Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu
Chương 55: Lắc xe
Xét thấy hai người không mấy mặn mà với game, bang chiến đợt sau vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ lỡ, cuối cùng cũng không rõ bang có thắng không.
Mà sausinh nhật, Khổng Tây mãi bận bịu giúp giáo sư tìm tư liệu nghiên cứu, ngày ngày ngâm mình ở thư viện, cũng không thể online, trong lúc đó chỉ lên một lần nói số di động cho Trà Sữa để cô báo thời gian và địa điểm cos.
Vì vậy, buổi sáng hôm đó khi cậu có thể ngủ nướng sau chuỗi ngày tối tăm mặt mũi vắt giò hoàn thành nhiệm vụ, Trà Sữa gọi đến.
Khổng Tây bực bội xoay người, rút vào chăn làm ngơ tiếng chuông. Không ngờ hiệu quả xuyên thấu của Thấp Thỏm quá mạnh, mặc kệ cậu bịt tai thế nào đều không thể làm ngơ, Đông Dã lại đã đi làm từ sớm, không ai giúp cậu nghe máy.
“A ——” Khổng Tây ôm lỗ tai buồn bực thét to, không cam lòng duỗi móng vuốt mò điện thoại.
“Alô!” Ngốc – kunlấy đủ hơi căm phẫn hướng tên quái quầy rầy giấc ngủ của người khác gầm thét.
“…” Đối phương dường như sửng sốt, sau đó mới dùng âm thanh lớn gấp đôi của Khổng Tây thét lại: “Hét con khỉ! Tai chị bị cậu hét điếc rồi đấy!!”
“…” Lúc này đổi lại Khổng Tây choáng váng, lỗ tai ong ong ong, ngây ngốc chờ chị Trà Sữa dạy bảo.
Trà Sữa không phụ sự mong đợi blabla giảng đạo: “Cậu và Lantis là hai tên khốn! Một tên hai tên biến mất cả! Bang hội chiến cũng không tới! Sau đó thua rất thảm có biết không! Bị Sáu Ngày Sáu Đêm chà đạp có biết không! Lần sau phải tham gia cho chị! Chà đạp lại cho chị! Chém chết Trăng Treo và hai đứa hộ pháp cho chị!”
“…” Chị hai, mới sáng sớm chị có cần hung dữ cộng xúc động vậy không.
“Nghe chưa! Nghe thì rên một tiếng cho chị!”
“Ưm~~…”
“Khỉ, mới sáng sớm phát xuân cái gì, chị bảo cậu rên một tiếng chứ không phải rên rỉ, khỉ khỉ khỉ, rên đến mức xương chị rụng rời, áu, chịu không nổi ~~ khăn tay đâu khăn tay đâu…”
“…” Chị hai, do em vừa mới tỉnh nên giọng có hơi mềm có hơi uốn, không phải cố ý, xin chị tha thứ cho hành vi vô liêm sỉ của em.
“Hại chị chảy máu mũi…”
Khổng Tây ngoan ngoan nhận lỗi, “Em sai rồi.”
“Bỏ đi bỏ đi, tha cho cậu. Mai có thời gian không?”
“Ô… Có.”
“Vậy 8 giờ sáng tập trung ở công viên XX, không đến chị thông ass cậu đó!”
“Dạ dạ, em nhất định sẽ đến.”
“Ừ, đưa điện thoại Lantis nhà cậu đây.”
Vừa nhắc đến Lantis Khổng Tây liền lên tinh thần, cảnh giác xoay người ngồi dậy, “Để… để làm gì?”
“Làm gì cái gì, tớ phải báo thời gian địa điểm cho anh ta.”
“Cái này tớ nói cũng được mà.”
“Không được! Tớ không tin cậu! Đưa số đây…”
Khổng Tây thật sự ko muốn đưa, lại không biết phải từ chối thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng phương pháp trốn tránh nguyên thủy nhất. Cúp máy! Tắt nguồn.
Ấu zè, ngủ tiếp thôi.
Lần ngủ này mang luôn cả chuyện cos phải nói với Đông Dã chôn sâu vào giấc mộng, dù sau đó có khởi động điện thoại lại cũng không nhớ ra.
Hai chồng chồng vừa vui vẻ vừa đầm ấm ăn cơm hôn môi, sau đó đi ngủ.
Chưa tới 8 giờ sáng hôm sau, di động lại đổ chuông.
Điệu Thấp Thỏm tiêu hồn kia vừa truyền tới, Khổng Tây vốn còn đang ngủ yên ổn lập tức bị dọa tỉnh, rớt độp xuống đất. May mà dưới nền có lót lớp thảm dày, không đến mức té đau.
Lại lần nữa bị quấy rầy giấc ngủ, Khổng Tây bực bội kéo điện thoại qua, “Alô!”
“Tiểu Tây!!!!!!”
Vừa nghe thấy âm thanh, tất cả những chuyện bị Khổng Tây quên mất ầm ầm ầm xông ra.
Ngốc – kun có trí nhớ thỉnh thoảng không được tốt lắm luống cuống tay chân cầm di động chạy ra ngoài cửa, vừa chạy còn vừa bịa lý do lừa người: “A, đang quẹo vào, tớ tới ngay, tới ngay tới ngay!” Nói xong khẩn cấp cúp máy, rầm rầm chạy xuống lầu.
