Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương
Chương 37
[ Bang phái ][ Thập Niên ]: Cho nên anh quyết định đi cùng với em
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:⊙﹏⊙b hãn
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:-_-
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tớ cũng muốn đi!
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Mấy em đúng là châm dầu vào lửa mà.
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Mấy cậu thật quá đáng!
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Rõ ràng mọi người phải cùng nhau gửi mật tán gẫu đùa giỡn hắn!
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Ý kiến hay!
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Sách ca ca sách ca ca, ngày hôm qua anh mượn 5000j của em, bây giờ anh đi rồi, ai trả cho em, sách ca ca có thể trả lại tiền cho em được không?
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]:↑ như vậy, tớ gửi
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]:= = Tiểu Lâm Tử Thập Niên, mau mau, khỏi tìm trên bản đồ, mau đến Lạc Đạo.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Sách ca ca sách ca ca, em là mỹ nữ nga, thu nhận em đi
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:↑ tớ đã gửi
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Mấy cậu thật là nhàm chán
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Quý Hiên anh là vương bát đản, bị lão tử thượng xong rồi nói lão tử ghê tởm ╭[╯╰]╮
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:↑ Tiểu Bạch, cậu gửi cái này
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tớ đi, bại rồi……
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Thua
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Cái này hảo hung tàn
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Tiểu Vũ
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Sách ca ca em sai rồi nhưng mà Tiểu Bạch là bang mình a
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Ai nói lão tử đánh không thắng Quý Hiên, không đến hai chiêu đã chết rồi.
[ Bang phái ][ Thập Niên ]: Rất lợi hại
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Thật sủng nịch nha……
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Cút!
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Đạo hào cư nhiên là một thủ tàn
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Thiệt hả, tớ chưa giết người lần nào, tớ cũng đi
Thường Tiếu bị bọn họ làm cho 囧, đầu tiên mọi người liên tiếp gửi mật tán gẫu quấy rồi, sau đó đều chạy đến Lạc Đạo luân tên đạo hào kia ……
Quý Hiên bị luân vài lần, cũng không biết Phùng Quý Hiên rốt cuộc thế nào, gọi điện thoại rồi cũng không thấy tin tức gì nữa. Bang phái người ta nói YY hắn cũng không onl, không biết đang làm cái gì
Thường Tiếu nghĩ chắc không phải giận rồi chứ? Cậu cúp điện thoại của hắn mà……
Cầm lên di động nhìn thoáng qua, khoảng cách vừa rồi Phùng Quý Hiên gọi điện thoại tới đã hơn hai mươi phút.
Thường Tiếu nâng má, nhìn mọi người trong bang trêu đùa tên đạo hào không biết mệt. Bỗng nhiên nghe tiếng Thường Thu từ ngoài cửa truyền đến.
“Phùng Quý Hiên?” Thường Thu nghe có người gõ cửa, nghĩ mấy người bán hàng không tình mở, nhưng gõ rất lâu, còn đang tính nổi giận, vừa mở cửa liền giật mình, sau đó híp mắt nhìn hắn:“Tối rồi cậu chạy tới đây làm gì.”
Phùng Quý Hiên bị Thường Tiếu cúp điện thoại, trong lòng sợ bị cậu hiểu lầm. Nhưng cũng biết cậu không thể nói chuyện, gọi nữa càng dễ gây hiểu lầm hơn, bằng không trực tiếp cầm xe chạy đến nhà cậu. Vừa đến lầu chính còn gặp người ta đang chuyển gia, đợi nửa ngày cũng chưa lên tới, chỉ có thể bò lên hơn mười tầng.
“Tiếu Tiếu đâu?” Phùng Quý Hiên nhìn vào bên trong, không đợi cô nói chuyện đã chạy vào nhà.
Thường Thu thấy hắn bộ dáng sốt ruột, cũng không ngăn cản, chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Thường Tiếu nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, không phải rất lớn. Nhưng nghe thấy tiếng của Phùng Quý Hiên mắt cậu mở lớn lên, cảm thấy không có khả năng, người kia sao tự nhiên đến đây được.
