Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh
Chương 51: Cần một đôi nhẫn
Lương Tu Ngôn bị bọn họ dồn ép, hùng hổ nói: “Cả hai ta đều chọn”
Lời vừa ra khỏi miệng liền thấy cả hai sững sờ, tựa như hồn vía bay đi đâu, mặt ngốc đần ra. Lương Tu Ngôn lúc này mới có cảm giác giống như mấy nam diễn viên trong phim dang hai tay ra thu mỹ nữ vào hậu cung (ặc, anh thu mấy con sói này vào cho chúng nó rape anh à?:”>~). Quay về hiện tại, dù không thu được mỹ nữ gì nhưng thu vào hai người dễ nhìn này cũng gọi là tạm được đi. (hứ, anh có phúc mừ không biết hưởng, người ta là mỹ nam ó nha, chớ ko phải cái gì mừ “dễ nhìn” âu, lạy trời chúng nó rape anh chết đi sống lại cho bỏ ghét:”>)
“Ngươi là nghiêm túc sao?” Mạc Tuấn Ninh cảm thấy không tin lại hỏi một lần nữa. Mặc dù trong trò chơi cả ba người cũng đã làm qua, dù sao khi đó Lương Tu Ngôn cũng chìm đắm trong khoái cảm tình ái. Nói ra thế cũng không phải không thể tin tưởng.
“Ân, đương nhiên.” Lương Tu Ngôn nghiêm túc gật đầu, biểu tình không có xíu nào như đang giỡn. Cậu đã từng suy nghĩ cho sau này, so với hiện tại cứ mãi do dự ở giữa hai người này không bằng cả ba người ở cùng nhau thì được rồi, cậu cũng chẳng sứt mẻ miếng nào.
Sau này có thể tùy tiện sử dụng tiền của Mạc Tuấn Ninh với sai khiến sức lao động tên Mạc Hạo Vũ.
Tất nhiên mấy cái trên đều chỉ là YY của chính cậu mà thôi. (YY = suy nghĩ bậy)
“Mắc gì mà ta phải cùng tên kia chia sẻ?” Mạc Hạo Vũ phản đối, trừng mắt nhìn thằng anh mình. Cái con người nhỏ nhen này, đối với kết quả vừa rồi không phục.
“Ngươi không chịu thì cút.” Mạc Tuấn Ninh trừng mắt lại, hắn mới là người có khả năng phản đối cái kết quả này.
Bốn mắt cứ thế mà trừng nhau cả buổi, chả ai nhường ai, tia lửa xẹt khắp nơi. Mắt thấy chiến tranh căng thẳng, Lương Tu Ngôn lập tức lên tiếng: ”Các ngươi không thể chung sống hòa bình chốc lát được sao?” Hai tên kia ghen tuông mờ mắt, căn bản là chẳng nghe đến lời cậu nói.
Người có tốt đến đâu bị hai người này làm phiền cũng phải nổi giận. Lương Tu Ngôn ôm cổ một trong hai người rồi kiễng chân lên hôn thẳng một mạch.
Cho các ngươi quậy nữa coi. Hừ!
Mạc Hạo Vũ vẫn là lần đầu tiên gặp loại sự tình này, nhất thời ngây ngốc ra trở tay không kịp. Chờ đến khi có phản ứng lập tức hôn lại. Dù Lương Tu Ngôn lý trí thanh tỉnh đi nữa, chủ động vẫn là y a. Tuy nhiệt tình, kịch liệt có thiếu nhưng vẫn làm y hưng phấn không thôi.
“Ô…” Lương Tu Ngôn không ngờ một chút cử động lại dẫn đến đối phương càng kịch liệt phản ứng. Sau gáy bị kiềm giữ, môi bị gặm cắn không thương tiếc. Lương Tu Ngôn nghĩ mình đã làm ra cái hành động ngu ngốc tự làm tự chịu! Mà cái người đứng bên mắt thấy đối đãi không công bằng như thế liền khó chịu. Tiến đến liếm lộng vành tai cậu.
“Còn ta thì sao?”
