Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 22: Không thèm bó hoa anh tặng
Sau khi Lâm Thành Phong bưng canh và các món ăn đặt lên bàn, anh đi tới trước giường dịu dàng gọi: “Thanh Dung, dậy ăn cơm thôi.”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung thu hồi lại suy nghĩ, đi tới phòng ăn ngồi xuống, trên bàn có các món sườn xào chua ngọt, rau xào và một bát canh cá.
Màu sắc mùi vị có đủ, trong lòng cô âm thầm bội phục Lâm Thành Phong, không ngờ anh còn có cả tài lẻ này.
Lâm Thành Phong múc cho Bạch Thanh Dung một chén canh rồi gắp mấy miếng thức ăn đặt vào trong đĩa của Bạch Thanh Dung, nở nụ cười dịu dàng nhìn Bạch Thanh Dung: “Ăn nhiều vào.”
Bạch Thanh Dung cúi đầu từ từ nhai thức ăn: “Cảm ơn, anh cũng ăn nhiều vào.”
Lâm Thành Phong múc cho mình một chén canh tao nhã uống, vừa uống vừa gắp thức ăn cho Bạch Thanh Dung: “Có sợ không?”
Bạch Thanh Dung hé miệng, một hồi lâu mới gật đầu: “Có chút chút.”
“Chỉ một chút sao?” Lâm Thành Phong đặt chén canh xuống nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung, cô gái này cứ thích tỏ ra mạnh mẽ làm gì.
Đến bây giờ Bạch Thanh Dung vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp không muốn thể hiện ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Cám ơn anh đã nấu cơm cho tôi.”
Lâm Thành Phong mỉm cười, nâng cằm của cô lên, để cô đối diện với mình: “Có tôi ở đây, không cần sợ.”
Bạch Thanh Dung nhìn đi chỗ khác: “Anh là chủ tịch tất nhiên anh sẽ không sợ, nhưng tôi không giống anh, tôi chỉ tham gia bữa tiệc cùng anh đã bị người khác cho mấy cái bạt tai, lại còn bị côn đồ bắt đi suýt chút nữa thì bị bọn chúng thay phiên cưỡng…”
“Về sau chắc tôi nên ngoan ngoãn ở nhà thôi, không dám đi gần anh như vậy nữa, ai biết được ngày nào đó lại có người cầm dao muốn đâm tôi thì sao.”
Lâm Thành Phong không nhịn được bật cười thành tiếng, duỗi tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, nói: “Sau này ai dám động đến một đầu ngón tay của em, tôi chắc chắn sẽ xử anh trước.”
Lâm Thành Phong đột nhiên cưng chiều khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy rung động, thậm chí cô còn cảm nhận được âm thanh của trái tim mình đang điên cuồng đập, khi nói chuyện, người đàn ông này thật sự khiến người khác không thể bình tĩnh được.
Bạch Thanh Dung bỏ tay của Lâm Thành Phong đang vuốt tóc mình ra: “Đừng cố chọc cho tôi vui nữa, sau này, ngoại trừ người nhà họ Lâm, anh đừng để người bên ngoài biết tôi là vợ của anh.”
Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói muốn rũ bỏ quan hệ với anh, mặc dù bản thân anh hiểu rõ cô gái này chỉ là người anh dùng để ứng phó với ông cụ Lâm, nhưng mỗi lần cô nói những lời này, trong lòng anh lại thấy khó chịu, có thể là vì không có cô gái nào giống cô, chê bai làm vợ anh rất phiền phức, rất nguy hiểm.
Lâm Thành Phong đứng dậy lấy chiếc hộp ở trong phòng khách, đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung, mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động màu bạc. Ngón tay thon dài thuần thục ấn mấy nút trên màn hình điện thoại, sau đó đưa cho Bạch Thanh Dung: “Sau này có việc gì thì gọi cho tôi, tôi vừa mới lưu số điện thoại của mình vào rồi đấy.”
“Cảm ơn anh, anh Lâm.” Bạch Thanh Dung cúi đầu nhận lấy điện thoại di động, có điện thoại di động cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nghe thấy Bạch Thanh Dung lại gọi mình là anh Lâm, anh cảm thấy vô cùng chói tai: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Thành Phong.”
Bạch Thanh Dung gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi.”
…
Ở trung tâm của thành phố X có một tòa nhà to lớn đồ sộ cao tới 110 tầng, đó chính là trụ sở chính của tập đoàn Giang Thị.
