Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 91: Tôi sẽ chi cho ông gấp đôi
Edit : Sóc Là Ta
"Wow, Tuyết Nhi, ăn thật ngon, so với bác đầu bếp ở nhà em, chị nấu thật ngon. Cầm Vận há miệng gắp thức ăn bỏ vào miệng, Cầm Vận, có thể nói là người có chút tiếng tăm trong những buổi tiệc lớn, có lẽ ở trong những buổi yến tiệc hoành tráng, người ta cảm thấy Cầm Vận nhất định là một phụ nữ mẫu mực, thế nhưng sau đó cô thấy cũng chỉ như một đứa trẻ tham ăn.
"Ha ha, Vận Nhi, thích ăn thì ăn nhiều một chút."
"Dạ. chị Tuyết Nhi, dạ, , , , ăn thật ngon" Cầm Vận không ngừng khen Tuyết Nhi, ở đây hai người đang vừa dùng cơm vừa nghe nhạc, mà đối lập với Lâm gia cũng đang mở buổi dạ tiệc long trọng.
"Diệp Phi, tới rồi." Dáng vẻ Lâm Sơn giống như một bộ trưởng bối, nhưng cũng không che giấu được tia vui mừng trong mắt.
"Ừ." Đối với lời nói của Lâm Sơn, Diệp Phi chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, ai mà không biết lý do hắn tới tìm mình là gì chứ? Nhìn mình rõ ràng giống như một con mồi ngon, béo bở, chỉ là ai làm thịt ai còn chưa biết được.
"Hiểu Hiểu biết hôm nay cậu tới, còn đặc biệt gọi phòng bếp làm món con thích nhất đây? Vợ chồng phải là như vậy, , , , , " Vẻ mặt Lâm Sơn cùng lời nói đầy thành ý, giống như một bậc trưởng bối đang dạy dỗ tiểu bối, thật ra ông chỉ hi vọng là hai người có thể cùng hòa hợp.
"Lâm Đổng, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài trong thư phòng." Diệp Phi lạnh lùng nói.
"Ặc, đứa nhỏ này sao lại khách sáo như vậy, đi thôi, chúng ta đi thư phòng nói." Nhìn Diệp Phi, ông đoán Diệp Phi đại khái cũng biết chuyện của công ty mình.
Đóng cửa phòng, Diệp Phi trước tiên mở miệng nói, "Tôi sẽ chi cho ông gấp đôi." Những lời này vừa nói ra, Diệp Phi liền thấy hai mắt Lâm Sơn tỏa sáng, quả nhiên là lòng tham của lão hồ ly.
"Nhưng là, tôi có điều kiện." Diệp Phi tiếp tục nói, chỉ cảm thấy sắc mặt Lâm Sơn lập tức nghiêm trọng."Diệp Phi, ta hiểu rõ Hiểu Hiểu là đứa tùy hứng, nhưng lòng nó đối với cậu đã nhiều năm như vậy."
"Nếu như ông đồng ý cái điều kiện này, tiền bạc lập tức chuyển khoản vào trương mục Lâm thị." Diệp Phi lạnh lùng cắt đứt lời khuyên bảo tận tình của Lâm Sơn. Cùng Lâm gia nói chuyện, quả thật giống như là một dạng vũ nhục chính mình, quan trọng nhất là Diệp Phi cảm thấy buồn nôn.
"Điều kiện gì?" Mặc dù không muốn, nhưng đối với ích lợi trước mặt, trước tiên chuyện của con gái để sang một bên, với lại con gái ông sinh ra có dung mạo đẹp, nói không chừng còn có người ưu tú hơn coi trọng, còn bây giờ chuyện công ty quan trọng hơn.
"Giải trừ hôn ước." Diệp Phi không nhanh không chậm phun ra bốn chữ này.
