Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 5: Gặp kẻ thù
Hôm sau, Lâm Thành Phong dậy sớm ăn bữa sáng mà Cường mua cho, nhìn cô gái nằm trên giường, để yên lòng ông cụ, không thể làm gì khác hơn là tìm đại một người để lấy, nếu tìm ai cũng như nhau vậy chi bằng tìm cô này, so với những cô con gái nhà giàu, nổi tiếng như ngôi sao điện ảnh, cô gái dày dạn gió sương như thế này dễ điều khiển hơn nhiều.
Bạch Thanh Dung mơ màng tỉnh dậy, cảm giác có người đang nhìn mình, giương mắt lên nhìn Lâm Thành Phong bưng một ly cà phê đứng bên cửa sổ, bộ vest phẳng phiu như dao cắt càng làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh: “Ký hợp đồng đi, tối nay tôi sẽ tuyên bố với người nhà tôi tin tức chúng ta kết hôn.”
Bạch Thanh Dung chớp mắt không nói: “Anh, tôi có thể về nhà xử lý chút chuyện trước không? Mẹ tôi vẫn đang ở bệnh viện…” Lúc nói lời này, giọng Bạch Thanh Dung vô cùng cẩn thận, rất sợ người này sẽ không đồng ý, mình vô cùng không yên tâm về mẹ đang ở bệnh viện.
“Có chuyện gì, Cường sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa, cô toàn tâm toàn ý sắm tốt vai vợ tôi là được.” Lâm Thành Phong đặt ly cà phê xuống đi tới bên giường: “Tôi không hy vọng cô Lâm xuất hiện ở nhà họ Lâm trong bộ dạng như thế này.” Bạch Thanh Dung nhìn thấy bộ dạng mình phản chiếu lại từ trong gương nhà tắm, nhìn vô cùng tơi tả, quần áo đều đã rách rưới.
“Nhớ kỹ, tôi sẽ cho người xử lý ổn thỏa chuyện của cô, cô cũng phải dốc hết trách nhiệm hoàn thành hợp đồng của chúng ta.” Nói xong đôi chân thon dài của Lâm Thành Phong sải bước rời khỏi căn hộ, Cường đi tới đặt một chiếc hộp lên bàn: “Cô Bạch, đây là quần áo và giày chủ tịch mua cho cô, cô thay trước đi.” Nói xong, cậu ta lịch sự đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tuy người đàn ông này có chút ngang ngược nhưng tổng thể thì cũng không xấu, biết mình không có quần áo liền gọi người đi mua, Bạch Thanh Dung mở hộp ra vội vã thay quần áo và giày, trang phục màu trắng tôn Bạch Thanh Dung lên như tiên nữ giáng trần, đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh càng thanh nhã mê người.
Chạm vào kết cấu mượt mà của chiếc váy, Bạch Thanh Dung biết chắc chắn bộ váy này có giá không nhỏ, người đàn ông này thật hào phóng, có điều nghĩ lại dù sao mình và anh cũng đã kết hôn rồi, cũng không thể quá mộc mạc mà đứng bên cạnh anh chứ.
Bạch Thanh Dung ra khỏi phòng ngủ, Cường đã chuẩn bị xong bữa sáng: “Cô Bạch, tôi sẽ nói cho cô một vài tình hình cơ bản của chủ tịch.” Bạch Thanh Dung ngồi xuống một bên vừa nghe Cường nói cặn kẽ, vừa ăn bánh crepe thơm ngon trong đĩa.
Tuy ở bên ngoài Lâm Thành Phong này là ông trùm kinh doanh, vậy mà lại dùng một đám cưới giả để đối phó với người nhà, Bạch Thanh Dung bắt đầu hiểu ra nguyên nhân Lâm Thành Phong chọn cô để kết hôn, so với con gái nhà giàu, người bình thường như mình quá dễ điều khiển.
Bạch Thanh Dung ăn xong một chiếc bánh nhân hạt sen: “Cường, cậu có thể giúp tôi đến bệnh viện thành phố sắp xếp điều trị cho mẹ tôi không? Tiện thể nói với bà là tôi ra nước ngoài làm triển lãm tranh, như vậy thì bà có thể yên tâm một chút.” Cường nhã nhặn lịch sự cười nói: “Không vấn đề gì thưa cô Bạch.”
