Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 15: Giặt quần áo cho anh
“Vì sao?” Lâm Thành Phong đứng trước cửa, giận dữ nhìn Bạch Thanh Dung, còn Bạch Thanh Dung trốn ở trong chăn, không dám ho he, tất cả đều là vì Thi lắm mồm kia, hôm qua anh đối xử với cô tốt như vậy, nay biết bản thân bị lừa thì nhất định sẽ rất tức giận.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng đè nén, Lâm Thành Phong sầm mặt nhìn Bạch Thanh Dung đang trốn trên giường: “Bây giờ biết sợ rồi sao?” Sau đó anh đi thẳng đến bên giường rồi tung chăn của Bạch Thanh Dung lên.
Đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Bạch Thanh Dung, giống như anh muốn nhìn thấu cô gái đang nằm trên giường kia vậy.
Bạch Thanh Dung không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt của người đàn ông kia có thể giết chết cô, ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Anh làm gì vậy?” Bạch Thanh Dung cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung xuống giường: “Nếu dám lừa dối tôi thì sao giờ lại không dám nhìn tôi?” Lâm Thành Phong quát.
Bạch Thanh Dung mặt dày cãi: “Tôi lừa anh? Tôi lừa anh cái gì…” Bạch Thanh Dung ra vẻ ngây thơ nhìn Lâm Thành Phong.
“Là chuyện sáng hôm trước vì tôi đau bụng nên ôm bụng khóc sao, tối hôm qua tôi đã nói là mọi chuyện đều đã qua rồi. Không phải là tôi làm bẩn ga giường thôi sao? Anh việc gì phải như vậy?”
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung còn cố cãi thì không biết phải nói gì. Cô đã lừa dối anh mà nay còn đổ hết trách nhiệm lên đầu anh, đây là lần đầu tiên anh bị người ta lừa một vố đau như vậy.
Nhớ hôm qua anh còn vì quan tâm và áy náy với cô nên lo lắng suốt cả một ngày, chỉ cần nghĩ đến điều này là anh lại cảm thấy tức giận.
Lâm Thành Phong anh là ông trùm trong giới kinh doanh, nay lại bị một cô gái lấy chuyện chăn gối ra để lừa gạt, anh cúi đầu nhìn Bạch Thanh Dung, xem ra cô gái này muốn ăn đòn rồi.
“Thi… Thi…”
“Cậu chủ, có chuyện gì không ạ?” Thi vội vàng chạy đến. Lâm Thành Phong chỉnh lại cà vạt của mình rồi lên tiếng: “Về sau cô chủ sẽ làm mọi việc của cô, nên cô hãy cố gắng dạy cô chủ làm việc nhà đi.”
“Đúng là nhỏ mọn.” Bạch Thanh Dung nhỏ giọng lầm bầm, nhưng lại bị Lâm Thành Phong nghe được: “Tôi hy vọng sau khi tôi về đến nhà thì em sẽ làm xong tất cả mọi việc cần làm.” Sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Thi đứng ở ngoài cửa, và vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cô chủ…”
Bạch Thanh Dung nhìn theo bóng lưng của Lâm Thành Phong, chỉ cảm thấy buồn cười, đường đường là chủ tịch Lâm mà lại keo kiệt như vậy. Không phải anh muốn cô làm việc nhà và phục vụ anh sao? Dễ ợt!
“Thi, sau này mọi việc của cô cứ để tôi làm là được, không phải mọi người thường nói muốn chăm sóc cho chồng của mình thì phải làm từ những việc nhỏ nhất sao?”
Thi nghe thấy Bạch Thanh Dung nói vậy thì cuối cùng cũng có thể yên tâm. Đó là sở thích của vợ chồng cậu chủ chứ không phải là do cô lười biếng:”Dạ được, cô chủ, mời cô đi theo tôi!”
Bạch Thanh Dung và Thi đi đến phòng giặt quần áo, Bạch Thanh Dung nhìn căn phòng rộng khoảng hai trăm mét vuông với đủ loại quần áo và bột giặt kia rồi thở dài một hơi. Thi cũng không dám giúp đỡ Bạch Thanh Dung quá nhiều, chủ tịch đã dặn dò nên cô không dám lơ là.
Cô ấy nhìn về phía để đồ vest rồi nói: “Cô chủ, mấy bộ vest này đều là của chủ tịch, em cũng cố ý dành một khu vực riêng để giặt quần áo cho cậu chủ.”
Bạch Thanh Dung đi dạo hai vòng quanh phòng giặt quần áo: “Nếu chỉ có chỗ quần áo này thì tôi có thể làm được.”
Thi kính cẩn nói: “Quần áo của chủ tịch đều là hàng cao cấp, loại vải cũng rất đặc biệt, nên có rất nhiều kiểu giặt…”
Bạch Thanh Dung nghe Thi liệt kê ra một danh sách dài dằng dẵng thì dần mất kiên nhẫn: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Thi cũng rất biết điều mà rời khỏi đó, mỗi khi cô ấy nghĩ đến việc sau này sẽ phải làm ít việc hơn thì lập tức cảm thấy vui vẻ, bước đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn…
“Không phải chỉ là giặt mấy bộ quần áo thôi sao? Cũng không có gì lớn lao cả.” Bạch Thanh Dung vừa nói vừa phân loại quần áo của Lâm Thành Phong, sau đó cẩn thận giặt từng chiếc một.
Khi Bạch Thanh Dung giặt quần áo cho Lâm Thành Phong thì thỉnh thoảng lại thấy được vài sợi tóc của phụ nữ hay dấu son môi trên cổ áo, làm cô không biết phải nói gì với người đàn ông này nữa rồi, không biết anh đi làm hay đi tán gái bên ngoài cả ngày nữa, sao trên áo lúc nào cũng có một thứ gì đó, không phải là tóc thì sẽ là son môi…
Sau khi giặt quần áo một lúc, Bạch Thanh Dung mới bắt đầu ủi quần áo, xếp gọn gàng đặt vào phòng để quần áo, Bạch Thanh Dung nhìn vào thành quả mà mình làm được, tự cho bản thân một trăm điểm.
Tiếp theo nên quét dọn nhà cửa, Bạch Thanh Dung vốn đang đến tháng, nay lại phải giặt một đống quần áo trong nước lạnh nên giờ phần eo đã bắt đầu bủn rủn, cô nhìn đồng hồ treo tường, đoán Lâm Thành Phong cũng sắp về, và cô cũng không có thời gian để nghỉ nữa.
Bạch Thanh Dung nhanh nhẹn quét dọn phòng ngủ, đổi ga trải giường mới và còn hút bụi thảm lông trong phòng, Bạch Thanh Dung nhìn căn phòng ngủ tuy ngăn nắp sạch sẽ nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“À, đúng rồi.” Bạch Thanh Dung vui vẻ chạy về phía vườn hoa, hái đủ loại lan vũ nữ, sau đó cắm vào bình hoa pha lê rồi mang về phòng, căn phòng ngủ hiện đại và sang trọng trở nên có sức sống hơn nhờ những bông hoa tươi này.
Bạch Thanh Dung nghe lời của Lâm Thành Phong cũng không phải là vì cô sợ anh mà là vì cô biết anh muốn làm khó cô, nên cô sẽ cố gắng làm tốt mọi việc để anh tức chết, sau đó sớm ngày ly hôn với cô.
Phần bụng dưới của Bạch Thanh Dung bắt đầu quặn đau, mới đầu cô cũng muốn lên giường nằm nghỉ, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân mới thay ga giường và gương mặt đen thui của Lâm Thành Phong thì cô lại chọn ngồi dựa vào chiếc ghế sofa ở trước giường để nghỉ ngơi một lát.
Lâm Thành Phong về đến nhà, biết bà Lâm đi sang Thụy Sĩ với ông cụ Lâm để thăm người thân, ăn qua loa vài miếng cơm rồi lên lầu, khi thấy Bạch Thanh Dung đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa thì tức giận kéo cô đứng dậy.
Bạch Thanh Dung đang ngủ rất ngon, cảm thấy có người kéo mình dậy, khi cô đang định vặn hỏi người phá giấc ngủ của mình, đến lúc thấy khuôn mặt lạnh lẽo như băng của Lâm Thành Phong thì lại càng thêm khó chịu, vì vậy lập tức hất tay anh ra.
“Tôi muốn thay quần áo.” Lâm Thành Phong lạnh lùng ra lệnh, Bạch Thanh Dung cũng không cãi lại, bắt đầu cởi cúc áo cho Lâm Thành Phong. Trong lúc đó cô ngửi thấy mùi nước Goa phụ nữ trên người anh, và cũng nhìn thấy dấu son ở trên cổ áo.
Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy khinh thường Lâm Thành Phong, không biết anh có bao nhiêu cô gái ở bên ngoài nữa. Hầu như chiếc áo sơ mi nào của anh cũng có dấu son, hơn nữa mùi nước Goa trên áo cũng không phải là loại nước Goa mà Đinh Mẫn Ly dùng, chiếc mũi nhạy bén của Bạch Thanh Dung bắt đầu phân tích mùi nước Goa trên người của Lâm Thành Phong, đúng là gã đàn ông lăng nhăng.
