Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 136: Bạn trai em có phải ném hoa của em đi rồi hay không?
Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Bây giờ mới nói đuổi Quý Vũ, coi là vì muốn thỏa hiệp với cô sao?
Loại thỏa hiệp này có ý nghĩa gì? Có thể chứng minh cô quan trọng hơn so với Quý Vũ?
Mặc Thời Khiêm nhìn cô rũ lông mi:” Em cho là anh không đuổi cô ấy, là bởi vì anh muốn giữ lại cô ấy?”
Trì Hoan vẩy vẩy môi, âm thầm cười một cái: ” Người thích anh là cô ta, nấu cơm cho anh cũng là cô ta, anh lại đuổi một người trung gian, chẳng lẽ không đúng bởi vì không đành lòng sao?”
Cô ngẩng mặt lên, nhạt nhẽo nói: “Bất quá không đành lòng cũng bình thường, dù sao cũng là như vậy nữ nhân hèn mọn lại cẩn thận từng li từng tí yêu mình, rất thường tình.”
Cô thừa nhận mình hẹp hòi, ngay lúc đầu hắn không đuổi Quý Vũ làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, dù sao cũng là một người phụ nữ rất thích hắn.
Hắn thản nhiên nói:” Đuổi trợ lý Trần là do cậu ta tại chức trợ lý này làm việc không đúng, không đuổi việc Quý Vũ là bởi vì thực tập sinh như cô ta không có phạm lỗi gì, huống chi, anh không có nhàn hạ thoải mái mà đi quản một thực sinh phòng thị trường.”
Trì Hoan nhìn khuôn mặt tuấn mĩ, lãnh đạm:”Dù là đó là người thích anh?”
“Cô ta yêu thích anh là chuyện của cô ta, ở trong công ty, những người phụ nữ yêu thích anh không chỉ có một mình cô ta. Muốn lấy lòng, muốn câu dẫn anh cũng không chỉ có một mình cô ta. Ảnh hưởng tới cuộc sống cùng công việc, anh tự nhiên sẽ đuổi, cộng việc không làm đúng, cấp trên của các cô ta sẽ khảo sát, những thứ khác, không liên quan gì tới anh. QuýVũ chẳng qua là một người trong đó, không phải là duy nhất, cũng không phải ngoại lệ.”
Giọng nói của hắn rất lãnh đạm, thậm chí có cảm giác ôn nhu, tinh tế suy tư mới có thể mơ hồ cảm giác hàn khí tận xương lạnh lùng.
Trì Hoan nghe rõ ràng mỗi một chữ, nhưng thật ra cô căn bản là không có cách nào tiêu hóa.
Cô mờ mịt nhìn hắn, mờ mịt không nói ra lời.
Người đàn ông cúi đầu nhìn gương mặt ngẩn ngơ của cô, nheo mắt lại tiếp tục nói: ” Em đóng phim nhiều năm như vậy, hoặc là công việc sau này của em, thời điểm gặp phải người đàn ông thích em, hướng em lấy lòng, nếu anh ta là nhiếp ảnh gia, nam diễn viên, đạo diễn, hoặc là những người khác chẳng lẽ em đều sẽ không hợp tác?”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn hơi chậm lại, chân mày nhíu lại, dư quang của khóe mắt quét đến bó hoa hồng bị ném trong giỏ rác cách đó không xa.
Hắn thật vẫn không muốn để cho Trì Hoan cùng người đàn ông tặng hoa hồng kia hợp tác.
Trì Hoan dĩ nhiên không chú ý tới biểu tình biến hóa nhỏ như vậy của hắn.
Cô ngơ ngác kinh ngạc, trong đầu đều là lời hắn nói, cảm giác mình thật giống như bị hắn tẩy não.
Hắn không có lỗi, không đuổi Quý Vũ cũng không phải là bởi vì không nỡ bỏ, chỉ là đơn thuần bởi vì cô ta không có phạm sai lầm trong công việc.
Hắn đem tất cả mọi chuyện đều rõ ràng sắp xếp ở trước mặt cô, tính khí nhẫn nại cùng cô nói phải trái.
Những đạo lý này làm cho cô một câu đều không nói được.
Huống chi, cô cũng không thể nói gì được.
Mà nói đều bị hắn nói lại, hắn nói đều là đúng, cô có thể nói cái gì?
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi của cô:” Em có muốn diễn phim của Chương Diên đạo diễn, anh thay em sắp xếp.”
