Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 108: Bận rộn (hạ)
Lễ mở máy “Hắc bạch chi gian“ long trọng hơn “Nam nhân lệ“ năm đó nhiều, đề tài bàn tán cũng nhiều hơn. Tỷ như:
Đạo diễn nổi tiếng Liên Giác Tu cùng Đại Thần Nhan Túc Ngang tái ngộ.
Hợp tác giữa hai đối thủ lâu năm Nhan Túc Ngang – Phong Á Luân.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục tiến công làng điện ảnh sau thất bại ban đầu.
Trương Giai Giai cùng Nhan Túc Ngang lại nắm tay hợp tác.
…
Trong mắt giới báo chí, mấy tin đứng đắn kiểu này hiển nhiên kém xa những quan hệ ngầm bên dưới. Tỷ như:
Nhan Túc Ngang cùng Trương Giai Giai hợp tác nhiều năm, đã từng có scandal.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Giai Giai gần đây quan hệ mập mờ.
Hay tình trạng nửa công khai khuynh hướng giới tính của Nhan Túc Ngang cùng Liên Giác Tu.
…
Đối bọn họ mà nói, lễ mở máy “Hắc bạch chi gian“ chẳng khác nào một mùa xuân mới.
Tóm lại, phim nói cái gì cũng không quan trọng.
Cơ hồ tất cả giới truyền thông hăm hở chuẩn bị, chờ lúc khai máy đại chiến một hồi nhưng đến thực đến hôm đó thì trợn tròn mắt.
Giờ phút này những người ngồi trên sân khấu hiển nhiên khác với tuấn nam mỹ nữ trong tưởng tượng của bọn họ nhiều lắm. Dùng ánh mắt đánh giá khắt khe của làng giải trí, mấy người này nhiều nhất làm nền được, tướng mạo tầm thường, không lấn át.
MC rất nhiệt tình giới thiệu —- diễn viên quần chúng.
Bên dưới một mảnh trầm mặc. Dù bọn họ đoán đúng nhưng cũng không hưng phấn với đáp án này.
MC tiếp tục nhiệt tình bày tỏ, thực ra đây là chủ ý của đạo diễn, chủ yếu muốn thể hiện từng chi tiết của bộ phim đều quan trọng nên từng người diễn viên quần chúng đều là mắt xích đáng chú ý.
Cánh báo đài bên dưới đen mặt.
Cũng chỉ có Liên Giác Tu dám đùa giỡn giới truyền thông như vậy. Đổi thành người khác, sẽ lập tức bị tẩy chay, không đưa tin, không tuyên truyền, không… Nói tóm lại cái gì cũng không cho!
— Đáng tiếc là không thể đổi thành người khác.
Giới truyền thông chẳng những không thể phản đối lại còn phải khen ngợi, Liên đạo diễn quả nhiên là đạo diễn lớn, trí tuệ lớn! Nếu không Liên Giác Tu bực mình, cấm đến trường quay đưa tin thì chẳng phải thiệt hại lớn.
Làm người đưa tin, tính gì thì tính chứ không thể để lượng tiêu thụ giảm a.
Vì vậy, lễ mở máy kết thúc viên mãn cùng sự nhiệt tình của các diễn viên quần chúng và những câu hỏi lạnh nhạt của giới truyền thông.
Mà những nhân vật trọng yếu của bộ phim giờ lại xuất hiện ở KTV — cắm rễ ở nơi này.
Liên Giác Tu một mình chọn bài, thâm tình ca hát.
Nhan Túc Ngang cùng Cao Cần, Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng, hai người một tổ ngồi nói chuyện.
Không khí vô cùng hài hòa.
Kiều Dĩ Hàng nghe Phong Á Luân nói về diễn biến tâm lý vai diễn, biết là hắn đang hướng dẫn nên rất chăm chú.
Cửa bị đẩy mạnh ra, một thanh niên đen đen gầy teo kéo một va-li to bước vào.
Tiếng hát đột nhiên dừng, chỉ có nhạc tiếp tục.
