Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 273: Như một giấc mộng 1
Editor: May
"Trì Hoan, " Một phen lời nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tiếng nói người đàn ông gần như là âm trầm kêu ra tên cô, mắt sâu của anh nhìn chằm chằm mặt của cô, qua một hồi lâu mới lạnh giọng, khàn khàn nói từng chữ một, "Chuyện đã xảy ra hôm nay, là một lần cuối cùng."
Qua nửa ngày, cô mới nhìn ly thức uống nóng dần dần không có bốc khí nóng kia, "Được rồi."
Bởi vì ít người, đồ ăn rất nhanh liền bưng lên.
Trì Hoan không nói cái gì nữa, nâng đũa lên im lặng ăn cơm.
......
Sau khi ăn xong.
Mặc Thời Khiêm không gọi điện thoại bảo An Kha tới đây đón Trì Hoan, cô liền nghĩ đến anh là chuẩn bị tự mình đưa cô trở về.
Sau khi xe lái ra một khoảng cách, cô mới nhận thấy được, đây không phải phương hướng về số mười Danh Đế.
Cô ngẩn ra, nghiêng đầu hỏi, "Này là muốn đi đâu?"
Người đàn ông chuyên tâm lái xe, thản nhiên nói, "Đi thu thập người muốn tập kích em."
Yên tĩnh nửa ngày, Trì Hoan mới à một tiếng, cũng không có tỏ vẻ phản đối.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài xe, nhớ tới một khắc bà ấy đột nhiên nhào về phía cô ở bãi đỗ xe ngầm kia.
Lúc ấy đầu óc cô trống rỗng, vừa không cảm thấy khiếp sợ, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không có cảm động đau triệt nội tâm.
Chỉ cảm thấy như là một giấc mộng.
Thực hoang đường.
Lại nói tiếp cũng ích kỷ, đối với thứ tình thương của mẹ này, thời điểm vừa mất đi, là tuyệt vọng bị vứt bỏ, hơn mười tuổi thời kỳ phản nghịch, từng có đặc biệt hận.
"Trì Hoan, " Một phen lời nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tiếng nói người đàn ông gần như là âm trầm kêu ra tên cô, mắt sâu của anh nhìn chằm chằm mặt của cô, qua một hồi lâu mới lạnh giọng, khàn khàn nói từng chữ một, "Chuyện đã xảy ra hôm nay, là một lần cuối cùng."
Qua nửa ngày, cô mới nhìn ly thức uống nóng dần dần không có bốc khí nóng kia, "Được rồi."
Bởi vì ít người, đồ ăn rất nhanh liền bưng lên.
Trì Hoan không nói cái gì nữa, nâng đũa lên im lặng ăn cơm.
......
Sau khi ăn xong.
Mặc Thời Khiêm không gọi điện thoại bảo An Kha tới đây đón Trì Hoan, cô liền nghĩ đến anh là chuẩn bị tự mình đưa cô trở về.
Sau khi xe lái ra một khoảng cách, cô mới nhận thấy được, đây không phải phương hướng về số mười Danh Đế.
Cô ngẩn ra, nghiêng đầu hỏi, "Này là muốn đi đâu?"
Người đàn ông chuyên tâm lái xe, thản nhiên nói, "Đi thu thập người muốn tập kích em."
Yên tĩnh nửa ngày, Trì Hoan mới à một tiếng, cũng không có tỏ vẻ phản đối.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài xe, nhớ tới một khắc bà ấy đột nhiên nhào về phía cô ở bãi đỗ xe ngầm kia.
Lúc ấy đầu óc cô trống rỗng, vừa không cảm thấy khiếp sợ, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không có cảm động đau triệt nội tâm.
Chỉ cảm thấy như là một giấc mộng.
Thực hoang đường.
Lại nói tiếp cũng ích kỷ, đối với thứ tình thương của mẹ này, thời điểm vừa mất đi, là tuyệt vọng bị vứt bỏ, hơn mười tuổi thời kỳ phản nghịch, từng có đặc biệt hận.
Tác giả :
Thập Điểm Thính Phong