Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 2
Ba giờ sáng, cô rệu rã bước ra khỏi khách sạn, một bóng người gợi cảm trong bộ cánh màu đỏ vang bước ra từ căn phòng kế bên, cô gái có dáng người cao ráo đẹp sắc sảo là đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô Ngữ Phù, nhưng ánh mắt của cô ta bây giờ lộ rõ sự oán hận và tức giận cực độ.
“Tại sao lại lâu đến thế?” Cô ta nghiến răng chất vấn.
Mắt vẫn còn ngấn lệ, còn bộ tóc dài đen tuyền vẫn không thể che hết những dấu hôn lấm chấm trên chiếc cổ trắng nõn nà, cô cắn môi, “Đưa tiền cho tôi.”
“Tìm ba tôi mà lấy!” cô gái không buồn quan tâm đến cô, cô ta đẩy cửa bước vào phòng, thông qua ánh sáng trăng đêm nhìn thấy người đàn ông đang nằm nghiêng người ngủ say nhưng vẫn toát lên sự quyến rũ, cô ta lập tức hồ hởi nằm xuống cạnh anh ta, chủ động vòng tay qua chiếc eo săn chắc và cảm nhận hơi ấm sau cuộc mây mưa còn vương lại trên cơ thể anh.
Tô Lạc Lạc điên cuồng chạy ra khỏi khách sạn, cô vừa khóc vừa gọi cho ba, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, kêu ông chuyển tiền qua.
Đầu dây bên kia, Tô Vỹ Khâm vẫn tỉnh táo, ông ta nói chắc như đinh đóng cột, “Đầu giờ sáng mai ta sẽ chuyển tiền qua ngay.”
“Con muốn ngay bây giờ.” Tô Lạc Lạc nghẹn ngào nói.
“Được thôi! Một lát tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của con.”
Tô Lạc Lạc đón taxi ở trước cổng khách sạn để về bệnh viện, ánh mắt vô hồn nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, là số của bác sĩ trị liệu chính, cô vội nhấn nghe, “ Alô! Chào bác sĩ Lý ạ.”
“Cô Tô à, tôi có một tin xấu phải báo cho cô biết.”
“Mẹ tôi có vấn đề gì sao?”
“Mẹ cô vừa qua đời rồi.” Giọng của bác sĩ Lý rất bình thản.
Nhưng mà, tim của cô gái lúc này đã rơi xuống vực sâu, tay cô run rẩy nắm chặt điện thoại, nhắc cô nhớ rằng tài khoản của cô vừa nhận được một triệu tiền mặt.
“Mẹ ơi….” Cô ngồi ở phía sau xe taxi gào khóc tuyệt vọng xé lòng, còn tài xế taxi âm thầm tăng tốc để đưa cô đến bệnh viện.
Tất cả đều đã quá muộn, cho dù cô dùng thân thể bản thân để đổi lại một triệu thì cũng không thể cứu sống được mẹ. Trên đường đến bệnh viện, cô đưa tay lên cổ tìm mặt dây chuyền có chứa ảnh của cô và mẹ mới phát hiện là nó đã không còn ở đó nữa.
Ngay tức thì, nước mắt cô rơi không ngừng như những hạt châu bị đứt mất dây, chẳng lẽ đây là ý trời?
Ý trời muốn mẹ cô rời khỏi cô?
Năm năm sau.
Tại sân bay quốc tế thành phố A, một cô gái mảnh mai mặc áo gió màu kaki đang đẩy một chiếc xe đẩy hành lý của sân bay, phía trên cái vali trên chiếc xe đẩy là một bé gái mủm mỉm đang cười tươi, mặc chiếc đầm công chúa màu hồng, mái tóc đen dài đến eo thắt thành hai bím tóc ở phía sau đầu được cột lại bằng một cái nơ, trông đáng yêu vô cùng.
Bên cạnh cô gái là một cậu nhóc mặc áo phông đen, quần jeans ngắn và đôi giày thể thao trắng trông rất ngầu, lưng đeo một cái balo nhỏ, gương mặt điềm tĩnh bước theo.
“Mami, một lát chúng ta có thể bắt mẹ nuôi khao một bữa thịnh soạn không?”
“Mẹ nuôi đồng ý thì được.” Cô gái mím môi cười, nhìn con gái với ánh mắt trìu mến.
Bé gái lập tức chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, “Chỉ cần con năn nỉ thì mẹ nuôi sẽ đồng ý ngay.”
“Yên tâm, mẹ nuôi có tiền.” Bé trai bồi thêm một câu.
Hai đứa bé nhìn quanh với ánh mắt hiếu kỳ, mặc dù là người trong nước, nhưng đây lại là lần đầu tiên chúng được về nước kể từ khi sinh ra, làm sao mà không tò mò hiếu kỳ cho được?
Vừa bước ra khỏi sảnh đón thì nghe thấy tiếng gọi hân hoan, “Tiểu Hinh, Tiểu Sâm.”
“Mẹ nuôi.” Bé gái tức thì vui mừng reo lên, đưa tay ra muốn được bế.
Chỉ thấy một cô gái có mái tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn bước nhanh đến đưa tay bế lấy bé gái xinh đẹp, hôn liên tiếp hai cái lên đôi má ửng hồng đáng yêu của bé con, rồi mới nhìn sang hai mẹ con đứng kế bên, nhoẻn miệng cười, “Cuối cùng cũng về đến nơi rồi, trên máy bay có mệt không?”
“Mẹ nuôi à, tụi con đều ngoan lắm.” Bé trai nhướng mày đáp một câu.
Bé gái gật đầu ngay, nói hùa theo, “Đúng vậy, tụi con không có phá cũng không làm ồn, không có làm rộn mami đâu.”
“Tại sao lại lâu đến thế?” Cô ta nghiến răng chất vấn.
Mắt vẫn còn ngấn lệ, còn bộ tóc dài đen tuyền vẫn không thể che hết những dấu hôn lấm chấm trên chiếc cổ trắng nõn nà, cô cắn môi, “Đưa tiền cho tôi.”
“Tìm ba tôi mà lấy!” cô gái không buồn quan tâm đến cô, cô ta đẩy cửa bước vào phòng, thông qua ánh sáng trăng đêm nhìn thấy người đàn ông đang nằm nghiêng người ngủ say nhưng vẫn toát lên sự quyến rũ, cô ta lập tức hồ hởi nằm xuống cạnh anh ta, chủ động vòng tay qua chiếc eo săn chắc và cảm nhận hơi ấm sau cuộc mây mưa còn vương lại trên cơ thể anh.
Tô Lạc Lạc điên cuồng chạy ra khỏi khách sạn, cô vừa khóc vừa gọi cho ba, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, kêu ông chuyển tiền qua.
Đầu dây bên kia, Tô Vỹ Khâm vẫn tỉnh táo, ông ta nói chắc như đinh đóng cột, “Đầu giờ sáng mai ta sẽ chuyển tiền qua ngay.”
“Con muốn ngay bây giờ.” Tô Lạc Lạc nghẹn ngào nói.
“Được thôi! Một lát tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của con.”
Tô Lạc Lạc đón taxi ở trước cổng khách sạn để về bệnh viện, ánh mắt vô hồn nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, là số của bác sĩ trị liệu chính, cô vội nhấn nghe, “ Alô! Chào bác sĩ Lý ạ.”
“Cô Tô à, tôi có một tin xấu phải báo cho cô biết.”
“Mẹ tôi có vấn đề gì sao?”
“Mẹ cô vừa qua đời rồi.” Giọng của bác sĩ Lý rất bình thản.
Nhưng mà, tim của cô gái lúc này đã rơi xuống vực sâu, tay cô run rẩy nắm chặt điện thoại, nhắc cô nhớ rằng tài khoản của cô vừa nhận được một triệu tiền mặt.
“Mẹ ơi….” Cô ngồi ở phía sau xe taxi gào khóc tuyệt vọng xé lòng, còn tài xế taxi âm thầm tăng tốc để đưa cô đến bệnh viện.
Tất cả đều đã quá muộn, cho dù cô dùng thân thể bản thân để đổi lại một triệu thì cũng không thể cứu sống được mẹ. Trên đường đến bệnh viện, cô đưa tay lên cổ tìm mặt dây chuyền có chứa ảnh của cô và mẹ mới phát hiện là nó đã không còn ở đó nữa.
Ngay tức thì, nước mắt cô rơi không ngừng như những hạt châu bị đứt mất dây, chẳng lẽ đây là ý trời?
Ý trời muốn mẹ cô rời khỏi cô?
Năm năm sau.
Tại sân bay quốc tế thành phố A, một cô gái mảnh mai mặc áo gió màu kaki đang đẩy một chiếc xe đẩy hành lý của sân bay, phía trên cái vali trên chiếc xe đẩy là một bé gái mủm mỉm đang cười tươi, mặc chiếc đầm công chúa màu hồng, mái tóc đen dài đến eo thắt thành hai bím tóc ở phía sau đầu được cột lại bằng một cái nơ, trông đáng yêu vô cùng.
Bên cạnh cô gái là một cậu nhóc mặc áo phông đen, quần jeans ngắn và đôi giày thể thao trắng trông rất ngầu, lưng đeo một cái balo nhỏ, gương mặt điềm tĩnh bước theo.
“Mami, một lát chúng ta có thể bắt mẹ nuôi khao một bữa thịnh soạn không?”
“Mẹ nuôi đồng ý thì được.” Cô gái mím môi cười, nhìn con gái với ánh mắt trìu mến.
Bé gái lập tức chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, “Chỉ cần con năn nỉ thì mẹ nuôi sẽ đồng ý ngay.”
“Yên tâm, mẹ nuôi có tiền.” Bé trai bồi thêm một câu.
Hai đứa bé nhìn quanh với ánh mắt hiếu kỳ, mặc dù là người trong nước, nhưng đây lại là lần đầu tiên chúng được về nước kể từ khi sinh ra, làm sao mà không tò mò hiếu kỳ cho được?
Vừa bước ra khỏi sảnh đón thì nghe thấy tiếng gọi hân hoan, “Tiểu Hinh, Tiểu Sâm.”
“Mẹ nuôi.” Bé gái tức thì vui mừng reo lên, đưa tay ra muốn được bế.
Chỉ thấy một cô gái có mái tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn bước nhanh đến đưa tay bế lấy bé gái xinh đẹp, hôn liên tiếp hai cái lên đôi má ửng hồng đáng yêu của bé con, rồi mới nhìn sang hai mẹ con đứng kế bên, nhoẻn miệng cười, “Cuối cùng cũng về đến nơi rồi, trên máy bay có mệt không?”
“Mẹ nuôi à, tụi con đều ngoan lắm.” Bé trai nhướng mày đáp một câu.
Bé gái gật đầu ngay, nói hùa theo, “Đúng vậy, tụi con không có phá cũng không làm ồn, không có làm rộn mami đâu.”
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu