Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo
Chương 54: Ở rạp chiếu phim thổ lộ nội tâm
Giỏi quá 3 chương rồi nè
Lúc ăn cơm, Tô Bắc Bằng trộm quan sát nhất cử nhất động xung quanh, cảm thấy rất là xấu hổ. Hoàn toàn là như hai người khác nhau, thật phải hoài nghi nàng có phải hay không có hai mặt . Vừa mới nãy hoàn toàn là một nữ nhân nghịch ngợm nhiều chuyện, nháy mắt, tao nhã thục nữ, còn pha thêm một chút công chúa quý tộc.
Tô Bình cùng Trần Ngọc Phượng trong lúc này cũng dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau: cô dâu mới này, có hi vọng.
Sau khi cơm nước xong, Phương Linh tìm cớ rất hảo, “Thúc thúc, ta cùng cậu ấy ra đi xem phim nha. Các người nhường cậu ấy cho ta một lúc có được không?”
Thật là một nữ hài tử ngoan ngoãn lễ phép. Trần – Tô hai vợ chồng tất nhiên là vui tươi hớn hở gật đầu, tự tay đem con trai tống ra cửa. Nếu không đồng ý thì con dâu này không tới tay rồi.
“Ba mẹ, Sau khi con xem phim xong, liền trực tiếp quay về trường học .” Tô Bắc Bằng xoay người, cười cáo biệt, “Hữu Hữu, em nhất định phải ngoan. Không cần tiếp tục nghịch ngợm tuỳ hứng biết không?”
“Đã biết ca ca. Cần thường về nhà nha.” Chính yếu chính là muốn được tặng chocola. Đây là tiếng lòng tiểu tử Tô Hữu kia.
Rẽ vào cái ngõ nhỏ, ở đó có một cỗ xe cao cấp có rèm che đang chờ, trước xe có một người đàn ông mặc tây trang cung kính đứng chờ, nhìn thấy Phương Linh đi đến, thì khom lưng cúi chào, sau đó mở cửa xe, để hai người đi vào.
Vốn nghĩ đến Phương Linh chính là tìm lấy cớ, để cho hai người thoát thân. Chính là khi thực sự đứng ở rạp chiếu phim “Sao Trời” thì Tô Bắc Bằng 囧 …”Phương tiểu thư, ngươi sẽ không thật sự muốn tới xem phim đi?”
“Ác, đi vào sẽ biết.” Phương Linh cất bước chân đi trước, cầm thui túi túi, dẫn đầu đi lên phía trước. JQ tràn đầy, ai có tâm tư mà xem ba cái phim điện ảnh kia? Vẫn là chu đáo mà nghe ngóng, kaka.
Tô Bắc Bằng ngại ngùng muốn rời đi, thế nào đối phương cũng là con gái, dù sao cũng có chút mất mặt đi? Đi theo.
Còn chưa kịp đi lên mua vé, thì liền nhìn thấy một nam nhân đứng nghiên, lo lắng không ngừng nâng tay xem giờ, Tô Bắc Bằng chín mươi độ xoay người, chạy! Còn chưa nghĩ ra cần như thế nào đối mặt Lăng Quân Diệu cảm xúc lộn xộn kia cũng chưa sửa sang lại hảo, cái tính đà điểu rụt cổ lại trương ra rồi. Lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ?
Có lẽ là tâm hữu linh tê, cũng có lẽ là Tô Bắc Bằng động tác quá mạnh, làm Lăng Quân Diệu chú ý tới. Cho dù mặc chính là giày da tỏa sáng, cũng không trở ngại bước chân Lăng Quân Diệu mạnh mẽ chạy theo. Anh đem ưu thế chân dài phát huy đến mức tận cùng, không mấy chốc là đuổi kịp Tô Bắc Bằng, gắt gao túm chặt tay cậu.
“Bằng tử.” Nam nhân phì phò thở lớn, khi Tô Bắc Bằng xoay người thì gọi lớn.
Tô Bắc Bằng liếc mắt, “Có gì không?” Tiên sinh, tôi với anh rất quen thuộc sao? Chỉ gặp mặt qua có vài lần thôi? Bằng tử Bằng tử kêu làm như thân thiết lắm vậy.