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch trên tầng 88.
Cô gái thở gấp: “Ư… ư… a, nhanh quá… dùng sức đi.”
Cô gái mặc áo màu hồng nhạt đang nằm bò trên bàn làm việc, chiếc váy dài bị kéo lên trên eo, người đàn ông ở phía sau ra sức rong ruổi trên người cô ta, khiến cô ta mê đắm, đột nhiên phía dưới thân xuất hiện khoái cảm xông thẳng lên não, tiếng thở gấp càng thêm quyến rũ động lòng người.
Người đàn ông rót toàn bộ tinh tuý vào trong cơ thể cô ta, hài lòng vỗ vỗ cái mông của cô ta rồi sửa sang lại quần áo của mình.
Ngồi trên ghế làm việc bằng da mềm mại, hắn lười biếng rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá bằng bạc ra, chậm rãi châm lửa, nhả ra một vòng khói: “Ra ngoài đi.”
“Sếp Giang…” Cô gái nâng cơ thể mềm mại của mình dậy, giọng nói quyến rũ ngọt ngào nói với người đàn ông trước mặt. “Anh thật mạnh mẽ.”
Giang Hiếu Thành liếc mắt nhìn cô gái, trầm giọng nói: “Tôi bảo cô cút ra ngoài.” Cô gái kinh ngạc nhìn Giang Hiếu Thành, người đàn ông này ban nãy vẫn còn rất nhiệt tình, bây giờ lại lạnh lùng như thế.
Cô gái biết làm người đàn ông này tức giận thì mình cũng không có kết cục tốt đẹp nên thức thời nhặt quần áo của mình rời đi, vừa đẩy cửa ra, một người đàn ông to cao mặc áo ba lỗ đen với vẻ mặt dữ tợn đúng lúc đi vào.
“Sếp Giang, tôi đã điều tra rõ rồi, cô gái kia được tên Hạ Dũng cứu.” Người đàn ông hùng hổ nói lớn: “Chuyện này là do đàn em của tôi làm không tốt, số tiền này A Bưu tôi sẽ trả lại gấp 10 lần.”
“Ừ, tôi biết rồi, anh cứ cầm lấy tiền, không cần phải trả lại.” Giang Hiếu Thành nhắm mắt suy tư điều gì đó: “Anh về đi.” A Bưu ngạc nhiên vì đây là khách hàng đầu tiên không lấy tiền hắn trả lại, lập tức vui vẻ xoay người rời đi.
Sau khi A Bưu đi, Giang Hiếu Thành cầm điện thoại nhấn gọi cái tên mỗi khi nhìn thấy đều khiến hắn kích động không dứt: “Alo, Mẫn Ly, đừng giận nữa, lần này là do con ranh kia may mắn, sau này có cơ hội anh nhất định sẽ giúp em trừng trị cô ta.”
Giang Hiếu Thành kiên nhẫn an ủi Đinh Mẫn Ly: “Mẫn Ly, anh đối xử với em như thế, em cần gì cứ phải làm như vậy chứ?”
Đối phương “cạch” một cú lập tức cúp điện thoại, Giang Hiếu Thành bất đắc dĩ lắc đầu đặt điện thoại xuống, dùng sức dập tắt điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn…
Lúc Lâm Thành Phong trở lại căn hộ đã là bảy giờ sáng, Bạch Thanh Dung đang dựa vào ghế sofa ở phòng khách say sưa ngủ, gối ôm trên ghế sofa đã sớm rơi xuống đất.
Lâm Thành Phong đứng ở cửa, ngắm dung nhan khi ngủ của cô, chẳng lẽ cô đợi mình cả đêm sao.
Anh bước đến cạnh ghế sofa, bế cô lên, Bạch Thanh Dung bị giật mình tỉnh giấc mở to hai mắt, thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng gần ngay trước mắt: “Anh về rồi à.”
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng, hóa ra tối hôm qua cô ngủ quên trên ghế sofa.
Lâm Thành Phong đặt Bạch Thanh Dung nằm trên giường trong phòng ngủ: “Tôi có công việc phải giải quyết, em không cần chờ tôi đâu.”
