Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn
Chương 167
Chương 167: Bố kêu chị về nhà
Gần đây Lâm Quân rất quan tâm tới Lê Nhật Linh, thật là tỉ mỉ chu đáo. Giống như anh đã từng nói, anh đang cố gắng để trở thành một người chồng thật tốt.
Lê Nhật Linh không dám tuỳ tiện tin vào lời nói của anh, lại không cách nào từ chối được, xoắn xuýt đến cuối cùng cũng chỉ cảm thấy đầu óc có hơi hốt hoảng.
Cho đến khi chuyến đi đến nước Pháp kết thúc, trở về nước, đặt chân lên mảnh đất quen thuộc, đầu óc Lê Nhật Linh mới hơi tỉnh táo lại.
Trợ lý chờ đón chuyến bay ở sân bay, gọi người chuyển toàn bộ hành lý xuống, sau đó đưa Lâm Quân và Lê Nhật Linh lên xe rời đi.
Sau khi lên xe, trợ lý Lưu ngồi ở kế bên vị trí tài xế, sau một lúc trở mình qua lại mới yên lặng xoay người, đưa tới trước mặt Lâm Quân một chồng văn kiện: “Những văn kiện này đều cần anh ký tên.
Vốn dĩ anh ta chỉ mang theo thôi, có lòng nhưng không có gan, chỉ suy nghĩ một chút, chưa từng nghĩ tới mình thật sự dám đưa văn kiện cho Lâm Quân ở trên xe.
Có thể thấy sau khi trở về từ nước Pháp, tâm trạng của Lâm Quân đã tốt hơn rất nhiều, lúc này trợ lý Lục mới dám lấy hết can đảm đưa tới.
Tổng giám đốc Lâm của mình phủi mông một cái đã đưa vợ đến nước Pháp chơi chừng mười ngày, còn anh ta lại phải đáng thương bám dính lấy công ty làm thêm giờ chỉnh sửa văn kiện. Chồng văn kiện này chỉ là một nửa trong số đó mà thôi, còn một nửa vẫn còn để.
ở công ty kia kìa.
Trong lúc thế này mà anh lại cùng vợ tới nước Pháp dạo chơi bỏ mặc cục diện rối rắm.
Tâm trạng của Lâm Quân không tệ, lập tức nhận lấy văn kiện và bút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên vào.
Lâm Quân quả thực là một người cực kỳ có trách nhiệm với công việc, mặc dù mới vừa xuống máy bay.
nhưng anh vẫn cẩn thận xem xét mỗi phần văn kiện rồi mới ký tên lên.
Lê Nhật Linh nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy Lâm Quân giống như một ông vua của một đế quốc phong kiến.
Chỉ cần nhúc nhích một ngón tay thôi đã có thể quyết định được số mạng của một người rồi.
Để ý tới ánh mắt của cô, Lâm Quân đặt bút xuống, cười với cô: “Bây giờ mới nhận ra chồng của mình lại đẹp trai thế này sao?”
Lê Nhật Linh lặng lẽ đưa mắt về, nhìn ra ngoài cửa Lâm Quân đặt tay của Lê Nhật Linh đặt lên người mình.
văn kiện qua một bên, nắm lấy tay Anh muốn ôm lấy cô nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại di động quấy nhiễu.
Là điện thoại của Lê Nhật Linh reo.
Tay của anh đang dừng lại giữa không trung lặng lẽ đưa về.
Cũng không biết người nào đáng ghét thế, đúng lúc này lại gọi điện thoại tới.
Lúc ở nước ngoài, Lê Nhật Linh luôn ép buộc không được phép mở điện thoại, nói cái gì mà hưởng thụ thế giới hai người.
Mặc dù có vẻ như không hưởng thụ được thế giới hai người, nhưng thực sự không mở điện thoại di động.
Lúc mới xuống máy bay cô mới mở điện thoại di động lên, không nghĩ tới đã nhận được cuộc gọi nhanh tới vậy.
Lê Nhã Tuyết tức giận nói: “Chị, mấy ngày nay chị đi đâu mà em gọi điện mấy cuộc điện thoại cũng không gọi được cho chị, bố cũng đẩy hết bực tức lên người em, sao chị lại tắt máy?”
“Chị đi nước Pháp mấy ngày.”
“Chị chạy tới nước Pháp làm gì? Người trong nhà đã vội muốn chết rồi, chị lại không thèm nói một tiếng mà chạy ra ngoài chơi.“ Lê Nhã Tuyết bất mãn nói.
Lê Nhật Linh sớm đã quen cái giọng điệu này của em gái, cũng không phản ứng gì: “Sao thế Nhã Tuyết, có chuyện gì không?”
“Bố gọi chị về nhà ăn cơm.” Thật ra trong lòng Lê Nhã Tuyết cũng muốn hỏi có thể đưa anh rể về cùng hay không.
Nhưng vừa nghĩ tới lời bố dặn nên biết mà không hỏi nữa.
Hơn nữa chuyện hư hỏng của chị cô ấy cũng đã thấy trên mạng rồi, quả thật cô ấy cũng không còn mặt mũi mà chủ động hỏi chuyện của anh rể nữa.
“Chị vừa ra viện không được mấy ngày thì bố đã bảo em gọi điện thoại kêu chị về, thế nhưng gọi thế nào cũng không gọi được. Em không tìm được chị, bố lại thúc giục em. Hôm nay vất vả lắm mới có thể liên lạc với chị được, tối nay chị tiện thể về nhà ăn cơm tối đi, cũng tránh để ông bố già của chúng ta phải lải nhải bên tai em, đến nỗi muốn chai lỗ tai luôn rồi.”