Trì Hoan nhìn hắn, con ngươi có chút tan rã, tiêu cự tập trung không ít, nhìn khuôn mặt trước mắt, cánh môi giật giật, nhưng vẫn là cũng không nói gì.
“Bây giờ, em không còn lý do để chia tay, đúng không?”
Trì Hoan cúi đầu, nhìn trên tay sẹo còn chưa tốt, làn da không có thay được nữa, nhìn có chút khác màu.
Mặc Thời Khiêm ôm lấy cô đứng dậy, thấp mắt nhìn, nhiệt độ lãnh đạm nói: “Lý mẫu thân nói buổi trưa em chưa ăn cơm, đi ăn cơm thôi.”
Cô bị hắn ôm tới phòng ăn.
Nguyên lai hắn còn biết cô không có ăn cơm trưa.
Biết cô ngồi trên ghế sa lon cả một buổi chiều sao?
Hắn bây giờ chịu giúp mình rồi, hắn cùng Quý Vũ cũng không có quan hệ mập mờ, thật giống như tất cả vấn đề đều được giải quyết, tại sao cô vẫn là không có bất kỳ vui sướng nào.
Hắn quá lãnh mạc.( lạnh lùng+ đạm mạc), quá lý trí.
Hắn chỉ muốn giữ cô lại, cho nên đáp ứng để cho cô diễn phim của Chương Diên, giống như ban đầu muốn giữ lại Lương Mãn Nguyệt. Nếu như ban đầu không phải là trời đất xui khiến cùng cô lên giường, ước chừng sau đó hắn vẫn sẽ cùng Đường Việt Trạch cướp người.
Tại nơi này, hắn chỉ giải quyết vấn đề, chỉ có đúng sai.
Hắn không xem xét đến cảm tình, cũng sẽ không để ý chút nào tới tâm tình của cô.
Người đàn ông thay cô múc một chén canh, cô cầm lấy cái muỗng, chậm rãi uống.
Bát canh trông thì đẹp mắt nhưng ăn thì không có mùi vị.
Trì Hoan suy nghĩ từ từ trở lại, Mặc Thời Khiêm, người đàn ông này, nếu trong hôn nhân coi như là người chồng tốt, nếu nói đến chuyện yêu đương, chỉ có lạnh giá cùng tuyệt vọng.
… …
Sau khi ăn xong, Mặc Thời Khiêm đem hành lý của cô lên, cô không nói gì, vừa thu dọn xong đồ đạc lại thả trở về.
Sau đó cầm áo choàng tắm tại trong phòng tắm ngâm mình nửa giờ.
Hợp tác với Chương Diên đạo diễn, cái vấn đề thực tế này, nếu chọn giữa Bạch lão cùng Mặc Thời Khiêm, cô chọn hắn.
Trì Hoan thật sớm đã nằm ở trên giường, Mặc Thời Khiêm tại thư phòng bận rộn chuyện của hắn, nhưng thời gian lại quá sớm, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động tìm Du Nhiên trò chuyện trên Wechat.
Trì Hoan nhìn biệt danh của cô ấy—— [ Đường ca ca là nam thần ]
Trì Hoan: [ Cậu bảo đây… gọi là thầm mến? ]
Ninh Du Nhiên: [ Họ Đường rất nhiều, đâu ai biết mình nói tới ai, gần đây bộ phim thần tượng kia có diễn viên họ Đường rất nhiều, cậu xem, ảnh chân dung của mình cũng là ảnh sân khấu. ]
Trì Hoan: [ Biết có một thành ngữ, gọi là tự lừa mình dối người sao? ]
Ninh Du Nhiên: [… ]
Trì Hoan: [ Còn Đường ca ca… Ninh Du Nhiên, cậu bao lớn rồi, còn có suy nghĩ xấu xa thế sao? ]
Ninh Du Nhiên ủy khuất: [ Tại sao nói như vậy với mình? Gần đây cậu chưa được thỏa mãn hay sao? ]
Trì Hoan: “…”
Cô gửi qua hai icon biểu tình mắt trợn ngược….
Ninh Du Nhiên: [ Hoan Hoan, tớ nghe các người khác nói… Loại chuyện đó làm đặc biệt thoải mái, thật sự thoải mái à? ] đằng sau còn thêm hai biểu tình ngượng ngùng.
Trì Hoan “…”
Cô trả lời một hàng mặt mỉm cười.
Ninh Du Nhiên[
Beta: Stuki^^
Bây giờ mới nói đuổi Quý Vũ, coi là vì muốn thỏa hiệp với cô sao?
Loại thỏa hiệp này có ý nghĩa gì? Có thể chứng minh cô quan trọng hơn so với Quý Vũ?
Mặc Thời Khiêm nhìn cô rũ lông mi:” Em cho là anh không đuổi cô ấy, là bởi vì anh muốn giữ lại cô ấy?”
Trì Hoan vẩy vẩy môi, âm thầm cười một cái: ” Người thích anh là cô ta, nấu cơm cho anh cũng là cô ta, anh lại đuổi một người trung gian, chẳng lẽ không đúng bởi vì không đành lòng sao?”
Cô ngẩng mặt lên, nhạt nhẽo nói: “Bất quá không đành lòng cũng bình thường, dù sao cũng là như vậy nữ nhân hèn mọn lại cẩn thận từng li từng tí yêu mình, rất thường tình.”
Cô thừa nhận mình hẹp hòi, ngay lúc đầu hắn không đuổi Quý Vũ làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, dù sao cũng là một người phụ nữ rất thích hắn.
Hắn thản nhiên nói:” Đuổi trợ lý Trần là do cậu ta tại chức trợ lý này làm việc không đúng, không đuổi việc Quý Vũ là bởi vì thực tập sinh như cô ta không có phạm lỗi gì, huống chi, anh không có nhàn hạ thoải mái mà đi quản một thực sinh phòng thị trường.”
Trì Hoan nhìn khuôn mặt tuấn mĩ, lãnh đạm:”Dù là đó là người thích anh?”
“Cô ta yêu thích anh là chuyện của cô ta, ở trong công ty, những người phụ nữ yêu thích anh không chỉ có một mình cô ta. Muốn lấy lòng, muốn câu dẫn anh cũng không chỉ có một mình cô ta. Ảnh hưởng tới cuộc sống cùng công việc, anh tự nhiên sẽ đuổi, cộng việc không làm đúng, cấp trên của các cô ta sẽ khảo sát, những thứ khác, không liên quan gì tới anh. QuýVũ chẳng qua là một người trong đó, không phải là duy nhất, cũng không phải ngoại lệ.”
Giọng nói của hắn rất lãnh đạm, thậm chí có cảm giác ôn nhu, tinh tế suy tư mới có thể mơ hồ cảm giác hàn khí tận xương lạnh lùng.
Trì Hoan nghe rõ ràng mỗi một chữ, nhưng thật ra cô căn bản là không có cách nào tiêu hóa.
Cô mờ mịt nhìn hắn, mờ mịt không nói ra lời.
Người đàn ông cúi đầu nhìn gương mặt ngẩn ngơ của cô, nheo mắt lại tiếp tục nói: ” Em đóng phim nhiều năm như vậy, hoặc là công việc sau này của em, thời điểm gặp phải người đàn ông thích em, hướng em lấy lòng, nếu anh ta là nhiếp ảnh gia, nam diễn viên, đạo diễn, hoặc là những người khác chẳng lẽ em đều sẽ không hợp tác?”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn hơi chậm lại, chân mày nhíu lại, dư quang của khóe mắt quét đến bó hoa hồng bị ném trong giỏ rác cách đó không xa.
Hắn thật vẫn không muốn để cho Trì Hoan cùng người đàn ông tặng hoa hồng kia hợp tác.
Trì Hoan dĩ nhiên không chú ý tới biểu tình biến hóa nhỏ như vậy của hắn.
Cô ngơ ngác kinh ngạc, trong đầu đều là lời hắn nói, cảm giác mình thật giống như bị hắn tẩy não.
Hắn không có lỗi, không đuổi Quý Vũ cũng không phải là bởi vì không nỡ bỏ, chỉ là đơn thuần bởi vì cô ta không có phạm sai lầm trong công việc.
Hắn đem tất cả mọi chuyện đều rõ ràng sắp xếp ở trước mặt cô, tính khí nhẫn nại cùng cô nói phải trái.
Những đạo lý này làm cho cô một câu đều không nói được.
Huống chi, cô cũng không thể nói gì được.
Mà nói đều bị hắn nói lại, hắn nói đều là đúng, cô có thể nói cái gì?
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi của cô:” Em có muốn diễn phim của Chương Diên đạo diễn, anh thay em sắp xếp.”
