Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 17: Buổi tiệc của nhà họ giang (1)
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Bạch Thanh Dung dụi mắt, sau đó từ từ ngồi dậy, nghe Thi nói ông cụ Lâm và bà Lâm sẽ về nhà vào hôm nay, nên cô phải dậy sớm một chút còn đi đón họ.
Hôm đó, khi Cường chở cô về, Lâm Thành Phong đã không còn ở nhà. Bây giờ cả biệt thự chỉ có Bạch Thanh Dung là chủ nên hiếm khi có mấy ngày để cô thư giãn và tự do như vậy, và cô cũng không còn để ý đến những chuyện không vui trước đây nữa.
Cô chọn một chiếc váy voan màu trắng, quyết định buộc mái tóc đen dài ra sau gáy, chọn một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, như vậy không chỉ lịch sự tao nhã mà còn rất đoan trang.
Cô đứng ở cửa để chào đón ông cụ Lâm và bà Lâm, sau đó nói chuyện cùng bọn họ một lúc, đợi hai người đi nghỉ ngơi thì cô lại ra vườn để đi dạo. Không biết khi nào Lâm Thành Phong sẽ về nhỉ, từ sau khi hai người cãi nhau thì anh đã đi công tác. Có lẽ là vì anh không muốn gặp mặt cô để tránh cho hai bên cảm thấy xấu hổ.
“Cô chủ, cô chủ…” Cúc vừa chạy về phía Bạch Thanh Dung vừa gọi.
“Cúc, có chuyện gì mà cô chạy nhanh như vậy…” Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn về phía Cúc đang thở hồng hộc rồi mỉm cười.
Cúc vừa thở vừa nói: “Cô chủ, đêm nay tập đoàn Giang Thị tổ chức tiệc, cần cô và cậu chủ tham gia.”
“Cậu chủ có biết không?”
“Cậu chủ đã về nước từ hôm qua rồi.” Cúc vừa nói vừa kéo Bạch Thanh Dung đi về biệt thự: “Cô chủ, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng thay quần áo và trang điểm nữa, nếu không sẽ không kịp mất…”
Thì ra Lâm Thành Phong đã về nước từ ngày hôm qua, anh chưa về biệt thự chắc là vì không muốn gặp cô. Bạch Thanh Dung cũng tùy ý để Cúc kéo mình về phòng ngủ, một lúc sau Cường đến gõ cửa: “Cô chủ, đây là đồ mà chủ tịch sai người đưa đến, nói là để cho cô mặc vào buổi tối hôm nay.”
Sau đó cậu ta để hộp ở trong tay xuống: “Cô chủ, tôi xuống dưới lầu đợi cô.” Nói rồi đi ra ngoài.
“Cô chủ, cậu chủ đối xử với cô thật tốt.” Cúc vô cùng hâm mộ, còn Bạch Thanh Dung cũng chỉ biết cười, duy nhất có cô mới biết được có tốt hay không. Cúc nhanh chóng mở hộp, lấy quần áo ra rồi thúc giục Bạch Thanh Dung đi thay quần áo, còn bản thân thì giúp Bạch Thanh Dung lựa chọn trang sức.
Bạch Thanh Dung đã thay quần áo xong, đây là một bộ váy màu xanh nhạt, đi cùng là một đôi giày cao gót màu xanh bạc. Khi cô đi ra, hai mắt của Cúc lập tức tỏa sáng: “Òa, cô chủ, ánh mắt của chủ tịch thật tốt, cô mặc bộ này trông rất đẹp.”
“Được rồi, Cúc, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất.” Bạch Thanh Dung ngồi trước bàn trang điểm để Cúc làm tóc cho cô:
“Cúc, chỉ cần trang điểm nhẹ thôi.”
“Dạ, cô chủ đẹp như vậy thì trang điểm kiểu gì cũng thấy đẹp.” Cúc nhanh chóng giúp cô bện tóc chéo một bên vai, chọn một chiếc vòng cổ kim cương tinh xảo rồi đeo lên cho cô.
Sau khi làm hết mọi việc thì Cúc cảm thấy phong cách trang điểm mà bản thân chọn cho cô chủ đúng là cao quý và xinh đẹp. Bộ váy màu xanh nhạt rất hợp với thân hình quyến rũ của Bạch Thanh Dung, cộng thêm kiểu tóc thì Bạch Thanh Dung trông rất giống nữ hoàng băng giá.
