Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 7: Lúng túng vì đau bụng!
"Cái gì?"
Sính Đình vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng vang từ bụng Mạc Thiên Kình òng ọc òng ọc truyền đến, tiếp theo đó là từng tiếng từng tiếng đánh rắm nhảy ra, hôi thối vô cùng.
"Anh. . . . . ."
Sính Đình đang muốn nổi giận, lại nghe giọng nói trầm thấp nhưng có lực của Mạc Thiên Kình: "Mau đỡ tôi vào nhà vệ sinh!"
Bây giờ, cái anh cần nhất chính là bồn cầu, quá tệ hại, thanh danh một đời của anh oàn bộ bị hủy ở bát cháo thịt nạc này, hơn nữa, điểm chết người nhất chính là hiện tại anh kìm nén thật vất vả, đau bụng, lại bắt đầu đau bụng.
"Nhanh lên một chút!"
Mạc Thiên Kình không nhịn được kêu to, anh sắp không chịu nổi!
"Ờ!"
Sính Đình phản ứng kịp vội vàng đẩy anh đến toilet, sau đó đỡ anh tới bồn cầu, mỗi một bước hai người đều rất ẩn nhẫn.
Mạc Thiên Kình đánh rắm thúi liên tiếp, Sính Đình không thể hít thở được, điểm chết người nhất chính là Mạc Thiên Kình, anh bây giờ còn không biết phải làm sao để cởi quần ra!
"Được rồi!"
Cuối cùng cũng tới bồn cầu, Sính Đình vừa mới mở miệng, liền bị mùi rắm thúi của Mạc Thiên Kình tấn công, Sính Đình gần như muốn điên rồi, Mạc Thiên Kình vội vàng nói.
"Giúp tôi cởi quần, nhanh lên một chút!"
Anh sắp không nhịn nổi, một luồng chất thải cố gắng kềm chế ở nơi nào đó ngay lập tức sẽ bộc phát!
"Cái gì!"
Kêu cô cởi quần!
"Nhanh lên một chút, tôi không nhịn nổi nữa!"
Mạc Thiên Kình tức giận quát, Sính Đình vội vàng kéo quần anh, hai mắt nhắm chặt dùng sức kéo, cả quần dài và quần lót cùng lúc bị kéo xuống.
"Phốc. . . . . ."
Một tiếng vang thật lớn kèm theo mùi phân vô cùng thúi khiến Sính Đình không nhịn được chạy ra cửa, há mồm thở dốc, thúi quá, thật là thúi!
Cô thề nhất định phải rời đi lúc này thôi, đây chính là cuộc sống “chung đụng” mà ông nội nói, cô thật muốn điên rồi!
"Ọc ọc ọc ọc. . . . . . Phốc. . . . . . Phốc. . . . . ."
Bên trong lại truyền tới một tràng âm thanh, Sính Đình vội vàng chạy đi, không chịu nổi, không chịu nổi!
Mạc Thiên Kình ngồi ở trên bồn cầu, trên gương mặt đẹp trailà một mảnh đỏ ửng, không ngờ cảnh tượng bọn họ gặp mặt lần đầu tiên lại là như vậy, khủng khiếp hơn chính là bây giờ anh hoàn toàn giống như một đứa bé cần chăm sóc.
Anh cũng biết hiện tại cô hận không thể biến thành con muỗi bay ra khỏi biệt thự, nhưng anh rõ ràng hơn biết cô căn bản không thể ra được!
"Mẹ nó! Sao lại thế này!"
Sính Đình trong trong ngoài ngoài loanh quanh vài vòng, kết quả rõ ràng nhìn thấy có một cái cửa sổ, nhưng cô nhảy xuống cư nhiên bị một chiếc lồng thủy tinh trong suốt nhốt lại, cô thật sự không thể đi ra ngoài.
Cô mò mẫm tìm nơi có gió thổi vào để tìm cửa ra , nhưng lại không ra được!