Chờ Phùng Quý Hiên đẩy cửa phòng của hắn ra mới thật sự choáng váng, không có nghe nhầm nha. Thường Tiếu sửng sốt vài giây, nghĩ máy tính vẫn đang mở, trò chơi cũng vậy, đối phương sẽ thấy mất. Chụp lấy con chuột thu nhỏ màn hình lại, giống như có tật giật mình.
Phùng Quý Hiên làm gì còn công sức nhìn máy tính cậu, phản thử đóng cửa lại, còn thuận tay khóa trái. Bên ngoài Thường Thu nổi giận, đập cửa la cái gì“Tên Phùng kia, cậu mà dám …… em của tôi, tôi chém cậu chết” Linh tinh
Thường Tiếu nghe mặt liền đỏ lên, nhanh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho chị hai bên ngoài, lúc này mới im lặng.
Phùng Quý Hiên đi lại ôm lấy cậu, nói:“Tiếu Tiếu, vừa rồi anh bị người ta đạo hào nên văng ra, sau vào lại nó bảo mật mã không đúng, gọi cho em em lại cúp máy. Những người trong bang lên YY nói với anh là tên đạo hào kia nói hưu nói vượn với em, đó không phải anh, em đừng hiểu lầm. Anh thích em quấn lấy em còn không kịp, làm sao ghét em được.”
Thường Tiếu bị hắn ôm lấy có chút sững sờ, lời nói kế tiếp còn khiến cậu choáng váng hơn nữa. Phùng Quý Hiên đang giải thích chuyện vừa rồi cho cậu? Vậy chẳng phải đối phương đã biết cậu là Giáng Tuyết Bạc Đầu sao?
— Sao anh biết em là Giáng Tuyết Bạc Đầu?
Thường Tiếu suy nghĩ nửa ngày, mới lấy di động đánh chữ cho hắn xem. Phùng Quý Hiên nhìn lên liền vui vẻ, nói:“Có một tiểu ngu ngốc cầm số điện thoại đưa cho anh, sao anh không biết được? Đừng quên tốt xấu gì anh cả ngày cũng ngồi trong văn phòng, lý lịch nhân viên ít nhất cũng xem qua rồi.”
Thường Tiếu mặt đỏ lên, chẳng phải cậu đã sớm lộ sao? Phùng Quý Hiên đã sớm biết Giáng Tuyết Bạc Đầu là cậu.
“Tiếu Tiếu em không giận chứ?” Phùng Quý Hiên nhìn cậu không giống như đang giận nói:“Vừa rồi làm anh sợ muốn chết, anh trực tiếp từ trong nhà chạy ra đây. Tháng máy còn bị người ta chiếm, phải chạy bằng thang bộ, cả người toàn là mồ hôi.”
Thường Tiếu làm sao dám giận, nhưng cũng mới biết đối phương bị đạo hào, trong lòng bối rối, cảm thấy đặc biệt khó chịu. Nhưng hiện tại nhìn thấy Phùng Quý Hiên từ xa chạy đến, cực kỳ cao hứng, kéo hắn đến bên giường, vỗ vỗ, ý bảo hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phòng của Thường Tiếu cũng không lớn lắm, chỉ có một ghế dựa, chính là đặt bên bàn máy tính. Phùng Quý Hiên ngồi xuống, nhìn con gấu teddy bự trên giường, vươn tay cầm lấy, nói:“Con gấu này thật lớn, Tiếu Tiếu cũng thích sao?”
Thường Tiếu muốn lấy gấu về, một đàn ông mà để gấu trên giường thật mất mặt, nhưng cậu đã giữ nó lâu rồi, mỗi ngày đều ôm nó ngủ, đã thành thói quen.
Phùng Quý Hiên không cho, sau đó ôm lấy cả người và gấu vào lòng, nói:“Nếu em thích anh mua cho em con lớn hơn nữa.” Nói không còn khoa tay múa chân, đem gấu Teddy để bên cạnh Thường Tiếu,“Đáng yêu giống em vậy.”
Thường Tiếu bị hắn nói đến ngại, cúi đầu muốn thoát khỏi hai cánh tay của nhưng. Nhưng là Phùng Quý Hiên cũng không buông tay, một tay đem cả người cậu kéo xuống.