Liên Giác Tu mở to mắt nhìn người thanh niên kia: “Sao ngươi lại tới đây?“
Người thanh niên nheo mắt: “Ngươi không muốn ta đến?“
Liên Giác Tu vội vàng nói: “Đương nhiên không phải. Ta chỉ muốn hỏi sao ngươi biết chúng ta ở đây?“
Cao Cần thẳng thắn: “Ta cung cấp địa chỉ.“
Liên Giác Tu quay đầu trừng hắn: “Ngươi sớm biết hắn về nước?“
Cao Cần: “Chúng ta là anh em họ.“
“Chúng ta là vợ chồng!“ Liên Giác Tu kéo thanh niên ngồi xuống cạnh hắn.
Kiều Dĩ Hàng lúc này mới biết người thanh niên dung mạo không ấn tượng này chính là Liên phu nhân trong truyền thuyết – Cổ Chí Thanh.
Cổ Chí Thanh đảo mắt một vòng, vừa lúc chống lại ánh mắt của Kiều Dĩ Hàng: “A! Ngươi là Kiều Dĩ Hàng. Ngưỡng mộ đã lâu!“ Hắn vừa nói vừa vươn hai tay ra bắt.
Liên Giác Tu ôm thắt lưng hắn, kéo lại: “Chúng ta xa cách lâu ngày mới gặp cũng không thấy ngươi nhiệt tình như vậy a.“
Cổ Chí Thanh thầm thì: “Vợ chồng lâu năm như tay trái tay phải, có gì hay ho mà nắm.“
“… Kỷ niệm kết hôn mới tổ chức có ba lần.“ Liên Giác Tu cố gắng chứng minh mình còn rất mới mẻ.
Cổ Chí Thanh có lệ cười cười.
Liên Giác Tu vuốt thắt lưng hắn: “Không béo. Mẹ ta sao có thể đồng ý để ngươi đi?“
Cổ Chí Thanh nhướn mày: “Chưa từng nghe nói trên đời có thứ gọi là đạo cụ sao?“
Liên Giác Tu cau mày: “Đạo cụ?”
Cổ Chí Thanh cười đắc ý: “Ta tìm chút đạo cụ gắn lên người, nhìn như béo lên. Mẹ liền để ta về nước.“
Liên Giác Tu: “Ngươi chưa từng nghe qua trên thế giới này có thứ gọi là mẹ đạo diễn sao?“
Cổ Chí Thanh mờ mịt nhìn hắn: “Có ý gì?“
“Mấy thứ ngươi dùng đều là đồ chơi cũ của ta.“
“… Nói cách khác mẹ biết ta nói dối?“ Cổ Chí Thanh suy sụp, “Bây giờ ta nên giả vờ như không biết hay phải thành thật khai nhận?”
Liên Giác Tu ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát rồi đột nhiên chỉ vào Kiều Dĩ Hàng: “Ta giới thiệu chút, Kiều Dĩ Hàng.“
Kiều Dĩ Hàng, Cổ Chí Thanh: “…“
Sau mấy lần tụ hội, quan hệ giữa Kiều Dĩ Hàng và bọn họ thân thiết thêm không ít.
Nhưng khi giải tán, Cao Cần cẩn thận nhắc nhở: “Liên Giác Tu lúc quay phim sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, lục thân không nhân. Đừng nói là ngươi, kể cả Nhan Túc Ngang cũng trở mặt. Ngàn vạn lần nhớ đem khuôn mặt của hắn lúc này cùng lúc quay phim tách ra.“
Kiều Dĩ Hàng nghe xong vô cùng sửng sốt.
Phong Á Luân ở bên cạnh chêm vào: “Là thật đó.“
Kiều Dĩ Hàng mang theo gánh nặng tâm lý trầm trọng về nhà.
Trong nhà tối om, Trương Tri còn chưa về.
Kiều Dĩ Hàng không biết nên mất mát hay thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tắm rồi lên giường đọc kịch bản.
Cửa phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng tắt đèn, nhét kịch bản vào chăn.
Qua một lát, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Trương Tri nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm.
Đợi đến khi vang lên tiếng nước, Kiều Dĩ Hàng mới mở mắt nhìn cửa phòng tắm mờ đục mà ngẩn người.