Lấy điện thoại di động ra, Sính Đình nổi giận gọi điện thoại cho ông nội!
"Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện ngoài vùng phủ sóng, xin hãy bật hộp thư thoại!"
Sính Đình nổi giận nhấn hộp thư thoại, hét lớn.
"Ông nội, thả cháu ra ngoài ngay, nếu không ông sẽ còn được thấy cháu nữa!"
Trước khi giận dữ cúp điện thoại, tiếng báo có tin nhắn trong hộp thư thoại lại vang lên, nhấn một cái, truyền đến giọng nói đáng đánh đòn của ông nội:
"Sắp tới ngày giỗ của bà nội cháu, ông nội đi thăm mộ bà nội cháu một chút, đại khái khoảng một tháng nữa mới về, sống chung với Thiên Kình thật tốt nha!"
Sính Đình cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động, ngày giỗ của bà nội?
Chết tiệt, khi dễ cô ngu ngốc sao? Cô còn nhớ ngày giỗ của bà nội còn cách hai tháng nữa mới tới!
Đợi sau khi cô ra ngoài cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông!
Trong ngực Sính Đình không ngừng bùng lên ngọn lửa, nhưng không có chỗ phát tiết, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!
"Ngọc Sính Đình, cầm giúp tôi cuộn giấy tới đây!"
Trong phòng vệ sinh, âm thanh trầm thấp như bị bóp nghẹt của Mạc Thiên Kình vang lên, Sính Đình cắn môi, bóp mũi đi vào phòng vệ sinh.
Mạc Thiên Kình nhìn thấy bộ dáng của cô, áy náy nói.
"Xin lỗi, tôi không thể lau được, cô giúp tôi!"
Anh bây giờ không có biện pháp, ngồi xổm lâu như vậy, đã đụng chạm đến vết thương, rất đau đớn khó chịu.
Sính Đình thật muốn khóc, anh cư nhiên gọi cô chùi đít.
"Thuận tiện giải quyết luôn bồn cầu, hơi nhiều. . . . . ."
Sính Đình vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng vang từ bụng Mạc Thiên Kình òng ọc òng ọc truyền đến, tiếp theo đó là từng tiếng từng tiếng đánh rắm nhảy ra, hôi thối vô cùng.
"Anh. . . . . ."
Sính Đình đang muốn nổi giận, lại nghe giọng nói trầm thấp nhưng có lực của Mạc Thiên Kình: "Mau đỡ tôi vào nhà vệ sinh!"
Bây giờ, cái anh cần nhất chính là bồn cầu, quá tệ hại, thanh danh một đời của anh oàn bộ bị hủy ở bát cháo thịt nạc này, hơn nữa, điểm chết người nhất chính là hiện tại anh kìm nén thật vất vả, đau bụng, lại bắt đầu đau bụng.
"Nhanh lên một chút!"
Mạc Thiên Kình không nhịn được kêu to, anh sắp không chịu nổi!
"Ờ!"
Sính Đình phản ứng kịp vội vàng đẩy anh đến toilet, sau đó đỡ anh tới bồn cầu, mỗi một bước hai người đều rất ẩn nhẫn.
Mạc Thiên Kình đánh rắm thúi liên tiếp, Sính Đình không thể hít thở được, điểm chết người nhất chính là Mạc Thiên Kình, anh bây giờ còn không biết phải làm sao để cởi quần ra!
"Được rồi!"
Cuối cùng cũng tới bồn cầu, Sính Đình vừa mới mở miệng, liền bị mùi rắm thúi của Mạc Thiên Kình tấn công, Sính Đình gần như muốn điên rồi, Mạc Thiên Kình vội vàng nói.
"Giúp tôi cởi quần, nhanh lên một chút!"
Anh sắp không nhịn nổi, một luồng chất thải cố gắng kềm chế ở nơi nào đó ngay lập tức sẽ bộc phát!
"Cái gì!"
Kêu cô cởi quần!
"Nhanh lên một chút, tôi không nhịn nổi nữa!"