Bạch Thanh Dung đang nằm trên giường ngồi dậy nhìn anh: “Tôi đâu có chờ anh, đêm qua tôi chỉ vô tình ngủ thiếp đi trên sofa thôi.” Bạch Thanh Dung nói đúng sự thật, đêm qua Lâm Thành Phong ăn xong liền rời đi.
Mặc dù Bạch Thanh Dung đã từng đến căn hộ này, nhưng cô vẫn thấy lạ giường nên ngồi ở ghế sofa đọc sách, ai ngờ vô tình ngủ quên mất.
“Em sợ nên không ngủ được sao?” Lâm Thành Phong cởi áo vest và áo lót bên trong ném lên giường, nửa người trên trần trụi sau đó đi vào phòng tắm: “Sau này tôi sẽ về sớm hơn.”
Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, anh thích nghĩ thế nào thì tùy anh, Bạch Thanh Dung cũng lười giải thích. Mặc dù tối hôm qua nằm trên ghế sofa nhưng cô vẫn ngủ rất ngon.
Cho nên hiện tại cô chẳng thấy buồn ngủ chút nào, thấy Lâm Thành Phong tùy tiện ném quần áo bẩn lên giường, căn hộ lại không có người giúp việc, nể tình anh nấu cơm cho mình ăn nên cô đã giúp anh giặt đồ.
Lúc Bạch Thanh Dung thu dọn đến cái áo lót bên trong của anh, nơi cổ áo vẫn còn dấu son môi nhức mắt, ánh mắt nhạy bén của Bạch Thanh Dung còn phát hiện mấy sợi tóc màu vàng dính trên áo vest làm cô nhớ lại mấy dấu son môi khác màu với mùi nước Goa lạ trên người Lâm Thành Phong trước kia.
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu người tình ở bên ngoài đây, Bạch Thanh Dung không còn lời gì để nói nhìn ra ngoài trời, trong lòng cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi chỉ kết hôn giả với người đàn ông này, nếu kết hôn thật, có lẽ cô sớm đã bị nhồi máu cơ tim mà chết rồi.
Sau khi Lâm Thành Phong tắm xong, anh tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông rồi đi chân trần ra ngoài, nhưng không thấy Bạch Thanh Dung nằm trên giường. Đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Bạch Thanh Dung đang bận rộn trong toilet, anh liền trêu đùa nói: “Cô rất thích giặt quần áo cho tôi hả?”
“Ăn của anh, dùng của anh, dù sao cũng phải báo đáp anh chút gì đó chứ.” Bạch Thanh Dung cầm quần áo đã ủi xong xếp gọn gàng vào tủ quần áo trong phòng ngủ.
Lâm Thành Phong thân mật ôm lấy cô gái anh nhớ nhung mấy ngày nay từ sau lưng: “Thanh Dung, tôi mệt quá, nằm với tôi một lát có được không?” Giọng nói của Lâm Thành Phong hơi khàn khàn.
Mấy ngày nay vì đi tìm cô nên Lâm Thành Phong đã làm lỡ rất nhiều công việc, hôm qua sau khi tìm thấy cô và thu xếp ổn thỏa mọi thứ, anh chạy tới công ty tăng ca cả đêm mới xử lý xong đống công việc chồng chất mấy ngày nay, hiện tại cả người uể oải mệt mỏi không còn chút sức lực.
Chín giờ còn có một cuộc họp, anh lái ô tô tới đây chỉ vì muốn ôm cô gái này chợp mắt một lát, kể từ lúc cô gặp chuyện không may, anh mới nhận ra mình đã quen với việc có cô ở bên cạnh.
“Thành Phong, anh đã nói…” Lời nói của Bạch Thanh Dung còn chưa dứt, Lâm Thành Phong đã bế Bạch Thanh Dung đặt lên giường, dịu dàng nói: “Tôi không động vào em đâu, chỉ vì quá mệt mỏi nên tôi muốn ôm em một chút thôi.”
Bạch Thanh Dung cố gắng giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của Lâm Thành Phong, thế nhưng đôi tay của người đàn ông này quả thực rắn chắc như sắt thép. Vật lộn một hồi vẫn không thấy xê dịch chút nào, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung cũng không ngọ nguậy nữa, dù sao anh cũng đã ngủ rồi.
Sau khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại phát hiện Lâm Thành Phong đã rời đi, nhưng trên đầu giường lại có một bó hoa hồng đỏ rất đẹp đặt ở đó, màu hoa hồng đỏ như máu, nhìn đóa hoa to đùng kia không cần đếm cũng biết có 999 bông.
