Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch
Chương 32
Cao thủ không cô đơn
Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh
Tan tan, tất cả giải tán đi!
Người đã gặp rồi, triển lãm đã đi rồi, những thứ liên quan đến trò chơi cũng cầm rồi, cơm cũng ăn rồi, vài người cũng ăn không ít đậu hủ rồi. Có người như nguyện gặp được “đồng chí”, có người bất ngờ thu hoạch được “đồng chí”. Có người dùng di động truyền hình trực tiếp đến rút gân, có người chụp ảnh đến camera hết điện. Ăn no uống đủ, tưởng tượng đủ, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chỉ có CP chia cách mãi không được. Những người ngồi xe lửa đều là vé 7, 8 giờ, đoàn người giải quyết bữa tối xong nhìn thời gian không còn bao lâu, lại chậm rãi đi tới nhà ga đưa tiễn.
Không hổ là lực lượng trung kiên với game online, bên này còn chưa về nhà, bên kia đã bắt đầu bàn luận buổi tối đi săn BOSS nào, đi phó bản chi. Nhìn từng đồng bạn rời đi, nhớ lại ban ngày náo nhiệt vui vẻ, La Tường đột nhiên thấy chút hiu quạnh. Có điều nghĩ đến trò chơi mới thật sự là thế giới của bọn họ, La Tường lại thấy có nhiều bạn bè và đồng bạn là hạnh phúc như thế, quen nhau trong trò chơi gặp nhau trong thực tế. Vào trò chơi rồi thì làm gì còn vùng miền khác biệt, địa lý xa xôi nữa.
Đoàn Đoàn giống như lúc tới, bạn nhỏ Tay Trái ngồi xe của anh tới, đương nhiên cũng ngồi xe của anh về, nhưng vì Heo Heo cũng chung thành phố cho nên trở về biến thành ba người đi. Đồ bóng đèn vạn ác, lời của Tiểu Hoa.
Sau cùng chỉ còn lại La Tường và Yêu Nhất, khi nhiều người thì không sao, đột nhiên chỉ còn hai người, La Tường tự dưng thấy hơi xấu hổ, đối mặt người nọ cậu chả biết phải nói gì, “Lái xe về cẩn thận.”
“Ừ.” Đối phương trái lại biểu hiện rất tự nhiên, “Anh đưa em về trước đã.”
“Ừm, bỏ đi, nơi này cách nhà tôi không xa, trái lại anh trở về phải mất không ít thời gian chứ hở?”
“Anh ngay tại thành phố H, hai giờ cao tốc là đến rồi.” Yêu Nhất mỉm cười, “Anh sợ tự em trở về sẽ lạc đường.”
“Cái lý do này anh dùng nhiều lắm có biết không?” La Tường ra vẻ giận dữ, “Muốn đưa tôi về thì cứ nói đại đi.”
“Được rồi, anh muốn đưa em về.” Đối phương cũng rất thản nhiên.
“…” La Tường trước giờ không thích kiểu ở chung này cho lắm, đối xử với cậu quá tốt quá dịu dàng ngược lại sẽ làm cậu không biết phải tiếp nhận thế nào, cho nên mặt cậu lại bắt đầu phiếm hồng. Kỳ thật Yêu Nhất cũng đã sớm nhìn ra điểm ấy, cho nên hôm nay hắn hữu ý vô tình nói đùa để giảm bớt sự xa lạ và lúng túng cho La Tường.
Lên xe, hai người coi như lần đầu tiên chân chính ở riêng một mình đúng nghĩa. Nhất thời cũng không biết phải nói gì, không khí có vẻ im ắng đầy quỷ dị. Cuối cùng vẫn là Yêu Nhất tìm đề tài trước, “Nhắc tới thì, tất cả mọi người đều giới thiệu bằng tên ảo, cũng không biết tên thật là gì.”
“Ừm, đúng vậy.” Hình như đều gọi luôn tên ảo nên cũng không nghĩ đến chuyện giới thiệu tên thật của mình, “Tôi tên La Tường.”
“Diệp Khâu Phong.”
“Thu Phong?” La Tường lẩm nhẩm, tên kiểu gì vậy… Sao lại có người tên là gió thu…
“Khâu trong đồi núi.” Yêu Nhất giải thích, hiểu nhầm tên của mình, La Tường không phải người thứ nhất cũng sẽ không phải người cuối cùng.