Thường Tiếu bị hắn kéo, đứng không vững, kết quả té xuống giường. Lập tức nghe nam nhân cười khẽ một tiếng, trên người liền bị áp lên.
Phùng Quý Hiên đem Teddy đẩy ra, hai tay chống bên tai đối phương, cúi người áp lên, nói:“Vừa rồi anh bị dọa, cần an ủi nha.” Nói xong cúi đầu hôn môi người dưới thân.
Thường Tiếu theo bản năng muốn ngăn hắn lại, nhưng bị đè xuống như vậy không đẩy hắn ra được. Môi Phùng Quý Hiên không lạnh, có chút ấm áp, dừng trên môi cậu, thân thể bị kích thích run lên .
Hắn nhắm mắt lại, lỗ tai nghe tiếng tim đập bùm bùm, cảm giác đầu lưỡi đối phương liếm liếm môi mình, ở trong khe hở hoạt động, giống như muốn chui vào. Mọi Thường Tiếu thoáng run, cuối cùng vẫn thoáng mở miệng ra. Động tác người nọ rất nhanh, lập tức tiến vào. Đầu lưỡi chạm tới, toàn thân giống như có điện, khẽ kêu một tiếng muốn lùi lại, lại bị Phùng Quý Hiên dây dưa không dứt.
Thường Tiếu thở hổn hển, hô hấp có chút khó khăn, trong cổ họng khống chế không được phát ra đơn âm. Trên mặt càng ngày càng hồng, cảm thấy hạ thân mình có phản ứng, càng ngượng ngùng hơn.
Phùng Quý Hiên cũng không tốt hơn, từ trước đến nay chưa cùng nam nhân kết giao qua. Khi hôn môi với Thường Tiếu lại không có bài xích, ngược lại có chút hưng phấn, muốn tiếp tục. Nhưng bây giờ không phải là lúc, chị Thường Tiếu còn đang như hổ rình mồi đứng ngoài cửa.
Phùng Quý Hiên lại nhẹ nhàng cắn cắn môi cậu, liền kết thúc nụ hôn này. Chỉ nhìn bộ dáng thất thần của Thường Tiếu, kích thích đến não, không khỏi lại hôn xuống hai cánh hoa kia, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn tai cậu, ngậm lấy vành tai khéo léo kia.
Phùng Quý Hiên cảm giác được người dưới thân đang run rẩy, nhưng không muốn dừng lại, buông vành tai đã đỏ bừng ra dời xuống xương quai xanh tinh xảo. Cánh tay đang nắm lấy tay Thường Tiếu dời xuống, đặt lên eo cậu, muốn từ áo sơmi luồn tay vào, vuốt ve da thịt trắng nõn……
“Tên họ Phùng kia! Buông ra ngay! hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Thường Thu đứng ngoài cửa, nghe tiếng nói chuyện bên trong, nghĩ chắc Phùng Quý Hiên chọc giận Thường Tiếu, Thường Tiếu cũng khá để bụng.
Nhưng trong chốc lát lại không có tiếng động, không biết đang làm gì. Thường Thu đi tới đi lui trước cửa, không yên tâm chút nào. Đi qua đi lại nửa ngày, rốt cuộc vào phòng tìm chìa khóa mở cửa, vừa mở liền thấy cảnh tượng trên. Em trai nhà cộ bị đặt trên giường, đỏ mặt, tên công tử bột kia cúi đầu hôn xương quai xanh của cậu, một cánh tay luộn vào áo Thường Tiếu.
Vì thế Thường Thu hóa rồ.
Thường Tiếu nghe tiếng chị hai, trong đầu nổ tung, chụp lấy chăn bao kín người mình lại, thật sự rất dọa người, vậy mà có người nhìn thấy.
Phùng Quý Hiên bị quấy rầy cực kỳ không vui, nói:“Học tỷ sao chị vào được.”
“Tôi không vào cậu còn muốn làm gì nữa hả.” Thường Thu còn đang phát điên, nói:“Để cậu chiếu cố Tiếu Tiếu, không phải để cậu ăn nó.”
Thường Thu nghe lời của chị quyết định dù có đáng chết cậu cũng không ra.
Phùng Quý Hiên nói:“Em có chừng mực, học tỷ chị gấp gì chứ.”
