Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 31: Bị tập kích trên núi Phi Ưng
"Tiểu nương tử, để xem lần này còn có ai giúp được em."
Tên lưu manh nhìn sang Triển Thất và Diêm Xuyên rồi nói thêm một câu.
Triển Thất thấy lần này người phía sau hắn tương đối nhiều, nghĩ rằng nhất định hắn muốn báo thù rồi. Xem ra hôm nay không đánh cho hắn một trận nên trò thì hắn sẽ không nhớ được.
"Chẳng lẽ đã quên hôm qua tôi nói gì với các người sao? Thấy tôi còn dám tới đây?"
"Hừ, mày đừng có phách lối, anh rể tao sắp tới rồi, bọn mày cứ chờ đó."
Thì ra là sau khi tên lưu manh này bị Triển Thất đánh, lúc về chị gái nhìn thấy, sau đó chị gái hắn đã thổi gió bên tai vị Đường chủ của Long Hổ Môn kia cả đêm, nói nhất định phải báo thù cho hắn.
"Anh rể, em ở đây, những người hôm qua đánh em đã tìm được rồi."
Trong lúc Triển Thất đang tính toán sẽ giải quyết tên này nhanh gọn một chút để đi điều tra tung tích Tây Môn Vũ thì tên lưu manh kêu lên.
Triển Thất nhìn theo, thấy một đám người đi từ xa tới, nhìn ký hiệu trên người chính là người của Long Hổ Môn, có vẻ bọn họ cũng đến núi Phi Ưng để tìm kiếm Tây Môn Vũ.
"Hôm qua chính các người đã đánh Cẩu Thặng Tử (cẩu là chó, thặng là thừa), chẳng lẽ không biết nó là ai sao?"
"Phụt"
Triển Thất nghe người vừa tới gọi tên của tên lưu manh kia thì bật cười, ở Quan Ngoại, có tập tục đặt tên xấu cho con để dễ nuôi.
"Anh rể, đừng gọi tên mụ của em."
"Các vị là người của Long Hổ Môn? Chẳng lẽ Long Hổ Môn đều là mấy kẻ chuyên đùa giỡn con gái đàng hoàng."
Triển Thất hỏi vị Đường chủ đó, cô muốn dò xét trước xem mấy người này là người thế nào, nếu quả thật là những kẻ dung túng cho người thân của mình làm chuyện xấu, vậy cô sẽ giúp Long Môn chủ thanh lý môn hộ.
"Đương nhiên không phải, Long Hổ Môn của chúng tôi có môn quy của mình, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý, chúng tôi..."
"Vị huynh đệ này nếu đã biết chúng tôi là người của Long Hổ Môn còn dám đánh người của tôi, cậu đang muốn khiêu khích Long Hổ Môn sao?"
Sau khi Triển Thất nói xong thì lập tức có một hán tử nhảy ra mở miệng phản bác, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị vị Đường chủ kia lôi về, ý tứ của hắn rõ ràng là muốn bao che cho đứa em vợ của hắn rồi.
"Ban ngày ban mặt mà hắn dám ngang nhiên đùa giỡn vị hôn thê của tôi, chẳng lẽ không đáng đánh sao? Cho dù có là người của Long Hổ Môn thì sao chứ, huống chi hắn còn không phải."
"Nó không phải thì sao, nó đã nói ra danh của tao mà mày còn dám động tới nó, xem ra mày không hề để tao vào mắt, không để Long Hổ Môn vào mắt. Hôm nay tao phải giáo huấn tên không có mắt là mày mới được.”
Tên Đường chủ không hề nhắc tới chuyện đùa giỡn, chỉ luôn miệng nói Triển Thất coi rẻ Long Hổ Môn, xem ra cũng có tâm kế riêng.
"Triệu Đường chủ, sao cậu còn ở đây, không nhớ mục đích hôm nay của chúng ta sao?"
Lúc tên đường chủ định dạy dỗ Triển Thất, một đám người từ hướng khác đi tới.
"Triển gia, các cậu cũng đến núi Phi Ưng vì chuyện kia sao?"
Người đến là phó môn chủ Long Hổ Môn, cũng họ Triệu, lúc Triển Thất đến Long Hổ Môn đã có gặp qua. Triển Thất giúp Long Môn chủ dạy dỗ Chu Tước Môn, nhưng lại lấy được thiện cảm của tất cả đệ tử từ trên xuống dưới, rất nhiều người đều xem cô như thần tượng.