Nam nhân không nói nữa, mà là cường ngạnh dắt lấy tay Tô Bắc Bằng, sải bước chân, hướng rạp chiếu phim đi đến. Tô Bắc Bằng thật ra muốn tránh thoát, nhưng cậu càng giãy dụa, đối phương lại bắt càng chặt. Muốn kêu người, lại ngại mặt mũi. Cũng chỉ có thể tùy ý cho anh dắt. Điên rồi, lực tay thật đúng là mẹ nó lớn. Nam nhân bá đạo …
Ở một góc hẻo lánh, Phương tiểu thư đã sớm cầm Iphone của mình điên loạn chụp một trận . Nếu bộ nhớ máy không phải khổng lồ thì không thể nào lưu hết. Chậc chậc chậc, thật là một màn cẩu huyết.
Hai người vào rạp chiếu phim sau đó ngồi xuống, trầm mặc không nói. Chính là… tay vẫn còn nắm chặt lấy, chỉ sợ thoáng một chút thả lỏng, đối phương lại quay đầu chạy.
Tô Bắc Bằng hai mắt phừng phừng lửa mà nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt tay cậu, chú ý tới ngón áp út kia phiếm ngân quang, sau trong tâm không hiểu sao đau đớn, ánh mắt tựa hồ có cảm giác nóng nóng chua xót. Thừa dịp đối phương lơi lỏng, Tô Bắc Bằng dùng sức tránh né, thuận lợi giải thoát, xoa xoa cổ tay đau nhức. Lạnh lùng nói, “Tiên sinh, xin đừng tùy tiện đùa giỡn có được không?”
“Bằng tử, ” Lăng Quân Diệu thấy cậu đứng lên lại muốn đi, lo lắng đứng theo, hai tay đè chặt bờ vai của cậu, anh có một dự cảm bát hảo mãnh liệt, nếu hiện tại tiếp tục không giải thích rõ ràng, sau này thật sự sẽ không còn cơ hội để nói .”Tôi nghĩ chúng ta phải hảo hảo nói chuyện.”
“… ?” Tô Bắc Bằng mắt trợn trắng, muốn nói liền nói đi, làm gì động tay động chân. Hơn nữa Lăng tiên sinh… Dù cho thế nào, nói chuyện không phải là đi quán cà phê tao nhã gì đó sao? Đến rạp chiếu phim làm chi?
Lăng Quân Diệu mỉm cười nói, “Trước tiên cùng tôi xem xong bộ phim này có được không? Sau đó hãy nghe tôi nói xong những gì muốn nói, đến lúc đó… cậu muốn đi, thì tôi cũng sẽ thả tay ra.”
Nắm chặt bả vai của mình, hai tay tựa hồ có chút run rẩy, Tô Bắc Bằng nhìn lại ánh mắt của anh, nhìn thấy trong đó là khao khát và ý vị. Ngây ngốc gật gật đầu, ai ya ngồi xuống. Có đôi khi, thật sự không nên tùy nhiện nhìn vào ánh mắt người khác, ngươi sẽ bất tri bất giác bị cuốn hút…
Đèn, nhẹ tắt. Màn hình chiếu phim bỗng dưng xuất hiện hai cái ♂♂, sau đó ở giữa xuất hiện một đoạn Hàn văn, tiếp theo là Trung văn phụ đề “Bằng hữu quan hệ” . Nguyên lai là phim Hàn Quốc. Khúc đầu phim có chút khôi hài, chính là nam nhân này … Khụ, có chút yếu đuối. Diện mạo rất tốt, hơi chút có hứng thú , Tô Bắc Bằng hơi buông lỏng tâm tình mà xem phim.
Khi nhìn thấy nam nhân này đi đến gần một nam nhân binh quân khác, Tô Bắc Bằng hoàn toàn minh bạch. Ta kháo, cái nam nhân xuất hiện ban đầu là một tiểu thụ! Binh quân này chính là tiểu công. Lại còn manh đến như vậy. Tiểu thụ đến thăm tiểu công, hai người ngồi chung một cái bàn, hai mắt nhìn nhau, phía dưới bàn tiểu thụ có chút do dự đưa chân, muốn đụng vào tiểu công, tâm hữu linh tê, tiểu công hai chân duỗi ra, vững vàng kẹp lấy, sau đó hai người nhìn nhau cười.
“Nga! !”
“Hảo manh ôi chao!”
