Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 23: Có phải anh không làm được chuyện kia hay không?
Sau khi họp xong, Lâm Thành Phong trở lại phòng làm việc của mình, Cường đã ở trong phòng chờ anh, Lâm Thành Phong đi thẳng tới ghế làm việc ngồi xuống: “Tra được chưa?”
Cường đưa cho Lâm Thành Phong một túi hồ sơ nói: “Chủ tịch, việc này có liên quan đến tập đoàn Giang Thị, Giang Hiếu Thành nhiều lần hẹn gặp tên đầu sỏ A Bưu của đám côn đồ kia, A Bưu là anh cả xã hội đen nổi tiếng ở thành phố X, chuyên làm việc xấu cho những nhà kinh doanh giàu có.”
Lâm Thành Phong lật xem tài liệu Cường đưa, khinh thường cười nói: “Tên Giang Hiếu Thành này không kiềm chế được nữa rồi sao?”
“Chủ tịch, cô Đinh cũng tham dự vào chuyện này.” Cường thận trọng nói. “Ừ, tôi biết rồi, về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này cậu cũng vất vả rồi.” Cường lịch sự rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Thành Phong như đang suy nghĩ điều gì đó: Xem ra đã đến lúc phải đổi đám phụ nữ bên cạnh mình rồi.
Bạch Thanh Dung dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, bắt xe đến bệnh viện, hôm đó sau khi đến thăm mẹ thì cô bị bắt cóc, thật sự đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy mẹ, cũng không biết dạo này mẹ thế nào rồi.
Lúc Bạch Thanh Dung đến phòng bệnh thì thấy thím Lý đang lau người cho mẹ.
“Để cháu làm cho!” Bạch Thanh Dung tiến lên trước nhận lấy chiếc khăn trong tay thím Lý.
“Thanh Dung, cháu về rồi à?” Thím Lý kinh ngạc nhìn Bạch Thanh Dung.
“Thím Lý, thời gian này làm phiền thím quá, mẹ cháu vừa mới làm trị liệu xong ạ?” Bạch Thanh Dung nghi hoặc nhìn mẹ mình đang nằm ngủ say trên giường bệnh.
Thím Lý thở dài một hơi nói: “Hóa trị rất đau đớn, vừa mới tiêm thuốc an thần nên ngủ rồi.”
Nghe thím Lý nói xong, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng chua xót, mẹ cô quả thực phải chịu rất nhiều khổ sở, sau khi cha cô mất, một mình mẹ phải làm ba công việc để nuôi cô, cho cô đi học.
Để cho cô được học ở học viện mỹ thuật chất lượng cao, mẹ cô đã phải làm việc suốt ngày suốt đêm để kiếm tiền, đều tại cô nên mẹ mới bị bệnh. Nếu mẹ biết mình bị đuổi học, không biết bà sẽ buồn đến mức nào đây, vành mắt Bạch Thanh Dung bắt đầu trở nên ửng đỏ.
Thím Lý ngồi bên cạnh kéo tay Bạch Thanh Dung thân thiết nói: “Thanh Dung, đừng buồn nữa, mẹ cháu sẽ sớm khỏi thôi.”
Bạch Thanh Dung đưa tay lau khô nước Tắt trên mặt: “Cảm ơn thím Lý, công việc bên kia của cháu rất bận, cháu cũng không thể phân thân để ở đây chữa bệnh với mẹ được, cho nên đành phiền thím chăm sóc mẹ giúp cháu.”
“Thanh Dung đừng khách sáo, hoàn cảnh của hai mẹ con cháu cũng khó khăn. Có việc gì thì cứ nhờ thím Lý giúp, nếu cháu đã tới rồi thì để thím về nhà nấu cơm cho mấy đứa nhỏ, ngày mai thím lại đến.” Thím Lý vừa xách túi vừa dặn dò: “Thanh Dung, có thời gian rảnh nhất định phải thường xuyên đến thăm mẹ cháu.”
Bạch Thanh Dung tiễn thím Lý ra ngoài phòng bệnh: “Cháu biết rồi thím Lý, thím Lý đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi thím Lý đi, phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Thanh Dung và bà Bạch.