Đối mặt với yêu cầu của Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn liền kết thúc nụ hôn với Mạc Hạo Vũ mặc cho đối phương còn muốn dây dưa. Nhưng Lương Tu Ngôn lại quay đầu liếm liếm môi Mạc Tuấn Ninh lấy lòng. Không như dự đoán trong lòng, Mạc Tuấn Ninh ngược lại có hơi đẩy cậu ra. Lương Tu Ngôn ngây người, có chút không hiểu mà ngẩn đầu nhìn hắn.
Mạc Tuấn Ninh nhìn sâu vào mắt đối phương, lần thứ hai hỏi: “Ngươi thực sự đã nghĩ qua rồi sao, ba người cùng một chỗ ngươi tất nhiên sẽ chịu không ít cực khổ.”
Lương Tu Ngôn lại ngẩn người, lo lắng suy nghĩ một hồi càng nghiêm túc hơn nữa đáp: ”Đúng vậy.” Kéo ngón áp út bên trái nơi đeo nhẫn của đối phương, nhẹ nhàng hôn: “Học trưởng, hãy tha thứ cho ta, ta không có khả năng ly khai một trong hai ngươi.”
“Còn có ta thì sao?” nhìn hai người nùng tình mật ý bên kia, Mạc hạo Vũ tự nhiên không hờn không giận chủ động đưa tay trái của mình đến trước mặt Lương Tu Ngôn.
Mạc Hạo Vũ đôi khi tính khí thật trẻ con không khỏi làm Lương Tu Ngôn bật cười, ngực phi thường ngọt ngào. Cậu kéo tay y, tại vị trí tương tự đặt xuống một nụ hôn, bộ dáng có biết bao nhiêu thành ý.
“Đúng vậy, ta sao có thể buông tha ngươi được nhỉ?” Lương Tu Ngôn ngẩn đầu cười, đối y chớp mắt vài cái.
Mạc Hạo Vũ cười tươi, lồng ngực dâng lên cỗ ngọt ngào. Ngón áp út trái của y, vị trí kia rõ ràng thiếu một vật nhưng vì một người mà dường như có ngọn lửa, ấm áp cả ngực y. Có thời gian nhất định phải đi mua hai chiếc nhẫn, Mạc Hạo Vũ nghĩ. Ánh mắt vô tình lướt qua Mạc Tuấn Ninh, a, có lẽ là phải làm ba cái mới đúng.
Bên kia, Mạc Tuấn Ninh xoa nhẹ đầu Lương Tu Ngôn, ôn nhu nói: ”Ngươi đã quyết định thế thì ta tôn trọng ngươi, sau này ta đối Mạc Hạo Vũ sẽ cố gắng khắc chế.”
Mạc Hạo Vũ vừa nghe xong mấy lời này liền âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải đi mua nhẫn, chỉ mua hai cái thôi! (anh nuốt lời thế à Ò.o)
“Ta cũng sẽ cho Mạc Tuấn Ninh mấy loại dược tráng dương tẩm bổ, bằng không làm sao thỏa mãn được ngươi.” Mạc Hạo Vũ không cam lòng chịu thua lên tiếng phản bác.
Mắt thấy hai người sắp sửa tiếp tục cuộc đấu võ mồm vô nghĩa, Lương Tu Ngôn chỉ lắc đầu không để ý đến họ. Bản thân trước tiên phải đem cái bộ trang phục nữ phó này vứt đi đã, thuận tiện tắm rửa luôn. Dù sao cái thứ ngoài ý muốn đang lưu lại ở mặt sau kia một điểm cũng không dễ chịu.