Sau khi Bạch Thanh Dung nói cho Cường thông tin của mẹ, lại mượn điện thoại Cường báo với thím Lý hàng xóm, nhờ thím chăm sóc mẹ, mình sẽ trả tiền lương cho thím, cũng nói với thím Lý mình phải ra nước ngoài làm triển lãm tranh để kiếm tiền thuốc men cho mẹ, sau khi xong xuôi những việc này, Bạch Thanh Dung thở dài trong lòng một hơi: lần này không có sơ hở gì rồi.
Chập tối, trong biệt thự họ Lâm.
Người nhà họ Lâm đánh giá cô gái Lâm Thành Phong dẫn về, xinh đẹp như hoa, tóc đen mượt mà, hành vi cử chỉ cũng đoan trang chừng mực, ông cụ Lâm càng nhìn càng thích, cười gắp cho Bạch Thanh Dung một món ăn: “Thực ra nhà họ Lâm chúng ta cũng không coi trọng gia thế tiền bạc gì, chỉ cần Thành Phong thích là được rồi.” Bạch Thanh Dung lễ phép cảm ơn ông cụ Lâm đã gắp món.
Nhìn ông cụ Lâm vui vẻ như vậy, tảng đá trong lòng Lâm Thành Phong cũng rơi xuống: “Ông, cháu định đưa Thanh Dung ra nước ngoài tổ chức hôn lễ.” Bà Lâm nghe vậy thì không vui: “Thành Phong à, nhà họ Lâm chúng ta cũng coi như là gia tộc lớn, nếu con kết hôn nhất định phải làm long trọng.” Ông cụ Lâm cũng ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, Lâm Phong cháu không thể để Thanh Dung thiệt thòi được.”
“Ông cụ Lâm, thực ra trước đó cháu và Lâm Phong đã bàn bạc là kết hôn du lịch.” Bạch Thanh Dung khiêm tốn cười nhìn Lâm Thành Phong, ai không biết chuyện còn tưởng là bọn họ thật sự muốn kết hôn: “Đúng vậy ông ạ, Thanh Dung và cháu đều thích tự do phóng khoáng một chút, cho nên chúng cháu quyết định đến châu Âu du lịch và kết hôn luôn.”
Ông cụ Lâm nhìn bộ dạng chắc chắn của Lâm Thành Phong, biết đứa cháu này của mình đã lên kế hoạch thì luôn rất khó thay đổi, ngộ nhỡ vì chuyện nhỏ này mà nó không muốn kết hôn nữa thì hỏng: “Được rồi được rồi, rốt cuộc tư tưởng của những người trẻ tuổi các cháu vẫn khác với chúng ta, các cháu tự quyết đi vậy.”
Hôm sau Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đến cục dân chính đăng ký kết hôn rồi bay đến châu Âu, sau khi đặt khách sạn xong xuôi, Lâm Thành Phong có chuyện phải ra ngoài để lại một mình Bạch Thanh Dung mấy ngày liền trong khách sạn, Bạch Thanh Dung nghĩ: nói là đi du lịch kết hôn chẳng qua là anh cũng tiện đến xử lý chuyện thôi.
Bọn họ ở khách sạn năm sao, phục vụ nói với Bạch Thanh Dung tầng cao nhất của khách sạn có tiệc bể bơi, Bạch Thanh Dung mốc meo mấy ngày rồi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.
Trời xanh mây trắng xứ người tạo cho người ta cảm giác xuyến xao khác lạ, ở tiệc có các kiểu người đẹp mặc áo tắm hai mảnh đủ mọi màu sắc, vóc người đầy đủ đáng tự hào đang ở bên cạnh những người đàn ông.
Bạch Thanh Dung thuận tay lấy một ly Margaret trên bàn chầm chậm thưởng thức, đã rất lâu rồi không uống Margaret chính tông chất lượng cao như vậy.
Bạch Thanh Dung híp mắt nhìn những trai gái đủ mọi thể loại trên tiệc, tắm trong ánh nắng ở một nơi đất khách quê người, trong lòng cũng thêm chút ấm áp, nghĩ đến sau khi hợp đồng đám cưới giả với Lâm Thành Phong hoàn thành nhất định phải học thật giỏi hội họa, hoàn thành bài vở, nỗ lực trở nên nổi bật mới có thể lấy lại tất cả của nhà họ Bạch…
Một người đàn ông xuất hiện, đám người đẹp trong bể bơi bắt đầu kích động hét chói tai, một người mặc vest nâu, chiều cao một mét tám lăm ngất ngưởng, gương mặt đẹp trai, đôi mắt sâu lắng không cách nào thấy đáy.
Đẹp trai chỉ là một trong những ưu điểm của người đàn ông này, quan trọng hơn chính là ba năm trước đây khi người đàn ông này đến châu Âu, vừa xuất hiện đã mua rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng ở châu Âu, trở thành ông trùm kinh doanh trẻ tuổi nhất, hơn nữa còn chưa kết hôn.
Trở thành ông chồng lý tưởng của rất nhiều cô gái nhà giàu, có thể nhìn thấy ông trùm siêu kim cương này ở đây, những cô gái kia đều điên cuồng hy vọng người đàn ông này có thể chú ý đến mình. Cảm nhận được sự xôn xao của đám người, Bạch Thanh Dung cũng tò mò nhìn về phía họ.
Ly rượu trong tay rớt xuống đất: “Mộ Duy Thiên? Tên khốn nạn này…” Bạch Thanh Dung nhìn thấy gương mặt cười mê hoặc chúng sinh kia, cả đời cô cũng không quên được chính người này đã nuốt chửng tài sản của cha, hại cha chết thảm, mình và mẹ lưu lạc đầu đường, nếu không phải người đàn ông này thì Bạch Thanh Dung cô cũng sẽ không lạc đến bước đường bán mình lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.
Theo tiếng ly rượu vỡ, Mộ Duy Thiên cũng nhìn về phía Bạch Thanh Dung, gương mặt xinh đẹp mê người và tư thế uyển chuyển không phải Bạch Thanh Dung thì là ai, thực không ngờ mình còn có thể gặp Bạch Thanh Dung ở nơi đất khách quê người, trong lòng vô cùng vui mừng.
Có lẽ là trời cao cho hắn ta cơ hội, để hắn ta gặp Bạch Thanh Dung lần nữa.
Bạch Thanh Dung nhìn thấy Mộ Duy Thiên cũng đã phát hiện ra mình, nơi đất khách quê người mình không thể lại ngã quỵ trong tay hắn ta nữa, vội vàng xoay người rời đi, muốn nhanh chóng về phòng xin Lâm Thành Phong rời khỏi nơi này trước.
“Đạt, mang cô gái kia qua đây cho tôi, đừng làm cô ấy bị thương.” Mộ Duy Thiên vội vã ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh, nếu bọn họ gặp lại chứng tỏ duyên phận của họ vẫn chưa kết thúc.
“Du, lần này anh sẽ không bỏ em nữa.” Mộ Duy Thiên cười xấu xa…
Bạch Thanh Dung mơ màng tỉnh dậy, cảm giác có người đang nhìn mình, giương mắt lên nhìn Lâm Thành Phong bưng một ly cà phê đứng bên cửa sổ, bộ vest phẳng phiu như dao cắt càng làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh: “Ký hợp đồng đi, tối nay tôi sẽ tuyên bố với người nhà tôi tin tức chúng ta kết hôn.”
Bạch Thanh Dung chớp mắt không nói: “Anh, tôi có thể về nhà xử lý chút chuyện trước không? Mẹ tôi vẫn đang ở bệnh viện…” Lúc nói lời này, giọng Bạch Thanh Dung vô cùng cẩn thận, rất sợ người này sẽ không đồng ý, mình vô cùng không yên tâm về mẹ đang ở bệnh viện.
“Có chuyện gì, Cường sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa, cô toàn tâm toàn ý sắm tốt vai vợ tôi là được.” Lâm Thành Phong đặt ly cà phê xuống đi tới bên giường: “Tôi không hy vọng cô Lâm xuất hiện ở nhà họ Lâm trong bộ dạng như thế này.” Bạch Thanh Dung nhìn thấy bộ dạng mình phản chiếu lại từ trong gương nhà tắm, nhìn vô cùng tơi tả, quần áo đều đã rách rưới.
“Nhớ kỹ, tôi sẽ cho người xử lý ổn thỏa chuyện của cô, cô cũng phải dốc hết trách nhiệm hoàn thành hợp đồng của chúng ta.” Nói xong đôi chân thon dài của Lâm Thành Phong sải bước rời khỏi căn hộ, Cường đi tới đặt một chiếc hộp lên bàn: “Cô Bạch, đây là quần áo và giày chủ tịch mua cho cô, cô thay trước đi.” Nói xong, cậu ta lịch sự đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tuy người đàn ông này có chút ngang ngược nhưng tổng thể thì cũng không xấu, biết mình không có quần áo liền gọi người đi mua, Bạch Thanh Dung mở hộp ra vội vã thay quần áo và giày, trang phục màu trắng tôn Bạch Thanh Dung lên như tiên nữ giáng trần, đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh càng thanh nhã mê người.
Chạm vào kết cấu mượt mà của chiếc váy, Bạch Thanh Dung biết chắc chắn bộ váy này có giá không nhỏ, người đàn ông này thật hào phóng, có điều nghĩ lại dù sao mình và anh cũng đã kết hôn rồi, cũng không thể quá mộc mạc mà đứng bên cạnh anh chứ.
Bạch Thanh Dung ra khỏi phòng ngủ, Cường đã chuẩn bị xong bữa sáng: “Cô Bạch, tôi sẽ nói cho cô một vài tình hình cơ bản của chủ tịch.” Bạch Thanh Dung ngồi xuống một bên vừa nghe Cường nói cặn kẽ, vừa ăn bánh crepe thơm ngon trong đĩa.
Tuy ở bên ngoài Lâm Thành Phong này là ông trùm kinh doanh, vậy mà lại dùng một đám cưới giả để đối phó với người nhà, Bạch Thanh Dung bắt đầu hiểu ra nguyên nhân Lâm Thành Phong chọn cô để kết hôn, so với con gái nhà giàu, người bình thường như mình quá dễ điều khiển.
Bạch Thanh Dung ăn xong một chiếc bánh nhân hạt sen: “Cường, cậu có thể giúp tôi đến bệnh viện thành phố sắp xếp điều trị cho mẹ tôi không? Tiện thể nói với bà là tôi ra nước ngoài làm triển lãm tranh, như vậy thì bà có thể yên tâm một chút.” Cường nhã nhặn lịch sự cười nói: “Không vấn đề gì thưa cô Bạch.”
Sau khi Bạch Thanh Dung nói cho Cường thông tin của mẹ, lại mượn điện thoại Cường báo với thím Lý hàng xóm, nhờ thím chăm sóc mẹ, mình sẽ trả tiền lương cho thím, cũng nói với thím Lý mình phải ra nước ngoài làm triển lãm tranh để kiếm tiền thuốc men cho mẹ, sau khi xong xuôi những việc này, Bạch Thanh Dung thở dài trong lòng một hơi: lần này không có sơ hở gì rồi.
Chập tối, trong biệt thự họ Lâm.
Người nhà họ Lâm đánh giá cô gái Lâm Thành Phong dẫn về, xinh đẹp như hoa, tóc đen mượt mà, hành vi cử chỉ cũng đoan trang chừng mực, ông cụ Lâm càng nhìn càng thích, cười gắp cho Bạch Thanh Dung một món ăn: “Thực ra nhà họ Lâm chúng ta cũng không coi trọng gia thế tiền bạc gì, chỉ cần Thành Phong thích là được rồi.” Bạch Thanh Dung lễ phép cảm ơn ông cụ Lâm đã gắp món.
Nhìn ông cụ Lâm vui vẻ như vậy, tảng đá trong lòng Lâm Thành Phong cũng rơi xuống: “Ông, cháu định đưa Thanh Dung ra nước ngoài tổ chức hôn lễ.” Bà Lâm nghe vậy thì không vui: “Thành Phong à, nhà họ Lâm chúng ta cũng coi như là gia tộc lớn, nếu con kết hôn nhất định phải làm long trọng.” Ông cụ Lâm cũng ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, Lâm Phong cháu không thể để Thanh Dung thiệt thòi được.”
“Ông cụ Lâm, thực ra trước đó cháu và Lâm Phong đã bàn bạc là kết hôn du lịch.” Bạch Thanh Dung khiêm tốn cười nhìn Lâm Thành Phong, ai không biết chuyện còn tưởng là bọn họ thật sự muốn kết hôn: “Đúng vậy ông ạ, Thanh Dung và cháu đều thích tự do phóng khoáng một chút, cho nên chúng cháu quyết định đến châu Âu du lịch và kết hôn luôn.”
Ông cụ Lâm nhìn bộ dạng chắc chắn của Lâm Thành Phong, biết đứa cháu này của mình đã lên kế hoạch thì luôn rất khó thay đổi, ngộ nhỡ vì chuyện nhỏ này mà nó không muốn kết hôn nữa thì hỏng: “Được rồi được rồi, rốt cuộc tư tưởng của những người trẻ tuổi các cháu vẫn khác với chúng ta, các cháu tự quyết đi vậy.”