"Triệu đại ca, nếu có người dám vô lễ với người giữ lệnh bài thì phải chịu trừng phạt gì?"
Triển Thất cũng rất có cảm tình với vị phó môn chủ Triệu này, cô cảm thấy gọi phó môn chủ Triệu rất kỳ, nên mới gọi là đại ca.
Rõ ràng tiếng đại ca này khiến cho Phó môn chủ thấy rất thoải mái, không nói hai lời đã bắt trói tên đường chủ Triệu đó lại.
"Phó Môn chủ, sao anh lại..."
Đường chủ Triệu đang muốn cãi lý, Triển Thất đã lấy ra lệnh bài Long Môn chủ cho cô, vị đường chủ này liền ngu người, hắn biết lệnh bài này là thứ gì, người có được lệnh bài là người nào. Nhưng đả kích đó vẫn còn chưa đủ, câu nói tiếp theo của Triển Thất đã đánh thẳng hắn xuống vực sâu.
"Người em vợ anh cợt nhã không phải ai khác mà chính là thiên kim vừa từ nước ngoài trở về của Long Môn chủ."
Đường chủ Triệu nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, lúc mang đi khóe miệng vẫn còn hơi cong lên, khiến Triển Thất cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tên Cẩu Thặng Tử vừa nãy vẫn còn phách lối thấy anh rể mình bị trói đi thì cũng biết mình đã phạm phải sai lầm gì, vừa định chạy trốn đã bị người của Long Hổ Môn trói lại.
"Hôm qua Môn chủ vừa nghe chuyện này xong đã bị cháu gái Long Mai kéo đi tìm các cậu, lúc trở lại thì bị người của Chu Tước Môn tìm đến, rồi còn phải điều tra chuyện của ngọc bội, đến sáng hôm nay mới nhớ tới chuyện này. Tôi vừa nghe nói em rể của đường chủ Triệu ở đây liền đi tới, không ngờ lại gặp được các cậu."
Phó môn chủ Triệu kể lại vắn tắt mọi chuyện xong liền dẫn người rời đi, còn mấy người Triển Thất thì tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
"Cẩn thận."
Đám người các cô vừa đi tới giữa sườn núi thì một ngọn phi đao bay về phía Triển Thất, Lục Hiên lập tức đẩy Triển Thất ra.
Lúc ngọn phi đao này bay tới Triển Thất cũng có phát hiện, nên dễ dàng tránh đi.
Vừa tránh thoát cái phi đao thì một đám người áo đen che mặt xuất hiện vây chặt bốn người bọn họ.
"Diêm đại ca anh bảo vệ Long Mai đi, có cơ hội thì nhanh chóng chạy trốn."
Diêm Xuyên và Long Mai không có võ công nên chỉ có Triển Thất và Lục Hiên liều mạng với đám người đó, hơn nữa, mục tiêu của họ rõ ràng là Triển Thất, cho nên, Diêm Xuyên và Long Mai dễ dàng thoát thân hơn.
"Ha ha, còn muốn chạy, thật là một ý nghĩ kỳ lạ, hôm nay, tao sẽ báo thù cho anh Chó Điên."
Người tới chính là người của Chu Tước Môn, hôm qua Triển Thất chém đứt tay hai người của Chu Tước Môn, hôm nay bọn họ tới để trả thù.
Bốn người Triển Thất tiếp chiến với người của Chu Tước Môn. Công phu của Triển Thất và Lục Hiên không thấp, muốn hai người họ đối phó với đám người này không khó, nhưng giờ còn có hai người không có võ công, nên còn phải phân tâm chiếu cố hai người họ, lực chiến đấu cũng giảm xuống rất nhiều.
Dù thế, Triển Thất và Lục Hiên vẫn tìm được đường thoát thân, sau đó kéo theo Diêm Xuyên và Long Mai phóng ra ngoài.
"Diêm đại ca cẩn thận."
Trong lúc bốn người các cô đang cố gắng thoát khỏi vòng vây thì một ngọn phi đao khác bay tới, lần này không nhắm vào Triển Thất mà là nhắm vào Long Mai sau lưng cô. Diêm Xuyên thấy ngọn phi đao bay tới thì dùng sức đẩy Long Mai ra, mắt thấy phi đao sắp đâm vào tim hắn thì bị Triển Thất đẩy ngã xuống đất mà tránh thoát.
"Triển Thất."
"Nhị bang chủ."
Mặc dù Diêm Xuyên không sao, nhưng Triển Thất lại bị phi đao đâm trúng.
Tên lưu manh nhìn sang Triển Thất và Diêm Xuyên rồi nói thêm một câu.
Triển Thất thấy lần này người phía sau hắn tương đối nhiều, nghĩ rằng nhất định hắn muốn báo thù rồi. Xem ra hôm nay không đánh cho hắn một trận nên trò thì hắn sẽ không nhớ được.
"Chẳng lẽ đã quên hôm qua tôi nói gì với các người sao? Thấy tôi còn dám tới đây?"
"Hừ, mày đừng có phách lối, anh rể tao sắp tới rồi, bọn mày cứ chờ đó."
Thì ra là sau khi tên lưu manh này bị Triển Thất đánh, lúc về chị gái nhìn thấy, sau đó chị gái hắn đã thổi gió bên tai vị Đường chủ của Long Hổ Môn kia cả đêm, nói nhất định phải báo thù cho hắn.
"Anh rể, em ở đây, những người hôm qua đánh em đã tìm được rồi."
Trong lúc Triển Thất đang tính toán sẽ giải quyết tên này nhanh gọn một chút để đi điều tra tung tích Tây Môn Vũ thì tên lưu manh kêu lên.
Triển Thất nhìn theo, thấy một đám người đi từ xa tới, nhìn ký hiệu trên người chính là người của Long Hổ Môn, có vẻ bọn họ cũng đến núi Phi Ưng để tìm kiếm Tây Môn Vũ.
"Hôm qua chính các người đã đánh Cẩu Thặng Tử (cẩu là chó, thặng là thừa), chẳng lẽ không biết nó là ai sao?"
"Phụt"
Triển Thất nghe người vừa tới gọi tên của tên lưu manh kia thì bật cười, ở Quan Ngoại, có tập tục đặt tên xấu cho con để dễ nuôi.
"Anh rể, đừng gọi tên mụ của em."
"Các vị là người của Long Hổ Môn? Chẳng lẽ Long Hổ Môn đều là mấy kẻ chuyên đùa giỡn con gái đàng hoàng."
Triển Thất hỏi vị Đường chủ đó, cô muốn dò xét trước xem mấy người này là người thế nào, nếu quả thật là những kẻ dung túng cho người thân của mình làm chuyện xấu, vậy cô sẽ giúp Long Môn chủ thanh lý môn hộ.
"Đương nhiên không phải, Long Hổ Môn của chúng tôi có môn quy của mình, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý, chúng tôi..."
"Vị huynh đệ này nếu đã biết chúng tôi là người của Long Hổ Môn còn dám đánh người của tôi, cậu đang muốn khiêu khích Long Hổ Môn sao?"
Sau khi Triển Thất nói xong thì lập tức có một hán tử nhảy ra mở miệng phản bác, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị vị Đường chủ kia lôi về, ý tứ của hắn rõ ràng là muốn bao che cho đứa em vợ của hắn rồi.
"Ban ngày ban mặt mà hắn dám ngang nhiên đùa giỡn vị hôn thê của tôi, chẳng lẽ không đáng đánh sao? Cho dù có là người của Long Hổ Môn thì sao chứ, huống chi hắn còn không phải."
"Nó không phải thì sao, nó đã nói ra danh của tao mà mày còn dám động tới nó, xem ra mày không hề để tao vào mắt, không để Long Hổ Môn vào mắt. Hôm nay tao phải giáo huấn tên không có mắt là mày mới được.”
Tên Đường chủ không hề nhắc tới chuyện đùa giỡn, chỉ luôn miệng nói Triển Thất coi rẻ Long Hổ Môn, xem ra cũng có tâm kế riêng.
"Triệu Đường chủ, sao cậu còn ở đây, không nhớ mục đích hôm nay của chúng ta sao?"
Lúc tên đường chủ định dạy dỗ Triển Thất, một đám người từ hướng khác đi tới.
"Triển gia, các cậu cũng đến núi Phi Ưng vì chuyện kia sao?"
Người đến là phó môn chủ Long Hổ Môn, cũng họ Triệu, lúc Triển Thất đến Long Hổ Môn đã có gặp qua. Triển Thất giúp Long Môn chủ dạy dỗ Chu Tước Môn, nhưng lại lấy được thiện cảm của tất cả đệ tử từ trên xuống dưới, rất nhiều người đều xem cô như thần tượng.
"Triệu đại ca, nếu có người dám vô lễ với người giữ lệnh bài thì phải chịu trừng phạt gì?"
Triển Thất cũng rất có cảm tình với vị phó môn chủ Triệu này, cô cảm thấy gọi phó môn chủ Triệu rất kỳ, nên mới gọi là đại ca.
Rõ ràng tiếng đại ca này khiến cho Phó môn chủ thấy rất thoải mái, không nói hai lời đã bắt trói tên đường chủ Triệu đó lại.
"Phó Môn chủ, sao anh lại..."
Đường chủ Triệu đang muốn cãi lý, Triển Thất đã lấy ra lệnh bài Long Môn chủ cho cô, vị đường chủ này liền ngu người, hắn biết lệnh bài này là thứ gì, người có được lệnh bài là người nào. Nhưng đả kích đó vẫn còn chưa đủ, câu nói tiếp theo của Triển Thất đã đánh thẳng hắn xuống vực sâu.
"Người em vợ anh cợt nhã không phải ai khác mà chính là thiên kim vừa từ nước ngoài trở về của Long Môn chủ."
Đường chủ Triệu nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, lúc mang đi khóe miệng vẫn còn hơi cong lên, khiến Triển Thất cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tên Cẩu Thặng Tử vừa nãy vẫn còn phách lối thấy anh rể mình bị trói đi thì cũng biết mình đã phạm phải sai lầm gì, vừa định chạy trốn đã bị người của Long Hổ Môn trói lại.
"Hôm qua Môn chủ vừa nghe chuyện này xong đã bị cháu gái Long Mai kéo đi tìm các cậu, lúc trở lại thì bị người của Chu Tước Môn tìm đến, rồi còn phải điều tra chuyện của ngọc bội, đến sáng hôm nay mới nhớ tới chuyện này. Tôi vừa nghe nói em rể của đường chủ Triệu ở đây liền đi tới, không ngờ lại gặp được các cậu."
Phó môn chủ Triệu kể lại vắn tắt mọi chuyện xong liền dẫn người rời đi, còn mấy người Triển Thất thì tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
"Cẩn thận."
Đám người các cô vừa đi tới giữa sườn núi thì một ngọn phi đao bay về phía Triển Thất, Lục Hiên lập tức đẩy Triển Thất ra.
Lúc ngọn phi đao này bay tới Triển Thất cũng có phát hiện, nên dễ dàng tránh đi.
Vừa tránh thoát cái phi đao thì một đám người áo đen che mặt xuất hiện vây chặt bốn người bọn họ.
"Diêm đại ca anh bảo vệ Long Mai đi, có cơ hội thì nhanh chóng chạy trốn."
Diêm Xuyên và Long Mai không có võ công nên chỉ có Triển Thất và Lục Hiên liều mạng với đám người đó, hơn nữa, mục tiêu của họ rõ ràng là Triển Thất, cho nên, Diêm Xuyên và Long Mai dễ dàng thoát thân hơn.
"Ha ha, còn muốn chạy, thật là một ý nghĩ kỳ lạ, hôm nay, tao sẽ báo thù cho anh Chó Điên."
Người tới chính là người của Chu Tước Môn, hôm qua Triển Thất chém đứt tay hai người của Chu Tước Môn, hôm nay bọn họ tới để trả thù.
Bốn người Triển Thất tiếp chiến với người của Chu Tước Môn. Công phu của Triển Thất và Lục Hiên không thấp, muốn hai người họ đối phó với đám người này không khó, nhưng giờ còn có hai người không có võ công, nên còn phải phân tâm chiếu cố hai người họ, lực chiến đấu cũng giảm xuống rất nhiều.
Dù thế, Triển Thất và Lục Hiên vẫn tìm được đường thoát thân, sau đó kéo theo Diêm Xuyên và Long Mai phóng ra ngoài.
"Diêm đại ca cẩn thận."
Trong lúc bốn người các cô đang cố gắng thoát khỏi vòng vây thì một ngọn phi đao khác bay tới, lần này không nhắm vào Triển Thất mà là nhắm vào Long Mai sau lưng cô. Diêm Xuyên thấy ngọn phi đao bay tới thì dùng sức đẩy Long Mai ra, mắt thấy phi đao sắp đâm vào tim hắn thì bị Triển Thất đẩy ngã xuống đất mà tránh thoát.
"Triển Thất."
"Nhị bang chủ."
Mặc dù Diêm Xuyên không sao, nhưng Triển Thất lại bị phi đao đâm trúng.
Tác giả :
Mèo Lười Yêu Ngủ