Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 105: Rối rắm (hạ)
Tiểu Chu đã lấy xe đợi sẵn trong tầng ngầm, Kiều Dĩ Hàng xuống lầu. May mà trên đường không có ai nếu không nhất định sẽ bò lăn ra cười vì dáng đi máy móc của hắn.
Tầng hầm đài truyền hình quy hoạch rất khá.
Xe của khách đến đài, xe của nhân viên, xe của đài đều có khu riêng biệt.
Kiều Dĩ Hàng đi tới khu đỗ xe cho khách.
Tầng hầm quanh năm không có ánh mặt trời, một dãy đèn tỏa ánh sáng trắng xanh, trống trải mà lạnh lẽo. Chẳng trách nhiều phim thích chọn nơi này làm hiện trường giết người.
Tiểu Chu thấy Kiều Dĩ Hàng tới, vội vã khởi động xe. Ai ngờ hắn cứ như thế lướt qua xe nàng, nhắm hướng một chiếc Audi màu lam đi tới.
“Pim!“
Nàng bấm còi.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn nàng.
Tiểu Chu hạ kính cửa sổ xuống, nghi hoặc hỏi: “Ngươi định đi đâu thế?“
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ ngẩn ngơ một lúc mới đáp: “Tìm ngươi a.“
“Tìm ta?“ Tiểu Chu buồn bực, “Nhưng phía đó chỉ có mỗi một con xe Audi a.“
Kiều Dĩ Hàng quay đầu lên xe, ra tay trước: “Vì chỗ ngươi đỗ xe không bắt mắt.“
…
Dù không bắt mắt cũng tốt hơn con xe khuất sau cột kia đi.
Không biết có phải cảm ứng được ý nghĩ của Tiểu Chu mà chiếc xe kia đột nhiên di chuyển.
Rồi giống như trong mấy phim đua xe, đánh một vòng lớn quẹo qua khúc ngoặt rồi phóng vút qua trước mặt bọn họ.
“Ờ,“ Tiểu Chu chớp chớp mắt, nhìn sang Kiều Dĩ Hàng xác nhận lại, “Người vừa rồi… là Trương Tri thì phải?“ Vì chưa nghe đến việc Trương Tri cũng đến tham gia chương trình nên giọng điệu nàng không chắc chắn. Hơn nữa hình tượng Trương Tri vừa rồi cùng ấn tượng trước đây về Trương Tri chênh lệch rất lớn. Nếu không phải đã quen xem các nghệ sĩ hóa trang thì chắc nàng cũng không liên tưởng đến hai người là một.
Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt âm trầm, lạnh nhạt đáp: “Không biết.“
Tiểu Chu nhạy cảm liếc nhìn hắn rồi thử dò xét: “Về thẳng nhà hay tìm một chỗ ăn cơm.“
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt lại: “Đi ăn.“
“Ăn cái gì?“ Tiểu Chu không ngại hỏi thăm.
“Gì cũng được.“ Kiều Dĩ Hàng không còn hăng hái tiếp tục giả bộ.
Tiểu Chu cao hứng tuyên bố: “Ta muốn ăn thật cay thật nóng.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng đành mở miệng, “Đi ăn lẩu.“
Tiểu Chu lẩm bẩm: “Người nói ăn gì cũng được thực ra đã chọn được món rồi. Chỉ là kẻ khẩu thị tâm phi thôi!“
Kiều Dĩ Hàng chỉnh ghế ngồi ngả ra sau, giả như không nghe thấy.
Trí nhớ Tiểu Chu không kém, thần trí rõ ràng nhưng sau khi ra khỏi hầm ngầm, nàng cảm thấy nhãn lực cùng trí nhớ của mình có vấn đề. Nếu không sao lại luôn thấy con xe Audi của Trương Tri lượn qua lượn lại trước mắt đây?
Sau khi quan sát kỹ Kiều Dĩ Hàng có vẻ như đang ngủ say, nàng quyết định cứ yên lặng quan sát tiếp, tìm quán lẩu trước đã.
Thời gian quay chương trình khá dài, đường phố lúc này đã lên đèn.
Tiểu Chu tìm tới một quán lẩu quen, đang định dừng xe thì chiếc Audi nọ đột nhiên phóng vọt tới, chắn trước mũi xe khiến nàng sợ hãi phanh gấp.
Dù đã phanh lại, tốc độ cũng rất chậm nhưng xe vẫn theo quán tính vọt về trước một chút.
Kiều Dĩ Hàng ngồi dậy, nhìn biển hiệu tiệm: “Đến rồi sao?“
Tiểu Chu đang định giải thích tình huống hỗn loạn trước mắt thì Trương Tri đã xuống xe, đi tới ra sức gõ vào cửa xe nàng.
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, vô thức muốn mở mở cửa nhưng khi cầm đến tay nắm lại do dự không quyết.
Tiểu Chu đoán: “Ngươi nợ hắn tiền hả?“ Cảnh này thường xuyên xuất hiện trong ti vi khi đòi nợ nha.
…
Đúng thế. Hắn có nợ Trương Tri gì đâu mà phải sợ?
Kiều Dĩ Hàng tự thuyết phục bản thân rồi quyết đoán mở cửa, đang định mạnh mồm hỏi Trương Tri muốn làm gì. Ai ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Trương Tri kéo xuống xe.
Tiểu Chu hét lên một tiếng.
Tình huống này chẳng nhẽ định đánh một trận sao?
Kiều Dĩ Hàng bất ngờ bị kéo, không kịp phòng ngự nhưng rồi rất nhanh dùng tay kia bám lấy cửa xe, cả giận nói: “Cậu định làm gì?“
Trương Tri tựa hồ cũng phát hiện bản thân quá mức chuyên quyền, buông lỏng lực đạo, dịu giọng: “Về nhà.“
Kiều Dĩ Hàng bị hai chữ này đánh gục, ngữ khí cũng mềm mỏng: “Cậu về trước đi.“
“Còn anh?“ Trương Tri tưởng hắn muốn tránh mặt mình, tay lại dụng lực.
Kiều Dĩ Hàng dùng tay còn lại cố sức bài khai gọng kìm của Trương Tri ra, gằn giọng: “Tôi đói, muốn ăn cơm.“
Trương Tri cúi đầu nhìn vào xe, nói với Tiểu Chu: “Cảm ơn, cô có thể về.“
“…“ Tiểu Chu ghé người vào cửa sổ, nhăn nhó: “Ta cũng đói.“
“Chỗ rẽ đằng kia có quán mì.“ Trương Tri hảo tâm chỉ cho nàng rồi lôi Kiều Dĩ Hàng vào quán lẩu.
Kiều Dĩ Hàng nhìn chính mình lại rơi vào vuốt sói, im lặng.
Tiểu Chu thở dài, chuẩn bị nhận mệnh nhưng lại phát hiện xe của Trương Tri vẫn chắn trước xe nàng…
“Dù có cho ăn hay không, tốt xấu cũng phải đưa xe ra chỗ khác chứ!“
Đợi Trương Tri đem xe vào bãi đỗ, Kiều Dĩ Hàng đã thoải mái vớt thức ăn trong nồi ra.
Trương Tri thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện, đem thịt dê thịt bò đặt trước mặt mình, nấm và rau đưa tới phía đổi diện.
Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.
Trương Tri giải thích: “Chẳng phải anh muốn giảm cân sao?“
Kiều Dĩ Hàng có chút kinh ngạc. Chuyện này hắn đã nói nhiều lần nhưng chưa lần nào Trương Tri để ý, thường xuyên gắp đồ cho hắn ăn, không ngờ lần này lại nghe lọt.
“Dinh dưỡng cũng cần cân đối.“ Trương Tri thả mấy quả trứng chim cút vào, “Ăn trứng chim cút sẽ không béo.“
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên thấy ngại ngùng.
Hình như người trước mặt không những thay đổi vẻ ngoài, nội tâm cũng trở nên xa lạ.
Trương Tri im lặng, chuyên tâm gắp rau cho Kiều Dĩ Hàng.
“Đủ rồi.“ Kiều Dĩ Hàng không chịu nổi khoát tay.
Trương Tri lúc này mới bắt đầu nhìn thịt dê trước mặt, gắp bỏ vào nồi rồi thờ ơ hỏi: “Chuyện lần trước nói anh nghĩ thế nào?“
Kiều Dĩ Hàng ngừng tay, đồ ăn nghẹn trong cổ họng. May mà hắn đang ăn đậu, rất nhanh nuốt được xuống dạ dày.
Trương Tri ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ chân thành cùng chờ mong quen thuộc.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy mình mất trắng một ngày rối rắm. Thời gian giờ như đảo lưu trở lại lúc ở trong phòng làm việc. Khác là giờ trước mặt bọn họ là nồi lẩu chứ không phải bánh ngọt. Hắn vội ho một tiếng, lảng tránh: “Bánh ngọt thế nào rồi?“
“Ăn sắp hết rồi.“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Hắn không phải người bủn xỉn, mua bánh cũng tương đối to, ít nhất ăn trong một bữa không hết.
Như nhìn ra nỗi nghi hoặc của hắn, Trương Tri giải thích: “Ăn khuya tối qua, sáng nay, còn cả bữa trưa nữa.“
“Ngon vậy sao?“ Kiều Dĩ Hàng rất kinh ngạc. Vì vội vàng, hắn chỉ ghé đại vào một cửa hàng nhỏ, không ngờ có thể mua được đồ tốt.
Đại khái nhớ tới vị bánh ngọt, Trương Tri cừng đờ ba giây rồi lập tức đáp: “Đó là do anh mua.“
Kiều Dĩ Hàng thở dài.
Nếu không có lời tỏ tình đột ngột của Trương Tri, có lẽ buổi sinh nhật này hoàn hảo.
Trương Tri đột ngột hỏi: “Anh muốn ăn à?“
“Hả?“
Kiều Dĩ Hàng chưa kịp phản ứng thì Trương Tri đã đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Trong quá trình đợi, Kiều Dĩ Hàng đã suy nghĩ kỹ.
Nói gì thì nói, sau khi phát sinh chuyện này, hai người còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau đã coi như chuyện hiếm có. Hơn nữa trải nghiệm một ngày nay cho thấy hắn không muốn mất đi tình bạn này. Bất luận nguyên nhân gì, tóm lại, có được một người bạn chân tình đã không phải chuyện dễ.
Vậy nên hắn quyết định tận lực duy trì quan hệ hiện giờ của hai người, quên tất cả khó chịu trước đây. Chỉ cần Trương Tri không vượt quá giới hạn, hắn có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh.
Dù… khả năng này không lớn.
Hắn nhớ tới vấn đề Trương Tri vừa nói, tâm trạng trầm xuống. Quan hệ giữa hắn và Trương Tri thực sự loạn, không phân nổi cũng không xem rõ. Trọng yếu nhất là sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn hiểu rõ — theo bản năng mà sợ hãi.
Trương Tri rất nhanh trở về, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn trịnh trọng mở ra, tò mò nhìn.
“Đây, anh ăn đi.“ Trương Tri mở hộp ra, đưa cho Kiều Dĩ Hàng, “Phần vui vẻ đến muộn.“
Kiều Dĩ Hàng nhìn miếng bánh trong hộp, giật mình: “Còn chưa ăn hết sao?“
“Tôi vốn giữ lại để ăn đêm.“ Trương Tri đặt hộp xuống trước mặt Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng rồi bình tĩnh nói: “Thức ăn còn nhiều lắm, đừng lãng phí.“
Tầng hầm đài truyền hình quy hoạch rất khá.
Xe của khách đến đài, xe của nhân viên, xe của đài đều có khu riêng biệt.
Kiều Dĩ Hàng đi tới khu đỗ xe cho khách.
Tầng hầm quanh năm không có ánh mặt trời, một dãy đèn tỏa ánh sáng trắng xanh, trống trải mà lạnh lẽo. Chẳng trách nhiều phim thích chọn nơi này làm hiện trường giết người.
Tiểu Chu thấy Kiều Dĩ Hàng tới, vội vã khởi động xe. Ai ngờ hắn cứ như thế lướt qua xe nàng, nhắm hướng một chiếc Audi màu lam đi tới.
“Pim!“
Nàng bấm còi.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn nàng.
Tiểu Chu hạ kính cửa sổ xuống, nghi hoặc hỏi: “Ngươi định đi đâu thế?“
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ ngẩn ngơ một lúc mới đáp: “Tìm ngươi a.“
“Tìm ta?“ Tiểu Chu buồn bực, “Nhưng phía đó chỉ có mỗi một con xe Audi a.“
Kiều Dĩ Hàng quay đầu lên xe, ra tay trước: “Vì chỗ ngươi đỗ xe không bắt mắt.“
…
Dù không bắt mắt cũng tốt hơn con xe khuất sau cột kia đi.
Không biết có phải cảm ứng được ý nghĩ của Tiểu Chu mà chiếc xe kia đột nhiên di chuyển.
Rồi giống như trong mấy phim đua xe, đánh một vòng lớn quẹo qua khúc ngoặt rồi phóng vút qua trước mặt bọn họ.
“Ờ,“ Tiểu Chu chớp chớp mắt, nhìn sang Kiều Dĩ Hàng xác nhận lại, “Người vừa rồi… là Trương Tri thì phải?“ Vì chưa nghe đến việc Trương Tri cũng đến tham gia chương trình nên giọng điệu nàng không chắc chắn. Hơn nữa hình tượng Trương Tri vừa rồi cùng ấn tượng trước đây về Trương Tri chênh lệch rất lớn. Nếu không phải đã quen xem các nghệ sĩ hóa trang thì chắc nàng cũng không liên tưởng đến hai người là một.
Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt âm trầm, lạnh nhạt đáp: “Không biết.“
Tiểu Chu nhạy cảm liếc nhìn hắn rồi thử dò xét: “Về thẳng nhà hay tìm một chỗ ăn cơm.“
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt lại: “Đi ăn.“
“Ăn cái gì?“ Tiểu Chu không ngại hỏi thăm.
“Gì cũng được.“ Kiều Dĩ Hàng không còn hăng hái tiếp tục giả bộ.
Tiểu Chu cao hứng tuyên bố: “Ta muốn ăn thật cay thật nóng.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng đành mở miệng, “Đi ăn lẩu.“
Tiểu Chu lẩm bẩm: “Người nói ăn gì cũng được thực ra đã chọn được món rồi. Chỉ là kẻ khẩu thị tâm phi thôi!“
Kiều Dĩ Hàng chỉnh ghế ngồi ngả ra sau, giả như không nghe thấy.
Trí nhớ Tiểu Chu không kém, thần trí rõ ràng nhưng sau khi ra khỏi hầm ngầm, nàng cảm thấy nhãn lực cùng trí nhớ của mình có vấn đề. Nếu không sao lại luôn thấy con xe Audi của Trương Tri lượn qua lượn lại trước mắt đây?
Sau khi quan sát kỹ Kiều Dĩ Hàng có vẻ như đang ngủ say, nàng quyết định cứ yên lặng quan sát tiếp, tìm quán lẩu trước đã.
Thời gian quay chương trình khá dài, đường phố lúc này đã lên đèn.
Tiểu Chu tìm tới một quán lẩu quen, đang định dừng xe thì chiếc Audi nọ đột nhiên phóng vọt tới, chắn trước mũi xe khiến nàng sợ hãi phanh gấp.
Dù đã phanh lại, tốc độ cũng rất chậm nhưng xe vẫn theo quán tính vọt về trước một chút.
Kiều Dĩ Hàng ngồi dậy, nhìn biển hiệu tiệm: “Đến rồi sao?“
Tiểu Chu đang định giải thích tình huống hỗn loạn trước mắt thì Trương Tri đã xuống xe, đi tới ra sức gõ vào cửa xe nàng.
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, vô thức muốn mở mở cửa nhưng khi cầm đến tay nắm lại do dự không quyết.
Tiểu Chu đoán: “Ngươi nợ hắn tiền hả?“ Cảnh này thường xuyên xuất hiện trong ti vi khi đòi nợ nha.
…
Đúng thế. Hắn có nợ Trương Tri gì đâu mà phải sợ?
Kiều Dĩ Hàng tự thuyết phục bản thân rồi quyết đoán mở cửa, đang định mạnh mồm hỏi Trương Tri muốn làm gì. Ai ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Trương Tri kéo xuống xe.
Tiểu Chu hét lên một tiếng.
Tình huống này chẳng nhẽ định đánh một trận sao?
Kiều Dĩ Hàng bất ngờ bị kéo, không kịp phòng ngự nhưng rồi rất nhanh dùng tay kia bám lấy cửa xe, cả giận nói: “Cậu định làm gì?“
Trương Tri tựa hồ cũng phát hiện bản thân quá mức chuyên quyền, buông lỏng lực đạo, dịu giọng: “Về nhà.“
Kiều Dĩ Hàng bị hai chữ này đánh gục, ngữ khí cũng mềm mỏng: “Cậu về trước đi.“
“Còn anh?“ Trương Tri tưởng hắn muốn tránh mặt mình, tay lại dụng lực.
Kiều Dĩ Hàng dùng tay còn lại cố sức bài khai gọng kìm của Trương Tri ra, gằn giọng: “Tôi đói, muốn ăn cơm.“
Trương Tri cúi đầu nhìn vào xe, nói với Tiểu Chu: “Cảm ơn, cô có thể về.“
“…“ Tiểu Chu ghé người vào cửa sổ, nhăn nhó: “Ta cũng đói.“
“Chỗ rẽ đằng kia có quán mì.“ Trương Tri hảo tâm chỉ cho nàng rồi lôi Kiều Dĩ Hàng vào quán lẩu.
Kiều Dĩ Hàng nhìn chính mình lại rơi vào vuốt sói, im lặng.
Tiểu Chu thở dài, chuẩn bị nhận mệnh nhưng lại phát hiện xe của Trương Tri vẫn chắn trước xe nàng…
“Dù có cho ăn hay không, tốt xấu cũng phải đưa xe ra chỗ khác chứ!“
Đợi Trương Tri đem xe vào bãi đỗ, Kiều Dĩ Hàng đã thoải mái vớt thức ăn trong nồi ra.