“À.” Sau đó hai người lại im lặng.
“Em là học sinh?” Yêu Nhất bất đắc dĩ tiếp tục tìm đề tài.
“Ừ, đại học XX, ở thành phố H.”
“Vậy thì hay quá, chờ em trở về trường chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt tiếp.” Người nào đó như thuận miệng nói ra.
“Được.”
Tuy không biết La Tường trả lời cho có lệ hay thật sự đồng ý nhưng Yêu Nhất vẫn rất vui mừng, “Trước kia anh cũng muốn thi vào đại học đó, nhưng không vào được.”
“Không đủ điểm? Vậy về sau anh học ở đâu?”
“Đại học OO.”
“…” La Tường một thoáng câm lặng, “Trường đó còn tốt hơn XX nhiều! Là nhóm 1 hả…”(nhóm 1 là những trường đại học trực thuộc Bộ Giáo Dục)
“Ha ha, đúng vậy. Bị bọn họ quơ trước, tiếc thật, không thể làm đàn anh của em.”
Vô lại đúng là vô lại, anh đang khoe khoang đấy à? La Tường oán thầm. (Tường Tường, cậu hiểu lầm Diệp Tử rồi, anh ta thật lòng muốn học chung với cậu đó!)
“Em học chuyên ngành gì?”
“Ừm…” La Tường do dự không biết nói ra có bị đối phương cười nhạo không, “Ngành sư phạm…”
“Phụt…” Yêu Nhất thật sự không phải cố ý nhưng mà người như La Tường, tính cách thiếu kiên nhẫn, chọc vài câu đã bùng nổ cộng thêm thỉnh thoảng hơi mơ màng, quen thói nói tục, vẻ ngoài trạch nam cả ngày không thấy nắng, nhìn kiểu gì cũng không giống thầy giáo truyền thụ tri thức cho lớp trẻ mai sau, toàn thân làm gì có chỗ nào giống gương sáng cho người khác chứ! Dự là tương lai người này nhất định sẽ thất nghiệp không tìm được việc làm nuôi sống bản thân, xem ra phải tăng tốc cưa tên này mang qua đây nuôi thôi, nếu không chết đói thì biết bắt đền ai? (Diệp Tử, anh nghĩ quá xa rồi…)
La Tường biết ngay nói ra đối phương sẽ cười nhạo mà, “Anh có ý kiến?”
“Không có, không có, rất tốt.” Âm điệu đã thu liễm, nhưng ý cười trên mặt thì làm sao cũng không mất được.
“Còn anh làm gì?” La Tường tỏ vẻ mặc kệ đối phương nói cái gì, bản thân nhất định cũng đáp lễ cười nhạo một trận!
“Anh làm thiết kế kiến trúc.”
Được rồi, nghề này cực xứng với Yêu Nhất, thật chẳng có chỗ nào để xỉa xói cả. La Tường hơi thất vọng, có vẻ chẳng còn gì để nói, cậy lấy ra di động, chuẩn bị đổi tên trong di động của đối phương thành tên thật, ban đầu ‘khốn nạn cộng biến thái’ chỉ là nhất thời hứng lên thì đặt thôi.
“Khốn nạn cộng biến thái?” Yêu Nhất không ngờ xoay đầu dòm trộm điện thoại của cậu.
“Anh anh anh, lái xe nhìn đằng trước, đừng nhìn… di động của tôi!” La Tường bị bắt thóp, thẹn quá hóa giận nhưng lại có hơi chột dạ.
Đối phương một lần nữa đưa mắt nhìn đằng trước, nhưng giọng điệu đã mang chút nguy hiểm, “Khốn nạn? Biến thái? Ấn tượng của em với anh?”
La Tường im lặng, bởi vì cậu thật sự không biết phải nói gì mới tốt, hơn nữa tên kia chính là khốn nạn và biến thái mà!
Không khí lại bắt đầu xấu hổ, đột nhiên Yêu Nhất dừng xe ven đường. Hắn xoay người mặt không thay đổi nói với La Tường: “Em đã thấy anh là khốn nạn cộng biến thái, vậy cứ thế đi…”
Nhìn bộ dáng của đối phương, La Tường hơi sợ, không phải giận thật rồi chứ? Có khi nào giết mình không!!! Rồi vứt xác ở đầu đường!!!! Vì một chuyện nhỏ xíu có cần phải như thế không!!!! Đang vào lúc đầu óc cậu rối tung cả lên thì không ngờ đối phương lại sát vào gần, càng lúc càng gần, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, bởi vì quá mức rối loạn mà hoàn toàn quên phản ứng, sau đó bị đối phương dùng miệng đụng vào miệng mình? Mặc dù chỉ là nháy mắt đối phương đã rời đi, nhưng, miệng đối miệng… miệng đối miệng… KISS… hôn môi… Đại não đang rối tung của La Tường lập tức trống rỗng… Mụ nó, có phải lão tử vừa bị hôn không!!!!