Lương Tu Ngôn trở về phòng lấy áo rồi đến phòng tắm, cởi váy, chán ghét quẳng sang một bên. Mở vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Ân, tắm…
Dưới vòi hoa sen nước chảy xuống thân, Lương Tu Ngôn tẩy rửa cơ thể đầy mồ hôi, động tác mang lực vừa phải. Sau một hồi tình ái quá mức mãnh liệt thì tắm là việc cậu vô cùng yêu thích, ngoại trừ—
Có ai nói cho cậu biết làm sao mà thanh tẩy tinh dịch trong cơ thể a~.Lẽ nào bắt cậu phải đưa ngón tay ra phía sau moi ra a? Cậu mới không cần cái loại hành động khuất nhục này nga! Ô… nhưng nếu không lấy nhất định sẽ sinh bệnh, mà đến bệnh viện khám ruột thì rất mất mặt nha…
Lương Tu Ngôn ở trong lòng cứ suy qua đoán lại, cuối cùng chấp nhận mất mặt một xíu còn tốt hơn là chạy đến bệnh viện để mất mặt trước người khác. Đều tại hai tên kia làm hại, làm mà không lo chịu trách nhiệm, cứ lo cãi nhau! So với con nít ba tuổi còn muốn hơn! Một chút cũng không phụ trách, không ôn nhu! (ô, ra anh muốn 2 tên kia vào tẩy cho anh à? *chớp mắt*cười gian*)
Lương Tu Ngôn một bên đem hai người kia mắng xối xả từ trên xuống dưới, một bên giải quyết vấn đề cá nhân. Cậu một tay tựa vào tường, thắt lưng hạ thấp, tay kia run rẩy hướng tới cái mông tìm kiếm tiểu huyệt, lại do dự ở mãi bên ngoài không dám vào. Người khác cái gì đều có tiểu công ôn nhu săn sóc, mà cậu lại đụng phải hai cái tên này, một thì phúc hắc, một lại tùy hứng. Ngay cả cái chuyện thanh lý này đều là cậu làm. Sớm biết vậy đã chọn một nàng xinh đẹp khả ái mà ôm cho sướng, lại chả phiền phức. Lão tử mai sẽ cho bọn họ biết tay!
Lương Tu Ngôn âm thầm hạ quyết tâm, đột nhiên nghe tiếng cửa mở tim liền nhảy một cái, cuống quít quay sang phía cửa xem. Người vào chẳng phải hai tên hỗn đản kia thì còn ai nữa chứ!
Uy, các ngươi phải hay không muốn chỉnh ta a! Hôm nay sao chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu cậu hết vậy!?
Lời vừa ra khỏi miệng liền thấy cả hai sững sờ, tựa như hồn vía bay đi đâu, mặt ngốc đần ra. Lương Tu Ngôn lúc này mới có cảm giác giống như mấy nam diễn viên trong phim dang hai tay ra thu mỹ nữ vào hậu cung (ặc, anh thu mấy con sói này vào cho chúng nó rape anh à?:”>~). Quay về hiện tại, dù không thu được mỹ nữ gì nhưng thu vào hai người dễ nhìn này cũng gọi là tạm được đi. (hứ, anh có phúc mừ không biết hưởng, người ta là mỹ nam ó nha, chớ ko phải cái gì mừ “dễ nhìn” âu, lạy trời chúng nó rape anh chết đi sống lại cho bỏ ghét:”>)
“Ngươi là nghiêm túc sao?” Mạc Tuấn Ninh cảm thấy không tin lại hỏi một lần nữa. Mặc dù trong trò chơi cả ba người cũng đã làm qua, dù sao khi đó Lương Tu Ngôn cũng chìm đắm trong khoái cảm tình ái. Nói ra thế cũng không phải không thể tin tưởng.
“Ân, đương nhiên.” Lương Tu Ngôn nghiêm túc gật đầu, biểu tình không có xíu nào như đang giỡn. Cậu đã từng suy nghĩ cho sau này, so với hiện tại cứ mãi do dự ở giữa hai người này không bằng cả ba người ở cùng nhau thì được rồi, cậu cũng chẳng sứt mẻ miếng nào.
Sau này có thể tùy tiện sử dụng tiền của Mạc Tuấn Ninh với sai khiến sức lao động tên Mạc Hạo Vũ.
Tất nhiên mấy cái trên đều chỉ là YY của chính cậu mà thôi. (YY = suy nghĩ bậy)
“Mắc gì mà ta phải cùng tên kia chia sẻ?” Mạc Hạo Vũ phản đối, trừng mắt nhìn thằng anh mình. Cái con người nhỏ nhen này, đối với kết quả vừa rồi không phục.
