Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim
Chương 170: Chưa từng thấy người đàn ông nào bênh vực người của mình như vậy?
Edit: Lựu Đạn
.Vài người còn định ở lại, không thể tin được nhìn Diệp Chanh
Liền thấy cô đứng ở đó, vẻ mặt không cảm xúc, cao cao tại thượng, lại làm người nhất thời cảm thấy, không thể với tới, khó mà đến gần được.
Mộ Dạ Lê là nuông chiều Diệp Chanh như vậy!
cô nói muốn đuổi bọn họ đi, anh ta thật sự muốn đuổi họ sao?
“không được, chúng tôi không đi, dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi, Mộ Thiếu, anh không thể bị con khốn này mê hoặc như vậy được, cô ta trước kia....”
Lúc này không cần Diệp Chanh ra tay, thiết kỵ quân bên cạnh đã tiến lên.
Bóp một cái, gương mặt cô gái kia liền vẹo sang một bên.
Diệp Chanh hừ một cái.
Làm trò trước mặt Mộ Dạ Lê, còn dám nói như vậy, này thật đúng nếu không làm người thì cũng khônghiểu được sự bá đạo của Mộ Dạ Lê.
Vài người liền im lặng, ai oán phẩn hận nhìn Diệp Chanh.
thật sự khó tiếp nhận được, đây là con nhà quê mà ngày xưa trong trường mọi người đều đòi đánh, vậy mà lại leo được lên người Mộ Dạ Lê, hơn nữa, nhìn cách Mộ Dạ Lê thương yêu như vậy, bọn họ liền không có lý do để ghen ghét.
Vì cái gì mà Diệp Chanh liền thay đôi nhanh đến thế, làm mọi người trở tay không kịp.
Thấy vài người còn chưa đi, Mộ Dạ Lê dùng ánh mắt “Mời bọn họ ra ngoài.” Cho những người phía sau.
Thiết kỵ quân lập tức tiến lên.
Bộ dạng đằng dằng sát khí, hung hãn cùng lạnh lùng, dọa nát lá gan bọn họ, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa mang hận ý quay đầu nhìn Diệp Chanh.
Nhưng mà đó là Mộ Dạ Lê, một câu của anh ta, nói ra còn ai dám phản bác?
Trước tiền tài và quyền lực của anh ta, dù có kháng nghị thì trước mặt anh cũng yếu ớt vô lực.
Nhưng mà bộ dạng Diệp Chanh đứng bên người Mộ Dạ Lê lại cảm thấy đầy ghen ghét.
Diệp Chanh sao lại may mắn đến vậy, sao được Mộ Dạ Lê nhìn trúng.
Hơn nữa nhìn cách anh ta đối xử với cô, kia tuyệt đối là vô cùng dung túng, có thể thấy được, Diệp Chanh trong cảm nhận của anh là ở vị trí vô cùng quan trọng.
Dường như Diệp Tử không so được.
Lúc này.
“Chờ một chút.” Diệp Chanh bỗng lên tiếng gọi họ lại.
cô tiến lên một bước “Các này ở chỗ này chưa từng gặp được tôi, cũng đừng để tôi biết mấy người đồn đãi vớ vẫn về tôi, dù là một câu, mấy người ở đây, tôi cũng không bỏ qua một ai, các người tốt nhất là nhớ rõ cho tôi.”
Mặt bọn họ tối sầm lại.
Trong lòng tuy rằng kinh thường, sau lưng có kim chủ, lại không dám nói với người ngoài.
Chính là bọn họ không chống lại được dâm uy nên đành nhận lời.
Rốt cuộc bọn họ cũng hông ai dám đắc tội với Mộ Dạ Lê dù là một chút.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Chanh, bọn họ chỉ cố thể xám xịt đi ra ngoài.
Tuy là Diệp Chanh kiêu ngạo, thật muốn đánh cô răng rơi đầy đất, nhưng mà chỗ dựa sau lưng cô lại quá tàn nhần, bọn họ cảm thấy bây giờ trên mặt Diệp Chanh là cười tười, dường như là viết thành câu ‘tôi là để cho mấy người gai mắt tôi nhưng lại không làm gì được tôi.’
sự thật cũng đúng là như thế.
Bên cạnh, Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh đang đứng ở đó đày kiêu ngạo, khóe môi không khỏi cong lên.
Dáng vẻ này của Diệp Chanh, nhìn thật mê người.
Giống như đóa hoa hồng, đỏ tươi đầy xinh đẹp.
Nhưng mà Mộ Đại ở phía sau trong lòng đây cảm thán.
thật là, nào có tiên sinh nhà nào như tiên sinh nhà họ lại bên vực người mình như vậy chứ, lại nuông chiều bà xã vô độ như vậy chứ...
Mà cũng đâu có phu nhân nhà nào giống phu nhân nhà họ trắng trợn kiêu ngạo táo bạo như vậy đâu.
Nhưng mà cô có kiêu ngạo, tiên sinh nhà mình cũng đâu có giận, còn làm ra vẻ mặt kiêu ngạo y chang~~~
thật là....Quá hư cấu.....!