Kỳ thật trong đầu hắn không có gì, chỉ là nhìn ánh sáng lờ mờ cùng âm thanh êm ái cẩn thận trong nhà tắm cũng khiến hắn cảm thấy yên bình, thỏa mãn.
Loại trạng thái này hiển nhiên rất tốt để đi vào giấc ngủ. Đợi Trương Tri tắm xong, Kiều Dĩ Hàng đã tiến vào mộng đẹp.
Trương Tri bước tới bên giường, nhặt kịch bản đặt lên tủ đầu giường, giúp hắn dịch chăn, xác nhận không bị lạnh rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
***
“Hắc bạch chi gian“ chính thức bắt đầu quay.
Cảnh đầu tiên của Kiều Dĩ Hàng là cảnh thủ trưởng nói cho hắn biết hắn chính là con đẻ của lão đại hắc đạo, chuẩn bị phái hắn đến chỗ cha đẻ mình nằm vùng.
Trong tất cả các cảnh, đoạn này khá quan trọng.
Vốn Liên Giác Tu muốn để quay sau nhưng Kiều Dĩ Hàng kiên trì muốn đưa lên trước. Diễn theo tuần tự thời gian sẽ giúp tâm lý diễn biến thuận lợi hơn, hắn tự biết bản thân chưa đạt được tới đẳng cấp có thể nhập vai ở bất kỳ cảnh nào.
Nhưng quyết tâm và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Kiều Dĩ Hàng mới quay ba tiếng đã hiểu được khả năng đả kích cường đại của Liên Giác Tu.
“F*ck! Ngươi là cảnh sát đến hắc bang nằm vùng, không phải ngược lại! Tư thế của ngươi có dám lưu manh thêm chút nữa không?“
“Kia là cấp trên của ngươi, không phải tình nhân! Ngươi có cần nhìn hắn với dáng vẻ nước mắt lưng tròng, hận không thể nhào tới thế không?“
“Tốt lắm. Ngươi đã giống cảnh sát rồi nhưng là cảnh sát sắp về hưu… Thanh niên trai tráng mà cũng không biết đập đồ hả?“
“…“
Tra tấn đến giờ nghỉ trưa, Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi mưa bom bão đạn.
Tiểu Chu đồng tình mà đưa hắn chai nước khoáng: “Thực ra ngươi diễn rất tốt.“
Kiều Dĩ Hàng cười khổ: “Cảm ơn đã an ủi.“
Tiểu Chu: “Ta đi mua cơm trưa, ngươi muốn ăn gì?“
Kiều Dĩ Hàng nhìn nhân viên đưa cơm trưa: “Lấy giùm ta một hộp cơm là được.“
Tiểu Chu nhún vai: “Được thôi. Vốn đang muốn mua món gì ngon ngon cổ vũ ngươi.“
“Cảm ơn.“ Vừa lúc đó, di động đổ chuông, Kiều Dĩ Hàng thuận tay nghe máy, mới nghe xong hai câu, ánh mắt đột nhiên thay đổi, “Ngươi nói gì?“
Tiểu Chu dừng bước, thấy Kiều Dĩ Hàng sắc mặt trắng bệch nói: “Có tin gì nhớ lập tức gọi cho ta!“
“Sao thế?“ Tiểu Chu chờ hắn dập máy, vội hỏi.
“Cha mẹ ta gặp tai nạn ở Canada.“ Kiều Dĩ Hàng hít sâu, vươn tay nói, “Đưa cho ta chìa khóa xe.“
Tiểu Chu ngơ ngác móc chìa khóa cho hắn, đến khi hắn cầm chìa khóa chạy xa hới tỉnh lại kêu lên: “Ngươi định đi đâu?“
Tiếng kêu của nàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Liên Giác Tu nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, cau mày nói: “Chắc hắn định về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị bay sang đó.“
Tiểu Chu trợn mắt: “Vậy còn phim thì sao đây?“
Liên Giác Tu tựa hồ tỉnh lại từ trạng thái ma nhập, nhún vai: “Có thể quay trước cảnh của người khác.“ Thực ra hắn còn một câu chưa nói — phần của Kiều Dĩ Hàng còn chưa bắt đầu, giờ đổi người còn kịp. Mặc dù…
Có điểm đáng tiếc.
