Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 77: Chủ tịch gặp mẹ vợ
“Mẹ, xem mẹ nói kìa. Sao con phải lừa mẹ chứ!” Bạch Thanh Dung có chút ấm ức nhìn mẹ, cô làm tất cả cũng là vì tốt cho mẹ, nghe mẹ nói không muốn nhận đứa con gái là cô, trong lòng Bạch Thanh Dung cực kỳ khó chịu.
“Thanh Dung, mẹ luôn cảm thấy chuyện xảy ra gần đây rất kỳ quái. Cho dù tiền thuốc men trước kia của mẹ là do con đi vẽ tranh dạo kiếm được, nhưng bây giờ con đột nhiên nói con kết hôn rồi, con muốn người làm mẹ là ta đây nghĩ như thế nào.” Bà Bạch nặng nề nói.
“Con biết rồi mà mẹ, là con không tốt.”
“Thanh Dung, mẹ biết là mẹ liên lụy con, con xem thử có đứa con nào lớn như con không phải hòn ngọc quý trên tay cha mẹ.” Nói đến đây nước Tắt của bà Bạch rơi từng giọt.
Bạch Thanh Dung thấy mẹ rơi nước Tắt, trong lòng căng thẳng vội vàng an ủi mẹ: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ. Mẹ là mẹ con sao lại nói liên lụy chứ.”
“Mẹ, đừng khóc. Mẹ nằm lâu như vậy chắc đói bụng lắm nhỉ, phòng này có bếp, con đi làm chút đồ ăn ngon cho mẹ.” Bạch Thanh Dung lau nước Tắt cho mẹ, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ, mở tủ lạnh ra, bên trong lại không còn gì.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng đun một nồi canh, nấu một tô mì đút cho bà Bạch ăn, chăm sóc bà Bạch uống thuốc, sau khi bà ngủ rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Lúc trở lại nhà họ Lâm, đã khuya lắm rồi. Lâm Thành Phong ngồi đọc sách trên ghế sofa trong phòng khách, trông như đang đợi Bạch Thanh Dung về nhà, thấy Bạch Thanh Dung trở về thím Trương thân thiết chạy ra đón: “Cô Bạch, sao bây giờ mới về, ăn cơm rồi chứ?”
“Thím Trương, tôi ăn rồi. Thím không cần để ý đến tôi, cứ làm việc đi.” Bạch Thanh Dung khách khí trả lời thím Trương, bước nhẹ nhàng đến bên Lâm Thành Phong, thản nhiên nói: “Thành Phong, có thể theo em lên lầu một chuyến không? Em có việc nói với anh.”
Ánh mắt của Lâm Thành Phong vẫn dán lên quyển sách, không thèm ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Dung, bình tĩnh nói: “Chuyện gì, không thể nói ở đây sao.”
Thấy Lâm Thành Phong không có ý muốn nói chuyện với cô, Bạch Thanh Dung rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Quên đi, không có gì. Em đi nghỉ trước đây.”
Sau khi Bạch Thanh Dung xoay người lên lầu, Lâm Thành Phong buông sách trong tay mình xuống, bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi trong lòng: Người đàn bà này, thật là, luôn kiên cường như vậy để làm gì.
Bạch Thanh Dung mới bước vào cửa, đã thấy Lâm Thành Phong đi theo vào. Lâm Thành Phong tiện tay cởi áo vest, một thân áo sơ mi quần tây phối hợp với cà vạt kẻ màu lam.
Hai tay nhét trong túi quần tây để lộ ra ngón tay cái, cao ngạo nhìn Bạch Thanh Dung: “Chuyện gì?”
Không biết có phải do mấy ngày không gặp hay không, Bạch Thanh Dung cảm thấy Lâm Thành Phong trước mắt trở nên đẹp trai hơn rồi. Áo sơ mi quần tây, mái tóc ngắn lởm chởm, gương mặt đó vẫn đẹp trai không thể tả như vậy, dù lạnh lùng nhưng vẫn không thể giảm bớt sức hút trên người của anh.
“Lâm Thành Phong, ngày mai anh cùng em đi gặp mẹ em có được không?” Tuy Lâm Thành Phong từng nói muốn gặp mẹ cô, nhưng Bạch Thanh Dung vẫn thận trọng hỏi ý kiến Lâm Thành Phong.
