Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 47: Tranh thủ tình cảm
Editor: White Silk-Hazye
Beta: Thu Lệ
"Triển gia, một thời gian ngắn không gặp, liền ngay cả tiểu nữ cũng quên mất rồi sao? Gia như vậy khiến cho người ta rất đau lòng nha."
Như Mộng vẫn mặc một bộ váy màu trắng như trước, đẹp như một đóa hoa, nhưng lần này có sự khác biệt lớn hơn so với lần trước, trở nên quyến rũ hơn. Khi lần đầu tiên cô ta mắt cao hơn đầu(kiêu ngạo) đến Diễm bang, đặc biệt là đối với Triển Thất rất không thân thiện, cả hai người còn kết mối thù lớn với nhau. Theo như tính cách của cô ta thì sẽ không dễ dàng buông tha trả thù cô được, nhưng bây giờ nhìn thấy Triển Thất lại biểu hiện giống như cả hai người là bạn bè lâu năm vậy.
Đối với sự thay đổi của Như Mộng Triển Thất không có gì để nói, chỉ là câu nói mị hoặc đến tận xương kia của Như Mộng khi ở trước mặt "Triển gia" lại có thể mị làm cho hai người Long Mai và Tiễn Kì mọc đầy gai. Một nữ nhân như vậy, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì.
"Đây không phải là thiên kim của Huyền Vũ môn, tiểu thư Như Mộng sao, hôm nay ngọn gió nào thổi cô đến đây vậy, Diễm bang nho nhỏ này của chúng tôi không đủ khả năng đón tiếp một vị đại tôn thần như cô đâu."
"Triển gia, ngài còn chưa tha lỗi cho người ta sao, lần trước đều do hai nhỏ tiện nhân Tiểu Liên và Tiểu Thúy hãm hại tôi đó. Nếu không làm sao có thể đụng đến ngài chứ, trong lòng người ta rất kính trọng ngài."
Triển Thất nhìn Như Mộng, đây có phải thật sự là người cao ngạo lần trước, cô tiểu thư bốc đồng điêu ngoa. Cô ta cho cô cảm giác giống như là đang đi vào kỹ viện vậy.
"Khụ khụ."
Triển Thất nghi ngờ nhíu nhíu mày, lúc này liền truyền đến hai tiếng ho khan. Triển Thất nhìn sang, là một ả nha hoàn đứng hầu ở bên cạnh Như Mộng, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng dấp rất bình thường, có điều là Triển Thất biết, sắc mặt ả đang biến sắc. Như Mộng nghe tiếng ho khan này lập tức xoay người đứng lên ra vẻ như một hoàng hoa đại khuê nữ.
"Triển gia, lần này tôi đến đây là để tìm Văn Nhân Bang chủ, muốn nói với anh ấy một chút về vấn đề hợp tác ở lần gặp mặt này, không biết bây giờ Văn Nhân Bang chủ đang ở đâu vậy?"
"Bây giờ anh ta đã đi ra ngoài làm việc, cô ở lại đây trước đi, Trương Khuê, đến đây sắp xếp chỗ ở cho Như Mộng cô nương, đưa đến căn phòng lần trước đi."
Triển Thất không muốn tiếp tục nhìn bộ mặt giả dối này của cô ta nữa, dặn dò một tiếng rồi bị mang đi khỏi. Thật ra thì cô biết Văn Nhân Mạc ở đâu, chỉ là không thích Như Mộng đi tìm anh mà thôi.
Như Mộng nháy mắt với Triển Thất, sau đó lắc lư đi ra ngoài. Nhưng cô ta vừa mới đi đến giữa phòng kia một lúc, tất cả nỗi uất ức nhục nhã lại dâng lên trong lòng cô ta, sau đó chắc chắn không có ai ở xung quanh, hung hăng ném đổ những đồ vật bên trong phòng xuống đất.
"Đồ đáng chết, lại dám mặt nặng mặt nhẹ với tôi, đều là chủ ý của cô mà ra, không phải nói là đàn ông đều không chịu được sức quyến rũ của tôi sao? Tại sao anh ta một chút cũng không có phản ứng? Lần trước con nhỏ Tiểu Liên kia còn làm anh ta say mê mà."
