Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 2: Chăm sóc vị hôn phu!
Giữa ộ chính, một chiếc xe thể thao cao cấp hiệu SCK màu trắng bạc nở nóc chạy băng băng từ nội ô thành phố A tới một khu biệt thự vùng ngoại ô.
Ngọc Sính Đình xách giò tức giận đùng đùng đi tới một ngôi biệt thự cổ kính rộng khoảng 200m2 cách đó không xa, không thèm nhìn những đám cây xanh hai bên, đạp trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội đi tới cửa chính.
Còn chưa kịp bước vào, đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng bên trong, phóng khoáng nhẹ nhàng khoan khoái.
"Ha ha ha. . . . . . Như vậy là tốt nhất, tôi thấy tiểu tử kia quá khô khan, tôi nghĩ cháu gái của ông tuyệt đối thích hợp với nó!"
Mạc Tử Khiêm toàn thân mặc quân phục, nhìn cô gái đang nổi giận đùng đùng đi tới, cau mày.
"Cháu chính là Sính Đình sao, đã lớn như vậy, đúng là đã đến tuổi kết hôn rồi!"
Mạc Tử Khiêm rất hài lòng về cô cháu dâu này.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ nóng tính, nhưng lại xinh đẹp nổi trội mà không mất đi vẻ chính khí bên ngoài, cứng cỏi hơn nhiều so với những cô gái Yến Yến Oanh Oanh giàu có khác.
Ngọc Sính Đình lúc này mới phát hiện ra có khách, nỗ lực kềm nén lửa giận, nhìn nụ cười cưng chiều trên gương mặt của ông nội.
Rõ ràng đã là một ông già bảy mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, làn da ngăm đen, hàng lông mày nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhưng rõ ràng không phải là một ông lão hiền lành, tính khí nóng nảy muốn chết, hơn nữa còn giống như một đứa bé, la lối om sòm. (Chính là uy hiếp cô về nhặt xác đó a)
"Xin chào, cháu là Ngọc Sính Đình!" Sính Đình rất nỗ lực kềm nén của mình lửa giận đang hừng hực cháy trong lòng mình, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đó ông nội liền khống chế không được, gương mặt xinh đẹp vì kìm nén mà đỏ bừng.
Dưới ánh mắt của người nhìn, thật sự rất xinh đẹp.
"Ừ, không tệ!"
Sính Đình cười gượng hai tiếng, rất lễ phép nhìn ông nội bên cạnh nói.
"Ông nội, cháu có việc tìm ông, ông qua đây một chút!"
Mang trên mặt một nụ cười nhàn nhạt, cũng không quản Ngọc Kỳ Lân có đồng ý hay không, kéo ông lên lầu hai.
"Ông nội, cầu xin ông đừng trêu chọc cháu có được hay không, cháu rất bận!"
Ngọc Sính Đình cố gắng nói đạo lý với ông nội, nhưng bây giờ Ngọc Kỳ Lân chỉ chấp nhận đúng một chuyện, đó chính là phải gả cô cháu trai của lão Mạc.
"Sính Đình a! Ông nội già rồi, không sống được mấy ngày, cháu thuận theo ông nội một lần đi, trước hết chỉ cần cháu và tiểu tử kia sống chung mấy ngày, nếu không thích nhau thì ông cũng có một lý do tốt để cự tuyệt người ta không phải sao? Nếu cứ nói như cháu không lấy cũng không gả, ông nội rất khó nói chuyện với lão Mạc. Cháu cũng biết đấy, lão Mạc và ông nội là bạn chí cốt, cháu hãy thuận theo ông nội lần này đi!" Trong giọng nói của Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là bất đắc dĩ và bi thương, Ngọc Sính Đình đang muốn phát giận, nhưng ngọn lửa đã bị những lời nói này dập tắt.
"Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi!" Ngọc Sính Đình đột nhiên ôm ông nội, giọng nói nghẹn ngào, ông nội là người thân duy nhất của mình ở trên cõi đời này, cô không thể không có ông nội.
"Chỉ cần ông sống khỏe mạnh, Sính Đình đều đồng ý với ông!"
Không phải chỉ là gặp mặt thôi sao? Xem mắt, cô đồng ý, chỉ cần ông nội sống lâu một chút.
"Nó đang bị thương, lão Mạc đã sắp xếp xong xuôi rồi, cháu đi chăm sóc nó mấy ngày, chờ nó phục hồi như cũ, nếu như cháu vẫn không thích nó, đến lúc đó ông nội sẽ giúp cháu nói với lão Mạc." Vẫn là một ông nội hiền lành như cũ, khi nghe thấy người trong ngực ‘vâng’ một câu, trên khuôn mặt già nua tất cả đều là nụ cười.
"Ông nội, tại sao anh ta bị thương!" Sính Đình tò mò hỏi, chẳng lẽ là người tàn phế?
"Nó tên là Mạc Thiên Kình, là sĩ quan trong quân đội, chức vị thượng tướng!"
"Cái gì, thượng tướng mà còn bị thương!"
Cái gì mà thượng tướng cô thấy chính là nhuyễn tướng thì có, đoán chừng tám phần chính là dựa vào thế lực của ông nội anh ta để mà leo lên, khinh thường!
"Nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm!"
Ngọc Kỳ Lân không giải thích nhiều, bí mật quân sự không thể tiết lộ, mà ông cũng không biết rõ lắm.
"Vâng!"
Chết tiệt, mềm yếu vô dụng làm mình bị thương lại còn nói do nhiệm vụ quá nguy hiểm, anh ta cho rằng cô không hiểu biết chút nào sao?