Đạo diễn nổi tiếng Liên Giác Tu cùng Đại Thần Nhan Túc Ngang tái ngộ.
Hợp tác giữa hai đối thủ lâu năm Nhan Túc Ngang – Phong Á Luân.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục tiến công làng điện ảnh sau thất bại ban đầu.
Trương Giai Giai cùng Nhan Túc Ngang lại nắm tay hợp tác.
…
Trong mắt giới báo chí, mấy tin đứng đắn kiểu này hiển nhiên kém xa những quan hệ ngầm bên dưới. Tỷ như:
Nhan Túc Ngang cùng Trương Giai Giai hợp tác nhiều năm, đã từng có scandal.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Giai Giai gần đây quan hệ mập mờ.
Hay tình trạng nửa công khai khuynh hướng giới tính của Nhan Túc Ngang cùng Liên Giác Tu.
…
Đối bọn họ mà nói, lễ mở máy “Hắc bạch chi gian“ chẳng khác nào một mùa xuân mới.
Tóm lại, phim nói cái gì cũng không quan trọng.
Cơ hồ tất cả giới truyền thông hăm hở chuẩn bị, chờ lúc khai máy đại chiến một hồi nhưng đến thực đến hôm đó thì trợn tròn mắt.
Giờ phút này những người ngồi trên sân khấu hiển nhiên khác với tuấn nam mỹ nữ trong tưởng tượng của bọn họ nhiều lắm. Dùng ánh mắt đánh giá khắt khe của làng giải trí, mấy người này nhiều nhất làm nền được, tướng mạo tầm thường, không lấn át.
MC rất nhiệt tình giới thiệu —- diễn viên quần chúng.
Bên dưới một mảnh trầm mặc. Dù bọn họ đoán đúng nhưng cũng không hưng phấn với đáp án này.
MC tiếp tục nhiệt tình bày tỏ, thực ra đây là chủ ý của đạo diễn, chủ yếu muốn thể hiện từng chi tiết của bộ phim đều quan trọng nên từng người diễn viên quần chúng đều là mắt xích đáng chú ý.
Cánh báo đài bên dưới đen mặt.
Cũng chỉ có Liên Giác Tu dám đùa giỡn giới truyền thông như vậy. Đổi thành người khác, sẽ lập tức bị tẩy chay, không đưa tin, không tuyên truyền, không… Nói tóm lại cái gì cũng không cho!
— Đáng tiếc là không thể đổi thành người khác.
Giới truyền thông chẳng những không thể phản đối lại còn phải khen ngợi, Liên đạo diễn quả nhiên là đạo diễn lớn, trí tuệ lớn! Nếu không Liên Giác Tu bực mình, cấm đến trường quay đưa tin thì chẳng phải thiệt hại lớn.
Làm người đưa tin, tính gì thì tính chứ không thể để lượng tiêu thụ giảm a.
Vì vậy, lễ mở máy kết thúc viên mãn cùng sự nhiệt tình của các diễn viên quần chúng và những câu hỏi lạnh nhạt của giới truyền thông.
Mà những nhân vật trọng yếu của bộ phim giờ lại xuất hiện ở KTV — cắm rễ ở nơi này.
Liên Giác Tu một mình chọn bài, thâm tình ca hát.
Nhan Túc Ngang cùng Cao Cần, Phong Á Luân cùng Kiều Dĩ Hàng, hai người một tổ ngồi nói chuyện.
Không khí vô cùng hài hòa.
Kiều Dĩ Hàng nghe Phong Á Luân nói về diễn biến tâm lý vai diễn, biết là hắn đang hướng dẫn nên rất chăm chú.
Cửa bị đẩy mạnh ra, một thanh niên đen đen gầy teo kéo một va-li to bước vào.
Tiếng hát đột nhiên dừng, chỉ có nhạc tiếp tục.