Bạch Thanh Dung tạm biệt Cúc. Khi Cường nhìn thấy Bạch Thanh Dung thì cũng thầm khen: Khí chất của cô chủ đúng là tuyệt vời, sau đó vội vàng mở cửa sau để Bạch Thanh Dung lên xe. Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng đi đến nhà họ Giang.
Những người bảo vệ đẹp trai đứng trước cánh cổng sắt lớn lớn theo phong cách châu Âu thời trung cổ giống như hộ vệ của hoàng gia. Sau khi Bạch Thanh Dung vừa bước xuống xe thì Lâm Thành Phong cũng bước xuống từ một chiếc Porsche khác, anh nhìn Bạch Thanh Dung mà không có bất kỳ biểu cảm nào.
Bạch Thanh Dung nhìn thấy Lâm Thành Phong, lập tức đi về phía anh, và cũng rất tự nhiên khoác lên tay anh rồi dịu dàng cười: “Thành Phong, anh đã về rồi.” Chỉ có mấy ngày không gặp nhưng Bạch Thanh Dung phát hiện người đàn ông này lại đẹp trai hơn.
Hôm nay Lâm Thành Phong mặc một bộ vest màu xanh nhạt trông rất quyết rũ, đặc biệt là bộ vest này và bộ váy mà Bạch Thanh Dung đang mặc trông rất giống đồ đôi. Khi Lâm Thành Phong nhìn thất Bạch Thanh Dung thì cũng bị cô hớp hồn, anh không ngờ hôm nay cô lại trang điểm đặc biệt như vậy.
Mái tóc đen dài được bện lại rồi tùy ý để lệch sang một bên, cô mặc bộ váy dài màu xanh mà anh đưa, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng thanh khiết.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung rồi gật đầu mỉm cười, nụ cười của anh làm người khác có cảm giác vô cùng ấm áp.
Những vị khách ở trong buổi tiệc của nhà họ Giang đều nhìn Bạch Thanh Dung bằng ánh mắt tò mò, tuy Lâm Thành Phong bình thường hay có tin đồn với các diễn viên, người mẫu nhưng cũng rất ít khi mang theo phụ nữ đến dự tiệc, huống hồ đây là buổi tiệc hóa trang do nhà họ Giang tổ chức, nếu Lâm Thành Phong dẫn cô đến dự tiệc thì mối quan hệ của bọn họ không phải bình thường.
“Thành Phong, đã lâu rồi không gặp.” Một người đàn mặc bộ vest màu xám tro đi về phía của Lâm Thành Phong, cánh tay phải của Lâm Thành Phong khẽ vỗ lên tay của Bạch Thanh Dung, ý bảo cô buông tay của anh ra, Bạch Thanh Dung cũng hiểu được ý của anh mà buông tay.
“Anh Giang, cảm ơn anh đã mời.” Lâm Thành Phong lấy một ly rượu vang từ chỗ nhân viên phục vụ, còn Bạch Thanh Dung lấy một ly champagne. “Thành Phong, vị này là?” Giang Hiếu Thành nghi hoặc nhìn về phía Bạch Thanh Dung. Lâm Thành Phong hờ hững nói: “Đây là Bạch Thanh Dung, vợ của tôi.”
“Thanh Dung, đây là chủ tịch Giang của tập đoàn Giang Thị.” Sau khi Lâm Thành Phong giới thiệu xong thì Bạch Thanh Dung cũng uyển chuyển giơ ly rượu lên: “Chủ tịch Giang, xin chào, cảm ơn anh đã mời tôi và Thành Phong đến đây.”
Giang Hiếu Thành cười lớn: “Chuyện xảy ra khi nào vậy, tại sao chủ tịch Lâm của chúng ta có vợ mà mọi người không ai biết vậy.”
Lâm Thành Phong chỉ cười không nói, Giang Hiếu Thành nói vài câu với anh rồi lại đi tiếp vị khách khác.
Lâm Thân Phong và Bạch Thanh Dung đi dạo trong sân của nhà họ Giang, trên đường đi bọn họ cũng gặp không ý đối tác làm ăn của Lâm Thành Phong, sau đó cùng nhau nói chuyện một lúc, Bạch Thanh Dung cảm thây hơi mệt: “Thành Phong, anh cứ bận việc của anh đi, tôi nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ.” Lâm Thành Phong gật đầu. Bạch Thanh Dung cảm thấy nhất định là ông cụ Lâm bảo Lâm Thành Phong dẫn mình tham dự buổi tiệc này rồi, nếu không Lâm Thành Phong nhất định sẽ không nói cho cô biết, bởi vì đến cả việc hôm qua anh về nước cô cũng không biết mà.
Bạch Thanh Dung cũng biết những người xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Giang này đều là những người có địa vị trong giới kinh doanh, nếu không Lâm Thành Phong cũng sẽ không tham dự. Bạch Thanh Dung từ từ rời xa buổi tiệc, đi đến một góc yên tĩnh trong vườn hoa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô chậm rãi thưởng thức ly champagne trắng, hương vị của nó có chút chát lại mang theo tia ngọt, vào còn có vị rượu Rum nữa. Rốt cuộc đây cũng là bữa tiệc của giới nhà giàu nên rượu đều là loại thượng hạng. Bạch Thanh Dung cô đến đây chỉ để góp cho đủ số nên cô cũng không quan tâm đến chủ tịch Giang, chủ tịch Ngô gì đó, giờ cô chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà ngủ thôi.
Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn trời sao, cũng không biết bệnh tình của mẹ cô như thế nào rồi. Mỗi khi cô nghĩ đến mẹ thì đều cảm thấy ấm áp. Mấy tháng nữa là hợp đồng giữa cô và Lâm Thành Phong sẽ kết thúc, sau đó cô có thể trở về bên mẹ và cùng nhau nỗ lực xây dựng lại nhà họ Bạch.
Bạch Thanh Dung nghĩ đến đây thì lại cảm thấy cuộc sống có hy vọng, vui vẻ đùa nghịch bọt khí ở trong ly rượu champagne.
“Thành Phong, sao anh đến nhà họ Giang mà không đợi em.” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, cái giọng điệu ỏn à ỏn ẻn này ngoài Đinh Mẫn Ly thì còn có ai vào đây, hơn nữa nghe giọng nói thì Lâm Thành Phong cũng đang ở đây…
Hôm đó, khi Cường chở cô về, Lâm Thành Phong đã không còn ở nhà. Bây giờ cả biệt thự chỉ có Bạch Thanh Dung là chủ nên hiếm khi có mấy ngày để cô thư giãn và tự do như vậy, và cô cũng không còn để ý đến những chuyện không vui trước đây nữa.
Cô chọn một chiếc váy voan màu trắng, quyết định buộc mái tóc đen dài ra sau gáy, chọn một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, như vậy không chỉ lịch sự tao nhã mà còn rất đoan trang.
Cô đứng ở cửa để chào đón ông cụ Lâm và bà Lâm, sau đó nói chuyện cùng bọn họ một lúc, đợi hai người đi nghỉ ngơi thì cô lại ra vườn để đi dạo. Không biết khi nào Lâm Thành Phong sẽ về nhỉ, từ sau khi hai người cãi nhau thì anh đã đi công tác. Có lẽ là vì anh không muốn gặp mặt cô để tránh cho hai bên cảm thấy xấu hổ.
“Cô chủ, cô chủ…” Cúc vừa chạy về phía Bạch Thanh Dung vừa gọi.
“Cúc, có chuyện gì mà cô chạy nhanh như vậy…” Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn về phía Cúc đang thở hồng hộc rồi mỉm cười.
Cúc vừa thở vừa nói: “Cô chủ, đêm nay tập đoàn Giang Thị tổ chức tiệc, cần cô và cậu chủ tham gia.”
“Cậu chủ có biết không?”
“Cậu chủ đã về nước từ hôm qua rồi.” Cúc vừa nói vừa kéo Bạch Thanh Dung đi về biệt thự: “Cô chủ, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng thay quần áo và trang điểm nữa, nếu không sẽ không kịp mất…”
Thì ra Lâm Thành Phong đã về nước từ ngày hôm qua, anh chưa về biệt thự chắc là vì không muốn gặp cô. Bạch Thanh Dung cũng tùy ý để Cúc kéo mình về phòng ngủ, một lúc sau Cường đến gõ cửa: “Cô chủ, đây là đồ mà chủ tịch sai người đưa đến, nói là để cho cô mặc vào buổi tối hôm nay.”
Sau đó cậu ta để hộp ở trong tay xuống: “Cô chủ, tôi xuống dưới lầu đợi cô.” Nói rồi đi ra ngoài.
“Cô chủ, cậu chủ đối xử với cô thật tốt.” Cúc vô cùng hâm mộ, còn Bạch Thanh Dung cũng chỉ biết cười, duy nhất có cô mới biết được có tốt hay không. Cúc nhanh chóng mở hộp, lấy quần áo ra rồi thúc giục Bạch Thanh Dung đi thay quần áo, còn bản thân thì giúp Bạch Thanh Dung lựa chọn trang sức.
Bạch Thanh Dung đã thay quần áo xong, đây là một bộ váy màu xanh nhạt, đi cùng là một đôi giày cao gót màu xanh bạc. Khi cô đi ra, hai mắt của Cúc lập tức tỏa sáng: “Òa, cô chủ, ánh mắt của chủ tịch thật tốt, cô mặc bộ này trông rất đẹp.”
“Được rồi, Cúc, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất.” Bạch Thanh Dung ngồi trước bàn trang điểm để Cúc làm tóc cho cô:
“Cúc, chỉ cần trang điểm nhẹ thôi.”
“Dạ, cô chủ đẹp như vậy thì trang điểm kiểu gì cũng thấy đẹp.” Cúc nhanh chóng giúp cô bện tóc chéo một bên vai, chọn một chiếc vòng cổ kim cương tinh xảo rồi đeo lên cho cô.
Sau khi làm hết mọi việc thì Cúc cảm thấy phong cách trang điểm mà bản thân chọn cho cô chủ đúng là cao quý và xinh đẹp. Bộ váy màu xanh nhạt rất hợp với thân hình quyến rũ của Bạch Thanh Dung, cộng thêm kiểu tóc thì Bạch Thanh Dung trông rất giống nữ hoàng băng giá.
Bạch Thanh Dung tạm biệt Cúc. Khi Cường nhìn thấy Bạch Thanh Dung thì cũng thầm khen: Khí chất của cô chủ đúng là tuyệt vời, sau đó vội vàng mở cửa sau để Bạch Thanh Dung lên xe. Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng đi đến nhà họ Giang.
Những người bảo vệ đẹp trai đứng trước cánh cổng sắt lớn lớn theo phong cách châu Âu thời trung cổ giống như hộ vệ của hoàng gia. Sau khi Bạch Thanh Dung vừa bước xuống xe thì Lâm Thành Phong cũng bước xuống từ một chiếc Porsche khác, anh nhìn Bạch Thanh Dung mà không có bất kỳ biểu cảm nào.
Bạch Thanh Dung nhìn thấy Lâm Thành Phong, lập tức đi về phía anh, và cũng rất tự nhiên khoác lên tay anh rồi dịu dàng cười: “Thành Phong, anh đã về rồi.” Chỉ có mấy ngày không gặp nhưng Bạch Thanh Dung phát hiện người đàn ông này lại đẹp trai hơn.
Hôm nay Lâm Thành Phong mặc một bộ vest màu xanh nhạt trông rất quyết rũ, đặc biệt là bộ vest này và bộ váy mà Bạch Thanh Dung đang mặc trông rất giống đồ đôi. Khi Lâm Thành Phong nhìn thất Bạch Thanh Dung thì cũng bị cô hớp hồn, anh không ngờ hôm nay cô lại trang điểm đặc biệt như vậy.
Mái tóc đen dài được bện lại rồi tùy ý để lệch sang một bên, cô mặc bộ váy dài màu xanh mà anh đưa, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng thanh khiết.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung rồi gật đầu mỉm cười, nụ cười của anh làm người khác có cảm giác vô cùng ấm áp.
Những vị khách ở trong buổi tiệc của nhà họ Giang đều nhìn Bạch Thanh Dung bằng ánh mắt tò mò, tuy Lâm Thành Phong bình thường hay có tin đồn với các diễn viên, người mẫu nhưng cũng rất ít khi mang theo phụ nữ đến dự tiệc, huống hồ đây là buổi tiệc hóa trang do nhà họ Giang tổ chức, nếu Lâm Thành Phong dẫn cô đến dự tiệc thì mối quan hệ của bọn họ không phải bình thường.
“Thành Phong, đã lâu rồi không gặp.” Một người đàn mặc bộ vest màu xám tro đi về phía của Lâm Thành Phong, cánh tay phải của Lâm Thành Phong khẽ vỗ lên tay của Bạch Thanh Dung, ý bảo cô buông tay của anh ra, Bạch Thanh Dung cũng hiểu được ý của anh mà buông tay.
“Anh Giang, cảm ơn anh đã mời.” Lâm Thành Phong lấy một ly rượu vang từ chỗ nhân viên phục vụ, còn Bạch Thanh Dung lấy một ly champagne. “Thành Phong, vị này là?” Giang Hiếu Thành nghi hoặc nhìn về phía Bạch Thanh Dung. Lâm Thành Phong hờ hững nói: “Đây là Bạch Thanh Dung, vợ của tôi.”
“Thanh Dung, đây là chủ tịch Giang của tập đoàn Giang Thị.” Sau khi Lâm Thành Phong giới thiệu xong thì Bạch Thanh Dung cũng uyển chuyển giơ ly rượu lên: “Chủ tịch Giang, xin chào, cảm ơn anh đã mời tôi và Thành Phong đến đây.”
Giang Hiếu Thành cười lớn: “Chuyện xảy ra khi nào vậy, tại sao chủ tịch Lâm của chúng ta có vợ mà mọi người không ai biết vậy.”
Lâm Thành Phong chỉ cười không nói, Giang Hiếu Thành nói vài câu với anh rồi lại đi tiếp vị khách khác.
Lâm Thân Phong và Bạch Thanh Dung đi dạo trong sân của nhà họ Giang, trên đường đi bọn họ cũng gặp không ý đối tác làm ăn của Lâm Thành Phong, sau đó cùng nhau nói chuyện một lúc, Bạch Thanh Dung cảm thây hơi mệt: “Thành Phong, anh cứ bận việc của anh đi, tôi nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ.” Lâm Thành Phong gật đầu. Bạch Thanh Dung cảm thấy nhất định là ông cụ Lâm bảo Lâm Thành Phong dẫn mình tham dự buổi tiệc này rồi, nếu không Lâm Thành Phong nhất định sẽ không nói cho cô biết, bởi vì đến cả việc hôm qua anh về nước cô cũng không biết mà.
Bạch Thanh Dung cũng biết những người xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Giang này đều là những người có địa vị trong giới kinh doanh, nếu không Lâm Thành Phong cũng sẽ không tham dự. Bạch Thanh Dung từ từ rời xa buổi tiệc, đi đến một góc yên tĩnh trong vườn hoa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô chậm rãi thưởng thức ly champagne trắng, hương vị của nó có chút chát lại mang theo tia ngọt, vào còn có vị rượu Rum nữa. Rốt cuộc đây cũng là bữa tiệc của giới nhà giàu nên rượu đều là loại thượng hạng. Bạch Thanh Dung cô đến đây chỉ để góp cho đủ số nên cô cũng không quan tâm đến chủ tịch Giang, chủ tịch Ngô gì đó, giờ cô chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà ngủ thôi.
Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn trời sao, cũng không biết bệnh tình của mẹ cô như thế nào rồi. Mỗi khi cô nghĩ đến mẹ thì đều cảm thấy ấm áp. Mấy tháng nữa là hợp đồng giữa cô và Lâm Thành Phong sẽ kết thúc, sau đó cô có thể trở về bên mẹ và cùng nhau nỗ lực xây dựng lại nhà họ Bạch.
Bạch Thanh Dung nghĩ đến đây thì lại cảm thấy cuộc sống có hy vọng, vui vẻ đùa nghịch bọt khí ở trong ly rượu champagne.
“Thành Phong, sao anh đến nhà họ Giang mà không đợi em.” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, cái giọng điệu ỏn à ỏn ẻn này ngoài Đinh Mẫn Ly thì còn có ai vào đây, hơn nữa nghe giọng nói thì Lâm Thành Phong cũng đang ở đây…
Tác giả :
Vân Bán Huyết