Bạch Thanh Dung ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn người mẹ gầy yếu của mình đang nằm đó, vẻ đẹp ung dung hào hoa của bà giờ đây đã thay bằng vài nếp nhăn nơi khóe mắt, mái tóc dài đen nhánh cũng bắt đầu điểm hoa râm.
Bạch Thanh Dung ngồi bên cạnh liên tục nói chuyện với mẹ cô, cô nói về những kỷ niệm quá khứ và cả những dự định tương lai. Mặc dù bà Bạch đang ở trong trạng thái hôn mê, nhưng Bạch Thanh Dung vẫn không ngừng nói chuyện với bà, cứ nói đến khi thấy thời gian không còn sớm nữa, cô cũng phải về rồi…
Đi ra đến cổng bệnh viện thì thấy đói bụng nên cô quyết định ăn xong mới về. Bạch Thanh Dung đi một hồi mới tìm thấy một nhà hàng vắng khách.
Bạch Thanh Dung ngồi vị trí bên trong cùng gần cửa sổ, bởi vì đã qua giờ cơm nên trong tiệm rất ít người, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
“Lấy cho tôi món này, cảm ơn.” Bạch Thanh Dung gọi món xong, trả lại menu cho nhân viên phục vụ, sau đó ngây người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi người bưng thức ăn ra.
Thế nhưng gian phòng gần chỗ Bạch Thanh Dung đột nhiên truyền đến giọng nói ồn ào của một cô gái: “Hẹn đi ăn còn tặng quà cho em, chẳng phải anh cũng thích em sao? Nhưng tại sao lúc nào anh cũng như vậy?”
“Mỗi lần đụng chạm cơ thể với anh, cứ đến thời khắc quan trọng là anh dừng lại, anh không có hứng thú với em sao? Cho dù là xét về dáng người hay nhan sắc thì em cũng đâu có kém.” Người đang nói là một cô gái, giọng nói điệu chảy nước của cô ta khiến Bạch Thanh Dung lập tức nổi da gà.
Có điều đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng…
“Người ta đang nói chuyện với anh đấy, anh có thể có chút phản ứng gì đó được hay không!” Cô gái không vui kêu lên.
Bạch Thanh Dung thấy tò mò quay đầu nhìn lướt qua, từ góc độ của cô vừa tầm nhìn thấy gương mặt của cô gái kia, khuôn mặt đó trông rất xinh đẹp, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, dáng người có ba vòng rõ rệt, đường cong quyến rũ, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn nhìn vô cùng gợi cảm.
Chẳng phải mọi người đều nói đàn ông là động vật nửa thân dưới sao? Sao lại có thể từ chối một báu vật gợi cảm như vậy được, Bạch Thanh Dung vẫn đang nhàm chán thì cô gái kia đã không nén được cơn giận.
“Được rồi, chúng ta cũng đã gặp mặt nhiều lần như vậy, thẳng thắn chút đi, thuê phòng hay đến nhà anh, hoặc ở trong xe, nếu thực sự không được, chúng ta có thể đi dã ngoại, chỉ cần anh thích em đều nghe theo.”
Khụ khụ… Bạch Thanh Dung vừa uống một hớp nước liền bị sặc khi nghe thấy lời nói của cô gái kia, xã hội bây giờ đã cởi mở đến mức này rồi sao, tình cảm ngọt ngào giữa hai người yêu nhau giờ không còn quan trọng, mà trực tiếp nâng lên đến cấp độ cứ lên giường trước rồi tính?
Bởi vì tiếng ho khan của Bạch Thanh Dung nên cô gái kia dời ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung giả bộ không để ý tiếp tục uống nước trong ly, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đối phương vẫn không đáp lại, cô gái xinh đẹp kia cuối cùng cũng phát cáu: “Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh có ý gì thì anh cứ nói thẳng, mỗi lần ở cùng anh giống như ở chung với khúc gỗ vậy, cơ thể của anh không ổn sao?”
Khụ khụ, Bạch Thanh Dung lại bị sặc lần nữa, cô không nghe lầm chứ, cái tên cô gái kia vừa gọi là, Lâm Thành Phong…?