Chạy xuống dưới nhà đúng lúc bắt gặp Đông Dã mở cửa ra ngoài.
Khổng Tây đần mặt ở bậc thang cuối, ngây người nhìn người kia quay đầu nhìn cậu.
Không bao lâu, Khổng Tây đột nhiên hoàn hồn, vọt nhanh qua, cầm tay người kia kéo ra ngoài, vừa kéo vừa sốt ruột hò hét: “Nhanh nhanh nhanh, đưa em đến công viên gì gì.”
“???” Đông Dã không hiểu gì bị Khổng Tây đẩy vào xe, nhìn cậu đóng cửa rồi lên từ phía còn lại.
Khổng Tây thắt dây an toàn, xoay người nhìn, phát hiện Đông Dã còn ngồi yên không nhúc nhích, lập tức bày ra vẻ mặt “cứ bắt người khác chiếu cố, thật chịu hết nổi anh”, cởi dây an toàn trên người mình, nhào qua thắt cho anh.
Đông Dã ôm người trước ngực, hỏi: “Sao vậy?”
Khổng Tây gấp muốn chết, vô cùng lo lắng ngẩng đầu, rất là không vui khi người không chịu phối hợp, “Mau buông ra, thắt dây an toàn đưa em đến công viên trước!”
Nhướng mày, Đông Dã không khách khí vỗ một cái lên mông cậu, thuận tay đẩy ghế lái phụ ngửa ra, rồi quật Khổng Tây qua đó, lấn người đè lên.
“…” Khổng Tây ngây ngốc nhìn người đàn ông trên người, không hiểu tình tiết đang phát triển theo hướng nào, đây là muốn làm cái gì?
“Hôm qua không thương em, hôm nay liền không chờ nổi nữa sao?”
Nhìn gương mặt cười xấu xa của Đông Dã, Khổng Tây lập tức choáng, anh nhà cậu bị công phong lưu nhập vào người!?
Đông Dã duy trì bộ dáng quỷ dị đó chống trên người Khổng Tây, tay lần mò vào trong quần ngủ chưa kịp thay của cậu, quen đường sờ lên sinh mệnh của Khổng Tây, “Vội vàng nhoài lên người tôi thế này, thật không chịu được cô đơn sao.”
Khổng Tây ngơ ngác nhìn anh, trong đầu vạn Chim Lợn gào thét lao qua, 囧囧 nghĩ: Anh công hướng nội chín chắn nhà cậu làm thế nào biến thành phong lưu sắc lang. Chẳng lẽ đây chính là xuyên không trong truyền thuyết!?
Tay của công sắc lang đã bắt đầu lên lên xuống xuống xoa nắn cậu nhỏ nhà Khổng Tây, Khổng Tây ở bên dưới rụt rụt, không kiềm được rên rĩ mấy tiếng.
Từ biểu hiện của Khổng Tây ta thấy, cậu ngốc luôn tự xưng đại não phát triển trong đầu và tự nhận rất lý trí, thật ra cũng là người dùng nửa thân dưới suy nghĩ, chí ít có 3/4 não phát triển ở dưới, 1/4 còn lại nằm trong đầu thì duy trì cuộc sống khi treo máy khi chớp nháy của mình.
Mà hiện tại, 1/4 kia hiển nhiên đã treo máy, 3/4 vẫn đang làm việcrất không cốt khí bắn trong tay Đông Dã bị nghi là sắc lang nhập người.
Đông Dã xấu xa nhìn chằm chằm cậu, đưa ngón tay còn dính ít chất dịch màu trắng khả nghi nào nào đó đến bên miệng liếm liếm, sử dụng chất giọng trầm thấp đặc trưng của anh đầu độc Khổng Tây: “Quá nhanh.”
Đã gần như trần truồng, Khổng Tây bị nói thế có chút xấu hổ, che mặt tránh trong ***g ngực người kia.
Đông Dã nâng cậu lên, kéo hai chân cậu đặt lên vai, đem ngón tay dính dịch thể cứ thế đâm thẳng vào cửa động.
Khổng Tây vội lấy tay che miệng, sợ tiếng phát ra quá vang để người khác nghe thấy, đầu óc bối rối xoay chuyển trăm lần ——
Mẹ nó giờ mới sáng sớm đó biết không biết không!!
8 giờ hơn là thời gian đi làm đó biết không biết không!!
Xe bọn họ đang đậu lộ thiên ở bên ngoài đó biết không biết không!!
Cậu đang bị đối tượng của mình xàm sỡ đó biết không biết không!!
Đối tượng nhà cậu đã biến thành lưu manh đó biết không biết không!!
Đây là lắc xe lắc xe lắc xe lắc lắc xe đó biết không biết không!!
Khổng Tây ngã trên ghế thở hồng hộc, Đông Dã lại đâm đến tuyến tiền liệt của cậu, từ sau khi để anh phát hiện ra vị trí cụ thể của điểm đó, mỗi lần bất kể ngón tay đi vào hay vật kia kia đi vào vẫn luôn không ngừng đâm tới nơi đó, làm cho cậu chỉ còn sức mà rên rỉ.