Người đàn ông này lại giở trò quỷ gì vậy, tặng hoa cho cô làm gì, để xin lỗi hay an ủi?
Bạch Thanh Dung nở nụ cười xem thường, anh thật sự coi Bạch Thanh Dung cô giống như những người con gái khác bên cạnh anh sao, tặng 999 đóa hoa hồng để dỗ dành cô, quá thấp kém.
Hoa hồng là vật mà các cặp đôi hay dùng để bày tỏ tình yêu của họ, nhưng Lâm Thành Phong tặng đóa hoa này chỉ càng thể hiện sự không tôn trọng cô mà thôi, Bạch Thanh Dung nhớ tới dấu son môi trên cổ áo của Lâm Thành Phong và mùi nước Goa của những cô gái khác nhau trên người anh.
Chắc là Lâm Thành Phong thường dùng những đóa hoa hồng này để theo đuổi những người con gái khác, Bạch Thanh Dung còn lạ gì nữa, cho dù đóa hoa này có nở đẹp hơn nữa, có bó đẹp đến đâu.
Thì Bạch Thanh Dung cũng thấy vô cùng chướng mắt, cô cầm đóa hoa hồng đó xuống giường, không chút lưu luyến ném vào thùng rác.
“Ding ding ding…” Điện thoại của Bạch Thanh Dung reo lên, có tin nhắn vừa gửi đến: “Em có thích bó hoa đó không?” Tên người gửi hiển thị ra là ông xã!
Đôi mắt của Bạch Thanh Dung trừng lớn to như cái chuông đồng, từ hôm qua sau khi gặp Lâm Thành Phong ở cổng bệnh viện, người đàn ông này dường như đột nhiên thay đổi cả tính tình của anh, vừa nấu cơm vừa tặng điện thoại di động, tặng hoa cho cô, bây giờ còn lưu tên của anh trong điện thoại của cô là ông xã.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại lên nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn, không thích, ném đi rồi!”
Lâm Thành Phong đang họp đọc được tin nhắn trả lời của Bạch Thanh Dung, khóe miệng không tự chủ giương lên, Lâm Thành Phong đang cười sao? Mấy cổ đông tham dự cuộc họp quả thực không dám tin vào hai mắt của mình…
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung thu hồi lại suy nghĩ, đi tới phòng ăn ngồi xuống, trên bàn có các món sườn xào chua ngọt, rau xào và một bát canh cá.
Màu sắc mùi vị có đủ, trong lòng cô âm thầm bội phục Lâm Thành Phong, không ngờ anh còn có cả tài lẻ này.
Lâm Thành Phong múc cho Bạch Thanh Dung một chén canh rồi gắp mấy miếng thức ăn đặt vào trong đĩa của Bạch Thanh Dung, nở nụ cười dịu dàng nhìn Bạch Thanh Dung: “Ăn nhiều vào.”
Bạch Thanh Dung cúi đầu từ từ nhai thức ăn: “Cảm ơn, anh cũng ăn nhiều vào.”
Lâm Thành Phong múc cho mình một chén canh tao nhã uống, vừa uống vừa gắp thức ăn cho Bạch Thanh Dung: “Có sợ không?”
Bạch Thanh Dung hé miệng, một hồi lâu mới gật đầu: “Có chút chút.”
“Chỉ một chút sao?” Lâm Thành Phong đặt chén canh xuống nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung, cô gái này cứ thích tỏ ra mạnh mẽ làm gì.
Đến bây giờ Bạch Thanh Dung vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp không muốn thể hiện ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Cám ơn anh đã nấu cơm cho tôi.”
Lâm Thành Phong mỉm cười, nâng cằm của cô lên, để cô đối diện với mình: “Có tôi ở đây, không cần sợ.”
Bạch Thanh Dung nhìn đi chỗ khác: “Anh là chủ tịch tất nhiên anh sẽ không sợ, nhưng tôi không giống anh, tôi chỉ tham gia bữa tiệc cùng anh đã bị người khác cho mấy cái bạt tai, lại còn bị côn đồ bắt đi suýt chút nữa thì bị bọn chúng thay phiên cưỡng…”
“Về sau chắc tôi nên ngoan ngoãn ở nhà thôi, không dám đi gần anh như vậy nữa, ai biết được ngày nào đó lại có người cầm dao muốn đâm tôi thì sao.”