“Biến… thái…” Dung lượng não thật sự không đủ, nín nhịn chừng 20 giây La Tường mới phun ra được hai chữ này.
“Em đã một mực thấy như vậy thì anh cũng không thể lãng phí tài nguyên.” Mặc dù lời nói ra miệng như vui đùa, nhưng ánh mắt Yêu Nhất nhìn La Tường thì rất nghiêm túc.
Mịa nó!!! Tình tiết gì ấu trĩ quá vậy!!! Đây không phải là cao trào hay xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình phim tình yêu kịch thần tượng à!!!
“Tôi không chấp nhận KISS như vui đùa của anh!” Quá đáng rồi đó, bình thường khi dễ mình bằng ngôn ngữ thì thôi đi, bây giờ còn dám khi dễ mình bằng tay! Không đúng, là bằng miệng!
“Kỳ thật… anh cũng không thích tùy tiện như vậy.” Yêu Nhất nói xong lại sáp đến gần, như cũ là một nụ hôn, nhưng lần này đối phương còn khẽ cắn môi La Tường một chút, còn đưa đầu lưỡi vào miệng La Tường, cùng đầu lưỡi của cậu quấn một chỗ, liếm, khẽ đè, quay cuồng. Không hời hợt như vừa nãy, lần này hôn lưỡi nhiệt tình kéo dài hơn 1 phút.
“Hài lòng chưa?” Buông ra La Tường đang bị mình đè, Yêu Nhất liếm môi dưới hỏi.
“Vậy mà không ghét…” Mặt nóng đến đỏ lựng, La Tường có chút hoảng hốt trả lời đối phương nhưng lại giống như đang tự nói với mình.
Yêu Nhất khởi động xe, La Tường ngồi bên cạnh vẫn chưa tỉnh táo lắm, cậu không nghĩ ra bản thân tại sao lại hôn môi với một người vừa mới gặp lần đầu, chẳng những không cự tuyệt mà hôn xong còn thấy rất thoải mái!
“Chúng ta mới gặp mặt lần đầu…” Có chút không tin được, quá điên cuồng!
“Thật ra là lần thứ hai, có một lần gặp ở cửa KTV, em xém nữa té đo đất, anh đỡ em, nhớ chưa?”
“Thì ra người đó là anh.” La Tường như đã ngộ ra, hèn chi cứ cảm thấy đã gặp nhau đâu đó, chỉ là khi ấy vội vàng hấp tấp không có nhìn rõ đối phương.
“Không đúng, số lần gặp mặt không phải trọng điểm!” La Tường rốt cục bắt đầu thanh tỉnh, “Tôi trước giờ đâu phải đồng tính luyến ái…”
“Hiện giờ phát hiện ra?”
“…”
“Này…” Yêu Nhất nhìn La Tường.
“Cái gì!” La Tường hung dữ quay đầu nhìn, lại muốn hôn nữa hả?
“Không phải em nói nhà rất gần à? Sao anh lái nửa giờ còn chưa tới?” Tuy vậy trong lòng Yêu Nhất thì nghĩ rằng, tốt nhất là đừng bao giờ tới…
“Hả, bị anh nói tôi mới thấy chỗ này hình như tôi cũng chưa từng tới… Anh lái xe dựa theo chỉ dẫn của tôi à?”
“Đương nhiên! Anh đâu có biết đường ở thành phố S, đương nhiên phải nghe theo em!”
“Phắc! Anh làm sao có thể nghe theo tôi hả! Có biết tôi mù đường không!”
“Được rồi được rồi.” Hôn người ta xong, khí thế của Yêu Nhất cũng yếu đi nhiều, bất đắc dĩ mở GPS.
“Đã có thứ này, không biết dùng à!”