Liên Giác Tu mở to mắt nhìn người thanh niên kia: “Sao ngươi lại tới đây?“
Người thanh niên nheo mắt: “Ngươi không muốn ta đến?“
Liên Giác Tu vội vàng nói: “Đương nhiên không phải. Ta chỉ muốn hỏi sao ngươi biết chúng ta ở đây?“
Cao Cần thẳng thắn: “Ta cung cấp địa chỉ.“
Liên Giác Tu quay đầu trừng hắn: “Ngươi sớm biết hắn về nước?“
Cao Cần: “Chúng ta là anh em họ.“
“Chúng ta là vợ chồng!“ Liên Giác Tu kéo thanh niên ngồi xuống cạnh hắn.
Kiều Dĩ Hàng lúc này mới biết người thanh niên dung mạo không ấn tượng này chính là Liên phu nhân trong truyền thuyết – Cổ Chí Thanh.
Cổ Chí Thanh đảo mắt một vòng, vừa lúc chống lại ánh mắt của Kiều Dĩ Hàng: “A! Ngươi là Kiều Dĩ Hàng. Ngưỡng mộ đã lâu!“ Hắn vừa nói vừa vươn hai tay ra bắt.
Liên Giác Tu ôm thắt lưng hắn, kéo lại: “Chúng ta xa cách lâu ngày mới gặp cũng không thấy ngươi nhiệt tình như vậy a.“
Cổ Chí Thanh thầm thì: “Vợ chồng lâu năm như tay trái tay phải, có gì hay ho mà nắm.“
“… Kỷ niệm kết hôn mới tổ chức có ba lần.“ Liên Giác Tu cố gắng chứng minh mình còn rất mới mẻ.
Cổ Chí Thanh có lệ cười cười.
Liên Giác Tu vuốt thắt lưng hắn: “Không béo. Mẹ ta sao có thể đồng ý để ngươi đi?“
Cổ Chí Thanh nhướn mày: “Chưa từng nghe nói trên đời có thứ gọi là đạo cụ sao?“
Liên Giác Tu cau mày: “Đạo cụ?”
Cổ Chí Thanh cười đắc ý: “Ta tìm chút đạo cụ gắn lên người, nhìn như béo lên. Mẹ liền để ta về nước.“
Liên Giác Tu: “Ngươi chưa từng nghe qua trên thế giới này có thứ gọi là mẹ đạo diễn sao?“
Cổ Chí Thanh mờ mịt nhìn hắn: “Có ý gì?“
“Mấy thứ ngươi dùng đều là đồ chơi cũ của ta.“
“… Nói cách khác mẹ biết ta nói dối?“ Cổ Chí Thanh suy sụp, “Bây giờ ta nên giả vờ như không biết hay phải thành thật khai nhận?”
Liên Giác Tu ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát rồi đột nhiên chỉ vào Kiều Dĩ Hàng: “Ta giới thiệu chút, Kiều Dĩ Hàng.“
Kiều Dĩ Hàng, Cổ Chí Thanh: “…“
Sau mấy lần tụ hội, quan hệ giữa Kiều Dĩ Hàng và bọn họ thân thiết thêm không ít.
Nhưng khi giải tán, Cao Cần cẩn thận nhắc nhở: “Liên Giác Tu lúc quay phim sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, lục thân không nhân. Đừng nói là ngươi, kể cả Nhan Túc Ngang cũng trở mặt. Ngàn vạn lần nhớ đem khuôn mặt của hắn lúc này cùng lúc quay phim tách ra.“
Kiều Dĩ Hàng nghe xong vô cùng sửng sốt.
Phong Á Luân ở bên cạnh chêm vào: “Là thật đó.“
Kiều Dĩ Hàng mang theo gánh nặng tâm lý trầm trọng về nhà.
Trong nhà tối om, Trương Tri còn chưa về.
Kiều Dĩ Hàng không biết nên mất mát hay thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tắm rồi lên giường đọc kịch bản.
Cửa phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng tắt đèn, nhét kịch bản vào chăn.
Qua một lát, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Trương Tri nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm.
Đợi đến khi vang lên tiếng nước, Kiều Dĩ Hàng mới mở mắt nhìn cửa phòng tắm mờ đục mà ngẩn người.
Kỳ thật trong đầu hắn không có gì, chỉ là nhìn ánh sáng lờ mờ cùng âm thanh êm ái cẩn thận trong nhà tắm cũng khiến hắn cảm thấy yên bình, thỏa mãn.