Chỗ ngồi phía sau truyền đến một trận kinh hô. Hắc tuyến tràn đầy… Tô Bắc Bằng không quay đầu lại cũng biết, nhất định là hủ nữ. Liếc mắt xem Lăng Quân Diệu bên cạnh, anh hình như xem rất chuyên tâm, biểu tình chăm chú, giống như đã muốn nhập định.
Chậm rãi, thời gian một chút một chút trôi qua. Đang xem đến cảnh hai người XXOO bị mẫu thân tiểu công phát hiện ra, Tô Bắc Bằng sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo. Gian nan nuốt ngụm nước miếng, bất an thở phì phò, Tô Bắc Bằng không dám nhìn nữa, chính là lại muốn biết kết quả tình yêu của hai người sẽ như thế nào, kết cục có phải hoàn mỹ cùng một chỗ hay không.
Mẫu thân tiểu công khóc đến thực thương tâm, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng.
Tô Bắc Bằng cả người run rẩy, lòng đang co rút đau đớn. Không biết là bị phim làm cảm động, hay là đang sợ cái gì. Tay phải chợt truyền đến một cảm giác ấm áp, tiếp theo tay bị nắm thật chặc, quay đầu, là Lăng Quân Diệu ở bên cạnh khuôn mặt tươi cười, mang theo kiên nghị cùng tràn đầy tự tin.
Kết cục đương nhiên là tốt đẹp chính là, bởi vì đó là phim.
Khán giả dần dần tán đi, lúc này Tô Bắc Bằng mới phát hiện, các cặp đôi nam nam đến xem phim quả thực không ít.
“Bằng tử, ” Lăng Quân Diệu hít thở sâu một hơi sau đó nói tiếp, “Anh thừa nhận lúc trước anh lừa em. Lúc ấy anh là bị em đột nhiên xuất hiện mà làm váng đầu hỏng não, không thanh tỉnh nổi. Thầm nghĩ, chỉ cần chậm rãi tiếp cận em, cho em tiếp nhận anh, chúng ta chậm rãi tìm hiểu nhau rõ ràng, tiếp tục yêu nhau, đến lúc đó anh sẽ đem hết thảy tiền căn hậu quả nói cho em biết, dù cho em có tức giận, cũng không thể rời bỏ anh mà đi. Chính là hiện tại anh phát hiện, anh đã làm sai rồi. Tha thứ cho anh, anh không có yêu đương qua, không biết đi mở đường là cần làm gì, phải dùng cái phương pháp gì để đối đãi với người mà mình yêu thương.
Nói ra thì thật tức cười, anh đã sắp ba mươi , còn không có yêu đương qua. Ha ha…” Lăng Quân Diệu tự giễu tự cười, sau đó khôi phục lại vẻ mặt chân tình, “Kỳ thật rất có thể, ở trong trò chơi liền thích em . Tuy rằng, không biết em trông như thế nào, cũng chỉ nghe qua thanh âm của em. Nhưng anh thật sự không tự chủ được luôn bị em hấp dẫn, từng tiếng từng tiếng em nói đều dễ dàng đem trái tim của anh mà cướp đi. Anh thậm chí chuẩn bị tâm lý cho tốt, cho dù em xấu xí như khủng long, anh cũng muốn . Nhưng anh thực may mắn, em rất tuấn tú.”
“Chậc chậc… Thực là một nam nhân có tâm cơ, hiểu được thời cơ lúc này phải biết vuốt mông ngựa, nịnh nọt thật là khéo quá?’ nơi góc hẻo lánh, Phương Linh đánh giá.
Tô Bắc Bằng trong lòng trước tiên rất vui vẻ sau đó lại liền trầm trọng .”Anh không có nghĩ qua, nếu chúng ta thật sự ở cùng một chỗ, cùng diễn viên trong phim giống nhau, bị người nhà phát hiện thì sao?”
“Nghĩ tới. Vi phu…” Phát hiện mình thất thố nói từ sai, Lăng Quân Diệu nhanh chóng xua xua đầu lưỡi, “Anh có tự tin đối phó với người nhà của anh. Còn về nhà của em … Anh đã từng nghe qua một câu nói: yêu một người, thì phải tín nhiệm người ấy.”
Ngụ ý chính là, nếu hai người bọn họ thực ở cùng một chỗ, anh tin tưởng Tô Bắc Bằng có năng lực có thể thuyết phục người nhà cậu, hoặc là giải quyết loại vấn đề này.