“Đúng đúng, anh sai rồi…”
Qua lại như thế tiếp 10 phút, cuối cùng đưa La Tường đến nơi an toàn. Khi cậu muốn xuống xe, Yêu Nhất thừa cơ giữ chặt hôn thêm vài cái mới để cậu xuống. Đối phương cũng không phản kháng, dù gì cũng không ghét còn rất có cảm giác, La Tường chính là kiểu sinh vật thẳng thắn thành thật như vậy.
Lần sau mình nên chủ động chút, La Tường cảm thán.
Chờ người kia lên lầu, Yêu Nhất gục xuống tay lái không ngẩng đầu lên nổi, đừng nhìn hắn vừa rồi cực trấn định chứ kỳ thật trong lòng cũng rất luống cuống. Bản thân luôn bình tĩnh không ngờ lại làm ra chuyện kích tình như vậy. Vốn cảm thấy hôm nay mà sờ được đầu đối phương đã đủ rồi, kết quả đầu còn chưa sờ, lông còn chưa vuốt, tay còn chưa nắm thì đã hôn, còn là hôn lưỡi, lại còn không chỉ hôn một lần! Phát triển như vậy có phải quá nhanh không? Nhưng bản thân thấy hài lòng là ổn rồi…
Bấy giờ, La Tường vào phòng đóng cửa. Ngồi trước máy tính nhìn màn hình đen thui, mặt vẫn còn hơi nóng. Cậu nghĩ, lão tử vừa rồi có phải mất mặt lắm không? Đã xuống xe còn rõ ràng hôn thêm lần nữa? TMD, ban ngày cười nhạo bọn Đoàn Đoàn là gấu koala, kết quả đến tối chính mình biến thành cá hôn môi?!
Nhưng trong lòng khoan khoái là thế nào vậy? Nhớ tới đối phương nói nghỉ hè kết thúc khi trở về trường học sẽ gặp lại, trong lòng thực chờ mong là sao đây? Lão tử rốt cục rơi vào bể tình? Còn cùng với một đứa con trai? Chẳng lẽ yêu trên mạng đã tu thành chánh quả? Thảo ni mã, vừa nãy xuống xe chỉ lo hôn hít, đã quên hỏi rõ ràng! Vậy mới nói cá là loài động vật không não mà!!!!
Cao thủ không cô đơn –
Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh
Tan tan, tất cả giải tán đi!
Người đã gặp rồi, triển lãm đã đi rồi, những thứ liên quan đến trò chơi cũng cầm rồi, cơm cũng ăn rồi, vài người cũng ăn không ít đậu hủ rồi. Có người như nguyện gặp được “đồng chí”, có người bất ngờ thu hoạch được “đồng chí”. Có người dùng di động truyền hình trực tiếp đến rút gân, có người chụp ảnh đến camera hết điện. Ăn no uống đủ, tưởng tượng đủ, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chỉ có CP chia cách mãi không được. Những người ngồi xe lửa đều là vé 7, 8 giờ, đoàn người giải quyết bữa tối xong nhìn thời gian không còn bao lâu, lại chậm rãi đi tới nhà ga đưa tiễn.
Không hổ là lực lượng trung kiên với game online, bên này còn chưa về nhà, bên kia đã bắt đầu bàn luận buổi tối đi săn BOSS nào, đi phó bản chi. Nhìn từng đồng bạn rời đi, nhớ lại ban ngày náo nhiệt vui vẻ, La Tường đột nhiên thấy chút hiu quạnh. Có điều nghĩ đến trò chơi mới thật sự là thế giới của bọn họ, La Tường lại thấy có nhiều bạn bè và đồng bạn là hạnh phúc như thế, quen nhau trong trò chơi gặp nhau trong thực tế. Vào trò chơi rồi thì làm gì còn vùng miền khác biệt, địa lý xa xôi nữa.
Đoàn Đoàn giống như lúc tới, bạn nhỏ Tay Trái ngồi xe của anh tới, đương nhiên cũng ngồi xe của anh về, nhưng vì Heo Heo cũng chung thành phố cho nên trở về biến thành ba người đi. Đồ bóng đèn vạn ác, lời của Tiểu Hoa.
Sau cùng chỉ còn lại La Tường và Yêu Nhất, khi nhiều người thì không sao, đột nhiên chỉ còn hai người, La Tường tự dưng thấy hơi xấu hổ, đối mặt người nọ cậu chả biết phải nói gì, “Lái xe về cẩn thận.”