.Vài người còn định ở lại, không thể tin được nhìn Diệp Chanh
Liền thấy cô đứng ở đó, vẻ mặt không cảm xúc, cao cao tại thượng, lại làm người nhất thời cảm thấy, không thể với tới, khó mà đến gần được.
Mộ Dạ Lê là nuông chiều Diệp Chanh như vậy!
cô nói muốn đuổi bọn họ đi, anh ta thật sự muốn đuổi họ sao?
“không được, chúng tôi không đi, dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi, Mộ Thiếu, anh không thể bị con khốn này mê hoặc như vậy được, cô ta trước kia....”
Lúc này không cần Diệp Chanh ra tay, thiết kỵ quân bên cạnh đã tiến lên.
Bóp một cái, gương mặt cô gái kia liền vẹo sang một bên.
Diệp Chanh hừ một cái.
Làm trò trước mặt Mộ Dạ Lê, còn dám nói như vậy, này thật đúng nếu không làm người thì cũng khônghiểu được sự bá đạo của Mộ Dạ Lê.
Vài người liền im lặng, ai oán phẩn hận nhìn Diệp Chanh.
thật sự khó tiếp nhận được, đây là con nhà quê mà ngày xưa trong trường mọi người đều đòi đánh, vậy mà lại leo được lên người Mộ Dạ Lê, hơn nữa, nhìn cách Mộ Dạ Lê thương yêu như vậy, bọn họ liền không có lý do để ghen ghét.
Vì cái gì mà Diệp Chanh liền thay đôi nhanh đến thế, làm mọi người trở tay không kịp.
Thấy vài người còn chưa đi, Mộ Dạ Lê dùng ánh mắt “Mời bọn họ ra ngoài.” Cho những người phía sau.
Thiết kỵ quân lập tức tiến lên.
Bộ dạng đằng dằng sát khí, hung hãn cùng lạnh lùng, dọa nát lá gan bọn họ, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa mang hận ý quay đầu nhìn Diệp Chanh.
Nhưng mà đó là Mộ Dạ Lê, một câu của anh ta, nói ra còn ai dám phản bác?
Trước tiền tài và quyền lực của anh ta, dù có kháng nghị thì trước mặt anh cũng yếu ớt vô lực.
Nhưng mà bộ dạng Diệp Chanh đứng bên người Mộ Dạ Lê lại cảm thấy đầy ghen ghét.
Diệp Chanh sao lại may mắn đến vậy, sao được Mộ Dạ Lê nhìn trúng.
Hơn nữa nhìn cách anh ta đối xử với cô, kia tuyệt đối là vô cùng dung túng, có thể thấy được, Diệp Chanh trong cảm nhận của anh là ở vị trí vô cùng quan trọng.
Dường như Diệp Tử không so được.
Lúc này.
“Chờ một chút.” Diệp Chanh bỗng lên tiếng gọi họ lại.
cô tiến lên một bước “Các này ở chỗ này chưa từng gặp được tôi, cũng đừng để tôi biết mấy người đồn đãi vớ vẫn về tôi, dù là một câu, mấy người ở đây, tôi cũng không bỏ qua một ai, các người tốt nhất là nhớ rõ cho tôi.”
Mặt bọn họ tối sầm lại.
Trong lòng tuy rằng kinh thường, sau lưng có kim chủ, lại không dám nói với người ngoài.
Chính là bọn họ không chống lại được dâm uy nên đành nhận lời.
Rốt cuộc bọn họ cũng hông ai dám đắc tội với Mộ Dạ Lê dù là một chút.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Chanh, bọn họ chỉ cố thể xám xịt đi ra ngoài.
Tuy là Diệp Chanh kiêu ngạo, thật muốn đánh cô răng rơi đầy đất, nhưng mà chỗ dựa sau lưng cô lại quá tàn nhần, bọn họ cảm thấy bây giờ trên mặt Diệp Chanh là cười tười, dường như là viết thành câu ‘tôi là để cho mấy người gai mắt tôi nhưng lại không làm gì được tôi.’
sự thật cũng đúng là như thế.
Bên cạnh, Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh đang đứng ở đó đày kiêu ngạo, khóe môi không khỏi cong lên.
Dáng vẻ này của Diệp Chanh, nhìn thật mê người.
Giống như đóa hoa hồng, đỏ tươi đầy xinh đẹp.
Nhưng mà Mộ Đại ở phía sau trong lòng đây cảm thán.
thật là, nào có tiên sinh nhà nào như tiên sinh nhà họ lại bên vực người mình như vậy chứ, lại nuông chiều bà xã vô độ như vậy chứ...
Mà cũng đâu có phu nhân nhà nào giống phu nhân nhà họ trắng trợn kiêu ngạo táo bạo như vậy đâu.
Nhưng mà cô có kiêu ngạo, tiên sinh nhà mình cũng đâu có giận, còn làm ra vẻ mặt kiêu ngạo y chang~~~
thật là....Quá hư cấu.....!
Tác giả :
Mộc Y Y