“Cô là ai mà dám nghe trộm chúng tôi nói chuyện, cô to gan thật đấy.” Cô gái kia thấy người đàn ông hờ hững với cô ta, vốn dĩ vẫn đang cố gắng nén lửa giận trong lòng, giờ nhìn thấy Bạch Thanh Dung dường như đang nghe trộm mình nói chuyện, cô ta lại càng phát điên không có chỗ phát tiết.
Bạch Thanh Dung bình tĩnh rút khăn giấy lau nước trên khóe miệng, thản nhiên nói: “Cô gái, cô nói lớn tiếng như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó, tôi tới để ăn cơm chứ không phải tới để nghe cô cãi nhau.”
Cô gái kia tức giận nhìn Bạch Thanh Dung: “Cô… Rốt cuộc cô là ai mà dám ăn nói với tôi như vậy, cô có biết bạn trai của tôi là ai không?”
Bạch Thanh Dung nở nụ cười xinh đẹp nói: “Nhưng hình như bạn trai cô… không có hứng thú với cô.”
“Không thể nào, trước giờ chưa có một người đàn ông bình thường nào không có phản ứng khi nhìn thấy tôi, trừ phi anh bất lực.” Cô ta ưỡn bộ ngực của mình, kiêu ngạo nói.
“Vậy sao?” Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong đang rời gian phòng đó.
Lúc này Lâm Thành Phong đang nhìn chằm chàm vào Bạch Thanh Dung ngồi bên cửa sổ, trong đáy mắt sâu thẳm của anh xẹt qua sự u ám.
Thấy Lâm Thành Phong đi ra khỏi gian phòng, cô gái kia vui vẻ ôm chặt lấy anh từ phía sau: “Thành Phong, em còn tưởng anh không có phản ứng với em, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thành Phong khó chịu kéo cánh tay của cô gái đang ôm ngang hông anh ra, gầm nhẹ: “Cút cho tôi.” Cô gái kinh ngạc nhìn Lâm Thành Phong đang nổi giận đùng đùng.
“Lâm Thành Phong, anh… Có phải là anh bất lực không làm được chuyện đó bị tôi vạch trần rồi đúng không? Chính anh không làm được còn dám nổi cáu với tôi…” Nói xong, cô ta xách túi đẩy Lâm Thành Phong ra tủi thân chạy đi…
Bạch Thanh Dung buồn cười nhìn Lâm Thành Phong, nói: “Thành Phong, vừa nãy cô gái kia nói anh không thể làm gì đó, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh làm thế nào.”
Lâm Thành Phong không để ý đến lớn nói trêu trọc của Bạch Thanh Dung, trầm giọng nói: “Tại sao cô lại ở đây?”
Bạch Thanh Dung bưng ly nước lên nhấp một ngụm: “Tới đây tất nhiên là để ăn cơm rồi.”
“Ăn chung đi.” Lâm Thành Phong trực tiếp ngồi xuống vị trí trước mặt Bạch Thanh Dung: “Đúng là trí nhớ kém, còn dám ra ngoài đi lung tung.”
Bạch Thanh Dung liếc mắt lườm Lâm Thành Phong: “Anh không thể vì chuyện ngoài ý muốn kia mà coi tôi như đà điểu chứ.”
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên cho Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong nhìn hai đĩa rau xanh đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, không khỏi nhíu mày: “Ăn thứ này sao?”
Bạch Thanh Dung không thèm quan tâm đến Lâm Thành Phong bắt đầu ăn, ăn được vài miếng lại lầm bầm nói: “Nếu anh gọi thêm món thì anh tự ăn một mình đi, tôi đi đây.”
“Uy hiếp tôi sao?” Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, cô giống như con thỏ nhỏ, cái miệng nhỏ xíu và từng miếng cơm trông thật đáng yêu.
Bạch Thanh Dung không kiên nhẫn nói: “Anh không ăn sao, tôi ăn xong rồi.” Lâm Thành Phong cầm đũa tùy tiện gắp một miếng rau xào, cảm thấy dường như cũng không quá khó ăn, lập tức ăn thêm mấy miếng: “Ăn cơm xong, chúng mình cùng nhau về.”
