Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
Chương 22: Chơi cùng hai con chó
Bỗng chốc, thân thể Cố Nam Nam bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, còn không kịp phản ứng lại, bên má trái liền bị ăn một cái tát vang dội, ngay sau đó Mặc Tuyết tựa như một kẻ điên xông lên cấu xé Cố Nam Nam, “Cô là đồ không biết xấu hổ, tiện nhân, bị vứt bỏ rồi cô trống rỗng cô đơn, ngay cả chồng của người khác cô cũng cướp, đồ tiện nhân, hôm nay tôi sẽ xé cô ra.”
Cố Nam Nam hung hăng đẩy Mặc Tuyết ra, lạnh giọng, “Cuối cùng là ai đoạt ai thứ gì, trong lòng cô rõ ràng!” Làm tiểu tam còn như thế kiêu ngạo, không phân rõ đen trắng, không phân biệt đúng sai, còn có mặt mũi tìm tới cô nổi điên?
Mặc Tuyết bị lực mạnh đẩy ra, cả người lùi về sau mấy bước, suýt nữa té ngã, ổn định, tiếp tục rung lắc vươn móng vuốt về phía Cố Nam Nam.
Du Minh Tuấn đúng lúc giữ chặt Mặc Tuyết, dịu dàng trên mặt nhanh chóng biến mất, “Cô đến đây làm gì, trở về đi.”
Vừa rồi nhìn thấy một màn hai người ôm nhau đã kích động cô mất đi lý trí, bây giờ Du Minh Tuấn tự nhiên còn phiền cô quấy rầy họ thân mật, Mặc Tuyết đỏ mắt, như là cẩu phong, “Du Minh Tuấn đừng quên ai mới là vợ anh, lúc trước anh là như thế nào đáp ứng anh trai tôi, anh nếu dám không tốt với tôi, tôi sẽ đi nói cho anh trai tôi, để anh tôi diệt trừ hết Du gia các người!”
Tay Du Minh Tuấn kéo Mặc Tuyết dừng một chút, Mặc Tuyết lợi dụng hắn ngơ ngẩn có khe hở liền hung hăng đẩy hắn ra, hướng tới Cố Nam Nam.
Tay giơ lên lại chưa rơi xuống, đã bị Cố Nam Nam nắm chặt ở trong tay, bây giờ má trái của cô còn đau tê dại, đồng tử lốm đốm khí, không phân vân hung hăng cho Mặc Tuyết hai cái tát, “Cuối cùng là ai đoạt ai thứ gì, trong lòng cô biết rõ ràng, cũng đừng đem bộ mặt này ra đây, ghê tởm.”
Cho rằng Cố Nam Nam cô dễ bắt nạt?
Cố Nam Nam ném Mặc Tuyết ra, Mặc Tuyết không đứng vững, một cái lảo đảo cả người ngã trên mặt đất, đầu vừa lúc đụng tới mép bồn hoa bên cạnh ghế đá, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cố Nam Nam thờ ơ, mặt vô cảm, vừa rồi cô thấy rất rõ ràng, Mặc Tuyết nhắm chuẩn cái vị trí kia đem chính mình đâm vào.
Nhưng trong ánh mắt Du Minh Tuấn lại là không giống với tình cảnh, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Mặc Tuyết, bế cô lên, trong lòng sốt ruột gọi, “Tuyết Nhi, em không sao chứ! Em hãy chịu đựng, bây giờ anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Du Minh Tuấn cũng không rảnh lo mặt khác, ôm lấy Mặc Tuyết vội vã hướng tới bệnh viện phía trước cách đó không xa chạy đi, mà Cố Nam Nam vẫn ngây ra như phỗng sững sờ ở tại chỗ, mắt không chuyển động nhìn chằm chằm bóng dáng hai người ——
Có một thứ cô trong đầu lại vứt đi không được, giống như bụi gai, khiến cô mình đầy thương tích.
Ôm theo kiểu công chúa, còn có trong miệng quan tâm gọi Tuyết Nhi……
Trái tim cô lại một lần rơi xuống hầm băng lạnh lẽo ——
“Nam Nam, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Khả Nhi đi tới bên cạnh Cố Nam Nam, nhìn theo hướng cô tuyệt vọng, trừ bỏ người xa lạ đến rồi đi, thì không có gì khác.
“Không có.” Cố Nam Nam thu lại ánh mắt, giả vờ bình tĩnh.
Lâm Khả Nhi chú ý tới tóc cô có chút hỗn độn, khuôn mặt bên trái cũng đỏ lên, lo lắng hỏi, “Nam Nam, vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Cô bộ dáng cũng không phải là chật vật, lúc cô không ở đây chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì.
Cố Nam Nam bình tĩnh thu lại tóc rồi buộc chặt, mái tóc đen nhánh nhu thuận được buộc lại ở phía sau, bày ra nụ cười, “Vừa rồi chỉ cùng hai con chó chơi trong chốc lát, không có chuyện gì, còn phía cậu thì sao, anh trai cậu sao rồi?”
“……”
“Mình đã biết.” Cố Nam Nam nhấp môi.
Lâm Khả Nhi tỏ ra vẻ mặt này đã cho cô đáp án.
“Nam Nam, chuyện này cậu không cần lo lắng, mình sẽ đến gặp anh mình một lần nữa, anh mình ngày thường đau nhất là mình, mình tin tưởng nhất định có thể……”
“Khả Nhi.” Cố Nam Nam đánh gãy lời nói Lâm Khả Nhi, “Khả Nhi, cậu đã vì mình làm đủ nhiều rồi, cảm ơn cậu, chuyện tiếp theo, tự mình giải quyết.”
