính lại còn đang tâm hãm hại! Kiều Dĩ Hàng bỗng quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm vào ký giả, từng lời rít ra từ kẽ răng: “Ta.Yêu.Ngươi!“
“…“
Quả nhiên làm hết thảy mọi người đông cứng.
Ngay cả tài xế cũng quên lái xe, chỉ ngây ra nhìn hắn qua kính chiếu hậu.
Nói xong, tâm tình Kiều Dĩ Hàng tốt hơn rất nhiều, đối với mọi người đang kinh hoàng tột độ, trấn định nói: “Xuất phát thôi.“
Tài xế như bừng tỉnh từ trong mộng, trước sự công kích điên cuồng của ký giả, nhấn chân ga vọt đi.
Sự thực chứng minh, quan hệ của Cao Cần trong làng giải trí không chỗ nào không có.
Kiều Dĩ Hàng vừa “tuyên bố tình yêu“ được hai phút, “lời hỏi thăm ân cần“ của Cao Cần đã truy tới.
“Lúc nào cho ta ăn bánh kẹo đây?“ – lời dạo đầu hết sức hòa ái dễ gần.
Đạt được công phu như lúc này, Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo lại, “Ta không có phát hỏa.“
“Đúng vậy. Ngươi phát điện.“
Kiều Dĩ Hàng nghe ra Cao Cần tựa hồ cũng không mất hứng, thả lỏng thân thể đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Chí ít ta đâu có chửi bới linh tinh.“
“Chỉ là không biết giữ mồm.“ Cao Cần chẳng cần phải có mặt cũng biết khi nói ba chữ này khuôn mặt Kiều Dĩ Hàng tuyệt đối đang hiện ra ba chữ khác.
Kiều Dĩ Hàng nói: “Cho nên?“
“Cho nên ngươi định giải thích với giới truyền thông thế nào về chuyện tình lần này?“ Cao Cần dừng một chút rồi bổ sung, “Theo ta biết thì ký giả kia đích thực là ngực phẳng.“
…
Kiều Dĩ Hàng có thể tưởng tượng được, trong tương lai, danh hiệu “Người thích ngực phẳng“ sẽ không ngừng xuất hiện trong cuộc đời hắn, thậm chí có khi còn được khắc trên bia mộ. Nếu Cao Cần còn tiếp tục nhớ.
“Đại Kiều!“
Đầu kia đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to át cả giọng của Cao Cần.
“Liên đạo?“ Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, ngay sau đó di động của Cao Cần bị cướp mất, “Ta lấy thân phận đạo diễn sắp hợp tác với ngươi nói với ngươi ba chữ…“
Sẽ không là “Ta yêu ngươi“ chứ?
Kiều Dĩ Hàng nhất thời lo lắng. Hắn nghe nói hình như, Liên đạo diễn là đồng tính.
“Làm tốt lắm!“ Liên Giác Tu nhanh chóng tiêu trừ sự lo lắng của hắn.
Khóe miệng Kiều Dĩ Hàng bất giác cong lên thành một nụ cười yếu ớt. Xem ra Liên Giác Tu cũng không có ấn tượng tốt đẹp mấy với ký giả trong nước.
Liên Giác Tu nói tiếp: “Thích nam nhân cũng chẳng có gì đáng thẹn, nói ra cũng không sao cả.“
“…“ Tư tưởng của bọn họ đúng là không có điểm thành kiến? Kiều Dĩ Hàng im lặng.
Điện thoại lập tức trở lại tay Cao Cần, “Được rồi, có một việc ngươi phải nhớ kỹ.“
“Chuyện gì?“ Kiều Dĩ Hàng nghe ngữ khí thận trọng của hắn cũng hơi cuống.
“Trong thông tin cá nhân của ngươi ghi…“
Kiều Dĩ Hàng cố gắng nhớ xem phần thông tin cá nhân của hắn có ghi gì.
“Ngươi thích ngực to.”
“…”
Sau khi bận rộn suốt một ngày, có thể đánh quái thật sự là chuyện tình thích ý.
Bất quá Kiều Dĩ Hàng nhớ rõ cái cớ lúc rời đi buổi sáng vậy nên vừa tắm vừa nghĩ kỹ nguyên nhân sự việc.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: (⊙_⊙) ta đã trở về.
Tiểu Thuyền: giám đốc thực sự đã bi kịch hóa quá đáng. ╮(╯_╰)╭
Tiểu Thuyền: bạn gái hắn vẫn thích người bạn thanh mai trúc mã, đáng tiếc là người kia đã xuất ngoại. Lần này nghe nói nàng kết hôn nên tức tốc trở về.
Tiểu Thuyền: sau đó hai người bỏ trốn. Giám đốc tức muốn chết.
Tiểu Thuyền: tất cả đều phát tiết lên chúng ta. /(T o T)/~~
Tiểu Thuyền: người đâu rồi?
…
Tên Chiến Hồn Vô Cực vẫn sáng nhưng không thấy trả lời.
Hắn đánh chữ bẳng một tay, đánh dài như vậy cũng mất mười phút, dù có đi WC cũng phải về rồi chứ. Chẳng nhẽ là hắn dựng chuyện quá đáng nên bị phát hiện?