Lâm Thành Phong không nhịn được bật cười thành tiếng, duỗi tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, nói: “Sau này ai dám động đến một đầu ngón tay của em, tôi chắc chắn sẽ xử anh trước.”
Lâm Thành Phong đột nhiên cưng chiều khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy rung động, thậm chí cô còn cảm nhận được âm thanh của trái tim mình đang điên cuồng đập, khi nói chuyện, người đàn ông này thật sự khiến người khác không thể bình tĩnh được.
Bạch Thanh Dung bỏ tay của Lâm Thành Phong đang vuốt tóc mình ra: “Đừng cố chọc cho tôi vui nữa, sau này, ngoại trừ người nhà họ Lâm, anh đừng để người bên ngoài biết tôi là vợ của anh.”
Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói muốn rũ bỏ quan hệ với anh, mặc dù bản thân anh hiểu rõ cô gái này chỉ là người anh dùng để ứng phó với ông cụ Lâm, nhưng mỗi lần cô nói những lời này, trong lòng anh lại thấy khó chịu, có thể là vì không có cô gái nào giống cô, chê bai làm vợ anh rất phiền phức, rất nguy hiểm.
Lâm Thành Phong đứng dậy lấy chiếc hộp ở trong phòng khách, đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung, mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động màu bạc. Ngón tay thon dài thuần thục ấn mấy nút trên màn hình điện thoại, sau đó đưa cho Bạch Thanh Dung: “Sau này có việc gì thì gọi cho tôi, tôi vừa mới lưu số điện thoại của mình vào rồi đấy.”
“Cảm ơn anh, anh Lâm.” Bạch Thanh Dung cúi đầu nhận lấy điện thoại di động, có điện thoại di động cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nghe thấy Bạch Thanh Dung lại gọi mình là anh Lâm, anh cảm thấy vô cùng chói tai: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Thành Phong.”
Bạch Thanh Dung gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi.”
…
Ở trung tâm của thành phố X có một tòa nhà to lớn đồ sộ cao tới 110 tầng, đó chính là trụ sở chính của tập đoàn Giang Thị.
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch trên tầng 88.
Cô gái thở gấp: “Ư… ư… a, nhanh quá… dùng sức đi.”
Cô gái mặc áo màu hồng nhạt đang nằm bò trên bàn làm việc, chiếc váy dài bị kéo lên trên eo, người đàn ông ở phía sau ra sức rong ruổi trên người cô ta, khiến cô ta mê đắm, đột nhiên phía dưới thân xuất hiện khoái cảm xông thẳng lên não, tiếng thở gấp càng thêm quyến rũ động lòng người.
Người đàn ông rót toàn bộ tinh tuý vào trong cơ thể cô ta, hài lòng vỗ vỗ cái mông của cô ta rồi sửa sang lại quần áo của mình.
Ngồi trên ghế làm việc bằng da mềm mại, hắn lười biếng rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá bằng bạc ra, chậm rãi châm lửa, nhả ra một vòng khói: “Ra ngoài đi.”
“Sếp Giang…” Cô gái nâng cơ thể mềm mại của mình dậy, giọng nói quyến rũ ngọt ngào nói với người đàn ông trước mặt. “Anh thật mạnh mẽ.”
Giang Hiếu Thành liếc mắt nhìn cô gái, trầm giọng nói: “Tôi bảo cô cút ra ngoài.” Cô gái kinh ngạc nhìn Giang Hiếu Thành, người đàn ông này ban nãy vẫn còn rất nhiệt tình, bây giờ lại lạnh lùng như thế.
Cô gái biết làm người đàn ông này tức giận thì mình cũng không có kết cục tốt đẹp nên thức thời nhặt quần áo của mình rời đi, vừa đẩy cửa ra, một người đàn ông to cao mặc áo ba lỗ đen với vẻ mặt dữ tợn đúng lúc đi vào.
“Sếp Giang, tôi đã điều tra rõ rồi, cô gái kia được tên Hạ Dũng cứu.” Người đàn ông hùng hổ nói lớn: “Chuyện này là do đàn em của tôi làm không tốt, số tiền này A Bưu tôi sẽ trả lại gấp 10 lần.”