Không còn chút sức lực làm gì khác, Khổng Tây ưa xoắn xuýt nghĩ một ít chuyện.
Sáng sớm chơi lắc xe, thật sự quá là kích thích…
Ngàn vạn lần không thể kêu quá to, nếu không để người ta nhìn thấy lại phiền phức…
May mà đầu xe hướng vào trong gara, nếu quay ra ngoài, đoán chừng bất kỳ một người cận thị nặng nào cũng có thể nhìn cậu rõ ràng…
May mà cửa sổ bên đục màu…
May mà hôm nay không có việc gì…
Không có việc gì… không có việc gì… không có việc gì…
Khỉ! Cậu vừa rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cũng là do có việc gấp!!
Cuối cùng đã nhớ tới cục phiền phức Trà Sữa, Khổng Tây giãy dụa nâng đầu nhìn Đông Dã đang liếm mình, đúng lúc bắt gặp người kia ngẩng đầu, cứ thế đối diện khuôn mặt càng anh tuấn, gian tà đồng thời tràn đầy quyến rũ hơn so với bình thường, thanh máu lập tức rút xuống 0, chịu không nổi ngã ngửa về, chết tươi.
Bổ máu… bổ máu… bổ máu…
Bổ nửa ngày cuối cùng cũng bổ lại được một ít, Khổng Tây sau khi xác định mình sẽ không phun máu nữa mới giãy dụa thò đầu lên.
Đông Dã đúng lúc nhắm chuẩn tiêu cự, động thân, cả cây đi vào, chính xác không sai một li thúc tới tuyến tiền liệt. Khổng Tây “A——” một tiếng lại ngã trở về, thanh máu lần nữa rỗng tuếch, cộng thêm bị hút sạch tinh khí, không thể bổ lại.
Khổng Tây, đã bị hút khô tinh khí, vươn tay vòng quanh cổ Đông Dã, vừa “Ưm a a” kêu, vừa miệt mài đung đưa.
Tuy bị thúc đến khó nói chuyện lưu loát, nhưng tốt xấu gì vẫn để cậu nói hết: “Trà Sữa đang chờ… chờ em đó, ưm… nhẹ chút… lát nữa đi đường, a —— tại sao anh cứ làm em, a ha~~~”
Người kia dùng sức thúc lên, trêu ghẹo vỗ vỗ lên cặp mông của cậu, nói: “Không làm em thì làm ai!?”
Tên tên tên, tên này tuyệt đối không phải Đông Dã nhà cậu!
Đông Dã nhà cậu nào có thể dùng ngữ điệu khêu gợi như vậy nói chuyện!! Nào có thể háo sắc như vậy vỗ mông cậu!! Nào có thể thoải mái cùng cậu chơi trò lắc xe!! Nào có thể tùy thời tùy chỗ tùy tiện động dục!!
… Nhưng vì sao cậu lại vẫn rất hưng phấn nhỉ = =#
Khổng Tây hết sức nghi ngờ nhân phẩm chính mình, buồn bực.
Quả nhiên cậu không chỉ mang chút thuộc tính nữ vương, còn mang theo ít khuynh hướng thích bị ngược, khẩu vị quá nặng!
Âm thầm tự thương tâm một hồi, Khổng Tây bị Đông Dã cắn đau, hồi hồn.
“Làm gì cắn em!”
“Đây là trừng phạt với việc thất thần của em.”
Khổng Tây lại hai mắt đẫm lệ, đối với việc anh nhà cậu khi làm tình đột nhiên nói nhiều rất không quen.
Đông Dã bất ngờ dùng lực, đổi vị trí với Khổng Tây.
Tư thế đột ngột thay đổi, Khổng Tây trong phút chốc không kịp phản ứng, đặt nguyên mông xuống, thứ vẫn ở bên trong theo động tác kịch liệt của hai người lại đẩy sâu vào, kéo căng vách bên trong.
Khổng Tây bị đâm mất hồn, hốt hoảng ngã ra sau, Đông Dã sán theo tới, vòng tay quanh eo ôm chầm lấy thân thể mềm nhũn của cậu, hai người lập tức kề sát nhau.
Cho dù bây giờ Đông Dã đang ở dưới, sau khi ngồi thẳng vẫn nhìn ngang Khổng Tây, đặc biệt tiện hôn môi.
Ừm, độ cao rất chuẩn, không hôn thật đáng tiếc. Đông Dã thuận theo tự nhiên dán tới hôn Khổng Tây đã hoảng hốt.
Hôn xong, Đông Dã giữ chặt Khổng Tây cứ xoay trái xoay phải, lại vỗ vỗ lên mông cậu, giọng điệu cao ngạo mang chút bố thí nói: “Chuyển động đi.”
Khổng Tây: “!!!”
Khỉ, công lưu manh lại biến thành nữ vương.
Mặt Khổng Tây đỏ ửng, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi xác định không có ai ngang qua mới cam chịu số phận vịn bả vai người kia từ từ đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống.