"Được, ta sẽ giải quyết việc này ." Lâm Sơn biết dù gì thì hiện tại Diệp Phi không phải là con rể của mình, nếu hắn không giúp ông thì bất quá cũng chỉ là bị dư luận nói, mà hôm nay ông tự nhiên lại có gấp đôi tiền, về phần Hiểu Hiểu, cũng nên biết thân biết phận của nó, nếu như là con gái của Lâm Sơn, cũng nên ngoan ngoãn nghe theo an bài.
Diệp Phi biết mình ném mồi nhử lớn như vậy ra, Lâm Sơn nhất định sẽ đồng ý, chỉ là ông ta cho rằng anh thật tốt bụng như vậy sao? Kịch hay vẫn còn ở phía sau đây? Diệp Phi ở trong lòng cười lạnh nói.
"Cám ơn." Nói xong Diệp Phi nghênh ngang rời đi, vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Lâm Hiểu.
"Phi, anh đã đến rồi." Lâm Hiểu lập tức bước đến muốn cùng Diệp Phi nói chuyện, trong lòng tin tưởng cha cô có thể giúp mình giải quyết chuyện này. Việc kết hôn cùng Diệp Phi chắc là sẽ không có vấn đề. Cho nên Lâm Hiểu làm như quên chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thiện chào hỏi Diệp Phi, giống như bọn họ là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết.
Diệp Phi thậm chí không muốn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu một cái, mà là trực tiếp muốn đi xuống dưới lầu.
"Phi, anh đi đâu vậy?" Lâm Hiểu mặc dù rất tức giận vì thái độ ngạo mạn của Diệp Phi, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua mẹ nói đàn ông chỉ thích phụ nữ tỏ ra mềm yếu, như vậy càng có ý muốn bảo vệ, cố gắng kìm lại sự bực tức trong người, không so đo, mà yếu ớt chạy theo hướng Diệp Phi hỏi.
"Đi về." Diệp Phi chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ này.
"Phi, em biết hôm nay anh đến, em đặc biệt gọi phòng bếp làm món ăn anh thích, anh ở lại dùng bữa cơm này nhé." Lâm Hiểu cố gắng nhỏ nhẹ khiến cho âm thanh của cô nghe càng thêm dịu dàng, nhưng khi Diệp Phi nghe là cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
"Buông ra, chúng ta đã hủy hôn rồi, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa." Diệp Phi chán ghét bỏ cánh tay Lâm Hiểu ra.
"Không. Không đâu, , , , , em là vị hôn thê của anh, chúng ta đã đính hôn, em là vị hôn thê của anh." Lâm Hiểu lớn tiếng quát, hình tượng thục nữ ban nãy cũng không còn nữa.
Diệp Phi lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu một cái, không chịu nổi bước chân tiếp tục đi xuống, giống như đối với lời Lâm Hiểu không có một chút phản ứng.
"Phi, không được đi, em là vị hôn thê của anh mà." Nhìn Diệp Phi vẫn bước đi. Lâm Hiểu lại xông lên lôi kéo ngăn lại Diệp Phi, trong mắt kia có một tia van xin, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
"Hiểu Hiểu, buông Diệp Phi ra." Lâm Sơn nghe được tiếng con gái mình gáo thét, cũng biết nhất định là nó không để cho Diệp Phi đi, thế nhưng ông đã đồng ý với Diệp Phi, như vậy, , , , , ,
"Cha, không phải là cha đồng ý cho con và Diệp Phi kết hôn sao? Cha mau giúp con một chút. " Nhìn thấy Lâm Sơn, Lâm Hiểu giống như nhìn thấy ân nhân, chỉ muốn giữ lại thật tốt, hi vọng Lâm Sơn có thể trợ giúp mình giữ lại Diệp Phi.
"Lâm Đổng, tôi nghĩ ông cũng hi vọng có thể nhanh chóng lấy được tiền trong tài khoản." Diệp Phi cũng không quay đầu nhìn Lâm Sơn và Lâm Hiểu, mà là nhẹ nhàng nói những lời này.