“Ừm.” Bạch Thanh Dung thờ ơ đáp lại.
Hôm nay Lâm Thành Phong lái một chiếc xe Bentley màu vàng nhạt, Bạch Thanh Dung ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Lâm Thành Phong tự mình lái xe. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh mắt sâu lắng của anh nhìn thẳng con đường phía trước, chăm chú mà nghiêm túc, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác có cảm giác xa cách hàng ngàn dặm.
Một người đàn ông điềm tĩnh sống nội tâm như vậy, hôm qua lại vì cô mà rửa tay nấu ăn, ngẫm lại cũng thấy lạ lùng. Lâm Thành Phong bỗng nhiên nhìn về phía kính chiếu hậu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.
Ánh mắt sâu thẳm khiến trái tim Bạch Thanh Dung đang lặng yên không tiếng động cũng phải đập nhanh hơn, Bạch Thanh Dung nở nụ cười với Lâm Thành Phong, sau đó không nhìn anh, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên nhớ lại những lời nói của cô gái kia ở trong nhà hàng, Bạch Thanh Dung muốn cười phá lên.
Không ngờ có người nói Lâm Thành Phong bất lực, sóng mắt của Bạch Thanh Dung di chuyển đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong trí nhớ của cô, mặc dù Lâm Thành Phong nhiều lần trêu chọc cô, nhưng cuối cùng vẫn không có hành động gì quá đáng.
Lẽ nào… lời cô gái kia nói là sự thật, nhưng ngẫm lại thì chuyện này rất khó có thể xảy ra, trên người anh có nhiều dấu son môi như vậy, cũng có thể là bởi vì anh không làm được chuyện đó nên mới chưa thỏa mãn ham muốn của mấy cô người tình bên người…
Nghĩ tới đây trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy tiếc thay cho Lâm Thành Phong: “Đẹp trai như vậy mà lại không làm được cái chuyện kia.” Phần sau lời nói này là do Bạch Thanh Dung không cẩn thận nói ra, Lâm Thành Phong đang lái xe, nghe thấy vậy, lực của cánh tay giữ trên tay lái càng ghì chặt hơn, khuôn mặt lạnh lùng nói với Bạch Thanh Dung: “Em nói xem.”
Bạch Thanh Dung âm thầm kêu khổ, sao lại không cẩn thận nói ra như vậy chứ, đàn ông rất ưa sĩ diện, nghe mình nói anh như vậy, không biết anh có trả thù mình hay không đây.
Lâm Thành Phong vừa giữ tay lái vừa cởi thắt lưng, còn kéo khóa quần tây xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung đặt vào nơi đó của mình.
Khuôn mặt của Bạch Thanh Dung lập tức đỏ bừng như tôm hùm nấu chín, nắm trong tay vật kiêu ngạo của Lâm Thành Phong, cái thứ to lớn kia dường như đang từ từ thức tỉnh.
“Lâm Thành Phong, anh, anh không biết xấu hổ… đồ lưu manh… Mau buông tôi ra.” Bạch Thanh Dung lắp ba lắp bắp, sắc mặt đỏ ửng nói. Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, từ từ nâng hai tay của mình lên.
Mặt của Bạch Thanh Dung lại càng đỏ hơn, anh căn bản không hề đặt tay của cô vào trong đó, như vậy là do bản thân cô phản xạ có điều kiện tự đút vào sao? Bạch Thanh Dung vội vàng rút tay ra.
Thấy vẻ mặt xấu hổ cùng với bộ dạng hốt hoảng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cảm thấy vui vẻ thoải mái hẳn lên, tiếp tục cầm tay lái lái xe: “Bây giờ biết tôi có dư sức để đối phó em rồi chứ?”
Vốn dĩ là một câu nói không đàng hoàng, thế nhưng từ trong miệng Lâm Thành Phong nói ra lại vô cùng vững vàng, không tùy tiện xốc nổi, không trau chuốt, nhưng đủ để chặn họng Bạch Thanh Dung khiến cô không nói được gì.
