Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 281: Châm ngòi ly gián 1
Editor: May
Cô oán trách nói, "Chị Trì Hoan, mẹ vì chị bị thương nằm viện... Chị không đi bệnh viện thăm bà ấy bồi bà ấy thì thôi, chị còn cho bạn trai chị đến hiểu lầm bà ấy, chị làm như vậy rất đả thương người."
Trì Hoan ăn bánh bao nhỏ, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn chỉ có thờ ơ.
Chờ ăn xong một cái rồi, cô mới rút một tờ giấy từ trên bàn trà ra, chà lau môi dính đầy mỡ của mình, cuối cùng, mới nhìn vể phía vẻ mặt bất bình của Beth, "Lúc tôi mười bảy tuổi từng bị bắt cóc một lần, trang đầu tờ báo cả nước đều đang diễn viên Trì Hoan bị bắt cóc... Từ đầu đến cuối, bà ta không có về nước ở thời điểm sự tình phát sinh, cũng không có gọi một cú điện thoại hay gửi một tin nhắn vào sau khi tôi được cứu trở về."
Cô kéo khóe môi lên, độ cong lười nhác, ánh mắt lãnh diễm lạnh bạc, tựa tiếu phi tiếu nói, "Coi như bà ta thật sự vượt qua thiên thời địa lợi nhân hoà, thay tôi cản một dao này... Tôi muốn cảm động rơi nước mắt ôm chầm gọi mẹ, không phải mới tính là tổn thương lòng của bà ta sao?"
Beth nghe cô nói xong, sửng sốt một hồi lâu không nói chuyện
Trì Hoan cúi đầu, dùng đũa kẹp bánh bao nhỏ thứ hai lên, lại chậm rãi ăn.
"Cho dù chị không chịu nhận thức bà ấy... Kia cũng không thể để cho bạn trai chị nói với chúng tôi như vậy..." Beth vểnh miệng, tức đô đô nói, "Anh ta còn nói mẹ là muốn gả em cho anh ta... Mới muốn châm ngòi ly gián chia rẽ các người, em lại không thích anh ta, vì sao muốn gả cho anh ta."
Khi nghe được nửa câu sau, động tác Trì Hoan ăn bánh bao nhỏ dừng lại.
Cô nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt có chút mượt mà trước mắt, cô gái mặc dù xinh đẹp nhưng không có tính công kích với người, chỉ có vẻ thiên chân mà vô hại, vài giây sau mới cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao nhỏ.
Chờ lại ăn xong một cái, mới chậm rãi thản nhiên mở miệng, "Bởi vì theo người khác, mấy năm nay bà ta chẳng quan tâm tôi, vừa vặn bà ta vừa xuất hiện, tôi liền gặp được người muốn đâm tôi một dao... Những người đứng xem tự nhiên là cảm thấy quá mức trùng hợp, sẽ hoài nghi thực bình thường."
Beth vụt một tiếng đứng lên từ trên sô pha, trừng mắt to nhìn chằm chằm Trì Hoan, cất cao giọng nói cực kỳ kích động nói, "Chị hơi quá đáng, cho dù mấy năm trước mẹ thực xin lỗi chị, nhưng bà ấy phấn đấu quên mình cản cho chị một dao, chị chính là nghĩ như vậy?"
Cô oán trách nói, "Chị Trì Hoan, mẹ vì chị bị thương nằm viện... Chị không đi bệnh viện thăm bà ấy bồi bà ấy thì thôi, chị còn cho bạn trai chị đến hiểu lầm bà ấy, chị làm như vậy rất đả thương người."
Trì Hoan ăn bánh bao nhỏ, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn chỉ có thờ ơ.
Chờ ăn xong một cái rồi, cô mới rút một tờ giấy từ trên bàn trà ra, chà lau môi dính đầy mỡ của mình, cuối cùng, mới nhìn vể phía vẻ mặt bất bình của Beth, "Lúc tôi mười bảy tuổi từng bị bắt cóc một lần, trang đầu tờ báo cả nước đều đang diễn viên Trì Hoan bị bắt cóc... Từ đầu đến cuối, bà ta không có về nước ở thời điểm sự tình phát sinh, cũng không có gọi một cú điện thoại hay gửi một tin nhắn vào sau khi tôi được cứu trở về."
Cô kéo khóe môi lên, độ cong lười nhác, ánh mắt lãnh diễm lạnh bạc, tựa tiếu phi tiếu nói, "Coi như bà ta thật sự vượt qua thiên thời địa lợi nhân hoà, thay tôi cản một dao này... Tôi muốn cảm động rơi nước mắt ôm chầm gọi mẹ, không phải mới tính là tổn thương lòng của bà ta sao?"
Beth nghe cô nói xong, sửng sốt một hồi lâu không nói chuyện
Trì Hoan cúi đầu, dùng đũa kẹp bánh bao nhỏ thứ hai lên, lại chậm rãi ăn.
"Cho dù chị không chịu nhận thức bà ấy... Kia cũng không thể để cho bạn trai chị nói với chúng tôi như vậy..." Beth vểnh miệng, tức đô đô nói, "Anh ta còn nói mẹ là muốn gả em cho anh ta... Mới muốn châm ngòi ly gián chia rẽ các người, em lại không thích anh ta, vì sao muốn gả cho anh ta."
Khi nghe được nửa câu sau, động tác Trì Hoan ăn bánh bao nhỏ dừng lại.
Cô nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt có chút mượt mà trước mắt, cô gái mặc dù xinh đẹp nhưng không có tính công kích với người, chỉ có vẻ thiên chân mà vô hại, vài giây sau mới cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao nhỏ.
Chờ lại ăn xong một cái, mới chậm rãi thản nhiên mở miệng, "Bởi vì theo người khác, mấy năm nay bà ta chẳng quan tâm tôi, vừa vặn bà ta vừa xuất hiện, tôi liền gặp được người muốn đâm tôi một dao... Những người đứng xem tự nhiên là cảm thấy quá mức trùng hợp, sẽ hoài nghi thực bình thường."
Beth vụt một tiếng đứng lên từ trên sô pha, trừng mắt to nhìn chằm chằm Trì Hoan, cất cao giọng nói cực kỳ kích động nói, "Chị hơi quá đáng, cho dù mấy năm trước mẹ thực xin lỗi chị, nhưng bà ấy phấn đấu quên mình cản cho chị một dao, chị chính là nghĩ như vậy?"
Tác giả :
Thập Điểm Thính Phong