Trì Hoan nhìn hắn, con ngươi có chút tan rã, tiêu cự tập trung không ít, nhìn khuôn mặt trước mắt, cánh môi giật giật, nhưng vẫn là cũng không nói gì.
“Bây giờ, em không còn lý do để chia tay, đúng không?”
Trì Hoan cúi đầu, nhìn trên tay sẹo còn chưa tốt, làn da không có thay được nữa, nhìn có chút khác màu.
Mặc Thời Khiêm ôm lấy cô đứng dậy, thấp mắt nhìn, nhiệt độ lãnh đạm nói: “Lý mẫu thân nói buổi trưa em chưa ăn cơm, đi ăn cơm thôi.”
Cô bị hắn ôm tới phòng ăn.
Nguyên lai hắn còn biết cô không có ăn cơm trưa.
Biết cô ngồi trên ghế sa lon cả một buổi chiều sao?
Hắn bây giờ chịu giúp mình rồi, hắn cùng Quý Vũ cũng không có quan hệ mập mờ, thật giống như tất cả vấn đề đều được giải quyết, tại sao cô vẫn là không có bất kỳ vui sướng nào.
Hắn quá lãnh mạc.( lạnh lùng+ đạm mạc), quá lý trí.
Hắn chỉ muốn giữ cô lại, cho nên đáp ứng để cho cô diễn phim của Chương Diên, giống như ban đầu muốn giữ lại Lương Mãn Nguyệt. Nếu như ban đầu không phải là trời đất xui khiến cùng cô lên giường, ước chừng sau đó hắn vẫn sẽ cùng Đường Việt Trạch cướp người.
Tại nơi này, hắn chỉ giải quyết vấn đề, chỉ có đúng sai.
Hắn không xem xét đến cảm tình, cũng sẽ không để ý chút nào tới tâm tình của cô.
Người đàn ông thay cô múc một chén canh, cô cầm lấy cái muỗng, chậm rãi uống.
Bát canh trông thì đẹp mắt nhưng ăn thì không có mùi vị.
Trì Hoan suy nghĩ từ từ trở lại, Mặc Thời Khiêm, người đàn ông này, nếu trong hôn nhân coi như là người chồng tốt, nếu nói đến chuyện yêu đương, chỉ có lạnh giá cùng tuyệt vọng.
… …
Sau khi ăn xong, Mặc Thời Khiêm đem hành lý của cô lên, cô không nói gì, vừa thu dọn xong đồ đạc lại thả trở về.
Sau đó cầm áo choàng tắm tại trong phòng tắm ngâm mình nửa giờ.
Hợp tác với Chương Diên đạo diễn, cái vấn đề thực tế này, nếu chọn giữa Bạch lão cùng Mặc Thời Khiêm, cô chọn hắn.
Trì Hoan thật sớm đã nằm ở trên giường, Mặc Thời Khiêm tại thư phòng bận rộn chuyện của hắn, nhưng thời gian lại quá sớm, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động tìm Du Nhiên trò chuyện trên Wechat.
Trì Hoan nhìn biệt danh của cô ấy—— [ Đường ca ca là nam thần ]
Trì Hoan: [ Cậu bảo đây… gọi là thầm mến? ]
Ninh Du Nhiên: [ Họ Đường rất nhiều, đâu ai biết mình nói tới ai, gần đây bộ phim thần tượng kia có diễn viên họ Đường rất nhiều, cậu xem, ảnh chân dung của mình cũng là ảnh sân khấu. ]
Trì Hoan: [ Biết có một thành ngữ, gọi là tự lừa mình dối người sao? ]
Ninh Du Nhiên: [… ]
Trì Hoan: [ Còn Đường ca ca… Ninh Du Nhiên, cậu bao lớn rồi, còn có suy nghĩ xấu xa thế sao? ]
Ninh Du Nhiên ủy khuất: [ Tại sao nói như vậy với mình? Gần đây cậu chưa được thỏa mãn hay sao? ]
Trì Hoan: “…”
Cô gửi qua hai icon biểu tình mắt trợn ngược….
Ninh Du Nhiên: [ Hoan Hoan, tớ nghe các người khác nói… Loại chuyện đó làm đặc biệt thoải mái, thật sự thoải mái à? ] đằng sau còn thêm hai biểu tình ngượng ngùng.
Trì Hoan “…”
Cô trả lời một hàng mặt mỉm cười.
Ninh Du Nhiên[
Tác giả :
Thập Điểm Thính Phong