Người đàn ông này bên ngoài tỏ vẻ dịu dàng nhưng bên trong vô cùng nguy hiểm…..
Cường đưa cho Lâm Thành Phong một túi hồ sơ nói: “Chủ tịch, việc này có liên quan đến tập đoàn Giang Thị, Giang Hiếu Thành nhiều lần hẹn gặp tên đầu sỏ A Bưu của đám côn đồ kia, A Bưu là anh cả xã hội đen nổi tiếng ở thành phố X, chuyên làm việc xấu cho những nhà kinh doanh giàu có.”
Lâm Thành Phong lật xem tài liệu Cường đưa, khinh thường cười nói: “Tên Giang Hiếu Thành này không kiềm chế được nữa rồi sao?”
“Chủ tịch, cô Đinh cũng tham dự vào chuyện này.” Cường thận trọng nói. “Ừ, tôi biết rồi, về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này cậu cũng vất vả rồi.” Cường lịch sự rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Thành Phong như đang suy nghĩ điều gì đó: Xem ra đã đến lúc phải đổi đám phụ nữ bên cạnh mình rồi.
Bạch Thanh Dung dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, bắt xe đến bệnh viện, hôm đó sau khi đến thăm mẹ thì cô bị bắt cóc, thật sự đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy mẹ, cũng không biết dạo này mẹ thế nào rồi.
Lúc Bạch Thanh Dung đến phòng bệnh thì thấy thím Lý đang lau người cho mẹ.
“Để cháu làm cho!” Bạch Thanh Dung tiến lên trước nhận lấy chiếc khăn trong tay thím Lý.
“Thanh Dung, cháu về rồi à?” Thím Lý kinh ngạc nhìn Bạch Thanh Dung.
“Thím Lý, thời gian này làm phiền thím quá, mẹ cháu vừa mới làm trị liệu xong ạ?” Bạch Thanh Dung nghi hoặc nhìn mẹ mình đang nằm ngủ say trên giường bệnh.
Thím Lý thở dài một hơi nói: “Hóa trị rất đau đớn, vừa mới tiêm thuốc an thần nên ngủ rồi.”
Nghe thím Lý nói xong, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng chua xót, mẹ cô quả thực phải chịu rất nhiều khổ sở, sau khi cha cô mất, một mình mẹ phải làm ba công việc để nuôi cô, cho cô đi học.
Để cho cô được học ở học viện mỹ thuật chất lượng cao, mẹ cô đã phải làm việc suốt ngày suốt đêm để kiếm tiền, đều tại cô nên mẹ mới bị bệnh. Nếu mẹ biết mình bị đuổi học, không biết bà sẽ buồn đến mức nào đây, vành mắt Bạch Thanh Dung bắt đầu trở nên ửng đỏ.
Thím Lý ngồi bên cạnh kéo tay Bạch Thanh Dung thân thiết nói: “Thanh Dung, đừng buồn nữa, mẹ cháu sẽ sớm khỏi thôi.”
Bạch Thanh Dung đưa tay lau khô nước Tắt trên mặt: “Cảm ơn thím Lý, công việc bên kia của cháu rất bận, cháu cũng không thể phân thân để ở đây chữa bệnh với mẹ được, cho nên đành phiền thím chăm sóc mẹ giúp cháu.”
“Thanh Dung đừng khách sáo, hoàn cảnh của hai mẹ con cháu cũng khó khăn. Có việc gì thì cứ nhờ thím Lý giúp, nếu cháu đã tới rồi thì để thím về nhà nấu cơm cho mấy đứa nhỏ, ngày mai thím lại đến.” Thím Lý vừa xách túi vừa dặn dò: “Thanh Dung, có thời gian rảnh nhất định phải thường xuyên đến thăm mẹ cháu.”
Bạch Thanh Dung tiễn thím Lý ra ngoài phòng bệnh: “Cháu biết rồi thím Lý, thím Lý đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi thím Lý đi, phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Thanh Dung và bà Bạch.