“Ngươi không chịu thì cút.” Mạc Tuấn Ninh trừng mắt lại, hắn mới là người có khả năng phản đối cái kết quả này.
Bốn mắt cứ thế mà trừng nhau cả buổi, chả ai nhường ai, tia lửa xẹt khắp nơi. Mắt thấy chiến tranh căng thẳng, Lương Tu Ngôn lập tức lên tiếng: ”Các ngươi không thể chung sống hòa bình chốc lát được sao?” Hai tên kia ghen tuông mờ mắt, căn bản là chẳng nghe đến lời cậu nói.
Người có tốt đến đâu bị hai người này làm phiền cũng phải nổi giận. Lương Tu Ngôn ôm cổ một trong hai người rồi kiễng chân lên hôn thẳng một mạch.
Cho các ngươi quậy nữa coi. Hừ!
Mạc Hạo Vũ vẫn là lần đầu tiên gặp loại sự tình này, nhất thời ngây ngốc ra trở tay không kịp. Chờ đến khi có phản ứng lập tức hôn lại. Dù Lương Tu Ngôn lý trí thanh tỉnh đi nữa, chủ động vẫn là y a. Tuy nhiệt tình, kịch liệt có thiếu nhưng vẫn làm y hưng phấn không thôi.
“Ô…” Lương Tu Ngôn không ngờ một chút cử động lại dẫn đến đối phương càng kịch liệt phản ứng. Sau gáy bị kiềm giữ, môi bị gặm cắn không thương tiếc. Lương Tu Ngôn nghĩ mình đã làm ra cái hành động ngu ngốc tự làm tự chịu! Mà cái người đứng bên mắt thấy đối đãi không công bằng như thế liền khó chịu. Tiến đến liếm lộng vành tai cậu.
“Còn ta thì sao?”
Đối mặt với yêu cầu của Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn liền kết thúc nụ hôn với Mạc Hạo Vũ mặc cho đối phương còn muốn dây dưa. Nhưng Lương Tu Ngôn lại quay đầu liếm liếm môi Mạc Tuấn Ninh lấy lòng. Không như dự đoán trong lòng, Mạc Tuấn Ninh ngược lại có hơi đẩy cậu ra. Lương Tu Ngôn ngây người, có chút không hiểu mà ngẩn đầu nhìn hắn.
Mạc Tuấn Ninh nhìn sâu vào mắt đối phương, lần thứ hai hỏi: “Ngươi thực sự đã nghĩ qua rồi sao, ba người cùng một chỗ ngươi tất nhiên sẽ chịu không ít cực khổ.”
Lương Tu Ngôn lại ngẩn người, lo lắng suy nghĩ một hồi càng nghiêm túc hơn nữa đáp: ”Đúng vậy.” Kéo ngón áp út bên trái nơi đeo nhẫn của đối phương, nhẹ nhàng hôn: “Học trưởng, hãy tha thứ cho ta, ta không có khả năng ly khai một trong hai ngươi.”
“Còn có ta thì sao?” nhìn hai người nùng tình mật ý bên kia, Mạc hạo Vũ tự nhiên không hờn không giận chủ động đưa tay trái của mình đến trước mặt Lương Tu Ngôn.
Mạc Hạo Vũ đôi khi tính khí thật trẻ con không khỏi làm Lương Tu Ngôn bật cười, ngực phi thường ngọt ngào. Cậu kéo tay y, tại vị trí tương tự đặt xuống một nụ hôn, bộ dáng có biết bao nhiêu thành ý.
“Đúng vậy, ta sao có thể buông tha ngươi được nhỉ?” Lương Tu Ngôn ngẩn đầu cười, đối y chớp mắt vài cái.
Mạc Hạo Vũ cười tươi, lồng ngực dâng lên cỗ ngọt ngào. Ngón áp út trái của y, vị trí kia rõ ràng thiếu một vật nhưng vì một người mà dường như có ngọn lửa, ấm áp cả ngực y. Có thời gian nhất định phải đi mua hai chiếc nhẫn, Mạc Hạo Vũ nghĩ. Ánh mắt vô tình lướt qua Mạc Tuấn Ninh, a, có lẽ là phải làm ba cái mới đúng.
