Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 114: Trắng đêm uống rượu say
Bạch Thanh Dung vốn sắp ngủ rồi, nghe thấy tiếng điện thoại tít tít tít. Vội đứng dậy đi đến bên bàn cầm điện thoại lên nhìn xem ai gửi tin nhắn cho cô, thực ra lúc nãy vừa đứng dậy cô đã đoán được đại khái rồi,
Lúc này ngoại trừ Cố Sâm đang tham gia bán đấu giá triển lãm tranh ở nước T thì chẳng có ai sẽ gửi tin nhắn cho cô, trước Cố Sâm nói giúp Bạch Thanh Dung bán tranh, vừa hay ở nước T có một buổi đấu giá triển lãm tranh quốc tế, Cố Sâm liền mang bức tranh Bạch Thanh Dung vẽ đi đến nước T, không ngờ vừa đưa ra đã có người bán tranh nổi tiếng mua với giá 170 triệu.
Cố Sâm liền vội vàng báo tin tốt này cho Bạch Thanh Dung, dù sao với danh tiếng bây giờ của Bạch Thanh Dung có thể có người trả 170 triệu để mua bức tranh còn non tay đã là không dễ rồi. Cố Sâm vừa rồi sau khi gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Dung thấy Bạch Thanh Dung không trả lời, vốn muốn gọi điện thoại nhưng nghĩ đến chênh lệch múi giờ giữa hai người nên sợ Bạch Thanh Dung đã ngủ rồi.
Cho nên Cố Sâm gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Dung là: Tiền anh chuyển khoản internet banking cho em, chắc em đã ngủ rồi nhỉ, mai tỉnh lại chắc chắn đây sẽ là một bất ngờ lớn.
Bạch Thanh Dung thấy lời trên màn hình điện thoại của Cố Sâm, trong lòng quả thực vui như muốn bay lên. Bạch Thanh Dung cô không phải thánh mẫu Maria nhìn tiền tài chỉ là cặn bã, thấy tranh của mình lại có thể bán được tận hơn 170 triệu, nghĩ đến sau này mình cần chăm chỉ luyện tập, cùng với sự giúp đỡ của Cố Sâm nhất định có thể thể hiện tài năng trong giới mỹ thuật.
Khoản cho vay nặng lãi kia cũng có hy vọng rồi, nghĩ đến đây, Bạch Thanh Dung dùng hai tay cầm điện thoại rồi cười si mê. Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại thì cười đến mê mẩn, trong lòng thoáng khó chịu tại sao vợ mình lại bận tâm việc khác hơn người chồng là hắn cơ chứ.
Hơn nữa là ai nửa đêm lại gửi tin nhắn cho cô, cô lại còn vui vẻ như vậy. Lâm Thành Phong cũng vén chăn lên trực tiếp đi đến chỗ Bạch Thanh Dung, cướp điện thoại trong tay Bạch Thanh Dung, không vui nói: “Tối không ngủ đi, xem điện thoại làm gì chứ.” Nói rồi, hắn mở tin nhắn trong điện thoại của Bạch Thanh Dung ra xem là ai đã muộn thế này rồi còn gửi tin nhắn cho cô, đây quả thực là không coi người chồng là hắn ra gì mà.
Thấy trong thanh tin nhắn chỉ có hai tin nhắn của Cố Sâm nằm lẳng lặng ở đó, Lâm Thành Phong mở hai tin nhắn đó ra xem, đều là tin nhắn báo cho Bạch Thanh Dung biết tranh của cô đã bán được rồi, thấy Cố Sâm nói đang ở nước T, Lâm Thành Phong đại khái cũng có thể hiểu được vì sao Cố Sâm lại gửi tin nhắn vào giờ này.
Lâm Thành Phong trả điện thoại lại cho Bạch Thanh Dung: “Trước khi ngủ không nên vui buồn quá độ, tâm trạng quá kích động không tốt cho chất lượng giấc ngủ.” Sau khi Lâm Thành Phong xác nhận Bạch Thanh Dung bởi vì tác phẩm của mình bán được giá cao mới vui như vậy, trong lòng cũng thư thái hơn, Lâm Thành Phong tưởng Hạ Dũng gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Dung, nếu quả thật là Hạ Dũng, Lâm Thành Phong có thể sẽ tức giận đập điện thoại của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nhận lại điện thoại của mình từ trong tay Lâm Thành Phong, trong lòng có hơi khó chịu, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cướp điện thoại của cô, lại còn mở xem đời tư của cô nữa chứ, điểm ấy quả thực không thể chịu được, không thể nào tha thứ.