“Ừ.” Đối phương trái lại biểu hiện rất tự nhiên, “Anh đưa em về trước đã.”
“Ừm, bỏ đi, nơi này cách nhà tôi không xa, trái lại anh trở về phải mất không ít thời gian chứ hở?”
“Anh ngay tại thành phố H, hai giờ cao tốc là đến rồi.” Yêu Nhất mỉm cười, “Anh sợ tự em trở về sẽ lạc đường.”
“Cái lý do này anh dùng nhiều lắm có biết không?” La Tường ra vẻ giận dữ, “Muốn đưa tôi về thì cứ nói đại đi.”
“Được rồi, anh muốn đưa em về.” Đối phương cũng rất thản nhiên.
“…” La Tường trước giờ không thích kiểu ở chung này cho lắm, đối xử với cậu quá tốt quá dịu dàng ngược lại sẽ làm cậu không biết phải tiếp nhận thế nào, cho nên mặt cậu lại bắt đầu phiếm hồng. Kỳ thật Yêu Nhất cũng đã sớm nhìn ra điểm ấy, cho nên hôm nay hắn hữu ý vô tình nói đùa để giảm bớt sự xa lạ và lúng túng cho La Tường.
Lên xe, hai người coi như lần đầu tiên chân chính ở riêng một mình đúng nghĩa. Nhất thời cũng không biết phải nói gì, không khí có vẻ im ắng đầy quỷ dị. Cuối cùng vẫn là Yêu Nhất tìm đề tài trước, “Nhắc tới thì, tất cả mọi người đều giới thiệu bằng tên ảo, cũng không biết tên thật là gì.”
“Ừm, đúng vậy.” Hình như đều gọi luôn tên ảo nên cũng không nghĩ đến chuyện giới thiệu tên thật của mình, “Tôi tên La Tường.”
“Diệp Khâu Phong.”
“Thu Phong?” La Tường lẩm nhẩm, tên kiểu gì vậy… Sao lại có người tên là gió thu…
“Khâu trong đồi núi.” Yêu Nhất giải thích, hiểu nhầm tên của mình, La Tường không phải người thứ nhất cũng sẽ không phải người cuối cùng.
“À.” Sau đó hai người lại im lặng.
“Em là học sinh?” Yêu Nhất bất đắc dĩ tiếp tục tìm đề tài.
“Ừ, đại học XX, ở thành phố H.”
“Vậy thì hay quá, chờ em trở về trường chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt tiếp.” Người nào đó như thuận miệng nói ra.
“Được.”
Tuy không biết La Tường trả lời cho có lệ hay thật sự đồng ý nhưng Yêu Nhất vẫn rất vui mừng, “Trước kia anh cũng muốn thi vào đại học đó, nhưng không vào được.”
“Không đủ điểm? Vậy về sau anh học ở đâu?”
“Đại học OO.”
“…” La Tường một thoáng câm lặng, “Trường đó còn tốt hơn XX nhiều! Là nhóm 1 hả…”(nhóm 1 là những trường đại học trực thuộc Bộ Giáo Dục)
“Ha ha, đúng vậy. Bị bọn họ quơ trước, tiếc thật, không thể làm đàn anh của em.”
Vô lại đúng là vô lại, anh đang khoe khoang đấy à? La Tường oán thầm. (Tường Tường, cậu hiểu lầm Diệp Tử rồi, anh ta thật lòng muốn học chung với cậu đó!)
“Em học chuyên ngành gì?”
“Ừm…” La Tường do dự không biết nói ra có bị đối phương cười nhạo không, “Ngành sư phạm…”
“Phụt…” Yêu Nhất thật sự không phải cố ý nhưng mà người như La Tường, tính cách thiếu kiên nhẫn, chọc vài câu đã bùng nổ cộng thêm thỉnh thoảng hơi mơ màng, quen thói nói tục, vẻ ngoài trạch nam cả ngày không thấy nắng, nhìn kiểu gì cũng không giống thầy giáo truyền thụ tri thức cho lớp trẻ mai sau, toàn thân làm gì có chỗ nào giống gương sáng cho người khác chứ! Dự là tương lai người này nhất định sẽ thất nghiệp không tìm được việc làm nuôi sống bản thân, xem ra phải tăng tốc cưa tên này mang qua đây nuôi thôi, nếu không chết đói thì biết bắt đền ai? (Diệp Tử, anh nghĩ quá xa rồi…)
La Tường biết ngay nói ra đối phương sẽ cười nhạo mà, “Anh có ý kiến?”