Mạc Thiên Kình tức giận quát, Sính Đình vội vàng kéo quần anh, hai mắt nhắm chặt dùng sức kéo, cả quần dài và quần lót cùng lúc bị kéo xuống.
"Phốc. . . . . ."
Một tiếng vang thật lớn kèm theo mùi phân vô cùng thúi khiến Sính Đình không nhịn được chạy ra cửa, há mồm thở dốc, thúi quá, thật là thúi!
Cô thề nhất định phải rời đi lúc này thôi, đây chính là cuộc sống “chung đụng” mà ông nội nói, cô thật muốn điên rồi!
"Ọc ọc ọc ọc. . . . . . Phốc. . . . . . Phốc. . . . . ."
Bên trong lại truyền tới một tràng âm thanh, Sính Đình vội vàng chạy đi, không chịu nổi, không chịu nổi!
Mạc Thiên Kình ngồi ở trên bồn cầu, trên gương mặt đẹp trailà một mảnh đỏ ửng, không ngờ cảnh tượng bọn họ gặp mặt lần đầu tiên lại là như vậy, khủng khiếp hơn chính là bây giờ anh hoàn toàn giống như một đứa bé cần chăm sóc.
Anh cũng biết hiện tại cô hận không thể biến thành con muỗi bay ra khỏi biệt thự, nhưng anh rõ ràng hơn biết cô căn bản không thể ra được!
"Mẹ nó! Sao lại thế này!"
Sính Đình trong trong ngoài ngoài loanh quanh vài vòng, kết quả rõ ràng nhìn thấy có một cái cửa sổ, nhưng cô nhảy xuống cư nhiên bị một chiếc lồng thủy tinh trong suốt nhốt lại, cô thật sự không thể đi ra ngoài.
Cô mò mẫm tìm nơi có gió thổi vào để tìm cửa ra , nhưng lại không ra được!
Lấy điện thoại di động ra, Sính Đình nổi giận gọi điện thoại cho ông nội!
"Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện ngoài vùng phủ sóng, xin hãy bật hộp thư thoại!"
Sính Đình nổi giận nhấn hộp thư thoại, hét lớn.
"Ông nội, thả cháu ra ngoài ngay, nếu không ông sẽ còn được thấy cháu nữa!"
Trước khi giận dữ cúp điện thoại, tiếng báo có tin nhắn trong hộp thư thoại lại vang lên, nhấn một cái, truyền đến giọng nói đáng đánh đòn của ông nội:
"Sắp tới ngày giỗ của bà nội cháu, ông nội đi thăm mộ bà nội cháu một chút, đại khái khoảng một tháng nữa mới về, sống chung với Thiên Kình thật tốt nha!"
Sính Đình cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động, ngày giỗ của bà nội?
Chết tiệt, khi dễ cô ngu ngốc sao? Cô còn nhớ ngày giỗ của bà nội còn cách hai tháng nữa mới tới!
Đợi sau khi cô ra ngoài cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông!
Trong ngực Sính Đình không ngừng bùng lên ngọn lửa, nhưng không có chỗ phát tiết, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!
"Ngọc Sính Đình, cầm giúp tôi cuộn giấy tới đây!"
Trong phòng vệ sinh, âm thanh trầm thấp như bị bóp nghẹt của Mạc Thiên Kình vang lên, Sính Đình cắn môi, bóp mũi đi vào phòng vệ sinh.
Mạc Thiên Kình nhìn thấy bộ dáng của cô, áy náy nói.
"Xin lỗi, tôi không thể lau được, cô giúp tôi!"
Anh bây giờ không có biện pháp, ngồi xổm lâu như vậy, đã đụng chạm đến vết thương, rất đau đớn khó chịu.
Sính Đình thật muốn khóc, anh cư nhiên gọi cô chùi đít.
"Thuận tiện giải quyết luôn bồn cầu, hơi nhiều. . . . . ."
Tác giả :
Tiểu Dã Áp