“…” Tô Bắc Bằng trầm mặc, chậm rãi xoay người. Tâm vẫn là rất loạn…
“Bằng tử. Anh cảm thấy được, hai người trong phim, so ra kém chúng ta.” Lăng Quân Diệu phóng nhu thanh âm, tiếp tục nói, “Trừ bỏ bị người nhà phát hiện, có thể nói con đường tình yêu của bọn họ đi vô cùng thuận lợi. Một vợ một chồng, không, hai phu phu đều không có cãi nhau. Nếu chúng ta giống bọn họ, trong cuộc sống sau này , không có cãi nhau, cảm tình liền phai nhạt, sớm hay muộn sẽ chia tay. Nhưng mà, chúng ta cần mặt đối mặt, còn có rất nhiều, mỗi một bước đều cũng thực gian khổ. Có thể đây mới thực sự là tình yêu, sau khi tóc trắng xoá, ngồi ở trên ghế, nhìn ảnh chụp mà hồi tưởng về thời trẻ, còn có thể cảm thán, nguyên lai chúng ta từng thật sự mãnh liệt yêu đương, điên cuồng yêu đương, liều lĩnh yêu đương. Sau đó… Gắt gao ôm nhau.”
“TMD, cái đoạn này làm tâm hồn thiếu nữ của bổn tiểu thư hung hăng làm cảm động.” Phương Linh phun một câu nói tục, thật tình là bây giờ mới biết Lăng tổng miệng lưỡi ngọt ngào đến như vậy?
“Chính là …” Tô Bắc Bằng xoay người lại, nhìn Lăng Quân Diệu, “Chúng ta như vậy ……..”
“Cũng không trở ngại gì đúng không? Cho nên thừa dịp hiện tại, em muốn bứt ra, còn kịp. Cho nên anh mới chịu đem hết thảy đều nói cho em hiểu được. Một khi em quyết định theo anh… Không đúng, một khi em quyết định muốn cho anh đi theo em đến chân trời góc biển, vậy em thật không có đường về . Có lẽ phía trước chờ chúng ta, là chông gai, có thể không phải là con đường trải đầy hoa, nhưng chúng ta phải dùng tình yêu của chính mà mà vượt qua hết thảy.” Thanh âm trầm thấp càng ngày càng nhẹ nhàng … Mềm mỏng đến có chút run rẩy.
Tô Bắc Bằng có cảm giác cậu đang sợ hãi, bất an. Cậu càng là muốn che dấu, lại càng không thể trấn định tự nhiên. Người nam nhân này… Là ở làm đáp án mà cậu sợ hãi sao?
“Anh để cho tôi suy nghĩ một chút được không?” Tô Bắc Bằng rất sợ hãi, cậu sợ hãi đáp án của cậu sẽ đem hai người đẩy về phía vạn kiếp bất phục.
Lăng Quân Diệu cười gật gật đầu, mang theo vài phần khổ tâm và hàm xúc . Tô Bắc Bằng không thích, “Anh cười còn thua không cười.”
“Anh đưa em trở về trường học.” Lăng Quân Diệu không có để ý câu cậu vừa nói kia, “Về việc anh đi điều tra em… Thực xin lỗi. Em muốn trả thù, ân… Điều tra vi phu… Ách, cũng điều tra anh đi.”
Tô Bắc Bằng mắt trợn trắng, “Tra cái gì. Tôi không có nhàn rỗi mà đi mời trinh thám này nọ, dù sao thân thế của tôi cũng không có gì cần giấu diếm.” Không sao cả nhún nhún vai, “Chỉ là của tôi hi vọng… Sau khi này anh muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi tôi. Cái sự việc này sẽ không được tôi cho phép, cảm giác bị người ta nhìn thấy không còn một mảnh, tôi không thích.”
“Ân.”
Ngồi trên xe Lăng Quân Diệu , hai người liền không nói gì nữa, đều cần im lặng. Nghe một khúc nhạc piano dịu dàng, Tô Bắc Bằng tâm thật lâu không thể bình tĩnh. Lúc này, lại nhận được một cái tin ngắn.
‘Đừng đáp ứng hắn. Cậu phải cùng tôi ở cùng một chỗ. Hắn sẽ không cho cậu hạnh phúc !’
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mị… Này chương viết cố gắng thuận da.
Edit nói ra suy nghĩ của mình:Tác giả cắt chương ngay chỗ này thiệt là vui.
