Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia
Chương 122: Ngoại truyện tiệc đầy tháng của Tần Gia Nghiêm
Hôm nay không chỉ tứ đại tài phiệt cùng vợ con bay từ Thành Phố S đến Italy, ngay cả Thiết An Minh cũng từ New York bay sang để dự buổi tiệc đầy tháng con trai của Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi.
Vừa bước xuống chiếc máy bay tư nhân tại phi trường Catania International Airport lớn nhất tại Sicily Italy, đã có một đoàn xe Jeep màu đen đậu sẵn dưới chân máy bay để tiếp đón những vị khách mời đặc biệt này.
Thuộc hạ của Tần Gia Uy trên người mặc âu phục màu đen áo sơ mi trắng mang kính râm, cung kính hộ tống mọi người đến biệt thự Tần gia.
Vừa tiến vào phạm vi của toà lâu đài màu trắng nguy nga, tọa lạc ngay bên cạnh bờ biển, cảnh tượng kỳ diệu với ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống mặt nước phải chiếu lại màu xanh biếc làm người ta nhìn vào cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng, nhưng thật đáng tiếc quang cảnh tuyệt đẹp này đã bị không khí căng thẳng bên trong cánh cổng màu trắng của toà biệt thự phá hỏng, vì sự phòng vệ chặt chẽ đến nổi một con ruồi cũng khó mà bay lọt.
Cứ cách mười phút một đám thuộc hạ của Tần Gia Uy trên tay cầm những khẩu súng trường tấn công tối tâm nhất, bước đi thận trọng giám sát hoàn cảnh xung quanh toà lâu đài.
Xe dừng lại trước cửa chính của Tần gia, Tần Gia Vỹ đứng uy nghiêm trước cửa chào đón mọi người.
Người bước xuống xe đầu tiên chính là Lôi Lạc Thiên, một tay bế Lôi Lạc Tuyết lúc này đã ba tuổi, một tay ôm Trình Lam vào lòng.
Dáng vẻ của Lôi Lạc Thiên lúc nào cũng như vậy, vẫn uy nghiêm như ngày nào, tuy bây giờ anh không nhúng tay vào hắc đạo nhưng khí thế của một thủ lĩnh luôn tiềm ẩn trên người anh.
Cậu bé Lôi Lạc Thần thản nhiên bước xuống từ ghế phụ, cậu bé 9 tuổi nhìn giống Lôi Lạc Thiên y như đúc.
Nét mặt đẹp trai ánh mắt lạnh lùng có phần bá đạo y như Trình Lam.
Bước xuống từ chiếc xe thứ nhì chính là Mạnh Hùng, anh thong thả ôm Kiều Nhi vào lòng nét mặt nguy hiểm giờ chỉ còn sự ấm áp của một người cha khi anh ở bên cạnh Mạnh An Nhi cô công chúa 6 tuổi và cậu bé nghịch ngợm y như Kiều Nhi, Mạnh An Phong đã tròn 3 tuổi nhưng Kiều Nhi thật yêu thương cậu bé, cô thường nói An Phong được truyền lại tất cả gien ưu tú của Mạnh Hùng, cũng vì vậy cô đặc biệt nguôn chiều An Phong.
Tên thuộc hạ mặc trên người âu phục màu đen, cung kính mở cửa cửa chiếc xe thứ ba ra, một đôi giày da bóng loáng cùng với đôi chân cường tráng của Nam Liệt bước xuống, trên tay anh bế Nam Hàn Băng, tiểu bảo bối của Nam Liệt, cũng là khắc tinh của anh.
Hàn Mạc cùng với Nam Cường bước sau anh, cô cũng như xưa khí thế mạnh mẽ của một thủ lĩnh không hề suy giảm, dù cô đã là mẹ của hai con.
Hàn Mạc thật nghiêm khắc với Nam Cường, mặc dù Nam Cường chỉ là một cậu bé bốn tuổi nhưng cô chưa hề lơ là với việc dậy dỗ con trai.
Lúc nào bên cạnh Nam Cường cũng được Lãnh Dương và Lãnh Tuấn theo bảo vệ, Lãnh Đương và Lãnh Tuấn không chỉ đảm nhiệm sự an toàn của Nam Cường, họ kiêm luôn chức trách dạy dỗ cậu bé võ thuật và cách sử dụng vũ khí.
Chiếc xe cuối cùng được đích thân Tần Gia Vỹ mở cửa để nghinh đón đệ nhất thiên kim hắc đạo Tần Gia Duyên và Tràn Hạo.