Loại trạng thái này hiển nhiên rất tốt để đi vào giấc ngủ. Đợi Trương Tri tắm xong, Kiều Dĩ Hàng đã tiến vào mộng đẹp.
Trương Tri bước tới bên giường, nhặt kịch bản đặt lên tủ đầu giường, giúp hắn dịch chăn, xác nhận không bị lạnh rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
***
“Hắc bạch chi gian“ chính thức bắt đầu quay.
Cảnh đầu tiên của Kiều Dĩ Hàng là cảnh thủ trưởng nói cho hắn biết hắn chính là con đẻ của lão đại hắc đạo, chuẩn bị phái hắn đến chỗ cha đẻ mình nằm vùng.
Trong tất cả các cảnh, đoạn này khá quan trọng.
Vốn Liên Giác Tu muốn để quay sau nhưng Kiều Dĩ Hàng kiên trì muốn đưa lên trước. Diễn theo tuần tự thời gian sẽ giúp tâm lý diễn biến thuận lợi hơn, hắn tự biết bản thân chưa đạt được tới đẳng cấp có thể nhập vai ở bất kỳ cảnh nào.
Nhưng quyết tâm và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Kiều Dĩ Hàng mới quay ba tiếng đã hiểu được khả năng đả kích cường đại của Liên Giác Tu.
“F*ck! Ngươi là cảnh sát đến hắc bang nằm vùng, không phải ngược lại! Tư thế của ngươi có dám lưu manh thêm chút nữa không?“
“Kia là cấp trên của ngươi, không phải tình nhân! Ngươi có cần nhìn hắn với dáng vẻ nước mắt lưng tròng, hận không thể nhào tới thế không?“
“Tốt lắm. Ngươi đã giống cảnh sát rồi nhưng là cảnh sát sắp về hưu… Thanh niên trai tráng mà cũng không biết đập đồ hả?“
“…“
Tra tấn đến giờ nghỉ trưa, Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi mưa bom bão đạn.
Tiểu Chu đồng tình mà đưa hắn chai nước khoáng: “Thực ra ngươi diễn rất tốt.“
Kiều Dĩ Hàng cười khổ: “Cảm ơn đã an ủi.“
Tiểu Chu: “Ta đi mua cơm trưa, ngươi muốn ăn gì?“
Kiều Dĩ Hàng nhìn nhân viên đưa cơm trưa: “Lấy giùm ta một hộp cơm là được.“
Tiểu Chu nhún vai: “Được thôi. Vốn đang muốn mua món gì ngon ngon cổ vũ ngươi.“
“Cảm ơn.“ Vừa lúc đó, di động đổ chuông, Kiều Dĩ Hàng thuận tay nghe máy, mới nghe xong hai câu, ánh mắt đột nhiên thay đổi, “Ngươi nói gì?“
Tiểu Chu dừng bước, thấy Kiều Dĩ Hàng sắc mặt trắng bệch nói: “Có tin gì nhớ lập tức gọi cho ta!“
“Sao thế?“ Tiểu Chu chờ hắn dập máy, vội hỏi.
“Cha mẹ ta gặp tai nạn ở Canada.“ Kiều Dĩ Hàng hít sâu, vươn tay nói, “Đưa cho ta chìa khóa xe.“
Tiểu Chu ngơ ngác móc chìa khóa cho hắn, đến khi hắn cầm chìa khóa chạy xa hới tỉnh lại kêu lên: “Ngươi định đi đâu?“
Tiếng kêu của nàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Liên Giác Tu nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, cau mày nói: “Chắc hắn định về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị bay sang đó.“
Tiểu Chu trợn mắt: “Vậy còn phim thì sao đây?“
Liên Giác Tu tựa hồ tỉnh lại từ trạng thái ma nhập, nhún vai: “Có thể quay trước cảnh của người khác.“ Thực ra hắn còn một câu chưa nói — phần của Kiều Dĩ Hàng còn chưa bắt đầu, giờ đổi người còn kịp. Mặc dù…
Có điểm đáng tiếc.
Tác giả :
Tô Du Bính