Lúc ăn cơm, Tô Bắc Bằng trộm quan sát nhất cử nhất động xung quanh, cảm thấy rất là xấu hổ. Hoàn toàn là như hai người khác nhau, thật phải hoài nghi nàng có phải hay không có hai mặt . Vừa mới nãy hoàn toàn là một nữ nhân nghịch ngợm nhiều chuyện, nháy mắt, tao nhã thục nữ, còn pha thêm một chút công chúa quý tộc.
Tô Bình cùng Trần Ngọc Phượng trong lúc này cũng dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau: cô dâu mới này, có hi vọng.
Sau khi cơm nước xong, Phương Linh tìm cớ rất hảo, “Thúc thúc, ta cùng cậu ấy ra đi xem phim nha. Các người nhường cậu ấy cho ta một lúc có được không?”
Thật là một nữ hài tử ngoan ngoãn lễ phép. Trần – Tô hai vợ chồng tất nhiên là vui tươi hớn hở gật đầu, tự tay đem con trai tống ra cửa. Nếu không đồng ý thì con dâu này không tới tay rồi.
“Ba mẹ, Sau khi con xem phim xong, liền trực tiếp quay về trường học .” Tô Bắc Bằng xoay người, cười cáo biệt, “Hữu Hữu, em nhất định phải ngoan. Không cần tiếp tục nghịch ngợm tuỳ hứng biết không?”
“Đã biết ca ca. Cần thường về nhà nha.” Chính yếu chính là muốn được tặng chocola. Đây là tiếng lòng tiểu tử Tô Hữu kia.
Rẽ vào cái ngõ nhỏ, ở đó có một cỗ xe cao cấp có rèm che đang chờ, trước xe có một người đàn ông mặc tây trang cung kính đứng chờ, nhìn thấy Phương Linh đi đến, thì khom lưng cúi chào, sau đó mở cửa xe, để hai người đi vào.
Vốn nghĩ đến Phương Linh chính là tìm lấy cớ, để cho hai người thoát thân. Chính là khi thực sự đứng ở rạp chiếu phim “Sao Trời” thì Tô Bắc Bằng 囧 …”Phương tiểu thư, ngươi sẽ không thật sự muốn tới xem phim đi?”
“Ác, đi vào sẽ biết.” Phương Linh cất bước chân đi trước, cầm thui túi túi, dẫn đầu đi lên phía trước. JQ tràn đầy, ai có tâm tư mà xem ba cái phim điện ảnh kia? Vẫn là chu đáo mà nghe ngóng, kaka.
Tô Bắc Bằng ngại ngùng muốn rời đi, thế nào đối phương cũng là con gái, dù sao cũng có chút mất mặt đi? Đi theo.
Còn chưa kịp đi lên mua vé, thì liền nhìn thấy một nam nhân đứng nghiên, lo lắng không ngừng nâng tay xem giờ, Tô Bắc Bằng chín mươi độ xoay người, chạy! Còn chưa nghĩ ra cần như thế nào đối mặt Lăng Quân Diệu cảm xúc lộn xộn kia cũng chưa sửa sang lại hảo, cái tính đà điểu rụt cổ lại trương ra rồi. Lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ?
Có lẽ là tâm hữu linh tê, cũng có lẽ là Tô Bắc Bằng động tác quá mạnh, làm Lăng Quân Diệu chú ý tới. Cho dù mặc chính là giày da tỏa sáng, cũng không trở ngại bước chân Lăng Quân Diệu mạnh mẽ chạy theo. Anh đem ưu thế chân dài phát huy đến mức tận cùng, không mấy chốc là đuổi kịp Tô Bắc Bằng, gắt gao túm chặt tay cậu.
“Bằng tử.” Nam nhân phì phò thở lớn, khi Tô Bắc Bằng xoay người thì gọi lớn.
Tô Bắc Bằng liếc mắt, “Có gì không?” Tiên sinh, tôi với anh rất quen thuộc sao? Chỉ gặp mặt qua có vài lần thôi? Bằng tử Bằng tử kêu làm như thân thiết lắm vậy.
Nam nhân không nói nữa, mà là cường ngạnh dắt lấy tay Tô Bắc Bằng, sải bước chân, hướng rạp chiếu phim đi đến. Tô Bắc Bằng thật ra muốn tránh thoát, nhưng cậu càng giãy dụa, đối phương lại bắt càng chặt. Muốn kêu người, lại ngại mặt mũi. Cũng chỉ có thể tùy ý cho anh dắt. Điên rồi, lực tay thật đúng là mẹ nó lớn. Nam nhân bá đạo …
Ở một góc hẻo lánh, Phương tiểu thư đã sớm cầm Iphone của mình điên loạn chụp một trận . Nếu bộ nhớ máy không phải khổng lồ thì không thể nào lưu hết. Chậc chậc chậc, thật là một màn cẩu huyết.
Hai người vào rạp chiếu phim sau đó ngồi xuống, trầm mặc không nói. Chính là… tay vẫn còn nắm chặt lấy, chỉ sợ thoáng một chút thả lỏng, đối phương lại quay đầu chạy.
Tô Bắc Bằng hai mắt phừng phừng lửa mà nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt tay cậu, chú ý tới ngón áp út kia phiếm ngân quang, sau trong tâm không hiểu sao đau đớn, ánh mắt tựa hồ có cảm giác nóng nóng chua xót. Thừa dịp đối phương lơi lỏng, Tô Bắc Bằng dùng sức tránh né, thuận lợi giải thoát, xoa xoa cổ tay đau nhức. Lạnh lùng nói, “Tiên sinh, xin đừng tùy tiện đùa giỡn có được không?”
“Bằng tử, ” Lăng Quân Diệu thấy cậu đứng lên lại muốn đi, lo lắng đứng theo, hai tay đè chặt bờ vai của cậu, anh có một dự cảm bát hảo mãnh liệt, nếu hiện tại tiếp tục không giải thích rõ ràng, sau này thật sự sẽ không còn cơ hội để nói .”Tôi nghĩ chúng ta phải hảo hảo nói chuyện.”
“… ?” Tô Bắc Bằng mắt trợn trắng, muốn nói liền nói đi, làm gì động tay động chân. Hơn nữa Lăng tiên sinh… Dù cho thế nào, nói chuyện không phải là đi quán cà phê tao nhã gì đó sao? Đến rạp chiếu phim làm chi?
Lăng Quân Diệu mỉm cười nói, “Trước tiên cùng tôi xem xong bộ phim này có được không? Sau đó hãy nghe tôi nói xong những gì muốn nói, đến lúc đó… cậu muốn đi, thì tôi cũng sẽ thả tay ra.”
Nắm chặt bả vai của mình, hai tay tựa hồ có chút run rẩy, Tô Bắc Bằng nhìn lại ánh mắt của anh, nhìn thấy trong đó là khao khát và ý vị. Ngây ngốc gật gật đầu, ai ya ngồi xuống. Có đôi khi, thật sự không nên tùy nhiện nhìn vào ánh mắt người khác, ngươi sẽ bất tri bất giác bị cuốn hút…
Đèn, nhẹ tắt. Màn hình chiếu phim bỗng dưng xuất hiện hai cái ♂♂, sau đó ở giữa xuất hiện một đoạn Hàn văn, tiếp theo là Trung văn phụ đề “Bằng hữu quan hệ” . Nguyên lai là phim Hàn Quốc. Khúc đầu phim có chút khôi hài, chính là nam nhân này … Khụ, có chút yếu đuối. Diện mạo rất tốt, hơi chút có hứng thú , Tô Bắc Bằng hơi buông lỏng tâm tình mà xem phim.
Khi nhìn thấy nam nhân này đi đến gần một nam nhân binh quân khác, Tô Bắc Bằng hoàn toàn minh bạch. Ta kháo, cái nam nhân xuất hiện ban đầu là một tiểu thụ! Binh quân này chính là tiểu công. Lại còn manh đến như vậy. Tiểu thụ đến thăm tiểu công, hai người ngồi chung một cái bàn, hai mắt nhìn nhau, phía dưới bàn tiểu thụ có chút do dự đưa chân, muốn đụng vào tiểu công, tâm hữu linh tê, tiểu công hai chân duỗi ra, vững vàng kẹp lấy, sau đó hai người nhìn nhau cười.
“Nga! !”
“Hảo manh ôi chao!”
Chỗ ngồi phía sau truyền đến một trận kinh hô. Hắc tuyến tràn đầy… Tô Bắc Bằng không quay đầu lại cũng biết, nhất định là hủ nữ. Liếc mắt xem Lăng Quân Diệu bên cạnh, anh hình như xem rất chuyên tâm, biểu tình chăm chú, giống như đã muốn nhập định.