“Ừ, tôi biết rồi, anh cứ cầm lấy tiền, không cần phải trả lại.” Giang Hiếu Thành nhắm mắt suy tư điều gì đó: “Anh về đi.” A Bưu ngạc nhiên vì đây là khách hàng đầu tiên không lấy tiền hắn trả lại, lập tức vui vẻ xoay người rời đi.
Sau khi A Bưu đi, Giang Hiếu Thành cầm điện thoại nhấn gọi cái tên mỗi khi nhìn thấy đều khiến hắn kích động không dứt: “Alo, Mẫn Ly, đừng giận nữa, lần này là do con ranh kia may mắn, sau này có cơ hội anh nhất định sẽ giúp em trừng trị cô ta.”
Giang Hiếu Thành kiên nhẫn an ủi Đinh Mẫn Ly: “Mẫn Ly, anh đối xử với em như thế, em cần gì cứ phải làm như vậy chứ?”
Đối phương “cạch” một cú lập tức cúp điện thoại, Giang Hiếu Thành bất đắc dĩ lắc đầu đặt điện thoại xuống, dùng sức dập tắt điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn…
Lúc Lâm Thành Phong trở lại căn hộ đã là bảy giờ sáng, Bạch Thanh Dung đang dựa vào ghế sofa ở phòng khách say sưa ngủ, gối ôm trên ghế sofa đã sớm rơi xuống đất.
Lâm Thành Phong đứng ở cửa, ngắm dung nhan khi ngủ của cô, chẳng lẽ cô đợi mình cả đêm sao.
Anh bước đến cạnh ghế sofa, bế cô lên, Bạch Thanh Dung bị giật mình tỉnh giấc mở to hai mắt, thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng gần ngay trước mắt: “Anh về rồi à.”
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng, hóa ra tối hôm qua cô ngủ quên trên ghế sofa.
Lâm Thành Phong đặt Bạch Thanh Dung nằm trên giường trong phòng ngủ: “Tôi có công việc phải giải quyết, em không cần chờ tôi đâu.”
Bạch Thanh Dung đang nằm trên giường ngồi dậy nhìn anh: “Tôi đâu có chờ anh, đêm qua tôi chỉ vô tình ngủ thiếp đi trên sofa thôi.” Bạch Thanh Dung nói đúng sự thật, đêm qua Lâm Thành Phong ăn xong liền rời đi.
Mặc dù Bạch Thanh Dung đã từng đến căn hộ này, nhưng cô vẫn thấy lạ giường nên ngồi ở ghế sofa đọc sách, ai ngờ vô tình ngủ quên mất.
“Em sợ nên không ngủ được sao?” Lâm Thành Phong cởi áo vest và áo lót bên trong ném lên giường, nửa người trên trần trụi sau đó đi vào phòng tắm: “Sau này tôi sẽ về sớm hơn.”
Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, anh thích nghĩ thế nào thì tùy anh, Bạch Thanh Dung cũng lười giải thích. Mặc dù tối hôm qua nằm trên ghế sofa nhưng cô vẫn ngủ rất ngon.
Cho nên hiện tại cô chẳng thấy buồn ngủ chút nào, thấy Lâm Thành Phong tùy tiện ném quần áo bẩn lên giường, căn hộ lại không có người giúp việc, nể tình anh nấu cơm cho mình ăn nên cô đã giúp anh giặt đồ.
Lúc Bạch Thanh Dung thu dọn đến cái áo lót bên trong của anh, nơi cổ áo vẫn còn dấu son môi nhức mắt, ánh mắt nhạy bén của Bạch Thanh Dung còn phát hiện mấy sợi tóc màu vàng dính trên áo vest làm cô nhớ lại mấy dấu son môi khác màu với mùi nước Goa lạ trên người Lâm Thành Phong trước kia.
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu người tình ở bên ngoài đây, Bạch Thanh Dung không còn lời gì để nói nhìn ra ngoài trời, trong lòng cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi chỉ kết hôn giả với người đàn ông này, nếu kết hôn thật, có lẽ cô sớm đã bị nhồi máu cơ tim mà chết rồi.
Sau khi Lâm Thành Phong tắm xong, anh tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông rồi đi chân trần ra ngoài, nhưng không thấy Bạch Thanh Dung nằm trên giường. Đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Bạch Thanh Dung đang bận rộn trong toilet, anh liền trêu đùa nói: “Cô rất thích giặt quần áo cho tôi hả?”