“Được.” Lâm Thành Phong không hề nghĩ ngợi mà trả lời Bạch Thanh Dung, một tay kéo Bạch Thanh Dung vào trong lồng ngực mình, đưa tay cưng chiều vuốt một cái lên mũi Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Chỉ có chuyện này?”
“Còn có một việc, hy vọng anh giúp em giấu.” Bạch Thanh Dung ở trong lòng Lâm Thành Phong, nói nhỏ, Lâm Thành Phong như rất ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Dung đang ở trong lòng mình: “Em nói đi.”
“Em nói với mẹ là lúc đi vẽ tranh dạo thì gặp được anh, tình đầu ý hợp nên trong lúc xung động đã kết hôn. Hai chúng ta quen nhau ở Paris, mẹ em lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên em không muốn mẹ biết sự thật rồi lại đau lòng.”
“Cho nên? Em muốn anh giúp em giấu mẹ em đúng không? Thanh Dung.”
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng gật đầu trong lòng Lâm Thành Phong, gần như cầu khẩn nói: “Lâm Thành Phong, nhờ anh đó.” Nghe cô vợ bé nhỏ lần đầu dùng giọng nói bất lực nói chuyện với mình, trong lòng Lâm Thành Phong có chút đau xót.
Cưng chiều xoa tóc Bạch Thanh Dung: “Cô gái ngốc, anh còn tưởng chuyện gì nữa? Em yên tâm, ngày mai anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.”
“Cám ơn anh, Lâm Thành Phong.” Bạch Thanh Dung bất giác đưa tay ôm eo Lâm Thành Phong, lơ đãng rơi một giọt nước Tắt trong lòng Lâm Thành Phong. Mấy ngày nay sự chua xót và mệt mỏi trong tim luôn khiến Bạch Thanh Dung đau lòng, vùi mình trong lòng Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung lại có một cảm giác yên tâm trước nay chưa từng có.
Lúc này đây cô không đẩy vòng tay Lâm Thành Phong ra, lúc này đây cô chủ động ôm lấy Lâm Thành Phong, cảm nhận sự dịu dàng và bình yên mà người đàn ông trưởng thành này đem lại, lúc này đây Bạch Thanh Dung rất cảm kích Lâm Thành Phong, nếu không phải là Lâm Thành Phong xuất hiện đúng lúc đem đến một cuộc giao dịch cho cô, thì cô còn có thể đi tìm ai đây.
Lâm Thành Phong cảm nhận được sự bất an và buồn bã của người đẹp trong lòng, đôi tay càng thêm dùng sức ôm lấy Bạch Thanh Dung, cằm không ngừng cọ xát lên trán Bạch Thanh Dung, chốc chốc lại đặt xuống một nụ hôn dịu dàng. Như đang nói cho người trong lòng, không phải sợ, tất cả đã có anh ở đây.
Ngày hôm sau, khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, Lâm Thành Phong đã rửa mặt xong xuôi, một thân vest ngồi thẳng bên giường Bạch Thanh Dung, lẳng lặng ngắm nhìn cô. Bạch Thanh Dung vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm mình. Trong lòng hơi hồi hộp, vội vã ngồi bật dậy: “Sao dậy sớm thế.”
“Không phải muốn đi gặp mẹ em sao?” Đuôi mày Lâm Thành Phong khẽ nhếch lên, buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung: “Xem ra em đã quên, vậy có phải không cần đi nữa rồi.”
“Phải đi, em lập tức rửa mặt chải đầu đây.” Bạch Thanh Dung vội vã nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, lại chạy đến phòng để quần áo tìm một váy hoa li ti dài màu xanh mặc lên, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len vàng nhạt.
Trong tiết trời đầu thu, sức sống tràn đầy như trăm hoa nở rộ. Áo khoác len màu vàng nhạt như tăng thêm vài phần trầm tĩnh, Bạch Thanh Dung là kiểu con gái khuê các điển hình, loại thông minh đáng yêu.
Cho nên dù mặc tùy tiện váy nào cũng được, mặc lên đều có thể toát ra một khí chất khác người. Lâm Thành Phong nhìn cô vợ nhỏ kiều diễm của mình, không biết vì sao Bạch Thanh Dung lại đẹp vậy, nhưng Lâm Thành Phong chưa từng thấy ghét dáng hình của Bạch Thanh Dung.