“Không có, không có, rất tốt.” Âm điệu đã thu liễm, nhưng ý cười trên mặt thì làm sao cũng không mất được.
“Còn anh làm gì?” La Tường tỏ vẻ mặc kệ đối phương nói cái gì, bản thân nhất định cũng đáp lễ cười nhạo một trận!
“Anh làm thiết kế kiến trúc.”
Được rồi, nghề này cực xứng với Yêu Nhất, thật chẳng có chỗ nào để xỉa xói cả. La Tường hơi thất vọng, có vẻ chẳng còn gì để nói, cậy lấy ra di động, chuẩn bị đổi tên trong di động của đối phương thành tên thật, ban đầu ‘khốn nạn cộng biến thái’ chỉ là nhất thời hứng lên thì đặt thôi.
“Khốn nạn cộng biến thái?” Yêu Nhất không ngờ xoay đầu dòm trộm điện thoại của cậu.
“Anh anh anh, lái xe nhìn đằng trước, đừng nhìn… di động của tôi!” La Tường bị bắt thóp, thẹn quá hóa giận nhưng lại có hơi chột dạ.
Đối phương một lần nữa đưa mắt nhìn đằng trước, nhưng giọng điệu đã mang chút nguy hiểm, “Khốn nạn? Biến thái? Ấn tượng của em với anh?”
La Tường im lặng, bởi vì cậu thật sự không biết phải nói gì mới tốt, hơn nữa tên kia chính là khốn nạn và biến thái mà!
Không khí lại bắt đầu xấu hổ, đột nhiên Yêu Nhất dừng xe ven đường. Hắn xoay người mặt không thay đổi nói với La Tường: “Em đã thấy anh là khốn nạn cộng biến thái, vậy cứ thế đi…”
Nhìn bộ dáng của đối phương, La Tường hơi sợ, không phải giận thật rồi chứ? Có khi nào giết mình không!!! Rồi vứt xác ở đầu đường!!!! Vì một chuyện nhỏ xíu có cần phải như thế không!!!! Đang vào lúc đầu óc cậu rối tung cả lên thì không ngờ đối phương lại sát vào gần, càng lúc càng gần, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, bởi vì quá mức rối loạn mà hoàn toàn quên phản ứng, sau đó bị đối phương dùng miệng đụng vào miệng mình? Mặc dù chỉ là nháy mắt đối phương đã rời đi, nhưng, miệng đối miệng… miệng đối miệng… KISS… hôn môi… Đại não đang rối tung của La Tường lập tức trống rỗng… Mụ nó, có phải lão tử vừa bị hôn không!!!!
“Biến… thái…” Dung lượng não thật sự không đủ, nín nhịn chừng 20 giây La Tường mới phun ra được hai chữ này.
“Em đã một mực thấy như vậy thì anh cũng không thể lãng phí tài nguyên.” Mặc dù lời nói ra miệng như vui đùa, nhưng ánh mắt Yêu Nhất nhìn La Tường thì rất nghiêm túc.
Mịa nó!!! Tình tiết gì ấu trĩ quá vậy!!! Đây không phải là cao trào hay xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình phim tình yêu kịch thần tượng à!!!
“Tôi không chấp nhận KISS như vui đùa của anh!” Quá đáng rồi đó, bình thường khi dễ mình bằng ngôn ngữ thì thôi đi, bây giờ còn dám khi dễ mình bằng tay! Không đúng, là bằng miệng!
“Kỳ thật… anh cũng không thích tùy tiện như vậy.” Yêu Nhất nói xong lại sáp đến gần, như cũ là một nụ hôn, nhưng lần này đối phương còn khẽ cắn môi La Tường một chút, còn đưa đầu lưỡi vào miệng La Tường, cùng đầu lưỡi của cậu quấn một chỗ, liếm, khẽ đè, quay cuồng. Không hời hợt như vừa nãy, lần này hôn lưỡi nhiệt tình kéo dài hơn 1 phút.
“Hài lòng chưa?” Buông ra La Tường đang bị mình đè, Yêu Nhất liếm môi dưới hỏi.
“Vậy mà không ghét…” Mặt nóng đến đỏ lựng, La Tường có chút hoảng hốt trả lời đối phương nhưng lại giống như đang tự nói với mình.