Trên tay mỗi người bế một đứa bé, Tràn Gia Thảo Mi tuy còn nhỏ nhưng lúc nào cô bé cũng đòi ba, Gia Duyên bế Tràn Gia Tuấn, chắc có lẽ như người ta thường nói mẹ lúc nào cũng thương con trai, ba thì yêu con gái.
Đối với Tràn Hạo và Gia Duyên hai tiểu bảo bối sông sinh này là tính mạng của hai người.
"Anh ba."
Gia Duyên nhìn thấy Tần Gia Vỹ liền vui mừng gọi anh, cô đưa tiểu bảo bối trong tay mình lại cho Châu Ân bế liền lao vào lòng ngực ấm áp của anh ba,
từ lúc Tần Gia Uy bị thương đưa về Thành Phố S chữa trị tới bây giờ, cũng đã một năm họ không gặp mặt.
"Gia Duyên ngoan, em đã làm mẹ không nên nhõng nhẽo như vậy."
Tần Gia Vỹ ôm Gia Duyên vào lòng nói với giọng yêu thương, Gia Duyên nghe anh nói vậy liền giận dữ xô Tần Gia Vỹ ra.
"Anh ba, anh thật xấu!
Có vợ rồi nên quên cả đứa em gái này."
Gia Duyên xoay người lại bước tới bên cạnh Tràn Hạo, tỏ ra không quan tâm đến Tần Gia Vỹ nữa.
"Gia Vỹ, cậu bị Gia Duyên liệt kê vào phần tử sợ vợ rồi đấy."
Mạnh Hùng nhìn Tần Gia Vỹ nói với giọng đùa bỡn, ai nấy đều biết cô tư nhà họ Tần không thể chọc giận.
Lúc này Thiết An Lâm từ trong biệt thự bước ra ngoài, cô mang cái bụng bầu lớn bước nhanh tới bên cạnh Tần Gia Vỹ.
"An Lâm, em đi từ từ thôi cẩn thận vấp ngã."
Tần Gia Vỹ lo lắng nói, Thiết An Lâm là như vậy đó, dù là đang mang thai cô vẫn như lúc trước, hành động nhanh nhẹn của một cảnh sát đã ân sâu vào tiềm thức của cô.
"Gia Duyên, chị là An Lâm."
Thiết An Lâm nhìn Gia Duyên giới thiệu bản thân mình, Gia Duyên không nói gì ánh mắt sắc bén quan sát Thiết An Lâm từ trên xuống dưới.
Trong lòng Tần Gia Vỹ thật ảo não, anh đã chứng kiến cảnh Gia Duyên ghen tuông, không chấp nhận chị dâu.
Một lúc sau đột nhiên Gia Duyên nở một nụ cười rạng rỡ, bước đến bên cạnh Thiết An Lâm.
"Chị dâu, em đã nghe qua về tình sử của chị và anh ba.
Sau này nếu anh ấy có bắt nạt chị, chị nhớ nói với em, em sẽ giúp chị trừng phạt anh ấy."
Nghe Gia Duyên nói vậy Tần Gia Vỹ liền thở phào nhẹ nhõm, Tràn Hạo thật hài lòng với biểu hiện của Gia Duyên.
Trong lòng anh nghĩ sau khi sinh con, Gia Duyên đã trở nên trưởng thành thấu tình đạt lý hơn.
Sau khi hàn quyên một lúc mọi người được Tần Gia Vỹ đưa vào trong đại sảnh.
Đột nhiên Tần Gia Vỹ không thấy Thiết An Lâm đâu, anh liền quay đầu lại tìm cô. Đập vào mắt anh chính là một Thiết An Lâm với nét mặt khẩn trương cứ cách vài giây cô lại nhìn vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay mình.
Sau khi Tần Gia Vỹ an tọa mọi người, anh liền sải bước đến bên cạnh Thiết An Lâm.
"An Lâm, em đang đợi ai vậy?"
Thiết An Lâm ngước cặp mắt băn khoăn của mình lên, nhìn anh nói với giọng lo lắng.
"Gia Vỹ, có khi nào anh hai vì không chấp nhận chuyện của mình, nên sẽ không đến dự buổi tiệc ngày hôm nay?."
Trong lòng Thiết An Lâm thật lo lắng, cô sợ Thiết An Minh không đồng ý việc hai người cưới nhau.
"Em ngốc, anh hai sẽ không phản đối đâu."
Tần Gia Vỹ yêu thương vuốt ve mái tóc dài của Thiết An Lâm nói với giọng trấn an, anh vừa dứt câu Thiết An Minh đã từ ngòai cửa chính bước vào.
Thiết An Lâm kinh ngạc mở to mắt khi cô nhìn thấy Thiết An Minh, cô ngỡ ngàng không phải vì sự xuất hiện của Thiết An Minh, mà là vì người bước đi tay trong tay với anh.
Từ lúc nào anh hai có người yêu, sao cô chưa từng nghe anh ấy nhắc qua.
Vừa bước xuống chiếc máy bay tư nhân tại phi trường Catania International Airport lớn nhất tại Sicily Italy, đã có một đoàn xe Jeep màu đen đậu sẵn dưới chân máy bay để tiếp đón những vị khách mời đặc biệt này.
Thuộc hạ của Tần Gia Uy trên người mặc âu phục màu đen áo sơ mi trắng mang kính râm, cung kính hộ tống mọi người đến biệt thự Tần gia.
Vừa tiến vào phạm vi của toà lâu đài màu trắng nguy nga, tọa lạc ngay bên cạnh bờ biển, cảnh tượng kỳ diệu với ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống mặt nước phải chiếu lại màu xanh biếc làm người ta nhìn vào cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng, nhưng thật đáng tiếc quang cảnh tuyệt đẹp này đã bị không khí căng thẳng bên trong cánh cổng màu trắng của toà biệt thự phá hỏng, vì sự phòng vệ chặt chẽ đến nổi một con ruồi cũng khó mà bay lọt.
Cứ cách mười phút một đám thuộc hạ của Tần Gia Uy trên tay cầm những khẩu súng trường tấn công tối tâm nhất, bước đi thận trọng giám sát hoàn cảnh xung quanh toà lâu đài.
Xe dừng lại trước cửa chính của Tần gia, Tần Gia Vỹ đứng uy nghiêm trước cửa chào đón mọi người.
Người bước xuống xe đầu tiên chính là Lôi Lạc Thiên, một tay bế Lôi Lạc Tuyết lúc này đã ba tuổi, một tay ôm Trình Lam vào lòng.
Dáng vẻ của Lôi Lạc Thiên lúc nào cũng như vậy, vẫn uy nghiêm như ngày nào, tuy bây giờ anh không nhúng tay vào hắc đạo nhưng khí thế của một thủ lĩnh luôn tiềm ẩn trên người anh.
Cậu bé Lôi Lạc Thần thản nhiên bước xuống từ ghế phụ, cậu bé 9 tuổi nhìn giống Lôi Lạc Thiên y như đúc.
Nét mặt đẹp trai ánh mắt lạnh lùng có phần bá đạo y như Trình Lam.
Bước xuống từ chiếc xe thứ nhì chính là Mạnh Hùng, anh thong thả ôm Kiều Nhi vào lòng nét mặt nguy hiểm giờ chỉ còn sự ấm áp của một người cha khi anh ở bên cạnh Mạnh An Nhi cô công chúa 6 tuổi và cậu bé nghịch ngợm y như Kiều Nhi, Mạnh An Phong đã tròn 3 tuổi nhưng Kiều Nhi thật yêu thương cậu bé, cô thường nói An Phong được truyền lại tất cả gien ưu tú của Mạnh Hùng, cũng vì vậy cô đặc biệt nguôn chiều An Phong.
Tên thuộc hạ mặc trên người âu phục màu đen, cung kính mở cửa cửa chiếc xe thứ ba ra, một đôi giày da bóng loáng cùng với đôi chân cường tráng của Nam Liệt bước xuống, trên tay anh bế Nam Hàn Băng, tiểu bảo bối của Nam Liệt, cũng là khắc tinh của anh.
Hàn Mạc cùng với Nam Cường bước sau anh, cô cũng như xưa khí thế mạnh mẽ của một thủ lĩnh không hề suy giảm, dù cô đã là mẹ của hai con.
Hàn Mạc thật nghiêm khắc với Nam Cường, mặc dù Nam Cường chỉ là một cậu bé bốn tuổi nhưng cô chưa hề lơ là với việc dậy dỗ con trai.
Lúc nào bên cạnh Nam Cường cũng được Lãnh Dương và Lãnh Tuấn theo bảo vệ, Lãnh Đương và Lãnh Tuấn không chỉ đảm nhiệm sự an toàn của Nam Cường, họ kiêm luôn chức trách dạy dỗ cậu bé võ thuật và cách sử dụng vũ khí.
Chiếc xe cuối cùng được đích thân Tần Gia Vỹ mở cửa để nghinh đón đệ nhất thiên kim hắc đạo Tần Gia Duyên và Tràn Hạo.
Trên tay mỗi người bế một đứa bé, Tràn Gia Thảo Mi tuy còn nhỏ nhưng lúc nào cô bé cũng đòi ba, Gia Duyên bế Tràn Gia Tuấn, chắc có lẽ như người ta thường nói mẹ lúc nào cũng thương con trai, ba thì yêu con gái.
Đối với Tràn Hạo và Gia Duyên hai tiểu bảo bối sông sinh này là tính mạng của hai người.
"Anh ba."
Gia Duyên nhìn thấy Tần Gia Vỹ liền vui mừng gọi anh, cô đưa tiểu bảo bối trong tay mình lại cho Châu Ân bế liền lao vào lòng ngực ấm áp của anh ba,
từ lúc Tần Gia Uy bị thương đưa về Thành Phố S chữa trị tới bây giờ, cũng đã một năm họ không gặp mặt.
"Gia Duyên ngoan, em đã làm mẹ không nên nhõng nhẽo như vậy."
Tần Gia Vỹ ôm Gia Duyên vào lòng nói với giọng yêu thương, Gia Duyên nghe anh nói vậy liền giận dữ xô Tần Gia Vỹ ra.
"Anh ba, anh thật xấu!
Có vợ rồi nên quên cả đứa em gái này."
Gia Duyên xoay người lại bước tới bên cạnh Tràn Hạo, tỏ ra không quan tâm đến Tần Gia Vỹ nữa.
"Gia Vỹ, cậu bị Gia Duyên liệt kê vào phần tử sợ vợ rồi đấy."
Mạnh Hùng nhìn Tần Gia Vỹ nói với giọng đùa bỡn, ai nấy đều biết cô tư nhà họ Tần không thể chọc giận.
Lúc này Thiết An Lâm từ trong biệt thự bước ra ngoài, cô mang cái bụng bầu lớn bước nhanh tới bên cạnh Tần Gia Vỹ.
"An Lâm, em đi từ từ thôi cẩn thận vấp ngã."
Tần Gia Vỹ lo lắng nói, Thiết An Lâm là như vậy đó, dù là đang mang thai cô vẫn như lúc trước, hành động nhanh nhẹn của một cảnh sát đã ân sâu vào tiềm thức của cô.
"Gia Duyên, chị là An Lâm."
Thiết An Lâm nhìn Gia Duyên giới thiệu bản thân mình, Gia Duyên không nói gì ánh mắt sắc bén quan sát Thiết An Lâm từ trên xuống dưới.
Trong lòng Tần Gia Vỹ thật ảo não, anh đã chứng kiến cảnh Gia Duyên ghen tuông, không chấp nhận chị dâu.
Một lúc sau đột nhiên Gia Duyên nở một nụ cười rạng rỡ, bước đến bên cạnh Thiết An Lâm.
"Chị dâu, em đã nghe qua về tình sử của chị và anh ba.
Sau này nếu anh ấy có bắt nạt chị, chị nhớ nói với em, em sẽ giúp chị trừng phạt anh ấy."
Nghe Gia Duyên nói vậy Tần Gia Vỹ liền thở phào nhẹ nhõm, Tràn Hạo thật hài lòng với biểu hiện của Gia Duyên.
Trong lòng anh nghĩ sau khi sinh con, Gia Duyên đã trở nên trưởng thành thấu tình đạt lý hơn.
Sau khi hàn quyên một lúc mọi người được Tần Gia Vỹ đưa vào trong đại sảnh.
Đột nhiên Tần Gia Vỹ không thấy Thiết An Lâm đâu, anh liền quay đầu lại tìm cô. Đập vào mắt anh chính là một Thiết An Lâm với nét mặt khẩn trương cứ cách vài giây cô lại nhìn vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay mình.
Sau khi Tần Gia Vỹ an tọa mọi người, anh liền sải bước đến bên cạnh Thiết An Lâm.
"An Lâm, em đang đợi ai vậy?"
Thiết An Lâm ngước cặp mắt băn khoăn của mình lên, nhìn anh nói với giọng lo lắng.
"Gia Vỹ, có khi nào anh hai vì không chấp nhận chuyện của mình, nên sẽ không đến dự buổi tiệc ngày hôm nay?."
Trong lòng Thiết An Lâm thật lo lắng, cô sợ Thiết An Minh không đồng ý việc hai người cưới nhau.
"Em ngốc, anh hai sẽ không phản đối đâu."
Tần Gia Vỹ yêu thương vuốt ve mái tóc dài của Thiết An Lâm nói với giọng trấn an, anh vừa dứt câu Thiết An Minh đã từ ngòai cửa chính bước vào.
Thiết An Lâm kinh ngạc mở to mắt khi cô nhìn thấy Thiết An Minh, cô ngỡ ngàng không phải vì sự xuất hiện của Thiết An Minh, mà là vì người bước đi tay trong tay với anh.
Từ lúc nào anh hai có người yêu, sao cô chưa từng nghe anh ấy nhắc qua.
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134