Bạch Thanh Dung ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn người mẹ gầy yếu của mình đang nằm đó, vẻ đẹp ung dung hào hoa của bà giờ đây đã thay bằng vài nếp nhăn nơi khóe mắt, mái tóc dài đen nhánh cũng bắt đầu điểm hoa râm.
Bạch Thanh Dung ngồi bên cạnh liên tục nói chuyện với mẹ cô, cô nói về những kỷ niệm quá khứ và cả những dự định tương lai. Mặc dù bà Bạch đang ở trong trạng thái hôn mê, nhưng Bạch Thanh Dung vẫn không ngừng nói chuyện với bà, cứ nói đến khi thấy thời gian không còn sớm nữa, cô cũng phải về rồi…
Đi ra đến cổng bệnh viện thì thấy đói bụng nên cô quyết định ăn xong mới về. Bạch Thanh Dung đi một hồi mới tìm thấy một nhà hàng vắng khách.
Bạch Thanh Dung ngồi vị trí bên trong cùng gần cửa sổ, bởi vì đã qua giờ cơm nên trong tiệm rất ít người, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
“Lấy cho tôi món này, cảm ơn.” Bạch Thanh Dung gọi món xong, trả lại menu cho nhân viên phục vụ, sau đó ngây người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi người bưng thức ăn ra.
Thế nhưng gian phòng gần chỗ Bạch Thanh Dung đột nhiên truyền đến giọng nói ồn ào của một cô gái: “Hẹn đi ăn còn tặng quà cho em, chẳng phải anh cũng thích em sao? Nhưng tại sao lúc nào anh cũng như vậy?”
“Mỗi lần đụng chạm cơ thể với anh, cứ đến thời khắc quan trọng là anh dừng lại, anh không có hứng thú với em sao? Cho dù là xét về dáng người hay nhan sắc thì em cũng đâu có kém.” Người đang nói là một cô gái, giọng nói điệu chảy nước của cô ta khiến Bạch Thanh Dung lập tức nổi da gà.
Có điều đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng…
“Người ta đang nói chuyện với anh đấy, anh có thể có chút phản ứng gì đó được hay không!” Cô gái không vui kêu lên.
Bạch Thanh Dung thấy tò mò quay đầu nhìn lướt qua, từ góc độ của cô vừa tầm nhìn thấy gương mặt của cô gái kia, khuôn mặt đó trông rất xinh đẹp, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, dáng người có ba vòng rõ rệt, đường cong quyến rũ, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn nhìn vô cùng gợi cảm.
Chẳng phải mọi người đều nói đàn ông là động vật nửa thân dưới sao? Sao lại có thể từ chối một báu vật gợi cảm như vậy được, Bạch Thanh Dung vẫn đang nhàm chán thì cô gái kia đã không nén được cơn giận.
“Được rồi, chúng ta cũng đã gặp mặt nhiều lần như vậy, thẳng thắn chút đi, thuê phòng hay đến nhà anh, hoặc ở trong xe, nếu thực sự không được, chúng ta có thể đi dã ngoại, chỉ cần anh thích em đều nghe theo.”
Khụ khụ… Bạch Thanh Dung vừa uống một hớp nước liền bị sặc khi nghe thấy lời nói của cô gái kia, xã hội bây giờ đã cởi mở đến mức này rồi sao, tình cảm ngọt ngào giữa hai người yêu nhau giờ không còn quan trọng, mà trực tiếp nâng lên đến cấp độ cứ lên giường trước rồi tính?
Bởi vì tiếng ho khan của Bạch Thanh Dung nên cô gái kia dời ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung giả bộ không để ý tiếp tục uống nước trong ly, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đối phương vẫn không đáp lại, cô gái xinh đẹp kia cuối cùng cũng phát cáu: “Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh có ý gì thì anh cứ nói thẳng, mỗi lần ở cùng anh giống như ở chung với khúc gỗ vậy, cơ thể của anh không ổn sao?”
Khụ khụ, Bạch Thanh Dung lại bị sặc lần nữa, cô không nghe lầm chứ, cái tên cô gái kia vừa gọi là, Lâm Thành Phong…?