Kiều Dĩ Hàng xem lại đoạn trò chuyện vừa rồi, cố phát hiện xem có chỗ nào thất thố không.
Hay là bỏ trốn nghe quá giả?
Hắn vuốt cằm.
Rõ ràng rất nhiều phim truyền hình luôn có cảnh này mà. Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, bỏ trốn trong đời thực hẳn là rất bình thường thôi.
Khi hắn đang miên man suy nghĩ thì Chiến Hồn Vô Cực trả lời.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: vừa có việc.
Tiểu Thuyền: làm phụ bản sao? (⊙o⊙) Ta không quấy rầy ngươi chứ?
Chiến Hồn Vô Cực: không có. Có mấy người muốn ra bang để gia nhập Mộ Dung thế gia, vừa PK cùng bọn họ xong.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ai thế?
Kiều Dĩ Hàng một bên hỏi một bên xem lại danh sách bang.
Kỳ thực hắn chỉ nhớ vài người trong bang, xem danh sách hoàn toàn là vô ý thức nhưng rất nhanh bị chấn kinh. Mấy người hắn đặc biệt quan tâm đã biến mất.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: hươu trướng đạo gia, mãnh nam ABC, đao chi tử, si tâm nam nhân
Chiến Hồn Vô Cực: còn có người ngươi đã từng muốn theo luyện cấp Lạc & Thanh Ảnh.
…
Không nghĩ hắn lại nhớ rõ thế. Kiều Dĩ Hàng cảm thấy rất kinh ngạc.
Lúc hắn mới gia nhập Thiên Đạo Hữu Thường, ngày ngày đều ngồi rình rập xem bọn họ có lên không, có nói gì ở kênh bang hội không…. Tuy không nghĩ ra phương pháp trả thù cụ thể nhưng cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị; vậy nên, mỗi ngày hắn đều chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng thời gian trôi qua, càng ngày hắn càng ít nhớ tới bọn họ. Nỗi khiếp sợ lúc bị lộ thân phận đã trở thành quá khứ, ngay cả nhớ lại cũng cần thời gian nói chi đến quyết tâm trả thù. Hiên tại quan trọng nhất là bảo vệ thân phận của Tiểu Thuyền, tiếp tục chơi.
Trương Tri thấy nàng im lặng, trong đầu mơ hồ hiện lên điều gì đó.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi là fan của Kiều Dĩ Hàng chắc cũng biết Kiều Dĩ Hàng là bị mấy người đó cướp trang bị cùng tiết lộ thân phận.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)
Chiến Hồn Vô Cực: lúc xảy ra chuyện lão đại đi vắng nên không xử lý ngay. Sau khi lão đại về đã nói chuyện với bọn họ nhưng xem chừng không tốt lắm.
Tiểu Thuyền: vậy sao bọn họ lại có xích mích với Lạc Tuyết Vô Âm?
Chiến Hồn Vô Cực: đoạt quái.
Kỳ thực Trương Tri cũng không nói hết.
Bọn họ nơi nơi làm xấu mặt Thiên Đạo Hữu Thường nên chuyện với Lạc Tuyết Vô Âm lần này cũng chỉ là mượn cớ.
[tiểu kèn đồng] hươu trướng đạo gia: Lạc Tuyết nữ biểu tử, ngươi TMD làm ầm lên gì chứ! Xem bản đạo gia có đem ngươi đánh đến vãi nước tiểu ra quần giờ.
Tiểu kèn đồng vừa ra, chiến trường liền chuyển từ thực chiến sang đấu võ mồm.
[tiểu kèn đồng] Đào sắc hương hương: vừa rồi là ai sợ đến vãi ra quần phải chạy trốn chứ? Rốt cuộc có ra nước không?
[tiểu kèn đồng] hươu trướng đạo gia: chó nhà Lạc Tuyết đừng sủa bừa…
[tiểu kèn đồng] Lạc Tuyết Vô Âm: ngươi có thể không tôn trọng ta nhưng thỉnh tôn trọng tiếng Trung!
[tiểu kèn đồng] đao chi tử: Lạc Tuyết Vô Âm, là các ngươi bắt đầu trước. Đừng có diễn như một đám trinh nữ liệt phụ mà lên mặt.
[tiểu kèn đồng] Thiên Đấu: ăn nói cẩn thận!
…
Tiểu kèn đồng bị hai bên liên tục nhảy vào, Kiều Dĩ Hàng xem hoa cả mắt. Tuy ấn tượng của hắn với Lạc Tuyết Vô Âm không tốt nhưng lúc này hận không thể khiến hỏa lực của nàng mạnh thêm nữa.
Xem được một lúc, ánh mắt hắn đột nhiên liếc về phía Chiến Hồn Vô Cực đang cùng hắn tổ đội đánh quái.
Nếu hắn nhớ không lầm thì khi Lạc Tuyết Vô Âm xích mích cùng Hàng Thiên Các, không phải Chiến Hồn Vô Cực là người xông ra đầu tiên sao? Khi đó đối phương vẫn còn chưa nói khó nghe đến mức này.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi không đi hỗ trợ sao? (⊙o⊙)
Chiến Hồn Vô Cực: phải ai thì tự quản lão bà của người đó.
Tiểu Thuyền: …
Tác giả :
Tô Du Bính