“Ăn của anh, dùng của anh, dù sao cũng phải báo đáp anh chút gì đó chứ.” Bạch Thanh Dung cầm quần áo đã ủi xong xếp gọn gàng vào tủ quần áo trong phòng ngủ.
Lâm Thành Phong thân mật ôm lấy cô gái anh nhớ nhung mấy ngày nay từ sau lưng: “Thanh Dung, tôi mệt quá, nằm với tôi một lát có được không?” Giọng nói của Lâm Thành Phong hơi khàn khàn.
Mấy ngày nay vì đi tìm cô nên Lâm Thành Phong đã làm lỡ rất nhiều công việc, hôm qua sau khi tìm thấy cô và thu xếp ổn thỏa mọi thứ, anh chạy tới công ty tăng ca cả đêm mới xử lý xong đống công việc chồng chất mấy ngày nay, hiện tại cả người uể oải mệt mỏi không còn chút sức lực.
Chín giờ còn có một cuộc họp, anh lái ô tô tới đây chỉ vì muốn ôm cô gái này chợp mắt một lát, kể từ lúc cô gặp chuyện không may, anh mới nhận ra mình đã quen với việc có cô ở bên cạnh.
“Thành Phong, anh đã nói…” Lời nói của Bạch Thanh Dung còn chưa dứt, Lâm Thành Phong đã bế Bạch Thanh Dung đặt lên giường, dịu dàng nói: “Tôi không động vào em đâu, chỉ vì quá mệt mỏi nên tôi muốn ôm em một chút thôi.”
Bạch Thanh Dung cố gắng giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của Lâm Thành Phong, thế nhưng đôi tay của người đàn ông này quả thực rắn chắc như sắt thép. Vật lộn một hồi vẫn không thấy xê dịch chút nào, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung cũng không ngọ nguậy nữa, dù sao anh cũng đã ngủ rồi.
Sau khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại phát hiện Lâm Thành Phong đã rời đi, nhưng trên đầu giường lại có một bó hoa hồng đỏ rất đẹp đặt ở đó, màu hoa hồng đỏ như máu, nhìn đóa hoa to đùng kia không cần đếm cũng biết có 999 bông.
Người đàn ông này lại giở trò quỷ gì vậy, tặng hoa cho cô làm gì, để xin lỗi hay an ủi?
Bạch Thanh Dung nở nụ cười xem thường, anh thật sự coi Bạch Thanh Dung cô giống như những người con gái khác bên cạnh anh sao, tặng 999 đóa hoa hồng để dỗ dành cô, quá thấp kém.
Hoa hồng là vật mà các cặp đôi hay dùng để bày tỏ tình yêu của họ, nhưng Lâm Thành Phong tặng đóa hoa này chỉ càng thể hiện sự không tôn trọng cô mà thôi, Bạch Thanh Dung nhớ tới dấu son môi trên cổ áo của Lâm Thành Phong và mùi nước Goa của những cô gái khác nhau trên người anh.
Chắc là Lâm Thành Phong thường dùng những đóa hoa hồng này để theo đuổi những người con gái khác, Bạch Thanh Dung còn lạ gì nữa, cho dù đóa hoa này có nở đẹp hơn nữa, có bó đẹp đến đâu.
Thì Bạch Thanh Dung cũng thấy vô cùng chướng mắt, cô cầm đóa hoa hồng đó xuống giường, không chút lưu luyến ném vào thùng rác.
“Ding ding ding…” Điện thoại của Bạch Thanh Dung reo lên, có tin nhắn vừa gửi đến: “Em có thích bó hoa đó không?” Tên người gửi hiển thị ra là ông xã!
Đôi mắt của Bạch Thanh Dung trừng lớn to như cái chuông đồng, từ hôm qua sau khi gặp Lâm Thành Phong ở cổng bệnh viện, người đàn ông này dường như đột nhiên thay đổi cả tính tình của anh, vừa nấu cơm vừa tặng điện thoại di động, tặng hoa cho cô, bây giờ còn lưu tên của anh trong điện thoại của cô là ông xã.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại lên nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn, không thích, ném đi rồi!”
Lâm Thành Phong đang họp đọc được tin nhắn trả lời của Bạch Thanh Dung, khóe miệng không tự chủ giương lên, Lâm Thành Phong đang cười sao? Mấy cổ đông tham dự cuộc họp quả thực không dám tin vào hai mắt của mình…
Tác giả :
Vân Bán Huyết