Quả nhiên, Lâm Sơn tới nắm Lâm Hiểu lại, để cho Diệp Phi rời đi.
"Buông con ra, cha, buông con ra, không phải là, , , , không phải là, , , Diệp Phi, , , anh nhất định sẽ phải lấy em, là em Lâm Hiểu , em nhất định sẽ gả cho anh." Đang lúc Lâm Hiểu gào thét, Diệp Phi bình tĩnh đi ra khỏi Lâm gia, chỉ là khóe môi nhếch một nụ cười lạnh. Vợ ta tuyệt đối không phải là cô Lâm Hiểu.
"A Sơn, Sao ông lại lôi kéo Hiểu Hiểu, mau buông con gái ra." Mẹ Lâm thấy Lâm Sơn lôi kéo Hiểu Hiểu, lại nghe đến Hiểu Hiểu gào thét, dĩ nhiên là hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Con và Diệp Phi đã hủy hôn ước, về sau không cần làm phiền người khác nữa, tránh việc người ta khinh thường Lâm gia chúng ta." Lâm Sơn nói xong những lời này trở về thư phòng, chỉ còn lại khuôn mặt đầy vẻ oán hận của Lâm Hiểu, cùng vẻ mặt lo lắng của Lâm mẫu.
"Con không, , , , , con không muốn." Lâm Hiểu đứng không vững ngã xuống trên mặt đất, gào thét, tại sao hủy hôn ước giữa cô và Diệp Phi, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.
"Hiểu Hiểu à." Mẹ Lâm cũng ngồi chồm hổm xuống an ủi con gái mình.
"Đi ra ngoài, các người cũng không thương con." Lâm Hiểu hung hăng đẩy mẹ Lâm ra ngoài, nghĩ muốn chạy ra ngoài, muốn đuổi theo Diệp Phi, chẳng qua là bóng Diệp Phi đã sớm mất hút.
"Wow, Tuyết Nhi, ăn thật ngon, so với bác đầu bếp ở nhà em, chị nấu thật ngon. Cầm Vận há miệng gắp thức ăn bỏ vào miệng, Cầm Vận, có thể nói là người có chút tiếng tăm trong những buổi tiệc lớn, có lẽ ở trong những buổi yến tiệc hoành tráng, người ta cảm thấy Cầm Vận nhất định là một phụ nữ mẫu mực, thế nhưng sau đó cô thấy cũng chỉ như một đứa trẻ tham ăn.
"Ha ha, Vận Nhi, thích ăn thì ăn nhiều một chút."
"Dạ. chị Tuyết Nhi, dạ, , , , ăn thật ngon" Cầm Vận không ngừng khen Tuyết Nhi, ở đây hai người đang vừa dùng cơm vừa nghe nhạc, mà đối lập với Lâm gia cũng đang mở buổi dạ tiệc long trọng.
"Diệp Phi, tới rồi." Dáng vẻ Lâm Sơn giống như một bộ trưởng bối, nhưng cũng không che giấu được tia vui mừng trong mắt.
"Ừ." Đối với lời nói của Lâm Sơn, Diệp Phi chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, ai mà không biết lý do hắn tới tìm mình là gì chứ? Nhìn mình rõ ràng giống như một con mồi ngon, béo bở, chỉ là ai làm thịt ai còn chưa biết được.
"Hiểu Hiểu biết hôm nay cậu tới, còn đặc biệt gọi phòng bếp làm món con thích nhất đây? Vợ chồng phải là như vậy, , , , , " Vẻ mặt Lâm Sơn cùng lời nói đầy thành ý, giống như một bậc trưởng bối đang dạy dỗ tiểu bối, thật ra ông chỉ hi vọng là hai người có thể cùng hòa hợp.
"Lâm Đổng, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài trong thư phòng." Diệp Phi lạnh lùng nói.