“Cậu có chừng mực cái rắm a, cút ngay cho tôi.”
“Đừng nóng mà, em mới đến, lát nữa về liền.” Phùng Quý Hiên nói,“Em nói chuyện với Tiếu Tiếu một lát.”
Thường Tiếu che đầu không khí bên trong mỏng manh, nghe mọi người nói nửa ngày, cuối cùng Thường Thu cũng không tình nguyện ra ngoài, nhưng không cho bọn họ đóng cửa.
“Tiếu Tiếu, chị em ra ngoài rồi.” Phùng Quý Hiên lại gần Thường Tiếu, nói:“Muốn cùng anh chơi game một chút không? Lát nữa anh phải về rồi.”
Thường Tiếu nửa ngày mới ra khỏi chăn, nhìn đến Thường Thu không có ở đây mới nhẹ nhàng thở ra. Máy tính vẫn đang mở, cậu cũng không nói một tiếng với mọi người trong bang đã rời khỏi.
“Lại đây anh với em cùng chơi game.” Phùng Quý Hiên ngồi trên ghế, vẫy vẫy tay. Trong phòng chỉ có một cái ghế, Thường Tiếu phải ngồi trong lòng hắn.
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Sao không thấy Tiểu Bạch
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:= = không lẽ cũng bị đạo hào
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Hư, miệng quạ đen vừa thôi.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:= = tra quân gia treo YY cũng không lên tiếng
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]:= khẩu = chẳng lẽ chẳng lẽ……
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Giết quá nghiện
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Trang bị acc Quý Hiên có bị đỏ thì sao
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tớ sẽ không phúc hậu nở nụ cười
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: , bỗng nhiên cảm thấy thật hả dạ a
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Tra công không được người thương.
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:……
Thường Tiếu bị Phùng Quý Hiên ôm vào trong ngực, trong bang phái đang nói về tra quân gia, vì thế cậu không phúc hậu nở nụ cười. Phùng Quý Hiên trực tiếp acc dùng Giáng Tuyết Bạc Đầu gửi tin trong bang.
“Lão bà, bọn họ đang bỏ đá xuống giếng kia, em cũng không thương anh” Phùng Quý Hiên nói vào lỗ tai cậu.
Thường Tiếu không để ý tới hắn, ôm bàn phím không để hắn sờ nữa.
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Giáng tuyết kìa
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Tiểu Bạch cậu đi đâu vậy, chúng ta giết acc tra quân gia mấy lần rồi
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Vui, thao tác tên đạo hào kia thật tồi tàn, cư nhiên còn ngu hơn cả cật hóa
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Shit = = Tớ hận cậu
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:o_0 mấy cậu đừng giết nữa, dù gì cũng là acc của Quý Hiên, nếu tìm lại được phải mất cả đống tiền
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Hiền thê a
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Tiểu Bạch gả cho anh đi ~
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tiểu Bạch vào bát anh nhanh.
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Muốn giết cũng không được, bây giờ nằm trên đất giả chết không đứng dậy
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Tên đạo hào này có phải là người Quý Hiên biết không?
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:= = lão đại vừa nói em liền hiểu, tên đạo hào này biết rất rõ quan hệ của tiểu bạch và tra quân gia
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Đúng nga, vừa rồi bị giết tức quá, tên kia trực tiếp chỉ tên Giáng Tuyết Bạc Đầu
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]:, tra quân gia thật đào hoa
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:→_→ đào hoa rách nát
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Tiểu Bạch hỏi hắn có đem acc này nói cho ai không, tìm về rồi nói tiếp.
Phùng Quý Hiên thấy Thường Tiếu nhìn mình, có chút chột dạ. Vừa rồi hắn chỉ lo Thường Tiếu sẽ sinh khí, không nghĩ quá nhiều, Bất Chu Hầu đề cập đến hắn cũng biết là người quen làm. Từ khi bắt đầu hắn cùng với Tôn Mẫn chơi game Hắn bắt đầu thời điểm là theo Tôn Mẫn cùng nhau đến đùa, tài khoản đã từng nói qua với nữ nhân kia
Võng du chi cư tâm bất lương –
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:⊙﹏⊙b hãn
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:-_-
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tớ cũng muốn đi!