Chậm rãi, thời gian một chút một chút trôi qua. Đang xem đến cảnh hai người XXOO bị mẫu thân tiểu công phát hiện ra, Tô Bắc Bằng sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo. Gian nan nuốt ngụm nước miếng, bất an thở phì phò, Tô Bắc Bằng không dám nhìn nữa, chính là lại muốn biết kết quả tình yêu của hai người sẽ như thế nào, kết cục có phải hoàn mỹ cùng một chỗ hay không.
Mẫu thân tiểu công khóc đến thực thương tâm, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng.
Tô Bắc Bằng cả người run rẩy, lòng đang co rút đau đớn. Không biết là bị phim làm cảm động, hay là đang sợ cái gì. Tay phải chợt truyền đến một cảm giác ấm áp, tiếp theo tay bị nắm thật chặc, quay đầu, là Lăng Quân Diệu ở bên cạnh khuôn mặt tươi cười, mang theo kiên nghị cùng tràn đầy tự tin.
Kết cục đương nhiên là tốt đẹp chính là, bởi vì đó là phim.
Khán giả dần dần tán đi, lúc này Tô Bắc Bằng mới phát hiện, các cặp đôi nam nam đến xem phim quả thực không ít.
“Bằng tử, ” Lăng Quân Diệu hít thở sâu một hơi sau đó nói tiếp, “Anh thừa nhận lúc trước anh lừa em. Lúc ấy anh là bị em đột nhiên xuất hiện mà làm váng đầu hỏng não, không thanh tỉnh nổi. Thầm nghĩ, chỉ cần chậm rãi tiếp cận em, cho em tiếp nhận anh, chúng ta chậm rãi tìm hiểu nhau rõ ràng, tiếp tục yêu nhau, đến lúc đó anh sẽ đem hết thảy tiền căn hậu quả nói cho em biết, dù cho em có tức giận, cũng không thể rời bỏ anh mà đi. Chính là hiện tại anh phát hiện, anh đã làm sai rồi. Tha thứ cho anh, anh không có yêu đương qua, không biết đi mở đường là cần làm gì, phải dùng cái phương pháp gì để đối đãi với người mà mình yêu thương.
Nói ra thì thật tức cười, anh đã sắp ba mươi , còn không có yêu đương qua. Ha ha…” Lăng Quân Diệu tự giễu tự cười, sau đó khôi phục lại vẻ mặt chân tình, “Kỳ thật rất có thể, ở trong trò chơi liền thích em . Tuy rằng, không biết em trông như thế nào, cũng chỉ nghe qua thanh âm của em. Nhưng anh thật sự không tự chủ được luôn bị em hấp dẫn, từng tiếng từng tiếng em nói đều dễ dàng đem trái tim của anh mà cướp đi. Anh thậm chí chuẩn bị tâm lý cho tốt, cho dù em xấu xí như khủng long, anh cũng muốn . Nhưng anh thực may mắn, em rất tuấn tú.”
“Chậc chậc… Thực là một nam nhân có tâm cơ, hiểu được thời cơ lúc này phải biết vuốt mông ngựa, nịnh nọt thật là khéo quá?’ nơi góc hẻo lánh, Phương Linh đánh giá.
Tô Bắc Bằng trong lòng trước tiên rất vui vẻ sau đó lại liền trầm trọng .”Anh không có nghĩ qua, nếu chúng ta thật sự ở cùng một chỗ, cùng diễn viên trong phim giống nhau, bị người nhà phát hiện thì sao?”
“Nghĩ tới. Vi phu…” Phát hiện mình thất thố nói từ sai, Lăng Quân Diệu nhanh chóng xua xua đầu lưỡi, “Anh có tự tin đối phó với người nhà của anh. Còn về nhà của em … Anh đã từng nghe qua một câu nói: yêu một người, thì phải tín nhiệm người ấy.”
Ngụ ý chính là, nếu hai người bọn họ thực ở cùng một chỗ, anh tin tưởng Tô Bắc Bằng có năng lực có thể thuyết phục người nhà cậu, hoặc là giải quyết loại vấn đề này.
