Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 355
Chương 355
“Thật là vô dụng, ngu ngốc, một chút chuyện nhỏ cũng phải tự mình chạy về nhà mẹ đẻ.” Anh gõ đầu cô.
“Anh đã từng nghe nói qua chưa nhỉ?” Tú Tài cãi nhau cùng binh lính, thì làm sao có thể nói lý với họ. Bác gái tôi không đọc được mấy chữ, thích cãi cùn, lời nói thì ngang ngược, nếu không đạt được mục đích bác ấy sẽ một khóc, hai mếu, ba treo cổ. Ba mẹ tôi lại sợ nhất loại người này, nên mỗi lần đều thỏa hiệp. Nếu tôi không quay lại, họ có thể sẽ vì cãi nhau mà có bệnh”. Lúc này cô đang rất sốt ruột, chỉ hận không thể hiện tại liền bay trở về.
“Hai người họ thành thật như thế làm sao lại sinh ra một người con gái như cô chứ?” Khóe miệng của anh gợi lên một nụ cười mỉa mai.
“Đột biến gen.” Cô lẽ lưỡi, không nói nhiều với anh liền chạy đi thu dọn vali, bị anh dã man đoạt lại: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi cho tôi, không cho phép cô quay về.”,
“Lục Lãnh Phong, đây không phải chuyện bình thường, bác gái là một tên côn đồ, ba mẹ tôi thực sự không thể giải quyết được chuyện này. Lần trước, bởi vì chuyện nhà chính của dòng họ mà bố tôi bị bệnh”. Đôi mắt của cô đỏ lên, vội vàng khóc.
“Cô muốn đi, vĩnh viễn đừng trở về.” Vẻ mặt Lục Lãnh Phong cứng rắn vô cùng lạnh lùng, không có một tia đồng tình, không có nửa phần dao động.
Lục phủ ngũ tạng của cô giờ phút này đều đang quặn thắt lại, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt anh nói: “Cầu xin anh, cầu xin anh có thể đồng ý lần này, bố mẹ tôi tốt xấu gì cũng là bố mẹ vợ của anh, anh không thể thấy chết mà không cứu.”
Hai tay anh vòng trước ngực, làm như mọi việc không liên quan đến mình, bộ dáng lười biếng nói: “Hiện tại là liền đi ngủ cho tôi.”
“Lục Lãnh Phong, anh chính là động vật máu lạnh!” Cô tức giận, giống như một con dê bị kích thích, dùng đầu và đập vào người anh điên cuồng.
Lục Lãnh Phong cứng rắn duỗi tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy cô, nhẹ nhàng đẩy một cái, cô liền ngã xuống giường lớn, bốn chân hướng lên trời.
Cô không nhúc nhích: “Oa” một tiếng rồi bật khóc, giống như một đứa trẻ khóc khi không có đường để ăn.
Đây là lần đầu tiên cô làm ầm ĩ như vậy!
“Hiện giờ cô còn muốn giở trò sao?” Đáy mắt anh hiện lên một tia sáng sắc lạnh và chế giễu.
Không nghĩ tới, người phụ nữ ngu xuẩn lại còn có một chiêu này, tính cách cô đã trở nên phức tạp tới cỡ nào!
“Tôi thích làm loạn thì thế nào, đó là bố mẹ tôi, là người tôi yêu nhất, không phải người ngoài.” Cô khóc nức nở trong khi đang nói.
Anh không vội vàng đi tới mà từ trên cao nhìn xuống cô, giống như nhìn xuống một con sâu cười trong phim hoạt hình.
“Cô không phải là thích tiền nhất sao?”
“Tiền có thể so sánh với bố mẹ không?” Tình cảm là thứ đầu tiên, tiền xếp thứ hai” Cô ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ, mắt trợn trừng nhìn anh.
Ánh mắt ấy khiến Lục Lãnh Phong rùng mình, anh bỗng nhiên cúi người xuống, ánh đèn chiếu vào thân hình cao lớn của anh, in xuống giường một cái bóng to lớn mà sâu đậm, bao phủ toàn bộ người cô.
“Còn tình yêu thì sao?” Anh hỏi với một giọng điệu bất cần.
Cô bĩu môi, một lần nữa xếp hạng: “Tình thân đầu tiên, tình yêu thứ hai, tiền bạc thứ ba.”
Khóe miệng anh có một tia vòng cung rất nhỏ, không biết có phải hài lòng với đáp án của cô hay không.
Tuy rằng người phụ nữ này đang hoảng hốt và nói chuyện liên tục, nhưng tình cảm với cha mẹ hẳn là sẽ không có giả tạo.
“Nếu ngày mai bọn họ còn đến ầm ĩ, liền cho phép cô trở về.” Anh nói từng chữ từng chữ một cách chậm rãi.