Sự khó chịu trong mắt Bạch Thanh Dung đương nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Thành Phong, ở điểm này Lâm Thành Phong quả thực không nói lý lẽ. Khi hắn thích một người, hắn sẽ trở nên cực kỳ ích kỷ, tính độc chiếm cũng rất mạnh, tất cả về cô hắn đều muốn biết.
Lâm Thành Phong quả thực rất muốn cho virus trojan vào điện thoại của Bạch Thanh Dung, lắp đặt thiết bị định vị vào người cô. Như vậy hắn có thể biết tình hình của Bạch Thanh Dung mọi lúc, không cần phải chịu đựng sự mịt mù và bất lực khi mất đi Bạch Thanh Dung, đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn thực sự rất sợ Bạch Thanh Dung gặp chuyện gì không hay.
“Chúc mừng em, tác phẩm bán được một giá tốt.” Lâm Thành Phong mở miệng nói, thấy Bạch Thanh Dung vui vẻ như vậy trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.
“Cảm ơn.” Bạch Thanh Dung lễ phép đáp lại, sau đó tắt điện thoại tránh nhỡ hắn gửi tin nhắn đến, Lâm Thành Phong cướp điện thoại của cô xem. Lâm Thành Phong nhận thấy động tác tắt máy của Bạch Thanh Dung, sắc mặt hơi khựng lại.
Sau khi hai người quay lại giường nằm, Bạch Thanh Dung vẫn chưa buồn ngủ. Bởi vì đối với cô mà nói bây giờ 170 triệu đúng là rất lớn, hơn nữa lại còn ở triển lãm tranh quốc tế, triển vọng lớn như vậy quả thực khiến người ta phấn chấn trong lòng.
Lâm Thành Phong tuy khép hai mắt lại, nhưng nghe thấy hơi thở hỗn loạn của Bạch Thanh Dung cũng có thể biết được người phụ nữ này đang vui sướng đến nỗi không ngủ được. Lâm Thành Phong không hiểu chẳng qua chỉ là lợi nhuận 170 triệu mà thôi, có cần phải vui đến cả đêm không ngủ vậy không?
Người phụ nữ này muốn sống cả đời với tỷ phú như hắn đây, lúc trở thành một cô vợ nhà giàu cũng không thấy cô vui vẻ như vậy. Xem ra bản thân hắn trong lòng người phụ nữ này luôn không bằng một bức tranh.
“Rất vui hả?” Lâm Thành Phong lên tiếng nói, Bạch Thanh Dung đưa lưng về phía Lâm Thành Phong gật đầu ừ một tiếng tỏ vẻ đáp lại. Sau đó bên trong phòng ngủ yên tĩnh thật lâu, hai người lặng lẽ không nói chuyện, Bạch Thanh Dung đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân không thể rút ra, Lâm Thành Phong thì đang suy nghĩ đến cảm xúc của Bạch Thanh Dung.
Mãi lâu sau, giọng nói êm ái của Bạch Thanh Dung vang lên: “Có phải em làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không, hay em ra phòng khách ngủ nhé.” Bạch Thanh Dung đoán rằng chắc là cảm xúc của mình quá kích động, lăn qua lộn lại ở trên giường khiến Lâm Thành Phong bị cô ảnh hưởng không ngủ ngon.
“Không cần, em vui vẻ là được rồi. Hiếm khi thấy em vui vẻ như vậy, có muốn uống rượu chúc mừng chút hay không.” Lâm Thành Phong nói, hắn cũng không biết vì sao hiện tại đã trễ như vậy, hắn còn đi khuyên Bạch Thanh Dung uống rượu chúc mừng.
Lâm Thành Phong vốn tưởng rằng Bạch Thanh Dung sẽ từ chối hắn, không ngờ Bạch Thanh Dung cười nói: “Được, anh uống cùng em được không.” Bạch Thanh Dung nghĩ vui một mình không bằng mọi người đều vui, hơn nữa cô vui như vậy Lâm Thành Phong cũng không ngủ được, chi bằng hai người uống rượu với nhau, cô quả thực rất vui, thứ để giải sầu, chỉ có rượu thôi. Đối với Bạch Thanh Dung mà nói rượu không những có thể giải sầu mà còn có thể chúc mừng.
Lâm Thành Phong vô cùng kinh ngạc Bạch Thanh Dung lại đưa ra ý tưởng uống rượu với mình, trong lòng đương nhiên rất vui mừng. Cười nói: “Nếu vợ đã lên tiếng, anh không đồng ý thì thật bất lịch sự mà.” Nói rồi, Lâm Thành Phong liền đứng dậy ra cửa đi xuống lầu lấy rượu và ly rượu.
Bạch Thanh Dung cũng đứng lên từ trên giường, đi tới ngồi trên ghế sofa trước giường. Lòng tràn đầy vui mừng chờ Lâm Thành Phong cầm rượu lên, không lâu sau Lâm Thành Phong trở về phòng ngủ, trong tay cầm một chai rượu vang và hai ly rượu vang.
Đi tới trước bàn nho nhã đặt hai ly rượu vang lên bàn, tay chân lanh lẹ khui nút chai rượu vang ra, rót chất lỏng đỏ mê mẩn lòng người vào ly rượu vang trong suốt, Lâm Thành Phong rót đầy rượu vang ục ục vào ly, đi tới bên Bạch Thanh Dung ngồi xuống.
Đưa một ly rượu cho Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nhận lấy rượu nét mặt tươi cười như hoa, dịu dàng nói với Lâm Thành Phong: “Cám ơn anh, trễ như vậy mà còn phải uống rượu với em.” Nói rồi liền cụng ly rượu với Lâm Thành Phong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ ở trong ly.
Lâm Thành Phong cười uống một ngụm rượu vang nói: “Em là vợ của anh, anh không ở cùng em. Lẽ nào em hy vọng anh đi với người khác ư? Nhớ kỹ sau này đừng nói cảm ơn với anh, lời cảm ơn em nói với anh đủ vây quanh trái đất tám vòng rồi đó.”
Bạch Thanh Dung nắm ly cao trong tay như thể tất cả suy nghĩ đều vây quanh rượu vang trong ly, chất đỏ trong ly sóng sánh tạo ra màu sắc đẹp ma mị, trong ly tỏa ra mùi trái cây và mùi rượu nồng đậm, nhìn màu sắc và ngửi mùi hương Bạch Thanh Dung cũng biết chai rượu này khẳng định giá rất đắt.
Bên cạnh, Lâm Thành Phong mím môi nhìn Bạch Thanh Dung đang lặng lẽ lắc ly rượu vang. Đây là lần thứ hai hắn bình tĩnh ngồi uống rượu cùng cô, lần đầu tiên là khi Bạch Thanh Dung tới nhà họ Lâm được vài ngày, đêm đó bỗng nhiên muốn uống thật say cùng cô. Lâm Thành Phong còn nhớ lúc ấy mình bị Bạch Thanh Dung dùng máu kinh nguyệt làm máu gái trinh mà làm ầm một trận.
Nghĩ vậy Lâm Thành Phong liền bật cười, có lẽ đây chính là duyên phận và gặp gỡ. Lâm Thành Phong chưa từng nghĩ tới Bạch Thanh Dung thoạt nhìn bình thường vốn chỉ là khách qua đường trong đời hắn, bây giờ lại chiếm vị trí quan trọng trong tim hắn đến vậy.
Bạch Thanh Dung ở bên thấy Lâm Thành Phong nhếch môi cười tươi như hoa chẳng khác nào thiếu niên, tò mò nhìn Lâm Thành Phong. Người đàn ông này sao lại nhìn mình sau đó cười vậy chứ, chẳng lẽ trên mặt mình có gì sao, Bạch Thanh Dung theo bản năng giơ tay lên sờ mặt mình.
Lâm Thành Phong đưa ly rượu lên đụng vào ly của Bạch Thanh Dung nói: “Đừng sờ nữa, chỉ uống rượu thôi thì vô vị quá. Nói thử xem tại sao em lại đam mê nghệ thuật đến vậy, chỉ bán được 170 triệu thôi mà em đã vui đến nỗi cả đêm không ngủ rồi.”
Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong cụng ly, sau khi nhấp một ngụm rượu nhẹ nhàng nói: “Em vui không phải vì 170 triệu, 170 triệu kỳ thực đối với em mà nói là rất nhiều, nhưng quan trọng hơn chính là có người thừa nhận tác phẩm của em. Dù là hoạ sĩ hay nhà thiết kế hoặc tác gia, chỉ cần tác phẩm của họ có thể thường xuyên được người khác thừa nhận, ý nghĩa và niềm vui trong đó không thể dùng tiền đổi lại được.
Lâm Thành Phong gật đầu, hắn hiểu tâm trạng mà Bạch Thanh Dung nói. Trước đây khi hắn mới nhậm chức ở Lâm Thị, đã làm rất nhiều kế hoạch tương lai và dự án hạng mục cho Lâm Thị, lúc trên cuộc họp đại hội cổ đông được phần lớn cổ đông công nhận, tâm trạng của hắn cũng kích động như Bạch Thanh Dung lúc này.
“Xem ra, em chuẩn bị phát triển theo ngành mỹ thuật.” Lâm Thành Phong nói, đây cũng là kết quả có được khi quan sát Bạch Thanh Dung thường ngày, chuyện Bạch Thanh Dung bán tranh online hắn biết, trước đây hắn cho rằng cô chỉ nhàn rỗi không có việc làm nên vẽ chơi thôi, cho tới hôm nay hắn mới cảm nhận được tình yêu hội họa của Bạch Thanh Dung sâu đến tận trong xương, một người có thể bởi vì một chuyện mà vui đến cả đêm không ngủ được, vậy thì chuyện này chắc chắn có vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
“Đúng vậy, đây là giấc mơ cả đời của em. Em hy vọng cha mẹ em có thể tự hào vì em, trước đây em lừa mẹ tiền viện phí của mẹ là do em mở triển lãm tranh kiếm được, còn nói em đi nhiều nơi trên thế giới mở triển lãm tranh dạo, em muốn biến mọi thứ thành sự thật, để mẹ tự hào vì đứa con gái này.” Bạch Thanh Dung xụ mặt, nói xong lại cúi đầu hớp mộp ngụm rượu trong ly.
Lâm Thành Phong nhìn dáng vẻ của Bạch Thanh Dung, không biết vì sao trong lòng lại thấy thương Bạch Thanh Dung thêm mấy phần. Hắn cũng không nhớ rõ mình yêu Bạch Thanh Dung từ lúc nào, có lẽ là yêu từ khi nào không biết, tình cảm ngày càng sâu đậm.
“Sẽ thực hiện được thôi, em nhất định sẽ thành công.” Lâm Thành Phong khẳng định nói, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt dài hẹp sâu sắc mà đầy yêu thương của Lâm Thành Phong: “Anh khẳng định vậy ư? Vì sao?”
“Bởi vì em là Bạch Thanh Dung, em nhất định sẽ không để mình thua. Một người không bao giờ chịu khuất phục làm chuyện gì cũng sẽ thành công.” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, nói với Bạch Thanh Dung với giọng cổ vũ.
Không biết vì sao, thấy Lâm Thành Phong khẳng định như vậy trong lòng mình bỗng có chút rung động. Bạch Thanh Dung giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Lúc này Lâm Thành Phong tiến sát đến bên Bạch Thanh Dung, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ của Bạch Thanh Dung. Sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nỉ non bên tai Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, anh yêu em.” Từng chữ nói rất chậm rãi, khiến Bạch Thanh Dung nghe thấy rõ ràng.
Bạch Thanh Dung che giấu cơn sóng trong lòng mình, giơ ly rượu lên, sau khi cụng ly với Lâm Thành Phong thì uống một hơi cạn sạch. Lâm Thành Phong cũng chỉ cười rồi uống cạn rượu trong ly của mình, sau đêm nay hắn nhất định sẽ giúp Bạch Thanh Dung thực hiện giấc mộng của cô.
“Thanh Dung, hai ngày nữa chúng ta sẽ cử hành hôn lễ. Em còn gì lo lắng không?” Lâm Thành Phong nghiêm mặt nói, trong thâm tâm Lâm Thành Phong rất mong Bạch Thanh Dung cam tâm tình nguyện gả cho mình, hắn vẫn luôn không thể đoán ra được Bạch Thanh Dung rốt cuộc có ý gì với Hạ Dũng.
“Em đã đồng ý rồi, sao lại hỏi như vậy?” Bạch Thanh Dung nói, Lâm Thành Phong không biết đã hỏi cô bao nhiêu lần về hôn lễ rồi, Lâm Thành Phong có cảm giác không an toàn với cô đến vậy sao?
“Lâm Thành Phong, nhớ kỹ anh đã đồng ý ba điều giao ước với em, hy vọng sau khi cưới đám oanh yến bên anh không còn nhiều nữa.” Bạch Thanh Dung lại bổ sung, yêu cầu duy nhất của cô về cuộc hôn nhân này chỉ là hy vọng không xuất hiện vợ bé đến cướp chồng, làm rối loạn cuộc sống là được.
Ngược lại kết hôn đối với cô mà nói, chỉ là bên gối nhiều hơn một người. Hơn nữa Lâm Thành Phong quả thực đã giúp cô rất nhiều, thân thể của cô cũng được Lâm Thành Phong mang về, đối với cô mà nói gả cho Lâm Thành Phong là đương nhiên.
Lâm Thành Phong nghiêng người đặt ly rượu xuống đất, hai tay ôm chặt hai vai Bạch Thanh Dung nghiêm trang nói: “Bên cạnh anh không hề có oanh yến như em nói, Thanh Dung em có biết không?”
“Vậy trước kia.” Bạch Thanh Dung nỉ non nói, cô có chút không tin lời Lâm Thành Phong, nếu bên cạnh hắn không có nhiều oanh yến như vậy, vậy dấu môi son trước kia giải thích thế nào, Đinh Mẫn Ly đã chết là thế nào?
Lúc này ngoại trừ Cố Sâm đang tham gia bán đấu giá triển lãm tranh ở nước T thì chẳng có ai sẽ gửi tin nhắn cho cô, trước Cố Sâm nói giúp Bạch Thanh Dung bán tranh, vừa hay ở nước T có một buổi đấu giá triển lãm tranh quốc tế, Cố Sâm liền mang bức tranh Bạch Thanh Dung vẽ đi đến nước T, không ngờ vừa đưa ra đã có người bán tranh nổi tiếng mua với giá 170 triệu.
Cố Sâm liền vội vàng báo tin tốt này cho Bạch Thanh Dung, dù sao với danh tiếng bây giờ của Bạch Thanh Dung có thể có người trả 170 triệu để mua bức tranh còn non tay đã là không dễ rồi. Cố Sâm vừa rồi sau khi gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Dung thấy Bạch Thanh Dung không trả lời, vốn muốn gọi điện thoại nhưng nghĩ đến chênh lệch múi giờ giữa hai người nên sợ Bạch Thanh Dung đã ngủ rồi.
Cho nên Cố Sâm gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Dung là: Tiền anh chuyển khoản internet banking cho em, chắc em đã ngủ rồi nhỉ, mai tỉnh lại chắc chắn đây sẽ là một bất ngờ lớn.
Bạch Thanh Dung thấy lời trên màn hình điện thoại của Cố Sâm, trong lòng quả thực vui như muốn bay lên. Bạch Thanh Dung cô không phải thánh mẫu Maria nhìn tiền tài chỉ là cặn bã, thấy tranh của mình lại có thể bán được tận hơn 170 triệu, nghĩ đến sau này mình cần chăm chỉ luyện tập, cùng với sự giúp đỡ của Cố Sâm nhất định có thể thể hiện tài năng trong giới mỹ thuật.
Khoản cho vay nặng lãi kia cũng có hy vọng rồi, nghĩ đến đây, Bạch Thanh Dung dùng hai tay cầm điện thoại rồi cười si mê. Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại thì cười đến mê mẩn, trong lòng thoáng khó chịu tại sao vợ mình lại bận tâm việc khác hơn người chồng là hắn cơ chứ.
Hơn nữa là ai nửa đêm lại gửi tin nhắn cho cô, cô lại còn vui vẻ như vậy. Lâm Thành Phong cũng vén chăn lên trực tiếp đi đến chỗ Bạch Thanh Dung, cướp điện thoại trong tay Bạch Thanh Dung, không vui nói: “Tối không ngủ đi, xem điện thoại làm gì chứ.” Nói rồi, hắn mở tin nhắn trong điện thoại của Bạch Thanh Dung ra xem là ai đã muộn thế này rồi còn gửi tin nhắn cho cô, đây quả thực là không coi người chồng là hắn ra gì mà.
Thấy trong thanh tin nhắn chỉ có hai tin nhắn của Cố Sâm nằm lẳng lặng ở đó, Lâm Thành Phong mở hai tin nhắn đó ra xem, đều là tin nhắn báo cho Bạch Thanh Dung biết tranh của cô đã bán được rồi, thấy Cố Sâm nói đang ở nước T, Lâm Thành Phong đại khái cũng có thể hiểu được vì sao Cố Sâm lại gửi tin nhắn vào giờ này.
Lâm Thành Phong trả điện thoại lại cho Bạch Thanh Dung: “Trước khi ngủ không nên vui buồn quá độ, tâm trạng quá kích động không tốt cho chất lượng giấc ngủ.” Sau khi Lâm Thành Phong xác nhận Bạch Thanh Dung bởi vì tác phẩm của mình bán được giá cao mới vui như vậy, trong lòng cũng thư thái hơn, Lâm Thành Phong tưởng Hạ Dũng gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Dung, nếu quả thật là Hạ Dũng, Lâm Thành Phong có thể sẽ tức giận đập điện thoại của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nhận lại điện thoại của mình từ trong tay Lâm Thành Phong, trong lòng có hơi khó chịu, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cướp điện thoại của cô, lại còn mở xem đời tư của cô nữa chứ, điểm ấy quả thực không thể chịu được, không thể nào tha thứ.
Sự khó chịu trong mắt Bạch Thanh Dung đương nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Thành Phong, ở điểm này Lâm Thành Phong quả thực không nói lý lẽ. Khi hắn thích một người, hắn sẽ trở nên cực kỳ ích kỷ, tính độc chiếm cũng rất mạnh, tất cả về cô hắn đều muốn biết.
Lâm Thành Phong quả thực rất muốn cho virus trojan vào điện thoại của Bạch Thanh Dung, lắp đặt thiết bị định vị vào người cô. Như vậy hắn có thể biết tình hình của Bạch Thanh Dung mọi lúc, không cần phải chịu đựng sự mịt mù và bất lực khi mất đi Bạch Thanh Dung, đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn thực sự rất sợ Bạch Thanh Dung gặp chuyện gì không hay.
“Chúc mừng em, tác phẩm bán được một giá tốt.” Lâm Thành Phong mở miệng nói, thấy Bạch Thanh Dung vui vẻ như vậy trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.
“Cảm ơn.” Bạch Thanh Dung lễ phép đáp lại, sau đó tắt điện thoại tránh nhỡ hắn gửi tin nhắn đến, Lâm Thành Phong cướp điện thoại của cô xem. Lâm Thành Phong nhận thấy động tác tắt máy của Bạch Thanh Dung, sắc mặt hơi khựng lại.
Sau khi hai người quay lại giường nằm, Bạch Thanh Dung vẫn chưa buồn ngủ. Bởi vì đối với cô mà nói bây giờ 170 triệu đúng là rất lớn, hơn nữa lại còn ở triển lãm tranh quốc tế, triển vọng lớn như vậy quả thực khiến người ta phấn chấn trong lòng.
Lâm Thành Phong tuy khép hai mắt lại, nhưng nghe thấy hơi thở hỗn loạn của Bạch Thanh Dung cũng có thể biết được người phụ nữ này đang vui sướng đến nỗi không ngủ được. Lâm Thành Phong không hiểu chẳng qua chỉ là lợi nhuận 170 triệu mà thôi, có cần phải vui đến cả đêm không ngủ vậy không?
Người phụ nữ này muốn sống cả đời với tỷ phú như hắn đây, lúc trở thành một cô vợ nhà giàu cũng không thấy cô vui vẻ như vậy. Xem ra bản thân hắn trong lòng người phụ nữ này luôn không bằng một bức tranh.
“Rất vui hả?” Lâm Thành Phong lên tiếng nói, Bạch Thanh Dung đưa lưng về phía Lâm Thành Phong gật đầu ừ một tiếng tỏ vẻ đáp lại. Sau đó bên trong phòng ngủ yên tĩnh thật lâu, hai người lặng lẽ không nói chuyện, Bạch Thanh Dung đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân không thể rút ra, Lâm Thành Phong thì đang suy nghĩ đến cảm xúc của Bạch Thanh Dung.
Mãi lâu sau, giọng nói êm ái của Bạch Thanh Dung vang lên: “Có phải em làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không, hay em ra phòng khách ngủ nhé.” Bạch Thanh Dung đoán rằng chắc là cảm xúc của mình quá kích động, lăn qua lộn lại ở trên giường khiến Lâm Thành Phong bị cô ảnh hưởng không ngủ ngon.
“Không cần, em vui vẻ là được rồi. Hiếm khi thấy em vui vẻ như vậy, có muốn uống rượu chúc mừng chút hay không.” Lâm Thành Phong nói, hắn cũng không biết vì sao hiện tại đã trễ như vậy, hắn còn đi khuyên Bạch Thanh Dung uống rượu chúc mừng.
Lâm Thành Phong vốn tưởng rằng Bạch Thanh Dung sẽ từ chối hắn, không ngờ Bạch Thanh Dung cười nói: “Được, anh uống cùng em được không.” Bạch Thanh Dung nghĩ vui một mình không bằng mọi người đều vui, hơn nữa cô vui như vậy Lâm Thành Phong cũng không ngủ được, chi bằng hai người uống rượu với nhau, cô quả thực rất vui, thứ để giải sầu, chỉ có rượu thôi. Đối với Bạch Thanh Dung mà nói rượu không những có thể giải sầu mà còn có thể chúc mừng.
Lâm Thành Phong vô cùng kinh ngạc Bạch Thanh Dung lại đưa ra ý tưởng uống rượu với mình, trong lòng đương nhiên rất vui mừng. Cười nói: “Nếu vợ đã lên tiếng, anh không đồng ý thì thật bất lịch sự mà.” Nói rồi, Lâm Thành Phong liền đứng dậy ra cửa đi xuống lầu lấy rượu và ly rượu.
Bạch Thanh Dung cũng đứng lên từ trên giường, đi tới ngồi trên ghế sofa trước giường. Lòng tràn đầy vui mừng chờ Lâm Thành Phong cầm rượu lên, không lâu sau Lâm Thành Phong trở về phòng ngủ, trong tay cầm một chai rượu vang và hai ly rượu vang.
Đi tới trước bàn nho nhã đặt hai ly rượu vang lên bàn, tay chân lanh lẹ khui nút chai rượu vang ra, rót chất lỏng đỏ mê mẩn lòng người vào ly rượu vang trong suốt, Lâm Thành Phong rót đầy rượu vang ục ục vào ly, đi tới bên Bạch Thanh Dung ngồi xuống.
Đưa một ly rượu cho Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nhận lấy rượu nét mặt tươi cười như hoa, dịu dàng nói với Lâm Thành Phong: “Cám ơn anh, trễ như vậy mà còn phải uống rượu với em.” Nói rồi liền cụng ly rượu với Lâm Thành Phong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ ở trong ly.
Lâm Thành Phong cười uống một ngụm rượu vang nói: “Em là vợ của anh, anh không ở cùng em. Lẽ nào em hy vọng anh đi với người khác ư? Nhớ kỹ sau này đừng nói cảm ơn với anh, lời cảm ơn em nói với anh đủ vây quanh trái đất tám vòng rồi đó.”
Bạch Thanh Dung nắm ly cao trong tay như thể tất cả suy nghĩ đều vây quanh rượu vang trong ly, chất đỏ trong ly sóng sánh tạo ra màu sắc đẹp ma mị, trong ly tỏa ra mùi trái cây và mùi rượu nồng đậm, nhìn màu sắc và ngửi mùi hương Bạch Thanh Dung cũng biết chai rượu này khẳng định giá rất đắt.
Bên cạnh, Lâm Thành Phong mím môi nhìn Bạch Thanh Dung đang lặng lẽ lắc ly rượu vang. Đây là lần thứ hai hắn bình tĩnh ngồi uống rượu cùng cô, lần đầu tiên là khi Bạch Thanh Dung tới nhà họ Lâm được vài ngày, đêm đó bỗng nhiên muốn uống thật say cùng cô. Lâm Thành Phong còn nhớ lúc ấy mình bị Bạch Thanh Dung dùng máu kinh nguyệt làm máu gái trinh mà làm ầm một trận.
Nghĩ vậy Lâm Thành Phong liền bật cười, có lẽ đây chính là duyên phận và gặp gỡ. Lâm Thành Phong chưa từng nghĩ tới Bạch Thanh Dung thoạt nhìn bình thường vốn chỉ là khách qua đường trong đời hắn, bây giờ lại chiếm vị trí quan trọng trong tim hắn đến vậy.
Bạch Thanh Dung ở bên thấy Lâm Thành Phong nhếch môi cười tươi như hoa chẳng khác nào thiếu niên, tò mò nhìn Lâm Thành Phong. Người đàn ông này sao lại nhìn mình sau đó cười vậy chứ, chẳng lẽ trên mặt mình có gì sao, Bạch Thanh Dung theo bản năng giơ tay lên sờ mặt mình.
Lâm Thành Phong đưa ly rượu lên đụng vào ly của Bạch Thanh Dung nói: “Đừng sờ nữa, chỉ uống rượu thôi thì vô vị quá. Nói thử xem tại sao em lại đam mê nghệ thuật đến vậy, chỉ bán được 170 triệu thôi mà em đã vui đến nỗi cả đêm không ngủ rồi.”
Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong cụng ly, sau khi nhấp một ngụm rượu nhẹ nhàng nói: “Em vui không phải vì 170 triệu, 170 triệu kỳ thực đối với em mà nói là rất nhiều, nhưng quan trọng hơn chính là có người thừa nhận tác phẩm của em. Dù là hoạ sĩ hay nhà thiết kế hoặc tác gia, chỉ cần tác phẩm của họ có thể thường xuyên được người khác thừa nhận, ý nghĩa và niềm vui trong đó không thể dùng tiền đổi lại được.
Lâm Thành Phong gật đầu, hắn hiểu tâm trạng mà Bạch Thanh Dung nói. Trước đây khi hắn mới nhậm chức ở Lâm Thị, đã làm rất nhiều kế hoạch tương lai và dự án hạng mục cho Lâm Thị, lúc trên cuộc họp đại hội cổ đông được phần lớn cổ đông công nhận, tâm trạng của hắn cũng kích động như Bạch Thanh Dung lúc này.
“Xem ra, em chuẩn bị phát triển theo ngành mỹ thuật.” Lâm Thành Phong nói, đây cũng là kết quả có được khi quan sát Bạch Thanh Dung thường ngày, chuyện Bạch Thanh Dung bán tranh online hắn biết, trước đây hắn cho rằng cô chỉ nhàn rỗi không có việc làm nên vẽ chơi thôi, cho tới hôm nay hắn mới cảm nhận được tình yêu hội họa của Bạch Thanh Dung sâu đến tận trong xương, một người có thể bởi vì một chuyện mà vui đến cả đêm không ngủ được, vậy thì chuyện này chắc chắn có vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
“Đúng vậy, đây là giấc mơ cả đời của em. Em hy vọng cha mẹ em có thể tự hào vì em, trước đây em lừa mẹ tiền viện phí của mẹ là do em mở triển lãm tranh kiếm được, còn nói em đi nhiều nơi trên thế giới mở triển lãm tranh dạo, em muốn biến mọi thứ thành sự thật, để mẹ tự hào vì đứa con gái này.” Bạch Thanh Dung xụ mặt, nói xong lại cúi đầu hớp mộp ngụm rượu trong ly.
Lâm Thành Phong nhìn dáng vẻ của Bạch Thanh Dung, không biết vì sao trong lòng lại thấy thương Bạch Thanh Dung thêm mấy phần. Hắn cũng không nhớ rõ mình yêu Bạch Thanh Dung từ lúc nào, có lẽ là yêu từ khi nào không biết, tình cảm ngày càng sâu đậm.
“Sẽ thực hiện được thôi, em nhất định sẽ thành công.” Lâm Thành Phong khẳng định nói, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt dài hẹp sâu sắc mà đầy yêu thương của Lâm Thành Phong: “Anh khẳng định vậy ư? Vì sao?”
“Bởi vì em là Bạch Thanh Dung, em nhất định sẽ không để mình thua. Một người không bao giờ chịu khuất phục làm chuyện gì cũng sẽ thành công.” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, nói với Bạch Thanh Dung với giọng cổ vũ.
Không biết vì sao, thấy Lâm Thành Phong khẳng định như vậy trong lòng mình bỗng có chút rung động. Bạch Thanh Dung giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Lúc này Lâm Thành Phong tiến sát đến bên Bạch Thanh Dung, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ của Bạch Thanh Dung. Sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nỉ non bên tai Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, anh yêu em.” Từng chữ nói rất chậm rãi, khiến Bạch Thanh Dung nghe thấy rõ ràng.
Bạch Thanh Dung che giấu cơn sóng trong lòng mình, giơ ly rượu lên, sau khi cụng ly với Lâm Thành Phong thì uống một hơi cạn sạch. Lâm Thành Phong cũng chỉ cười rồi uống cạn rượu trong ly của mình, sau đêm nay hắn nhất định sẽ giúp Bạch Thanh Dung thực hiện giấc mộng của cô.
“Thanh Dung, hai ngày nữa chúng ta sẽ cử hành hôn lễ. Em còn gì lo lắng không?” Lâm Thành Phong nghiêm mặt nói, trong thâm tâm Lâm Thành Phong rất mong Bạch Thanh Dung cam tâm tình nguyện gả cho mình, hắn vẫn luôn không thể đoán ra được Bạch Thanh Dung rốt cuộc có ý gì với Hạ Dũng.
“Em đã đồng ý rồi, sao lại hỏi như vậy?” Bạch Thanh Dung nói, Lâm Thành Phong không biết đã hỏi cô bao nhiêu lần về hôn lễ rồi, Lâm Thành Phong có cảm giác không an toàn với cô đến vậy sao?
“Lâm Thành Phong, nhớ kỹ anh đã đồng ý ba điều giao ước với em, hy vọng sau khi cưới đám oanh yến bên anh không còn nhiều nữa.” Bạch Thanh Dung lại bổ sung, yêu cầu duy nhất của cô về cuộc hôn nhân này chỉ là hy vọng không xuất hiện vợ bé đến cướp chồng, làm rối loạn cuộc sống là được.
Ngược lại kết hôn đối với cô mà nói, chỉ là bên gối nhiều hơn một người. Hơn nữa Lâm Thành Phong quả thực đã giúp cô rất nhiều, thân thể của cô cũng được Lâm Thành Phong mang về, đối với cô mà nói gả cho Lâm Thành Phong là đương nhiên.
Lâm Thành Phong nghiêng người đặt ly rượu xuống đất, hai tay ôm chặt hai vai Bạch Thanh Dung nghiêm trang nói: “Bên cạnh anh không hề có oanh yến như em nói, Thanh Dung em có biết không?”
“Vậy trước kia.” Bạch Thanh Dung nỉ non nói, cô có chút không tin lời Lâm Thành Phong, nếu bên cạnh hắn không có nhiều oanh yến như vậy, vậy dấu môi son trước kia giải thích thế nào, Đinh Mẫn Ly đã chết là thế nào?
Tác giả :
Vân Bán Huyết