“…” Tô Bắc Bằng trầm mặc, chậm rãi xoay người. Tâm vẫn là rất loạn…
“Bằng tử. Anh cảm thấy được, hai người trong phim, so ra kém chúng ta.” Lăng Quân Diệu phóng nhu thanh âm, tiếp tục nói, “Trừ bỏ bị người nhà phát hiện, có thể nói con đường tình yêu của bọn họ đi vô cùng thuận lợi. Một vợ một chồng, không, hai phu phu đều không có cãi nhau. Nếu chúng ta giống bọn họ, trong cuộc sống sau này , không có cãi nhau, cảm tình liền phai nhạt, sớm hay muộn sẽ chia tay. Nhưng mà, chúng ta cần mặt đối mặt, còn có rất nhiều, mỗi một bước đều cũng thực gian khổ. Có thể đây mới thực sự là tình yêu, sau khi tóc trắng xoá, ngồi ở trên ghế, nhìn ảnh chụp mà hồi tưởng về thời trẻ, còn có thể cảm thán, nguyên lai chúng ta từng thật sự mãnh liệt yêu đương, điên cuồng yêu đương, liều lĩnh yêu đương. Sau đó… Gắt gao ôm nhau.”
“TMD, cái đoạn này làm tâm hồn thiếu nữ của bổn tiểu thư hung hăng làm cảm động.” Phương Linh phun một câu nói tục, thật tình là bây giờ mới biết Lăng tổng miệng lưỡi ngọt ngào đến như vậy?
“Chính là …” Tô Bắc Bằng xoay người lại, nhìn Lăng Quân Diệu, “Chúng ta như vậy ……..”
“Cũng không trở ngại gì đúng không? Cho nên thừa dịp hiện tại, em muốn bứt ra, còn kịp. Cho nên anh mới chịu đem hết thảy đều nói cho em hiểu được. Một khi em quyết định theo anh… Không đúng, một khi em quyết định muốn cho anh đi theo em đến chân trời góc biển, vậy em thật không có đường về . Có lẽ phía trước chờ chúng ta, là chông gai, có thể không phải là con đường trải đầy hoa, nhưng chúng ta phải dùng tình yêu của chính mà mà vượt qua hết thảy.” Thanh âm trầm thấp càng ngày càng nhẹ nhàng … Mềm mỏng đến có chút run rẩy.
Tô Bắc Bằng có cảm giác cậu đang sợ hãi, bất an. Cậu càng là muốn che dấu, lại càng không thể trấn định tự nhiên. Người nam nhân này… Là ở làm đáp án mà cậu sợ hãi sao?
“Anh để cho tôi suy nghĩ một chút được không?” Tô Bắc Bằng rất sợ hãi, cậu sợ hãi đáp án của cậu sẽ đem hai người đẩy về phía vạn kiếp bất phục.
Lăng Quân Diệu cười gật gật đầu, mang theo vài phần khổ tâm và hàm xúc . Tô Bắc Bằng không thích, “Anh cười còn thua không cười.”
“Anh đưa em trở về trường học.” Lăng Quân Diệu không có để ý câu cậu vừa nói kia, “Về việc anh đi điều tra em… Thực xin lỗi. Em muốn trả thù, ân… Điều tra vi phu… Ách, cũng điều tra anh đi.”
Tô Bắc Bằng mắt trợn trắng, “Tra cái gì. Tôi không có nhàn rỗi mà đi mời trinh thám này nọ, dù sao thân thế của tôi cũng không có gì cần giấu diếm.” Không sao cả nhún nhún vai, “Chỉ là của tôi hi vọng… Sau khi này anh muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi tôi. Cái sự việc này sẽ không được tôi cho phép, cảm giác bị người ta nhìn thấy không còn một mảnh, tôi không thích.”
“Ân.”
Ngồi trên xe Lăng Quân Diệu , hai người liền không nói gì nữa, đều cần im lặng. Nghe một khúc nhạc piano dịu dàng, Tô Bắc Bằng tâm thật lâu không thể bình tĩnh. Lúc này, lại nhận được một cái tin ngắn.
‘Đừng đáp ứng hắn. Cậu phải cùng tôi ở cùng một chỗ. Hắn sẽ không cho cậu hạnh phúc !’
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mị… Này chương viết cố gắng thuận da.
Edit nói ra suy nghĩ của mình:Tác giả cắt chương ngay chỗ này thiệt là vui.
Tác giả :
Túy Trần