Yêu Nhất khởi động xe, La Tường ngồi bên cạnh vẫn chưa tỉnh táo lắm, cậu không nghĩ ra bản thân tại sao lại hôn môi với một người vừa mới gặp lần đầu, chẳng những không cự tuyệt mà hôn xong còn thấy rất thoải mái!
“Chúng ta mới gặp mặt lần đầu…” Có chút không tin được, quá điên cuồng!
“Thật ra là lần thứ hai, có một lần gặp ở cửa KTV, em xém nữa té đo đất, anh đỡ em, nhớ chưa?”
“Thì ra người đó là anh.” La Tường như đã ngộ ra, hèn chi cứ cảm thấy đã gặp nhau đâu đó, chỉ là khi ấy vội vàng hấp tấp không có nhìn rõ đối phương.
“Không đúng, số lần gặp mặt không phải trọng điểm!” La Tường rốt cục bắt đầu thanh tỉnh, “Tôi trước giờ đâu phải đồng tính luyến ái…”
“Hiện giờ phát hiện ra?”
“…”
“Này…” Yêu Nhất nhìn La Tường.
“Cái gì!” La Tường hung dữ quay đầu nhìn, lại muốn hôn nữa hả?
“Không phải em nói nhà rất gần à? Sao anh lái nửa giờ còn chưa tới?” Tuy vậy trong lòng Yêu Nhất thì nghĩ rằng, tốt nhất là đừng bao giờ tới…
“Hả, bị anh nói tôi mới thấy chỗ này hình như tôi cũng chưa từng tới… Anh lái xe dựa theo chỉ dẫn của tôi à?”
“Đương nhiên! Anh đâu có biết đường ở thành phố S, đương nhiên phải nghe theo em!”
“Phắc! Anh làm sao có thể nghe theo tôi hả! Có biết tôi mù đường không!”
“Được rồi được rồi.” Hôn người ta xong, khí thế của Yêu Nhất cũng yếu đi nhiều, bất đắc dĩ mở GPS.
“Đã có thứ này, không biết dùng à!”
“Đúng đúng, anh sai rồi…”
Qua lại như thế tiếp 10 phút, cuối cùng đưa La Tường đến nơi an toàn. Khi cậu muốn xuống xe, Yêu Nhất thừa cơ giữ chặt hôn thêm vài cái mới để cậu xuống. Đối phương cũng không phản kháng, dù gì cũng không ghét còn rất có cảm giác, La Tường chính là kiểu sinh vật thẳng thắn thành thật như vậy.
Lần sau mình nên chủ động chút, La Tường cảm thán.
Chờ người kia lên lầu, Yêu Nhất gục xuống tay lái không ngẩng đầu lên nổi, đừng nhìn hắn vừa rồi cực trấn định chứ kỳ thật trong lòng cũng rất luống cuống. Bản thân luôn bình tĩnh không ngờ lại làm ra chuyện kích tình như vậy. Vốn cảm thấy hôm nay mà sờ được đầu đối phương đã đủ rồi, kết quả đầu còn chưa sờ, lông còn chưa vuốt, tay còn chưa nắm thì đã hôn, còn là hôn lưỡi, lại còn không chỉ hôn một lần! Phát triển như vậy có phải quá nhanh không? Nhưng bản thân thấy hài lòng là ổn rồi…
Bấy giờ, La Tường vào phòng đóng cửa. Ngồi trước máy tính nhìn màn hình đen thui, mặt vẫn còn hơi nóng. Cậu nghĩ, lão tử vừa rồi có phải mất mặt lắm không? Đã xuống xe còn rõ ràng hôn thêm lần nữa? TMD, ban ngày cười nhạo bọn Đoàn Đoàn là gấu koala, kết quả đến tối chính mình biến thành cá hôn môi?!
Nhưng trong lòng khoan khoái là thế nào vậy? Nhớ tới đối phương nói nghỉ hè kết thúc khi trở về trường học sẽ gặp lại, trong lòng thực chờ mong là sao đây? Lão tử rốt cục rơi vào bể tình? Còn cùng với một đứa con trai? Chẳng lẽ yêu trên mạng đã tu thành chánh quả? Thảo ni mã, vừa nãy xuống xe chỉ lo hôn hít, đã quên hỏi rõ ràng! Vậy mới nói cá là loài động vật không não mà!!!!
Cao thủ không cô đơn –
Tác giả :
Ẩn Nặc Lan San