Như Mộng vừa đập đồ, vừa hướng về phía cô gái bên cạnh mà mắng.
"Không nên so đo với loại người như vậy, không được quên, mục đích chuyến đi này của tiểu thư là Văn Nhân Mạc, nhất định phải nhịn, ngàn vạn lần không thể bởi vì loại người này mà làm hao phí công sức được."
"Hừ, hi vọng phương pháp cô nói có hiệu quả, nếu không, vĩnh viễn cô cũng đừng hòng có được trái tim của anh họ.”
Như Mộng quay lại phía sau nói một câu rồi quay trở về phòng giận dỗi, đồng thời ở trong lòng mắng to: "Chỉ là một kỹ nữ, xinh đẹp một chút, biết quyến rũ đàn ông thì có lợi ích gì chứ. Xuất thân thấp kém như vậy, anh họ làm sao có thể thích cô, nếu không phải bởi vì cô còn có chỗ để lợi dụng, thì cô có tư cách gì đứng ở bên cạnh của tôi..."
"Thất Thất, cô gái kia là ai vậy, sao ghê tởm như thế, nhìn giống như chị Diêu(Ý nói là gái kỹ viện)."
Tiễn Kì muốn ở bên cạnh lôi kéo và phát triển quan hệ với Triển Thất, trực tiếp sửa lại cách xưng hô, bởi vì cô vừa phát hiện ánh mắt của Nam Cung Ngọc nhìn về Triển Thất bắt đầu có sự thay đổi rồi.
"Cô ta là em họ của Huyền Vũ môn ở bến Thượng Hải, về sau có nhìn thấy cô ta thì nên tránh xa ra một chút, cô gái này chính là một con chó điên, luôn thích đi cắn bậy khắp nơi.”
Triển Thất sợ Tiễn Kì kích động đi trêu chọc Nam Cung Như Mộng, dù sao đi nữa, với thân phận của cô ta, Tiễn bang làm sao có thể đánh thắng được Huyền Vũ môn.
"Tốt lắm, không nhắc đến cô ta nữa, Thất Thất chúng ta đi chơi được không."
Mấy ngày hôm nay dù sao Triển Thất cũng không có chuyện gì để làm, mỗi ngày đều bị Tiễn Kì và Long Mai kéo đi khắp nơi, hôm nay cũng như vậy không còn cách nào, cho nên cả đám quyết định ra sau núi đi săn thú. Diễm bang thực ra là Hắc Phong trại, được xây ở trên một ngọn núi, trên đó có rất nhiều dã thú, giống như một khu săn bắn thiên nhiên, các huynh đệ trong bang thường hay tổ chức đi săn thú.
"Chúng ta đấu như thế này đi, người nào săn được ít thú hơn, thì buổi tối phải nướng thịt cho mọi người ăn, tôi sẽ làm trọng tài."
Long Mai vừa lên đến núi liền ra đề nghị, bởi vì nguyên do bị trúng độc, thân thể yếu đuối không học qua công phu nào. Dù là săn thú thì cô cũng chắc chắn là sẽ thua rồi, cho nên xung phong làm trọng tài.
"Tôi đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
"Tôi không có ý kiến."
Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên cũng đi theo, một là muốn bảo vệ Triển Thất, hai là muốn đến gần cô một chút, ở chung một chỗ với cô.
"Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, tôi cũng đồng ý, lấy thời gian quy định là bốn tiếng, khu vực chính là sau núi, có điều mọi người nhất định phải chú ý an toàn."
"Được."
Mọi người thoả thuận xong điều kiện thì bắt đầu đi săn thú, nhưng Triển Thất vừa chuẩn bị đi thì bị Long Mai kéo lại.
"Thất Thất, tôi có chút khó chịu, anh có thể đỡ tôi ngồi xuống không?"
"Có phải thuốc giải có phản ứng không tốt hay không, đưa tay ra cho tôi bắt mạch xem một chút."
Gần đây Triển Thất đi theo Văn Nhân Mạc học được một ít về Trung Y, cô vốn dĩ thông minh, hơn nữa hiểu biết về y thuật, đối với các huyệt vị trên cơ thể con người cũng quen thuộc, nên tiến bộ rất nhanh. Ngay cả Văn Nhân Mạc luôn thích châm chọc cô cũng khen cô là một bác sĩ thiên tài.
Long Mai nhìn Triển Thất cẩn thận kiểm tra, trong lòng có chút áy náy, cô và Tiễn Kì đã bàn bạc kĩ rồi, cô sẽ là người lôi kéo Triển Thất, để buổi tối anh sẽ nướng thịt cho bọn họ ăn. Chỉ là hai người nghĩ Triển Thất chắc chắn sẽ không biết được, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội mà chiếm lấy chỗ tốt.
Triển Thất cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện thân thể Long Mai rất khoẻ mạnh, độc tố đã giảm đi rất nhiều. Nhưng cô ấy trúng độc quá sâu muốn hoàn toàn trị tận gốc còn cần một thời gian ngắn nữa. Nhìn ánh mắt lảng tránh của Long Mai, Triển Thất liền hiểu được là có chuyện gì xảy ra, nếu bọn họ muốn thắng thì cứ để bọn họ thắng là được, nhanh chóng đi bộ trong rừng với Long Mai.
Đến buổi trưa Văn Nhân Mạc muốn tìm Triển Thất đi ăn cơm, thì được báo là cô đã đi săn, vừa hay những chuyện gần đây anh đều sắp xếp ổn thỏa đâu vào đó rồi, cũng đi đến sau núi.
"Thất Thất, tôi bắt được hai con thỏ, ba con gà rừng."
"Chủ tử, tôi bắt được sáu con thỏ, bảy con gà rừng."
"Tôi bắt được ba con thỏ, một con gà rừng, còn có một con sơn dương."
Qua bốn tiếng đồng hồ mọi người đều tự động quay trở lại khoe ra thành quả với Triển Thất, Nam Cung Ngọc nhiều nhất. Chỉ có Diêm Xuyên là cường hãn nhất, săn thú mà không cần lấy tên bắn, trực tiếp dùng tay săn thú, ngay cả loài sơn dương chạy rất nhanh cũng không nhanh bằng anh được.
Triển Thất luôn đi chung với Long Mai, nên không có đi săn, chỉ có một con lợn rừng không sợ chết chạy đến thì đã bị cô xử lý thôi.
"Chủ tử, tôi bắt được nhiều như vậy thì có được thưởng cái gì không."
Nam Cung Ngọc nhìn xuống thấy thành quả của anh là nhiều nhất, liền chạy đến bên Triển Thất đòi phần thưởng, một khuôn mặt yêu nghiệt, ánh mắt cầu xin làm cho Triển Thất không thể từ chối được.
"Nói đi, cậu muốn cái gì."
"Hôn tôi một cái như thế nào."
Nam Cung Ngọc vừa nói vừa đưa khuôn mặt sát lại Triển Thất, chờ cô hôn, nhưng mà mặt vừa đưa đến một nửa thì bị một cước đá bay ra ngoài.
"Hai người đàn ông làm vậy thì thành ra cái gì."
Văn Nhân Mạc mới vừa đi đến sau núi tìm được bọn họ, lại nhìn thấy Nam Cung Ngọc đáng chết kia đang muốn hôn Triển Thất của anh, lập tức một cước đá qua. Mặc dù sử dụng hơi nhiều lực, còn là để đá Nam Cung Ngọc ra ngoài. Trong lòng oán thầm nghĩ: "Lão tử còn chưa có hôn qua, ngươi là cái thá gì." lq'đ
Kết quả cuối cùng là, sau khi Văn Nhân Mạc đến thì mọi người đều bị đuổi đi hết, chỉ còn một mình Triển Thất ở lại.
"Từ nay về sau tránh mấy người đàn ông khác xa một chút."
Những người đó vừa đi, Văn Nhân Mạc liền bày ra khuôn mặt thối nói.
"Tại sao chứ?"
"Bây giờ thân phận của em là đàn ông, sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Triển Thất có chút im lặng nhìn Văn Nhân Mạc, anh ta nói hai người đàn ông ở chung với nhau sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng mà anh ta cũng là đàn ông nha. Mỗi ngày ngoại trừ sờ thì chính là ôm, hiện tại tay còn bị anh ta nắm lấy, lời này thế mà có thể nói đúng lí hợp tình như vậy.
Beta: Thu Lệ
"Triển gia, một thời gian ngắn không gặp, liền ngay cả tiểu nữ cũng quên mất rồi sao? Gia như vậy khiến cho người ta rất đau lòng nha."
Như Mộng vẫn mặc một bộ váy màu trắng như trước, đẹp như một đóa hoa, nhưng lần này có sự khác biệt lớn hơn so với lần trước, trở nên quyến rũ hơn. Khi lần đầu tiên cô ta mắt cao hơn đầu(kiêu ngạo) đến Diễm bang, đặc biệt là đối với Triển Thất rất không thân thiện, cả hai người còn kết mối thù lớn với nhau. Theo như tính cách của cô ta thì sẽ không dễ dàng buông tha trả thù cô được, nhưng bây giờ nhìn thấy Triển Thất lại biểu hiện giống như cả hai người là bạn bè lâu năm vậy.
Đối với sự thay đổi của Như Mộng Triển Thất không có gì để nói, chỉ là câu nói mị hoặc đến tận xương kia của Như Mộng khi ở trước mặt "Triển gia" lại có thể mị làm cho hai người Long Mai và Tiễn Kì mọc đầy gai. Một nữ nhân như vậy, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì.
"Đây không phải là thiên kim của Huyền Vũ môn, tiểu thư Như Mộng sao, hôm nay ngọn gió nào thổi cô đến đây vậy, Diễm bang nho nhỏ này của chúng tôi không đủ khả năng đón tiếp một vị đại tôn thần như cô đâu."
"Triển gia, ngài còn chưa tha lỗi cho người ta sao, lần trước đều do hai nhỏ tiện nhân Tiểu Liên và Tiểu Thúy hãm hại tôi đó. Nếu không làm sao có thể đụng đến ngài chứ, trong lòng người ta rất kính trọng ngài."
Triển Thất nhìn Như Mộng, đây có phải thật sự là người cao ngạo lần trước, cô tiểu thư bốc đồng điêu ngoa. Cô ta cho cô cảm giác giống như là đang đi vào kỹ viện vậy.
"Khụ khụ."
Triển Thất nghi ngờ nhíu nhíu mày, lúc này liền truyền đến hai tiếng ho khan. Triển Thất nhìn sang, là một ả nha hoàn đứng hầu ở bên cạnh Như Mộng, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng dấp rất bình thường, có điều là Triển Thất biết, sắc mặt ả đang biến sắc. Như Mộng nghe tiếng ho khan này lập tức xoay người đứng lên ra vẻ như một hoàng hoa đại khuê nữ.
"Triển gia, lần này tôi đến đây là để tìm Văn Nhân Bang chủ, muốn nói với anh ấy một chút về vấn đề hợp tác ở lần gặp mặt này, không biết bây giờ Văn Nhân Bang chủ đang ở đâu vậy?"
"Bây giờ anh ta đã đi ra ngoài làm việc, cô ở lại đây trước đi, Trương Khuê, đến đây sắp xếp chỗ ở cho Như Mộng cô nương, đưa đến căn phòng lần trước đi."
Triển Thất không muốn tiếp tục nhìn bộ mặt giả dối này của cô ta nữa, dặn dò một tiếng rồi bị mang đi khỏi. Thật ra thì cô biết Văn Nhân Mạc ở đâu, chỉ là không thích Như Mộng đi tìm anh mà thôi.
Như Mộng nháy mắt với Triển Thất, sau đó lắc lư đi ra ngoài. Nhưng cô ta vừa mới đi đến giữa phòng kia một lúc, tất cả nỗi uất ức nhục nhã lại dâng lên trong lòng cô ta, sau đó chắc chắn không có ai ở xung quanh, hung hăng ném đổ những đồ vật bên trong phòng xuống đất.
"Đồ đáng chết, lại dám mặt nặng mặt nhẹ với tôi, đều là chủ ý của cô mà ra, không phải nói là đàn ông đều không chịu được sức quyến rũ của tôi sao? Tại sao anh ta một chút cũng không có phản ứng? Lần trước con nhỏ Tiểu Liên kia còn làm anh ta say mê mà."
Như Mộng vừa đập đồ, vừa hướng về phía cô gái bên cạnh mà mắng.
"Không nên so đo với loại người như vậy, không được quên, mục đích chuyến đi này của tiểu thư là Văn Nhân Mạc, nhất định phải nhịn, ngàn vạn lần không thể bởi vì loại người này mà làm hao phí công sức được."
"Hừ, hi vọng phương pháp cô nói có hiệu quả, nếu không, vĩnh viễn cô cũng đừng hòng có được trái tim của anh họ.”
Như Mộng quay lại phía sau nói một câu rồi quay trở về phòng giận dỗi, đồng thời ở trong lòng mắng to: "Chỉ là một kỹ nữ, xinh đẹp một chút, biết quyến rũ đàn ông thì có lợi ích gì chứ. Xuất thân thấp kém như vậy, anh họ làm sao có thể thích cô, nếu không phải bởi vì cô còn có chỗ để lợi dụng, thì cô có tư cách gì đứng ở bên cạnh của tôi..."
"Thất Thất, cô gái kia là ai vậy, sao ghê tởm như thế, nhìn giống như chị Diêu(Ý nói là gái kỹ viện)."
Tiễn Kì muốn ở bên cạnh lôi kéo và phát triển quan hệ với Triển Thất, trực tiếp sửa lại cách xưng hô, bởi vì cô vừa phát hiện ánh mắt của Nam Cung Ngọc nhìn về Triển Thất bắt đầu có sự thay đổi rồi.
"Cô ta là em họ của Huyền Vũ môn ở bến Thượng Hải, về sau có nhìn thấy cô ta thì nên tránh xa ra một chút, cô gái này chính là một con chó điên, luôn thích đi cắn bậy khắp nơi.”
Triển Thất sợ Tiễn Kì kích động đi trêu chọc Nam Cung Như Mộng, dù sao đi nữa, với thân phận của cô ta, Tiễn bang làm sao có thể đánh thắng được Huyền Vũ môn.
"Tốt lắm, không nhắc đến cô ta nữa, Thất Thất chúng ta đi chơi được không."
Mấy ngày hôm nay dù sao Triển Thất cũng không có chuyện gì để làm, mỗi ngày đều bị Tiễn Kì và Long Mai kéo đi khắp nơi, hôm nay cũng như vậy không còn cách nào, cho nên cả đám quyết định ra sau núi đi săn thú. Diễm bang thực ra là Hắc Phong trại, được xây ở trên một ngọn núi, trên đó có rất nhiều dã thú, giống như một khu săn bắn thiên nhiên, các huynh đệ trong bang thường hay tổ chức đi săn thú.
"Chúng ta đấu như thế này đi, người nào săn được ít thú hơn, thì buổi tối phải nướng thịt cho mọi người ăn, tôi sẽ làm trọng tài."
Long Mai vừa lên đến núi liền ra đề nghị, bởi vì nguyên do bị trúng độc, thân thể yếu đuối không học qua công phu nào. Dù là săn thú thì cô cũng chắc chắn là sẽ thua rồi, cho nên xung phong làm trọng tài.
"Tôi đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
"Tôi không có ý kiến."
Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên cũng đi theo, một là muốn bảo vệ Triển Thất, hai là muốn đến gần cô một chút, ở chung một chỗ với cô.
"Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, tôi cũng đồng ý, lấy thời gian quy định là bốn tiếng, khu vực chính là sau núi, có điều mọi người nhất định phải chú ý an toàn."
"Được."
Mọi người thoả thuận xong điều kiện thì bắt đầu đi săn thú, nhưng Triển Thất vừa chuẩn bị đi thì bị Long Mai kéo lại.
"Thất Thất, tôi có chút khó chịu, anh có thể đỡ tôi ngồi xuống không?"
"Có phải thuốc giải có phản ứng không tốt hay không, đưa tay ra cho tôi bắt mạch xem một chút."
Gần đây Triển Thất đi theo Văn Nhân Mạc học được một ít về Trung Y, cô vốn dĩ thông minh, hơn nữa hiểu biết về y thuật, đối với các huyệt vị trên cơ thể con người cũng quen thuộc, nên tiến bộ rất nhanh. Ngay cả Văn Nhân Mạc luôn thích châm chọc cô cũng khen cô là một bác sĩ thiên tài.
Long Mai nhìn Triển Thất cẩn thận kiểm tra, trong lòng có chút áy náy, cô và Tiễn Kì đã bàn bạc kĩ rồi, cô sẽ là người lôi kéo Triển Thất, để buổi tối anh sẽ nướng thịt cho bọn họ ăn. Chỉ là hai người nghĩ Triển Thất chắc chắn sẽ không biết được, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội mà chiếm lấy chỗ tốt.
Triển Thất cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện thân thể Long Mai rất khoẻ mạnh, độc tố đã giảm đi rất nhiều. Nhưng cô ấy trúng độc quá sâu muốn hoàn toàn trị tận gốc còn cần một thời gian ngắn nữa. Nhìn ánh mắt lảng tránh của Long Mai, Triển Thất liền hiểu được là có chuyện gì xảy ra, nếu bọn họ muốn thắng thì cứ để bọn họ thắng là được, nhanh chóng đi bộ trong rừng với Long Mai.
Đến buổi trưa Văn Nhân Mạc muốn tìm Triển Thất đi ăn cơm, thì được báo là cô đã đi săn, vừa hay những chuyện gần đây anh đều sắp xếp ổn thỏa đâu vào đó rồi, cũng đi đến sau núi.
"Thất Thất, tôi bắt được hai con thỏ, ba con gà rừng."
"Chủ tử, tôi bắt được sáu con thỏ, bảy con gà rừng."
"Tôi bắt được ba con thỏ, một con gà rừng, còn có một con sơn dương."
Qua bốn tiếng đồng hồ mọi người đều tự động quay trở lại khoe ra thành quả với Triển Thất, Nam Cung Ngọc nhiều nhất. Chỉ có Diêm Xuyên là cường hãn nhất, săn thú mà không cần lấy tên bắn, trực tiếp dùng tay săn thú, ngay cả loài sơn dương chạy rất nhanh cũng không nhanh bằng anh được.
Triển Thất luôn đi chung với Long Mai, nên không có đi săn, chỉ có một con lợn rừng không sợ chết chạy đến thì đã bị cô xử lý thôi.
"Chủ tử, tôi bắt được nhiều như vậy thì có được thưởng cái gì không."
Nam Cung Ngọc nhìn xuống thấy thành quả của anh là nhiều nhất, liền chạy đến bên Triển Thất đòi phần thưởng, một khuôn mặt yêu nghiệt, ánh mắt cầu xin làm cho Triển Thất không thể từ chối được.
"Nói đi, cậu muốn cái gì."
"Hôn tôi một cái như thế nào."
Nam Cung Ngọc vừa nói vừa đưa khuôn mặt sát lại Triển Thất, chờ cô hôn, nhưng mà mặt vừa đưa đến một nửa thì bị một cước đá bay ra ngoài.
"Hai người đàn ông làm vậy thì thành ra cái gì."
Văn Nhân Mạc mới vừa đi đến sau núi tìm được bọn họ, lại nhìn thấy Nam Cung Ngọc đáng chết kia đang muốn hôn Triển Thất của anh, lập tức một cước đá qua. Mặc dù sử dụng hơi nhiều lực, còn là để đá Nam Cung Ngọc ra ngoài. Trong lòng oán thầm nghĩ: "Lão tử còn chưa có hôn qua, ngươi là cái thá gì." lq'đ
Kết quả cuối cùng là, sau khi Văn Nhân Mạc đến thì mọi người đều bị đuổi đi hết, chỉ còn một mình Triển Thất ở lại.
"Từ nay về sau tránh mấy người đàn ông khác xa một chút."
Những người đó vừa đi, Văn Nhân Mạc liền bày ra khuôn mặt thối nói.
"Tại sao chứ?"
"Bây giờ thân phận của em là đàn ông, sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Triển Thất có chút im lặng nhìn Văn Nhân Mạc, anh ta nói hai người đàn ông ở chung với nhau sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng mà anh ta cũng là đàn ông nha. Mỗi ngày ngoại trừ sờ thì chính là ôm, hiện tại tay còn bị anh ta nắm lấy, lời này thế mà có thể nói đúng lí hợp tình như vậy.
Tác giả :
Mèo Lười Yêu Ngủ