“Cô là ai mà dám nghe trộm chúng tôi nói chuyện, cô to gan thật đấy.” Cô gái kia thấy người đàn ông hờ hững với cô ta, vốn dĩ vẫn đang cố gắng nén lửa giận trong lòng, giờ nhìn thấy Bạch Thanh Dung dường như đang nghe trộm mình nói chuyện, cô ta lại càng phát điên không có chỗ phát tiết.
Bạch Thanh Dung bình tĩnh rút khăn giấy lau nước trên khóe miệng, thản nhiên nói: “Cô gái, cô nói lớn tiếng như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó, tôi tới để ăn cơm chứ không phải tới để nghe cô cãi nhau.”
Cô gái kia tức giận nhìn Bạch Thanh Dung: “Cô… Rốt cuộc cô là ai mà dám ăn nói với tôi như vậy, cô có biết bạn trai của tôi là ai không?”
Bạch Thanh Dung nở nụ cười xinh đẹp nói: “Nhưng hình như bạn trai cô… không có hứng thú với cô.”
“Không thể nào, trước giờ chưa có một người đàn ông bình thường nào không có phản ứng khi nhìn thấy tôi, trừ phi anh bất lực.” Cô ta ưỡn bộ ngực của mình, kiêu ngạo nói.
“Vậy sao?” Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong đang rời gian phòng đó.
Lúc này Lâm Thành Phong đang nhìn chằm chàm vào Bạch Thanh Dung ngồi bên cửa sổ, trong đáy mắt sâu thẳm của anh xẹt qua sự u ám.
Thấy Lâm Thành Phong đi ra khỏi gian phòng, cô gái kia vui vẻ ôm chặt lấy anh từ phía sau: “Thành Phong, em còn tưởng anh không có phản ứng với em, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thành Phong khó chịu kéo cánh tay của cô gái đang ôm ngang hông anh ra, gầm nhẹ: “Cút cho tôi.” Cô gái kinh ngạc nhìn Lâm Thành Phong đang nổi giận đùng đùng.
“Lâm Thành Phong, anh… Có phải là anh bất lực không làm được chuyện đó bị tôi vạch trần rồi đúng không? Chính anh không làm được còn dám nổi cáu với tôi…” Nói xong, cô ta xách túi đẩy Lâm Thành Phong ra tủi thân chạy đi…
Bạch Thanh Dung buồn cười nhìn Lâm Thành Phong, nói: “Thành Phong, vừa nãy cô gái kia nói anh không thể làm gì đó, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh làm thế nào.”
Lâm Thành Phong không để ý đến lớn nói trêu trọc của Bạch Thanh Dung, trầm giọng nói: “Tại sao cô lại ở đây?”
Bạch Thanh Dung bưng ly nước lên nhấp một ngụm: “Tới đây tất nhiên là để ăn cơm rồi.”
“Ăn chung đi.” Lâm Thành Phong trực tiếp ngồi xuống vị trí trước mặt Bạch Thanh Dung: “Đúng là trí nhớ kém, còn dám ra ngoài đi lung tung.”
Bạch Thanh Dung liếc mắt lườm Lâm Thành Phong: “Anh không thể vì chuyện ngoài ý muốn kia mà coi tôi như đà điểu chứ.”
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên cho Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong nhìn hai đĩa rau xanh đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, không khỏi nhíu mày: “Ăn thứ này sao?”
Bạch Thanh Dung không thèm quan tâm đến Lâm Thành Phong bắt đầu ăn, ăn được vài miếng lại lầm bầm nói: “Nếu anh gọi thêm món thì anh tự ăn một mình đi, tôi đi đây.”
“Uy hiếp tôi sao?” Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, cô giống như con thỏ nhỏ, cái miệng nhỏ xíu và từng miếng cơm trông thật đáng yêu.
Bạch Thanh Dung không kiên nhẫn nói: “Anh không ăn sao, tôi ăn xong rồi.” Lâm Thành Phong cầm đũa tùy tiện gắp một miếng rau xào, cảm thấy dường như cũng không quá khó ăn, lập tức ăn thêm mấy miếng: “Ăn cơm xong, chúng mình cùng nhau về.”
“Ừm.” Bạch Thanh Dung thờ ơ đáp lại.