Trương Tri thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện, đem thịt dê thịt bò đặt trước mặt mình, nấm và rau đưa tới phía đổi diện.
Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.
Trương Tri giải thích: “Chẳng phải anh muốn giảm cân sao?“
Kiều Dĩ Hàng có chút kinh ngạc. Chuyện này hắn đã nói nhiều lần nhưng chưa lần nào Trương Tri để ý, thường xuyên gắp đồ cho hắn ăn, không ngờ lần này lại nghe lọt.
“Dinh dưỡng cũng cần cân đối.“ Trương Tri thả mấy quả trứng chim cút vào, “Ăn trứng chim cút sẽ không béo.“
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên thấy ngại ngùng.
Hình như người trước mặt không những thay đổi vẻ ngoài, nội tâm cũng trở nên xa lạ.
Trương Tri im lặng, chuyên tâm gắp rau cho Kiều Dĩ Hàng.
“Đủ rồi.“ Kiều Dĩ Hàng không chịu nổi khoát tay.
Trương Tri lúc này mới bắt đầu nhìn thịt dê trước mặt, gắp bỏ vào nồi rồi thờ ơ hỏi: “Chuyện lần trước nói anh nghĩ thế nào?“
Kiều Dĩ Hàng ngừng tay, đồ ăn nghẹn trong cổ họng. May mà hắn đang ăn đậu, rất nhanh nuốt được xuống dạ dày.
Trương Tri ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ chân thành cùng chờ mong quen thuộc.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy mình mất trắng một ngày rối rắm. Thời gian giờ như đảo lưu trở lại lúc ở trong phòng làm việc. Khác là giờ trước mặt bọn họ là nồi lẩu chứ không phải bánh ngọt. Hắn vội ho một tiếng, lảng tránh: “Bánh ngọt thế nào rồi?“
“Ăn sắp hết rồi.“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Hắn không phải người bủn xỉn, mua bánh cũng tương đối to, ít nhất ăn trong một bữa không hết.
Như nhìn ra nỗi nghi hoặc của hắn, Trương Tri giải thích: “Ăn khuya tối qua, sáng nay, còn cả bữa trưa nữa.“
“Ngon vậy sao?“ Kiều Dĩ Hàng rất kinh ngạc. Vì vội vàng, hắn chỉ ghé đại vào một cửa hàng nhỏ, không ngờ có thể mua được đồ tốt.
Đại khái nhớ tới vị bánh ngọt, Trương Tri cừng đờ ba giây rồi lập tức đáp: “Đó là do anh mua.“
Kiều Dĩ Hàng thở dài.
Nếu không có lời tỏ tình đột ngột của Trương Tri, có lẽ buổi sinh nhật này hoàn hảo.
Trương Tri đột ngột hỏi: “Anh muốn ăn à?“
“Hả?“
Kiều Dĩ Hàng chưa kịp phản ứng thì Trương Tri đã đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Trong quá trình đợi, Kiều Dĩ Hàng đã suy nghĩ kỹ.
Nói gì thì nói, sau khi phát sinh chuyện này, hai người còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau đã coi như chuyện hiếm có. Hơn nữa trải nghiệm một ngày nay cho thấy hắn không muốn mất đi tình bạn này. Bất luận nguyên nhân gì, tóm lại, có được một người bạn chân tình đã không phải chuyện dễ.
Vậy nên hắn quyết định tận lực duy trì quan hệ hiện giờ của hai người, quên tất cả khó chịu trước đây. Chỉ cần Trương Tri không vượt quá giới hạn, hắn có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh.
Dù… khả năng này không lớn.
Hắn nhớ tới vấn đề Trương Tri vừa nói, tâm trạng trầm xuống. Quan hệ giữa hắn và Trương Tri thực sự loạn, không phân nổi cũng không xem rõ. Trọng yếu nhất là sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn hiểu rõ — theo bản năng mà sợ hãi.
Trương Tri rất nhanh trở về, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn trịnh trọng mở ra, tò mò nhìn.
“Đây, anh ăn đi.“ Trương Tri mở hộp ra, đưa cho Kiều Dĩ Hàng, “Phần vui vẻ đến muộn.“
Kiều Dĩ Hàng nhìn miếng bánh trong hộp, giật mình: “Còn chưa ăn hết sao?“
“Tôi vốn giữ lại để ăn đêm.“ Trương Tri đặt hộp xuống trước mặt Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng rồi bình tĩnh nói: “Thức ăn còn nhiều lắm, đừng lãng phí.“
Tác giả :
Tô Du Bính