Ghế đã được kéo lên một chút, người kia thoải mái dựa lưng kén cá chọn canh: “Đừng kẹp, thả lỏng.”
Khổng Tây trừng anh, không phối hợp co rút phía sau.
Người kia nhíu mày, vẻ mặt vừa đau đớn vừa thoải mái, dùng ngữ điệu mờ ám nói một câu khiến Khổng Tây cực kỳ oán hận: “Rất chặt… Hô, tốt lắm.”
Tốt tốt, tốt con khỉ.
Khổng Tây lại dùng sức trừng mắt liếc anh, mặt đã đỏ hoàn toàn.
Người này đang đùa cậu hay sao lại đổi kiểu liên tục như thế, thật sự là, dày vò chết cậu.
Xét thấy hành vi của Đông Dã hôm nay rất kỳ quái, mặc dù nội tâm Khổng Tây gào rú một vạn lần, nhưng sợ đạp trúng mìn không nên đạp, nên rất ngoan ngoãn làm theo lời Đông Dã, cùng anh mang đủ các kiểu ra chơi một lần.
Tận khi làm đến xương sống thắt lưng toàn thân đau nhức, tên khốn nào đó vẫn chưa bắn!
Khổng Tây nổi giận: “Anh thật không bắn à!”
“Muốn tôi bắn thì hầu hạ cho tốt đi.”
Hầu hầu hầu, hầu hạ! Anh ấy mà lại dùng từ này!!
Quá không nhân đạo! Quá không lương tâm! Quá không phúc hậu! … Quá kích thích!!
Khổng Tây lại đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Phải, phải hầu hạ thế nào chứ…”
“…” Đông Dã kỳ quái nhìn cậu, không lên tiếng.
Khổng Tây nghi hoặc trừng về.
Đông Dã: “Em không biết hầu hạ thế nào?”
Khổng Tây: “A? Tại sao em phải biết thứ đó?”
Đông Dã nhìn chằm chằm cậu, từ bên cạnh ghế lái móc ra một quyển sách bỏ túi, lật đến trang nào đó, chụp lên mặt Khổng Tây, giọng có chút cứng ngắc: “Rõ ràng trên đây khi công nói ‘hầu hạ cho tốt’, tiểu thụ sẽ dùng cách để hầu hạ tốt hắn.”
Khổng Tây kỳ quái kéo sách trên mặt xuống, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu phải hầu hạ thế nào, kết quả càng xem càng hắc tuyến.
Quyển sách kia tên gọi《 Lịch Sử Phong Lưu Của Đàn Ông Nhân Cách Phân Liệt 》.
Trang Đông Dã lật tới ở chương 《Lợi Ích Của Phân Liệt Khi Làm Tình 》.
Nội dung cậu hiện tại đang xem vừa lúc là nhân vật chính đang chuyển đổi vai diễn từ lưu manh đến nữ vương biến sang đế vương.
Thì ra đây là nguyên nhân sâu xa hôm nay anh ấy kỳ quái như vậy = =#
Đột nhiên kéo cậu ra lắc xe đơn giản chỉ vì khung cảnh trong sách là lắc xe!
Mẹ nó người ta là 3P đấy, sao không tìm thêm người đến chơi chung đi!?
Nhìn Khổng Tây không nói gì vẻ mặt như muốn mổ bụng tự tử, Đông Dã lúng túng ho nhẹ một tiếng, có chút thẹn quá hóa giận rút sách trong tay cậu ném ra phía sau, ở trước khi Khổng Tây kịp phản ứng hôn lên.
Đợi khi Khổng Tây lại lần nữa bị đè lên ghế lái phụ, cậu ngây ngốc nhìn trần xe ngẩn người, trong đầu quay cuồng một câu vừa rồi nhìn thấy trong sách ——
Yêu là luôn vụng về nghĩ mọi cách lấy lòng đối phương, cho dù không phải lần nào cũng thành công, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Cậu lại nhớ tới tối mấy hôm trước nằm trên giường không có việc gì kích động Đông Dã nên thuận miệng nói một câu: “Không kích tình! Cả làm tình cũng không kích tình! Không triển vọng! Cả làm tình cũng không triển vọng!”
Đông Dã chắc hẳn đã tưởng thật…
Khổng Tây suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến một ít chuyện xảy ra từ khi hai người qua lại, nghĩ đến một ít lời Đông Dã nói với mình, chỉ thấy vừa cảm động lại vừa áy náy, yêu thương vô cùng.
Đông Dã cúi đầu hôn lên bàn tay cậu dùng che mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Là khẩu khí quen thuộc của anh mà không phải thứ ngữ điệu kỳ quái kia.
Khổng Tây đột ngột vòng tay ôm anh, chui vào ***g ngực người kia, run rẩy nói: “Em em, em thích anh!”
Người kia dường như cười cười, khẽ cắn vai cậu.
Giọng Khổng Tây càng run hơn: “Em em em, em thích Đông Dã mặt liệt chín chắn hướng nội, không muốn thập cẩm lưu manh sắc lang nữ vương hoàng đế!”
“…” Người kia không nói gì, chỉ từ khẽ cắn ban đầu chuyển sang hung hăng cắn, cắn đến mức Khổng Tây au một tiếng, lật ngửa.