Ngược lại anh cảm thấy ngũ quan và khí chất của Bạch Thanh Dung càng nhìn càng đẹp. Càng ở cùng với Bạch Thanh Dung lại càng muốn sống cùng mãi, có lẽ, đây chính là thứ mà người ta nói: Vừa nhìn đã thích không bằng ở lâu bên nhau và không ghét.
Bạch Thanh Dung vừa lên xe liền thấy bên ghế phụ chất một đống quà, còn có nhân sâm Canada, sữa dinh dưỡng. Trong lòng không khỏi dựng thẳng một ngón tay cái cho Lâm Thành Phong, quả nhiên là ông trùm kinh doanh Lâm Thành Phong làm chuyện gì cũng cân nhắc chu đáo, thảo nào có thể kế thừa gia nghiệp kiếm nhiều tiền như vậy.
Sau khi đến bệnh viện Maria, Lâm Thành Phong tự mình xách đống quà lớn nhỏ, không cho Cường giúp đi vào viện.
“Nhiều như vậy, một mình anh sao có thể đi. Em xách phụ cho.” Bạch Thanh Dung vội vàng đi đến lấy hộp sữa dinh dưỡng đang lắc lư trên tay Lâm Thành Phong, nhưng lại bị Lâm Thành Phong né đi, trầm giọng nói: “Đàn ông không nên để phụ nữ vất vả, nhìn đường, đừng nhìn đồ trong tay anh nữa, nếu thích thì anh kêu Cường mua một đống về nhà bày cho em chơi.”
“Em đâu có nhìn đồ trên tay anh đâu.” Bạch Thanh Dung giải thích, rõ ràng là cô thấy một mình anh xách đồ rất khổ cực nên có lòng tốt giúp anh cầm đỡ. Sao lại biến thành cô nhìn đống đồ trong tay anh rồi.
Thấy bộ dạng đáng yêu khi bị mình trêu chọc thành công của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong nhếch miệng cười đẹp mắt. Cô vợ nhỏ nhà anh dù tức giận hay xấu hổ đều đáng yêu như vậy.
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra, Lâm Thành Phong liền bước vội lên chắn ngay trước mặt Bạch Thanh Dung, đưa cánh tay phải của mình ra, Bạch Thanh Dung thầm trợn mắt trong lòng.
Không tình nguyện đưa tay ôm cánh tay phải của Lâm Thành Phong, cảm giác như hai vợ chồng son về nhà thăm mẹ. Bà Bạch ngồi ở đầu giường, y tá Laura ở bên gọt hoa quả cho bà Bạch.
Thấy Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đến liền vội vàng nhường chỗ: “Cô Bạch, cô tới rồi? Vậy cả nhà mọi người tâm sự đi nhé, tôi đi ra ngoài trước.”
Bạch Thanh Dung mỉm cười tiễn Laura rời phòng, lúc trở lại phòng bệnh, Lâm Thành Phong đã đặt một đống thuốc bổ trên ghế sofa trong phòng bệnh. Bày đến nỗi cả ghế sofa đều là hộp quà, Lâm Thành Phong đã tự nhiên như chủ ngồi bên giường bà Bạch bắt đầu làm quen.
“Mẹ, sức khỏe của mẹ có khá hơn chút nào không?” Lâm Thành Phong quan tâm hỏi thăm bà Bạch, lúc Bạch Thanh Dung trở về phòng vừa hay nghe được Lâm Thành Phong gọi tiếng mẹ kia.
Bạch Thanh Dung cảm giác như bị một tia sét đánh trúng, vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông này gọi mẹ của cô còn thuận miệng hơn cả cô, tiếng gọi tự nhiên như đây chính là mẹ ruột của anh không bằng.
Mặc dù Bạch Thanh Dung nghe không được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười xán lạn đi tới trước giường của bà Bạch, vén chắn cho bà rồi dịu dàng nói: “Mẹ, anh ấy chính là người mà con yêu rồi nhất thời kết hôn vội vàng.”
Bà Bạch không chớp mắt đánh giá Lâm Thành Phong: “Ồ, cậu ấy chính là người đàn ông khiến con đau lòng rời khỏi thành phố X ư?” Bạch Thanh Dung lập tức hiểu ra, thì ra mẹ vẫn còn nhớ chuyện lần trước mình nói với bà ở thành phố Y.