Bên kia, Mạc Tuấn Ninh xoa nhẹ đầu Lương Tu Ngôn, ôn nhu nói: ”Ngươi đã quyết định thế thì ta tôn trọng ngươi, sau này ta đối Mạc Hạo Vũ sẽ cố gắng khắc chế.”
Mạc Hạo Vũ vừa nghe xong mấy lời này liền âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải đi mua nhẫn, chỉ mua hai cái thôi! (anh nuốt lời thế à Ò.o)
“Ta cũng sẽ cho Mạc Tuấn Ninh mấy loại dược tráng dương tẩm bổ, bằng không làm sao thỏa mãn được ngươi.” Mạc Hạo Vũ không cam lòng chịu thua lên tiếng phản bác.
Mắt thấy hai người sắp sửa tiếp tục cuộc đấu võ mồm vô nghĩa, Lương Tu Ngôn chỉ lắc đầu không để ý đến họ. Bản thân trước tiên phải đem cái bộ trang phục nữ phó này vứt đi đã, thuận tiện tắm rửa luôn. Dù sao cái thứ ngoài ý muốn đang lưu lại ở mặt sau kia một điểm cũng không dễ chịu.
Lương Tu Ngôn trở về phòng lấy áo rồi đến phòng tắm, cởi váy, chán ghét quẳng sang một bên. Mở vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Ân, tắm…
Dưới vòi hoa sen nước chảy xuống thân, Lương Tu Ngôn tẩy rửa cơ thể đầy mồ hôi, động tác mang lực vừa phải. Sau một hồi tình ái quá mức mãnh liệt thì tắm là việc cậu vô cùng yêu thích, ngoại trừ—
Có ai nói cho cậu biết làm sao mà thanh tẩy tinh dịch trong cơ thể a~.Lẽ nào bắt cậu phải đưa ngón tay ra phía sau moi ra a? Cậu mới không cần cái loại hành động khuất nhục này nga! Ô… nhưng nếu không lấy nhất định sẽ sinh bệnh, mà đến bệnh viện khám ruột thì rất mất mặt nha…
Lương Tu Ngôn ở trong lòng cứ suy qua đoán lại, cuối cùng chấp nhận mất mặt một xíu còn tốt hơn là chạy đến bệnh viện để mất mặt trước người khác. Đều tại hai tên kia làm hại, làm mà không lo chịu trách nhiệm, cứ lo cãi nhau! So với con nít ba tuổi còn muốn hơn! Một chút cũng không phụ trách, không ôn nhu! (ô, ra anh muốn 2 tên kia vào tẩy cho anh à? *chớp mắt*cười gian*)
Lương Tu Ngôn một bên đem hai người kia mắng xối xả từ trên xuống dưới, một bên giải quyết vấn đề cá nhân. Cậu một tay tựa vào tường, thắt lưng hạ thấp, tay kia run rẩy hướng tới cái mông tìm kiếm tiểu huyệt, lại do dự ở mãi bên ngoài không dám vào. Người khác cái gì đều có tiểu công ôn nhu săn sóc, mà cậu lại đụng phải hai cái tên này, một thì phúc hắc, một lại tùy hứng. Ngay cả cái chuyện thanh lý này đều là cậu làm. Sớm biết vậy đã chọn một nàng xinh đẹp khả ái mà ôm cho sướng, lại chả phiền phức. Lão tử mai sẽ cho bọn họ biết tay!
Lương Tu Ngôn âm thầm hạ quyết tâm, đột nhiên nghe tiếng cửa mở tim liền nhảy một cái, cuống quít quay sang phía cửa xem. Người vào chẳng phải hai tên hỗn đản kia thì còn ai nữa chứ!
Uy, các ngươi phải hay không muốn chỉnh ta a! Hôm nay sao chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu cậu hết vậy!?
Tác giả :
Tự Phong