“Chà, đừng làm ra vẻ, mình không quen nhìn. Tự cậu giải quyết, giải quyết như thế nào?”
“Chuyện này cậu cũng đừng quản, mình có biện pháp.”
Cố Nam Nam hung hăng đẩy Mặc Tuyết ra, lạnh giọng, “Cuối cùng là ai đoạt ai thứ gì, trong lòng cô rõ ràng!” Làm tiểu tam còn như thế kiêu ngạo, không phân rõ đen trắng, không phân biệt đúng sai, còn có mặt mũi tìm tới cô nổi điên?
Mặc Tuyết bị lực mạnh đẩy ra, cả người lùi về sau mấy bước, suýt nữa té ngã, ổn định, tiếp tục rung lắc vươn móng vuốt về phía Cố Nam Nam.
Du Minh Tuấn đúng lúc giữ chặt Mặc Tuyết, dịu dàng trên mặt nhanh chóng biến mất, “Cô đến đây làm gì, trở về đi.”
Vừa rồi nhìn thấy một màn hai người ôm nhau đã kích động cô mất đi lý trí, bây giờ Du Minh Tuấn tự nhiên còn phiền cô quấy rầy họ thân mật, Mặc Tuyết đỏ mắt, như là cẩu phong, “Du Minh Tuấn đừng quên ai mới là vợ anh, lúc trước anh là như thế nào đáp ứng anh trai tôi, anh nếu dám không tốt với tôi, tôi sẽ đi nói cho anh trai tôi, để anh tôi diệt trừ hết Du gia các người!”
Tay Du Minh Tuấn kéo Mặc Tuyết dừng một chút, Mặc Tuyết lợi dụng hắn ngơ ngẩn có khe hở liền hung hăng đẩy hắn ra, hướng tới Cố Nam Nam.
Tay giơ lên lại chưa rơi xuống, đã bị Cố Nam Nam nắm chặt ở trong tay, bây giờ má trái của cô còn đau tê dại, đồng tử lốm đốm khí, không phân vân hung hăng cho Mặc Tuyết hai cái tát, “Cuối cùng là ai đoạt ai thứ gì, trong lòng cô biết rõ ràng, cũng đừng đem bộ mặt này ra đây, ghê tởm.”
Cho rằng Cố Nam Nam cô dễ bắt nạt?
Cố Nam Nam ném Mặc Tuyết ra, Mặc Tuyết không đứng vững, một cái lảo đảo cả người ngã trên mặt đất, đầu vừa lúc đụng tới mép bồn hoa bên cạnh ghế đá, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cố Nam Nam thờ ơ, mặt vô cảm, vừa rồi cô thấy rất rõ ràng, Mặc Tuyết nhắm chuẩn cái vị trí kia đem chính mình đâm vào.
Nhưng trong ánh mắt Du Minh Tuấn lại là không giống với tình cảnh, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Mặc Tuyết, bế cô lên, trong lòng sốt ruột gọi, “Tuyết Nhi, em không sao chứ! Em hãy chịu đựng, bây giờ anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Du Minh Tuấn cũng không rảnh lo mặt khác, ôm lấy Mặc Tuyết vội vã hướng tới bệnh viện phía trước cách đó không xa chạy đi, mà Cố Nam Nam vẫn ngây ra như phỗng sững sờ ở tại chỗ, mắt không chuyển động nhìn chằm chằm bóng dáng hai người ——
Có một thứ cô trong đầu lại vứt đi không được, giống như bụi gai, khiến cô mình đầy thương tích.
Ôm theo kiểu công chúa, còn có trong miệng quan tâm gọi Tuyết Nhi……
Trái tim cô lại một lần rơi xuống hầm băng lạnh lẽo ——
“Nam Nam, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Khả Nhi đi tới bên cạnh Cố Nam Nam, nhìn theo hướng cô tuyệt vọng, trừ bỏ người xa lạ đến rồi đi, thì không có gì khác.
“Không có.” Cố Nam Nam thu lại ánh mắt, giả vờ bình tĩnh.
Lâm Khả Nhi chú ý tới tóc cô có chút hỗn độn, khuôn mặt bên trái cũng đỏ lên, lo lắng hỏi, “Nam Nam, vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Cô bộ dáng cũng không phải là chật vật, lúc cô không ở đây chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì.
Cố Nam Nam bình tĩnh thu lại tóc rồi buộc chặt, mái tóc đen nhánh nhu thuận được buộc lại ở phía sau, bày ra nụ cười, “Vừa rồi chỉ cùng hai con chó chơi trong chốc lát, không có chuyện gì, còn phía cậu thì sao, anh trai cậu sao rồi?”
“……”
“Mình đã biết.” Cố Nam Nam nhấp môi.
Lâm Khả Nhi tỏ ra vẻ mặt này đã cho cô đáp án.
“Nam Nam, chuyện này cậu không cần lo lắng, mình sẽ đến gặp anh mình một lần nữa, anh mình ngày thường đau nhất là mình, mình tin tưởng nhất định có thể……”
“Khả Nhi.” Cố Nam Nam đánh gãy lời nói Lâm Khả Nhi, “Khả Nhi, cậu đã vì mình làm đủ nhiều rồi, cảm ơn cậu, chuyện tiếp theo, tự mình giải quyết.”
“Chà, đừng làm ra vẻ, mình không quen nhìn. Tự cậu giải quyết, giải quyết như thế nào?”
“Chuyện này cậu cũng đừng quản, mình có biện pháp.”
Tác giả :
Chu Tiểu Mễ