Pha trò nói: “Mẹ, mẹ xem sao mẹ lại nói những lời này trước mặt người ta. Hai người có chút mâu thuẫn không phải rất bình thường sao?” Bà Bạch không chịu nghe Bạch Thanh Dung giải thích, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong. Trong lòng thầm nghĩ: Đẹp trai ngời ngời, khí chất lại hiên ngang, chẳng trách con gái mình mê mẩn rồi vội vàng gả cho anh.
“Thằng bé này, gọi ta là dì đi. Câụ nói một chút về bản thân đi!” Bà Bạch nhẹ nhàng nói với Lâm Thành Phong, ngoại hình đã qua nhưng là người thế nào thì bà còn phải để mắt thay con gái.
Lâm Thành Phong nhã nhặn cười: “Dì à, dì có thể gọi con là Thành Phong. Họ Lâm, tham gia một ít công việc quản lý tài chính ở thành phố X. Thu nhập ổn, trước Thanh Dung vẫn luôn lo lắng bệnh của dì nên mới không nói chuyện của chúng con cho dì. Chuyện này là do chúng con làm sai.”
Bạch Thanh Dung ở bên quan sát sắc mặt của mẹ, rất sợ mẹ không tin thì sẽ rất khó. Cũng may sắc mặt mẹ vẫn như thường, trong lòng Bạch Thanh Dung mới thở dài nhẹ nhõm.
“Thanh Dung, cậu Lâm lần đầu tới gặp mẹ. Con đi mua một ít đồ ăn, đợi lát nữa làm mấy món ăn sáng vừa miệng.” Bà Bạch dặn Bạch Thanh Dung xong thì khách khí quay người cười nói với Lâm Thành Phong: “Ngày hôm nay không thể làm gì khác hơn là khiến cậu Lâm chịu thiệt ăn cơm ở nơi này rồi, thật ngại quá, bộ xương già này của ta không có ý chí tiến thủ.”
Lâm Thành Phong dịu dàng cười nói: “Không sao đâu, dì à, về sau chúng ta là người một nhà, dì không cần khách khí như vậy.” Lâm Thành Phong đã nhận ra bà Bạch đề phòng anh, bởi vì bà chỉ khách sáo gọi anh là cậu Lâm chứ không giống như trưởng bối gọi tên của anh.
Bạch Thanh Dung cho rằng con nhà giàu như Lâm Thành Phong nhất định rất kiêng kỵ ăn cơm trong bệnh viện, không ngờ Lâm Thành Phong lại cười đồng ý rồi.
“Thanh Dung, con còn đứng đó làm gì? Nhanh đi mua thức ăn đi?” Bà Bạch nghiêm túc giục Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung không muốn rời đi là sợ sau khi cô đi, Lâm Thành Phong và bà Bạch nói chuyện sẽ lộ ra sự thật.
Nhưng nếu cô còn đứng đó không đi, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao? “Vâng, Thành Phong anh muốn ăn gì?” Bạch Thanh Dung ân cần hỏi Lâm Thành Phong, dù là diễn kịch cũng phải diễn cho đúng.
Lâm Thành Phong nghiêng đầu dịu dàng cười nói với Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em nấu gì anh cũng thích ăn.”
“Em đi mua thức ăn trước, anh ở đây trò chuyện với mẹ.” Bạch Thanh Dung lơ đãng nhìn Lâm Thành Phong ra hiệu bằng ánh mắt một cái: Anh không nên nói chuyện lung tung.
Lâm Thành Phong làm bộ không thấy tiếp tục thản nhiên cười, sau khi Bạch Thanh Dung cầm túi xách tay, ra cửa đứng ở ngoài cẩn thận nghe tiếng trong phòng, đứng một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Trong lòng không khỏi phỏng đoán: Có vẻ mẹ không thích Lâm Thành Phong cho lắm, Lâm Thành Phong bình thường lại là người lạnh lùng. Hai người sẽ không nói chuyện nhiều đâu, lúc này Bạch Thanh Dung mới yên tâm thoải mái ra khỏi bệnh viện đi mua thức ăn.
Bên trong phòng bệnh, Lâm Thành Phong cầm một quả chuối chậm rãi bóc vỏ. Lễ phép đưa cho bà Bạch: “Dì à, ăn chút trái cây đi.”