Mà sausinh nhật, Khổng Tây mãi bận bịu giúp giáo sư tìm tư liệu nghiên cứu, ngày ngày ngâm mình ở thư viện, cũng không thể online, trong lúc đó chỉ lên một lần nói số di động cho Trà Sữa để cô báo thời gian và địa điểm cos.
Vì vậy, buổi sáng hôm đó khi cậu có thể ngủ nướng sau chuỗi ngày tối tăm mặt mũi vắt giò hoàn thành nhiệm vụ, Trà Sữa gọi đến.
Khổng Tây bực bội xoay người, rút vào chăn làm ngơ tiếng chuông. Không ngờ hiệu quả xuyên thấu của Thấp Thỏm quá mạnh, mặc kệ cậu bịt tai thế nào đều không thể làm ngơ, Đông Dã lại đã đi làm từ sớm, không ai giúp cậu nghe máy.
“A ——” Khổng Tây ôm lỗ tai buồn bực thét to, không cam lòng duỗi móng vuốt mò điện thoại.
“Alô!” Ngốc – kunlấy đủ hơi căm phẫn hướng tên quái quầy rầy giấc ngủ của người khác gầm thét.
“…” Đối phương dường như sửng sốt, sau đó mới dùng âm thanh lớn gấp đôi của Khổng Tây thét lại: “Hét con khỉ! Tai chị bị cậu hét điếc rồi đấy!!”
“…” Lúc này đổi lại Khổng Tây choáng váng, lỗ tai ong ong ong, ngây ngốc chờ chị Trà Sữa dạy bảo.
Trà Sữa không phụ sự mong đợi blabla giảng đạo: “Cậu và Lantis là hai tên khốn! Một tên hai tên biến mất cả! Bang hội chiến cũng không tới! Sau đó thua rất thảm có biết không! Bị Sáu Ngày Sáu Đêm chà đạp có biết không! Lần sau phải tham gia cho chị! Chà đạp lại cho chị! Chém chết Trăng Treo và hai đứa hộ pháp cho chị!”
“…” Chị hai, mới sáng sớm chị có cần hung dữ cộng xúc động vậy không.
“Nghe chưa! Nghe thì rên một tiếng cho chị!”
“Ưm~~…”
“Khỉ, mới sáng sớm phát xuân cái gì, chị bảo cậu rên một tiếng chứ không phải rên rỉ, khỉ khỉ khỉ, rên đến mức xương chị rụng rời, áu, chịu không nổi ~~ khăn tay đâu khăn tay đâu…”
“…” Chị hai, do em vừa mới tỉnh nên giọng có hơi mềm có hơi uốn, không phải cố ý, xin chị tha thứ cho hành vi vô liêm sỉ của em.
“Hại chị chảy máu mũi…”
Khổng Tây ngoan ngoan nhận lỗi, “Em sai rồi.”
“Bỏ đi bỏ đi, tha cho cậu. Mai có thời gian không?”
“Ô… Có.”
“Vậy 8 giờ sáng tập trung ở công viên XX, không đến chị thông ass cậu đó!”
“Dạ dạ, em nhất định sẽ đến.”
“Ừ, đưa điện thoại Lantis nhà cậu đây.”
Vừa nhắc đến Lantis Khổng Tây liền lên tinh thần, cảnh giác xoay người ngồi dậy, “Để… để làm gì?”
“Làm gì cái gì, tớ phải báo thời gian địa điểm cho anh ta.”
“Cái này tớ nói cũng được mà.”
“Không được! Tớ không tin cậu! Đưa số đây…”
Khổng Tây thật sự ko muốn đưa, lại không biết phải từ chối thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng phương pháp trốn tránh nguyên thủy nhất. Cúp máy! Tắt nguồn.
Ấu zè, ngủ tiếp thôi.
Lần ngủ này mang luôn cả chuyện cos phải nói với Đông Dã chôn sâu vào giấc mộng, dù sau đó có khởi động điện thoại lại cũng không nhớ ra.
Hai chồng chồng vừa vui vẻ vừa đầm ấm ăn cơm hôn môi, sau đó đi ngủ.
Chưa tới 8 giờ sáng hôm sau, di động lại đổ chuông.
Điệu Thấp Thỏm tiêu hồn kia vừa truyền tới, Khổng Tây vốn còn đang ngủ yên ổn lập tức bị dọa tỉnh, rớt độp xuống đất. May mà dưới nền có lót lớp thảm dày, không đến mức té đau.
Lại lần nữa bị quấy rầy giấc ngủ, Khổng Tây bực bội kéo điện thoại qua, “Alô!”
“Tiểu Tây!!!!!!”
Vừa nghe thấy âm thanh, tất cả những chuyện bị Khổng Tây quên mất ầm ầm ầm xông ra.
Ngốc – kun có trí nhớ thỉnh thoảng không được tốt lắm luống cuống tay chân cầm di động chạy ra ngoài cửa, vừa chạy còn vừa bịa lý do lừa người: “A, đang quẹo vào, tớ tới ngay, tới ngay tới ngay!” Nói xong khẩn cấp cúp máy, rầm rầm chạy xuống lầu.