Lâm Thành Phong cũng đang quan sát nét mặt của Bạch Thanh Dung, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của cô rất đáng ghét, bèn giơ tay nắm lấy cằm của cô.
Bạch Thanh Dung cũng không cúi đầu mà nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Hừ…” Lâm Thành Phong đẩy Bạch Thanh Dung ra, sau đó xoay người đi vào nhà tắm để tắm rửa, khi anh đi vào phong để quần áo thì thấy quần áo đều được gấp gọn gàng, ngăn nắp. Lâm Thành Phong thay đồ ngủ, đi đến chỗ tủ sách để hút một điếu rồi lẳng lặng nhìn về phía phòng ngủ.
Ngoài ngăn nắp và sạch sẽ thì còn tràn đầy sức sống, Lâm Thành Phong nhìn bông lan vũ nữ trắng muốt ở trên bàn, hương thơm của bông hoa làm anh thấy thoải mái hơn. Bạch Thanh Dung mang bộ quần áo mà Lâm Thành Phong vừa thay đi đến phòng giặt quần áo, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông kia nên dứt khoát mang quần áo đi giặt.
Cô cẩn thận đổ bột giặt chuyên dụng vào trong chậu, sau đó cẩn thận giặt sạch dấu son trên cổ áo của Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung cảm thấy cô là người vợ hiền lành nhất quả đất này, anh ăn chơi bên ngoài, còn cô ở nhà giúp anh giặt sạch vết son môi trên áo, cô nghĩ anh nên cảm thấy hài lòng mới phải.
Lâm Thành Phong không thấy Bạch Thanh Dung đâu nên cảm thấy tức giận, sau đó đi xuống tầng trệt để tìm cô. Cúc nói Bạch Thanh Dung đang ở trong phòng giặt quần áo, khi anh đến nơi thì thấy cô đang chăm chú giặt quần áo cho anh.
Anh cảm thấy rung động. Bạch Thanh Dung chăm chú giặt từng món đồ một, sau đó lại cẩn thận gấp theo nếp gấp, sau đó tỉ mỉ ủi áo sơ mi cho Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cảm thấy Bạch Thanh Dung của lúc này đẹp hơn mấy cô gái nhà giàu hay người mẫu nổi tiếng kia nhiều, cô đẹp không lời nào tả xiết, đẹp đến mức anh không thể rời mắt khỏi cô.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng đè nén, Lâm Thành Phong sầm mặt nhìn Bạch Thanh Dung đang trốn trên giường: “Bây giờ biết sợ rồi sao?” Sau đó anh đi thẳng đến bên giường rồi tung chăn của Bạch Thanh Dung lên.
Đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Bạch Thanh Dung, giống như anh muốn nhìn thấu cô gái đang nằm trên giường kia vậy.
Bạch Thanh Dung không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt của người đàn ông kia có thể giết chết cô, ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Anh làm gì vậy?” Bạch Thanh Dung cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung xuống giường: “Nếu dám lừa dối tôi thì sao giờ lại không dám nhìn tôi?” Lâm Thành Phong quát.
Bạch Thanh Dung mặt dày cãi: “Tôi lừa anh? Tôi lừa anh cái gì…” Bạch Thanh Dung ra vẻ ngây thơ nhìn Lâm Thành Phong.
“Là chuyện sáng hôm trước vì tôi đau bụng nên ôm bụng khóc sao, tối hôm qua tôi đã nói là mọi chuyện đều đã qua rồi. Không phải là tôi làm bẩn ga giường thôi sao? Anh việc gì phải như vậy?”
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung còn cố cãi thì không biết phải nói gì. Cô đã lừa dối anh mà nay còn đổ hết trách nhiệm lên đầu anh, đây là lần đầu tiên anh bị người ta lừa một vố đau như vậy.
Nhớ hôm qua anh còn vì quan tâm và áy náy với cô nên lo lắng suốt cả một ngày, chỉ cần nghĩ đến điều này là anh lại cảm thấy tức giận.
Lâm Thành Phong anh là ông trùm trong giới kinh doanh, nay lại bị một cô gái lấy chuyện chăn gối ra để lừa gạt, anh cúi đầu nhìn Bạch Thanh Dung, xem ra cô gái này muốn ăn đòn rồi.
“Thi… Thi…”
“Cậu chủ, có chuyện gì không ạ?” Thi vội vàng chạy đến. Lâm Thành Phong chỉnh lại cà vạt của mình rồi lên tiếng: “Về sau cô chủ sẽ làm mọi việc của cô, nên cô hãy cố gắng dạy cô chủ làm việc nhà đi.”
“Đúng là nhỏ mọn.” Bạch Thanh Dung nhỏ giọng lầm bầm, nhưng lại bị Lâm Thành Phong nghe được: “Tôi hy vọng sau khi tôi về đến nhà thì em sẽ làm xong tất cả mọi việc cần làm.” Sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Thi đứng ở ngoài cửa, và vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cô chủ…”
Bạch Thanh Dung nhìn theo bóng lưng của Lâm Thành Phong, chỉ cảm thấy buồn cười, đường đường là chủ tịch Lâm mà lại keo kiệt như vậy. Không phải anh muốn cô làm việc nhà và phục vụ anh sao? Dễ ợt!
“Thi, sau này mọi việc của cô cứ để tôi làm là được, không phải mọi người thường nói muốn chăm sóc cho chồng của mình thì phải làm từ những việc nhỏ nhất sao?”
Thi nghe thấy Bạch Thanh Dung nói vậy thì cuối cùng cũng có thể yên tâm. Đó là sở thích của vợ chồng cậu chủ chứ không phải là do cô lười biếng:”Dạ được, cô chủ, mời cô đi theo tôi!”
Bạch Thanh Dung và Thi đi đến phòng giặt quần áo, Bạch Thanh Dung nhìn căn phòng rộng khoảng hai trăm mét vuông với đủ loại quần áo và bột giặt kia rồi thở dài một hơi. Thi cũng không dám giúp đỡ Bạch Thanh Dung quá nhiều, chủ tịch đã dặn dò nên cô không dám lơ là.
Cô ấy nhìn về phía để đồ vest rồi nói: “Cô chủ, mấy bộ vest này đều là của chủ tịch, em cũng cố ý dành một khu vực riêng để giặt quần áo cho cậu chủ.”
Bạch Thanh Dung đi dạo hai vòng quanh phòng giặt quần áo: “Nếu chỉ có chỗ quần áo này thì tôi có thể làm được.”
Thi kính cẩn nói: “Quần áo của chủ tịch đều là hàng cao cấp, loại vải cũng rất đặc biệt, nên có rất nhiều kiểu giặt…”
Bạch Thanh Dung nghe Thi liệt kê ra một danh sách dài dằng dẵng thì dần mất kiên nhẫn: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Thi cũng rất biết điều mà rời khỏi đó, mỗi khi cô ấy nghĩ đến việc sau này sẽ phải làm ít việc hơn thì lập tức cảm thấy vui vẻ, bước đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn…
“Không phải chỉ là giặt mấy bộ quần áo thôi sao? Cũng không có gì lớn lao cả.” Bạch Thanh Dung vừa nói vừa phân loại quần áo của Lâm Thành Phong, sau đó cẩn thận giặt từng chiếc một.
Khi Bạch Thanh Dung giặt quần áo cho Lâm Thành Phong thì thỉnh thoảng lại thấy được vài sợi tóc của phụ nữ hay dấu son môi trên cổ áo, làm cô không biết phải nói gì với người đàn ông này nữa rồi, không biết anh đi làm hay đi tán gái bên ngoài cả ngày nữa, sao trên áo lúc nào cũng có một thứ gì đó, không phải là tóc thì sẽ là son môi…
Sau khi giặt quần áo một lúc, Bạch Thanh Dung mới bắt đầu ủi quần áo, xếp gọn gàng đặt vào phòng để quần áo, Bạch Thanh Dung nhìn vào thành quả mà mình làm được, tự cho bản thân một trăm điểm.
Tiếp theo nên quét dọn nhà cửa, Bạch Thanh Dung vốn đang đến tháng, nay lại phải giặt một đống quần áo trong nước lạnh nên giờ phần eo đã bắt đầu bủn rủn, cô nhìn đồng hồ treo tường, đoán Lâm Thành Phong cũng sắp về, và cô cũng không có thời gian để nghỉ nữa.
Bạch Thanh Dung nhanh nhẹn quét dọn phòng ngủ, đổi ga trải giường mới và còn hút bụi thảm lông trong phòng, Bạch Thanh Dung nhìn căn phòng ngủ tuy ngăn nắp sạch sẽ nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“À, đúng rồi.” Bạch Thanh Dung vui vẻ chạy về phía vườn hoa, hái đủ loại lan vũ nữ, sau đó cắm vào bình hoa pha lê rồi mang về phòng, căn phòng ngủ hiện đại và sang trọng trở nên có sức sống hơn nhờ những bông hoa tươi này.
Bạch Thanh Dung nghe lời của Lâm Thành Phong cũng không phải là vì cô sợ anh mà là vì cô biết anh muốn làm khó cô, nên cô sẽ cố gắng làm tốt mọi việc để anh tức chết, sau đó sớm ngày ly hôn với cô.
Phần bụng dưới của Bạch Thanh Dung bắt đầu quặn đau, mới đầu cô cũng muốn lên giường nằm nghỉ, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân mới thay ga giường và gương mặt đen thui của Lâm Thành Phong thì cô lại chọn ngồi dựa vào chiếc ghế sofa ở trước giường để nghỉ ngơi một lát.
Lâm Thành Phong về đến nhà, biết bà Lâm đi sang Thụy Sĩ với ông cụ Lâm để thăm người thân, ăn qua loa vài miếng cơm rồi lên lầu, khi thấy Bạch Thanh Dung đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa thì tức giận kéo cô đứng dậy.
Bạch Thanh Dung đang ngủ rất ngon, cảm thấy có người kéo mình dậy, khi cô đang định vặn hỏi người phá giấc ngủ của mình, đến lúc thấy khuôn mặt lạnh lẽo như băng của Lâm Thành Phong thì lại càng thêm khó chịu, vì vậy lập tức hất tay anh ra.
“Tôi muốn thay quần áo.” Lâm Thành Phong lạnh lùng ra lệnh, Bạch Thanh Dung cũng không cãi lại, bắt đầu cởi cúc áo cho Lâm Thành Phong. Trong lúc đó cô ngửi thấy mùi nước Goa phụ nữ trên người anh, và cũng nhìn thấy dấu son ở trên cổ áo.
Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy khinh thường Lâm Thành Phong, không biết anh có bao nhiêu cô gái ở bên ngoài nữa. Hầu như chiếc áo sơ mi nào của anh cũng có dấu son, hơn nữa mùi nước Goa trên áo cũng không phải là loại nước Goa mà Đinh Mẫn Ly dùng, chiếc mũi nhạy bén của Bạch Thanh Dung bắt đầu phân tích mùi nước Goa trên người của Lâm Thành Phong, đúng là gã đàn ông lăng nhăng.
Lâm Thành Phong cũng đang quan sát nét mặt của Bạch Thanh Dung, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của cô rất đáng ghét, bèn giơ tay nắm lấy cằm của cô.
Bạch Thanh Dung cũng không cúi đầu mà nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Hừ…” Lâm Thành Phong đẩy Bạch Thanh Dung ra, sau đó xoay người đi vào nhà tắm để tắm rửa, khi anh đi vào phong để quần áo thì thấy quần áo đều được gấp gọn gàng, ngăn nắp. Lâm Thành Phong thay đồ ngủ, đi đến chỗ tủ sách để hút một điếu rồi lẳng lặng nhìn về phía phòng ngủ.
Ngoài ngăn nắp và sạch sẽ thì còn tràn đầy sức sống, Lâm Thành Phong nhìn bông lan vũ nữ trắng muốt ở trên bàn, hương thơm của bông hoa làm anh thấy thoải mái hơn. Bạch Thanh Dung mang bộ quần áo mà Lâm Thành Phong vừa thay đi đến phòng giặt quần áo, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông kia nên dứt khoát mang quần áo đi giặt.
Cô cẩn thận đổ bột giặt chuyên dụng vào trong chậu, sau đó cẩn thận giặt sạch dấu son trên cổ áo của Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung cảm thấy cô là người vợ hiền lành nhất quả đất này, anh ăn chơi bên ngoài, còn cô ở nhà giúp anh giặt sạch vết son môi trên áo, cô nghĩ anh nên cảm thấy hài lòng mới phải.
Lâm Thành Phong không thấy Bạch Thanh Dung đâu nên cảm thấy tức giận, sau đó đi xuống tầng trệt để tìm cô. Cúc nói Bạch Thanh Dung đang ở trong phòng giặt quần áo, khi anh đến nơi thì thấy cô đang chăm chú giặt quần áo cho anh.
Anh cảm thấy rung động. Bạch Thanh Dung chăm chú giặt từng món đồ một, sau đó lại cẩn thận gấp theo nếp gấp, sau đó tỉ mỉ ủi áo sơ mi cho Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cảm thấy Bạch Thanh Dung của lúc này đẹp hơn mấy cô gái nhà giàu hay người mẫu nổi tiếng kia nhiều, cô đẹp không lời nào tả xiết, đẹp đến mức anh không thể rời mắt khỏi cô.
Tác giả :
Vân Bán Huyết