Muốn cô chăm sóc anh ta, OK, không thành vấn đề! Cô sẽ tận tình chăm sóc vị hôn phu của cô!
Ngọc Sính Đình xách giò tức giận đùng đùng đi tới một ngôi biệt thự cổ kính rộng khoảng 200m2 cách đó không xa, không thèm nhìn những đám cây xanh hai bên, đạp trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội đi tới cửa chính.
Còn chưa kịp bước vào, đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng bên trong, phóng khoáng nhẹ nhàng khoan khoái.
"Ha ha ha. . . . . . Như vậy là tốt nhất, tôi thấy tiểu tử kia quá khô khan, tôi nghĩ cháu gái của ông tuyệt đối thích hợp với nó!"
Mạc Tử Khiêm toàn thân mặc quân phục, nhìn cô gái đang nổi giận đùng đùng đi tới, cau mày.
"Cháu chính là Sính Đình sao, đã lớn như vậy, đúng là đã đến tuổi kết hôn rồi!"
Mạc Tử Khiêm rất hài lòng về cô cháu dâu này.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ nóng tính, nhưng lại xinh đẹp nổi trội mà không mất đi vẻ chính khí bên ngoài, cứng cỏi hơn nhiều so với những cô gái Yến Yến Oanh Oanh giàu có khác.
Ngọc Sính Đình lúc này mới phát hiện ra có khách, nỗ lực kềm nén lửa giận, nhìn nụ cười cưng chiều trên gương mặt của ông nội.
Rõ ràng đã là một ông già bảy mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, làn da ngăm đen, hàng lông mày nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhưng rõ ràng không phải là một ông lão hiền lành, tính khí nóng nảy muốn chết, hơn nữa còn giống như một đứa bé, la lối om sòm. (Chính là uy hiếp cô về nhặt xác đó a)
"Xin chào, cháu là Ngọc Sính Đình!" Sính Đình rất nỗ lực kềm nén của mình lửa giận đang hừng hực cháy trong lòng mình, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đó ông nội liền khống chế không được, gương mặt xinh đẹp vì kìm nén mà đỏ bừng.
Dưới ánh mắt của người nhìn, thật sự rất xinh đẹp.
"Ừ, không tệ!"
Sính Đình cười gượng hai tiếng, rất lễ phép nhìn ông nội bên cạnh nói.
"Ông nội, cháu có việc tìm ông, ông qua đây một chút!"
Mang trên mặt một nụ cười nhàn nhạt, cũng không quản Ngọc Kỳ Lân có đồng ý hay không, kéo ông lên lầu hai.
"Ông nội, cầu xin ông đừng trêu chọc cháu có được hay không, cháu rất bận!"
Ngọc Sính Đình cố gắng nói đạo lý với ông nội, nhưng bây giờ Ngọc Kỳ Lân chỉ chấp nhận đúng một chuyện, đó chính là phải gả cô cháu trai của lão Mạc.
"Sính Đình a! Ông nội già rồi, không sống được mấy ngày, cháu thuận theo ông nội một lần đi, trước hết chỉ cần cháu và tiểu tử kia sống chung mấy ngày, nếu không thích nhau thì ông cũng có một lý do tốt để cự tuyệt người ta không phải sao? Nếu cứ nói như cháu không lấy cũng không gả, ông nội rất khó nói chuyện với lão Mạc. Cháu cũng biết đấy, lão Mạc và ông nội là bạn chí cốt, cháu hãy thuận theo ông nội lần này đi!" Trong giọng nói của Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là bất đắc dĩ và bi thương, Ngọc Sính Đình đang muốn phát giận, nhưng ngọn lửa đã bị những lời nói này dập tắt.
"Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi!" Ngọc Sính Đình đột nhiên ôm ông nội, giọng nói nghẹn ngào, ông nội là người thân duy nhất của mình ở trên cõi đời này, cô không thể không có ông nội.
"Chỉ cần ông sống khỏe mạnh, Sính Đình đều đồng ý với ông!"
Không phải chỉ là gặp mặt thôi sao? Xem mắt, cô đồng ý, chỉ cần ông nội sống lâu một chút.
"Nó đang bị thương, lão Mạc đã sắp xếp xong xuôi rồi, cháu đi chăm sóc nó mấy ngày, chờ nó phục hồi như cũ, nếu như cháu vẫn không thích nó, đến lúc đó ông nội sẽ giúp cháu nói với lão Mạc." Vẫn là một ông nội hiền lành như cũ, khi nghe thấy người trong ngực ‘vâng’ một câu, trên khuôn mặt già nua tất cả đều là nụ cười.
"Ông nội, tại sao anh ta bị thương!" Sính Đình tò mò hỏi, chẳng lẽ là người tàn phế?
"Nó tên là Mạc Thiên Kình, là sĩ quan trong quân đội, chức vị thượng tướng!"
"Cái gì, thượng tướng mà còn bị thương!"
Cái gì mà thượng tướng cô thấy chính là nhuyễn tướng thì có, đoán chừng tám phần chính là dựa vào thế lực của ông nội anh ta để mà leo lên, khinh thường!
"Nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm!"
Ngọc Kỳ Lân không giải thích nhiều, bí mật quân sự không thể tiết lộ, mà ông cũng không biết rõ lắm.
"Vâng!"
Chết tiệt, mềm yếu vô dụng làm mình bị thương lại còn nói do nhiệm vụ quá nguy hiểm, anh ta cho rằng cô không hiểu biết chút nào sao?
Muốn cô chăm sóc anh ta, OK, không thành vấn đề! Cô sẽ tận tình chăm sóc vị hôn phu của cô!
Tác giả :
Tiểu Dã Áp