Bà Bạch nhận trái chuối đã bóc vỏ từ Lâm Thành Phong nói một câu cảm ơn. Bà Bạch chỉ nhìn chuối chứ không ăn, lát sau bà Bạch nặng nề nói: “Cậu Lâm, hy vọng cậu có thể kết thúc cuộc hôn nhân này với con gái Thanh Dung của tôi.
“Thanh Dung, mẹ luôn cảm thấy chuyện xảy ra gần đây rất kỳ quái. Cho dù tiền thuốc men trước kia của mẹ là do con đi vẽ tranh dạo kiếm được, nhưng bây giờ con đột nhiên nói con kết hôn rồi, con muốn người làm mẹ là ta đây nghĩ như thế nào.” Bà Bạch nặng nề nói.
“Con biết rồi mà mẹ, là con không tốt.”
“Thanh Dung, mẹ biết là mẹ liên lụy con, con xem thử có đứa con nào lớn như con không phải hòn ngọc quý trên tay cha mẹ.” Nói đến đây nước Tắt của bà Bạch rơi từng giọt.
Bạch Thanh Dung thấy mẹ rơi nước Tắt, trong lòng căng thẳng vội vàng an ủi mẹ: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ. Mẹ là mẹ con sao lại nói liên lụy chứ.”
“Mẹ, đừng khóc. Mẹ nằm lâu như vậy chắc đói bụng lắm nhỉ, phòng này có bếp, con đi làm chút đồ ăn ngon cho mẹ.” Bạch Thanh Dung lau nước Tắt cho mẹ, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ, mở tủ lạnh ra, bên trong lại không còn gì.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng đun một nồi canh, nấu một tô mì đút cho bà Bạch ăn, chăm sóc bà Bạch uống thuốc, sau khi bà ngủ rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Lúc trở lại nhà họ Lâm, đã khuya lắm rồi. Lâm Thành Phong ngồi đọc sách trên ghế sofa trong phòng khách, trông như đang đợi Bạch Thanh Dung về nhà, thấy Bạch Thanh Dung trở về thím Trương thân thiết chạy ra đón: “Cô Bạch, sao bây giờ mới về, ăn cơm rồi chứ?”
“Thím Trương, tôi ăn rồi. Thím không cần để ý đến tôi, cứ làm việc đi.” Bạch Thanh Dung khách khí trả lời thím Trương, bước nhẹ nhàng đến bên Lâm Thành Phong, thản nhiên nói: “Thành Phong, có thể theo em lên lầu một chuyến không? Em có việc nói với anh.”
Ánh mắt của Lâm Thành Phong vẫn dán lên quyển sách, không thèm ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Dung, bình tĩnh nói: “Chuyện gì, không thể nói ở đây sao.”
Thấy Lâm Thành Phong không có ý muốn nói chuyện với cô, Bạch Thanh Dung rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Quên đi, không có gì. Em đi nghỉ trước đây.”
Sau khi Bạch Thanh Dung xoay người lên lầu, Lâm Thành Phong buông sách trong tay mình xuống, bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi trong lòng: Người đàn bà này, thật là, luôn kiên cường như vậy để làm gì.
Bạch Thanh Dung mới bước vào cửa, đã thấy Lâm Thành Phong đi theo vào. Lâm Thành Phong tiện tay cởi áo vest, một thân áo sơ mi quần tây phối hợp với cà vạt kẻ màu lam.
Hai tay nhét trong túi quần tây để lộ ra ngón tay cái, cao ngạo nhìn Bạch Thanh Dung: “Chuyện gì?”
Không biết có phải do mấy ngày không gặp hay không, Bạch Thanh Dung cảm thấy Lâm Thành Phong trước mắt trở nên đẹp trai hơn rồi. Áo sơ mi quần tây, mái tóc ngắn lởm chởm, gương mặt đó vẫn đẹp trai không thể tả như vậy, dù lạnh lùng nhưng vẫn không thể giảm bớt sức hút trên người của anh.
“Lâm Thành Phong, ngày mai anh cùng em đi gặp mẹ em có được không?” Tuy Lâm Thành Phong từng nói muốn gặp mẹ cô, nhưng Bạch Thanh Dung vẫn thận trọng hỏi ý kiến Lâm Thành Phong.
“Được.” Lâm Thành Phong không hề nghĩ ngợi mà trả lời Bạch Thanh Dung, một tay kéo Bạch Thanh Dung vào trong lồng ngực mình, đưa tay cưng chiều vuốt một cái lên mũi Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Chỉ có chuyện này?”
“Còn có một việc, hy vọng anh giúp em giấu.” Bạch Thanh Dung ở trong lòng Lâm Thành Phong, nói nhỏ, Lâm Thành Phong như rất ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Dung đang ở trong lòng mình: “Em nói đi.”
“Em nói với mẹ là lúc đi vẽ tranh dạo thì gặp được anh, tình đầu ý hợp nên trong lúc xung động đã kết hôn. Hai chúng ta quen nhau ở Paris, mẹ em lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên em không muốn mẹ biết sự thật rồi lại đau lòng.”
“Cho nên? Em muốn anh giúp em giấu mẹ em đúng không? Thanh Dung.”
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng gật đầu trong lòng Lâm Thành Phong, gần như cầu khẩn nói: “Lâm Thành Phong, nhờ anh đó.” Nghe cô vợ bé nhỏ lần đầu dùng giọng nói bất lực nói chuyện với mình, trong lòng Lâm Thành Phong có chút đau xót.
Cưng chiều xoa tóc Bạch Thanh Dung: “Cô gái ngốc, anh còn tưởng chuyện gì nữa? Em yên tâm, ngày mai anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.”
“Cám ơn anh, Lâm Thành Phong.” Bạch Thanh Dung bất giác đưa tay ôm eo Lâm Thành Phong, lơ đãng rơi một giọt nước Tắt trong lòng Lâm Thành Phong. Mấy ngày nay sự chua xót và mệt mỏi trong tim luôn khiến Bạch Thanh Dung đau lòng, vùi mình trong lòng Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung lại có một cảm giác yên tâm trước nay chưa từng có.
Lúc này đây cô không đẩy vòng tay Lâm Thành Phong ra, lúc này đây cô chủ động ôm lấy Lâm Thành Phong, cảm nhận sự dịu dàng và bình yên mà người đàn ông trưởng thành này đem lại, lúc này đây Bạch Thanh Dung rất cảm kích Lâm Thành Phong, nếu không phải là Lâm Thành Phong xuất hiện đúng lúc đem đến một cuộc giao dịch cho cô, thì cô còn có thể đi tìm ai đây.
Lâm Thành Phong cảm nhận được sự bất an và buồn bã của người đẹp trong lòng, đôi tay càng thêm dùng sức ôm lấy Bạch Thanh Dung, cằm không ngừng cọ xát lên trán Bạch Thanh Dung, chốc chốc lại đặt xuống một nụ hôn dịu dàng. Như đang nói cho người trong lòng, không phải sợ, tất cả đã có anh ở đây.
Ngày hôm sau, khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, Lâm Thành Phong đã rửa mặt xong xuôi, một thân vest ngồi thẳng bên giường Bạch Thanh Dung, lẳng lặng ngắm nhìn cô. Bạch Thanh Dung vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm mình. Trong lòng hơi hồi hộp, vội vã ngồi bật dậy: “Sao dậy sớm thế.”
“Không phải muốn đi gặp mẹ em sao?” Đuôi mày Lâm Thành Phong khẽ nhếch lên, buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung: “Xem ra em đã quên, vậy có phải không cần đi nữa rồi.”
“Phải đi, em lập tức rửa mặt chải đầu đây.” Bạch Thanh Dung vội vã nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, lại chạy đến phòng để quần áo tìm một váy hoa li ti dài màu xanh mặc lên, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len vàng nhạt.
Trong tiết trời đầu thu, sức sống tràn đầy như trăm hoa nở rộ. Áo khoác len màu vàng nhạt như tăng thêm vài phần trầm tĩnh, Bạch Thanh Dung là kiểu con gái khuê các điển hình, loại thông minh đáng yêu.
Cho nên dù mặc tùy tiện váy nào cũng được, mặc lên đều có thể toát ra một khí chất khác người. Lâm Thành Phong nhìn cô vợ nhỏ kiều diễm của mình, không biết vì sao Bạch Thanh Dung lại đẹp vậy, nhưng Lâm Thành Phong chưa từng thấy ghét dáng hình của Bạch Thanh Dung.
Ngược lại anh cảm thấy ngũ quan và khí chất của Bạch Thanh Dung càng nhìn càng đẹp. Càng ở cùng với Bạch Thanh Dung lại càng muốn sống cùng mãi, có lẽ, đây chính là thứ mà người ta nói: Vừa nhìn đã thích không bằng ở lâu bên nhau và không ghét.