"Ặc, đứa nhỏ này sao lại khách sáo như vậy, đi thôi, chúng ta đi thư phòng nói." Nhìn Diệp Phi, ông đoán Diệp Phi đại khái cũng biết chuyện của công ty mình.
Đóng cửa phòng, Diệp Phi trước tiên mở miệng nói, "Tôi sẽ chi cho ông gấp đôi." Những lời này vừa nói ra, Diệp Phi liền thấy hai mắt Lâm Sơn tỏa sáng, quả nhiên là lòng tham của lão hồ ly.
"Nhưng là, tôi có điều kiện." Diệp Phi tiếp tục nói, chỉ cảm thấy sắc mặt Lâm Sơn lập tức nghiêm trọng."Diệp Phi, ta hiểu rõ Hiểu Hiểu là đứa tùy hứng, nhưng lòng nó đối với cậu đã nhiều năm như vậy."
"Nếu như ông đồng ý cái điều kiện này, tiền bạc lập tức chuyển khoản vào trương mục Lâm thị." Diệp Phi lạnh lùng cắt đứt lời khuyên bảo tận tình của Lâm Sơn. Cùng Lâm gia nói chuyện, quả thật giống như là một dạng vũ nhục chính mình, quan trọng nhất là Diệp Phi cảm thấy buồn nôn.
"Điều kiện gì?" Mặc dù không muốn, nhưng đối với ích lợi trước mặt, trước tiên chuyện của con gái để sang một bên, với lại con gái ông sinh ra có dung mạo đẹp, nói không chừng còn có người ưu tú hơn coi trọng, còn bây giờ chuyện công ty quan trọng hơn.
"Giải trừ hôn ước." Diệp Phi không nhanh không chậm phun ra bốn chữ này.
"Được, ta sẽ giải quyết việc này ." Lâm Sơn biết dù gì thì hiện tại Diệp Phi không phải là con rể của mình, nếu hắn không giúp ông thì bất quá cũng chỉ là bị dư luận nói, mà hôm nay ông tự nhiên lại có gấp đôi tiền, về phần Hiểu Hiểu, cũng nên biết thân biết phận của nó, nếu như là con gái của Lâm Sơn, cũng nên ngoan ngoãn nghe theo an bài.
Diệp Phi biết mình ném mồi nhử lớn như vậy ra, Lâm Sơn nhất định sẽ đồng ý, chỉ là ông ta cho rằng anh thật tốt bụng như vậy sao? Kịch hay vẫn còn ở phía sau đây? Diệp Phi ở trong lòng cười lạnh nói.
"Cám ơn." Nói xong Diệp Phi nghênh ngang rời đi, vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Lâm Hiểu.
"Phi, anh đã đến rồi." Lâm Hiểu lập tức bước đến muốn cùng Diệp Phi nói chuyện, trong lòng tin tưởng cha cô có thể giúp mình giải quyết chuyện này. Việc kết hôn cùng Diệp Phi chắc là sẽ không có vấn đề. Cho nên Lâm Hiểu làm như quên chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thiện chào hỏi Diệp Phi, giống như bọn họ là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết.
Diệp Phi thậm chí không muốn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu một cái, mà là trực tiếp muốn đi xuống dưới lầu.
"Phi, anh đi đâu vậy?" Lâm Hiểu mặc dù rất tức giận vì thái độ ngạo mạn của Diệp Phi, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua mẹ nói đàn ông chỉ thích phụ nữ tỏ ra mềm yếu, như vậy càng có ý muốn bảo vệ, cố gắng kìm lại sự bực tức trong người, không so đo, mà yếu ớt chạy theo hướng Diệp Phi hỏi.
"Đi về." Diệp Phi chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ này.