Hôm nay Lâm Thành Phong lái một chiếc xe Bentley màu vàng nhạt, Bạch Thanh Dung ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Lâm Thành Phong tự mình lái xe. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh mắt sâu lắng của anh nhìn thẳng con đường phía trước, chăm chú mà nghiêm túc, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác có cảm giác xa cách hàng ngàn dặm.
Một người đàn ông điềm tĩnh sống nội tâm như vậy, hôm qua lại vì cô mà rửa tay nấu ăn, ngẫm lại cũng thấy lạ lùng. Lâm Thành Phong bỗng nhiên nhìn về phía kính chiếu hậu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.
Ánh mắt sâu thẳm khiến trái tim Bạch Thanh Dung đang lặng yên không tiếng động cũng phải đập nhanh hơn, Bạch Thanh Dung nở nụ cười với Lâm Thành Phong, sau đó không nhìn anh, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên nhớ lại những lời nói của cô gái kia ở trong nhà hàng, Bạch Thanh Dung muốn cười phá lên.
Không ngờ có người nói Lâm Thành Phong bất lực, sóng mắt của Bạch Thanh Dung di chuyển đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong trí nhớ của cô, mặc dù Lâm Thành Phong nhiều lần trêu chọc cô, nhưng cuối cùng vẫn không có hành động gì quá đáng.
Lẽ nào… lời cô gái kia nói là sự thật, nhưng ngẫm lại thì chuyện này rất khó có thể xảy ra, trên người anh có nhiều dấu son môi như vậy, cũng có thể là bởi vì anh không làm được chuyện đó nên mới chưa thỏa mãn ham muốn của mấy cô người tình bên người…
Nghĩ tới đây trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy tiếc thay cho Lâm Thành Phong: “Đẹp trai như vậy mà lại không làm được cái chuyện kia.” Phần sau lời nói này là do Bạch Thanh Dung không cẩn thận nói ra, Lâm Thành Phong đang lái xe, nghe thấy vậy, lực của cánh tay giữ trên tay lái càng ghì chặt hơn, khuôn mặt lạnh lùng nói với Bạch Thanh Dung: “Em nói xem.”
Bạch Thanh Dung âm thầm kêu khổ, sao lại không cẩn thận nói ra như vậy chứ, đàn ông rất ưa sĩ diện, nghe mình nói anh như vậy, không biết anh có trả thù mình hay không đây.
Lâm Thành Phong vừa giữ tay lái vừa cởi thắt lưng, còn kéo khóa quần tây xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung đặt vào nơi đó của mình.
Khuôn mặt của Bạch Thanh Dung lập tức đỏ bừng như tôm hùm nấu chín, nắm trong tay vật kiêu ngạo của Lâm Thành Phong, cái thứ to lớn kia dường như đang từ từ thức tỉnh.
“Lâm Thành Phong, anh, anh không biết xấu hổ… đồ lưu manh… Mau buông tôi ra.” Bạch Thanh Dung lắp ba lắp bắp, sắc mặt đỏ ửng nói. Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung, từ từ nâng hai tay của mình lên.
Mặt của Bạch Thanh Dung lại càng đỏ hơn, anh căn bản không hề đặt tay của cô vào trong đó, như vậy là do bản thân cô phản xạ có điều kiện tự đút vào sao? Bạch Thanh Dung vội vàng rút tay ra.
Thấy vẻ mặt xấu hổ cùng với bộ dạng hốt hoảng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cảm thấy vui vẻ thoải mái hẳn lên, tiếp tục cầm tay lái lái xe: “Bây giờ biết tôi có dư sức để đối phó em rồi chứ?”
Vốn dĩ là một câu nói không đàng hoàng, thế nhưng từ trong miệng Lâm Thành Phong nói ra lại vô cùng vững vàng, không tùy tiện xốc nổi, không trau chuốt, nhưng đủ để chặn họng Bạch Thanh Dung khiến cô không nói được gì.
Người đàn ông này bên ngoài tỏ vẻ dịu dàng nhưng bên trong vô cùng nguy hiểm…..
Tác giả :
Vân Bán Huyết