Chạy xuống dưới nhà đúng lúc bắt gặp Đông Dã mở cửa ra ngoài.
Khổng Tây đần mặt ở bậc thang cuối, ngây người nhìn người kia quay đầu nhìn cậu.
Không bao lâu, Khổng Tây đột nhiên hoàn hồn, vọt nhanh qua, cầm tay người kia kéo ra ngoài, vừa kéo vừa sốt ruột hò hét: “Nhanh nhanh nhanh, đưa em đến công viên gì gì.”
“???” Đông Dã không hiểu gì bị Khổng Tây đẩy vào xe, nhìn cậu đóng cửa rồi lên từ phía còn lại.
Khổng Tây thắt dây an toàn, xoay người nhìn, phát hiện Đông Dã còn ngồi yên không nhúc nhích, lập tức bày ra vẻ mặt “cứ bắt người khác chiếu cố, thật chịu hết nổi anh”, cởi dây an toàn trên người mình, nhào qua thắt cho anh.
Đông Dã ôm người trước ngực, hỏi: “Sao vậy?”
Khổng Tây gấp muốn chết, vô cùng lo lắng ngẩng đầu, rất là không vui khi người không chịu phối hợp, “Mau buông ra, thắt dây an toàn đưa em đến công viên trước!”
Nhướng mày, Đông Dã không khách khí vỗ một cái lên mông cậu, thuận tay đẩy ghế lái phụ ngửa ra, rồi quật Khổng Tây qua đó, lấn người đè lên.
“…” Khổng Tây ngây ngốc nhìn người đàn ông trên người, không hiểu tình tiết đang phát triển theo hướng nào, đây là muốn làm cái gì?
“Hôm qua không thương em, hôm nay liền không chờ nổi nữa sao?”
Nhìn gương mặt cười xấu xa của Đông Dã, Khổng Tây lập tức choáng, anh nhà cậu bị công phong lưu nhập vào người!?
Đông Dã duy trì bộ dáng quỷ dị đó chống trên người Khổng Tây, tay lần mò vào trong quần ngủ chưa kịp thay của cậu, quen đường sờ lên sinh mệnh của Khổng Tây, “Vội vàng nhoài lên người tôi thế này, thật không chịu được cô đơn sao.”
Khổng Tây ngơ ngác nhìn anh, trong đầu vạn Chim Lợn gào thét lao qua, 囧囧 nghĩ: Anh công hướng nội chín chắn nhà cậu làm thế nào biến thành phong lưu sắc lang. Chẳng lẽ đây chính là xuyên không trong truyền thuyết!?
Tay của công sắc lang đã bắt đầu lên lên xuống xuống xoa nắn cậu nhỏ nhà Khổng Tây, Khổng Tây ở bên dưới rụt rụt, không kiềm được rên rĩ mấy tiếng.
Từ biểu hiện của Khổng Tây ta thấy, cậu ngốc luôn tự xưng đại não phát triển trong đầu và tự nhận rất lý trí, thật ra cũng là người dùng nửa thân dưới suy nghĩ, chí ít có 3/4 não phát triển ở dưới, 1/4 còn lại nằm trong đầu thì duy trì cuộc sống khi treo máy khi chớp nháy của mình.
Mà hiện tại, 1/4 kia hiển nhiên đã treo máy, 3/4 vẫn đang làm việcrất không cốt khí bắn trong tay Đông Dã bị nghi là sắc lang nhập người.
Đông Dã xấu xa nhìn chằm chằm cậu, đưa ngón tay còn dính ít chất dịch màu trắng khả nghi nào nào đó đến bên miệng liếm liếm, sử dụng chất giọng trầm thấp đặc trưng của anh đầu độc Khổng Tây: “Quá nhanh.”
Đã gần như trần truồng, Khổng Tây bị nói thế có chút xấu hổ, che mặt tránh trong ***g ngực người kia.
Đông Dã nâng cậu lên, kéo hai chân cậu đặt lên vai, đem ngón tay dính dịch thể cứ thế đâm thẳng vào cửa động.
Khổng Tây vội lấy tay che miệng, sợ tiếng phát ra quá vang để người khác nghe thấy, đầu óc bối rối xoay chuyển trăm lần ——
Mẹ nó giờ mới sáng sớm đó biết không biết không!!
8 giờ hơn là thời gian đi làm đó biết không biết không!!
Xe bọn họ đang đậu lộ thiên ở bên ngoài đó biết không biết không!!
Cậu đang bị đối tượng của mình xàm sỡ đó biết không biết không!!
Đối tượng nhà cậu đã biến thành lưu manh đó biết không biết không!!
Đây là lắc xe lắc xe lắc xe lắc lắc xe đó biết không biết không!!
Khổng Tây ngã trên ghế thở hồng hộc, Đông Dã lại đâm đến tuyến tiền liệt của cậu, từ sau khi để anh phát hiện ra vị trí cụ thể của điểm đó, mỗi lần bất kể ngón tay đi vào hay vật kia kia đi vào vẫn luôn không ngừng đâm tới nơi đó, làm cho cậu chỉ còn sức mà rên rỉ.
Không còn chút sức lực làm gì khác, Khổng Tây ưa xoắn xuýt nghĩ một ít chuyện.
Sáng sớm chơi lắc xe, thật sự quá là kích thích…
Ngàn vạn lần không thể kêu quá to, nếu không để người ta nhìn thấy lại phiền phức…
May mà đầu xe hướng vào trong gara, nếu quay ra ngoài, đoán chừng bất kỳ một người cận thị nặng nào cũng có thể nhìn cậu rõ ràng…
May mà cửa sổ bên đục màu…
May mà hôm nay không có việc gì…
Không có việc gì… không có việc gì… không có việc gì…
Khỉ! Cậu vừa rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cũng là do có việc gấp!!
Cuối cùng đã nhớ tới cục phiền phức Trà Sữa, Khổng Tây giãy dụa nâng đầu nhìn Đông Dã đang liếm mình, đúng lúc bắt gặp người kia ngẩng đầu, cứ thế đối diện khuôn mặt càng anh tuấn, gian tà đồng thời tràn đầy quyến rũ hơn so với bình thường, thanh máu lập tức rút xuống 0, chịu không nổi ngã ngửa về, chết tươi.
Bổ máu… bổ máu… bổ máu…
Bổ nửa ngày cuối cùng cũng bổ lại được một ít, Khổng Tây sau khi xác định mình sẽ không phun máu nữa mới giãy dụa thò đầu lên.
Đông Dã đúng lúc nhắm chuẩn tiêu cự, động thân, cả cây đi vào, chính xác không sai một li thúc tới tuyến tiền liệt. Khổng Tây “A——” một tiếng lại ngã trở về, thanh máu lần nữa rỗng tuếch, cộng thêm bị hút sạch tinh khí, không thể bổ lại.
Khổng Tây, đã bị hút khô tinh khí, vươn tay vòng quanh cổ Đông Dã, vừa “Ưm a a” kêu, vừa miệt mài đung đưa.
Tuy bị thúc đến khó nói chuyện lưu loát, nhưng tốt xấu gì vẫn để cậu nói hết: “Trà Sữa đang chờ… chờ em đó, ưm… nhẹ chút… lát nữa đi đường, a —— tại sao anh cứ làm em, a ha~~~”
Người kia dùng sức thúc lên, trêu ghẹo vỗ vỗ lên cặp mông của cậu, nói: “Không làm em thì làm ai!?”
Tên tên tên, tên này tuyệt đối không phải Đông Dã nhà cậu!
Đông Dã nhà cậu nào có thể dùng ngữ điệu khêu gợi như vậy nói chuyện!! Nào có thể háo sắc như vậy vỗ mông cậu!! Nào có thể thoải mái cùng cậu chơi trò lắc xe!! Nào có thể tùy thời tùy chỗ tùy tiện động dục!!
… Nhưng vì sao cậu lại vẫn rất hưng phấn nhỉ = =#
Khổng Tây hết sức nghi ngờ nhân phẩm chính mình, buồn bực.
Quả nhiên cậu không chỉ mang chút thuộc tính nữ vương, còn mang theo ít khuynh hướng thích bị ngược, khẩu vị quá nặng!
Âm thầm tự thương tâm một hồi, Khổng Tây bị Đông Dã cắn đau, hồi hồn.
“Làm gì cắn em!”
“Đây là trừng phạt với việc thất thần của em.”
Khổng Tây lại hai mắt đẫm lệ, đối với việc anh nhà cậu khi làm tình đột nhiên nói nhiều rất không quen.
Đông Dã bất ngờ dùng lực, đổi vị trí với Khổng Tây.
Tư thế đột ngột thay đổi, Khổng Tây trong phút chốc không kịp phản ứng, đặt nguyên mông xuống, thứ vẫn ở bên trong theo động tác kịch liệt của hai người lại đẩy sâu vào, kéo căng vách bên trong.
Khổng Tây bị đâm mất hồn, hốt hoảng ngã ra sau, Đông Dã sán theo tới, vòng tay quanh eo ôm chầm lấy thân thể mềm nhũn của cậu, hai người lập tức kề sát nhau.
Cho dù bây giờ Đông Dã đang ở dưới, sau khi ngồi thẳng vẫn nhìn ngang Khổng Tây, đặc biệt tiện hôn môi.
Ừm, độ cao rất chuẩn, không hôn thật đáng tiếc. Đông Dã thuận theo tự nhiên dán tới hôn Khổng Tây đã hoảng hốt.
Hôn xong, Đông Dã giữ chặt Khổng Tây cứ xoay trái xoay phải, lại vỗ vỗ lên mông cậu, giọng điệu cao ngạo mang chút bố thí nói: “Chuyển động đi.”
Khổng Tây: “!!!”
Khỉ, công lưu manh lại biến thành nữ vương.
Mặt Khổng Tây đỏ ửng, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi xác định không có ai ngang qua mới cam chịu số phận vịn bả vai người kia từ từ đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống.
Ghế đã được kéo lên một chút, người kia thoải mái dựa lưng kén cá chọn canh: “Đừng kẹp, thả lỏng.”