"Phi, em biết hôm nay anh đến, em đặc biệt gọi phòng bếp làm món ăn anh thích, anh ở lại dùng bữa cơm này nhé." Lâm Hiểu cố gắng nhỏ nhẹ khiến cho âm thanh của cô nghe càng thêm dịu dàng, nhưng khi Diệp Phi nghe là cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
"Buông ra, chúng ta đã hủy hôn rồi, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa." Diệp Phi chán ghét bỏ cánh tay Lâm Hiểu ra.
"Không. Không đâu, , , , , em là vị hôn thê của anh, chúng ta đã đính hôn, em là vị hôn thê của anh." Lâm Hiểu lớn tiếng quát, hình tượng thục nữ ban nãy cũng không còn nữa.
Diệp Phi lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu một cái, không chịu nổi bước chân tiếp tục đi xuống, giống như đối với lời Lâm Hiểu không có một chút phản ứng.
"Phi, không được đi, em là vị hôn thê của anh mà." Nhìn Diệp Phi vẫn bước đi. Lâm Hiểu lại xông lên lôi kéo ngăn lại Diệp Phi, trong mắt kia có một tia van xin, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
"Hiểu Hiểu, buông Diệp Phi ra." Lâm Sơn nghe được tiếng con gái mình gáo thét, cũng biết nhất định là nó không để cho Diệp Phi đi, thế nhưng ông đã đồng ý với Diệp Phi, như vậy, , , , , ,
"Cha, không phải là cha đồng ý cho con và Diệp Phi kết hôn sao? Cha mau giúp con một chút. " Nhìn thấy Lâm Sơn, Lâm Hiểu giống như nhìn thấy ân nhân, chỉ muốn giữ lại thật tốt, hi vọng Lâm Sơn có thể trợ giúp mình giữ lại Diệp Phi.
"Lâm Đổng, tôi nghĩ ông cũng hi vọng có thể nhanh chóng lấy được tiền trong tài khoản." Diệp Phi cũng không quay đầu nhìn Lâm Sơn và Lâm Hiểu, mà là nhẹ nhàng nói những lời này.
Quả nhiên, Lâm Sơn tới nắm Lâm Hiểu lại, để cho Diệp Phi rời đi.
"Buông con ra, cha, buông con ra, không phải là, , , , không phải là, , , Diệp Phi, , , anh nhất định sẽ phải lấy em, là em Lâm Hiểu , em nhất định sẽ gả cho anh." Đang lúc Lâm Hiểu gào thét, Diệp Phi bình tĩnh đi ra khỏi Lâm gia, chỉ là khóe môi nhếch một nụ cười lạnh. Vợ ta tuyệt đối không phải là cô Lâm Hiểu.
"A Sơn, Sao ông lại lôi kéo Hiểu Hiểu, mau buông con gái ra." Mẹ Lâm thấy Lâm Sơn lôi kéo Hiểu Hiểu, lại nghe đến Hiểu Hiểu gào thét, dĩ nhiên là hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Con và Diệp Phi đã hủy hôn ước, về sau không cần làm phiền người khác nữa, tránh việc người ta khinh thường Lâm gia chúng ta." Lâm Sơn nói xong những lời này trở về thư phòng, chỉ còn lại khuôn mặt đầy vẻ oán hận của Lâm Hiểu, cùng vẻ mặt lo lắng của Lâm mẫu.
"Con không, , , , , con không muốn." Lâm Hiểu đứng không vững ngã xuống trên mặt đất, gào thét, tại sao hủy hôn ước giữa cô và Diệp Phi, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.
"Hiểu Hiểu à." Mẹ Lâm cũng ngồi chồm hổm xuống an ủi con gái mình.
"Đi ra ngoài, các người cũng không thương con." Lâm Hiểu hung hăng đẩy mẹ Lâm ra ngoài, nghĩ muốn chạy ra ngoài, muốn đuổi theo Diệp Phi, chẳng qua là bóng Diệp Phi đã sớm mất hút.
Tác giả :
Hạ Thủy Liên Y