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Mấy em đúng là châm dầu vào lửa mà.
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Mấy cậu thật quá đáng!
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Rõ ràng mọi người phải cùng nhau gửi mật tán gẫu đùa giỡn hắn!
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Ý kiến hay!
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Sách ca ca sách ca ca, ngày hôm qua anh mượn 5000j của em, bây giờ anh đi rồi, ai trả cho em, sách ca ca có thể trả lại tiền cho em được không?
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]:↑ như vậy, tớ gửi
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]:= = Tiểu Lâm Tử Thập Niên, mau mau, khỏi tìm trên bản đồ, mau đến Lạc Đạo.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Sách ca ca sách ca ca, em là mỹ nữ nga, thu nhận em đi
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:↑ tớ đã gửi
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Mấy cậu thật là nhàm chán
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Quý Hiên anh là vương bát đản, bị lão tử thượng xong rồi nói lão tử ghê tởm ╭[╯╰]╮
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:↑ Tiểu Bạch, cậu gửi cái này
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tớ đi, bại rồi……
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Thua
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Cái này hảo hung tàn
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Tiểu Vũ
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Sách ca ca em sai rồi nhưng mà Tiểu Bạch là bang mình a
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Ai nói lão tử đánh không thắng Quý Hiên, không đến hai chiêu đã chết rồi.
[ Bang phái ][ Thập Niên ]: Rất lợi hại
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Thật sủng nịch nha……
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Cút!
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Đạo hào cư nhiên là một thủ tàn
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Thiệt hả, tớ chưa giết người lần nào, tớ cũng đi
Thường Tiếu bị bọn họ làm cho 囧, đầu tiên mọi người liên tiếp gửi mật tán gẫu quấy rồi, sau đó đều chạy đến Lạc Đạo luân tên đạo hào kia ……
Quý Hiên bị luân vài lần, cũng không biết Phùng Quý Hiên rốt cuộc thế nào, gọi điện thoại rồi cũng không thấy tin tức gì nữa. Bang phái người ta nói YY hắn cũng không onl, không biết đang làm cái gì
Thường Tiếu nghĩ chắc không phải giận rồi chứ? Cậu cúp điện thoại của hắn mà……
Cầm lên di động nhìn thoáng qua, khoảng cách vừa rồi Phùng Quý Hiên gọi điện thoại tới đã hơn hai mươi phút.
Thường Tiếu nâng má, nhìn mọi người trong bang trêu đùa tên đạo hào không biết mệt. Bỗng nhiên nghe tiếng Thường Thu từ ngoài cửa truyền đến.
“Phùng Quý Hiên?” Thường Thu nghe có người gõ cửa, nghĩ mấy người bán hàng không tình mở, nhưng gõ rất lâu, còn đang tính nổi giận, vừa mở cửa liền giật mình, sau đó híp mắt nhìn hắn:“Tối rồi cậu chạy tới đây làm gì.”
Phùng Quý Hiên bị Thường Tiếu cúp điện thoại, trong lòng sợ bị cậu hiểu lầm. Nhưng cũng biết cậu không thể nói chuyện, gọi nữa càng dễ gây hiểu lầm hơn, bằng không trực tiếp cầm xe chạy đến nhà cậu. Vừa đến lầu chính còn gặp người ta đang chuyển gia, đợi nửa ngày cũng chưa lên tới, chỉ có thể bò lên hơn mười tầng.
“Tiếu Tiếu đâu?” Phùng Quý Hiên nhìn vào bên trong, không đợi cô nói chuyện đã chạy vào nhà.
Thường Thu thấy hắn bộ dáng sốt ruột, cũng không ngăn cản, chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Thường Tiếu nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, không phải rất lớn. Nhưng nghe thấy tiếng của Phùng Quý Hiên mắt cậu mở lớn lên, cảm thấy không có khả năng, người kia sao tự nhiên đến đây được.
Chờ Phùng Quý Hiên đẩy cửa phòng của hắn ra mới thật sự choáng váng, không có nghe nhầm nha. Thường Tiếu sửng sốt vài giây, nghĩ máy tính vẫn đang mở, trò chơi cũng vậy, đối phương sẽ thấy mất. Chụp lấy con chuột thu nhỏ màn hình lại, giống như có tật giật mình.
Phùng Quý Hiên làm gì còn công sức nhìn máy tính cậu, phản thử đóng cửa lại, còn thuận tay khóa trái. Bên ngoài Thường Thu nổi giận, đập cửa la cái gì“Tên Phùng kia, cậu mà dám …… em của tôi, tôi chém cậu chết” Linh tinh
Thường Tiếu nghe mặt liền đỏ lên, nhanh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho chị hai bên ngoài, lúc này mới im lặng.
Phùng Quý Hiên đi lại ôm lấy cậu, nói:“Tiếu Tiếu, vừa rồi anh bị người ta đạo hào nên văng ra, sau vào lại nó bảo mật mã không đúng, gọi cho em em lại cúp máy. Những người trong bang lên YY nói với anh là tên đạo hào kia nói hưu nói vượn với em, đó không phải anh, em đừng hiểu lầm. Anh thích em quấn lấy em còn không kịp, làm sao ghét em được.”
Thường Tiếu bị hắn ôm lấy có chút sững sờ, lời nói kế tiếp còn khiến cậu choáng váng hơn nữa. Phùng Quý Hiên đang giải thích chuyện vừa rồi cho cậu? Vậy chẳng phải đối phương đã biết cậu là Giáng Tuyết Bạc Đầu sao?
— Sao anh biết em là Giáng Tuyết Bạc Đầu?
Thường Tiếu suy nghĩ nửa ngày, mới lấy di động đánh chữ cho hắn xem. Phùng Quý Hiên nhìn lên liền vui vẻ, nói:“Có một tiểu ngu ngốc cầm số điện thoại đưa cho anh, sao anh không biết được? Đừng quên tốt xấu gì anh cả ngày cũng ngồi trong văn phòng, lý lịch nhân viên ít nhất cũng xem qua rồi.”
Thường Tiếu mặt đỏ lên, chẳng phải cậu đã sớm lộ sao? Phùng Quý Hiên đã sớm biết Giáng Tuyết Bạc Đầu là cậu.
“Tiếu Tiếu em không giận chứ?” Phùng Quý Hiên nhìn cậu không giống như đang giận nói:“Vừa rồi làm anh sợ muốn chết, anh trực tiếp từ trong nhà chạy ra đây. Tháng máy còn bị người ta chiếm, phải chạy bằng thang bộ, cả người toàn là mồ hôi.”
Thường Tiếu làm sao dám giận, nhưng cũng mới biết đối phương bị đạo hào, trong lòng bối rối, cảm thấy đặc biệt khó chịu. Nhưng hiện tại nhìn thấy Phùng Quý Hiên từ xa chạy đến, cực kỳ cao hứng, kéo hắn đến bên giường, vỗ vỗ, ý bảo hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phòng của Thường Tiếu cũng không lớn lắm, chỉ có một ghế dựa, chính là đặt bên bàn máy tính. Phùng Quý Hiên ngồi xuống, nhìn con gấu teddy bự trên giường, vươn tay cầm lấy, nói:“Con gấu này thật lớn, Tiếu Tiếu cũng thích sao?”
Thường Tiếu muốn lấy gấu về, một đàn ông mà để gấu trên giường thật mất mặt, nhưng cậu đã giữ nó lâu rồi, mỗi ngày đều ôm nó ngủ, đã thành thói quen.
Phùng Quý Hiên không cho, sau đó ôm lấy cả người và gấu vào lòng, nói:“Nếu em thích anh mua cho em con lớn hơn nữa.” Nói không còn khoa tay múa chân, đem gấu Teddy để bên cạnh Thường Tiếu,“Đáng yêu giống em vậy.”
Thường Tiếu bị hắn nói đến ngại, cúi đầu muốn thoát khỏi hai cánh tay của nhưng. Nhưng là Phùng Quý Hiên cũng không buông tay, một tay đem cả người cậu kéo xuống.
Thường Tiếu bị hắn kéo, đứng không vững, kết quả té xuống giường. Lập tức nghe nam nhân cười khẽ một tiếng, trên người liền bị áp lên.
Phùng Quý Hiên đem Teddy đẩy ra, hai tay chống bên tai đối phương, cúi người áp lên, nói:“Vừa rồi anh bị dọa, cần an ủi nha.” Nói xong cúi đầu hôn môi người dưới thân.
Thường Tiếu theo bản năng muốn ngăn hắn lại, nhưng bị đè xuống như vậy không đẩy hắn ra được. Môi Phùng Quý Hiên không lạnh, có chút ấm áp, dừng trên môi cậu, thân thể bị kích thích run lên .
Hắn nhắm mắt lại, lỗ tai nghe tiếng tim đập bùm bùm, cảm giác đầu lưỡi đối phương liếm liếm môi mình, ở trong khe hở hoạt động, giống như muốn chui vào. Mọi Thường Tiếu thoáng run, cuối cùng vẫn thoáng mở miệng ra. Động tác người nọ rất nhanh, lập tức tiến vào. Đầu lưỡi chạm tới, toàn thân giống như có điện, khẽ kêu một tiếng muốn lùi lại, lại bị Phùng Quý Hiên dây dưa không dứt.
Thường Tiếu thở hổn hển, hô hấp có chút khó khăn, trong cổ họng khống chế không được phát ra đơn âm. Trên mặt càng ngày càng hồng, cảm thấy hạ thân mình có phản ứng, càng ngượng ngùng hơn.
Phùng Quý Hiên cũng không tốt hơn, từ trước đến nay chưa cùng nam nhân kết giao qua. Khi hôn môi với Thường Tiếu lại không có bài xích, ngược lại có chút hưng phấn, muốn tiếp tục. Nhưng bây giờ không phải là lúc, chị Thường Tiếu còn đang như hổ rình mồi đứng ngoài cửa.
Phùng Quý Hiên lại nhẹ nhàng cắn cắn môi cậu, liền kết thúc nụ hôn này. Chỉ nhìn bộ dáng thất thần của Thường Tiếu, kích thích đến não, không khỏi lại hôn xuống hai cánh hoa kia, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn tai cậu, ngậm lấy vành tai khéo léo kia.
Phùng Quý Hiên cảm giác được người dưới thân đang run rẩy, nhưng không muốn dừng lại, buông vành tai đã đỏ bừng ra dời xuống xương quai xanh tinh xảo. Cánh tay đang nắm lấy tay Thường Tiếu dời xuống, đặt lên eo cậu, muốn từ áo sơmi luồn tay vào, vuốt ve da thịt trắng nõn……
“Tên họ Phùng kia! Buông ra ngay! hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Thường Thu đứng ngoài cửa, nghe tiếng nói chuyện bên trong, nghĩ chắc Phùng Quý Hiên chọc giận Thường Tiếu, Thường Tiếu cũng khá để bụng.
Nhưng trong chốc lát lại không có tiếng động, không biết đang làm gì. Thường Thu đi tới đi lui trước cửa, không yên tâm chút nào. Đi qua đi lại nửa ngày, rốt cuộc vào phòng tìm chìa khóa mở cửa, vừa mở liền thấy cảnh tượng trên. Em trai nhà cộ bị đặt trên giường, đỏ mặt, tên công tử bột kia cúi đầu hôn xương quai xanh của cậu, một cánh tay luộn vào áo Thường Tiếu.
Vì thế Thường Thu hóa rồ.
Thường Tiếu nghe tiếng chị hai, trong đầu nổ tung, chụp lấy chăn bao kín người mình lại, thật sự rất dọa người, vậy mà có người nhìn thấy.
Phùng Quý Hiên bị quấy rầy cực kỳ không vui, nói:“Học tỷ sao chị vào được.”
“Tôi không vào cậu còn muốn làm gì nữa hả.” Thường Thu còn đang phát điên, nói:“Để cậu chiếu cố Tiếu Tiếu, không phải để cậu ăn nó.”
Thường Thu nghe lời của chị quyết định dù có đáng chết cậu cũng không ra.
Phùng Quý Hiên nói:“Em có chừng mực, học tỷ chị gấp gì chứ.”
“Cậu có chừng mực cái rắm a, cút ngay cho tôi.”
“Đừng nóng mà, em mới đến, lát nữa về liền.” Phùng Quý Hiên nói,“Em nói chuyện với Tiếu Tiếu một lát.”
Thường Tiếu che đầu không khí bên trong mỏng manh, nghe mọi người nói nửa ngày, cuối cùng Thường Thu cũng không tình nguyện ra ngoài, nhưng không cho bọn họ đóng cửa.
“Tiếu Tiếu, chị em ra ngoài rồi.” Phùng Quý Hiên lại gần Thường Tiếu, nói:“Muốn cùng anh chơi game một chút không? Lát nữa anh phải về rồi.”
Thường Tiếu nửa ngày mới ra khỏi chăn, nhìn đến Thường Thu không có ở đây mới nhẹ nhàng thở ra. Máy tính vẫn đang mở, cậu cũng không nói một tiếng với mọi người trong bang đã rời khỏi.
“Lại đây anh với em cùng chơi game.” Phùng Quý Hiên ngồi trên ghế, vẫy vẫy tay. Trong phòng chỉ có một cái ghế, Thường Tiếu phải ngồi trong lòng hắn.
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Sao không thấy Tiểu Bạch
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:= = không lẽ cũng bị đạo hào
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Hư, miệng quạ đen vừa thôi.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:= = tra quân gia treo YY cũng không lên tiếng
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]:= khẩu = chẳng lẽ chẳng lẽ……
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Giết quá nghiện
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Trang bị acc Quý Hiên có bị đỏ thì sao
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tớ sẽ không phúc hậu nở nụ cười
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: , bỗng nhiên cảm thấy thật hả dạ a
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Tra công không được người thương.
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:……
Thường Tiếu bị Phùng Quý Hiên ôm vào trong ngực, trong bang phái đang nói về tra quân gia, vì thế cậu không phúc hậu nở nụ cười. Phùng Quý Hiên trực tiếp acc dùng Giáng Tuyết Bạc Đầu gửi tin trong bang.
“Lão bà, bọn họ đang bỏ đá xuống giếng kia, em cũng không thương anh” Phùng Quý Hiên nói vào lỗ tai cậu.
Thường Tiếu không để ý tới hắn, ôm bàn phím không để hắn sờ nữa.
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Giáng tuyết kìa
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Tiểu Bạch cậu đi đâu vậy, chúng ta giết acc tra quân gia mấy lần rồi
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Vui, thao tác tên đạo hào kia thật tồi tàn, cư nhiên còn ngu hơn cả cật hóa
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Shit = = Tớ hận cậu
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:o_0 mấy cậu đừng giết nữa, dù gì cũng là acc của Quý Hiên, nếu tìm lại được phải mất cả đống tiền
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Hiền thê a
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]: Tiểu Bạch gả cho anh đi ~
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tiểu Bạch vào bát anh nhanh.
[ Bang phái ][ Quân Lâm Thiên Hạ ]: Muốn giết cũng không được, bây giờ nằm trên đất giả chết không đứng dậy
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Tên đạo hào này có phải là người Quý Hiên biết không?
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:= = lão đại vừa nói em liền hiểu, tên đạo hào này biết rất rõ quan hệ của tiểu bạch và tra quân gia
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Đúng nga, vừa rồi bị giết tức quá, tên kia trực tiếp chỉ tên Giáng Tuyết Bạc Đầu
[ Bang phái ][ Xá Sinh Nuốt Phật ]:, tra quân gia thật đào hoa
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:→_→ đào hoa rách nát
[ Bang phái ][ Bất Chu Hầu ]: Tiểu Bạch hỏi hắn có đem acc này nói cho ai không, tìm về rồi nói tiếp.
Phùng Quý Hiên thấy Thường Tiếu nhìn mình, có chút chột dạ. Vừa rồi hắn chỉ lo Thường Tiếu sẽ sinh khí, không nghĩ quá nhiều, Bất Chu Hầu đề cập đến hắn cũng biết là người quen làm. Từ khi bắt đầu hắn cùng với Tôn Mẫn chơi game Hắn bắt đầu thời điểm là theo Tôn Mẫn cùng nhau đến đùa, tài khoản đã từng nói qua với nữ nhân kia
Võng du chi cư tâm bất lương –
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi