Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 133
21133.
“Em đi đâu?” Ở bên tai cô hỏi đầy lo lắng
Tô Lạc Lạc cứng đơ người, không quen bị anh ta ôm như thế, hơn nữa, Dạ Trạch Hạo dùng sức ôm khiến cô sắp ngạt thở.
Trên xe.
Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh cũng ồ lên một tiếng, không ngờ chú Dạ lại ôm mami như thế!
Người đàn ông trên ghế lái mặt hầm hầm nhìn bóng người đang ôm nhau đó, hai mắt phát ra tia nhìn lạnh tanh.
Tô Lạc Lạc cũng có ý muốn giấu chuyện xảy ra hôm nay, cô vội cười, đẩy Dạ Trạch Hạo ra, “Tôi không sao, buổi trưa tôi có việc gấp nên đi vội quá, không nói một tiếng với mọi người, thật xin lỗi mà.”
Dạ Trạch Hạo buông cô ra, đôi ngươi long lanh nhìn chằm chằm cô, hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gấp gì, khiến em đến lời chào hỏi cũng không kịp nói một tiếng?”
“À… là chuyện của bọn trẻ.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói dối.
“Bọn trẻ làm sao rồi?” Dạ Trạch Hạo tức khắc lo lắng hỏi.
“Không có gì, là do tôi quá lo lắng làm lớn chuyện thôi, xin lỗi, Dạ Trạch Hạo, anh về trước đi!” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta đầy ái ngại.
Dạ Trạch Hạo lại ôm cô lần nữa, “Em dọa anh hết hồn, lần sau không được như thế nữa.”
Tô Lạc Lạc cười, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, “Được rồi, tôi không phải không có việc gì sao? Mau đi về đi!”
Dạ Trạch Hạo thật sự nhẹ cả lòng, nhìn thấy cô không có vấn đề gì, đúng là khiến anh vui hơn bất cứ việc nào khác, anh phát hiện bản thân thật sự vô cùng để tâm đến cô gái này.
“Mai gặp nhé.” Dạ Trạch Hạo không hề muốn rời khỏi như thế.
“Chú Dạ…” Tô Tiểu Hinh kêu anh.
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ nở nụ cười và vẫy tay, “Có thời gian thì đến nhà chú chơi nhé.”
“Dạ! Tạm biệt chú Dạ.”
Dạ Trạch Hạo khởi động xe, lao xuống dốc.
Tô Lạc Lạc đứng nhìn xe anh rời khỏi, cô mới quay người, lúc này, chỉ thấy cái cửa sắt trước mặt tự động mở ra, cô vốn tính quay về xe, không ngờ anh ta đạp chân ga, tức khắc chạy vào trong, bỏ cô ở trước cổng.
Tô Lạc Lạc đơ ra, hình như anh ta giận rồi.
Anh ta giận cái gì mới được chứ! Chẳng lẽ vì vừa nãy cô nói chuyện mấy câu với Dạ Trạch Hạo là anh ta nổi giận rồi sao?
Tô Lạc Lạc chỉ còn cách tự đi vào đại sảnh, hai đứa nhỏ xót cô, vội chạy đến kéo tay cô.
“Mami…”
Tô Tiểu Sâm nhìn người đàn ông vừa đậu xe xong đi vào, “Ba à, lần sau ba không được bỏ mami một mình ở trước cổng nữa.”
Long Dạ Tước dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lạc Lạc, trong đó có ý cảnh cáo mà chỉ mỗi mình cô hiểu.
Nhưng lại hứa với con trai, “Ừ.”
“Đi thôi nào! Chúng ta lên lầu tắm rửa.” Tô Lạc Lạc ngửi thấy bọn trẻ có mùi mồ hôi trên người.
Đi đến một nửa, cô nhớ ra một cánh tay của Long Dạ Tước bị thương, nhìn con trai nói, “Tiểu Sâm, hôm nay mami tắm cho con nhé, được không?”
“Tại sao ạ?”
“Vì mami lâu lắm rồi không tắm cho con nên mami muốn tắm cho con thôi.”
“Được thôi ạ!” Tô Tiểu Sâm gật đầu đồng ý.
Long Dạ Tước bị thương tay trái, nhưng khi tắm anh sẽ phải vén tay áo lên, vẫn có khả năng bị con trai nhìn thấy, nên anh rất vui khi Tô Lạc Lạc có hành vi thấu hiểu cho anh.
Tô Lạc Lạc tắm cho bọn trẻ sạch sẽ thơm tho, đưa vào phòng, hôm nay cả hai đứa đều chơi mệt quá rồi, Tô Lạc Lạc dỗ bọn nhỏ, hát ru cho chúng nghe, chín giờ rưỡi thì đã dỗ cả hai ngủ say rồi.
Khi Tô Lạc Lạc bước ra, nhìn thấy trên ghế sofa, thân hình cao to tựa như vua chúa bóng đêm của Long Dạ Tước đang ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
“Anh còn không đi ngủ đi?” Tô Lạc Lạc bước lên hỏi, trải qua chuyện hôm nay, cô không còn xem anh như không khí nữa.
“Vừa nãy sao cô lại cho anh ta ôm cô? Cô không biết từ chối à?” Ánh mắt Long Dạ Tước ngước nhìn cô có chút giận dữ.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, giải thích, “Đó là vì anh ta quan tâm tôi, cái ôm giữa những người bạn mà thôi.”
“Cô cảm thấy là vậy, nhưng anh ta chưa chắc là tâm tư như vậy.” Long Dạ Tước còn không hiểu lòng dạ suy nghĩ của đàn ông sao?
Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút tức cười, “Anh để tâm như thế làm gì?”
Nói cứ như anh ta đã là bạn trai của cô vậy, như là đang ghen tuông á.
Nhưng giữa hai người bọn họ lại không hề có quan hệ gì với nhau cả!
Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức sa sầm lại có chút khó coi, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu tôi nói tôi để tâm, sau này cô sẽ cự tuyệt cái ôm của người đàn ông khác không?”
Tô Lạc Lạc ngây người ra, cười khan một tiếng, “Bản thân tôi còn không để tâm, anh để tâm làm gì chứ!”
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt cô, cúi nhìn người con gái chỉ cao đến ngực, nói “Tôi nói qua rồi, tôi sẽ lấy cô, sau này cô sẽ là vợ tôi, cô nói xem, tôi có nên để tâm không?”
Gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc từ trắng chuyển sang đỏ, cô mở to mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ta, và nhất thời không biết phải nói gì.
Cho đến khi cô hít thở một hơi thật sâu, mới lên tiếng, “Tôi biết anh quên mình cứu tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ qua sẽ gả cho anh cả.”
Khuôn mặt như điêu khắc của anh không biểu lộ biểu cảm gì, anh chỉ nhoẻn miệng cười, “Bây giờ cô không muốn gả, không có nghĩa là sau này cô không muốn, cả đời này, sẽ có một ngày nào đó cô sẽ muốn làm vợ tôi thôi.”
Tô Lạc Lạc thật không biết anh ta lấy đâu ra tự tin này, ngược lại cô khá kiên định trả lời, “Cả đời này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý không gả ai rồi.”
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm đi một lúc, nhất thời không khí trầm lắng hẳn, anh nghĩ cô có thái độ phản đối kết hôn đến thế có phải nguyên nhân có liên quan đến xuất thân của cô không?
Hay là tại có người ba như thế, khiến cô thất vọng hoàn toàn với đàn ông rồi?
“Tô Lạc Lạc, cô phải hiểu rằng không phải tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống ba cô lạnh lùng vô tình đến vậy, không đáng để tin tưởng, ít ra khi cô gả cho tôi, tôi sẽ làm một người chồng đúng tiêu chuẩn.
Tô Lạc Lạc cắn môi, không ngờ lại bị anh ta nhìn thấu rồi.
“Anh đừng phí công vô ích nữa, dù gì thì tôi cũng sẽ không gả, không gả cho anh và cũng không gả cho người đàn ông khác.”
Long Dạ Tước nhìn cô, không muốn lên tiếng ép buộc.
Anh biết muốn ép cô ấy yêu anh vẫn còn sớm quá, còn anh cũng không vội, anh có rất nhiều thời gian đợi cô rung động vì anh.
“Đến phòng của tôi đi, vết thương của tôi cần được bôi thuốc.” Long Dạ Tước nói xong, anh quay người bước về phía phòng mình trước.
Tô Lạc Lạc phản ứng chưa kịp, ngây ra một lúc mới đi theo.
Tô Lạc Lạc không ngờ anh ta vứa bước vào phòng là lập tức cởi quần áo, cô trợn to mắt.
Nhìn thấy anh ta vừa đi vừa cởi khuy áo sơ mi đen ra, sau đó, anh trực tiếp cởi thẳng cả cái áo.
Trong căn phòng sáng đèn, anh để lộ ra thân trên rắn chắc quyến rũ, cơ ngực và cơ bụng đều rõ ràng từng múi. Trông rất có sức sống và mạnh mẽ.
Mặt Tô Lạc Lạc hơi nóng.
Ngày nào cũng ngắm nhìn cơ thể vạm vỡ đầy hoang dã của anh, thật không phải điều cô muốn đâu! Trên miếng gạc trên tay Long Dạ Tước vẫn còn vệt máu, Tô Lạc Lạc lo lắng hỏi ngay, “Sao lại chảy máu nữa rồi?” Xem thêm...
“Em đi đâu?” Ở bên tai cô hỏi đầy lo lắng
Tô Lạc Lạc cứng đơ người, không quen bị anh ta ôm như thế, hơn nữa, Dạ Trạch Hạo dùng sức ôm khiến cô sắp ngạt thở.
Trên xe.
Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh cũng ồ lên một tiếng, không ngờ chú Dạ lại ôm mami như thế!
Người đàn ông trên ghế lái mặt hầm hầm nhìn bóng người đang ôm nhau đó, hai mắt phát ra tia nhìn lạnh tanh.
Tô Lạc Lạc cũng có ý muốn giấu chuyện xảy ra hôm nay, cô vội cười, đẩy Dạ Trạch Hạo ra, “Tôi không sao, buổi trưa tôi có việc gấp nên đi vội quá, không nói một tiếng với mọi người, thật xin lỗi mà.”
Dạ Trạch Hạo buông cô ra, đôi ngươi long lanh nhìn chằm chằm cô, hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gấp gì, khiến em đến lời chào hỏi cũng không kịp nói một tiếng?”
“À… là chuyện của bọn trẻ.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói dối.
“Bọn trẻ làm sao rồi?” Dạ Trạch Hạo tức khắc lo lắng hỏi.
“Không có gì, là do tôi quá lo lắng làm lớn chuyện thôi, xin lỗi, Dạ Trạch Hạo, anh về trước đi!” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta đầy ái ngại.
Dạ Trạch Hạo lại ôm cô lần nữa, “Em dọa anh hết hồn, lần sau không được như thế nữa.”
Tô Lạc Lạc cười, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, “Được rồi, tôi không phải không có việc gì sao? Mau đi về đi!”
Dạ Trạch Hạo thật sự nhẹ cả lòng, nhìn thấy cô không có vấn đề gì, đúng là khiến anh vui hơn bất cứ việc nào khác, anh phát hiện bản thân thật sự vô cùng để tâm đến cô gái này.
“Mai gặp nhé.” Dạ Trạch Hạo không hề muốn rời khỏi như thế.
“Chú Dạ…” Tô Tiểu Hinh kêu anh.
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ nở nụ cười và vẫy tay, “Có thời gian thì đến nhà chú chơi nhé.”
“Dạ! Tạm biệt chú Dạ.”
Dạ Trạch Hạo khởi động xe, lao xuống dốc.
Tô Lạc Lạc đứng nhìn xe anh rời khỏi, cô mới quay người, lúc này, chỉ thấy cái cửa sắt trước mặt tự động mở ra, cô vốn tính quay về xe, không ngờ anh ta đạp chân ga, tức khắc chạy vào trong, bỏ cô ở trước cổng.
Tô Lạc Lạc đơ ra, hình như anh ta giận rồi.
Anh ta giận cái gì mới được chứ! Chẳng lẽ vì vừa nãy cô nói chuyện mấy câu với Dạ Trạch Hạo là anh ta nổi giận rồi sao?
Tô Lạc Lạc chỉ còn cách tự đi vào đại sảnh, hai đứa nhỏ xót cô, vội chạy đến kéo tay cô.
“Mami…”
Tô Tiểu Sâm nhìn người đàn ông vừa đậu xe xong đi vào, “Ba à, lần sau ba không được bỏ mami một mình ở trước cổng nữa.”
Long Dạ Tước dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lạc Lạc, trong đó có ý cảnh cáo mà chỉ mỗi mình cô hiểu.
Nhưng lại hứa với con trai, “Ừ.”
“Đi thôi nào! Chúng ta lên lầu tắm rửa.” Tô Lạc Lạc ngửi thấy bọn trẻ có mùi mồ hôi trên người.
Đi đến một nửa, cô nhớ ra một cánh tay của Long Dạ Tước bị thương, nhìn con trai nói, “Tiểu Sâm, hôm nay mami tắm cho con nhé, được không?”
“Tại sao ạ?”
“Vì mami lâu lắm rồi không tắm cho con nên mami muốn tắm cho con thôi.”
“Được thôi ạ!” Tô Tiểu Sâm gật đầu đồng ý.
Long Dạ Tước bị thương tay trái, nhưng khi tắm anh sẽ phải vén tay áo lên, vẫn có khả năng bị con trai nhìn thấy, nên anh rất vui khi Tô Lạc Lạc có hành vi thấu hiểu cho anh.
Tô Lạc Lạc tắm cho bọn trẻ sạch sẽ thơm tho, đưa vào phòng, hôm nay cả hai đứa đều chơi mệt quá rồi, Tô Lạc Lạc dỗ bọn nhỏ, hát ru cho chúng nghe, chín giờ rưỡi thì đã dỗ cả hai ngủ say rồi.
Khi Tô Lạc Lạc bước ra, nhìn thấy trên ghế sofa, thân hình cao to tựa như vua chúa bóng đêm của Long Dạ Tước đang ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
“Anh còn không đi ngủ đi?” Tô Lạc Lạc bước lên hỏi, trải qua chuyện hôm nay, cô không còn xem anh như không khí nữa.
“Vừa nãy sao cô lại cho anh ta ôm cô? Cô không biết từ chối à?” Ánh mắt Long Dạ Tước ngước nhìn cô có chút giận dữ.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, giải thích, “Đó là vì anh ta quan tâm tôi, cái ôm giữa những người bạn mà thôi.”
“Cô cảm thấy là vậy, nhưng anh ta chưa chắc là tâm tư như vậy.” Long Dạ Tước còn không hiểu lòng dạ suy nghĩ của đàn ông sao?
Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút tức cười, “Anh để tâm như thế làm gì?”
Nói cứ như anh ta đã là bạn trai của cô vậy, như là đang ghen tuông á.
Nhưng giữa hai người bọn họ lại không hề có quan hệ gì với nhau cả!
Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức sa sầm lại có chút khó coi, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu tôi nói tôi để tâm, sau này cô sẽ cự tuyệt cái ôm của người đàn ông khác không?”
Tô Lạc Lạc ngây người ra, cười khan một tiếng, “Bản thân tôi còn không để tâm, anh để tâm làm gì chứ!”
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt cô, cúi nhìn người con gái chỉ cao đến ngực, nói “Tôi nói qua rồi, tôi sẽ lấy cô, sau này cô sẽ là vợ tôi, cô nói xem, tôi có nên để tâm không?”
Gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc từ trắng chuyển sang đỏ, cô mở to mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ta, và nhất thời không biết phải nói gì.
Cho đến khi cô hít thở một hơi thật sâu, mới lên tiếng, “Tôi biết anh quên mình cứu tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ qua sẽ gả cho anh cả.”
Khuôn mặt như điêu khắc của anh không biểu lộ biểu cảm gì, anh chỉ nhoẻn miệng cười, “Bây giờ cô không muốn gả, không có nghĩa là sau này cô không muốn, cả đời này, sẽ có một ngày nào đó cô sẽ muốn làm vợ tôi thôi.”
Tô Lạc Lạc thật không biết anh ta lấy đâu ra tự tin này, ngược lại cô khá kiên định trả lời, “Cả đời này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý không gả ai rồi.”
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm đi một lúc, nhất thời không khí trầm lắng hẳn, anh nghĩ cô có thái độ phản đối kết hôn đến thế có phải nguyên nhân có liên quan đến xuất thân của cô không?
Hay là tại có người ba như thế, khiến cô thất vọng hoàn toàn với đàn ông rồi?
“Tô Lạc Lạc, cô phải hiểu rằng không phải tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống ba cô lạnh lùng vô tình đến vậy, không đáng để tin tưởng, ít ra khi cô gả cho tôi, tôi sẽ làm một người chồng đúng tiêu chuẩn.
Tô Lạc Lạc cắn môi, không ngờ lại bị anh ta nhìn thấu rồi.
“Anh đừng phí công vô ích nữa, dù gì thì tôi cũng sẽ không gả, không gả cho anh và cũng không gả cho người đàn ông khác.”
Long Dạ Tước nhìn cô, không muốn lên tiếng ép buộc.
Anh biết muốn ép cô ấy yêu anh vẫn còn sớm quá, còn anh cũng không vội, anh có rất nhiều thời gian đợi cô rung động vì anh.
“Đến phòng của tôi đi, vết thương của tôi cần được bôi thuốc.” Long Dạ Tước nói xong, anh quay người bước về phía phòng mình trước.
Tô Lạc Lạc phản ứng chưa kịp, ngây ra một lúc mới đi theo.
Tô Lạc Lạc không ngờ anh ta vứa bước vào phòng là lập tức cởi quần áo, cô trợn to mắt.
Nhìn thấy anh ta vừa đi vừa cởi khuy áo sơ mi đen ra, sau đó, anh trực tiếp cởi thẳng cả cái áo.
Trong căn phòng sáng đèn, anh để lộ ra thân trên rắn chắc quyến rũ, cơ ngực và cơ bụng đều rõ ràng từng múi. Trông rất có sức sống và mạnh mẽ.
Mặt Tô Lạc Lạc hơi nóng.
Ngày nào cũng ngắm nhìn cơ thể vạm vỡ đầy hoang dã của anh, thật không phải điều cô muốn đâu! Trên miếng gạc trên tay Long Dạ Tước vẫn còn vệt máu, Tô Lạc Lạc lo lắng hỏi ngay, “Sao lại chảy máu nữa rồi?” Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu