Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Chương 2: Thân mật
Nhiếp Phong cũng cảm thấy ngại khi cùng vào phòng với cô, nên anh buông tay, “Được rồi, em . . . . . .”
Nhiếp Phong vừa buông tay, Bạch Tuyết yếu ớt ngồi bệch xuống sàn nhà.
Bạch Tuyết mơ màng, nghe thấy tiếng thở dài của người nào đó ở phía trên đỉnh đầu mình. Sau đó cả người cô Die nd da nl e q uu ydo ngiống như bị ai đó nhấc bổng lên.
Cô lại lần nữa ngửi được mùi đàn ông từ thân thể Nhiếp Phong toả ra, Bạch Tuyết tham lam vùi mặt vào trong lòng anh.
Nhiếp Phong đặt Bạch Tuyết trên giường, nhưng hai tay cô lại bấu chặt cổ anh không buông, “Này, . . . . . .”
Bạch Tuyết hé mở cặp mắt đang mơ màng của mình, nhìn Nhiếp Phong cảm thấy anh thật đẹp trai.
“Dạ. . . . . . Thật xin lỗi anh.” Tuy miệng Bạch Tuyết nói xin lỗi, nhưng tay cô vẫn giữ yên vị trí cũ, vẫn chưa buông tay ra.
Cô quá tham lam. Cô cảm thấy chưa hài lòng khi chỉ được tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế.
Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ cùng Kiều Nghiên rời khỏi đây. Như vậy từ nay về sau, cô sẽ không còn được trông thấy người đàn ông này nữa rồi.
Như vậy mối tình đầu của cô giống như đoá hoa chưa kịp nở mà phải lụi tàn, héo hắt. Không, cô không muốn như vậy.
Cô chỉ ước muốn một lần thôi, chỉ một lần cùng anh thôi cũng được.
Đột nhiên Bạch Tuyết cảm thấy hưng phấn, cô dùng lực kéo đầu anh vào sát đầu mình, sau đó chủ động hôn lên môi anh.
Đầu tiên Nhiếp Phong cảm thấy sửng sốt vì bị Bạch Tuyết bất ngờ tấn công nên anh dùng hai tay chống đỡ, bị động để cho cô hôn.
Bạch Tuyết vụng về hôn lên môi Nhiếp Phong, nhưng sau đó nước mắt cô tự nhiên tuôn ra.
“Xin lỗi anh.” Cô buông tay anh ra, sau đó xấu hổ dùng hai tay che mặt mình, vội vàng nói xin lỗi anh.
Nhiếp Phong lấy lại tinh thần, đưa tay vuốt môi mình, lại nhìn người trên giường, hình như trong lòng vẫn chưa được thoả mãn, khoé miệng anh nhếch lên.
Cảm giác có một bàn tay to đang vuốt ve người mình, Bạch Tuyết nhẹ nhàng khép mắt, thân thể khẽ run, yên lặng không dám động đậy.
“Nếu như cảm thấy có lỗi, em nên làm gì đó cho đến khi anh được thoả mãn.” Giọng Nhiếp Phong gần gũi bên tai cô.
“Hả?” Bạch Tuyết sợ hết hồn, muốn quay mặt sang chỗ khác, nhưng đôi môi bị người kia mạnh mẽ chiếm lấy.
Đây là một nụ hôn cuồng nhiệt, cũng rất mãnh liệt.
Nhiếp Phong như muốn chiếm luôn thân thể người phụ nữ này, hung hăng giày xéo đôi môi cô, thậm chí anh còn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn cô.
“Ừm. . . . . . Không. . . . . .” Bạch Tuyết sợ hãi, liên tục từ chối.
Không được. Anh chính là bạn trai của Đái Kiều Nghiên. Cô không thể làm vậy. . . . . .
“Không phải em giả say để quyến rũ anh sao? Lại còn cưỡng hôn anh nữa?” Nhiếp Phong hạ mắt, nhìn Bạch Tuyết trên giường đang trợn tròn hai mắt nhìn mình, “Bây giờ anh sẽ làm em hài lòng.”
“Không. . . . . . Không phải vậy. Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp” Bạch Tuyết hoảng hồn, đột nhiên tỉnh táo, cô vội vàng đẩy tay Nhiếp Phong đang hoạt động trên thân thể mình nói, “Em không. . . . . .”
Đầu lưỡi Nhiếp Phong đang lướt qua cổ Bạch Tuyết khiến cô hít thở không thông. Cô nghĩ nếu anh cắn vào nơi đó thì có lẽ máu tươi từ cổ cô sẽ tuôn ra ào ạt.
“Không sao? Không phải em rất mến anh sao?” Nhiếp Phong dần dần đốt nóng thân thể Bạch Tuyết, “Mỗi lần anh đến đón Kiều Nghiên, em đều đứng trong góc nhỏ dõi theo anh. Nếu anh vô tình nhìn lại, em sẽ tránh né và lẩn trốn đi. Còn lúc anh và Kiều Nghiên khiêu vũ, em buồn rầu đau khổ giống như ngày tận thế sắp đến, sau đó tự mình nhốt vào góc tối uống rượu giải sầu.”
Váy cô bị anh đẩy lên đến eo, bàn tay to lớn của Nhiếp Phong hung hăng tiến lên dò thám nơi mềm mại của Bạch Tuyết khiến cô phát ra tiếng rên nhè nhẹ.
Anh biết hết sao? Thậm chí anh cũng biết cô mến anh? Bạch Tuyết có cảm giác xấu hổ như muốn độn thổ dưới đất.
“Xấu hổ à?” Nhiếp Phong dừng lại, dùng tay chống dieendaanleequuydonnlên thân thể mình, nhìn Bạch Tuyết đắm đuối, “Nếu như em nói em chỉ muốn đứng ở một góc nhìn anh thôi, thì anh sẽ dừng lại” Nói xong, bàn tay đang đặt trên nhũ hoa của cô nhẹ buông lỏng.
“Không.” Bạch Tuyết giữ lại bàn tay của Nhiếp Phong, nhưng sau đó cô lại không biết nói gì, “Em. . . . . . em. . . . . .”
Cô đang suy nghĩ nếu như cô muốn giữ lại một chút ký ức tốt đẹp, muốn lấy vật gì đó từ trên người anh, vậy thì rốt cuộc cô có tội hay không?
Nhiếp Phong vừa buông tay, Bạch Tuyết yếu ớt ngồi bệch xuống sàn nhà.
Bạch Tuyết mơ màng, nghe thấy tiếng thở dài của người nào đó ở phía trên đỉnh đầu mình. Sau đó cả người cô Die nd da nl e q uu ydo ngiống như bị ai đó nhấc bổng lên.
Cô lại lần nữa ngửi được mùi đàn ông từ thân thể Nhiếp Phong toả ra, Bạch Tuyết tham lam vùi mặt vào trong lòng anh.
Nhiếp Phong đặt Bạch Tuyết trên giường, nhưng hai tay cô lại bấu chặt cổ anh không buông, “Này, . . . . . .”
Bạch Tuyết hé mở cặp mắt đang mơ màng của mình, nhìn Nhiếp Phong cảm thấy anh thật đẹp trai.
“Dạ. . . . . . Thật xin lỗi anh.” Tuy miệng Bạch Tuyết nói xin lỗi, nhưng tay cô vẫn giữ yên vị trí cũ, vẫn chưa buông tay ra.
Cô quá tham lam. Cô cảm thấy chưa hài lòng khi chỉ được tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế.
Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ cùng Kiều Nghiên rời khỏi đây. Như vậy từ nay về sau, cô sẽ không còn được trông thấy người đàn ông này nữa rồi.
Như vậy mối tình đầu của cô giống như đoá hoa chưa kịp nở mà phải lụi tàn, héo hắt. Không, cô không muốn như vậy.
Cô chỉ ước muốn một lần thôi, chỉ một lần cùng anh thôi cũng được.
Đột nhiên Bạch Tuyết cảm thấy hưng phấn, cô dùng lực kéo đầu anh vào sát đầu mình, sau đó chủ động hôn lên môi anh.
Đầu tiên Nhiếp Phong cảm thấy sửng sốt vì bị Bạch Tuyết bất ngờ tấn công nên anh dùng hai tay chống đỡ, bị động để cho cô hôn.
Bạch Tuyết vụng về hôn lên môi Nhiếp Phong, nhưng sau đó nước mắt cô tự nhiên tuôn ra.
“Xin lỗi anh.” Cô buông tay anh ra, sau đó xấu hổ dùng hai tay che mặt mình, vội vàng nói xin lỗi anh.
Nhiếp Phong lấy lại tinh thần, đưa tay vuốt môi mình, lại nhìn người trên giường, hình như trong lòng vẫn chưa được thoả mãn, khoé miệng anh nhếch lên.
Cảm giác có một bàn tay to đang vuốt ve người mình, Bạch Tuyết nhẹ nhàng khép mắt, thân thể khẽ run, yên lặng không dám động đậy.
“Nếu như cảm thấy có lỗi, em nên làm gì đó cho đến khi anh được thoả mãn.” Giọng Nhiếp Phong gần gũi bên tai cô.
“Hả?” Bạch Tuyết sợ hết hồn, muốn quay mặt sang chỗ khác, nhưng đôi môi bị người kia mạnh mẽ chiếm lấy.
Đây là một nụ hôn cuồng nhiệt, cũng rất mãnh liệt.
Nhiếp Phong như muốn chiếm luôn thân thể người phụ nữ này, hung hăng giày xéo đôi môi cô, thậm chí anh còn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn cô.
“Ừm. . . . . . Không. . . . . .” Bạch Tuyết sợ hãi, liên tục từ chối.
Không được. Anh chính là bạn trai của Đái Kiều Nghiên. Cô không thể làm vậy. . . . . .
“Không phải em giả say để quyến rũ anh sao? Lại còn cưỡng hôn anh nữa?” Nhiếp Phong hạ mắt, nhìn Bạch Tuyết trên giường đang trợn tròn hai mắt nhìn mình, “Bây giờ anh sẽ làm em hài lòng.”
“Không. . . . . . Không phải vậy. Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp” Bạch Tuyết hoảng hồn, đột nhiên tỉnh táo, cô vội vàng đẩy tay Nhiếp Phong đang hoạt động trên thân thể mình nói, “Em không. . . . . .”
Đầu lưỡi Nhiếp Phong đang lướt qua cổ Bạch Tuyết khiến cô hít thở không thông. Cô nghĩ nếu anh cắn vào nơi đó thì có lẽ máu tươi từ cổ cô sẽ tuôn ra ào ạt.
“Không sao? Không phải em rất mến anh sao?” Nhiếp Phong dần dần đốt nóng thân thể Bạch Tuyết, “Mỗi lần anh đến đón Kiều Nghiên, em đều đứng trong góc nhỏ dõi theo anh. Nếu anh vô tình nhìn lại, em sẽ tránh né và lẩn trốn đi. Còn lúc anh và Kiều Nghiên khiêu vũ, em buồn rầu đau khổ giống như ngày tận thế sắp đến, sau đó tự mình nhốt vào góc tối uống rượu giải sầu.”
Váy cô bị anh đẩy lên đến eo, bàn tay to lớn của Nhiếp Phong hung hăng tiến lên dò thám nơi mềm mại của Bạch Tuyết khiến cô phát ra tiếng rên nhè nhẹ.
Anh biết hết sao? Thậm chí anh cũng biết cô mến anh? Bạch Tuyết có cảm giác xấu hổ như muốn độn thổ dưới đất.
“Xấu hổ à?” Nhiếp Phong dừng lại, dùng tay chống dieendaanleequuydonnlên thân thể mình, nhìn Bạch Tuyết đắm đuối, “Nếu như em nói em chỉ muốn đứng ở một góc nhìn anh thôi, thì anh sẽ dừng lại” Nói xong, bàn tay đang đặt trên nhũ hoa của cô nhẹ buông lỏng.
“Không.” Bạch Tuyết giữ lại bàn tay của Nhiếp Phong, nhưng sau đó cô lại không biết nói gì, “Em. . . . . . em. . . . . .”
Cô đang suy nghĩ nếu như cô muốn giữ lại một chút ký ức tốt đẹp, muốn lấy vật gì đó từ trên người anh, vậy thì rốt cuộc cô có tội hay không?
Tác giả :
Lăng Thanh Điểu