Khổng Tây trừng anh, không phối hợp co rút phía sau.
Người kia nhíu mày, vẻ mặt vừa đau đớn vừa thoải mái, dùng ngữ điệu mờ ám nói một câu khiến Khổng Tây cực kỳ oán hận: “Rất chặt… Hô, tốt lắm.”
Tốt tốt, tốt con khỉ.
Khổng Tây lại dùng sức trừng mắt liếc anh, mặt đã đỏ hoàn toàn.
Người này đang đùa cậu hay sao lại đổi kiểu liên tục như thế, thật sự là, dày vò chết cậu.
Xét thấy hành vi của Đông Dã hôm nay rất kỳ quái, mặc dù nội tâm Khổng Tây gào rú một vạn lần, nhưng sợ đạp trúng mìn không nên đạp, nên rất ngoan ngoãn làm theo lời Đông Dã, cùng anh mang đủ các kiểu ra chơi một lần.
Tận khi làm đến xương sống thắt lưng toàn thân đau nhức, tên khốn nào đó vẫn chưa bắn!
Khổng Tây nổi giận: “Anh thật không bắn à!”
“Muốn tôi bắn thì hầu hạ cho tốt đi.”
Hầu hầu hầu, hầu hạ! Anh ấy mà lại dùng từ này!!
Quá không nhân đạo! Quá không lương tâm! Quá không phúc hậu! … Quá kích thích!!
Khổng Tây lại đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Phải, phải hầu hạ thế nào chứ…”
“…” Đông Dã kỳ quái nhìn cậu, không lên tiếng.
Khổng Tây nghi hoặc trừng về.
Đông Dã: “Em không biết hầu hạ thế nào?”
Khổng Tây: “A? Tại sao em phải biết thứ đó?”
Đông Dã nhìn chằm chằm cậu, từ bên cạnh ghế lái móc ra một quyển sách bỏ túi, lật đến trang nào đó, chụp lên mặt Khổng Tây, giọng có chút cứng ngắc: “Rõ ràng trên đây khi công nói ‘hầu hạ cho tốt’, tiểu thụ sẽ dùng cách để hầu hạ tốt hắn.”
Khổng Tây kỳ quái kéo sách trên mặt xuống, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu phải hầu hạ thế nào, kết quả càng xem càng hắc tuyến.
Quyển sách kia tên gọi《 Lịch Sử Phong Lưu Của Đàn Ông Nhân Cách Phân Liệt 》.
Trang Đông Dã lật tới ở chương 《Lợi Ích Của Phân Liệt Khi Làm Tình 》.
Nội dung cậu hiện tại đang xem vừa lúc là nhân vật chính đang chuyển đổi vai diễn từ lưu manh đến nữ vương biến sang đế vương.
Thì ra đây là nguyên nhân sâu xa hôm nay anh ấy kỳ quái như vậy = =#
Đột nhiên kéo cậu ra lắc xe đơn giản chỉ vì khung cảnh trong sách là lắc xe!
Mẹ nó người ta là 3P đấy, sao không tìm thêm người đến chơi chung đi!?
Nhìn Khổng Tây không nói gì vẻ mặt như muốn mổ bụng tự tử, Đông Dã lúng túng ho nhẹ một tiếng, có chút thẹn quá hóa giận rút sách trong tay cậu ném ra phía sau, ở trước khi Khổng Tây kịp phản ứng hôn lên.
Đợi khi Khổng Tây lại lần nữa bị đè lên ghế lái phụ, cậu ngây ngốc nhìn trần xe ngẩn người, trong đầu quay cuồng một câu vừa rồi nhìn thấy trong sách ——
Yêu là luôn vụng về nghĩ mọi cách lấy lòng đối phương, cho dù không phải lần nào cũng thành công, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Cậu lại nhớ tới tối mấy hôm trước nằm trên giường không có việc gì kích động Đông Dã nên thuận miệng nói một câu: “Không kích tình! Cả làm tình cũng không kích tình! Không triển vọng! Cả làm tình cũng không triển vọng!”
Đông Dã chắc hẳn đã tưởng thật…
Khổng Tây suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến một ít chuyện xảy ra từ khi hai người qua lại, nghĩ đến một ít lời Đông Dã nói với mình, chỉ thấy vừa cảm động lại vừa áy náy, yêu thương vô cùng.
Đông Dã cúi đầu hôn lên bàn tay cậu dùng che mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Là khẩu khí quen thuộc của anh mà không phải thứ ngữ điệu kỳ quái kia.
Khổng Tây đột ngột vòng tay ôm anh, chui vào ***g ngực người kia, run rẩy nói: “Em em, em thích anh!”
Người kia dường như cười cười, khẽ cắn vai cậu.
Giọng Khổng Tây càng run hơn: “Em em em, em thích Đông Dã mặt liệt chín chắn hướng nội, không muốn thập cẩm lưu manh sắc lang nữ vương hoàng đế!”
“…” Người kia không nói gì, chỉ từ khẽ cắn ban đầu chuyển sang hung hăng cắn, cắn đến mức Khổng Tây au một tiếng, lật ngửa.
Tác giả :
Tiểu Thấu Minh