Bạch Thanh Dung vừa lên xe liền thấy bên ghế phụ chất một đống quà, còn có nhân sâm Canada, sữa dinh dưỡng. Trong lòng không khỏi dựng thẳng một ngón tay cái cho Lâm Thành Phong, quả nhiên là ông trùm kinh doanh Lâm Thành Phong làm chuyện gì cũng cân nhắc chu đáo, thảo nào có thể kế thừa gia nghiệp kiếm nhiều tiền như vậy.
Sau khi đến bệnh viện Maria, Lâm Thành Phong tự mình xách đống quà lớn nhỏ, không cho Cường giúp đi vào viện.
“Nhiều như vậy, một mình anh sao có thể đi. Em xách phụ cho.” Bạch Thanh Dung vội vàng đi đến lấy hộp sữa dinh dưỡng đang lắc lư trên tay Lâm Thành Phong, nhưng lại bị Lâm Thành Phong né đi, trầm giọng nói: “Đàn ông không nên để phụ nữ vất vả, nhìn đường, đừng nhìn đồ trong tay anh nữa, nếu thích thì anh kêu Cường mua một đống về nhà bày cho em chơi.”
“Em đâu có nhìn đồ trên tay anh đâu.” Bạch Thanh Dung giải thích, rõ ràng là cô thấy một mình anh xách đồ rất khổ cực nên có lòng tốt giúp anh cầm đỡ. Sao lại biến thành cô nhìn đống đồ trong tay anh rồi.
Thấy bộ dạng đáng yêu khi bị mình trêu chọc thành công của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong nhếch miệng cười đẹp mắt. Cô vợ nhỏ nhà anh dù tức giận hay xấu hổ đều đáng yêu như vậy.
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra, Lâm Thành Phong liền bước vội lên chắn ngay trước mặt Bạch Thanh Dung, đưa cánh tay phải của mình ra, Bạch Thanh Dung thầm trợn mắt trong lòng.
Không tình nguyện đưa tay ôm cánh tay phải của Lâm Thành Phong, cảm giác như hai vợ chồng son về nhà thăm mẹ. Bà Bạch ngồi ở đầu giường, y tá Laura ở bên gọt hoa quả cho bà Bạch.
Thấy Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đến liền vội vàng nhường chỗ: “Cô Bạch, cô tới rồi? Vậy cả nhà mọi người tâm sự đi nhé, tôi đi ra ngoài trước.”
Bạch Thanh Dung mỉm cười tiễn Laura rời phòng, lúc trở lại phòng bệnh, Lâm Thành Phong đã đặt một đống thuốc bổ trên ghế sofa trong phòng bệnh. Bày đến nỗi cả ghế sofa đều là hộp quà, Lâm Thành Phong đã tự nhiên như chủ ngồi bên giường bà Bạch bắt đầu làm quen.
“Mẹ, sức khỏe của mẹ có khá hơn chút nào không?” Lâm Thành Phong quan tâm hỏi thăm bà Bạch, lúc Bạch Thanh Dung trở về phòng vừa hay nghe được Lâm Thành Phong gọi tiếng mẹ kia.
Bạch Thanh Dung cảm giác như bị một tia sét đánh trúng, vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông này gọi mẹ của cô còn thuận miệng hơn cả cô, tiếng gọi tự nhiên như đây chính là mẹ ruột của anh không bằng.
Mặc dù Bạch Thanh Dung nghe không được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười xán lạn đi tới trước giường của bà Bạch, vén chắn cho bà rồi dịu dàng nói: “Mẹ, anh ấy chính là người mà con yêu rồi nhất thời kết hôn vội vàng.”
Bà Bạch không chớp mắt đánh giá Lâm Thành Phong: “Ồ, cậu ấy chính là người đàn ông khiến con đau lòng rời khỏi thành phố X ư?” Bạch Thanh Dung lập tức hiểu ra, thì ra mẹ vẫn còn nhớ chuyện lần trước mình nói với bà ở thành phố Y.
Pha trò nói: “Mẹ, mẹ xem sao mẹ lại nói những lời này trước mặt người ta. Hai người có chút mâu thuẫn không phải rất bình thường sao?” Bà Bạch không chịu nghe Bạch Thanh Dung giải thích, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong. Trong lòng thầm nghĩ: Đẹp trai ngời ngời, khí chất lại hiên ngang, chẳng trách con gái mình mê mẩn rồi vội vàng gả cho anh.
“Thằng bé này, gọi ta là dì đi. Câụ nói một chút về bản thân đi!” Bà Bạch nhẹ nhàng nói với Lâm Thành Phong, ngoại hình đã qua nhưng là người thế nào thì bà còn phải để mắt thay con gái.
Lâm Thành Phong nhã nhặn cười: “Dì à, dì có thể gọi con là Thành Phong. Họ Lâm, tham gia một ít công việc quản lý tài chính ở thành phố X. Thu nhập ổn, trước Thanh Dung vẫn luôn lo lắng bệnh của dì nên mới không nói chuyện của chúng con cho dì. Chuyện này là do chúng con làm sai.”
Bạch Thanh Dung ở bên quan sát sắc mặt của mẹ, rất sợ mẹ không tin thì sẽ rất khó. Cũng may sắc mặt mẹ vẫn như thường, trong lòng Bạch Thanh Dung mới thở dài nhẹ nhõm.
“Thanh Dung, cậu Lâm lần đầu tới gặp mẹ. Con đi mua một ít đồ ăn, đợi lát nữa làm mấy món ăn sáng vừa miệng.” Bà Bạch dặn Bạch Thanh Dung xong thì khách khí quay người cười nói với Lâm Thành Phong: “Ngày hôm nay không thể làm gì khác hơn là khiến cậu Lâm chịu thiệt ăn cơm ở nơi này rồi, thật ngại quá, bộ xương già này của ta không có ý chí tiến thủ.”
Lâm Thành Phong dịu dàng cười nói: “Không sao đâu, dì à, về sau chúng ta là người một nhà, dì không cần khách khí như vậy.” Lâm Thành Phong đã nhận ra bà Bạch đề phòng anh, bởi vì bà chỉ khách sáo gọi anh là cậu Lâm chứ không giống như trưởng bối gọi tên của anh.
Bạch Thanh Dung cho rằng con nhà giàu như Lâm Thành Phong nhất định rất kiêng kỵ ăn cơm trong bệnh viện, không ngờ Lâm Thành Phong lại cười đồng ý rồi.
“Thanh Dung, con còn đứng đó làm gì? Nhanh đi mua thức ăn đi?” Bà Bạch nghiêm túc giục Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung không muốn rời đi là sợ sau khi cô đi, Lâm Thành Phong và bà Bạch nói chuyện sẽ lộ ra sự thật.
Nhưng nếu cô còn đứng đó không đi, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao? “Vâng, Thành Phong anh muốn ăn gì?” Bạch Thanh Dung ân cần hỏi Lâm Thành Phong, dù là diễn kịch cũng phải diễn cho đúng.
Lâm Thành Phong nghiêng đầu dịu dàng cười nói với Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em nấu gì anh cũng thích ăn.”
“Em đi mua thức ăn trước, anh ở đây trò chuyện với mẹ.” Bạch Thanh Dung lơ đãng nhìn Lâm Thành Phong ra hiệu bằng ánh mắt một cái: Anh không nên nói chuyện lung tung.
Lâm Thành Phong làm bộ không thấy tiếp tục thản nhiên cười, sau khi Bạch Thanh Dung cầm túi xách tay, ra cửa đứng ở ngoài cẩn thận nghe tiếng trong phòng, đứng một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Trong lòng không khỏi phỏng đoán: Có vẻ mẹ không thích Lâm Thành Phong cho lắm, Lâm Thành Phong bình thường lại là người lạnh lùng. Hai người sẽ không nói chuyện nhiều đâu, lúc này Bạch Thanh Dung mới yên tâm thoải mái ra khỏi bệnh viện đi mua thức ăn.
Bên trong phòng bệnh, Lâm Thành Phong cầm một quả chuối chậm rãi bóc vỏ. Lễ phép đưa cho bà Bạch: “Dì à, ăn chút trái cây đi.”
Bà Bạch nhận trái chuối đã bóc vỏ từ Lâm Thành Phong nói một câu cảm ơn. Bà Bạch chỉ nhìn chuối chứ không ăn, lát sau bà Bạch nặng nề nói: “Cậu Lâm, hy vọng cậu có thể kết thúc cuộc hôn nhân này với con gái Thanh Dung của tôi.
Tác giả :
Vân Bán Huyết