Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 28: Lôi Lạc Thần ghen
La Thành lắc đầu, sao hôm nay anh lại có cảm giác lạ lạ.
Vừa rồi ở bên ngoài có rất nhiều người nhìn anh, vào trong quán cafe cũng vậy.
Suy nghĩ mãi cũng không có đáp án, anh đành để nó sang một bên nhìn Storm nói.
- Đại Tá vừa mới bang lệnh xuống, sau khi nghỉ phép xong đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) phải ra đảo hoang để thao luyện một tuần.
Mạnh An Nhi kinh ngạc, cặp mắt thờ ơ đột nhiên tỏa sáng, cô nâng mặt nhìn thẳng vào gương mặt điển trai thân thiện của La Thành.
- Tại sao phải ra đảo hoang?
Diễn tập tại một nơi hoang vu không có người ở chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Chưa nói đến việc không có điện và tín hiệu, còn có những con rắn kít trên đảo, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến tôi cảm giác bất an.
Những thứ nói trên chỉ là cái cớ, cô biết Lôi gia có rất nhiều kẻ thù nếu để họ biết Lạc Thần đi đến một nơi hoang vu như vậy, chỉ e là họ sẽ cho người mai phục để ám sát anh.
La Thành nghe Mạnh An Nhi nói vậy, liền giải thích.
- Cô đừng lo cứ nửa năm chúng tôi sẽ đến hoang đảo tập luyện một lần, chắc có lẽ Đại Tá muốn chúng ta chuẩn bị tốt cho lần nhiệm vụ, bảo vệ mấy nhà lãnh tụ trong hội nghị thượng đỉnh ASEAN nên mới ra lệnh cho chúng ta đến đảo Daro sớm hơn dự định.
Nghe La Thành nói cô mới hiểu, Storm trầm mặc một chút rồi nói với giọng khẳng định.
- Có phải Đại Tá muốn tôi cùng bọn họ đi đến đảo Daro diễn tập không?
Ánh mắt của Storm lúc này đã không còn nhìn về phía La Thành, mà chuyển lên cái đồng hồ đeo trên cổ tay.
La Thành nhìn Storm gật đầu, trong lòng càng lúc càng thưởng thức cô hơn.
Không ngờ người đã đẹp còn thông minh nữa, anh nhất định phải theo đuổi cô cho bằng được.
- Không sai, Đại Tá nói xem như lần này giúp cô chuẩn bị tinh thần để đối đầu với bọn khủng bố.
La Thành vừa nói xong, Storm lập tức đứng lên nhìn anh lạnh lùng nói.
- Mười phút đã qua, tôi có chuyện nên đi trước.
Storm nói xong xoay người lại rời đi, nhưng thật không ngờ lúc này cô nhân viên phục vụ trên tay cầm một khay thức ăn từ đâu xuất hiện trước mặt cô.
La Thành nhìn thấy, bàn tay rộng lớn vươn tới kéo Storm sang một bên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, La Thành ôm gọn Storm vào lòng tránh cho cô nhân viên phục vụ đụng vào người Storm.
Thật trùng họp vào giờ phút này Lạc Thần và Lạc Tuyết mới vừa đi mua sắm xong, Lạc Tuyết cảm thấy mệt nên muốn vào trong quán cafe ngồi nghỉ chân.
Vừa bước vào cửa hai người nhìn thấy một người đàn ông ở nơi công cộng hiên ngang ôm một cô gái vào lòng.
Lạc Thần nhìn ra người đàn ông đó chính là La Thành, còn về phần cô gái kia anh không nhìn thấy mặt.
Cô gái sở hữu dáng người thon thả quyến rũ, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy cô gái này rất quen.
Đột nhiên giọng nói lễ phép của nhân viên phục vụ vang lên, kéo về suy nghĩ của anh.
- Xin mời quý khách đi hướng này.
Lạc Tuyết đi theo nhân viên phục vụ vào trong, anh cũng cất bước chậm rãi theo sau.
Vừa đi anh vừa nghĩ, La Thành thật phong lưu đi đến đâu cũng có phụ nữ bên cạnh.
Đã vậy còn muốn theo đuổi An Nhi.
Trong lúc này đột nhiên cô gái xoay người lại đẩy La Thành ra, sắc mặt của Lôi Lạc Thần từ trắng chuyển sang xanh, khi anh nhìn thấy cô gái ở trong lòng La Thành chính là Mạnh An Nhi.
Nhìn thấy An Nhi thản nhiên để La Thành ôm ấp, máu trong người anh sôi lên sùng sục.
Hai tay đang ở trong túi quần tay bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.
Lạc Tuyết đi bên cạnh cảm giác sống lưng truyền đến một cơn lạnh vô hình, cô ngước mắt lên nhìn anh hai, nhìn thấy Lôi Lạc Thần thần sắc băng lãnh ánh mắt phát ra tia lửa.
Lạc Tuyết không hiểu vì sao anh hai lại giận đến như vậy, tà khí tỏa ra từ trên người anh khiến mấy vị khách ngồi bên cạnh hoảng sợ trong lòng.
Lạc Tuyết nhìn theo ánh mắt sắc lạnh của anh hai, lúc này cô mới nhận ra, cô gái kia chính là Mạnh An Nhi.
Lạc Tuyết mặc kệ nhân viên phục vụ, vui mừng bước nhanh tới bên cạnh Mạnh An Nhi và La Thành.
Giọng nói ngọt ngào của Lạc Tuyết vang lên.
- Chị An Nhi.
Mạnh An Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh quen thuộc kia.
Đập vào mắt cô chính là một cô gái trẻ, cô sở hữu thân hình mảnh mai mái tóc màu đen óng ánh dài đến thắt lưng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lùng không khác gì với dì Trình Lam.
Nhìn thấy Lạc Tuyết, Mạnh An Nhi liền biết Lạc Thần đang ở quanh đây.
Cô đảo mắt một vòng, bắt gặp người nào đó đứng cách họ không xa, nhìn thấy sắc mặt u ám của anh trong lòng cô nghĩ chắc có lẽ anh không muốn gặp mặt cô.
Cô dời tầm mắt thất vọng của mình khỏi người anh, nhìn vào Lạc Tuyết.
La Thành nhìn theo ánh mắt của Storm, anh nhìn thấy Lôi Lạc Thần.
Chẳng phải Lôi Lạc Thần nói anh không thích Storm sao?
Sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt khó coi như vậy?
Mạnh An Nhi cảm thấy bầu không khí trong quán cafe vì sự xuất hiện của Lạc Thần trở nên ngộp ngạt, cô nhìn Lạc Tuyết nói sang chuyện khác.
- Lạc Tuyết đã lâu không gặp em.
Lôi Lạc Tuyết gật nhẹ đầu, cô liếc người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, cô cảm thấy chán ghét trong lòng.
Từ nhỏ Lạc Tuyết cho rằng, chị An Nhi thuộc về anh hai, nên bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh Mạnh An Nhi sẽ lập tức trở thành kẻ địch của cô.
Lôi Lạc Tuyết vươn tay nắm lấy tay Mạnh An Nhi kéo cô đi.
La Thành nhìn thấy sắc mặt không tình nguyện của Storm, anh liền nghĩ cô không muốn đi.
Trong đầu nghĩ vậy tay La Thành đã vươn tới vịn vai của Lạc Tuyết, muốn giữ cô lại.
Trong lòng Lạc Tuyết hiện lên cảm giác kinh tởm chưa từng có, từ nhỏ đến lớn ai quen biết cô đều biết, cô ghét nhất là người khác chạm vào người mình.
Theo phản ứng tự nhiên Lạc Tuyết dùng tay chụp lấy bàn tay dơ bẩn của La Thành đang đặt trên vai mình, cô dùng sức xoay người ba trăm sáu mươi độ bẻ quặp cánh tay của La Thành về phía sau, khiến anh đau đớn kêu lên.
- Ahhhhhhhhhhhhh.....buông....buông cô mau buông tôi ra....
Nghe được tiếng kêu đau đớn của La Thành, đột nhiên Mạnh An Nhi và Lôi Lạc Thần bật cười.
Hai người bất ngờ nhìn đối phương, chạm phải ánh mắt mang theo tình cảm của anh, Mạnh An Nhi ngại ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, nụ cười trên khoé môi cô đông cứng.
Lôi Lạc Thần không biết vì sao An Nhi lại ghét mình như vậy, đã lâu anh không nhìn thấy cô cười thoải mái như bây giờ.
Suy nghĩ này khiến trái tim anh cảm giác nao nao, anh nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.
Lôi Lạc Tuyết buông tay La Thành ra, cô dùng sức hắt anh về phía sau lạnh giọng nói.
- Lần sau còn dám động vào người tôi, tôi sẽ phế tay anh.
Lôi Lạc Tuyết nói xong nắm tay Mạnh An Nhi rời đi.
La Thành kinh ngạc với phản ứng bất thường của cô, ánh mắt của cô gái thật đáng sợ khi cô ấy nói ra những lời này.
La Thành trợn mắt nhìn Lôi Lạc Thần lúc này vẫn đứng đó nhìn anh.
- Lạc Thần, cậu đừng quá đắc ý tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!
Thật ra La Thành biết Lôi Lạc Thần có tình cảm với Storm, ai bảo anh cứng miệng không chịu thừa nhận.
Nếu đã như vậy thì hãy cạnh tranh công bằng.
Lôi Lạc Thần bước tới vỗ vỗ lên vai của La Thành, khiến anh đau đớn kêu lên.
- Ây....ây.... cậu nhẹ tay một chút...đau đó.
Lôi Lạc Thần nhìn thẳng vào mắt anh.
- Chúc cậu may mắn.
Nói xong anh bước theo An Nhi và Lạc Tuyết.
Thật ra Lạc Thần vẫn chưa biết cảm giác khó chịu trong lòng mình không phải vì An Nhi ghét anh, mà là vì cử chỉ thân mật của La Thành và cô.
Nói cho chính xác, là anh đang ghen..........
Vừa rồi ở bên ngoài có rất nhiều người nhìn anh, vào trong quán cafe cũng vậy.
Suy nghĩ mãi cũng không có đáp án, anh đành để nó sang một bên nhìn Storm nói.
- Đại Tá vừa mới bang lệnh xuống, sau khi nghỉ phép xong đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) phải ra đảo hoang để thao luyện một tuần.
Mạnh An Nhi kinh ngạc, cặp mắt thờ ơ đột nhiên tỏa sáng, cô nâng mặt nhìn thẳng vào gương mặt điển trai thân thiện của La Thành.
- Tại sao phải ra đảo hoang?
Diễn tập tại một nơi hoang vu không có người ở chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Chưa nói đến việc không có điện và tín hiệu, còn có những con rắn kít trên đảo, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến tôi cảm giác bất an.
Những thứ nói trên chỉ là cái cớ, cô biết Lôi gia có rất nhiều kẻ thù nếu để họ biết Lạc Thần đi đến một nơi hoang vu như vậy, chỉ e là họ sẽ cho người mai phục để ám sát anh.
La Thành nghe Mạnh An Nhi nói vậy, liền giải thích.
- Cô đừng lo cứ nửa năm chúng tôi sẽ đến hoang đảo tập luyện một lần, chắc có lẽ Đại Tá muốn chúng ta chuẩn bị tốt cho lần nhiệm vụ, bảo vệ mấy nhà lãnh tụ trong hội nghị thượng đỉnh ASEAN nên mới ra lệnh cho chúng ta đến đảo Daro sớm hơn dự định.
Nghe La Thành nói cô mới hiểu, Storm trầm mặc một chút rồi nói với giọng khẳng định.
- Có phải Đại Tá muốn tôi cùng bọn họ đi đến đảo Daro diễn tập không?
Ánh mắt của Storm lúc này đã không còn nhìn về phía La Thành, mà chuyển lên cái đồng hồ đeo trên cổ tay.
La Thành nhìn Storm gật đầu, trong lòng càng lúc càng thưởng thức cô hơn.
Không ngờ người đã đẹp còn thông minh nữa, anh nhất định phải theo đuổi cô cho bằng được.
- Không sai, Đại Tá nói xem như lần này giúp cô chuẩn bị tinh thần để đối đầu với bọn khủng bố.
La Thành vừa nói xong, Storm lập tức đứng lên nhìn anh lạnh lùng nói.
- Mười phút đã qua, tôi có chuyện nên đi trước.
Storm nói xong xoay người lại rời đi, nhưng thật không ngờ lúc này cô nhân viên phục vụ trên tay cầm một khay thức ăn từ đâu xuất hiện trước mặt cô.
La Thành nhìn thấy, bàn tay rộng lớn vươn tới kéo Storm sang một bên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, La Thành ôm gọn Storm vào lòng tránh cho cô nhân viên phục vụ đụng vào người Storm.
Thật trùng họp vào giờ phút này Lạc Thần và Lạc Tuyết mới vừa đi mua sắm xong, Lạc Tuyết cảm thấy mệt nên muốn vào trong quán cafe ngồi nghỉ chân.
Vừa bước vào cửa hai người nhìn thấy một người đàn ông ở nơi công cộng hiên ngang ôm một cô gái vào lòng.
Lạc Thần nhìn ra người đàn ông đó chính là La Thành, còn về phần cô gái kia anh không nhìn thấy mặt.
Cô gái sở hữu dáng người thon thả quyến rũ, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy cô gái này rất quen.
Đột nhiên giọng nói lễ phép của nhân viên phục vụ vang lên, kéo về suy nghĩ của anh.
- Xin mời quý khách đi hướng này.
Lạc Tuyết đi theo nhân viên phục vụ vào trong, anh cũng cất bước chậm rãi theo sau.
Vừa đi anh vừa nghĩ, La Thành thật phong lưu đi đến đâu cũng có phụ nữ bên cạnh.
Đã vậy còn muốn theo đuổi An Nhi.
Trong lúc này đột nhiên cô gái xoay người lại đẩy La Thành ra, sắc mặt của Lôi Lạc Thần từ trắng chuyển sang xanh, khi anh nhìn thấy cô gái ở trong lòng La Thành chính là Mạnh An Nhi.
Nhìn thấy An Nhi thản nhiên để La Thành ôm ấp, máu trong người anh sôi lên sùng sục.
Hai tay đang ở trong túi quần tay bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.
Lạc Tuyết đi bên cạnh cảm giác sống lưng truyền đến một cơn lạnh vô hình, cô ngước mắt lên nhìn anh hai, nhìn thấy Lôi Lạc Thần thần sắc băng lãnh ánh mắt phát ra tia lửa.
Lạc Tuyết không hiểu vì sao anh hai lại giận đến như vậy, tà khí tỏa ra từ trên người anh khiến mấy vị khách ngồi bên cạnh hoảng sợ trong lòng.
Lạc Tuyết nhìn theo ánh mắt sắc lạnh của anh hai, lúc này cô mới nhận ra, cô gái kia chính là Mạnh An Nhi.
Lạc Tuyết mặc kệ nhân viên phục vụ, vui mừng bước nhanh tới bên cạnh Mạnh An Nhi và La Thành.
Giọng nói ngọt ngào của Lạc Tuyết vang lên.
- Chị An Nhi.
Mạnh An Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh quen thuộc kia.
Đập vào mắt cô chính là một cô gái trẻ, cô sở hữu thân hình mảnh mai mái tóc màu đen óng ánh dài đến thắt lưng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lùng không khác gì với dì Trình Lam.
Nhìn thấy Lạc Tuyết, Mạnh An Nhi liền biết Lạc Thần đang ở quanh đây.
Cô đảo mắt một vòng, bắt gặp người nào đó đứng cách họ không xa, nhìn thấy sắc mặt u ám của anh trong lòng cô nghĩ chắc có lẽ anh không muốn gặp mặt cô.
Cô dời tầm mắt thất vọng của mình khỏi người anh, nhìn vào Lạc Tuyết.
La Thành nhìn theo ánh mắt của Storm, anh nhìn thấy Lôi Lạc Thần.
Chẳng phải Lôi Lạc Thần nói anh không thích Storm sao?
Sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt khó coi như vậy?
Mạnh An Nhi cảm thấy bầu không khí trong quán cafe vì sự xuất hiện của Lạc Thần trở nên ngộp ngạt, cô nhìn Lạc Tuyết nói sang chuyện khác.
- Lạc Tuyết đã lâu không gặp em.
Lôi Lạc Tuyết gật nhẹ đầu, cô liếc người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, cô cảm thấy chán ghét trong lòng.
Từ nhỏ Lạc Tuyết cho rằng, chị An Nhi thuộc về anh hai, nên bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh Mạnh An Nhi sẽ lập tức trở thành kẻ địch của cô.
Lôi Lạc Tuyết vươn tay nắm lấy tay Mạnh An Nhi kéo cô đi.
La Thành nhìn thấy sắc mặt không tình nguyện của Storm, anh liền nghĩ cô không muốn đi.
Trong đầu nghĩ vậy tay La Thành đã vươn tới vịn vai của Lạc Tuyết, muốn giữ cô lại.
Trong lòng Lạc Tuyết hiện lên cảm giác kinh tởm chưa từng có, từ nhỏ đến lớn ai quen biết cô đều biết, cô ghét nhất là người khác chạm vào người mình.
Theo phản ứng tự nhiên Lạc Tuyết dùng tay chụp lấy bàn tay dơ bẩn của La Thành đang đặt trên vai mình, cô dùng sức xoay người ba trăm sáu mươi độ bẻ quặp cánh tay của La Thành về phía sau, khiến anh đau đớn kêu lên.
- Ahhhhhhhhhhhhh.....buông....buông cô mau buông tôi ra....
Nghe được tiếng kêu đau đớn của La Thành, đột nhiên Mạnh An Nhi và Lôi Lạc Thần bật cười.
Hai người bất ngờ nhìn đối phương, chạm phải ánh mắt mang theo tình cảm của anh, Mạnh An Nhi ngại ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, nụ cười trên khoé môi cô đông cứng.
Lôi Lạc Thần không biết vì sao An Nhi lại ghét mình như vậy, đã lâu anh không nhìn thấy cô cười thoải mái như bây giờ.
Suy nghĩ này khiến trái tim anh cảm giác nao nao, anh nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.
Lôi Lạc Tuyết buông tay La Thành ra, cô dùng sức hắt anh về phía sau lạnh giọng nói.
- Lần sau còn dám động vào người tôi, tôi sẽ phế tay anh.
Lôi Lạc Tuyết nói xong nắm tay Mạnh An Nhi rời đi.
La Thành kinh ngạc với phản ứng bất thường của cô, ánh mắt của cô gái thật đáng sợ khi cô ấy nói ra những lời này.
La Thành trợn mắt nhìn Lôi Lạc Thần lúc này vẫn đứng đó nhìn anh.
- Lạc Thần, cậu đừng quá đắc ý tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!
Thật ra La Thành biết Lôi Lạc Thần có tình cảm với Storm, ai bảo anh cứng miệng không chịu thừa nhận.
Nếu đã như vậy thì hãy cạnh tranh công bằng.
Lôi Lạc Thần bước tới vỗ vỗ lên vai của La Thành, khiến anh đau đớn kêu lên.
- Ây....ây.... cậu nhẹ tay một chút...đau đó.
Lôi Lạc Thần nhìn thẳng vào mắt anh.
- Chúc cậu may mắn.
Nói xong anh bước theo An Nhi và Lạc Tuyết.
Thật ra Lạc Thần vẫn chưa biết cảm giác khó chịu trong lòng mình không phải vì An Nhi ghét anh, mà là vì cử chỉ thân mật của La Thành và cô.
Nói cho chính xác, là anh đang ghen..........
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134