Hôm sau Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đến cục dân chính đăng ký kết hôn rồi bay đến châu Âu, sau khi đặt khách sạn xong xuôi, Lâm Thành Phong có chuyện phải ra ngoài để lại một mình Bạch Thanh Dung mấy ngày liền trong khách sạn, Bạch Thanh Dung nghĩ: nói là đi du lịch kết hôn chẳng qua là anh cũng tiện đến xử lý chuyện thôi.
Bọn họ ở khách sạn năm sao, phục vụ nói với Bạch Thanh Dung tầng cao nhất của khách sạn có tiệc bể bơi, Bạch Thanh Dung mốc meo mấy ngày rồi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.
Trời xanh mây trắng xứ người tạo cho người ta cảm giác xuyến xao khác lạ, ở tiệc có các kiểu người đẹp mặc áo tắm hai mảnh đủ mọi màu sắc, vóc người đầy đủ đáng tự hào đang ở bên cạnh những người đàn ông.
Bạch Thanh Dung thuận tay lấy một ly Margaret trên bàn chầm chậm thưởng thức, đã rất lâu rồi không uống Margaret chính tông chất lượng cao như vậy.
Bạch Thanh Dung híp mắt nhìn những trai gái đủ mọi thể loại trên tiệc, tắm trong ánh nắng ở một nơi đất khách quê người, trong lòng cũng thêm chút ấm áp, nghĩ đến sau khi hợp đồng đám cưới giả với Lâm Thành Phong hoàn thành nhất định phải học thật giỏi hội họa, hoàn thành bài vở, nỗ lực trở nên nổi bật mới có thể lấy lại tất cả của nhà họ Bạch…
Một người đàn ông xuất hiện, đám người đẹp trong bể bơi bắt đầu kích động hét chói tai, một người mặc vest nâu, chiều cao một mét tám lăm ngất ngưởng, gương mặt đẹp trai, đôi mắt sâu lắng không cách nào thấy đáy.
Đẹp trai chỉ là một trong những ưu điểm của người đàn ông này, quan trọng hơn chính là ba năm trước đây khi người đàn ông này đến châu Âu, vừa xuất hiện đã mua rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng ở châu Âu, trở thành ông trùm kinh doanh trẻ tuổi nhất, hơn nữa còn chưa kết hôn.
Trở thành ông chồng lý tưởng của rất nhiều cô gái nhà giàu, có thể nhìn thấy ông trùm siêu kim cương này ở đây, những cô gái kia đều điên cuồng hy vọng người đàn ông này có thể chú ý đến mình. Cảm nhận được sự xôn xao của đám người, Bạch Thanh Dung cũng tò mò nhìn về phía họ.
Ly rượu trong tay rớt xuống đất: “Mộ Duy Thiên? Tên khốn nạn này…” Bạch Thanh Dung nhìn thấy gương mặt cười mê hoặc chúng sinh kia, cả đời cô cũng không quên được chính người này đã nuốt chửng tài sản của cha, hại cha chết thảm, mình và mẹ lưu lạc đầu đường, nếu không phải người đàn ông này thì Bạch Thanh Dung cô cũng sẽ không lạc đến bước đường bán mình lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.
Theo tiếng ly rượu vỡ, Mộ Duy Thiên cũng nhìn về phía Bạch Thanh Dung, gương mặt xinh đẹp mê người và tư thế uyển chuyển không phải Bạch Thanh Dung thì là ai, thực không ngờ mình còn có thể gặp Bạch Thanh Dung ở nơi đất khách quê người, trong lòng vô cùng vui mừng.
Có lẽ là trời cao cho hắn ta cơ hội, để hắn ta gặp Bạch Thanh Dung lần nữa.
Bạch Thanh Dung nhìn thấy Mộ Duy Thiên cũng đã phát hiện ra mình, nơi đất khách quê người mình không thể lại ngã quỵ trong tay hắn ta nữa, vội vàng xoay người rời đi, muốn nhanh chóng về phòng xin Lâm Thành Phong rời khỏi nơi này trước.
“Đạt, mang cô gái kia qua đây cho tôi, đừng làm cô ấy bị thương.” Mộ Duy Thiên vội vã ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh, nếu bọn họ gặp lại chứng tỏ duyên phận của họ vẫn chưa kết thúc.
“Du, lần này anh sẽ không bỏ em nữa.” Mộ Duy Thiên cười xấu xa…
Tác giả :
Vân Bán Huyết